Hàn Mạc thích thú tận hưởng cảm giác bộ ngực Khánh Hậu mang lại, chợt cảm nhận được nơi ấm áp, mềm mại kia đã rời khỏi người hắn. Khánh Hậu đã chuyển mình. Hàn Mạc liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn bình tĩnh như thường, dường như thật sự không biết vừa rồi bộ ngực của nàng đã cọ xát trên người hắn hồi lâu. Hắn lại nghi ngờ liệu nữ nhân cao quý này có thật sự là vô tình câu dẫn hắn hay cố ý thân mật, tiếp cận hắn đây?!
-Bài thơ này ngươi làm vì bản cung sao?
Khánh Hậu trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc. Đôi mắt phượng chớp chớp, hàng lông mi dài lay động.
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Bài thơ này là “Thanh bình điệu” của Lý Bạch, được Lý Bạch làm khi phụng chiếu chỉ ở cung Trường Án tặng cho Dương Quý Phi. Nhưng giờ Hàn Mạc dùng cho bức hoạ của Khánh Hậu lại rất hợp tình hợp lý.
“Mây bay tưởng vạt áo nàng”, đem quần áo của người trong tranh viết thành áng mây bao quanh dáng ngọc tròn trịa của nàng kia. Chữ “tưởng” có hai cách lý giải khác nhau, có thể nói là nhìn mây mà nghĩ đến xiêm y, nhìn hoa mà nghĩ đến dáng người, cũng có thể nói nhìn xiêm y mà tưởng tượng ra mây, nhìn dung mạo mà tưởng tượng ra hoa. Các so sánh như vậy khiến người cảm nhận được màu sắc rực rỡ vô ngần.
Lại đến câu “Mẫu đơn gợi nhớ dung nhan diễm kiều”. Mấy chữ “dung nhan diễm kiều” này dùng để tả dáng vẻ tươi đẹp, xinh xắn của mẫu đơn trong sương sớm khiến câu thơ trên càng thêm trọn vẹn hơn, đồng thời cũng ẩn dụ đến ân trạch của người quân vương, dùng hoa để tưởng nhớ đến người.
Bên dưới có thể tưởng tượng thấy cảnh Dao Đài, Quần-Ngọc sơn, nơi ở của Tây Vương Mẫu trên thiên đình. “Nhược phi”, “Hội hướng” cho thấy ý tứ của nhà thơ, dường như muốn khẳng định: gương mặt tuyệt mỹ như vậy, chỉ sợ chỉ có thể gặp được ở chốn bồng lai tiên cảnh mà thôi.
Ngọc sơn, Dao Đài, ánh trăng, từng từ từng chữ mộc mạc mà làm nổi bật gương mặt người, khiến người đọc nghĩ đến thứ bạch ngọc quý hiếm, lại giống như một đoá hoa mẫu đơn trắng ấm áp.
Chưa kể, câu thơ còn khéo léo che giấu, so sánh Dương Quý Phi với tiên nữ giáng trần, hết sức tinh tế.
Khánh Hậu vốn là người vô cùng trí tuệ, nàng cũng có khả năng thơ từ nhất định. Những câu thơ tinh tế như thế này nàng dĩ nhiên rất thích.
Hàn Mạc đã viết như thế, Khánh Hậu lại hỏi vậy, hiển nhiên hắn không thể nói là không phải làm vì nàng rồi. Vì vậy, hắn chỉ còn cách gật đầu kiên quyết:
-Nếu có mạo phạm, xin Hoàng hậu thứ tội!
-Sao có thể nói là đường đột?
Khánh Hậu thản nhiên cười, lại ngâm lại một lần nữa. Đôi mắt nàng lấp lánh sự vui sướng, đã là nữ nhân, cho dù có thân phận cao quý thế nào nhất định cũng sẽ không phật ý khi có nam nhân khen nàng xinh đẹp.
Huống hồ gì bài từ này lại vô cùng đặc sắc, dùng bài từ này để khen một giai nhân, dĩ nhiên sẽ khiến giai nhân càng thêm vui sướng rồi.
-Hàn tướng quân thực sự nghĩ bản cung có phong thái này sao?
