Quyền Thần

Chương 667 : Chuyện xuân tình trong Tụ Bảo các

Bài thơ này là do “Đào Hoa Am chủ”, Đường Bá Hổ đời Đường làm. Người đời sau gọi Đường Bá Hổ là “Đào Hoa Am chủ”, còn bài thơ này là “Đào Hoa Am ca”, cũng có cái hay của nó.

Khánh Hậu nhìn Hàn Mạc viết xong, khẽ đọc một lần, mắt sáng lên, dịu dàng nói:
-Ước mong chết giữa rượu hoa thơm nồng / Ngựa xe luồn cúi chẳng mong …Hàn tướng quân thật là người khí khái.

Hàn Mạc buông bút lông, chắp tay nói:
-Chỉ là trò đùa mà thôi, Hoàng hậu chê cười rồi.

-Sao có thể nói là chê cười được.
Khánh Hậu thở dài xa xôi:
-Đường Thục Hổ cũng sáng tác được không ít thơ từ tuyệt diệu, nhưng ý tứ của bài từ này so với của Đường Thục Hổ thật là cao hơn một bậc. Hàn tướng quân quả là tài văn chương tiêu sái, thực khiến bản cung mở rộng tầm mắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển:
-Chỉ tiếc Hàn tướng quân không phải người Khánh Quốc, nếu không bản cung sẽ có thể thường xuyên thưởng thức tài nghệ của ngươi rồi.

Khánh Hậu đứng cách Hàn Mạc không xa, từ trên người nàng toả ra mùi thơm như lan lại như xạ hương. Mùi thơm này ập vào mũi Hàn Mạc không quá nồng đậm, không quá nhạt nhoà, tức thì khiến hắn xúc động.

Hàn Mạc nhìn phụ nhân xinh đẹp, kiều diễm trước mắt. Một người nữ tử nhu mì, trong sáng như vậy không ngờ lại là người nắm giữ quyền thế nghiêng ngả triều chính và dân chúng Khánh Quốc, lại là người kiểm soát hậu đảng chiếm nửa giang sơn Khánh Quốc. Hắn thật sự không tin nổi.

Quả thật đừng trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong đếm được.

Sau khi gặp gỡ vị Khánh Hậu, người nắm hậu quyền Khánh Quốc này, Hàn Mạc đã nghe được không ít chuyện về nàng. Trong ấn tượng của hắn, hắn vốn cho rằng Khánh Hậu là một nữ tử cao ngạo, lạnh lùng, thanh cao hơn người, nhưng hôm nay gặp lại thấy nàng khác rất nhiều so với suy nghĩ của hắn.

Nàng xinh đẹp, cao quý, nhẹ nhàng mà quyến rũ, vừa mỉm cười đã hút hồn người, lại có phong thái dịu dàng động lòng người, thật sự khác xa với suy nghĩ của hắn.

Nhưng chính vì cảm giác như vậy, Hàn Mạc lại càng cẩn thận hơn.

Người lạnh lùng, cao ngạo, thanh cao mà ngạo mạn mới dễ đối phó. Còn kiểu người ung dung, thản nhiên, dịu dàng như nước, nhưng từng nụ cười lại ẩn chứa đao lại rất khó đối phó, bởi nữ tử như vậy người ngoài khó có thể đoán biết được suy nghĩ trong lòng nàng. Một người có thể che giấu cảm xúc và tâm tư riêng, dĩ nhiên phải là nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Hàn Mạc nhất thời mải mê suy nghĩ đến xuất thần, quên cả thôi không nhìn Khánh Hậu. Khánh Hậu thấy Hàn Mạc nhìn chằm chằm mặt mình, chỉ thản nhiên cười, khẽ cắn cắn làn môi đỏ mọng, đôi mắt như làn nước khẽ chớp động. Nàng liếc mắt nhìn Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Hàn Mạc, ngươi nhìn bản cung như vậy thật quá vô lễ rồi!

Hàn Mạc ngẩn người, tỉnh lại, thầm mắng bản thân sao lại thất thần như thế, liền chắp tay, nói:
-Hoàng hậu bớt giận, ngoại thần thất lễ, xin hoàng hậu thứ tội!

-Ai giận chứ?
Khánh Hậu cười khanh khách:
-May là nơi này không có người ngoài, chỉ có ngươi và ta. Bản cung không trách ngươi, chỉ là nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn…Chắc chắn sẽ nói…
Nói tới đây, nàng thôi không nói tiếp, chỉ khẽ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp thoáng đỏ ửng.

Hàn Mạc chợt cảm thấy bầu không khí khác thường. Lầu ba này tuy lớn nhưng lại rất trống trải, vắng lặng, không một tiếng động. Ngoài cửa sổ, ánh trăng dìu dịu chiếu vào; trên tường mấy viên dạ minh châu toả sáng nhẹ mờ ảo; trên bàn vàng, chiếc đèn chụp màu đỏ lập lờ sáng, mông lung mờ ảo. Ánh trăng, ánh sáng của dạ minh châu, ánh sáng màu hồng phấn của ngọn đèn, ba loại ánh sáng này cùng tập trung lại trong toà các này. Trong hoàn cảnh này, một nam một nữ ở chung với nhau quả thật có chút mờ ám. Quan trọng nhất là người nữ tử này lại là Quyền Hậu của Khánh Quốc, là nữ nhân của Hoàng đế Khánh Quốc.

