Chu Tiểu Ngôn nghe thấy giọng Hàn Mạc, tay đang giơ lên chậm rãi thả xuống, liền sau đó chầm chậm đứng dậy, quay đầu lại. Hàn Mạc lập tức thấy được một khuôn mặt hiển hiện sự thông minh rõ nét và giống như là được chạm từ băng mà ra: một khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
Mấy tháng không gặp, Chu Tiểu Ngôn vẫn như thế, một khí chất mạnh mẽ như đá.
Trên khuôn mặt hắn là một đôi mắt sáng ngời đang chăm chú nhìn Hàn Mạc. Trong mắt ánh lên cái nhìn kì quái khó hiểu rồi lại nhìn La Nhật Húc đang đứng bên cạnh Hàn Mạc, hắn nhíu mày, hiển nhiên là đang thắc mắc Hàn Mạc làm cách nào mà vào đây được.
Hàn Mạc hướng cái nhìn về phía La Nhật Húc, trong mắt bỗng hiện lên vẻ thương hại.
Tay trái của hắn bất thình lình hiện ra, giống như một tia chớp, chộp vào yết hầu La Nhật Húc, chiêu này vốn là chiêu đơn giản nhất trong Cách Đấu Thuật, nhưng do đã luyện qua Khí Kinh và Trường Sinh Kinh nên Hàn Mạc xuất chiêu cũng trở nên mạnh khác thường.
Hàn Mạc đang ở gần La Nhật Húc, hơn nữa xuất chiêu với tốc độ cực kì nhanh, La NHật Húc căn bản không thể có cơ hội phản ứng, yết hầu đang bị năm ngón tay Hàn Mạc khống chế, chỉ trong nháy mắt La Nhật Húc liền cảm thấy yết hầu của mình bị bóp chặt, không thể thở được, lại cũng không thể lên tiếng.
La Nhật Húc toàn thân bất lực không thể cử động được, thậm chí còn nhận thấy hồn phách đang từ trong cơ thể mình bay ra ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, không hiểu tại sao cơ sự như vậy, chăm chú nhìn Hàn Mạc.
Cho đến giờ hắn vẫn không biết tại sao con người trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ hiền lành này lại đột nhiên động thủ với mình.
Hàn Mạc hiểu rất rõ hiện giờ mình đang ở trong chốn hiểm nguy, thời gian không thể trì hoãn lâu, phải hoàn thành nhanh chóng như nước chảy, tuy rằng đối với La Nhật Húc cũng có chút áy náy, nhưng khi vạch ra kế hoạch giải cứu lần này, La Nhật Húc nhất định phải là con tốt thí mạng.
Chỉ dùng một chút sức lực mà đã bóp cổ La Nhật Húc vỡ vụn, hai tròng mắt lồi ra, hắn dùng chút sức tàn cuối cùng giơ hai tay lên tóm vào người Hàn Mạc nhưng mà chỉ mới giơ đến lưng chừng thì buông thõng xuống, tắt thở, chỉ còn là một cái xác không hồn.
Cùng một lúc khi Hàn Mạc bắt đầu động thủ thì Chu Tiểu Ngôn cũng ngay lập tức nhanh chóng cởi xiêm y.
Đến lúc này, hắn đương nhiên đã hiểu rõ kế hoạch của Hàn Mạc, tranh thủ từng khắc, lúc La Nhật Húc chỉ còn là cái xác vô hồn nằm bất động trên đất, hắn đã cởi áo khoác của mình ra.
Cái xác của La Nhật Húc nằm trên mặt đất, Hàn Mạc cũng chưa dừng tay, ngồi xổm xuống, cẩn thận lột cái bộ bào đen trên cơ thể La Nhật Húc ra, chính là chiếc khăn đen che mặt đặt bên cạnh Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn tiếp nhận hắc bào, đã thấy Hàn Mạc giơ tay ra, đó là ra hiệu đưa cẩm y qua, Chu Tiểu Ngôn mười phần hiểu ý đưa áo khoác qua, liền đưa áo khoác qua, khoác lên mình bộ hắc bào.
Cả hai đều là những kẻ trí tuệ hơn người, lúc này hiểu rất rõ là phải nhanh chóng thoát ra khỏi Thánh đàn, cho nên phối hợp cực kì ăn ý, hết thảy như mây bay nước chảy, cực kì thuần thục.
