Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 2: Ngư Hương Cà Ngàn Tầng

Vì được nghỉ lễ Nguyên Đán [1]..

 

Suốt ba ngày, Cố Thanh bị người nhà ‘trưng dụng’, ban ngày giúp gia đình trông siêu thị nhỏ, buổi tối còn phải sắp xếp hàng hóa sau khi đóng cửa. Cho dù vậy, Canh Tiểu Hạnh cũng không buông tha, yêu cầu cô mỗi tối mười giờ rưỡi đúng bắt đầu, đến khuya một chút mới kết thúc.

 

Bắt đầu được hai ngày, vì Tuyệt Mỹ và Thương Thanh Từ đều có việc riêng, không xuất hiện..

 

Ngày nghỉ thứ hai, cũng là lần đầu tiên luyện tập..

 

Vì muốn làm tuyên truyền thật lớn, đồng thời vì thỏa mãn fan của Hoàn Mỹ, Tuyệt Mỹ Sát Ý tuyên bố hoạt động công khai, tiến hành lần luyện tập đầu tiên trên kênh chính thức của tổ phối âm Hoàn Mỹ..

 

Đương nhiên, hiện trường và tiệc trà không có gì khác biệt..

 

Khi Cố Thanh về nhà, bình luận đã tràn như nước ngập Kim Sơn. Không ngừng có người liên tục gửi lên các loại biểu tượng thét chói tai, hoa si, Tuyệt Mỹ Sát Ý và Phong Nhã Tụng vừa phát lên một phần kịch, đang ở yy đùa giỡn…

 

Nàng vột quét mắt qua, Thương Thanh Từ không online, vị Đầu Bài này đúng là hành tung bất định…

 

Bởi vì sự xuất hiện của tam đại vương bài của Hoàn Mỹ, cuối cùng lại quyết định cả ba đều tham dự độc thoại của ca kịch, mà cũng nhờ thanh danh của Hoàn Mỹ và Đầu Bài Thương Thanh Từ, người điền từ trong hai ngày đã giao bản thảo..

 

Cô nhìn ba người, còn có độc thoại của mấy người mới, vô cùng hài lòng phát hiện người điền từ kia cũng giống mình, yêu nhất là thanh âm của Thương Thanh Từ, những câu độc thoại có ý cảnh nhất đều ‘cống h

 

iến’ cho hắn…

 

“Phần độc thoại này rất thụ [2] a,” Phong Nhã Tụng yếu ớt thở dài, “Vì sao, chỉ cần đụng phải tổ trưởng nhà ngươi, ta liền nhất định thành thụ? Còn là ôn nhu u oán thụ?”

 

Cố Thanh liếc qua độc thoại của Phong Nhã Tụng, nhịn không được cười..

 

“Tiếng tù vang, đêm sắp tàn, sợ người gặng hỏi, nuốt lệ vờ vui…[3]” Phong Nhã Tụng chậm rãi đọc, bỗng nhiên đổi lời, nhẹ giọng thêm câu, “Tuyệt Mỹ, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”

 

“Ừm?” Tuyệt Mỹ Sát Ý nói, “Hỏi đi.”

 

Phong Nhã Tụng cố ý tạm dừng vài giây..

 

Trong vài giây này đã có cả trăm bình luận “Có yêu!” “Thật sự có yêu!” “Không cần hỏi! Hai người chính là trời sinh một đôi!” “Ở bên nhau đi!!!!” “Quyết đoán ở bên nhau đi!” Không cần giải thích!” ….. không ngừng rầm rầm tung lên. Cố Thanh nhìn mà chết cười, hai người kia, một người tác phong phóng khoáng ngang ngạnh, một người thì thường giả vờ ủy khuất, quả nhiên là cặp đôi hoàn mỹ trời sinh.

 

Mấy cv này bị ghép tới ghép lui, thật ra cũng là chuyện thường tình..

 

Chỉ tiếc Thương Thanh Từ là Đàu Bài, lại không có cặp đôi hay tai tiếng gì, đây hoàn toàn là do đoạn tự giới thiệu ngắn gọn khi hắn mới gia nhập Hoàn Mỹ: Ta là Thương Thanh Từ, ừm, ta là thẳng [4]..

 

Phần tự giới thiệu đặc biệt trang nghiêm..

 

Cộng thêm hội fan dũng mãnh của Đầu Bài đại nhân, không ai dám ghép đôi hắn với nam nhân nào…

 

Phong Nhã Tụng nhìn bình luận lên quá lợi hại, rốt cục gắng gượng không nổi, đi ngăn lại..

 

“Eh? Mọi người đừng hiểu lầm a…” Phong Nhã Tụng buồn cười, “Ta muốn hỏi là, Đầu Bài đại nhân của chúng ta đi đâu rồi.”

 

“Thương Thanh Từ?” Tuyệt Mỹ cười, “Nếu hắn biết cậu gọi hắn là Đàu Bài, cậu nhất định sẽ bị ném xuống ao làm tiêu bản.”

 

Phong Nhã Tụng khúc khích cười..

 

Một màn nóng bỏng của hai người coi như chấm dứt..

 

Công việc ở đây làm xong rồi, trở thành buổi diễn riêng của Hoàn Mỹ, nhưng tất cả nhân viên của trang web đều không rời đi, ngay cả Canh Tiểu Hạnh cũng đặc biệt hưng phấn lưu lại, nghe bọn họ pia diễn..

