Hàn Mạc vốn định sẽ ở bên cạnh Tiểu Thiến mấy ngày, nhưng đúng là đại đa số thời điểm, trời luôn muốn trêu ngươi con người. Mới sang ngày thứ hai, đôi uyên ương còn chưa tỉnh giấc đã thấy Tuệ Nương ngoài cửa bẩm báo có người muốn tìm Hàn Mạc. Hàn Mạc trong lòng rất không hài lòng, nhưng cũng không thể bỏ mặc, đành buông Tiểu Thiến ra, tung chăn đứng dậy, chờ Tuệ Nương hầu hạ tắm rửa chải đầu xong, liền đi vào Thiên thính.
Phủ Thượng thư bộ Lễ cũng như đại đa số các phủ đệ khác, đều có xây dựng Thiên thính. Chính sảnh dùng đến ngênh đón khách quý. Thiên thính là để tiếp kiến thuộc hạ.
Người tới là Chủ sự Bùi Anh Hầu của Tây Hoa Thính, phong độ nho nhã, nhìn thấy Hàn Mạc bước vào liền đứng dậy thi lễ.
Hàn Mạc gật đầu, ngồi xuống, nói:
-Ta vốn hôm nay cũng định đi đến đại sảnh, nhưng còn có chút việc ở nhà, cho nên chưa tới. Ngươi sáng sớm đã lại, là có việc gì gấp sao?
Bùi Anh Hầu vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính nói:
-Hôm qua Hồng Tụ về Hồ sương khói cho nên mới biết đại nhân đã trở về, sáng sớm liền đến quấy rầy, xin đại nhân thứ tội.
Hàn Mạc đi đến nước Phong, chỉ dẫn theo Hồng Tụ, trong sảnh mọi người tuy biết Thính trưởng đại nhân rời kinh, nhưng không biết rốt cuộc là đi đâu.
Hàn Mạc nếu không nói, người dưới dĩ nhiên cũng không dám hỏi.
Hồng Tụ là người thông minh, biết việc Hàn Mạc đi nước Phong phải tuyệt đối bí mật, hiển nhiên sẽ không để lộ một câu.
Tôi tớ dâng trà lên, Hàn Mạc nâng chén nhấp một ngụm, mới hỏi:
-Ngươi từ mờ sáng đã đến đây, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Rốt cuộc là chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.
Bùi Anh Hầu suy nghĩ một chút, rồi chắp tay nói:
-Bẩm đại nhân, Lý Cố… đã xảy ra chuyện!
-Lý Cố?
Hàn Mạc nhíu mày.
-Hắn làm việc cẩn thận, có thể xảy ra chuyện gì được?
Hàn Mạc đối với Tam chủ sự có ấn tượng rất tốt. Người này nhìn bên ngoài có vẻ thật thà chất phác, nhưng làm việc lúc nào cũng chu toàn. Từ trước đến nay nhất mực cẩn thận, có thể xảy ra chuyện gì được?
-Hắn… bị người .. bắt!
Bùi Anh Hầu trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói.
Hàn Mạc đồng tử lập tức co lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Tây Hoa Thính là tổ chức hắc ám, là nha môn do Hoàng đế trực tiếp quản lý. Lý Cố là Tam chủ sự, là thành viên nòng cốt, nhân vật như thế, không ngờ là bị người khác bắt, điều này khiến Hàn Mạc vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Ai dám bắt người của Tây Hoa Thính?
Hàn Mạc nghĩ đến đầu tiên, là xung đột giữa Tây Hoa Thính và thám tử của địch quốc. Lý Cố có thể rơi vào tay kẻ thù. Nhưng hắn liền nhớ ra, hai sứ đoàn Khánh – Ngụy đang ở Yến Kinh, nước Yến đã có quy định tất cả các thám tử hắc ám của hai nước đều phải rời thành Yến Kinh, nếu không sẽ không đàm phán.
Tuy rằng không biết Khánh – Ngụy hai nước có đem người của mình về hết không, nhưng vài thời điểm này, các thám tử hắc ám của hai nước này nhất định sẽ không dám gây sự ở thành Yến Kinh, càng không thể có xung đột trực tiếp với Tây Hoa Thính.
Trừ phi là sứ thần dám bất chấp.
Hàn Mạc nghĩ khả năng thứ hai, là xung đột với Tú công chúa của Đông Hoa Thính… Tú công chúa có thể bắt người của Tây Hoa Thính sao?