Hàn Mạc nhận cẩm y từ Chu Tiểu Ngôn để trên xác chết của La Nhật Húc, lập tức rút từ trong ngực ra Hóa thi tán của Tây Hoa Thính rắc đều lên phía trên xác chết.
Tác dụng của “hóa thi tán” quả là danh bất hư truyền, vừa chạm vào da thịt ngay tức khắc phát huy công hiệu, nhìn thi thể La Nhật Húc dần dần tan ra, rong lòng Hàn Mạc chỉ có thể nói với hắn một câu xin lỗi.
Chu Tiểu Ngôn cũng thay xong hắc bào, khuôn mặt cũng được che bằng cái khăn đen, nói ra thì cũng thật là khéo, thân hình hắn tuy rằng gầy hơn La Nhật Húc một chút nhưng chiều cao lại tương đối ngang nhau, lúc này đem chiếc hắc bào khoác lên người thì chuyện to nhỏ gầy béo cũng được giấu đi hết.
Trong tay dẫn theo cái túi da có “Xà thần”, Chu Tiểu Ngôn cũng không do dự mở ra, bên trong đúng là lôi ra một con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ màu nâu tro bị Chu Tiểu Ngôn tóm lấy, nó vặn vẹo giãy giụa.
Hàn Mạc liếc mắt một cái, ánh mắt nheo lại, dù là ai cũng có thể nhìn ra điều này, con rắn nhỏ màu tro đó tuyệt đối không thể là Hắc phúc xà vương mà Phong quốc coi là thần linh là “Xà thần”.
Chu Tiểu Ngôn dùng hai ngón tay xát xát vào đầu con rắn màu tro đó, lập tức con rắn nhỏ trở nên ngoan ngoãn lạ thường, sau đó giấu con rắn vào trong túi áo da, bắt gặp cái nhìn của Hàn Mạc, Chu Tiểu Ngôn thuận tay lấy từ trong túi áo ra một con rắn , vừa trông thấy con rắn này, mọi nghi vấn trong lòng Hàn Mạc cuối cùng cũng được giải đáp.
Con rắn lấy ra lần này quả thực vô cùng đặc biệt, trên lưng là màu kim hoàng, nhưng trên bụng lại là một màu đen bình thường, chỉ có điều mềm nhũn như ngón tay cái, không nhúc nhích.
Hàn Mạc chỉ liếc mắt một cái, đã nhận ra rằng Hắc phúc xà đã chết, hơn nữa trong nháy mắt đã xác định được, đây mới đúng là Hắc phúc xà vương được người Phong quốc coi là thần linh là Xà thần.
Trong chiếc túi da đó không ngờ lại có hai con rắn
Con sống là con rắn màu tro, con chết là Hắc phúc xà vương.
Hàn Mạc giờ mới hiểu rõ, chiếc túi da mà Chu Tiểu Ngôn dùng để uy hiếp người Phong quốc cũng là thứ đang che giấu một mưu kế cực kì thông minh. Người nước Phong sợ ném chuột vỡ đồ không dám hành động thiếu suy nghĩ, là do thấy Xà thần đang ở trong tay Chu Tiểu Ngôn, nhưng bọn họ lại không biết Xà thần sớm đã chết rồi.
Chu Tiểu Ngôn từng cho Xà thần lộ ra một chút ,cho nên người nước Phong đều nghĩ rằng trong chiếc túi da đó có Hắc phúc xà vương, hơn nữa bên trong chiếc túi da đó lại động đậy rất mạnh nên đều nghĩ Hắc phúc xà vương vẫn sống.
Bọn họ cũng không biết rằng Hắc phúc xà vương tuy thực sự ở bên trong nhưng sự động đậy trong đó thực chất là của con rắn nhỏ màu tro chứ không phải là Xà thần của bọn họ.
Cho đến nay con rắn nhỏ màu tro đó vẫn là một diễn viên quần chúng đảm nhiệm vai diễn Hắc phúc xà vương, làm cho mọi người tưởng rằng “Xà vương” vẫn còn sống.
Xác chết của Xà thần đến giờ vẫn không hư thối, chỉ có một khả năng đó là Chu Tiểu Ngôn đã ướp lên thân Hắc phúc xà vương các loại dược liệu phòng ngừa thối rữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa cái thời điểm ở Quỷ Lâm khi bị Hắc Xà chúng đuổi giết, Chu Tiểu Ngôn đem gan của Hắc phúc xà vương giao cho Hàn Thanh, lúc đó Hắc phúc xà vương đã chết.
