Sắc Màu Ấm

Chương 7

Lúc Thiệu Khâm còn trẻ, vì Giản Tang Du đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, ngay cả bản thân anh cũng không muốn nhớ lại. Anh không biết là những tên con trai khác lần đầu biết yêu cũng sẽ ngu si đần độn vậy hay không. Tóm lại, những hành vi của anh vô cùng nhục nhã, bây giờ cũng không dám nhớ tiếp.
Sau khi trưởng thành, gặp lại Giản Tang Du, cho dù vẫn mù quáng, xúc động lỗ mãng như trước, nhưng anh đã học được giấu diếm, còn học được mánh khóe.
Trong việc đeo đuổi con gái, Thiệu Khâm cần phải trang bị nội dung kỹ thuật gì? Cậu Thiệu anh đâu phải không có sẵn người để hỏi.
“Hả?” Miệng Hà Tịch Thành há ra hồi lâu không hề ngậm lại, nhìn Thiệu Khâm khó tin “Theo đuổi Giản Tang Du? Đầu óc cậu bị cháy hư rồi hả?”
Thiệu Khâm nhíu nhíu mày, gương mặt sa sầm không vui “Thì sao, Giản Tang Du đắc tội cậu hả?”
Hà Tịch Thành dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiệu Khâm, dường như ẩn chứa một bí mật gì đó, anh ta rít một hơi thuốc lá thật sâu rồi mới nói “Cậu đã quên lúc đi học cô ta đã đối xử với cậu sao rồi hả? Không phải cậu nói là đời này sẽ không bao giờ… nhìn Giản Tang Du một lần nữa, nói cô ta…”
Thiệu Khâm giơ tay, ý bảo Hà Tịch Thành câm miệng, hiển nhiên là không muốn ôn lại khoảng thời gian thầm kín yêu thương đau buồn kia, nghiêm mặt nói “Tôi không tin là Thiệu Khâm tôi có thứ gì không lấy được.”
Hà Tịch Thành nhíu mày, cười mập mờ “Cậu nói “lấy” cái gì, thân xác hay tâm hồn?”
Thiệu Khâm nhìn ánh mắt hèn mọn của Hà Tịch Thành, ngón trỏ chỉ thẳng “Ít ảo tưởng đến cô ấy đi.”
Hà Tịch Thành liếc mắt, bình thường Thiệu Khâm thoạt nhìn khôn khéo mạnh mẽ, vừa đụng vào Giản Tang Du thì thông minh và EQ cũng trở thành vô dụng.
Thiệu Khâm khẽ rủ mắt xuống, gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn lại có chút huyền ảo quyến rũ, anh trầm ngâm vài giây mới nhẹ nhàng mở miệng “Có lẽ, là do thói hư tật xấu của đàn ông, tôi cũng không ngoại lệ.” Thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất, 5 năm trước, dưới cường độ huấn luyện quân sự, anh cũng gần như không quên được cô.
Hà Tịch Thành thở dài, chống trán liếc nhìn anh “Thiệu Khâm, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chuyện đã như vậy rồi, vui đùa một chút thì có thể. Nếu muốn tính chuyện cả đời thì chỉ là ý tưởng viễn vông, ai mà may mắn có thể cùng tình yêu đầu của mình kết hôn được chứ.”
Thật ra Thiệu Khâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bị Hà Tịch Thành nói như thế, cảm thấy trong lòng không thoải mái. Anh chỉ là cảm thấy cửa ải khó khăn của Giản Tang Du, cũng giống như hai năm đầu mới nhập ngũ của anh, càng bị hoài nghi năng lực thì càng muốn chứng minh mình.
************
Từ bệnh viện đi ra, tay Giản Tang Du đều phát run, cảm giác ngón tay cũng không theo sự điều khiển của cô. Cô nhìn ánh mặt trời chói mắt chiếu cả thành phố thật lâu mới nhắm lại cảm thấy hơi chua xót.
Cô vội vàng đi về nhà thuê của mình, túi văn kiện bị cô nắm trong tay cũng có vài nếp nhàu nhĩ, Giản Tang Du kinh ngạc nhìn túi giấy mà ngẩn người. Cô muốn nhanh về nhà để kiểm tra kết quả với Giản Đông Dục, một mình cô thật không chịu được.
5 năm, bị oan ức tròn 5 năm.
Nhớ tới cuộc sống đen tối, bị chê cười, khinh miệt, mẹ cô dù uất ức không cam lòng nhưng lúc nào cũng cố gắng nở nụ cười… Giản Tang Du vẫn cảm thấy rất hận. Cô nhất định phải vì mình lấy lại công đạo, phải để mọi người biết, quyền thế cũng không che dấu được tất cả sự xấu xa.
Lúc mở cửa ra lòng bàn tay cô đã thấm đầy mồ hôi, cô thở hỗn hển, dựa vào cánh cửa mà bình ổn hơi thở của mình.
