Mây mưa kết thúc, Hàn Mạc mới ôm thê tử vào trong lòng, một bàn tay vẫn không ngừng di động trên da thịt bóng loáng của thê tử. Tiểu Thiến còn đang co rút trong lòng tướng công, giống như một con dê non trắng nõn, tùy ý bàn tay phu quân vuốt ve trên người, cũng không dám nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trong ngực tướng công, hơi thở dồn dập, đôi má đỏ bừng, thân thể cũng toát ra một tầng mồ hôi.
Không khí ấm áp, Hàn Mạc hôn lên trán Tiểu Thiến, mới thấp giọng cười nói:
- Vừa rồi ta nói, muốn đánh nàng tơi bời, hiện giờ có phải đã biết sự lợi hại của tướng công hay không?
Tiểu Thiến ngượng ngùng vạn phần, ừm một tiếng, lại co rút thân thể, không dám ngẩng đầu nhìn phu quân.
Da thịt của nàng bóng loáng giống như tơ lụa, nhẵn nhụi như ngà voi, ngọn đèn dầu bên ngoài xuyên qua màn màu hồng chiếu vào, tầng ánh sáng màu hồng nhàn nhạt kia chiếu lên bờ vai tuyết trắng của Tiểu Thiến, vừa trắng vừa hồng, càng lộ vẻ mềm mại.
Đêm dài yên tĩnh, Hàn Mạc ôm kiều thê của mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Tướng công… ta hỏi chàng một vấn đề được không?
Một lúc lau sau, Tiểu Thiến mới cẩn thận ngẩng đầu, cũng nhìn thấy tướng công của mình mang theo nụ cười dịu dàng nhìn mình, tuy rằng còn chút ngượng ngùng, cũng không sợ hãi, ánh mắt cũng không trốn tránh.
- Cái gì?
Tiểu Thiến chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, mới hỏi:
- Chàng… trước khi cưới ta, có phải không… không vui vẻ hay không?
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng được Tiểu Thiến lại đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, chẳng qua trước nay thê tử này hồn nhiên ngây thơ, sức tưởng tượng phong phú, câu hỏi như vậy phát ra từ trong miệng nàng cũng không phải chuyện gì lạ.
Nếu là cô gái bình thường, chưa chắc sẽ hỏi như vậy.
- Vì sao lại hỏi như thế?
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má bóng loáng của Tiểu Thiến:
- Vì sao lại nói ta không vui vẻ?
Tiểu Thiến nghiêm trang nói:
- Tuy rằng phụ thân nói cẩn thận lựa chọn phu quân cho ta, nhưng lòng ta biết… Ta được gả cho chàng, là bởi vì gia tộc chàng rất lớn, có thể trợ giúp Phạm gia chúng ta… !
Ánh mắt nàng chớp động, ghé lại nói:
- Ta nghe bọn họ nói, đây là hôn nhân chính trị… Khi đó ta nghĩ, hôn nhân như vậy, có phải chàng rất không vui hay không?
Hàn Mạc khẽ thở dài một hơi, dịu dàng nói:
- Hiện giờ ta rất vui vẻ… Vậy trước khi nàng gả tới đây, có phải không vui hay không?
Tiểu Thiến cười hì hì nói:
- Đương nhiên không vui, phải rời khỏi bà nội và cha mẹ, tự nhiên là không vui. Hơn nữa… hơn nữa… Hì hì, ta không nói!
- Hơn nữa cái gì?
Hàn Mạc hơi vươn tay xuống:
- Mau nói cho tướng công, nếu không phải nhéo nàng rồi?
Tiểu Thiến nhẹ nhàng kêu một tiếng, thân mình tuyết trắng tránh đi như con thỏ, từ trong lòng Hàn Mạc tránh qua một bên, lúc này mới quay đầu, tay ngọc chống má thơm, cười hì hì nói:
- Ta nói, không cho chàng nhéo ta… Sau khi ta nói xong, chàng không được tức giận!
Hàn Mạc cũng nghiên người, cười nói:
- Vậy nàng nhanh nói đi!
- Ừ… thật ra trước khi gả tới đây, ta đã quyết định, nếu ta không thích chàng, sẽ không để ý tới chàng… cũng không nói chuyện với chàng!
Tiểu Thiến cười hì hì nói:
- Coi chàng như một tảng đá lớn!