Hàn Mạc trong lòng thầm nghĩ, nếu mà người Phong quốc biết được chân tướng, lúc đó Chu Tiểu Ngôn chác chắn sẽ bị đem ra ăn tươi nuốt sống.
Chu Tiểu Ngôn đem dây lưng nhét vào trong ngực, sắp xếp xong hết thảy mới nhìn về phía xác chết La Nhật Húc.
Tác dụng của Hóa thi tán đúng là kì diệu, chỉ trong một khắc, xác chết của La Nhật Húc gần như đã hóa thành máu loãng, lúc này xiêm y cũng bị Hóa thi tán biến thành không thấy tung tích.
Đây là độc dược Tây Hoa Thính đặc chế, Chu Tiểu Ngôn nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày.
Hàn Mạc từ trong tay áo lấy ra một tấm vải bông màu đen, ngồi xổm xuống, lau sạch vết máu loãng trên mặt đất, lúc này mới thu tấm vải bông lại vào trong tay áo. La Nhật Húc từ giờ khắc này xương thịt hoàn toàn biến mất khỏi thế giới giống như trên thế gian từ xưa đến nay chưa bao giờ có sự tồn tại của hắn.
Cửa phòng ngục thất rốt cuộc cũng mở ra, Chu Tiểu Ngôn mặc áo choàng đen, che khăn đen trên mặt, hai tay khoác trước ngực, chậm rãi bước đi ra cửa, còn Hàn Mạc cung kính theo sát phía sau hắn.
Trong thâm tâm bọn thủ hạ canh cửa, giờ khắc này mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người.
Lúc trước khi mà kiểm tra cơm canh đưa vào, tên Bạch Xà chúng như những tượng điêu khắc đá ở ngoài cửa cách đó không xa, ánh mắt sắc bén, nhìn thấy La Nhật Húc đi ra, chắp tay đi đến nhưng cũng không tiến lại đây.
Chu Tiểu Ngôn đối với bọn Bạch Xà chúng cũng có hơi gật đầu, lúc này mới chậm rãi đi dọc theo hành lang.
Hai người cũng không đi nhanh, tâm khí ổn định, tinh thần thư thái, bọn họ hiểu rõ, điểm mấu chốt của kế hoạch chính là trong thời khắc này, lúc này vô số những cặp mắt của bọn cận vệ đang chăm chú vào hai người, chỉ cần bọn họ lộ ra một chút sơ hở, thì dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng nhất định chết ở nơi này.
Bạch Xà chúng chính là đội quân tinh nhuệ nhất của nước Phong, sức chiến đấu vô song, hơn nữa trong tay lại có Phong xảo nỗ, một khi phát động tiến công, ngay cả Thập phương danh tướng lúc này cũng chắc chắn không tránh khỏi cái chết.
Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn bước đi ổn định, giống như đang dạo chơi trên sân vắng, bước đi chầm chậm, đi được mười bước, chợt nghe từ phía sau có tiếng gọi khàn khàn:
-Phụng ti, xin dừng bước.
Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn trong lòng kinh hãi, thu tay lại vào trong túi áo co thành nắm đấm.
Tên Bạch Xà chúng nhanh chân tiến đến bên cạnh Chu Tiểu Ngôn, chắp tay :
-Phụng ti, cũng không có việc gì khác, chỉ có điều ... mỗ có một bộ dược, đối với người có bệnh nhiệt có công hiệu rất tốt!
Từ trong người lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ:
-Xin vui lòng nhận cho!
Chu Tiểu Ngôn hơi hơi gật đầu, giơ tay tiếp nhận viên thuốc, giữ ở trong tay, lúc này mới đưa cánh tay ra vòng trước ngực, thi lễ, đó là lễ nghi của Phong Quốc. Bọn Bạch Xà chúng cũng thi lễ, xong đâu đấy mới lui xuống.
Hàn Mạc vốn tưởng rằng đã bị bọn Bạch Xà chúng nhìn ra sơ hở, khi thấy chỉ là đưa thuốc, lúc này mới hơi hơi yên tâm.
Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh tự nhiên như thường ,tiếp tục đi về phía trước, Hàn Mạc nối gót theo sát phía sau, hai người một trước một sau giữ vẻ nghiêm nghị dưới cái nhìn chăm chú của bọn Bạch Xà chúng, sau đó chậm rãi đi khỏi nơi này.
Mặc dù đã thoát ra khỏi tầm mắt của bọn Bạch Xà chúng, nhưng Hàn Mạc vẫn hiểu rất rõ, khi chưa ra khỏi cửa lớn của thành Thần Sơn, tất thảy mọi việc không ngờ đều có thể xảy ra, hay nói cách khác, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập bên người, hơn nữa một khi để lộ sơ hở ở đây, hậu quả thật sự khó mà lường trước được.
Thành Thần Sơn dù sao cũng là thánh địa của Phong quốc, bảo vệ nghiêm ngặt, lần này hành động đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Thoát khỏi tầm mắt Bạch Xà chúng, Hàn Mạc bước đi nhanh hơn, tới gần Chu Tiểu Ngôn, hạ giọng nói:
-Còn cần một lần đổi xiêm y nữa!
Chu Tiểu Ngôn hai người hướng về phòng La Nhật Húc.
Đi qua một hành lang dài giống như giữa mê cung ,Hàn Mạc thấy Chu Tiểu Ngôn đi lại như gió, dường như đối với phòng xá Thánh đàn đã rất quen thuộc.
Cũng may mắn người trong Thánh đàn không nhiều, hai người đi một lát liền tới phòng La Nhật Húc. Chu Tiểu Ngôn đi vào trước, Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lầu gác cao ngất, híp mắt lại, rốt cuộc cũng đi vào trong phòng.
Đóng cửa lại, Chu Tiểu Ngôn lúc này mới xoay người nhìn Hàn Mạc, vẻ mắt cực kì phức tạp:
- Lá gan của ngươi, ….thật sự là không nhỏ!
- So với lá gan của ngươi vẫn là kém một ít!
Hàn Mạc mỉm cười,bước vào trong phòng, thay đổi xiêm y, vẫn mặc áo xiêm dài xanh ra ngoài.
- Kế tiếp… ngươi nghĩ sẽ phải làm như thế nào?
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, hai tay đưa về phía sau,thản nhiên nói:
-Rất đơn giản, nếu đã bắt được hổ thì cứ mang theo hổ này bên minh quang minh chính đại mà đi ra ngoài!
Mấy tháng không gặp, Chu Tiểu Ngôn vẫn như thế, một khí chất mạnh mẽ như đá.
Trên khuôn mặt hắn là một đôi mắt sáng ngời đang chăm chú nhìn Hàn Mạc. Trong mắt ánh lên cái nhìn kì quái khó hiểu rồi lại nhìn La Nhật Húc đang đứng bên cạnh Hàn Mạc, hắn nhíu mày, hiển nhiên là đang thắc mắc Hàn Mạc làm cách nào mà vào đây được.
Hàn Mạc hướng cái nhìn về phía La Nhật Húc, trong mắt bỗng hiện lên vẻ thương hại.
Tay trái của hắn bất thình lình hiện ra, giống như một tia chớp, chộp vào yết hầu La Nhật Húc, chiêu này vốn là chiêu đơn giản nhất trong Cách Đấu Thuật, nhưng do đã luyện qua Khí Kinh và Trường Sinh Kinh nên Hàn Mạc xuất chiêu cũng trở nên mạnh khác thường.
Hàn Mạc đang ở gần La Nhật Húc, hơn nữa xuất chiêu với tốc độ cực kì nhanh, La NHật Húc căn bản không thể có cơ hội phản ứng, yết hầu đang bị năm ngón tay Hàn Mạc khống chế, chỉ trong nháy mắt La Nhật Húc liền cảm thấy yết hầu của mình bị bóp chặt, không thể thở được, lại cũng không thể lên tiếng.
La Nhật Húc toàn thân bất lực không thể cử động được, thậm chí còn nhận thấy hồn phách đang từ trong cơ thể mình bay ra ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, không hiểu tại sao cơ sự như vậy, chăm chú nhìn Hàn Mạc.
Cho đến giờ hắn vẫn không biết tại sao con người trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ hiền lành này lại đột nhiên động thủ với mình.
