Sắc Màu Ấm

Chương 8

Thiệu Khâm nói xong câu kia, dù vẻ mặt vẫn bình thản điềm tĩnh như trước, nhưng trong lòng đã không thể không ghê tởm bản thân mình. Anh thật không chịu nổi mấy thứ Hà Tịch Thành dạy anh, không hiểu tại sao phụ nữ cứ thích nghe lời tâm tình giả dối kiểu này, lại càng không hiểu một người đàn ông sao lại phải nói ra những lời như thế?
Trên thế giới làm sao có người có thể yêu một người khác, yêu đến mức tính mạng cũng không cần? Ít nhất tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Thiệu Khâm anh.
Giản Tang Du híp híp mắt, ngược lại không có tỏ vẻ đặc biệt gì, chỉ mang thâm ý khác nhìn thêm vào hai mắt anh, cuối cùng nhẹ tránh, thoát ra khỏi cái nắm tay của anh.
Thiệu Khâm đi trước mở cửa xe, nhã nhặn bày ra thế mời: “Em cũng sẽ không kháng cự vô ích chứ?”
Giản Tang Du ghét nhất dáng vẻ kẻ cả này của Thiệu Khâm, vừa mới nhờ quân trang anh tuấn mà sinh ra một chút cảm giác nghiêm trang thâm trầm, trong nháy mắt liền bay đi mất. Cô xoay người rời đi, không hề để ý sắc mặt Thiệu Khâm đang dần u ám: “Vì sao em phải nghe theo anh?”
Giản Tang Du giẫm lên chiếc bóng thon dài của mình dưới đèn đường, giày xăng-̣đan gót nhọn phát ra tiếng vang quyến rũ, chợt tiếng bước chân dồn dập vững vàng nhanh chóng tới gần cô, ngay tiếp theo thì trời đất quay cuồng.
Thời điểm Giản Tang Du phản ứng kịp thì đã bị Thiệu Khâm dễ dàng vác lên trên vai, anh vẫn không quên quan tâm giúp cho Giản Tang Du ngăn lại mép váy không ngừng tốc ngược lên, khóe miệng mang nụ cười khinh thường, hả hê liếc nhìn cô một cái: “Bởi vì em rất nhanh sẽ trở thành người phụ nữ của anh.”
Vải vóc trơn mềm cọ lên da thịt cô nhẵn mịn, lòng bàn tay to dày của Thiệu Khâm bởi vì cọ xát tới lui đều đặn, xúc cảm ấm áp, trong lòng Thiệu Khâm sinh ra một sự rung động hấp tấp không rõ.
Anh bước nhanh về phía xe mình dừng ở ven đường, nhíu mày liếc nhìn người phụ nữ không an phận vẫn còn toan tính giãy giụa, cười nhạo nói: “Nếu em không ngại cho anh thấy màu sắc quần lót của em, có thể vặn vẹo kịch liệt thêm một chút.”
Trong nháy mắt, mặt Giản Tang Du liền đỏ hết, cũng không biết là vừa thẹn vừa giận hay bởi vì máu dồn lên đầu, tóm lại cô vừa vội vừa tức, căng thẳng đưa tay lên muốn cào nát gương mặt đẹp trai của Thiệu Khâm.
Ánh mắt sâu thẳm của Thiệu Khâm từ cổ áo của cô từ từ di chuyển đến đường cong của cái mông vì nằm sấp mà ưỡn cao lên, đưa tay dùng sức bắt được nắm tay nhỏ đang đánh người của cô, thở hổn hển, ném thẳng cô vào ghế trước.
Giản Tang Du khựng lại, liền nhấc chân đạp tên đàn ông còn đứng ở bên ngoài cửa xe: “Thiệu Khâm, tại sao anh lại giống kẻ lưu manh vậy!”
Thiệu Khâm nhẹ nhàng tránh được hành động tức giận của cô, vành nón chặn lại ánh mắt tràn đầy cảm xúc muốn chiếm đoạt của anh, anh không ngừng khắc chế mình, hung hăng nói: “Ngoan ngoãn ngồi đó, còn dám lộn xộn một cái anh ——”
Giản Tang Du ngước đầu, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh làm sao vậy, anh ngoài giống tên lưu manh uy hiếp em, anh. . . . . . ưm. . . . . .”