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng được trước khi cô gái nhỏ này gả tới đây, không ngờ có tâm tư như vậy, lập tức cười nói:
- Hiện giờ xem ra, nàng thích ta… cho nên mới nói chuyện với ta?
Tiểu Thiến mím môi, mặt ửng đỏ, quay lưng lại, chỉ chừa một tấm lưng tuyết trắng cho Hàn Mạc, không nói gì.
Hàn Mạc ghé sát lại, ôm lấy Tiểu Thiến từ phía sau, dịu dàng nói:
- Thật ra trước khi nàng gả cho ta, ta đã nằm mơ… trong mơ đều nói rõ ràng kiếp trước kiếp này của chúng ta!
Tiểu Thiến ngạc nhiên nói:
- Nằm mơ? Mơ cái gì?
Hàn Mạc suy nghĩ, mới ghé sát bên tai nàng nói:
- Thật ra chúng ta là một đôi thỏ trên trời, lúc trên trời, chúng ta được ở cùng một chỗ, yêu thích nhau, chỉ có điều sau đó bị Thượng đế phát hiện, cho nên giáng chúng ta xuống trần gian, chính là khảo nghiệm chúng ta có thật sự thích đối phương hay không… Cả đời này chúng ta tương thân tương ái, sau khi già rồi mất, liền có thể trở về thiên đình… !
Tiểu Thiến mở to hai mắt, không tin nói:
- Tướng công, chuyện này… là thật chăng? Chúng ta thật sự là thỏ trên trời sao? Chàng… chàng đang gạt người?
- Không gạt người.
Hàn Mạc nghiêm trang nói:
- Nàng nghĩ lại cẩn thận, lần đầu tiên nàng thấy ta, có phải cảm thấy rất quen hay không, có phải không hề chán ghét ta hay không? Lúc tướng quân nhìn thấy nàng, liền nhận ra nàng… !
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Tướng công, hiện giờ ta không nhớ rõ… Chẳng qua lần đầu tiên khi ta thấy chàng, thật sự không ghét chàng… hơn nữa… hơn nữa cảm thấy chàng là một người tốt.
- Thế là được rồi.
Hàn Mạc thở dài:
- Thật ra việc này cũng trách ta, lúc chúng ta hạ phàm, Thượng đế sai chúng ta mỗi người uống một chén rượu tiên... Thật ra chén rượu kia tên là nước vong tình, nếu uống vào, sau khi hạ phàm sẽ không nhớ rõ chuyện trên bầu trời… !
Ngón tay hắn trượt trên mặt Tiểu Thiến:
- Con thỏ nhỏ này lúc trên trời đã tham ăn, cướp lấy Vong tình thủy uống, ta cũng không kịp nhắc nhở nàng, cho nên nàng hạ phàm, đều quên hết chuyện trên bầu trời… !
Tiểu Thiến mở to mắt, vẻ mặt không tin, vội hỏi:
-Tướng công, chàng nói thật sao? Ta… ta thật sự đã uống Vong tình thủy? Ta không nhớ chuyện trước kia? Bởi vì… vì đã uống Vong tình thủy?
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:
-Đương nhiên là thật. Ta uống xong, cũng chưa kịp nuốt vào bụng, thừa dịp thiên binh thiên tướng không chú ý liền lén phun ra. Cho nên, nhớ rõ chuyện này. Đáng tiếc, nàng chỉ còn là một con thỏ hay quên.
Tiểu Thiến vẫn còn có chút không tin, xoay người nhìn Hàn Mạc. Chỉ thấy Hàn Mạc thần sắc nghiêm nghị, thoạt nhìn đúng là rất nghiêm túc.
-Thiếp không còn có thể nhớ chuyện trước kia sao?
Tiểu Thiến hối hận ra mặt, tất nhiên là hối hận trước kia ở trên thiên đình đã uống Vong tình thủy.
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, rồi thở dài nói:
-Chỉ có một biện pháp!
-Biện pháp nào?
-Chúng ta trọn đời yêu thương nhau, tôn trọng nhau, không rời nhau, trải qua sự khảo nghiệm của Thượng Đế. Đợi sau khi có thể trở về thiên đình, nàng sẽ nhớ lại tất cả.
Hàn Mạc dịu dàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiểu Thiến, hạ giọng nói:
-Và đến lúc đó, nàng hãy nói cho ta biết sự thật nhé!
