Mày Hàn Mạc vẫn nhíu chặt, nhìn Bùi Anh Hầu hỏi:
- Bùi Chủ sự, theo ý kiến của ngươi, lúc này… bản quan có nên đi nhận Lý Cố hay không? Nếu bản quan đi cứu Lý Cố, có thể phát sinh tình huống gì?
Bùi Anh Hầu vội nói:
- Đại nhân, việc này ty chức không dám làm chủ, hết thày đều do ý tứ của đại nhân.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:
- Cũng không phải để ngươi làm chủ, chỉ là… đưa ra một số đề nghị cho bản quan mà thôi. Nếu bản quan thật sự muốn đi, có thể phát sinh chuyện gì? Bản quan chưa bao tiếp xúc với người chợ đen, mà ngươi… Lúc trước đã trải qua thời kỳ xung đột với bọn họ, cho nên… ta muốn nghe xem ý tứ của ngươi!
Bùi Anh Hầu nhìn thần sắc Hàn Mạc, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia, giờ phút này đã bình tĩnh tự nhiên, không khỏi trầm mặc một chút, mới chắp tay nói:
- Nếu đại nhân hỏi, ty chức liền góp vài lời… Đại nhân nghe là được, cũng không cần để ở trong lòng.
Hàn Mạc mỉm cười vuốt cằm nói:
- Ngươi nói là được, bản quan… tự có chủ ý!
Lúc này Bùi Anh Hầu mới chậm rãi nói:
- Đại nhân, chợ đen là cách gọi chung của người làm nghề kia, tiếng lóng trong nghề, gọi bọn họ là “Xà Nhân”, theo ty chức biết, tuy rằng bọn họ có nhiều nghề, nhưng lại sớm định ra luật lệ, ai cũng không thể vi phạm quy củ đó… Làm việc tuân theo quy tắc, đó cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến bọn họ có thể tiếp tục sống… Nếu không nếu phá hỏng quy củ, rất có thể khiến Yến Kinh xuất hiện rung chuyển, nếu đám người này thạt sự dám chủ động gây sóng gió ở thành Yến Kinh, triều đình chắc chắn sẽ không ngồi xem, nếu triều đình thật sự hạ quyết tâm diệt trừ bọn họ, bọn họ cũng sống không nổi. Cho nên bọn họ muốn sống sót, cũng chỉ có thể giữ nghiêm kỷ luật, không thể chọc giận triều đình, càng không thể khiến triều đình cảm thấy bọn họ sẽ gây loạn… !
Hàn Mạc gật đầu, thản nhiên nói:
- Quy củ đó, là cam đoan bọn họ sống tới bây giờ.
- Nhưng trong rừng lớn cái gì cũng có.
Bùi Anh Hầu nói:
- Thành viên Xà Nhân đủ các hạng người, các ngành các nghề, không cam đoan được có một số người vì lợi ích mà phá hỏng quy củ, cho nên trong Xà Nhân, có một đám người chuyên môn duy trì quy củ, nếu ai làm hỏng quy củ, sẽ do đám người này ra mặt trừng phạt, mà thủ lĩnh đám người này, đó là đầu rắn.
- Rắn không thể không đầu.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Có thể đảm nhiệm đầu rắn, nghĩ tới không phải nhân vật đơn giản.
Bùi Anh Hầu khẽ gật đầu, lập tức cười khổ nói:
- Chẳng qua lúc Tây Hoa Thính ta thịnh nhất, cũng không thật sự làm rõ ràng tung tích đầu rắn kia… Rất nhiều người đều nói Lại viên Tây Hoa Thính ra giống như quỷ mị, nhưng ty chức xem ra, tên đầu rắn kia mới thật sự là quỷ mỵ trên đời!
Hàn Mạc thản nhiên cười, ra hiệu Bùi Anh Hầu tiếp tục nói.
- Nếu đại nhân đi đón Lý Cố, bọn họ tự nhiên sẽ đề xuất rất nhiều điều kiện, có một số điều kiện… thậm chí sẽ hà khắc khác thường.
Vẻ mặt Bùi Anh Hầu cổ quái, ánh mắt sáng lên.
- Ví dụ?
Hàn Mạc nói:
- Ví dụ… có thể là một số điều kiện gì? Không lẽ bọn họ sẽ giết bản quan sao?