Khánh Hậu cười quyến rũ, quay đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc chỉ cảm thấy so với thân phận của Khánh Hậu, từng lời nói của nàng ngày hôm nay đều rất quái dị. Hắn không biết vì sao Khánh Hậu lại dịu dàng như thế với hắn, rốt cuộc nàng có mục đích gì hay không?
Trước mặt người phụ nữ này, Hàn Mạc chắc chắn không tin rằng vẻ ngoài lãng tử tuấn tú của hắn hấp dẫn nàng, lại càng không cho rằng tài năng của hắn đủ để hấp dẫn nàng. Nàng thân là mẫu nghi thiên hạ, quyền thế ngất trời Khánh Quốc. Nếu là mỹ nam tử vây quanh nàng, hẳn có quá nhiều; nếu nói đến tài năng, Khánh Hậu chưa thực sự thấy được tài năng gì ở hắn, vậy mà nàng lại thân cận như thế, ắt hẳn phải có vấn đề.
Hoàng cung thoạt nhìn thì là nơi phú quý đệ nhất thiên hạ, nhưng thân là quý tộc, Hàn Mạc hiểu rất rõ trong hoàng cung sơn son thiếp vàng này không những có quá nhiều âm mưu, quỷ kế, nơi nơi cạm bẫy rình rập, mà còn là nơi đệ nhất dâm uế. Chỉ có điều mọi con người, mọi hành động xấu xa đều được che giấu dưới ánh kim quang, không mấy người có thể nhìn rõ được sự thật đáng ghê tởm bên trong.
Từ xưa đến nay, Hoàng đế luôn có ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung, nhưng nhiều mỹ nữ phi tần như thế, Hoàng đế dĩ nhiên không có khả năng sủng ái tất cả. Mỗi một nàng muốn được sủng hạnh, đều phải trải qua vô số khó khăn, trong đó không thiếu gì chuyện thông dâm ô uế nơi hậu cung.
Nếu có người nói Khánh Hậu lén nuôi vài tên ** đực, Hàn Mạc cũng không cho là lạ. Nếu nam nhân có thể có ba vợ, bốn nàng hầu, thì người nữ nhân quyền thế này thỉnh thoảng đùa bỡn nam nhân cũng không phải chuyện khó lý giải.
Chỉ có điều, Hàn Mạc không hiểu vì sao hắn lại lọt vào mắt xanh của Khánh Hậu.
Xét từ lời nói của Khánh Hậu ngày hôm nay, rõ ràng nàng đã vượt qua lời nói và hành động về lễ nghi giữa một Hoàng hậu và một ngoại thần, trên thực tế vốn rất được kiêng kỵ, là chuyện phạm huý, mờ ám.
Khánh Hậu tuy rằng lời nói không quá rõ ràng, nhưng với vẻ mặt cùng từng lời nói của nàng đều rất dễ khiến người quy vào tội câu dẫn nam nhân.
Kiểu câu dẫn như vậy lại được Hoàng hậu của một nước nói với ngoại thần của nước đó, quả là kỳ lạ.
Chính vì thân phận của đôi bên, Hàn Mạc càng cảm giác được sự phấn kích trong lòng, nhưng lại không dám buông lơi cảnh giác, liền vận “Trường sinh kinh”, nhờ ngũ quan nhạy bén kiểm tra xem lầu trên lầu dưới có người nào đang ẩn núp hay không.
Chẳng may nếu nơi này có người mai phục, chỉ cần hắn hơi kích động một chút, cộng thên Khánh Hậu cố ý tiếp cận hắn thật chặt, biết đâu sẽ có một đám người lao tới rồi khấu lên Thánh thượng tội danh xâm phạm Hoàng hậu của hắn. Lúc ấy, tình hình chắc chắn sẽ rất không ổn.
Chỉ có điều, dù thính giác của hắn nhạy bén như thế, hắn vẫn không phát hiện bất cứ kẻ nào mai phục ở đây. Có lẽ nơi này thật sự chỉ có Hàn Mạc và Khánh Hậu.