Tiếu Thiến đôi mắt chớp chớp, rất nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, vuốt nhẹ cằm, nói:
-Tướng công, thiếp nhớ rồi!
-Tốt!
Hàn Mạc nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Thiến hôn khẽ:
-Đây là thiên cơ, nàng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu để lộ thiên cơ, chúng ta sẽ bị Thượng Đế trừng phạt.
Tiểu Thiến gật đầu. Tuy rằng trong mắt vẫn thấy bán tin bán nghi, nhưng xem vẻ mặt nàng thì có tới 7, 8 phần là tin tưởng rồi.
-Thực ra nàng cũng nên biết, da thịt nàng trắng nõn như vậy, bởi vì nàng là Thỏ Ngọc hạ phạm. Thỏ Ngọc da thịt không phải là trắng vậy sao?
Hàn Mạc cười mỉm, một ngón tay thoải mái đặt lên đầu nụ hoa trên bầu ngực Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến bị đụng đến vị trí mẫn cảm trên cơ thể, người khẽ run, nhắm mắt lại, mơ màng, không nói lời nào. Ngay lúc Hàn Mạc định thi triển sức mạnh, Tiểu Thiến đột nhiên mở to mắt, hỏi:
-Tướng công, nếu là ta cho phép các tỷ muội đến phủ làm khách thường xuyên, có được hay không?
Hàn Mạc thở dài, không ngờ cô nương của mình có thể vào lúc này đề cập chuyện này, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, nói:
- Cũng không có gì là không tốt, ta ngày thường bận rộn công vụ, nếu không ở trong phủ thì các nàng ấy có thể tới chơi với nàng.
Tiểu Thiến vui vẻ nói:
-Vậy là tốt rồi.
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, hỏi:
-Đúng rồi, các nàng ấy đều là tỉ muội thân của nàng sao?
-Đúng vậy. Các tỉ ấy từ nhỏ đã thân thiết với thiếp.
Tiểu Thiến đáp:
-Thiếp nhỏ tuổi nhất nên đều phải kêu các nàng là tỉ tỉ.
-Ta xem ra các nàng đã thành gia thất hết rồi.
-Dạ!
Tiểu Thiến giải thích:
-Lớn nhất, Vân tỉ tỉ đã qua cửa 3 năm, đã có một con trai.
-Phu quân bọn họ… đều ở trong kinh?
Hàn Mạc thoáng có chút suy nghĩ.
Tiếu Thiến đăm chiêu một lát, đáp:
-Phu quân của Tuệ tỉ tỉ và Phương tỉ tỉ hiện giờ đang nhậm chức ở Tây Bắc, ở biên quan, cũng không ở kinh thành. Vân tỉ tỉ và vài phu quân khác đều ở kinh lý.
-Đều là người của Bộ binh?
-Cha chồng của Vân tỉ tỉ là Cửu môn Đề đốc phủ Đề đốc, phu quân cũng là nhậm chức ở phủ Cửu môn Đề đốc.
Tiểu Thiến thuộc như lòng bàn tay:
-Một vài người khác, có hai người ở trong Ngự lâm quân, có một người nhậm chức ở Bộ binh. Tuy nhiên, cha chồng của các tỉ ngoài trừ Vân tỉ tỉ làm ở Cửu môn Đề đốc phủ, những người khác đều nhậm chức ở Bộ binh, có người đảm nhận chức Điều khiển bộ ti chủ sự.
Bộ binh là một trong 6 bộ. Ngoài Thượng thư một người, Tả hữu Thị lang hai người, Bộ binh chia thành 4 ti gồm Bộ binh ti, Chức phương ti, Khố bộ ti va Điều khiển bộ ti.
4 ti này có hai Chủ sự chủ quản, dưới Chủ sự lại có mười hai người, dưới nữa lại có Thư khiến lại, Chưởng cố, Chấp lại và chức.
Trong 4 ti, Bộ binh ti là có quyền lực nhất, phụ trách tuyển quân, huấn luyện, hạ lệnh và trực tiếp giải quyết sự vụ liên quan đến quân sự. 3 ti còn lại đều thuộc loại hậu cần của quân sự.
Không thể coi là nha môn quyền thế, nhưng là những bộ phận không thể thiếu để cấu thành Bộ binh.
Còn Cửu môn Đề đốc phủ, là nha môn cấp dưới của Bộ binh, là nha môn có thể lớn cũng có thể nhỏ. Thủ thành quân của 9 cửa thành Yến Kinh, chính là do Cửu môn Đề đốc phủ phụ trách.