Công bằng mà nói, Hàn Mạc không phải Liễu Hạ Huệ, lại chưa bao giờ muốn làm Liễu Hạ Huy, không phải thiếu niên không biết phong lưu là gì. Nếu là mỹ nữ bình thường, nói không chừng trong hoàn cảnh này, Hàn Mạc còn có thể trêu đùa một phen, nhưng thân phận của người phụ nữ này quá đặc biệt, tim hắn chỉ có thể đập loạn nhịp chứ không dám thất lễ.

Thật ra sâu trong suy nghĩ của Hàn Mạc, hắn không hề khó chịu với quyền thế ngút trời của Khánh Hậu ở Khánh Quốc, mà còn khá là khâm phục một nữ nhân như nàng. Người có thể từ một nữ thương gia trở thành quốc mẫu của một nước không phải chuyện dễ dàng gì. Chắc chắn phía sau nàng đã từng có một câu chuyện phấn đấu gian nan vất vả.

Dù sao, người phụ nữ này cũng từ thương nhân mà đi lên, con đường nàng đi chắc chắn không thuận buồm xuôi gió, nhất định có rất nhiều gian khổ, huống hồ gì nàng lại ở trong hoàng cung, nơi nguy hiểm bậc nhất thiên hạ này.

Kẻ thù đối đầu với nàng có lão thừa tướng phụ thân của Khánh Hậu đời trước, có nhất đại danh tướng Thương Chung Ly. Có thể đối mặt với Thương Chung Ly với khả năng quân đội mạnh mẽ của y không những phải vừa dũng mãnh mà còn phải dám đối đầu với nguy hiểm.

Trừ chuyện đó ra, còn có ba nghìn mỹ nữ chốn hậu cung. Hậu cung cũng là một chiến trường tàn khốc, thậm chí còn hiểm ác tranh giành lẫn nhau ác liệt hơn cả triều đình.

Khánh Hậu có thể được như bây giờ, chắc hẳn đã phải đương đầu với không ít âm mưu, quỷ kế. Nếu nàng không có trí tuệ hơn người, thủ đoạn tàn nhẫn, và sự quyết đoán mà chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế thì chắc chắn đã không thể trở thành Hoàng hậu, càng không thể trở thành người đứng đầu hậu đảng, quyền thế nghiêng ngả triều đình và dân chúng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người nữ nhân xinh đẹp, diễm lệ trước mắt Hàn Mạc không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, câu hồn người mà còn có tâm địa tàn nhẫn và kiên cường.

Một nhân vật dựa vào trí tuệ và thủ đoạn của bản thân mà giành lấy đỉnh cao địa vị, quyền thế, Hàn Mạc thật sự rất khâm phục.

Khánh Hậu lãnh đạo hậu đảng, đấu đã với quân đội do Thương Chung Ly dẫn đầu, đối với Yến Quốc mà nói đây đúng là chuyện vui. Người Yến Quốc vốn vô cùng kính sợ Thương Chung Ly. Nếu trong Khánh Quốc có một thế lực hùng mạnh có thể ngăn cản được Thương Chung Ly, người Yến Quốc dĩ nhiên rất vui mừng.

Trên trường chính trị, không có cái gì gọi là bằng hữu hay kẻ thù mãi mãi.

Vì vấn đề liên minh giữa hai nước, Hàn gia của Yến Quốc và hậu đảng của Khánh Quốc đã xung đột về mặt lợi ích, từ đó nảy sinh quan hệ thù địch, nhưng Hàn Mạc hiểu rõ, kẻ thù ngày hôm nay rất có thể sẽ vì sự tình nào đó mà trở thành bằng hữu ngày mai.

Xét từ lợi ích căn bản của Yến Quốc, Hàn gia không hy vọng hậu đảng của Khánh Quốc suy tàn.



-Sẽ nói gì?
Hàn Mạc nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Khánh Hậu, lại thấy nàng đỏ bừng mặt, không khỏi nhẹ giọng hỏi.

Khánh Hậu liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, cắn môi, lay động lòng người, cũng không nói gì thêm. Kiểu nữ nhân thành thục thoáng ngượng ngùng thế này thật chẳng khác nào muốn lấy mạng người ta.

Hàn tướng quân cảm giác tim mình đập dồn, liền ho khan một tiếng, che đậy cảm xúc, nói:
-Hoàng hậu, còn bức tranh nào khác cần đề từ hay không?

Khánh Hậu liền lấy một bức hoạ khác, mở ra, trải trên bàn. Hàn Mạc nhìn thoáng qua, không kìm nổi “A” lên một tiếng. Bức hoạ này không vẽ cảnh, mà là vẽ chân dung.

Trong tranh là một nữ nhân phóng khoáng, toàn thân mặc y phục trắng, đứng bên ngoài cung điện. Nàng ta ngước mắt nhìn lên bầu trời trăng sáng. Nữ tử trong tranh xinh đẹp tuyệt luân, nhìn sinh động như thật, tựa như người thật bước vào tranh vậy.