…
Khánh Hậu nhìn Hàn Mạc, chờ hắn trả lời. Thấy hắn vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì, không đáp lời, nàng khẽ thở dài, nói:
-Hàn tướng quân đang suy nghĩ chuyện gì thế?
Hàn Mạc khôi phục tinh thần, cười, nói:
-Hoàng hậu, thật ra ngoại thần đang nghĩ, bài từ này chắc cũng không thể nào miêu tả được dáng vẻ xinh đẹp của người. Ngoại thần đang nghĩ xem liệu có thể viết được bài từ nào khác hay không, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dường như trên thế gian này không có từ ngữ nào có thể miêu tả được sự xinh đẹp của Hoàng hậu cả.
Khánh Hậu nghe vậy, cười khúc khích, vô cùng khả ái:
-Hàn tướng quân, ngươi khen nữ nhân nào cũng nói như vậy sao?
Hàn Mạc tức thì lắc đầu, nói:
-Nữ nhân đáng để tán dương trong thiên hạ này vốn không nhiều!
-Cũng không phải không có.
Khánh Hậu cuộn lại tập tranh:
-Bản cung thích lời khen như vậy. Chỉ cần ngươi nói thật lòng, bản cung rất cao hứng!
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, hỏi:
-Người còn bức tranh nào khác cần ngoại thần đề từ không?
-Để sau đi.
Khánh Hậu nói:
-Hôm nay, ngươi chỉ trong nửa khắc đã có thể làm ra hai tác phẩm tuyệt thế thế này rồi, đủ cho bản cung thấy được tài hoa hơn người của ngươi. Có hai bài từ đề trên hai bức hoạ này, đủ để cho hai bức hoạ này trở thành bảo vật trấn các của Tụ Bảo các rồi.
Nàng khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng cười:
-Tham nhiều tất mất. Có vài món là được rồi, nhiều quá lại không tốt. Tranh này chẳng kém gì chí bảo, bảo nhiều cũng không phải là nhiều.
Hàn Mạc khẽ cười, nói:
-Nếu đã như vậy, chúng ta có lẽ cũng nên quay lại dự tiệc thôi. Ngoại thần chỉ sợ Thánh thượng và mọi người chờ lâu!
Không biết vì sao, hắn lại không kìm được, nói:
-Nếu lâu không thấy Hoàng hậu, chỉ sợ Thánh thượng sẽ nhớ thôi!
Vừa nói dứt lời, Hàn Mạc đã cảm thấy hối hận. Lời này của hắn đầy ý trêu đùa, nếu nói với nữ nhân bình thường thì không sao, nhưng đây đường đường là Khánh Hậu, lại thành rất thất lễ.
Quả nhiên, Khánh Hậu nghe Hàn Mạc nói vậy, liền nhướng mày, sẵng giọng nói:
-Hay cho Hàn Mạc ngươi, dám nói với bản cung như vậy, không sợ bản cung trị tội ngươi sao?
Hàn Mạc vội chắp tay, nói:
-Ngoại thần thất lễ, xin Hoàng hậu thứ tội.
Nhưng hắn lại nghe thấy rõ ràng, Khánh hậu tuy rằng trách cứ nhưng trong giọng nói của nàng lại không có chút nào buồn bực.
Khánh hậu khẽ thở dài:
-Đám hậu bối luôn có người mới xuất chúng, người mới thay thế người cũ. Kẻ tuấn kiệt trên giang sơn này như thế, chẳng nhẽ hậu cung lại khác sao? Bản cung chỉ là đoá hoa tàn, hậu cung người đẹp lại nhiều như mây. Thánh thượng làm sao còn nghĩ đến một lão thái bà như bản cung nữa?!
Hàn Mạc thầm biết Khánh Hậu nói một đằng nghĩ một nẻo.
Khánh Hậu vốn là bậc quốc sắc thiên hương. Bằng vào khí chất và nhan sắc cua nàng, thiên hạ này hiếm có người có được. Hơn nữa, nàng lại đang ở tuổi hào hoa phong nhã, vừa cởi bỏ được cái tính ngây ngô trẻ con, lại có sự chín chắn, quyến rũ, hấp dẫn nam nhân, chưa kể đến vẻ yêu mị kia, quả nhiên mỹ nhân tuyệt sắc là nguồn gốc của mọi tai hoạ. Muốn ghét một báu vật tuyệt thế như thế chắc chắn khó có ai làm được.