Hàn Mạc đôi mắt sắc bén, một bàn tay nắm chén trà, vẻ mặt tuy có chút phẫn nộ, nhưng càng bình thản, hỏi:
-Là ai bắt? Vì sao bị bắt?
Bùi Anh Hầu lập tức đáp:
-Là người của Chợ đen.
Hàn Mạc ngẩn ra, không hiểu:
-Người nào?
-Người của Chợ đen.
Bùi Anh Hầu nhắc lại, rồi giải thích:
-Ba ngày trước, Chợ đen báo tin Lý Cố ở trong tay bọn họ. Nếu muốn cứu sống, đích thân đại nhân phải đi gặp họ.
-Người của Chợ đen?
Hàn Mạc thì thầm, mắt lóe hào quang.
Thân là con cháu quý tộc, từ nhỏ đến lớn Hàn Mạc gặp không biết bao biến cố, xuyên qua thế giới này, vốn trong lòng hắn rất hiếu kỳ. Cho nên hắn cũng thường nghe ngóng muôn hình muôn vẻ các sự việc đã và đang xảy ra ở đây.
Cái gọi là Chợ đen, hắn cũng biết một chút.
Trước khi nhập kinh, Hàn Mạc đối với Chợ đen cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ, chỉ biết đại khái có một nhóm người như vậy tồn tại. Dù sao trên thế giới này cũng ít người biết tỉ mỉ về tổ chức này.
Lần đầu tiếp xúc, là bởi vì Trần Thương, nói rõ hơn, là bởi một loại dược vật tên là Lang Băng.
Trên đường vận chuyển lương thực giúp nạn nhân thiên tai đến Nghi Xuân, đoàn xe thiếu chút nữa đã bị đánh lén. Hàn Mạc sử dụng diệu kế, diệt trừ đám thích khách, còn duy nhất Trần Thương sống sót. Trải qua thẩm vấn mới biết sau lưng gã là một thế lực âm thầm huấn luyện sát thủ.
Đó là một đám phạm nhân được cứu từ trong ngục ra, tiến vào hang hùm.
Bọn họ trải qua những huấn luyện khắc nghiệt mà người thường khó có thể vượt qua. Không sống mống chết, cuối cùng trở thành một đội cảm tử hắc ám.
Quá trình huấn luyện của bọn họ, ghê rợn nhất chính là loại dược vật Lang Băng, là cho bọn họ đạt được hiệu quả huấn luyện cao nhất nhưng cũng ngược lại, phá hủy dần cơ thể bọn họ. Trước khi cơ thể của họ hoàn toàn bị tổn thương, họ sẽ được phái đi làm một nhiệm vụ đặc thù.
Nhưng một khi cơ thể đã bị hủy hoại, cả người sẽ thành đồ vô dụng, chỉ còn hô hấp mà không còn tri giác.
Có khả năng đó, là bởi độc tính của Lang Băng.
Lăng Băng vốn là độc dược của Tây Hoa Thính, không hiểu vì sao lại bị tiết lộ ra ngoài. Hàn Mạc đã từng nổi giận, thời điểm đó chính Lý Cố đề xuất đi tới Chợ đen để điều tra tình huống, điều tra rõ xem có đúng là Lang Băng là xuất phát từ Chợ đen hay không.
Cái gọi là Chợ đen, không phải là nơi bình thường mà là một tổ chức rất có thế lực.
Ẩn núp ở một nơi bí mật, thực hiện các giao dịch mua bán phi pháp, không mấy ai biết sự tồn tại của thế lực này.
Bọn họ mua bán những thứ hàng hóa khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ có một phép tắc, đó là trao đổi hàng hóa thông qua một con đường: chợ đen. Từ xưa đến nay, họ xuất hiện trên thương trường như những kẻ vô hình vô ảnh, người thường rất khó phát hiện.
Thành viên bọn họ không dễ bị phát hiện. Có thể là một tiểu thương. Có thể là một người ăn xin trên đường cái. Có thể là đệ tử bang phái. Có thể là một nghệ nhân thư sinh. Bất kỳ ai cũng có thể là thành viên của Chợ đen, đều có thể phụ trách giao dịch trực tiếp hoặc là một mắt xích nào đó.
Nơi này dĩ nhiên cũng rất nguy hiểm.