Thiệu Khâm thô bạo tháo nón lính ra, cúi người liền ngăn chặn đôi môi không ngừng nhả ra lời ác độc của người phụ nữ này, anh thẳng thắn xâm lược, ngậm cả cánh môi mềm mại của cô vào trong miệng, mút lấy thật sâu, không ngừng dùng sức cắn nút.
Giản Tang Du trợn to mắt khó tin, trong khoảnh khắc đó, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Tay Thiệu Khâm đang siết chặt nón lính chống vào thành ghế, một cái tay khác không chút nghĩ ngợi giữ chặt cái ót của cô, dùng sức ép vào người mình. Trong cổ họng ngập tràn hơi thở của Giản Tang Du, là hương vị ngọt ngào trong trí nhớ, mang theo một chút vị chát.
Thiệu Khâm hôn đến xúc động, đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, khuấy đảo qua lại.
Đầu óc Giản Tang Du sau mấy giây trống rỗng, liền hiện lên hàng loạt hình ảnh kinh khủng, giống như những hình ảnh cấp độ hạn chế tràn ngập trên báo chí, mang theo nỗi sợ hãi kinh người. Toàn thân cô bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, ánh mắt xen lẫn sợ hãi cùng căm phẫn, không biết dũng khí từ đâu tới, lại thêm cảm giác ngọc nát đá tan vô cùng thảm thiết, cắn vào đầu lưỡi Thiệu Khâm vẫn còn linh hoạt tàn phá trong miệng cô.
Lông mày Thiệu Khâm nheo lại một chút, nhanh chóng lùi ra ngoài.
Trong cổ họng đầy mùi máu tanh, Thiệu Khâm sờ sờ khóe môi, có chất lỏng óng ánh cùng vết đỏ mỏng manh lóe lên dưới ánh đèn, ánh mắt anh phức tạp nhìn về phía Giản Tang Du, nói giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi, anh không nhịn được.”
Toàn thân Giản Tang Du run rẩy nhìn anh, trong con ngươi lạnh lẽo khiến lòng Thiệu Khâm buồn bực.
Thiệu Khâm nhìn chằm chằm Giản Tang Du thật lâu, đưa tay cầm quả đấm cô đang nắm chặt: “Tang Du, chuyện năm đó, em đều đã quên rồi sao? Chính là nụ hôn kia trong hẻm nhỏ của chúng ta, anh không tin em không có chút cảm giác nào với anh.”
Ký ức mà Giản Tang Du không muốn nhớ lại, bị Thiệu Khâm nhẹ xé ra, gương mặt điển trai của anh dần hiện lên trong câu chuyện xưa làm cô thấy thẹn thùng, đêm hôm đó sau buổi tự học trễ, nơi ngõ nhỏ chỗ tối chỗ sáng, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. . . . . .
“Em, không nhớ rõ” Giản Tang Du gắng sức từ đôi môi nặn ra một câu, mang theo sự luống cuống sợ hãi, “Cũng không muốn nhớ.”
Đáy mắt Thiệu Khâm dường như có cảm xúc gần giống đau thương, anh cười mất mát một tiếng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô: “Thế mà anh lại đều nhớ rõ, lúc đó và bây giờ em đều mang ——” anh nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm cô, “Hương vị mê người.”
Giản Tang Du nghe được bốn chữ này, như bị sét đánh, sắc mặt trở nên tái nhợt, liền đưa tay đẩy anh ra.
Thế nhưng anh lại tự giác lui ra sau, lại tỏ ra hơi vô lại: “Mới vừa rồi là anh không tốt, sau này em không đồng ý, anh chắc chắn không xằng bậy.”
***
Trên đường về, đầu Giản Tang Du rất rối, hình ảnh nghiêng ngả đứt quãng làm cho cô sợ hãi, về đoạn hồi ức bí ẩn kia của Thiệu Khâm càng làm cho cô thấy thất bại, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm mát mẻ vuốt ve gò má trơn bóng của cô.
Thiệu Khâm thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, anh thành công khiến Giản Tang Du nhớ về hồi ức nhỏ nhoi giữa bọn họ. Anh đã không còn là chàng trai trẻ kích động khi đó, càng hiểu được làm sao để giữ lấy trái tim của phụ nữ.