Cho dù Khánh Đế có bản tính có mới nới cũ của đại đa số nam nhân, nhưng bằng vào quyền thế của Khánh Hậu, chắc chắn nàng không để cho phi tần khác tranh đoạt sự sủng ái với nàng. Chính vì vậy, những lời này của Khánh Hậu không phải là thật lòng.
-Hoàng hậu là hoa thơm cỏ lạ, xinh đẹp như thế, sao có thể là lão thái bà được.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nói.
Khánh Hậu trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Hàn tướng quân, bản cung có nghe qua một truyền thuyết, không biết thực hư thế nào, muốn hỏi ngươi một chút!
-Hoàng hậu xin cứ nói!
-Bản cung nghe nói, khi Hàn tướng quân sinh ra, trên tay phải có ba ngón tay phát ra ánh sáng vàng chói lọi. Không biết chuyện này có thật hay không?
Khánh Hậu cười quyến rũ, nói:
-Bản cung còn nghe người ta nói, ở Yến Quốc không ít người đều gọi Hàn tướng quân là vì tinh tú hạ trần!
-Cái gọi là tinh tú hạ trần chỉ là lời đồn đại của người đời mà thôi.
Hàn Mạc thở dài:
-Chỉ có điều ngón tay khá đặc biệt thì không sai.
Khánh Hậu đưa mắt nhìn Hàn Mạc, nói:
-Bây giờ, ở đây, Hàn tướng quân có thể cho bản cung nhìn thấy ba ngón tay vàng trong truyền thuyết hay không?
-Ngoại thần e rằng phải làm Hoàng hậu thất vọng rồi!
Khánh Hậu nhíu mày, thoáng không hài lòng, nói:
-Hàn tướng quân không muốn cho bản cung xem sao?
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Không dám. Chỉ là lời đồn nói ngoại thần có ba ngón tay vàng là sai, thật ra ngoại thần chỉ có hai ngón tay khác thường mà thôi.
Hắn giơ lên cánh tay phải có đeo găng kim loại khác thường, định tháo găng xuống.
Khánh Hậu lại nói:
-Hàn tướng quân, khoan đã!
Hàn Mạc khó hiểu nhìn Khánh Hậu.
Khánh Hậu nhẹ nhàng cười, nói:
-Bản cung đã có cơ hội nhìn thấy hiện tượng lạ như thế, dĩ nhiên phải nhìn đến đến hết.
-Ý của Hoàng hậu là?
Hàn Mạc khó hiểu, hỏi.
Khánh Hậu không nói gì, chậm rãi đi sang một bên, lấy một tấm khăn đen tung lên bức tường dạ minh châu. Vách tường tầng thứ tư vốn được gắn mười viên dạ minh châu bị che phủ, trong phòng tức thì mờ tối dần.
Hàn Mạc cau mày, nhìn Khánh Hậu che đi bức tường dạ minh châu, lại thấy nàng đóng hết tất cả các cửa sổ trên lầu các. Nhất thời, Hàn tướng quân tim đập thình thịch.
Một mỹ phụ chín muồi, một người trẻ tuổi dư thừa sinh lực, cùng ở trong một phòng, cửa sổ đóng, minh châu bị che lấp, không thể không khiến Hàn Mạc xúc động, tâm thần nhộn nhạo.
Chỉ có điều, Hàn Mạc dù đang bồi hồi, xúc động, nhưng lại hết sức cẩn thận. Hắn nhân lúc Khánh Hậu đóng cửa sổ, nhanh như chớp quét mắt kiểm tra khắp xung quanh, quả thật không có chút động tĩnh nào.
Khi Khánh Hậu xoay người lại, gương mặt xinh đẹp cười quyến rũ, lại thoáng ửng hồng.
-Bản cung chỉ muốn nhìn một chút xem ngón tay Hàn tướng quân ở trong bóng tối có thật sự phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ hay không mà thôi.