Từ Chợ đen có thể tìm ra không ít tin tức, nhưng người Chợ đen cũng cẩn thận vô cùng, không dễ tiết lộ tin ra ngoài.
Tin tức của bọn họ như nguồn suối, thâm chí so với lại viên hắc ám còn biết nhiều hơn, nhưng bọn họ đã có một quy củ bất thành văn, tuyệt đối không tham dự vào cuộc tranh đấu của các thế gia, tuyệt đối không để lộ ra ngoài những tin tức mà bọn họ biết.
Bọn họ làm, chỉ đơn thuần là mua kỳ bán quái, rồi từ giữa kiếm thật nhiều lợi nhuận.
Một khi bọn họ biết có người xâm nhập Chợ đen để điều tra, bọn họ sẽ rất hung dữ, sẽ không mảy may động lòng mà giết chết người đó ngay. Bởi vì bọn họ hiểu người dám đến Chợ đen điều tra, ắt là người mang nguy hiểm đến cho Chợ đen.
Bởi vì Chợ đen không tham dự vào các tranh đấu bên ngoài, hơn nữa, có đôi khi hàng hóa của bọn họ rất nhiều người cần, trong đó có cả các quan lớn, các quý tộc, thậm chí, cả người của… Hoàng gia. Cho nên triều đình cũng chưa đối đãi với bọn họ như là địch nhân, để cho bọn họ tùy ý mà tồn tại.
Các thành viên của Chợ đen cũng hiểu rõ, một khi bọn họ tham dự đến chính trường, một khi bọn họ phá hủy những quy định bất thành văn của mình, triều đình sẽ đánh xuống, bọn họ chắc chắn sẽ bị tổn thương rất nặng.
Cho nên bọn họ có quy củ, đối với người muốn làm hại họ, chưa bao giờ lưu tình.
Chợ đen kỳ quái ở chỗ, là bọn họ vốn không sợ có kẻ nào dám phá vỡ quy củ của mình.
Nói cách khác, đây là một dạng khối ung nhọt tồn tại trên đất nước Yến, nếu bị vỡ, thân thể nước Yến sẽ rất đau, càng khiến cho nước Yến bị đổ máu, nhưng nếu vẫn lưu lại đó, cũng là một mối đe dọa.
Mà quý tộc nước Yến, lại sợ đau, sợ đổ máu, nên đành nhắm mắt để mặc khối ung nhọt đó tồn tại trên cơ thể mình.
Đây là một phiền toái rất lớn.
Hàn Mạc dựa vào ghế, ánh mắt lạnh lùng, như có thoáng suy nghĩ, sau một lát, mới thản nhiên nói:
-Bọn họ có nói vì sao lại đụng đến người của ta không?
-Đại nhận, Chợ đen xưa nay giữ vững nguyên tắc.
Bùi Anh Hầu chăm chú nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
-Lý Cố bị bọn họ bắt, chỉ có một khả năng là do Lý Cố vi phạm nguyên tắc đó. Chúng ta là nha môn tình báo. Mà Chợ đen kiêng kị nhất là có người xâm nhập vòng nội bộ của họ để điều tra tin tức. Tuy rằng không nói rõ, nhưng thủ hạ đoán, Lý Cố chỉ sợ đã vào bên trong nội bộ của Chợ đen, chọc giận bọn họ, nên mới bị bắt lại.
Hàn Mạc vuốt cằm, không nói gì.
Lý Cố xung phong đi tìm hiểu Chợ đen, tìm hiểu tin tức Lang Băng, Hàn Mạc đối với năng lực của gã, rất tin tưởng, cho nên ban đầu cũng không phản đối.
Chẳng qua chuyện này, người biết đến không nhiều, ngoại trừ Lý Cố và Hồng Tụ, thậm chí Bùi Anh Hầu cũng không biết đích xác.
Lý Cố tuy rằng chưa tìm hiểu được tung tích gì từ Chợ đen, cũng không thể để lộ ra thân phận. Nhưng Hàn Mạc vì lo lắng sẽ gây ra xung đột với Chợ đen, nên đã có mệnh lệnh đình chỉ việc xâm nhập Chợ đen truy tra tung tích Lang Băng.
Hàn Mạc tin tưởng Lý Cố sẽ không vi phạm mệnh lệnh của mình. Tây Hoa Thính vốn có quy tắc trọng yếu, coi trọng tuyệt đối mệnh lệnh của Thính trưởng. Lý Cố thân là Tam chủ sự, tất nhiên sẽ không có khả năng vi phạm thính quy, tự tiện xâm nhập Chợ đen tìm hiểu tin tức.