Giản Tang Du ngẩn ngơ rất lâu, đến khi lại để ý đến cảnh vật ngoài cửa sổ thì mới nhận ra không phải đường về nhà, đột nhiên quay đầu đề phòng hỏi: “Anh dẫn em đi đâu?”
“Đi ăn gì đó.” Thiệu Khâm tự nhiên đáp, “Anh vừa trở về thì liền tới tìm em, còn chưa có ăn cơm.” Anh nghĩ nghĩ lại thêm một câu, “Em đi cùng anh có được không?”
“Không được.” Mặt Giản Tang Du không chút thay đổi, không hề nể mặt cậu Thiệu.
Thiệu Khâm bất đắc dĩ nhíu mày, cười khổ nói: “Chúng ta dầu gì cũng coi như bạn học cùng trường chứ? Em không thừa nhận anh là mối tình đầu của em, thì anh cũng là nụ hôn đầu của em, em có thể khách sáo với anh một chút được không.”
Giản Tang Du há miệng, lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, Thiệu Khâm liền giơ tay lên làm động tác: “Được rồi, ngay đây rồi.” Anh nghiêng đầu nở ra một nụ cười chói như sao sáng với Giản Tang Du, “Anh ăn uống rất nhanh.”
Giản Tang Du liếc nhìn hàng quán bên đường, hơi ngoài dự liệu.
Thiệu Khâm dừng xe xong, vòng lại mở cửa xe, đứng ở cửa, nhíu mày, giễu cợt nói: “Muốn anh ôm em xuống?”
Giản Tang Du thật sự bị Thiệu Khâm ép điên mất, bất đắc dĩ phải đi theo, nhớ tới Giản Đông Dục có lẽ vẫn còn đang đợi cô, Giản Tang Du móc điện thoại ra vừa đi vừa gửi tin nhắn.

Thiệu Khâm quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên chút u ám, anh dễ dàng giơ tay lên cướp đi điện thoại trong tay Giản Tang Du, sột soạt bỏ vào túi quần mình: “Anh nói lại một lần, anh ăn uống rất nhanh.”
Giản Tang Du giận đến muốn giậm chân: “Em phải nói với người nhà một tiếng.”
“Người nhà” hai chữ thật đúng là chói tai, Thiệu Khâm khinh thường nghĩ, không kết hôn cũng có thể gọi là người nhà hả?? Cánh tay anh duỗi dài một cái liền kéo cô lại, nửa ôm nửa bế đẩy vào một quán đồ nướng, cúi người ở bên tai cô khẽ giọng nói: “Anh mà đói đến nóng nảy thì cái gì cũng có thể ăn được, em cẩn thận một chút.”
Giản Tang Du nghe không hiểu ý của anh, chờ sau khi vật gì đó của Thiệu Khâm lớn lên, Giản Tang Du mới dần phản ứng kịp, Thiệu Khâm, tên lưu manh này! Mới vừa rồi là đang nói ngôn ngữ sắc tình không lành mạnh? !
Giản Tang Du khinh bỉ quan sát quân trang trên người Thiệu Khâm, cảm thấy mặt người dạ thú nhiều lắm cũng chỉ đến thế. Thiệu Khâm bắt được tầm mắt của cô, đưa tay cởi ra từng cái nút áo, trên người chỉ có áo sơ mi màu xám tro, bó sát vào thân thể rắn chắc cân xứng, anh nhét quân phục gắng gượng vào trong ngực Giản Tang Du, cười nói: “Giữ cho anh.”
Giản Tang Du không giữ hình tượng, trợn trắng mắt: “Em là bảo mẫu của anh sao?”
Thiệu Khâm khẽ xắn tay áo lên một chút, lộ ra đường nét cánh tay rắn rỏi, lúc nghe được lời cô, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt của cô: “Trước kia khi anh chơi bóng rổ, em vẫn giữ quần áo cho anh.”
Giản Tang Du ngượng ngùng đưa mắt nhìn đi chổ khác, nhỏ giọng ngập ngừng: “Đó cũng là anh kiên quyết lén đưa cho em.”
Thiệu Khâm chỉ cười không nói, chăm chú nhìn cô cho đủ.