Vấn đề là Cửu môn Đề đốc phủ tuy rằng là lệ thuộc Bộ binh, và có quan hệ tốt với Thượng thư Bộ binh Phạm Vân Ngạo, nhưng ai nấy đều biết, Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý là tâm phúc của Hoàng đế, thề sống chết trung thành với Hoàng đế.
Cửu môn Đề đốc là vị trí cực kỳ mẫn cảm, Hoàng đế đương nhiên phải giao cho người mình cực kỳ tin tưởng.
Tiểu Thiến xuất thân Phạm gia, điều đó giúp cho quan hệ của nàng đối với nữ quyến rất tốt, cho nên, nàng đối với nhóm người này cũng rất rành mạch.
Hàn Mạc nghe vậy, có chút suy nghĩ, cười nói:
-Nếu đều là bạn tốt, và ngày nào đó rảnh, ta mời phu quân các nàng đến đây, mọi người biết nhau cũng tốt, nàng xem có được không?
Tiểu Thiến tuy rằng ngây thơ, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, nháy mắt hiểu được tâm tư Hàn Mạc, thấp giọng hỏi:
-Tướng công, là chàng muốn kết bạn với bọn họ sao?
Hàn Mạc cũng không gạt thê tử, khẽ gật đầu.
Tiếu Thiến có vẻ lo nghĩ, nói:
-Thiếp sẽ nói với các tỉ ấy, mời các phu quân lại đây xem được không?
-Không cần miễn cưỡng.
Hàn Mạc dịu dàng:
-Ta ở kinh thành căn cơ quá mỏng, quen biết nhiều người sẽ tốt. Nếu bọn họ e ngại điều gì, cũng không nên cưỡng ép.
-Thiếp hiểu.
Tiểu Thiến cười nói.
-Tướng công, sau khi các tỉ muội về, nhất định sẽ khen chàng hết lời, các phu quân chắc chắn sẽ tò mò mà muốn đến đây gặp chàng đấy.
Hàn Mạc cười ha hả, khẽ nằm đè lên người Tiểu Thiến, cười mỉm nói:
-Không nói chuyện đó nữa, nghỉ thế đủ rồi. Không thể lãng phí một đêm tuyệt vời thế này. Nàng là Thỏ Ngọc hạ phàm, hãy để ta ngắm nàng xem nào!
Không khí ấm áp, Hàn Mạc hôn lên trán Tiểu Thiến, mới thấp giọng cười nói:
- Vừa rồi ta nói, muốn đánh nàng tơi bời, hiện giờ có phải đã biết sự lợi hại của tướng công hay không?
Tiểu Thiến ngượng ngùng vạn phần, ừm một tiếng, lại co rút thân thể, không dám ngẩng đầu nhìn phu quân.
Da thịt của nàng bóng loáng giống như tơ lụa, nhẵn nhụi như ngà voi, ngọn đèn dầu bên ngoài xuyên qua màn màu hồng chiếu vào, tầng ánh sáng màu hồng nhàn nhạt kia chiếu lên bờ vai tuyết trắng của Tiểu Thiến, vừa trắng vừa hồng, càng lộ vẻ mềm mại.
Đêm dài yên tĩnh, Hàn Mạc ôm kiều thê của mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Tướng công… ta hỏi chàng một vấn đề được không?
Một lúc lau sau, Tiểu Thiến mới cẩn thận ngẩng đầu, cũng nhìn thấy tướng công của mình mang theo nụ cười dịu dàng nhìn mình, tuy rằng còn chút ngượng ngùng, cũng không sợ hãi, ánh mắt cũng không trốn tránh.
- Cái gì?
Tiểu Thiến chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, mới hỏi:
- Chàng… trước khi cưới ta, có phải không… không vui vẻ hay không?
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng được Tiểu Thiến lại đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, chẳng qua trước nay thê tử này hồn nhiên ngây thơ, sức tưởng tượng phong phú, câu hỏi như vậy phát ra từ trong miệng nàng cũng không phải chuyện gì lạ.
Nếu là cô gái bình thường, chưa chắc sẽ hỏi như vậy.
- Vì sao lại hỏi như thế?
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má bóng loáng của Tiểu Thiến:
- Vì sao lại nói ta không vui vẻ?