Hàn Mạc hiểu rất rõ hiện giờ mình đang ở trong chốn hiểm nguy, thời gian không thể trì hoãn lâu, phải hoàn thành nhanh chóng như nước chảy, tuy rằng đối với La Nhật Húc cũng có chút áy náy, nhưng khi vạch ra kế hoạch giải cứu lần này, La Nhật Húc nhất định phải là con tốt thí mạng.
Chỉ dùng một chút sức lực mà đã bóp cổ La Nhật Húc vỡ vụn, hai tròng mắt lồi ra, hắn dùng chút sức tàn cuối cùng giơ hai tay lên tóm vào người Hàn Mạc nhưng mà chỉ mới giơ đến lưng chừng thì buông thõng xuống, tắt thở, chỉ còn là một cái xác không hồn.
Cùng một lúc khi Hàn Mạc bắt đầu động thủ thì Chu Tiểu Ngôn cũng ngay lập tức nhanh chóng cởi xiêm y.
Đến lúc này, hắn đương nhiên đã hiểu rõ kế hoạch của Hàn Mạc, tranh thủ từng khắc, lúc La Nhật Húc chỉ còn là cái xác vô hồn nằm bất động trên đất, hắn đã cởi áo khoác của mình ra.
Cái xác của La Nhật Húc nằm trên mặt đất, Hàn Mạc cũng chưa dừng tay, ngồi xổm xuống, cẩn thận lột cái bộ bào đen trên cơ thể La Nhật Húc ra, chính là chiếc khăn đen che mặt đặt bên cạnh Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn tiếp nhận hắc bào, đã thấy Hàn Mạc giơ tay ra, đó là ra hiệu đưa cẩm y qua, Chu Tiểu Ngôn mười phần hiểu ý đưa áo khoác qua, liền đưa áo khoác qua, khoác lên mình bộ hắc bào.
Cả hai đều là những kẻ trí tuệ hơn người, lúc này hiểu rất rõ là phải nhanh chóng thoát ra khỏi Thánh đàn, cho nên phối hợp cực kì ăn ý, hết thảy như mây bay nước chảy, cực kì thuần thục.
Hàn Mạc nhận cẩm y từ Chu Tiểu Ngôn để trên xác chết của La Nhật Húc, lập tức rút từ trong ngực ra Hóa thi tán của Tây Hoa Thính rắc đều lên phía trên xác chết.
Tác dụng của “hóa thi tán” quả là danh bất hư truyền, vừa chạm vào da thịt ngay tức khắc phát huy công hiệu, nhìn thi thể La Nhật Húc dần dần tan ra, rong lòng Hàn Mạc chỉ có thể nói với hắn một câu xin lỗi.
Chu Tiểu Ngôn cũng thay xong hắc bào, khuôn mặt cũng được che bằng cái khăn đen, nói ra thì cũng thật là khéo, thân hình hắn tuy rằng gầy hơn La Nhật Húc một chút nhưng chiều cao lại tương đối ngang nhau, lúc này đem chiếc hắc bào khoác lên người thì chuyện to nhỏ gầy béo cũng được giấu đi hết.
Trong tay dẫn theo cái túi da có “Xà thần”, Chu Tiểu Ngôn cũng không do dự mở ra, bên trong đúng là lôi ra một con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ màu nâu tro bị Chu Tiểu Ngôn tóm lấy, nó vặn vẹo giãy giụa.
Hàn Mạc liếc mắt một cái, ánh mắt nheo lại, dù là ai cũng có thể nhìn ra điều này, con rắn nhỏ màu tro đó tuyệt đối không thể là Hắc phúc xà vương mà Phong quốc coi là thần linh là “Xà thần”.
Chu Tiểu Ngôn dùng hai ngón tay xát xát vào đầu con rắn màu tro đó, lập tức con rắn nhỏ trở nên ngoan ngoãn lạ thường, sau đó giấu con rắn vào trong túi áo da, bắt gặp cái nhìn của Hàn Mạc, Chu Tiểu Ngôn thuận tay lấy từ trong túi áo ra một con rắn , vừa trông thấy con rắn này, mọi nghi vấn trong lòng Hàn Mạc cuối cùng cũng được giải đáp.
Con rắn lấy ra lần này quả thực vô cùng đặc biệt, trên lưng là màu kim hoàng, nhưng trên bụng lại là một màu đen bình thường, chỉ có điều mềm nhũn như ngón tay cái, không nhúc nhích.