Khánh Hậu cất giọng nói mềm mại, đến trước mặt Hàn Mạc. Nàng liếc mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, khẽ cúi người, tháo chụp đèn, thả sang một bên, rồi nhẹ nhàng thổi. Ngọn đèn dầu tức thì tắt ngúm.
Trong phòng chỉ còn lại bóng tối đen kịt.
-Bài thơ này ngươi làm vì bản cung sao?
Khánh Hậu trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc. Đôi mắt phượng chớp chớp, hàng lông mi dài lay động.
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Bài thơ này là “Thanh bình điệu” của Lý Bạch, được Lý Bạch làm khi phụng chiếu chỉ ở cung Trường Án tặng cho Dương Quý Phi. Nhưng giờ Hàn Mạc dùng cho bức hoạ của Khánh Hậu lại rất hợp tình hợp lý.
“Mây bay tưởng vạt áo nàng”, đem quần áo của người trong tranh viết thành áng mây bao quanh dáng ngọc tròn trịa của nàng kia. Chữ “tưởng” có hai cách lý giải khác nhau, có thể nói là nhìn mây mà nghĩ đến xiêm y, nhìn hoa mà nghĩ đến dáng người, cũng có thể nói nhìn xiêm y mà tưởng tượng ra mây, nhìn dung mạo mà tưởng tượng ra hoa. Các so sánh như vậy khiến người cảm nhận được màu sắc rực rỡ vô ngần.
Lại đến câu “Mẫu đơn gợi nhớ dung nhan diễm kiều”. Mấy chữ “dung nhan diễm kiều” này dùng để tả dáng vẻ tươi đẹp, xinh xắn của mẫu đơn trong sương sớm khiến câu thơ trên càng thêm trọn vẹn hơn, đồng thời cũng ẩn dụ đến ân trạch của người quân vương, dùng hoa để tưởng nhớ đến người.
Bên dưới có thể tưởng tượng thấy cảnh Dao Đài, Quần-Ngọc sơn, nơi ở của Tây Vương Mẫu trên thiên đình. “Nhược phi”, “Hội hướng” cho thấy ý tứ của nhà thơ, dường như muốn khẳng định: gương mặt tuyệt mỹ như vậy, chỉ sợ chỉ có thể gặp được ở chốn bồng lai tiên cảnh mà thôi.
Ngọc sơn, Dao Đài, ánh trăng, từng từ từng chữ mộc mạc mà làm nổi bật gương mặt người, khiến người đọc nghĩ đến thứ bạch ngọc quý hiếm, lại giống như một đoá hoa mẫu đơn trắng ấm áp.
Chưa kể, câu thơ còn khéo léo che giấu, so sánh Dương Quý Phi với tiên nữ giáng trần, hết sức tinh tế.
Khánh Hậu vốn là người vô cùng trí tuệ, nàng cũng có khả năng thơ từ nhất định. Những câu thơ tinh tế như thế này nàng dĩ nhiên rất thích.
Hàn Mạc đã viết như thế, Khánh Hậu lại hỏi vậy, hiển nhiên hắn không thể nói là không phải làm vì nàng rồi. Vì vậy, hắn chỉ còn cách gật đầu kiên quyết:
-Nếu có mạo phạm, xin Hoàng hậu thứ tội!
-Sao có thể nói là đường đột?
Khánh Hậu thản nhiên cười, lại ngâm lại một lần nữa. Đôi mắt nàng lấp lánh sự vui sướng, đã là nữ nhân, cho dù có thân phận cao quý thế nào nhất định cũng sẽ không phật ý khi có nam nhân khen nàng xinh đẹp.
Huống hồ gì bài từ này lại vô cùng đặc sắc, dùng bài từ này để khen một giai nhân, dĩ nhiên sẽ khiến giai nhân càng thêm vui sướng rồi.
-Hàn tướng quân thực sự nghĩ bản cung có phong thái này sao?
Khánh Hậu cười quyến rũ, quay đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc chỉ cảm thấy so với thân phận của Khánh Hậu, từng lời nói của nàng ngày hôm nay đều rất quái dị. Hắn không biết vì sao Khánh Hậu lại dịu dàng như thế với hắn, rốt cuộc nàng có mục đích gì hay không?