Bùi Anh Hầu suy nghĩ một chút, mới nói:
- Bọn họ không dám gây bất lợi với đại nhân, nhưng… có thể đại nhân sẽ phải chịu nhục. Lúc Công Nhan Lão còn sống, từng có một gã lại viên rơi vào tay bọn họ… Chủ sự lúc đó đi nhận người, đối phương đề xuất điều kiện, một trăm lượng vàng, cộng thêm một ngón tay của Chủ sự!
Hàn Mạc nhíu mày lại, hắn thật không thể tưởng được, người chợ đen lại dám làm khó người Tây Hoa Thính như vậy.
Hóa ra ở đất nước này, còn có một thế lực như vậy, không ngờ không sợ hãi Tây Hoa Thính phần lớn người nghe đã sợ mất mật, dám ra tay với lại viên Tây Hoa Thính.
Xem ra cái u ác tính này quả thật ăn sâu bén rễ.
…
Bùi Anh Hầu thấy Hàn Mạc nhíu mày, ngừng nói một chút, mới tiếp tục:
- Đại nhân, ty chức nghĩ rằng… chuyện này không cần phải gây chiến… !
Hàn Mạc dựa vào ghế, hơi có hứng thú nhìn Bùi Anh Hầu.
- Tuy rằng chợ đen rất có thế lực, nhưng… vì sinh tồn, bọn họ sẽ không chủ động gây sóng gió… lại càng không chủ động là địch với Tây Hoa Thính ta.
Bùi Anh Hầu thấp giọng nói:
- Nhưng một khi thật sự đối địch, Tây Hoa Thính ta cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi từ trên người bọn họ, hơn nữa một khi tình hình mở rộng, hai bên chắc chắn sẽ có tổn thương rất lớn, một khi việc này kinh động triều đình, kinh động Thánh thượng… chỉ sợ sẽ rất bất lợi với đại nhân!
Hàn Mạc ồ một tiếng, mới hỏi:
- Như nào còn có thể khiến tình hình xấu hơn?
Bùi Anh Hầu rốt cục đứng dậy, đi đến trước người Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Nếu lúc này thật sự là Lý Cố tự tiện tới chợ đen tìm hiểu tin tức, bại lộ thân phận mới bị bọn họ bắt, bàn luận ra, đó là chúng ta khơi mào sự việc… !
Hắn thật cẩn thận liếc nhìn Hàn Mạc, thấy thần sắc Hàn Mạc nhu hòa, mới tiếp tục nói:
- Theo ty chức thấy, Lý Cố đã vi phạm cấm kỵ, phạm vào sai lầm lớn, Tây Hoa Thính chúng ta…lần này tùy ý người chợ đen xử trí Lý Cố, do đó, sai của Lý Cố cũng sẽ không liên lụy Tây Hoa Thính ta… Đại nhân không cần hỏi đến việc này, người của chúng ta và chợ đen… cũng sẽ bình an vô sự!
Hàn Mạc trầm ngâm, sau một lát, mới vuốt cằm nói:
- Bùi Chủ sự, ngươi nói đúng là ý kiến hay, Lý Cố phạm vào sai lầm, cũng không nên bởi vậy mà liên lụy Tây Hoa Thính… Ngay cả Công Nhan Lão cũng không thể đối phó chợ đen, chúng ta cũng không nên xung đột với bọn họ thì tốt!
Bùi Anh Hầu lập tức chắp tay nói:
- Đại nhân anh minh!
- Nhưng… Lý Cố chung quy là người Tây Hoa Thính chúng ta, nếu bỏ mặc… có phải không được tốt hay không?
Hàn Mạc nâng chén trà, nhấp một ngụm, thần sắc bình tĩnh hỏi:
- Nhưng có biện pháp gì làm được thỏa đáng hơn một chút?
Bùi Anh Hầu thở dài:
- Đại nhân, Lý Cố ở Tây Hoa Thính mười mấy năm, ty chức cũng không đành lòng để tùy ý người chợ đen xử trí hắn, nhưng… !
Hai mắt hắn sáng lên, cũng không tiếp tục nói.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ngươi cứ nói là được, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi mở miệng vào tai ta, không có người thứ ba biết đến.