Điều này khiến Hàn Mạc trong lòng khó hiểu. Lý Cố lần đầu tiên hành động, xác định không thể để lộ thân phận, sau đó, nếu đã dừng lại, làm sao người Chợ đen lại phát hiện ra thân phận của Lý Cố?
Bọn bọ bắt Lý Cố, nguyên nhân là vì Lý Cố từng ở trong Chợ đen dò la tin tức, vi phạm quy củ của bọn họ?
Hàn Mạc cảm thấy toàn bộ sự việc có chút không thích hợp, thậm chí cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng chân tướng sự việc tột cùng như thế nào, ngay lúc này hắn cũng chưa thể đoán định ra.
-Kỳ thật khi Công Nhan lão còn tại thế, Tây Hoa Thính và Chợ đen cũng từng phát sinh xung đột. Lúc đó chúng ta cũng từng cho người đi tìm hiểu tin tức… nhưng bị bọn họ phát hiện, bắt lại… Công Nhan lão trong cơn giận dữ, muốn tiêu diệt Chợ đen… nhưng người của bọn họ không đồng nhất, đủ các hạng người, thậm chí chúng ta cũng không biết đầu lĩnh là ai?
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
-Thậm chí có lần, có người ngay tại triều đường nói bọn họ biết Tây Hoa thính xuất binh, tiêu diệt mấy chục người của nhóm này. Nhưng… sau đó… chúng ta lại nhận được một cái bao rắn, mở ra, không ngờ bên trong là hơn mười đầu người lại viên Tây Hoa Thính.
Hàn Mạc thất kinh. Chợ đen đúng là coi trời bằng vung rồi.
-Công Nhan lão tất nhiên là nổi trận lôi đình, muốn mở một trận đại chiến với Chợ đen. Nhưng lúc này, trong triều nhiều đại thần lo lắng sẽ làm náo động Yến Linh, cùng nhau dâng thư lên, cuối cùng Thánh thượng phải hạ ý chỉ, lệnh Công Nhan lão không được đối đầu với Chợ đen. Công Nhan lão tuy rằng không cam lòng, nhưng Thánh chỉ tới, đành từ bỏ việc này.
Hàn Mạc híp mắt, nghĩ đến chuyện tổ sư gia Tiết Công Nhan cũng không thể tiêu diệt nhóm người kia, xem ra bang nhân này nội lực cũng kiên cường ngoan cố. Có thể tại Yến Kinh đề phòng sâm nghiêm mà tồn tại, dĩ nhiên tổ chức này đã có một con đường sống hợp lý.
Mấu chốt nhất chính là, bọn họ thân ở trong bóng tối, rất khó phân biệt thân phận, hơn nữa sự tồn tại của bọn họ đáp ứng nhu cầu của không ít người. Bọn họ có thể tồn tại, là vì hàng hóa của họ rất đặc thù, nên người muốn họ tồn tại có cả tầng lớp quý tộc.
Đây là một nghề nghiệp kỳ quái. Có lẽ xưa nay vẫn tồn tại, chỉ có điều dưới ánh mặt trời, nên đại đa số người dân không biết sự tồn tại của họ trên thế gian này.
Hàn Mạc biết một giai tầng thấp như vậy, chính mình cũng không dễ đối phó, nhưng hiện giờ Lý Cố rơi vào tay bọn họ, đã không thể tránh né việc tiếp xúc với bọn họ rồi.
-Ba ngày qua… ta đã làm gì chưa?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Bùi Anh Hầu hỏi.
Bùi Anh Hầu lập tức đáp:
-Bẩm đại nhân, sự việc này quá nghiêm trọng, ty chức không dám tự tiện, chỉ có thể chờ đại nhân quay về xử lý… May mắn là đối phương cho thời hạn 5 ngày, vẫn còn 2 ngày…
-Bản quan nếu bỏ mặc, hậu quả sẽ như thế thế nào?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Bùi Anh Hầu hỏi.
Bùi Anh Hầu đáp:
-Bẩm đại nhân, nếu đại nhân bỏ qua, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều. Quá hạn 5 ngày, nếu đại nhân không ra mặt, cũng chẳng khác nào cam chịu để Chợ đen xử trí Lý Cố. Sau khi bọn họ xử trí Lý Cố, sẽ chẳng còn gì liên quan đến Tây Hoa Thính, mọi người đều bình an vô sự, cũng chẳng ai làm khó nhau.
