Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 3: Miến Cà Ri Thịt Bò

Ngày nghỉ cuối cùng của tết Nguyên Đán…

 

Ba mẹ đến nhà bà ngoại, khoảng mười giờ, Cố Thanh mới tới siêu thị giúp anh họ đóng cửa, nói với hắn buổi tối mình còn có việc. Anh họ đối với thế giới 2D không hề biết gì, nhiều nhất là chỉ tra thông tin của Kiếm Tam, thật sự khó có thể hiểu cuộc sống mỗi ngày nhốt mình trong phòng y y nha nha, hoặc khi mở cửa vào, cũng chỉ ngạc nhiên với các phần mềm kỳ lạ, mỗi ngày không ngừng phối âm….

 

Cố Thanh lười giải thích, chuẩn bị đi tính toán doanh thu hôm nay.

 

Cô vừa mở máy thu ngân, chợt nghe tiếng ‘leng keng’, giờ này lại có khách. Là một thiếu niên mặc áo lông đen quần bò, không nói tiếng nào đi vào, lách qua cái thùng anh họ vừa khiêng tới để ngăn khách, hắn mang bao tay màu đen, vừa tháo ra nhét vào túi, vừa lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh..

 

Chú chó Cố Thanh ôm từ nhà đến, vui vui vẻ vẻ chạy đến, nhìn quanh người xa lạ này..

 

Nàng lo lắng liếc mắt nhìn biểu ca, bình thường thùng để chặn cửa nhất định phải có bảy tám cái, vừa rồi anh họ lo nói chuyện với mình, chỉ đặt hai cái, cũng khó trách người ta tưởng còn mở cửa. Anh họ cũng đành chịu, nói với thiếu niên còn cao hơn hắn nửa cái đầu: “Đóng cửa rồi a, làm phiền nhanh chóng đem tới tính tiền.” Nói xong, liền vươn tay, ‘ba’ một tiếng đóng máy thu ngân trước mặt Cố Thanh lại.

 

Thiếu niên cũng rất phối hợp, nhanh chóng đi tới, đặt đồ trong tay lên bàn.

 

Một chai nước khoáng, một bịch

 

bánh quy, một chai sữa chua. Sữa chua là loại có hạt trái cây..

 

“Mười ba đồng sáu.” Anh họ rất nhanh báo giá, nhận tiền mặt, tìm tiền lẻ thối cho hắn.

 

Cố Thanh đi đến một bên quầy, ôm chú chó nhà mình, tò mò nhìn nam nhân uống sữa chua có hạt trái cây này. Một nam nhân rất sạch sẽ, ánh mắt xinh đẹp bất ngờ, đuôi mắt hơi nhếch lên, rất lớn, mắt một mí..

 

Cố Thanh theo bản năng nhớ tới quyển sách xem tướng mình từng đọc, nam nhân có đôi mắt như thế thường rất chuyên tâm, một khi bắt đầu làm gì đó sẽ không dễ dàng từ bỏ, hơn nữa đối với công việc và tình cảm rất cố chấp….. Khi cô nhìn hắn, hắn đang nhận tiền lẻ bỏ vào ví tiền của mình, dường như nghĩ đến gì đó, hơi nhíu mi, khóe mắt càng nhếch lên một tí..

 

Nàng phát hiện bản thân quan sát quá tỉ mỉ rồi, cúi đầu vuốt ve chú chó..

 

Cửa lại phát ra tiếng ‘leng keng’, khách đã đi rồi.

 

Siêu thị mỗi ngày người đến người đi, vì gần khu bệnh viện, cách một con đường nên việc làm ăn rất tốt. Thiếu niên giống vậy, khi cô trông tiệm, mỗi ngày không biết gặp bao nhiêu người. Nhưng chỉ riêng người này, Cố Thanh – một thanh khống tuyệt đối, bỗng nhiên rất tò mò tưởng tượng khi hắn mở miệng nói chuyện sẽ thế nào..

 

Đương nhiên chỉ là tưởng tượng vậy thôi..

 

Cô về đến nhà, phát hiện Canh Tiểu Hạnh vẫn còn trên QQ.

 

Cố Thanh mau lẹ gõ một hàng chữ, gửi đi: Y(^_^)Y, nửa đêm không ngủ, chờ vị soái ca nào đây?

 

Canh Tiểu Hạnh: ^O^ , không không, mình đang nghe Tuyệt Mỹ đại nhân pia diễn……..

 

……….

 

Cố Thanh: eh? Sao mình lại cảm thấy hai chữ “Tuyệt Mỹ” cậu đánh ra lại mạc danh kỳ diệu khảm viền hoa hồng phấn nha?

 

Canh Tiểu Hạnh: ……. mình là fan cuồng của đại nhân… mà thôi…………

 

Cố Thanh: Ồ, ở phòng nào?