Lúc này Bùi Anh Hầu mới thấp giọng nói:
- Đại nhân, từ sau khi ngài đảm nhiệm Thính trưởng Tây Hoa Thính, toàn bộ biên chế Tây Hoa Thính ta đã đầy đủ, không ít huynh đệ cũ đều trở về Hoa Thính, hơn nữa thu nạp không ít người mới… Các nơi cũng bắt đầu tỏa sức sống, dưới sự dẫn dắt của đại nhân, áo cơm không lo, đã có thể cống hiến cho đất nước… !
Hắn dừng một chút, mới cẩn thận nói:
- Chỉ có điều so với năm đó, hiện giờ căn cơ của Tây Hoa Thính vẫn không quá vững chắc, nguyên khí vẫn chưa phục hồi đến năm Công Nhan Lão còn trên đời, quan trọng nhất là… Từ đầu đến cuối Đông Hoa Thính đều chằm chú xem động tĩnh Tây Hoa Thính ta… !
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn cũng biết, mặc dù bản thân mình có quan hệ không rõ ràng với Tú công chúa, nhưng thuộc hạ hai vị thủ lĩnh ở nha môn ngầm kia lại ở tình thế một núi không có hai hổ, tuy rằng trước mắt chưa phát sinh xung đột gì, nhưng xem nhau không vừa mắt là chuyện không thể lảng tránh.
Thấy Hàn Mạc gật đầu, Bùi Anh Hầu lại thấp giọng nói:
- Nếu lúc này đây vì Lý Cố mà phát sinh xung đột với chợ đen, ty chức lo lắng, Đông Hoa Thính sẽ đá một cược sau lưng chúng ta… Năm đó lúc Công Nhan Lão còn sống, Đông Hoa Thính cũng không tồn tại, nhưng tranh chấp với chợ đen khiến Tây Hoa Thính ta xuất hiện chấn động, hiện giờ không thể so với năm đó, nếu không nguyên khí Tây Hoa Thính ta chưa khôi phục lại, phía sau lại có Đông Hoa Thính chờ chúng ta sai lầm bất cứ lúc nào. Thời điểm như vậy, ty chức cảm thấy suy nghĩ theo đại cục, tuyệt đối không thể nổ ra xung đột với người chợ đen, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng được… Đại nhân, ngài cảm thấy sao?
Hàn Mạc cười ha ha, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, cất bước đi ra cửa, thản nhiên nói:
- Trở về đại sảnh rồi bàn!
…
Hàn Mạc cưỡi tuyệt ảnh, Bùi Anh Hầu đi theo sau, một đường như gió, lúc tới Tây Hoa Thính, đúng là lúc ánh nắng hết sức tươi sáng, hoa sen trên Vụ Thủy hồ nở rộ kiều diễm hơn, mùi hương trên mặt hồ cũng nồng đậm hơn.
Chẳng qua sau khi tiến vào tứ hợp viện nhỏ đằng sau hồ, đám lại viên đều cực kỳ cung kính Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc lại thấy được sự phẫn nộ không thể che dấu trên mặt mọi người.
Nơi này là tổng bộ Tây Hoa Thính, dựa theo quy củ trong Thính, ngoại trừ bốn chủ sự xử lý công việc lâu dài ra, biên chế ba trăm người còn lại, phần lớn là ẩn núp tới các nơi, bình thường trong Thính chỉ có hơn hai mươi người phụ trách cảnh giwois cùng với công tác truyền lệnh.
Chẳng qua hôm nay hiển nhiên không ít người trong nội viện, ngoài trừ lại viên mai phục bên ngoài phụ trách canh gác, người trong viện quả thật có ba bốn mươi người, chẳng qua ngoại trừ vài tên lại viên ở trong Thính lâu dài ra, phần lớn là một thân đồ đen, trên đầu đội nón che, vành nón buông vải chắn, thậm chí cạnh nón tre còn buộc khăn đen, đó hiển nhiên là không để người khác nhìn thấy mặt mũi mình.
Tây Hoa Thính là nha môn ngầm, lại viên bộ hạ đương nhiên vô cùng cẩn thận, cho dù trước mặt người nhà, cũng sẽ không dễ dàng bại lộ mặt mũi mình.
Tất cả đều suy xét vì an toàn.
Sân Tây Hoa Thính, tự nhiên cực rộng lớn, tảng bia lớn bằng đá có khắc bốn chữ "Công Nhan đức quang" vẫn lẳng lặng đứng giữa sân, các lại viên đứng chung quanh tấm bia đá, nhìn như tán loạn lại rất có quy luật lặng lặng ở trong sân.