Hàn Mạc chỉ liếc mắt một cái, đã nhận ra rằng Hắc phúc xà đã chết, hơn nữa trong nháy mắt đã xác định được, đây mới đúng là Hắc phúc xà vương được người Phong quốc coi là thần linh là Xà thần.
Trong chiếc túi da đó không ngờ lại có hai con rắn
Con sống là con rắn màu tro, con chết là Hắc phúc xà vương.
Hàn Mạc giờ mới hiểu rõ, chiếc túi da mà Chu Tiểu Ngôn dùng để uy hiếp người Phong quốc cũng là thứ đang che giấu một mưu kế cực kì thông minh. Người nước Phong sợ ném chuột vỡ đồ không dám hành động thiếu suy nghĩ, là do thấy Xà thần đang ở trong tay Chu Tiểu Ngôn, nhưng bọn họ lại không biết Xà thần sớm đã chết rồi.
Chu Tiểu Ngôn từng cho Xà thần lộ ra một chút ,cho nên người nước Phong đều nghĩ rằng trong chiếc túi da đó có Hắc phúc xà vương, hơn nữa bên trong chiếc túi da đó lại động đậy rất mạnh nên đều nghĩ Hắc phúc xà vương vẫn sống.
Bọn họ cũng không biết rằng Hắc phúc xà vương tuy thực sự ở bên trong nhưng sự động đậy trong đó thực chất là của con rắn nhỏ màu tro chứ không phải là Xà thần của bọn họ.
Cho đến nay con rắn nhỏ màu tro đó vẫn là một diễn viên quần chúng đảm nhiệm vai diễn Hắc phúc xà vương, làm cho mọi người tưởng rằng “Xà vương” vẫn còn sống.
Xác chết của Xà thần đến giờ vẫn không hư thối, chỉ có một khả năng đó là Chu Tiểu Ngôn đã ướp lên thân Hắc phúc xà vương các loại dược liệu phòng ngừa thối rữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa cái thời điểm ở Quỷ Lâm khi bị Hắc Xà chúng đuổi giết, Chu Tiểu Ngôn đem gan của Hắc phúc xà vương giao cho Hàn Thanh, lúc đó Hắc phúc xà vương đã chết.
Hàn Mạc trong lòng thầm nghĩ, nếu mà người Phong quốc biết được chân tướng, lúc đó Chu Tiểu Ngôn chác chắn sẽ bị đem ra ăn tươi nuốt sống.
Chu Tiểu Ngôn đem dây lưng nhét vào trong ngực, sắp xếp xong hết thảy mới nhìn về phía xác chết La Nhật Húc.
Tác dụng của Hóa thi tán đúng là kì diệu, chỉ trong một khắc, xác chết của La Nhật Húc gần như đã hóa thành máu loãng, lúc này xiêm y cũng bị Hóa thi tán biến thành không thấy tung tích.
Đây là độc dược Tây Hoa Thính đặc chế, Chu Tiểu Ngôn nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày.
Hàn Mạc từ trong tay áo lấy ra một tấm vải bông màu đen, ngồi xổm xuống, lau sạch vết máu loãng trên mặt đất, lúc này mới thu tấm vải bông lại vào trong tay áo. La Nhật Húc từ giờ khắc này xương thịt hoàn toàn biến mất khỏi thế giới giống như trên thế gian từ xưa đến nay chưa bao giờ có sự tồn tại của hắn.
Cửa phòng ngục thất rốt cuộc cũng mở ra, Chu Tiểu Ngôn mặc áo choàng đen, che khăn đen trên mặt, hai tay khoác trước ngực, chậm rãi bước đi ra cửa, còn Hàn Mạc cung kính theo sát phía sau hắn.
Trong thâm tâm bọn thủ hạ canh cửa, giờ khắc này mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người.
Lúc trước khi mà kiểm tra cơm canh đưa vào, tên Bạch Xà chúng như những tượng điêu khắc đá ở ngoài cửa cách đó không xa, ánh mắt sắc bén, nhìn thấy La Nhật Húc đi ra, chắp tay đi đến nhưng cũng không tiến lại đây.
Chu Tiểu Ngôn đối với bọn Bạch Xà chúng cũng có hơi gật đầu, lúc này mới chậm rãi đi dọc theo hành lang.