Manh Nha còn ở nhà trẻ, lúc này trong nhà chỉ có một mình Giản Đông Dục, anh nghe được tiếng động nên chống nạn đi ra ngoài, thấy bộ dạng của em gái thì hơi kinh ngạc “Sao vậy?”
Giản Tang Du bước nhanh vào, run rẩy đưa túi văn kiện trong tay đưa cho anh “Kết quả kiểm nghiệm DNA.”
Giản Đông Dục cũng không lập tức nhận lấy, mà là bình tĩnh nhìn cô “Không phải còn thiếu 1 người sao?”
“Em chờ không được.” Giản Tang Du ngồi trên ghế sa lon, nhiệt độ ngoài trời là 40 độ cũng không thể làm cô nóng lên, ngược lại trái tim cũng lạnh đến phát run “Từ hai kẻ này cũng có thể biết đáp án.”
Giản Đông Dục từ từ vươn ngón tay từ từ bóc miếng dán.
Giản Tang Du khẩn trương theo dõi từng cử chỉ của anh, hô hấp dồn dập. Sau khi mở ra thì tự mình xem trước, vẻ mặt anh từ đầu đến cuối không biểu hiện gì, dù cho có thấy gì đó khiếp sợ thì cũng như vậy.
Giản Tang Du không nhìn thấy mặt anh biểu hiện gì, hỏi bất an “…. Sao hả?”
Giản Đông Dục đẩy thẳng kết quả đến trước mặt cô, khóe môi khẽ mấp máy “Đều không phải.”
Giản Tang Du trợn mắt khó tin, vội vã cầm kết quả kiểm nghiệm lên xem kỹ, vẻ mặt từ lo âu đến giật mình, từ từ biến thành thất vọng “Tại sao lại như vậy? Tại sao…. không phải là hai kẻ đó, còn người kia, cơ bản là không có tác dụng.”
Cô cố chấp không ngừng lặp lại những lời này, thỉnh thoảng còn thất thố vò mái tóc dài của mình, Giản Đông Dục đi đến bên cạnh cô, ôm mạnh cô vào lồng ngực mình, khẽ cất giọng trấn an “Suỵt, im lặng nào.”
Giản Tang Du khẽ nức nở, tiếng khóc rấm rức.
Nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của Giản Đông Dục. Anh yêu thương vuốt tóc của cô, chần chờ “Tang Du, em có nghĩ, có lẽ thật không phải bọn họ hay không?”
Hô hấp của Giản Tang Du chợt ngưng lại, cả người giãy như một con cá bị bóc vảy, tức giận đứng lên ghế sa lon, gương mặt giận đến đỏ bừng “Anh, ngay cả anh cũng không tin em?”
Giản Đông Dục cũng biết kết quả sẽ là như vậy, những lời này là giới hạn của Giản Tang Du, không chạm vào được, hơn nữa cũng không nên giẫm vào. Anh cố gắng bình phục tâm tình của cô, tận lực giải thích uyển chuyển “Thiệu Trí và Trình Doanh, hai kẻ này, làm vô số truyện xấu, nếu thật sự họ làm thì sao không dám nhận? Hơn nữa, kết quả xét nghiệm lúc ấy của cảnh sát đã chứng minh là không phải bọn họ, Tang Du, có lẽ có ẩn tình khác, anh đã…”

Giản Tang Du bi thương nhìn anh trai của mình, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn hơn “Anh, nếu như không phải bọn họ, tại sao bọn họ lại ở căn phòng đó, em… chính em có cảm giác.”
Nắm tay của Giản Đông Dục siết lại càng chặt, mạch trên mu bàn tay đập dữ dội, anh vươn một tay khác cố gắng chạm vào Giản Tang Du, nhưng Giản Tang Du xoay người trở về phòng mình, đống ầm cửa phòng lại.
Giản Đông Dục nhìn cánh cửa ngăn cách bọn họ thở dài thật sâu. Khi đó Giản Tang Du chịu áp lực thế nào, anh là người rõ ràng nhất.
Chuyện này nói ra vô cùng hoang đường, Giản Tang Du nói, tối đó trước khi hôn mê nhìn thấy ba người bọn Thiệu Trí, sau khi tỉnh lại, đầu tiên cũng nhìn thấy bọn họ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, trong nháy mắt khi Giản Tang Du tỉnh lại, cảnh sát đã phá cửa xông vào, vậy ai báo cảnh sát?
Còn thứ lưu lại trong người Giản Tang Du lại không thuộc về bất kỳ người nào trong ba người bọn họ…
Giản Đông Dục cảm thấy rất nhiều điểm khả nghi, nhưng hoàn toàn không tìm ra manh mối, có lẽ, cách duy nhất phải thông qua đứa trẻ xét nghiệm mới biết được.
Giản Tang Du vẫn đợi trong phòng, Giản Đông Dục gõ cửa thật lâu cũng không lên tiếng, Giản Đông Dục nói bất đắc dĩ “Anh sai rồi được chưa? Chút nữa chúng ta cùng nhau đi đón Mạch Nha có được không?”
Giản Tang Du vẫn im lặng như cũ, qua thật lâu mới cất giọng khàn khàn “Anh không hề hiểu em.”