Tiểu Thiến nghiêm trang nói:
- Tuy rằng phụ thân nói cẩn thận lựa chọn phu quân cho ta, nhưng lòng ta biết… Ta được gả cho chàng, là bởi vì gia tộc chàng rất lớn, có thể trợ giúp Phạm gia chúng ta… !
Ánh mắt nàng chớp động, ghé lại nói:
- Ta nghe bọn họ nói, đây là hôn nhân chính trị… Khi đó ta nghĩ, hôn nhân như vậy, có phải chàng rất không vui hay không?
Hàn Mạc khẽ thở dài một hơi, dịu dàng nói:
- Hiện giờ ta rất vui vẻ… Vậy trước khi nàng gả tới đây, có phải không vui hay không?
Tiểu Thiến cười hì hì nói:
- Đương nhiên không vui, phải rời khỏi bà nội và cha mẹ, tự nhiên là không vui. Hơn nữa… hơn nữa… Hì hì, ta không nói!
- Hơn nữa cái gì?
Hàn Mạc hơi vươn tay xuống:
- Mau nói cho tướng công, nếu không phải nhéo nàng rồi?
Tiểu Thiến nhẹ nhàng kêu một tiếng, thân mình tuyết trắng tránh đi như con thỏ, từ trong lòng Hàn Mạc tránh qua một bên, lúc này mới quay đầu, tay ngọc chống má thơm, cười hì hì nói:
- Ta nói, không cho chàng nhéo ta… Sau khi ta nói xong, chàng không được tức giận!
Hàn Mạc cũng nghiên người, cười nói:
- Vậy nàng nhanh nói đi!
- Ừ… thật ra trước khi gả tới đây, ta đã quyết định, nếu ta không thích chàng, sẽ không để ý tới chàng… cũng không nói chuyện với chàng!
Tiểu Thiến cười hì hì nói:
- Coi chàng như một tảng đá lớn!
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng được trước khi cô gái nhỏ này gả tới đây, không ngờ có tâm tư như vậy, lập tức cười nói:
- Hiện giờ xem ra, nàng thích ta… cho nên mới nói chuyện với ta?
Tiểu Thiến mím môi, mặt ửng đỏ, quay lưng lại, chỉ chừa một tấm lưng tuyết trắng cho Hàn Mạc, không nói gì.
Hàn Mạc ghé sát lại, ôm lấy Tiểu Thiến từ phía sau, dịu dàng nói:
- Thật ra trước khi nàng gả cho ta, ta đã nằm mơ… trong mơ đều nói rõ ràng kiếp trước kiếp này của chúng ta!
Tiểu Thiến ngạc nhiên nói:
- Nằm mơ? Mơ cái gì?
Hàn Mạc suy nghĩ, mới ghé sát bên tai nàng nói:
- Thật ra chúng ta là một đôi thỏ trên trời, lúc trên trời, chúng ta được ở cùng một chỗ, yêu thích nhau, chỉ có điều sau đó bị Thượng đế phát hiện, cho nên giáng chúng ta xuống trần gian, chính là khảo nghiệm chúng ta có thật sự thích đối phương hay không… Cả đời này chúng ta tương thân tương ái, sau khi già rồi mất, liền có thể trở về thiên đình… !
Tiểu Thiến mở to hai mắt, không tin nói:
- Tướng công, chuyện này… là thật chăng? Chúng ta thật sự là thỏ trên trời sao? Chàng… chàng đang gạt người?
- Không gạt người.
Hàn Mạc nghiêm trang nói:
- Nàng nghĩ lại cẩn thận, lần đầu tiên nàng thấy ta, có phải cảm thấy rất quen hay không, có phải không hề chán ghét ta hay không? Lúc tướng quân nhìn thấy nàng, liền nhận ra nàng… !
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Tướng công, hiện giờ ta không nhớ rõ… Chẳng qua lần đầu tiên khi ta thấy chàng, thật sự không ghét chàng… hơn nữa… hơn nữa cảm thấy chàng là một người tốt.
- Thế là được rồi.
Hàn Mạc thở dài:
- Thật ra việc này cũng trách ta, lúc chúng ta hạ phàm, Thượng đế sai chúng ta mỗi người uống một chén rượu tiên... Thật ra chén rượu kia tên là nước vong tình, nếu uống vào, sau khi hạ phàm sẽ không nhớ rõ chuyện trên bầu trời… !