 

Canh Tiểu Hạnh nhanh nhẹn gửi qua một dãy số, cho cô mật mã..

 

Cố Thanh nhờ cô ấy chào hỏi, báo trước rồi mới vào phòng, thế nhưng tìm một vòng không thấy tên Canh Tiểu Hạnh.

 

Nàng khó hiểu Q Canh Tiểu Hạnh: Cậu đâu? Không thấy?

 

Canh Tiểu Hạnh: Xuỵt… mình nghe lén đó. Mình đang cùng Tuyệt Mỹ QQ thoại, sau đó hắn lặng lẽ mở hỗn âm, để mình nghe lén tổ phối âm bọn họ huấn luyện người mới…..

 

……..

 

……..

 

Thuật ngữ và thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy, Canh Tiểu Hạnh vậy mà hiểu hết rồi…

 

Cố Thanh cảm thấy mình nhất định đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đặc sắc..

 

Người trong phòng không nhiều lắm.

 

Cố Thanh nghe một lát, biết là hoạt động nội bộ của Hoàn Mỹ. Đại khái là huấn luyện nhóm người mới pia diễn trực tiếp, Tuyệt Mỹ Sát Ý thế mà lại có tâm tình tốt đến mức đích thân j□j diễn cảm của người mới..

 

Có vài người mới là mặt than, mặc kệ đọc thế nào, đều không có cảm xúc gì…

 

Trong danh sách, không có Thương Thanh Từ..

 

Cô nhớ lần trước khi Thương Thanh Từ tạm biệt, những chữ trên màn hình kia, thoáng có cảm giác kỳ lạ. Chú chó chạy đến bên chân cô, cọ cọ, Cố Thanh vui vẻ ôm lấy nó, thấp giọng nói: “Chocolate, đêm nay ngươi hơi tiêu chảy, có phải bà ngoại ngươi lén cho ngươi ăn ô mai không? Hử?”

 

Nàng nhỏ giọng nói, Chocolate cọ tới cọ lui, không chịu yên..

 

Trong tai nghe, là cuộc đối thoại giữa giờ nghỉ của bọn họ..

 

“Phong Nhã Tụng lúc mới vào giới, đặc điểm chính là mặt than.” Tuyệt Mỹ thở dài một hơi, “Cậu tới giới thiệu lịch sử bị hung hăng pia cho người mới đi.”

 

Phong Nhã Tụng cười một tiếng: “Không diễn cảm thôi mà, đoán chừng là chưa từng nói chuyện với con gái đi?” Khi hắn nói chuyện có chút tiếng vang, một người thông minh như vậy, lập tức liền vui vẻ, “Ta nói nha, ai không tắt hỗn âm thế?”

 

Cố Thanh lập tức vui vẻ..

 

Cấp tốc gửi tin cho Canh Tiểu Hạnh: Lộ tẩy nha? j□j bại lộ rồi ~

 

Canh Tiểu Hạnh: …………………………………………� �…………………………….

 

“Hôm nay đổi máy tính.” Tuyệt Mỹ ho nhẹ, “Không tắt được hỗn âm.”

 

“Ờ ~” Phong Nhã Tụng cười sâu xa, “Ta còn tưởng ai để muội tử nhà mình nghe lén đâu.”.

 

“Tiếp theo nói diễn cảm.” Tuyệt Mỹ cười.

 

“Ta nói a, rất đơn giản.” Phong Nhã Tụng thản nhiên trêu chọc, “Muốn diễn cảm, thì đi ‘tổn hại’ nhiều thiếu niên cô độc một chút, lập tức có cảm giác, nhất là diễn tình cảm.”

 

Mọi người nghe cười vui vẻ..

 

Tuyệt Mỹ lại thở dài: “Cậu nói thế, thì người chưa từng quen bạn gái như Thương Thanh Từ làm sao đây? Người ta là phối âm thương nghiệp, chuyên lồng tiếng công tử phong lưu, vô cùng thâm tình a.”

 

Cố Thanh đang vuốt lông chú chó, tay sững lại một chút, tưởng bản thân nghe nhầm..

 

Cô là bị vai diễn do Thương Thanh Từ phối âm, rung động vô số lần..

 

Nhất là phim cổ trang Nhiệt Bá ở đài Dưa Hấu, nàng hoàn toàn là nhắm mắt xem phim, chỉ vì nghe thanh âm không cần nhìn nam chính cản trở kia…..

 

Phong Nhã Tụng ai u: “Quên mất Đầu Bài của chúng ta, hắn là trời sinh có thể diễn cảm, không so được.”

 

Hai người bọn họ vừa nói thế, mười mấy người mới lập tức phấn khởi hăng hái..

 

Phải biết rằng chỗ này hơn nửa là vì thanh danh của Thương Thanh Từ mới vào tổ phối âm này..