Tuy rằng đám âm hồn này phơi dưới nắng mặt trời, lại vẫn duy trì bản sắc âm hồn như cũ, tuy rằng đông người nhưng toàn bộ trong viện từ đầu tới cuối đều duy trì im lặng tuyệt đối.
Ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng là nhỏ nhất.
Hàn Mạc chắp hai tay sai lưng, tiến vào trong phòng, xuyên qua giữa mọi người, mọi người đều khom người cúi đầu, tỏ vẻ kính ý đối với lãnh đạo tối cao của bọn họ.
Tất cả mọi người biết, Tây Hoa Thính có thể khôi phục sinh khí từ hấp hối cho hiện giờ, đó là sự cố gắng của người trẻ tuổi không đủ hai mươi này, lúc đầu Hoa Thính khó khăn nhất, người thanh niên này lấy tiền từ trong túi mình ra để trấn an các góa phụ Tây Hoa Thính, lại đi tới Đông Hoa Thính không đội trời chung tìm Tú công chúa, dám lấy kinh phí trùng kiến Tây Hoa Thính từ đó về, hiện giờ đám lại viên Tây Hoa Thính không lo lương bổng, có thể làm Tây Hoa Thính năm đó Công Nhan Lão khổ tâm tổ chức tiếp tục hoạt động, Hàn Mạc tự nhiên có công nhất.
Mọi người trong viện, rất nhiều người lần đầu nhìn thấy Thính trưởng của bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể liếc mà nhận ra đây là nhân vật số một Tây Hoa Thính hiện giờ.
Tuy rằng bề ngoài nhìn qua rất thanh tú, nhưng không ai dám phủ nhận, vị thiếu niên Thính trưởng đi ở giữa dường như mang theo một loại bình tĩnh và uy thế trời sinh.
Núi lở phía trước mà mặt không đổi sắc!
Rất nhiều người khi thấy Hàn Mạc, không hiểu sao mà nghĩ tới những lời này.
Mà hiện giờ Hàn Mạc nghĩ trong lòng, vì sao đám người này lại tụ tập ở trong đại sảnh? Chẳng lẽ những người này đều đã biết tin tức Lý Cố bị bắt?
- Bùi Chủ sự, theo ý kiến của ngươi, lúc này… bản quan có nên đi nhận Lý Cố hay không? Nếu bản quan đi cứu Lý Cố, có thể phát sinh tình huống gì?
Bùi Anh Hầu vội nói:
- Đại nhân, việc này ty chức không dám làm chủ, hết thày đều do ý tứ của đại nhân.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:
- Cũng không phải để ngươi làm chủ, chỉ là… đưa ra một số đề nghị cho bản quan mà thôi. Nếu bản quan thật sự muốn đi, có thể phát sinh chuyện gì? Bản quan chưa bao tiếp xúc với người chợ đen, mà ngươi… Lúc trước đã trải qua thời kỳ xung đột với bọn họ, cho nên… ta muốn nghe xem ý tứ của ngươi!
Bùi Anh Hầu nhìn thần sắc Hàn Mạc, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia, giờ phút này đã bình tĩnh tự nhiên, không khỏi trầm mặc một chút, mới chắp tay nói:
- Nếu đại nhân hỏi, ty chức liền góp vài lời… Đại nhân nghe là được, cũng không cần để ở trong lòng.
Hàn Mạc mỉm cười vuốt cằm nói:
- Ngươi nói là được, bản quan… tự có chủ ý!
Lúc này Bùi Anh Hầu mới chậm rãi nói:
- Đại nhân, chợ đen là cách gọi chung của người làm nghề kia, tiếng lóng trong nghề, gọi bọn họ là “Xà Nhân”, theo ty chức biết, tuy rằng bọn họ có nhiều nghề, nhưng lại sớm định ra luật lệ, ai cũng không thể vi phạm quy củ đó… Làm việc tuân theo quy tắc, đó cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến bọn họ có thể tiếp tục sống… Nếu không nếu phá hỏng quy củ, rất có thể khiến Yến Kinh xuất hiện rung chuyển, nếu đám người này thạt sự dám chủ động gây sóng gió ở thành Yến Kinh, triều đình chắc chắn sẽ không ngồi xem, nếu triều đình thật sự hạ quyết tâm diệt trừ bọn họ, bọn họ cũng sống không nổi. Cho nên bọn họ muốn sống sót, cũng chỉ có thể giữ nghiêm kỷ luật, không thể chọc giận triều đình, càng không thể khiến triều đình cảm thấy bọn họ sẽ gây loạn… !