Giản Đông Dục bật cười, dựa đầu vào cánh cửa “Vậy em đi ra ngoài đánh anh mất cái hả giận đi.”
Giản Tang Du ngồi trên giường đá không khí, thực tế cô biết rất rõ, Giản Đông Dục là người hiểu cô nhất trên thế giới. Cô không nên phát giận lung tung, không thèm phân biệt thị phi. Nhiều năm qua, cũng chỉ còn một người thân cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, nhẫn nại chịu đựng tính khí thất thường của cô.
Giản Tang Du mở cửa, một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra trong khe cửa “Anh, em xin lỗi.”
Trong ánh mắt của Giản Đông Dục hiện lên sự cưng chiều, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô “Tang Du, trời sập có xuống thì vẫn có anh chống đỡ cho em.”
*************
Cuộc sống yên lặng ngắn ngủi của Giản Tang Du bắt đầu nặng nề, lúc đầu Thiệu Khâm không làm gì để đeo đuổi cô, cho nên khi Thiệu Khâm tặng hoa không ngừng kéo dài, mỗi ngày đều đưa tới phòng trang điểm ở đài truyền hình, làm Giản Tang Du bắt đầu phát cáu.
Cô ngó chừng đóa hoa vài giây, nhịn không được nữa, liên tiếp hắt xì nhiều cái.
Đôi mắt to của Viên Viên nhìn chằm chằm vào bó hoa, tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thất vọng bĩu môi “Sao không có danh thiếp vậy, làm ra vẻ thần bí à?”
Giản Tang Du đẩy bó hoa qua phía Viên Viên, ngồi trở lại bận rộn trang điểm “Tặng cậu đó.”
Viên Viên phồng mang, hừ mũi một tiếng “Mình không thèm, mình đâu phải thùng rác chứ.”
“Vậy cậu xử lý giúp mình đi.” Giản Tang Du xoa mi tâm, gân xanh trên trán đều nổi lên hết. Tên khốn Thiệu Khâm này chơi đến nghiện rồi sao? Mỗi ngày đổi một loại hoa, xài chiêu thức cũ như vậy, rốt cuộc là tuyệt chiêu tán gái mấy năm trước ư?
Đáng tiếc, Thiệu Khâm chỉ tặng hoa, nhưng người thì không thấy xuất hiện lần nào. Giản Tang Du lại không biết cách liên lạc với anh, chỉ có thể chịu sự hành hạ bởi mùi phấn hoa, cáu đến phát điên lên.
Lúc chiến dịch hoa tươi tấn công đến tuần thứ 3, cuối cùng cậu Thiệu cũng chịu xuất hiện.
Lúc Giản Tang Du tan làm cũng đã rạng sáng, Thiệu Khâm lẳng lặng đứng bên cạnh xe mình, cười khí khái dưới ánh đèn đường. Quân trang trên người còn chưa thay, chắc là mới vừa trở về từ quân đội, nút áo được cài cẩn thận tỉ mỉ, trong cổ áo còn thấy thấp thoáng chiếc áo sơ mi màu xám trong thẳng thớm, dưới vành nón là ngũ quan kiên nghị.
Thiệu Khâm như vậy làm cho Giản Tang Du hoảng hốt, có hơi… xa lạ.
Mấy người bạn gái bên cạnh cũng trợn to mắt, vây quanh Giản Tang Du “Người đó hả?”
Giản Tang Du rít qua kẽ răng hai chữ “Vô lại.”
Mấy cô gái trẻ cũng che miệng lén cười, nháy mắt mập mờ với Giản Tang Du “Kẻ vô lại phong nhã đó, chúng mình đi trước đây.”
Giản Tang Du bị những đóa hoa kia hành hạ đến mức hết chịu nỗi, mang vẻ mặt khinh thường đi đến trước mặt Thiệu Khâm, giống như muốn nhào qua cắn chết anh vậy.
Thiệu Khâm khẽ cúi đầu liếc nhìn cô một cái, do dự nói “Khoảng thời gian trước, anh trở về quân đội, em… hình như không vui lắm thì phải?”
Giản Tang Du nhắm mắt lại, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bộc phát “Anh thử bị dị ứng phấn hoa một tháng, lỗi mũi đều bị lau trầy cả lên, xem anh có thể vui vẻ được không?”
Đôi mắt thâm trầm yên tĩnh như hồ băng của Thiệu Khâm nhìn cô, vành nón che bớt vài phần tia mắt sắc bén, Giản Tang Du cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên nghe tiếng nói trầm tĩnh dịu dàng của Thiệu Khâm trả lời “Vui chứ.”
“Hả?” Giản Tang Du trợn mắt nhìn tên bệnh tâm thần không thể nói lý.
Thiệu Khâm đưa tay quàng qua bả mỏng manh của Giản Tang Du, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đuôi mắt cũng lộ ra tình cảm nồng nàn “Chỉ cần là em, muốn mạng anh, anh cũng vui.”

back top