Trước mặt người phụ nữ này, Hàn Mạc chắc chắn không tin rằng vẻ ngoài lãng tử tuấn tú của hắn hấp dẫn nàng, lại càng không cho rằng tài năng của hắn đủ để hấp dẫn nàng. Nàng thân là mẫu nghi thiên hạ, quyền thế ngất trời Khánh Quốc. Nếu là mỹ nam tử vây quanh nàng, hẳn có quá nhiều; nếu nói đến tài năng, Khánh Hậu chưa thực sự thấy được tài năng gì ở hắn, vậy mà nàng lại thân cận như thế, ắt hẳn phải có vấn đề.
Hoàng cung thoạt nhìn thì là nơi phú quý đệ nhất thiên hạ, nhưng thân là quý tộc, Hàn Mạc hiểu rất rõ trong hoàng cung sơn son thiếp vàng này không những có quá nhiều âm mưu, quỷ kế, nơi nơi cạm bẫy rình rập, mà còn là nơi đệ nhất dâm uế. Chỉ có điều mọi con người, mọi hành động xấu xa đều được che giấu dưới ánh kim quang, không mấy người có thể nhìn rõ được sự thật đáng ghê tởm bên trong.
Từ xưa đến nay, Hoàng đế luôn có ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung, nhưng nhiều mỹ nữ phi tần như thế, Hoàng đế dĩ nhiên không có khả năng sủng ái tất cả. Mỗi một nàng muốn được sủng hạnh, đều phải trải qua vô số khó khăn, trong đó không thiếu gì chuyện thông dâm ô uế nơi hậu cung.
Nếu có người nói Khánh Hậu lén nuôi vài tên ** đực, Hàn Mạc cũng không cho là lạ. Nếu nam nhân có thể có ba vợ, bốn nàng hầu, thì người nữ nhân quyền thế này thỉnh thoảng đùa bỡn nam nhân cũng không phải chuyện khó lý giải.
Chỉ có điều, Hàn Mạc không hiểu vì sao hắn lại lọt vào mắt xanh của Khánh Hậu.
Xét từ lời nói của Khánh Hậu ngày hôm nay, rõ ràng nàng đã vượt qua lời nói và hành động về lễ nghi giữa một Hoàng hậu và một ngoại thần, trên thực tế vốn rất được kiêng kỵ, là chuyện phạm huý, mờ ám.
Khánh Hậu tuy rằng lời nói không quá rõ ràng, nhưng với vẻ mặt cùng từng lời nói của nàng đều rất dễ khiến người quy vào tội câu dẫn nam nhân.
Kiểu câu dẫn như vậy lại được Hoàng hậu của một nước nói với ngoại thần của nước đó, quả là kỳ lạ.
Chính vì thân phận của đôi bên, Hàn Mạc càng cảm giác được sự phấn kích trong lòng, nhưng lại không dám buông lơi cảnh giác, liền vận “Trường sinh kinh”, nhờ ngũ quan nhạy bén kiểm tra xem lầu trên lầu dưới có người nào đang ẩn núp hay không.
Chẳng may nếu nơi này có người mai phục, chỉ cần hắn hơi kích động một chút, cộng thên Khánh Hậu cố ý tiếp cận hắn thật chặt, biết đâu sẽ có một đám người lao tới rồi khấu lên Thánh thượng tội danh xâm phạm Hoàng hậu của hắn. Lúc ấy, tình hình chắc chắn sẽ rất không ổn.
Chỉ có điều, dù thính giác của hắn nhạy bén như thế, hắn vẫn không phát hiện bất cứ kẻ nào mai phục ở đây. Có lẽ nơi này thật sự chỉ có Hàn Mạc và Khánh Hậu.
…
Khánh Hậu nhìn Hàn Mạc, chờ hắn trả lời. Thấy hắn vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì, không đáp lời, nàng khẽ thở dài, nói:
-Hàn tướng quân đang suy nghĩ chuyện gì thế?