Ngón tay hắn trượt trên mặt Tiểu Thiến:
- Con thỏ nhỏ này lúc trên trời đã tham ăn, cướp lấy Vong tình thủy uống, ta cũng không kịp nhắc nhở nàng, cho nên nàng hạ phàm, đều quên hết chuyện trên bầu trời… !
Tiểu Thiến mở to mắt, vẻ mặt không tin, vội hỏi:
-Tướng công, chàng nói thật sao? Ta… ta thật sự đã uống Vong tình thủy? Ta không nhớ chuyện trước kia? Bởi vì… vì đã uống Vong tình thủy?
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:
-Đương nhiên là thật. Ta uống xong, cũng chưa kịp nuốt vào bụng, thừa dịp thiên binh thiên tướng không chú ý liền lén phun ra. Cho nên, nhớ rõ chuyện này. Đáng tiếc, nàng chỉ còn là một con thỏ hay quên.
Tiểu Thiến vẫn còn có chút không tin, xoay người nhìn Hàn Mạc. Chỉ thấy Hàn Mạc thần sắc nghiêm nghị, thoạt nhìn đúng là rất nghiêm túc.
-Thiếp không còn có thể nhớ chuyện trước kia sao?
Tiểu Thiến hối hận ra mặt, tất nhiên là hối hận trước kia ở trên thiên đình đã uống Vong tình thủy.
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, rồi thở dài nói:
-Chỉ có một biện pháp!
-Biện pháp nào?
-Chúng ta trọn đời yêu thương nhau, tôn trọng nhau, không rời nhau, trải qua sự khảo nghiệm của Thượng Đế. Đợi sau khi có thể trở về thiên đình, nàng sẽ nhớ lại tất cả.
Hàn Mạc dịu dàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiểu Thiến, hạ giọng nói:
-Và đến lúc đó, nàng hãy nói cho ta biết sự thật nhé!
Tiếu Thiến đôi mắt chớp chớp, rất nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, vuốt nhẹ cằm, nói:
-Tướng công, thiếp nhớ rồi!
-Tốt!
Hàn Mạc nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Thiến hôn khẽ:
-Đây là thiên cơ, nàng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu để lộ thiên cơ, chúng ta sẽ bị Thượng Đế trừng phạt.
Tiểu Thiến gật đầu. Tuy rằng trong mắt vẫn thấy bán tin bán nghi, nhưng xem vẻ mặt nàng thì có tới 7, 8 phần là tin tưởng rồi.
-Thực ra nàng cũng nên biết, da thịt nàng trắng nõn như vậy, bởi vì nàng là Thỏ Ngọc hạ phạm. Thỏ Ngọc da thịt không phải là trắng vậy sao?
Hàn Mạc cười mỉm, một ngón tay thoải mái đặt lên đầu nụ hoa trên bầu ngực Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến bị đụng đến vị trí mẫn cảm trên cơ thể, người khẽ run, nhắm mắt lại, mơ màng, không nói lời nào. Ngay lúc Hàn Mạc định thi triển sức mạnh, Tiểu Thiến đột nhiên mở to mắt, hỏi:
-Tướng công, nếu là ta cho phép các tỷ muội đến phủ làm khách thường xuyên, có được hay không?
Hàn Mạc thở dài, không ngờ cô nương của mình có thể vào lúc này đề cập chuyện này, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, nói:
- Cũng không có gì là không tốt, ta ngày thường bận rộn công vụ, nếu không ở trong phủ thì các nàng ấy có thể tới chơi với nàng.
Tiểu Thiến vui vẻ nói:
-Vậy là tốt rồi.
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, hỏi:
-Đúng rồi, các nàng ấy đều là tỉ muội thân của nàng sao?
-Đúng vậy. Các tỉ ấy từ nhỏ đã thân thiết với thiếp.
Tiểu Thiến đáp:
-Thiếp nhỏ tuổi nhất nên đều phải kêu các nàng là tỉ tỉ.
-Ta xem ra các nàng đã thành gia thất hết rồi.
-Dạ!
Tiểu Thiến giải thích:
-Lớn nhất, Vân tỉ tỉ đã qua cửa 3 năm, đã có một con trai.
-Phu quân bọn họ… đều ở trong kinh?
Hàn Mạc thoáng có chút suy nghĩ.