 

Cố Thanh vốn muốn lui ra, rồi lại tò mò Thương Thanh Từ rốt cục là đi đâu, đến giờ còn chưa xuất hiện..

 

Nàng lưu lại nhưng không lên tiếng, dự thính nhóm cv trêu chọc nhau..

 

“Giờ hắn đang ở cạnh ta.” Tuyệt Mỹ Sát Ý đang giữ mic, bỗng nhiên chuyển đề tài, ‘hắn’ được cường điệu kia là Thương Thanh Từ, “Máy tính của Thương Thanh Từ SAMA của mọi người đột nhiên bị hỏng, hiện tại hai người chúng ta xài chung một mic.”

 

Cố Thanh nhịn không được lưu ý lắng nghe..

 

Rất nhanh, thanh âm của Thương Thanh Từ vang lên: “Ta ở đây, mọi người tiếp tục đi.”

 

Đầu Bài đã xuất hiện, fan trong phòng sao có thể bỏ qua, bình luận cùng tin nhắn không ngừng, muốn Thương Thanh Từ nói gì đó, an ủi ủy khuất các nàng chờ mấy tiếng…

 

Tuyệt Mỹ cười: “Tớ thấy, hôm nay cậu không nói gì thì tớ thật giải thích không nổi đâu.”

 

Giọng Thương Thanh Từ mang chút bất đắc dĩ: “Hôm nay rất mệt.”

 

Tất cả fan điên cuồng rất nhanh liền biến thành con cừu nhỏ ôn nhu, không ngừng nhắn lại “Đại nhân đi nghỉ ngơi nhanh đi!” “Nghe kìa, giọng của đại nhân cũng thay đổi, lòng ta nát theo a T T” “Tuyệt Mỹ đại nhân… ngài không được nô dịch Đầu Bài của chúng ta, hắn rất đáng thương a, thật vất vả vội vàng trở về, còn bị ngài áp bách…”

 

Tuyệt Mỹ cười ‘phốc’ một tiếng, vu vẻ: “Cũng đủ oan nha, cái gì cũng chưa cho cậu làm, đã bị người ta nói ‘nô dịch’ rồi.”

 

“Để ta nghĩ,” Thương Thanh Từ tựa hồ cũng hiểu mình như vậy không ổn lắm, trầm ngâm một lát, nói: “Hôm nay ta ăn thử một món, không tệ lắm.”

 

Khi Tuyệt Mỹ nhịn không được mắng một tiếng ‘kháo’, Cố Thanh theo bản năng cúi đầu, nhìn giờ.

 

Ừm, rạng sáng hai giờ, Đầu Bài đại nhân ngày quả nhiên có bản lĩnh nửa đêm gây thù oán..

 

Vì hai người dùng chung một mic, thanh âm nghe có chút xa.

 

Rất dễ tưởng tượng ra, hai nam nhân hẳn là ngồi đối diện nhau nói chuyện, Thương Thanh Từ nói, để hắn đi lấy ly nước, tạm thời để thời gian cho vài vị cv nam nữ tám chuyện.

 

Tuyệt Mỹ cười hắc hắc: “Bí mật bật mí nè, chỉ khi tâm tình hắn không tốt mới thích nấu ăn.”

 

“Tâm tình không tốt?” bên Phong Nhã Tụng có thanh âm ăn bánh quy, “Cho nên đến báo thù xã hội sao?”

 

Vị phó tổ trưởng của Hoàn Mỹ – Đậu Đậu Bã Đậu cũng vô cùng ai oán tiếp lời: “Ta muốn ra chỗ a di ký túc xá mua mì gói, mọi người chờ ta. Bất quá nhớ, lần này nhất định phải ghi âm lại, ngày mai ta đăng lên trang chủ, tiểu tử này trăm năm không lên tiếng, lên tiếng thì nửa đêm kể món ngon, đúng là muốn hại người mà.”

 

Trong thanh âm quần chúng phun trào, chỉ có Cố Thanh cảm thấy, mình hình như có chút quen rồi….

 

Dù sao đây đã là lần thứ ba hắn làm vậy, chẳng lẽ… trước kia hắn chưa từng làm vậy sao?

 

“Đã trễ thế này, vậy thì kể món chay.” Thương Thanh Từ dường như đã uống nước xong, mở mic nói,”Ngư hương cà ngàn tầng”

 

Cố Thanh đỡ cằm, thậm chí có thể tưởng tượng ra hương vị của ngư hương [5]..

 

Hắn thật có vẻ mệt mỏi, chất giọng hơi lệch khỏi quỹ đạo hoa lệ bình thường, có chút khàn khàn..

 

“Rất đơn giản, chủ yếu là dầu nóng chiên cà, và , hai việc này thôi.” hắn nói tiếp, bị các fan không ngừng bình luận bảo đói chọc cười, hiếm có cười một tiếng, “Ta chỉ rảnh được bây giờ, không nghe sao? Không nghe thì ta dừng ở đây vậy.”

 

Các fan không thể mở mic, tiếp tục gửi bình luận như thủy triều dâng…

 

“Không cần a đại nhân ≥◇≤)” , “(*>﹏

back top