Hàn Mạc khôi phục tinh thần, cười, nói:
-Hoàng hậu, thật ra ngoại thần đang nghĩ, bài từ này chắc cũng không thể nào miêu tả được dáng vẻ xinh đẹp của người. Ngoại thần đang nghĩ xem liệu có thể viết được bài từ nào khác hay không, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dường như trên thế gian này không có từ ngữ nào có thể miêu tả được sự xinh đẹp của Hoàng hậu cả.
Khánh Hậu nghe vậy, cười khúc khích, vô cùng khả ái:
-Hàn tướng quân, ngươi khen nữ nhân nào cũng nói như vậy sao?
Hàn Mạc tức thì lắc đầu, nói:
-Nữ nhân đáng để tán dương trong thiên hạ này vốn không nhiều!
-Cũng không phải không có.
Khánh Hậu cuộn lại tập tranh:
-Bản cung thích lời khen như vậy. Chỉ cần ngươi nói thật lòng, bản cung rất cao hứng!
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, hỏi:
-Người còn bức tranh nào khác cần ngoại thần đề từ không?
-Để sau đi.
Khánh Hậu nói:
-Hôm nay, ngươi chỉ trong nửa khắc đã có thể làm ra hai tác phẩm tuyệt thế thế này rồi, đủ cho bản cung thấy được tài hoa hơn người của ngươi. Có hai bài từ đề trên hai bức hoạ này, đủ để cho hai bức hoạ này trở thành bảo vật trấn các của Tụ Bảo các rồi.
Nàng khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng cười:
-Tham nhiều tất mất. Có vài món là được rồi, nhiều quá lại không tốt. Tranh này chẳng kém gì chí bảo, bảo nhiều cũng không phải là nhiều.
Hàn Mạc khẽ cười, nói:
-Nếu đã như vậy, chúng ta có lẽ cũng nên quay lại dự tiệc thôi. Ngoại thần chỉ sợ Thánh thượng và mọi người chờ lâu!
Không biết vì sao, hắn lại không kìm được, nói:
-Nếu lâu không thấy Hoàng hậu, chỉ sợ Thánh thượng sẽ nhớ thôi!
Vừa nói dứt lời, Hàn Mạc đã cảm thấy hối hận. Lời này của hắn đầy ý trêu đùa, nếu nói với nữ nhân bình thường thì không sao, nhưng đây đường đường là Khánh Hậu, lại thành rất thất lễ.
Quả nhiên, Khánh Hậu nghe Hàn Mạc nói vậy, liền nhướng mày, sẵng giọng nói:
-Hay cho Hàn Mạc ngươi, dám nói với bản cung như vậy, không sợ bản cung trị tội ngươi sao?
Hàn Mạc vội chắp tay, nói:
-Ngoại thần thất lễ, xin Hoàng hậu thứ tội.
Nhưng hắn lại nghe thấy rõ ràng, Khánh hậu tuy rằng trách cứ nhưng trong giọng nói của nàng lại không có chút nào buồn bực.
Khánh hậu khẽ thở dài:
-Đám hậu bối luôn có người mới xuất chúng, người mới thay thế người cũ. Kẻ tuấn kiệt trên giang sơn này như thế, chẳng nhẽ hậu cung lại khác sao? Bản cung chỉ là đoá hoa tàn, hậu cung người đẹp lại nhiều như mây. Thánh thượng làm sao còn nghĩ đến một lão thái bà như bản cung nữa?!
Hàn Mạc thầm biết Khánh Hậu nói một đằng nghĩ một nẻo.
Khánh Hậu vốn là bậc quốc sắc thiên hương. Bằng vào khí chất và nhan sắc cua nàng, thiên hạ này hiếm có người có được. Hơn nữa, nàng lại đang ở tuổi hào hoa phong nhã, vừa cởi bỏ được cái tính ngây ngô trẻ con, lại có sự chín chắn, quyến rũ, hấp dẫn nam nhân, chưa kể đến vẻ yêu mị kia, quả nhiên mỹ nhân tuyệt sắc là nguồn gốc của mọi tai hoạ. Muốn ghét một báu vật tuyệt thế như thế chắc chắn khó có ai làm được.