Hàn Mạc gật đầu, thản nhiên nói:
- Quy củ đó, là cam đoan bọn họ sống tới bây giờ.
- Nhưng trong rừng lớn cái gì cũng có.
Bùi Anh Hầu nói:
- Thành viên Xà Nhân đủ các hạng người, các ngành các nghề, không cam đoan được có một số người vì lợi ích mà phá hỏng quy củ, cho nên trong Xà Nhân, có một đám người chuyên môn duy trì quy củ, nếu ai làm hỏng quy củ, sẽ do đám người này ra mặt trừng phạt, mà thủ lĩnh đám người này, đó là đầu rắn.
- Rắn không thể không đầu.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Có thể đảm nhiệm đầu rắn, nghĩ tới không phải nhân vật đơn giản.
Bùi Anh Hầu khẽ gật đầu, lập tức cười khổ nói:
- Chẳng qua lúc Tây Hoa Thính ta thịnh nhất, cũng không thật sự làm rõ ràng tung tích đầu rắn kia… Rất nhiều người đều nói Lại viên Tây Hoa Thính ra giống như quỷ mị, nhưng ty chức xem ra, tên đầu rắn kia mới thật sự là quỷ mỵ trên đời!
Hàn Mạc thản nhiên cười, ra hiệu Bùi Anh Hầu tiếp tục nói.
- Nếu đại nhân đi đón Lý Cố, bọn họ tự nhiên sẽ đề xuất rất nhiều điều kiện, có một số điều kiện… thậm chí sẽ hà khắc khác thường.
Vẻ mặt Bùi Anh Hầu cổ quái, ánh mắt sáng lên.
- Ví dụ?
Hàn Mạc nói:
- Ví dụ… có thể là một số điều kiện gì? Không lẽ bọn họ sẽ giết bản quan sao?
Bùi Anh Hầu suy nghĩ một chút, mới nói:
- Bọn họ không dám gây bất lợi với đại nhân, nhưng… có thể đại nhân sẽ phải chịu nhục. Lúc Công Nhan Lão còn sống, từng có một gã lại viên rơi vào tay bọn họ… Chủ sự lúc đó đi nhận người, đối phương đề xuất điều kiện, một trăm lượng vàng, cộng thêm một ngón tay của Chủ sự!
Hàn Mạc nhíu mày lại, hắn thật không thể tưởng được, người chợ đen lại dám làm khó người Tây Hoa Thính như vậy.
Hóa ra ở đất nước này, còn có một thế lực như vậy, không ngờ không sợ hãi Tây Hoa Thính phần lớn người nghe đã sợ mất mật, dám ra tay với lại viên Tây Hoa Thính.
Xem ra cái u ác tính này quả thật ăn sâu bén rễ.
…
Bùi Anh Hầu thấy Hàn Mạc nhíu mày, ngừng nói một chút, mới tiếp tục:
- Đại nhân, ty chức nghĩ rằng… chuyện này không cần phải gây chiến… !
Hàn Mạc dựa vào ghế, hơi có hứng thú nhìn Bùi Anh Hầu.
- Tuy rằng chợ đen rất có thế lực, nhưng… vì sinh tồn, bọn họ sẽ không chủ động gây sóng gió… lại càng không chủ động là địch với Tây Hoa Thính ta.
Bùi Anh Hầu thấp giọng nói:
- Nhưng một khi thật sự đối địch, Tây Hoa Thính ta cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi từ trên người bọn họ, hơn nữa một khi tình hình mở rộng, hai bên chắc chắn sẽ có tổn thương rất lớn, một khi việc này kinh động triều đình, kinh động Thánh thượng… chỉ sợ sẽ rất bất lợi với đại nhân!
Hàn Mạc ồ một tiếng, mới hỏi:
- Như nào còn có thể khiến tình hình xấu hơn?
Bùi Anh Hầu rốt cục đứng dậy, đi đến trước người Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Nếu lúc này thật sự là Lý Cố tự tiện tới chợ đen tìm hiểu tin tức, bại lộ thân phận mới bị bọn họ bắt, bàn luận ra, đó là chúng ta khơi mào sự việc… !