-Bọn họ sẽ xử trí Lý Cố thế nào?
Bùi Anh Hầu trầm mặc một chút,rồi chậm rãi nói:
-Đem đầu Lý Cố đến.
Phủ Thượng thư bộ Lễ cũng như đại đa số các phủ đệ khác, đều có xây dựng Thiên thính. Chính sảnh dùng đến ngênh đón khách quý. Thiên thính là để tiếp kiến thuộc hạ.
Người tới là Chủ sự Bùi Anh Hầu của Tây Hoa Thính, phong độ nho nhã, nhìn thấy Hàn Mạc bước vào liền đứng dậy thi lễ.
Hàn Mạc gật đầu, ngồi xuống, nói:
-Ta vốn hôm nay cũng định đi đến đại sảnh, nhưng còn có chút việc ở nhà, cho nên chưa tới. Ngươi sáng sớm đã lại, là có việc gì gấp sao?
Bùi Anh Hầu vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính nói:
-Hôm qua Hồng Tụ về Hồ sương khói cho nên mới biết đại nhân đã trở về, sáng sớm liền đến quấy rầy, xin đại nhân thứ tội.
Hàn Mạc đi đến nước Phong, chỉ dẫn theo Hồng Tụ, trong sảnh mọi người tuy biết Thính trưởng đại nhân rời kinh, nhưng không biết rốt cuộc là đi đâu.
Hàn Mạc nếu không nói, người dưới dĩ nhiên cũng không dám hỏi.
Hồng Tụ là người thông minh, biết việc Hàn Mạc đi nước Phong phải tuyệt đối bí mật, hiển nhiên sẽ không để lộ một câu.
Tôi tớ dâng trà lên, Hàn Mạc nâng chén nhấp một ngụm, mới hỏi:
-Ngươi từ mờ sáng đã đến đây, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Rốt cuộc là chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.
Bùi Anh Hầu suy nghĩ một chút, rồi chắp tay nói:
-Bẩm đại nhân, Lý Cố… đã xảy ra chuyện!
-Lý Cố?
Hàn Mạc nhíu mày.
-Hắn làm việc cẩn thận, có thể xảy ra chuyện gì được?
Hàn Mạc đối với Tam chủ sự có ấn tượng rất tốt. Người này nhìn bên ngoài có vẻ thật thà chất phác, nhưng làm việc lúc nào cũng chu toàn. Từ trước đến nay nhất mực cẩn thận, có thể xảy ra chuyện gì được?
-Hắn… bị người .. bắt!
Bùi Anh Hầu trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói.
Hàn Mạc đồng tử lập tức co lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Tây Hoa Thính là tổ chức hắc ám, là nha môn do Hoàng đế trực tiếp quản lý. Lý Cố là Tam chủ sự, là thành viên nòng cốt, nhân vật như thế, không ngờ là bị người khác bắt, điều này khiến Hàn Mạc vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Ai dám bắt người của Tây Hoa Thính?
Hàn Mạc nghĩ đến đầu tiên, là xung đột giữa Tây Hoa Thính và thám tử của địch quốc. Lý Cố có thể rơi vào tay kẻ thù. Nhưng hắn liền nhớ ra, hai sứ đoàn Khánh – Ngụy đang ở Yến Kinh, nước Yến đã có quy định tất cả các thám tử hắc ám của hai nước đều phải rời thành Yến Kinh, nếu không sẽ không đàm phán.
Tuy rằng không biết Khánh – Ngụy hai nước có đem người của mình về hết không, nhưng vài thời điểm này, các thám tử hắc ám của hai nước này nhất định sẽ không dám gây sự ở thành Yến Kinh, càng không thể có xung đột trực tiếp với Tây Hoa Thính.
Trừ phi là sứ thần dám bất chấp.
Hàn Mạc nghĩ khả năng thứ hai, là xung đột với Tú công chúa của Đông Hoa Thính… Tú công chúa có thể bắt người của Tây Hoa Thính sao?
Hàn Mạc đôi mắt sắc bén, một bàn tay nắm chén trà, vẻ mặt tuy có chút phẫn nộ, nhưng càng bình thản, hỏi:
-Là ai bắt? Vì sao bị bắt?
Bùi Anh Hầu lập tức đáp:
-Là người của Chợ đen.