 

Danh Hoàn Mỹ này, nhờ Thương Thanh Từ mà huy hoàng sáu bảy năm rồi..

 

Thậm chí người của Hoàn Mỹ ngẫu nhiên đi lồng tiếng quảng cáo thương mại này nọ, vừa nói mình ở tổ phối âm Hoàn Mỹ, lập tức có thầy ghi âm cười nói: “Là tổ của Thương Thanh Từ hử? Tiểu tử kia còn chưa lui giới đâu?”

 

Đa số người thành danh đều làm tự do, ai lại nguyện ý để một xã đoàn cộng đồng trói buộc?

 

Nguyên nhân phía sau là gì, Cố Thanh không biết..

 

Nhưng cô suy đoán rất tốt đẹp, nhất định là Đầu Bài đại nhân nhân phẩm tốt, nhớ tình bạn cũ, thành công hơn cũng không quên nơi mình xuất thân……

 

Vì Tuyệt Mỹ Sát Ý nhắc tới, tất cả mọi người đều hỏi có thể nghe Thương Thanh Từ đại nhân diễn trực tiếp không, không sợ hẹn giờ trễ hơn, nhất định đúng giờ trình diện. Tuyệt Mỹ không lập tức trả lời, dường như đang lo lắng..

 

Trong khoảng im lặng ngắn ngủi, Cố Thanh thậm chí không dám hít sâu, cũng mong đợi câu trả lời..

 

Phải biết là, có thể trực tiếp nghe hắn diễn phi thương mại như vậy, cơ hội kiểu này sớm đã không còn………

 

“Thanh Thanh Mạn?” Trong tai nghe, bỗng nhiên có thanh âm của Thương Thanh Từ..

 

Nàng bị hoảng sợ, tim đập thìch thịch..

 

Hắn có ở đó..

 

Lại là dùng mic của Tuyệt Mỹ Sát Ý……….

 

Thương Thanh Từ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Anh có thể ôm em lên tuyến không?”

 

Rất lễ phép, rất ngoài ý muốn, cũng rất mờ ám..

 

Cô vậy mà nghĩ đến từ đó, quả thực như người mới vừa vào..

 

Quản lý “ôm” người khác lên tuyến, “ôm” người khác xuống tuyến không phải rất bình thường sao? Nhưng nếu bỗng nhiên thanh âm mà bạn yêu thích, hỏi bạn như vậy…. Cố Thanh thế mà lại cảm thấy tai mình nóng lên, sâu sắc phỉ nhổ chính mình một chút, ra vẻ vô cùng hào phóng gõ xuống hai chữ “Có thể”.

 

Cô thuận lợi lên tuyến..

 

Nhất thời im lặng, cả hai đều không lên tiếng nói chuyện..

 

“Kỳ thực, muốn diễn cảm rất đơn giản.” Thương Thanh Từ hơi nghiêm túc, thanh âm cũng dễ nghe đến bấn loạn.

 

Cố Thanh không biết hắn muốn diễn cái gì với mình..

 

Nhưng cũng nghiêm túc nhìn bảng thông cáo, cô quan sát các tổ phối âm khác pia diễn, đều đem lời kịch past lên bảng thông cáo, nhìn đọc là được….. chỉ là không biết vì sao hắn chọn mình?

 

Bất quá ở đây trừ người mới, cũng chỉ có hai nam nhân, chỉ có thể chọn mình là đúng rồi..

 

Cố Thanh tự giải thích với mình như vậy..

 

Vẫn khẩn trương hít sâu…… bảo một người cover bài hát tới diễn, quả thực là không trâu bắt chó đi cày mà………

 

“Thanh Thanh Mạn?” Thương Thanh Từ bỗng gọi nàng..

 

“Ừ?” Cô nhìn bảng thông cáo, không có lời kịch gì..

 

“Anh yêu em.”

 

Đối thoại bỗng nhiên mà đến..

 

Đơn giản, rõ ràng, mà lại tình ý nồng nàn..

 

Cô nháy mắt ngây ngốc, hoàn toàn triệt để ngây ngốc..

 

“Em..” Giọng của hắn, dường như có chút cộng hưởng, phảng phất ôn nhu đầy mê hoặc, “Có yêu anh không?”

 

“Em…” Cô cắn môi, làm chính mình bình tĩnh lại, không có lời thoại thì nên trả lời thế nào, yêu? Không yêu? Yêu hay không yêu?

 

Cô xoắn xuýt vài giây, rốt cục thẳng thắn: “Yêu…. Em yêu… giọng nói của anh.”

 

“Cảm ơn.” Thương Thanh Từ nhẹ giọng trả lời cô, “Anh ôm em xuống tuyến.”

 

Hắn cười một tiếng, khôi phục âm điệu có chút lãnh đạm bình thường, “Chính là cảm giác như thế, luyện tập nhiều, nghiền ngẫm nhiều.”

back top