Hắn thật cẩn thận liếc nhìn Hàn Mạc, thấy thần sắc Hàn Mạc nhu hòa, mới tiếp tục nói:
- Theo ty chức thấy, Lý Cố đã vi phạm cấm kỵ, phạm vào sai lầm lớn, Tây Hoa Thính chúng ta…lần này tùy ý người chợ đen xử trí Lý Cố, do đó, sai của Lý Cố cũng sẽ không liên lụy Tây Hoa Thính ta… Đại nhân không cần hỏi đến việc này, người của chúng ta và chợ đen… cũng sẽ bình an vô sự!
Hàn Mạc trầm ngâm, sau một lát, mới vuốt cằm nói:
- Bùi Chủ sự, ngươi nói đúng là ý kiến hay, Lý Cố phạm vào sai lầm, cũng không nên bởi vậy mà liên lụy Tây Hoa Thính… Ngay cả Công Nhan Lão cũng không thể đối phó chợ đen, chúng ta cũng không nên xung đột với bọn họ thì tốt!
Bùi Anh Hầu lập tức chắp tay nói:
- Đại nhân anh minh!
- Nhưng… Lý Cố chung quy là người Tây Hoa Thính chúng ta, nếu bỏ mặc… có phải không được tốt hay không?
Hàn Mạc nâng chén trà, nhấp một ngụm, thần sắc bình tĩnh hỏi:
- Nhưng có biện pháp gì làm được thỏa đáng hơn một chút?
Bùi Anh Hầu thở dài:
- Đại nhân, Lý Cố ở Tây Hoa Thính mười mấy năm, ty chức cũng không đành lòng để tùy ý người chợ đen xử trí hắn, nhưng… !
Hai mắt hắn sáng lên, cũng không tiếp tục nói.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ngươi cứ nói là được, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi mở miệng vào tai ta, không có người thứ ba biết đến.
Lúc này Bùi Anh Hầu mới thấp giọng nói:
- Đại nhân, từ sau khi ngài đảm nhiệm Thính trưởng Tây Hoa Thính, toàn bộ biên chế Tây Hoa Thính ta đã đầy đủ, không ít huynh đệ cũ đều trở về Hoa Thính, hơn nữa thu nạp không ít người mới… Các nơi cũng bắt đầu tỏa sức sống, dưới sự dẫn dắt của đại nhân, áo cơm không lo, đã có thể cống hiến cho đất nước… !
Hắn dừng một chút, mới cẩn thận nói:
- Chỉ có điều so với năm đó, hiện giờ căn cơ của Tây Hoa Thính vẫn không quá vững chắc, nguyên khí vẫn chưa phục hồi đến năm Công Nhan Lão còn trên đời, quan trọng nhất là… Từ đầu đến cuối Đông Hoa Thính đều chằm chú xem động tĩnh Tây Hoa Thính ta… !
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn cũng biết, mặc dù bản thân mình có quan hệ không rõ ràng với Tú công chúa, nhưng thuộc hạ hai vị thủ lĩnh ở nha môn ngầm kia lại ở tình thế một núi không có hai hổ, tuy rằng trước mắt chưa phát sinh xung đột gì, nhưng xem nhau không vừa mắt là chuyện không thể lảng tránh.
Thấy Hàn Mạc gật đầu, Bùi Anh Hầu lại thấp giọng nói:
- Nếu lúc này đây vì Lý Cố mà phát sinh xung đột với chợ đen, ty chức lo lắng, Đông Hoa Thính sẽ đá một cược sau lưng chúng ta… Năm đó lúc Công Nhan Lão còn sống, Đông Hoa Thính cũng không tồn tại, nhưng tranh chấp với chợ đen khiến Tây Hoa Thính ta xuất hiện chấn động, hiện giờ không thể so với năm đó, nếu không nguyên khí Tây Hoa Thính ta chưa khôi phục lại, phía sau lại có Đông Hoa Thính chờ chúng ta sai lầm bất cứ lúc nào. Thời điểm như vậy, ty chức cảm thấy suy nghĩ theo đại cục, tuyệt đối không thể nổ ra xung đột với người chợ đen, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng được… Đại nhân, ngài cảm thấy sao?
Hàn Mạc cười ha ha, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, cất bước đi ra cửa, thản nhiên nói:
- Trở về đại sảnh rồi bàn!