Hàn Mạc ngẩn ra, không hiểu:
-Người nào?
-Người của Chợ đen.
Bùi Anh Hầu nhắc lại, rồi giải thích:
-Ba ngày trước, Chợ đen báo tin Lý Cố ở trong tay bọn họ. Nếu muốn cứu sống, đích thân đại nhân phải đi gặp họ.
-Người của Chợ đen?
Hàn Mạc thì thầm, mắt lóe hào quang.
Thân là con cháu quý tộc, từ nhỏ đến lớn Hàn Mạc gặp không biết bao biến cố, xuyên qua thế giới này, vốn trong lòng hắn rất hiếu kỳ. Cho nên hắn cũng thường nghe ngóng muôn hình muôn vẻ các sự việc đã và đang xảy ra ở đây.
Cái gọi là Chợ đen, hắn cũng biết một chút.
Trước khi nhập kinh, Hàn Mạc đối với Chợ đen cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ, chỉ biết đại khái có một nhóm người như vậy tồn tại. Dù sao trên thế giới này cũng ít người biết tỉ mỉ về tổ chức này.
Lần đầu tiếp xúc, là bởi vì Trần Thương, nói rõ hơn, là bởi một loại dược vật tên là Lang Băng.
Trên đường vận chuyển lương thực giúp nạn nhân thiên tai đến Nghi Xuân, đoàn xe thiếu chút nữa đã bị đánh lén. Hàn Mạc sử dụng diệu kế, diệt trừ đám thích khách, còn duy nhất Trần Thương sống sót. Trải qua thẩm vấn mới biết sau lưng gã là một thế lực âm thầm huấn luyện sát thủ.
Đó là một đám phạm nhân được cứu từ trong ngục ra, tiến vào hang hùm.
Bọn họ trải qua những huấn luyện khắc nghiệt mà người thường khó có thể vượt qua. Không sống mống chết, cuối cùng trở thành một đội cảm tử hắc ám.
Quá trình huấn luyện của bọn họ, ghê rợn nhất chính là loại dược vật Lang Băng, là cho bọn họ đạt được hiệu quả huấn luyện cao nhất nhưng cũng ngược lại, phá hủy dần cơ thể bọn họ. Trước khi cơ thể của họ hoàn toàn bị tổn thương, họ sẽ được phái đi làm một nhiệm vụ đặc thù.
Nhưng một khi cơ thể đã bị hủy hoại, cả người sẽ thành đồ vô dụng, chỉ còn hô hấp mà không còn tri giác.
Có khả năng đó, là bởi độc tính của Lang Băng.
Lăng Băng vốn là độc dược của Tây Hoa Thính, không hiểu vì sao lại bị tiết lộ ra ngoài. Hàn Mạc đã từng nổi giận, thời điểm đó chính Lý Cố đề xuất đi tới Chợ đen để điều tra tình huống, điều tra rõ xem có đúng là Lang Băng là xuất phát từ Chợ đen hay không.
Cái gọi là Chợ đen, không phải là nơi bình thường mà là một tổ chức rất có thế lực.
Ẩn núp ở một nơi bí mật, thực hiện các giao dịch mua bán phi pháp, không mấy ai biết sự tồn tại của thế lực này.
Bọn họ mua bán những thứ hàng hóa khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ có một phép tắc, đó là trao đổi hàng hóa thông qua một con đường: chợ đen. Từ xưa đến nay, họ xuất hiện trên thương trường như những kẻ vô hình vô ảnh, người thường rất khó phát hiện.
Thành viên bọn họ không dễ bị phát hiện. Có thể là một tiểu thương. Có thể là một người ăn xin trên đường cái. Có thể là đệ tử bang phái. Có thể là một nghệ nhân thư sinh. Bất kỳ ai cũng có thể là thành viên của Chợ đen, đều có thể phụ trách giao dịch trực tiếp hoặc là một mắt xích nào đó.
Nơi này dĩ nhiên cũng rất nguy hiểm.
Từ Chợ đen có thể tìm ra không ít tin tức, nhưng người Chợ đen cũng cẩn thận vô cùng, không dễ tiết lộ tin ra ngoài.
Tin tức của bọn họ như nguồn suối, thâm chí so với lại viên hắc ám còn biết nhiều hơn, nhưng bọn họ đã có một quy củ bất thành văn, tuyệt đối không tham dự vào cuộc tranh đấu của các thế gia, tuyệt đối không để lộ ra ngoài những tin tức mà bọn họ biết.