Hai người cũng không đi nhanh, tâm khí ổn định, tinh thần thư thái, bọn họ hiểu rõ, điểm mấu chốt của kế hoạch chính là trong thời khắc này, lúc này vô số những cặp mắt của bọn cận vệ đang chăm chú vào hai người, chỉ cần bọn họ lộ ra một chút sơ hở, thì dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng nhất định chết ở nơi này.
Bạch Xà chúng chính là đội quân tinh nhuệ nhất của nước Phong, sức chiến đấu vô song, hơn nữa trong tay lại có Phong xảo nỗ, một khi phát động tiến công, ngay cả Thập phương danh tướng lúc này cũng chắc chắn không tránh khỏi cái chết.
Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn bước đi ổn định, giống như đang dạo chơi trên sân vắng, bước đi chầm chậm, đi được mười bước, chợt nghe từ phía sau có tiếng gọi khàn khàn:
-Phụng ti, xin dừng bước.
Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn trong lòng kinh hãi, thu tay lại vào trong túi áo co thành nắm đấm.
Tên Bạch Xà chúng nhanh chân tiến đến bên cạnh Chu Tiểu Ngôn, chắp tay :
-Phụng ti, cũng không có việc gì khác, chỉ có điều ... mỗ có một bộ dược, đối với người có bệnh nhiệt có công hiệu rất tốt!
Từ trong người lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ:
-Xin vui lòng nhận cho!
Chu Tiểu Ngôn hơi hơi gật đầu, giơ tay tiếp nhận viên thuốc, giữ ở trong tay, lúc này mới đưa cánh tay ra vòng trước ngực, thi lễ, đó là lễ nghi của Phong Quốc. Bọn Bạch Xà chúng cũng thi lễ, xong đâu đấy mới lui xuống.
Hàn Mạc vốn tưởng rằng đã bị bọn Bạch Xà chúng nhìn ra sơ hở, khi thấy chỉ là đưa thuốc, lúc này mới hơi hơi yên tâm.
Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh tự nhiên như thường ,tiếp tục đi về phía trước, Hàn Mạc nối gót theo sát phía sau, hai người một trước một sau giữ vẻ nghiêm nghị dưới cái nhìn chăm chú của bọn Bạch Xà chúng, sau đó chậm rãi đi khỏi nơi này.
Mặc dù đã thoát ra khỏi tầm mắt của bọn Bạch Xà chúng, nhưng Hàn Mạc vẫn hiểu rất rõ, khi chưa ra khỏi cửa lớn của thành Thần Sơn, tất thảy mọi việc không ngờ đều có thể xảy ra, hay nói cách khác, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập bên người, hơn nữa một khi để lộ sơ hở ở đây, hậu quả thật sự khó mà lường trước được.
Thành Thần Sơn dù sao cũng là thánh địa của Phong quốc, bảo vệ nghiêm ngặt, lần này hành động đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Thoát khỏi tầm mắt Bạch Xà chúng, Hàn Mạc bước đi nhanh hơn, tới gần Chu Tiểu Ngôn, hạ giọng nói:
-Còn cần một lần đổi xiêm y nữa!
Chu Tiểu Ngôn hai người hướng về phòng La Nhật Húc.
Đi qua một hành lang dài giống như giữa mê cung ,Hàn Mạc thấy Chu Tiểu Ngôn đi lại như gió, dường như đối với phòng xá Thánh đàn đã rất quen thuộc.
Cũng may mắn người trong Thánh đàn không nhiều, hai người đi một lát liền tới phòng La Nhật Húc. Chu Tiểu Ngôn đi vào trước, Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lầu gác cao ngất, híp mắt lại, rốt cuộc cũng đi vào trong phòng.
Đóng cửa lại, Chu Tiểu Ngôn lúc này mới xoay người nhìn Hàn Mạc, vẻ mắt cực kì phức tạp:
- Lá gan của ngươi, ….thật sự là không nhỏ!
- So với lá gan của ngươi vẫn là kém một ít!
Hàn Mạc mỉm cười,bước vào trong phòng, thay đổi xiêm y, vẫn mặc áo xiêm dài xanh ra ngoài.
- Kế tiếp… ngươi nghĩ sẽ phải làm như thế nào?
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, hai tay đưa về phía sau,thản nhiên nói:
-Rất đơn giản, nếu đã bắt được hổ thì cứ mang theo hổ này bên minh quang minh chính đại mà đi ra ngoài!