Tiếu Thiến đăm chiêu một lát, đáp:
-Phu quân của Tuệ tỉ tỉ và Phương tỉ tỉ hiện giờ đang nhậm chức ở Tây Bắc, ở biên quan, cũng không ở kinh thành. Vân tỉ tỉ và vài phu quân khác đều ở kinh lý.
-Đều là người của Bộ binh?
-Cha chồng của Vân tỉ tỉ là Cửu môn Đề đốc phủ Đề đốc, phu quân cũng là nhậm chức ở phủ Cửu môn Đề đốc.
Tiểu Thiến thuộc như lòng bàn tay:
-Một vài người khác, có hai người ở trong Ngự lâm quân, có một người nhậm chức ở Bộ binh. Tuy nhiên, cha chồng của các tỉ ngoài trừ Vân tỉ tỉ làm ở Cửu môn Đề đốc phủ, những người khác đều nhậm chức ở Bộ binh, có người đảm nhận chức Điều khiển bộ ti chủ sự.
Bộ binh là một trong 6 bộ. Ngoài Thượng thư một người, Tả hữu Thị lang hai người, Bộ binh chia thành 4 ti gồm Bộ binh ti, Chức phương ti, Khố bộ ti va Điều khiển bộ ti.
4 ti này có hai Chủ sự chủ quản, dưới Chủ sự lại có mười hai người, dưới nữa lại có Thư khiến lại, Chưởng cố, Chấp lại và chức.
Trong 4 ti, Bộ binh ti là có quyền lực nhất, phụ trách tuyển quân, huấn luyện, hạ lệnh và trực tiếp giải quyết sự vụ liên quan đến quân sự. 3 ti còn lại đều thuộc loại hậu cần của quân sự.
Không thể coi là nha môn quyền thế, nhưng là những bộ phận không thể thiếu để cấu thành Bộ binh.
Còn Cửu môn Đề đốc phủ, là nha môn cấp dưới của Bộ binh, là nha môn có thể lớn cũng có thể nhỏ. Thủ thành quân của 9 cửa thành Yến Kinh, chính là do Cửu môn Đề đốc phủ phụ trách.
Vấn đề là Cửu môn Đề đốc phủ tuy rằng là lệ thuộc Bộ binh, và có quan hệ tốt với Thượng thư Bộ binh Phạm Vân Ngạo, nhưng ai nấy đều biết, Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý là tâm phúc của Hoàng đế, thề sống chết trung thành với Hoàng đế.
Cửu môn Đề đốc là vị trí cực kỳ mẫn cảm, Hoàng đế đương nhiên phải giao cho người mình cực kỳ tin tưởng.
Tiểu Thiến xuất thân Phạm gia, điều đó giúp cho quan hệ của nàng đối với nữ quyến rất tốt, cho nên, nàng đối với nhóm người này cũng rất rành mạch.
Hàn Mạc nghe vậy, có chút suy nghĩ, cười nói:
-Nếu đều là bạn tốt, và ngày nào đó rảnh, ta mời phu quân các nàng đến đây, mọi người biết nhau cũng tốt, nàng xem có được không?
Tiểu Thiến tuy rằng ngây thơ, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, nháy mắt hiểu được tâm tư Hàn Mạc, thấp giọng hỏi:
-Tướng công, là chàng muốn kết bạn với bọn họ sao?
Hàn Mạc cũng không gạt thê tử, khẽ gật đầu.
Tiếu Thiến có vẻ lo nghĩ, nói:
-Thiếp sẽ nói với các tỉ ấy, mời các phu quân lại đây xem được không?
-Không cần miễn cưỡng.
Hàn Mạc dịu dàng:
-Ta ở kinh thành căn cơ quá mỏng, quen biết nhiều người sẽ tốt. Nếu bọn họ e ngại điều gì, cũng không nên cưỡng ép.
-Thiếp hiểu.
Tiểu Thiến cười nói.
-Tướng công, sau khi các tỉ muội về, nhất định sẽ khen chàng hết lời, các phu quân chắc chắn sẽ tò mò mà muốn đến đây gặp chàng đấy.
Hàn Mạc cười ha hả, khẽ nằm đè lên người Tiểu Thiến, cười mỉm nói:
-Không nói chuyện đó nữa, nghỉ thế đủ rồi. Không thể lãng phí một đêm tuyệt vời thế này. Nàng là Thỏ Ngọc hạ phàm, hãy để ta ngắm nàng xem nào!