Hàn Mạc liếc mắt một cái liền nhận ra, người nữ tử trong bức tranh này không phải ai khác chính là vị Khánh Hậu khuynh quốc khuynh thành này.

Nháy mắt, Hàn Mạc hiểu được vì sao ở Khánh Quốc không người nào dám trêu chọc Đường Thục Hổ. Vì sao ở đêm yến tiệc ở phủ Quốc cữu, y không kiêng nể chút gì, thứ nhất là do tính tình của y, thứ hai chắc hẳn là do có vị Khánh Hậu này làm chỗ dựa cho mà thôi.

Đường Thục Hổ hơn người lại ở cùng một chỗ với Khánh Hậu, chắc hẳn không chỉ bởi nàng là nữ nhân xinh đẹp, có quyền thế, mà chắc hẳn Khánh Hậu cũng là một tài nữ tinh thông thi từ, ca phú.

-Hàn tướng quân cảm thấy bức hoạ này như thế nào?
Khánh Hậu đứng bên cạnh khẽ cười, hỏi.

-Tranh rất đẹp. Người cũng đẹp.
Hàn Mạc chân thành, nói.

Khánh Hậu cười khanh khách, nói:
-Hàn tướng quân nói thật sao? Rốt cuộc là bức tranh đẹp hay người đẹp?

Hàn Mạc nói ngay:
-Bức tranh khiến người hoà với cảnh vật, người khiến bức tranh càng thêm đẹp hơn!

Khánh Hậu cười, nói:
-Quả nhiên là khéo ăn khéo nói. Yến Quốc có người văn võ toàn tài như Hàn tướng quân, quả nhiên là phúc đức của nước nhà.

-Hoàng hậu quá khen!

-Nhìn bức tranh này, ngươi có thể đề bài thi từ nào không?

Hàn Mạc suy nghĩ, lại nhấc bút lông, đề một bài từ phía dưới bức tranh.

Khánh Hậu tới gần, nhìn lời từ trên bức tranh, cất giọng dịu dàng, khẽ ngâm:
-Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần-Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao-Đài nguyệt hạ phùng
*Dịch nghĩa:
Mây bay tưởng vạt áo nàng
Mẫu đơn gợi nhớ dung nhan diễm kiều
Sương long lanh gió dập dìu
Người tiên Quần Ngọc, Dao đài dưới trăng.


Khi nàng ngâm thơ, Hàn Mạc cơ hồ cảm thấy bờ vai của mình có vật gì đó mềm mại khác thường chạm vào. Hắn nghi hoặc, nhưng vẫn thản nhiên, lại cảm thấy có vật gì mềm mại, đàn hồi được áp tiếp lên đầu vai mình. Nháy mắt hắn liền hiểu ra bộ ngực đầy đặn của Khánh Hậu đang tựa lên đầu vai hắn.

Ở nơi đẫy đà, đầy đặn của thiếu phụ chính chuyên Khánh Hậu giờ kiên quyết áp lên đầu vai Hàn Mạc, sưởi ấm vai hắn. Tuy rằng cách một lớp xiêm y, Hàn Mạc vẫn cảm giác được hình dáng xinh đẹp vô ngần của thứ ấy.

Hàn Mạc chợt cảm giác một nguồn nhiệt nóng bỏng chảy khắp toàn thân, thầm kinh hãi giật mình.

Người này là Hoàng hậu Khánh Quốc, là mẫu nghi của một nước, là nữ nhân tôn quý nhất Khánh Quốc, sao có thể có hành động mờ ám như thế cho được?!

Hắn khẽ nghiêng đầu. Khánh Hậu vẫn nhìn bức tranh trên bàn, dường như còn đang thưởng thức dư vị của thi từ. Ngọn đèn màu hồng phấn chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Khánh Hậu, vừa trắng nõn nà lại hồng hào, thật vô cùng xinh đẹp.

Hàn Mạc thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ không phải nàng cố ý sao?

Tuy hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác với người phụ nữ này, nhưng được tiếp xúc với bộ ngực đầy đặn của bậc mẫu nghi thiên hạ này, lại cảm giác được độ mềm mại và đàn hồi của nàng, Hàn Mạc dù sao cũng cảm thấy rất xúc động.

Chỉ có điều Khánh Hậu dường như vẫn chưa ý thức được bức mỹ nhân đồ trước mắt, nàng vẫn đang mải mê nghiền ngẫm bài từ, gương mặt xinh đẹp như hoa đào thoáng vẻ suy nghĩ, thân thể mềm mại khẽ động, bộ ngực sữa đầy đặn lại ma sát trên đầu vai Hàn Mạc.

-Thật muốn chết mà. Nàng không phải đang định câu dẫn ta chứ?
Hàn Mạc thầm kêu lên, vẻ mặt hắn vẫn nghiêm trang như trước. Hắn ngồi im, dường như đang thưởng thức bài từ của chính mình.

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, lại tràn ngập tình xuân mờ ám.

back top