Bọn họ làm, chỉ đơn thuần là mua kỳ bán quái, rồi từ giữa kiếm thật nhiều lợi nhuận.
Một khi bọn họ biết có người xâm nhập Chợ đen để điều tra, bọn họ sẽ rất hung dữ, sẽ không mảy may động lòng mà giết chết người đó ngay. Bởi vì bọn họ hiểu người dám đến Chợ đen điều tra, ắt là người mang nguy hiểm đến cho Chợ đen.
Bởi vì Chợ đen không tham dự vào các tranh đấu bên ngoài, hơn nữa, có đôi khi hàng hóa của bọn họ rất nhiều người cần, trong đó có cả các quan lớn, các quý tộc, thậm chí, cả người của… Hoàng gia. Cho nên triều đình cũng chưa đối đãi với bọn họ như là địch nhân, để cho bọn họ tùy ý mà tồn tại.
Các thành viên của Chợ đen cũng hiểu rõ, một khi bọn họ tham dự đến chính trường, một khi bọn họ phá hủy những quy định bất thành văn của mình, triều đình sẽ đánh xuống, bọn họ chắc chắn sẽ bị tổn thương rất nặng.
Cho nên bọn họ có quy củ, đối với người muốn làm hại họ, chưa bao giờ lưu tình.
Chợ đen kỳ quái ở chỗ, là bọn họ vốn không sợ có kẻ nào dám phá vỡ quy củ của mình.
Nói cách khác, đây là một dạng khối ung nhọt tồn tại trên đất nước Yến, nếu bị vỡ, thân thể nước Yến sẽ rất đau, càng khiến cho nước Yến bị đổ máu, nhưng nếu vẫn lưu lại đó, cũng là một mối đe dọa.
Mà quý tộc nước Yến, lại sợ đau, sợ đổ máu, nên đành nhắm mắt để mặc khối ung nhọt đó tồn tại trên cơ thể mình.
Đây là một phiền toái rất lớn.
Hàn Mạc dựa vào ghế, ánh mắt lạnh lùng, như có thoáng suy nghĩ, sau một lát, mới thản nhiên nói:
-Bọn họ có nói vì sao lại đụng đến người của ta không?
-Đại nhận, Chợ đen xưa nay giữ vững nguyên tắc.
Bùi Anh Hầu chăm chú nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
-Lý Cố bị bọn họ bắt, chỉ có một khả năng là do Lý Cố vi phạm nguyên tắc đó. Chúng ta là nha môn tình báo. Mà Chợ đen kiêng kị nhất là có người xâm nhập vòng nội bộ của họ để điều tra tin tức. Tuy rằng không nói rõ, nhưng thủ hạ đoán, Lý Cố chỉ sợ đã vào bên trong nội bộ của Chợ đen, chọc giận bọn họ, nên mới bị bắt lại.
Hàn Mạc vuốt cằm, không nói gì.
Lý Cố xung phong đi tìm hiểu Chợ đen, tìm hiểu tin tức Lang Băng, Hàn Mạc đối với năng lực của gã, rất tin tưởng, cho nên ban đầu cũng không phản đối.
Chẳng qua chuyện này, người biết đến không nhiều, ngoại trừ Lý Cố và Hồng Tụ, thậm chí Bùi Anh Hầu cũng không biết đích xác.
Lý Cố tuy rằng chưa tìm hiểu được tung tích gì từ Chợ đen, cũng không thể để lộ ra thân phận. Nhưng Hàn Mạc vì lo lắng sẽ gây ra xung đột với Chợ đen, nên đã có mệnh lệnh đình chỉ việc xâm nhập Chợ đen truy tra tung tích Lang Băng.
Hàn Mạc tin tưởng Lý Cố sẽ không vi phạm mệnh lệnh của mình. Tây Hoa Thính vốn có quy tắc trọng yếu, coi trọng tuyệt đối mệnh lệnh của Thính trưởng. Lý Cố thân là Tam chủ sự, tất nhiên sẽ không có khả năng vi phạm thính quy, tự tiện xâm nhập Chợ đen tìm hiểu tin tức.
Điều này khiến Hàn Mạc trong lòng khó hiểu. Lý Cố lần đầu tiên hành động, xác định không thể để lộ thân phận, sau đó, nếu đã dừng lại, làm sao người Chợ đen lại phát hiện ra thân phận của Lý Cố?