…
Hàn Mạc cưỡi tuyệt ảnh, Bùi Anh Hầu đi theo sau, một đường như gió, lúc tới Tây Hoa Thính, đúng là lúc ánh nắng hết sức tươi sáng, hoa sen trên Vụ Thủy hồ nở rộ kiều diễm hơn, mùi hương trên mặt hồ cũng nồng đậm hơn.
Chẳng qua sau khi tiến vào tứ hợp viện nhỏ đằng sau hồ, đám lại viên đều cực kỳ cung kính Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc lại thấy được sự phẫn nộ không thể che dấu trên mặt mọi người.
Nơi này là tổng bộ Tây Hoa Thính, dựa theo quy củ trong Thính, ngoại trừ bốn chủ sự xử lý công việc lâu dài ra, biên chế ba trăm người còn lại, phần lớn là ẩn núp tới các nơi, bình thường trong Thính chỉ có hơn hai mươi người phụ trách cảnh giwois cùng với công tác truyền lệnh.
Chẳng qua hôm nay hiển nhiên không ít người trong nội viện, ngoài trừ lại viên mai phục bên ngoài phụ trách canh gác, người trong viện quả thật có ba bốn mươi người, chẳng qua ngoại trừ vài tên lại viên ở trong Thính lâu dài ra, phần lớn là một thân đồ đen, trên đầu đội nón che, vành nón buông vải chắn, thậm chí cạnh nón tre còn buộc khăn đen, đó hiển nhiên là không để người khác nhìn thấy mặt mũi mình.
Tây Hoa Thính là nha môn ngầm, lại viên bộ hạ đương nhiên vô cùng cẩn thận, cho dù trước mặt người nhà, cũng sẽ không dễ dàng bại lộ mặt mũi mình.
Tất cả đều suy xét vì an toàn.
Sân Tây Hoa Thính, tự nhiên cực rộng lớn, tảng bia lớn bằng đá có khắc bốn chữ "Công Nhan đức quang" vẫn lẳng lặng đứng giữa sân, các lại viên đứng chung quanh tấm bia đá, nhìn như tán loạn lại rất có quy luật lặng lặng ở trong sân.
Tuy rằng đám âm hồn này phơi dưới nắng mặt trời, lại vẫn duy trì bản sắc âm hồn như cũ, tuy rằng đông người nhưng toàn bộ trong viện từ đầu tới cuối đều duy trì im lặng tuyệt đối.
Ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng là nhỏ nhất.
Hàn Mạc chắp hai tay sai lưng, tiến vào trong phòng, xuyên qua giữa mọi người, mọi người đều khom người cúi đầu, tỏ vẻ kính ý đối với lãnh đạo tối cao của bọn họ.
Tất cả mọi người biết, Tây Hoa Thính có thể khôi phục sinh khí từ hấp hối cho hiện giờ, đó là sự cố gắng của người trẻ tuổi không đủ hai mươi này, lúc đầu Hoa Thính khó khăn nhất, người thanh niên này lấy tiền từ trong túi mình ra để trấn an các góa phụ Tây Hoa Thính, lại đi tới Đông Hoa Thính không đội trời chung tìm Tú công chúa, dám lấy kinh phí trùng kiến Tây Hoa Thính từ đó về, hiện giờ đám lại viên Tây Hoa Thính không lo lương bổng, có thể làm Tây Hoa Thính năm đó Công Nhan Lão khổ tâm tổ chức tiếp tục hoạt động, Hàn Mạc tự nhiên có công nhất.
Mọi người trong viện, rất nhiều người lần đầu nhìn thấy Thính trưởng của bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể liếc mà nhận ra đây là nhân vật số một Tây Hoa Thính hiện giờ.
Tuy rằng bề ngoài nhìn qua rất thanh tú, nhưng không ai dám phủ nhận, vị thiếu niên Thính trưởng đi ở giữa dường như mang theo một loại bình tĩnh và uy thế trời sinh.
Núi lở phía trước mà mặt không đổi sắc!
Rất nhiều người khi thấy Hàn Mạc, không hiểu sao mà nghĩ tới những lời này.
Mà hiện giờ Hàn Mạc nghĩ trong lòng, vì sao đám người này lại tụ tập ở trong đại sảnh? Chẳng lẽ những người này đều đã biết tin tức Lý Cố bị bắt?