Cho dù Khánh Đế có bản tính có mới nới cũ của đại đa số nam nhân, nhưng bằng vào quyền thế của Khánh Hậu, chắc chắn nàng không để cho phi tần khác tranh đoạt sự sủng ái với nàng. Chính vì vậy, những lời này của Khánh Hậu không phải là thật lòng.
-Hoàng hậu là hoa thơm cỏ lạ, xinh đẹp như thế, sao có thể là lão thái bà được.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nói.
Khánh Hậu trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Hàn tướng quân, bản cung có nghe qua một truyền thuyết, không biết thực hư thế nào, muốn hỏi ngươi một chút!
-Hoàng hậu xin cứ nói!
-Bản cung nghe nói, khi Hàn tướng quân sinh ra, trên tay phải có ba ngón tay phát ra ánh sáng vàng chói lọi. Không biết chuyện này có thật hay không?
Khánh Hậu cười quyến rũ, nói:
-Bản cung còn nghe người ta nói, ở Yến Quốc không ít người đều gọi Hàn tướng quân là vì tinh tú hạ trần!
-Cái gọi là tinh tú hạ trần chỉ là lời đồn đại của người đời mà thôi.
Hàn Mạc thở dài:
-Chỉ có điều ngón tay khá đặc biệt thì không sai.
Khánh Hậu đưa mắt nhìn Hàn Mạc, nói:
-Bây giờ, ở đây, Hàn tướng quân có thể cho bản cung nhìn thấy ba ngón tay vàng trong truyền thuyết hay không?
-Ngoại thần e rằng phải làm Hoàng hậu thất vọng rồi!
Khánh Hậu nhíu mày, thoáng không hài lòng, nói:
-Hàn tướng quân không muốn cho bản cung xem sao?
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Không dám. Chỉ là lời đồn nói ngoại thần có ba ngón tay vàng là sai, thật ra ngoại thần chỉ có hai ngón tay khác thường mà thôi.
Hắn giơ lên cánh tay phải có đeo găng kim loại khác thường, định tháo găng xuống.
Khánh Hậu lại nói:
-Hàn tướng quân, khoan đã!
Hàn Mạc khó hiểu nhìn Khánh Hậu.
Khánh Hậu nhẹ nhàng cười, nói:
-Bản cung đã có cơ hội nhìn thấy hiện tượng lạ như thế, dĩ nhiên phải nhìn đến đến hết.
-Ý của Hoàng hậu là?
Hàn Mạc khó hiểu, hỏi.
Khánh Hậu không nói gì, chậm rãi đi sang một bên, lấy một tấm khăn đen tung lên bức tường dạ minh châu. Vách tường tầng thứ tư vốn được gắn mười viên dạ minh châu bị che phủ, trong phòng tức thì mờ tối dần.
Hàn Mạc cau mày, nhìn Khánh Hậu che đi bức tường dạ minh châu, lại thấy nàng đóng hết tất cả các cửa sổ trên lầu các. Nhất thời, Hàn tướng quân tim đập thình thịch.
Một mỹ phụ chín muồi, một người trẻ tuổi dư thừa sinh lực, cùng ở trong một phòng, cửa sổ đóng, minh châu bị che lấp, không thể không khiến Hàn Mạc xúc động, tâm thần nhộn nhạo.
Chỉ có điều, Hàn Mạc dù đang bồi hồi, xúc động, nhưng lại hết sức cẩn thận. Hắn nhân lúc Khánh Hậu đóng cửa sổ, nhanh như chớp quét mắt kiểm tra khắp xung quanh, quả thật không có chút động tĩnh nào.
Khi Khánh Hậu xoay người lại, gương mặt xinh đẹp cười quyến rũ, lại thoáng ửng hồng.
-Bản cung chỉ muốn nhìn một chút xem ngón tay Hàn tướng quân ở trong bóng tối có thật sự phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ hay không mà thôi.
Khánh Hậu cất giọng nói mềm mại, đến trước mặt Hàn Mạc. Nàng liếc mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, khẽ cúi người, tháo chụp đèn, thả sang một bên, rồi nhẹ nhàng thổi. Ngọn đèn dầu tức thì tắt ngúm.
Trong phòng chỉ còn lại bóng tối đen kịt.