Bọn bọ bắt Lý Cố, nguyên nhân là vì Lý Cố từng ở trong Chợ đen dò la tin tức, vi phạm quy củ của bọn họ?
Hàn Mạc cảm thấy toàn bộ sự việc có chút không thích hợp, thậm chí cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng chân tướng sự việc tột cùng như thế nào, ngay lúc này hắn cũng chưa thể đoán định ra.
-Kỳ thật khi Công Nhan lão còn tại thế, Tây Hoa Thính và Chợ đen cũng từng phát sinh xung đột. Lúc đó chúng ta cũng từng cho người đi tìm hiểu tin tức… nhưng bị bọn họ phát hiện, bắt lại… Công Nhan lão trong cơn giận dữ, muốn tiêu diệt Chợ đen… nhưng người của bọn họ không đồng nhất, đủ các hạng người, thậm chí chúng ta cũng không biết đầu lĩnh là ai?
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
-Thậm chí có lần, có người ngay tại triều đường nói bọn họ biết Tây Hoa thính xuất binh, tiêu diệt mấy chục người của nhóm này. Nhưng… sau đó… chúng ta lại nhận được một cái bao rắn, mở ra, không ngờ bên trong là hơn mười đầu người lại viên Tây Hoa Thính.
Hàn Mạc thất kinh. Chợ đen đúng là coi trời bằng vung rồi.
-Công Nhan lão tất nhiên là nổi trận lôi đình, muốn mở một trận đại chiến với Chợ đen. Nhưng lúc này, trong triều nhiều đại thần lo lắng sẽ làm náo động Yến Linh, cùng nhau dâng thư lên, cuối cùng Thánh thượng phải hạ ý chỉ, lệnh Công Nhan lão không được đối đầu với Chợ đen. Công Nhan lão tuy rằng không cam lòng, nhưng Thánh chỉ tới, đành từ bỏ việc này.
Hàn Mạc híp mắt, nghĩ đến chuyện tổ sư gia Tiết Công Nhan cũng không thể tiêu diệt nhóm người kia, xem ra bang nhân này nội lực cũng kiên cường ngoan cố. Có thể tại Yến Kinh đề phòng sâm nghiêm mà tồn tại, dĩ nhiên tổ chức này đã có một con đường sống hợp lý.
Mấu chốt nhất chính là, bọn họ thân ở trong bóng tối, rất khó phân biệt thân phận, hơn nữa sự tồn tại của bọn họ đáp ứng nhu cầu của không ít người. Bọn họ có thể tồn tại, là vì hàng hóa của họ rất đặc thù, nên người muốn họ tồn tại có cả tầng lớp quý tộc.
Đây là một nghề nghiệp kỳ quái. Có lẽ xưa nay vẫn tồn tại, chỉ có điều dưới ánh mặt trời, nên đại đa số người dân không biết sự tồn tại của họ trên thế gian này.
Hàn Mạc biết một giai tầng thấp như vậy, chính mình cũng không dễ đối phó, nhưng hiện giờ Lý Cố rơi vào tay bọn họ, đã không thể tránh né việc tiếp xúc với bọn họ rồi.
-Ba ngày qua… ta đã làm gì chưa?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Bùi Anh Hầu hỏi.
Bùi Anh Hầu lập tức đáp:
-Bẩm đại nhân, sự việc này quá nghiêm trọng, ty chức không dám tự tiện, chỉ có thể chờ đại nhân quay về xử lý… May mắn là đối phương cho thời hạn 5 ngày, vẫn còn 2 ngày…
-Bản quan nếu bỏ mặc, hậu quả sẽ như thế thế nào?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Bùi Anh Hầu hỏi.
Bùi Anh Hầu đáp:
-Bẩm đại nhân, nếu đại nhân bỏ qua, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều. Quá hạn 5 ngày, nếu đại nhân không ra mặt, cũng chẳng khác nào cam chịu để Chợ đen xử trí Lý Cố. Sau khi bọn họ xử trí Lý Cố, sẽ chẳng còn gì liên quan đến Tây Hoa Thính, mọi người đều bình an vô sự, cũng chẳng ai làm khó nhau.
-Bọn họ sẽ xử trí Lý Cố thế nào?
Bùi Anh Hầu trầm mặc một chút,rồi chậm rãi nói:
-Đem đầu Lý Cố đến.