Giản Tang Du sợ mập, buổi tối vốn không ăn khuya , trong thời gian chờ Thiệu Khâm ăn đồ thấy cực kỳ nhàm chán. Điện thoại di động bị lấy đi, ngay cả trò chơi cũng không chơi được, chỉ có thể nhìn chung quanh chán đến chết, thỉnh thoảng ánh mắt lại không tự chủ quanh quẩn trên người tên đàn ông trước mặt.
Vóc dáng anh rất cao, tướng người cường tráng, đơn giản ngồi ở sau bàn ghế làm không gian có vẻ nhỏ hẹp, tay chân hơi không thoải mái. Nhưng tướng ăn của anh khá đẹp mắt, vừa có sự thô lỗ của quân nhân lại vừa có lễ nghi ăn uống, Giản Tang Du nhìn khớp xương bàn tay anh rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt di dời từng tấc trên người anh, bỗng chốc liền tiến vào đáy mắt đen thẳm của anh.
“Nhìn cái gì?” Giọng Thiệu Khâm dịu dàng mang theo tiếng cười nhẹ, không cần nói cũng biết đang vui vẻ.
Giản Tang Du lúng túng rũ mắt, lông mi dày mềm mại run rẩy: “Xem lúc nào thì anh ăn xong.”
Thiệu Khâm giống như sáng tỏ gật đầu một cái: “Uhm.”
Giản Tang Du hơi chán nản, hai gò má trắng mịn tức giận nhìn sang một bên, ngón tay dùng sức siết lấy cúc áo quân trang của anh: “Uhm cái gì, ăn nhanh lên một chút, em buồn ngủ.”
Thiệu Khâm thong thả vênh váo tiến tới, nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn cô: “Giản Tang Du, có phải em cảm thấy anh vẫn đẹp trai như thời niên thiếu, trước kia em nhìn anh luôn đỏ mặt lên, giống như trái anh đào nhỏ?
Giản Tang Du nhìn anh chằm chằm không thể tưởng tượng nỗi: “Da anh cũng thật dày, ai nhìn anh? Rõ ràng là anh nhìn lén em không thể chối cãi, thầy giáo phạt anh đứng, dù chết cũng không chịu hối cải, đúng là một kẻ lưu manh.”
Mắt Thiệu Khâm chứa nụ cười liếc nhìn cô: “Không phải em nói đều không nhớ rõ rồi sao?”
Giản Tang Du lúc này mới nhận ra mình trúng kế, hung hăng nghiến hàm răng, thật muốn cắn lên cổ anh một dấu lớn.
Thiệu Khâm hài lòng cúi đầu ăn đồ, trong mắt có vẻ hài lòng không giấu được.
***
Giản Tang Du rất vất vả mời gần về đến nhà, lặp đi lặp lại không cho Thiệu Khâm về sau lại tặng hoa, hơn nữa còn hung dữ cảnh cáo anh sau này chớ ăn no rỗi việc, hơn nửa đêm chạy tới hù dọa cô.
Thiệu Khâm cầm tay lái, mặt vô tội: “Nhưng là anh đang theo đuổi em mà.”
“Nhưng em không vui lòng cho anh theo đuổi!” Giản Tang Du lười phản bác lại anh, trực tiếp đẩy cửa xe ra quay đầu bước đi, cuối cùng nói một câu không nhẹ không nặng, “Cậu Thiệu à, anh có thể nghiêm túc với ai chứ?”
Nụ cười trên mặt Thiệu Khâm đình trệ, mờ mịt u ám nhìn theo bóng lưng cô, chần chờ hai giây lại xuống xe đuổi theo, vịn cửa xe nói: “Giản Tang Du, em rõ ràng còn nhớ chuyện trước kia , con mẹ nó, em giả bộ cái gì mà giả bộ, trong lòng em rõ ràng còn có anh!”
Giản Tang Du đưa lưng về phía anh, cắn chặt răng, cô xem thường sự miệt mài đuổi theo dấu ấn thanh xuân này trong lòng mình, chỉ cần là người có liên quan đến Thiệu gia, tốt đẹp đi nữa cô cũng không cần.
Thiệu Khâm đóng sầm cửa xe, hai tay nhét vào túi từ từ đi tới: “Việc kia, anh có thể giải thích.”
“Không cần.” Giản Tang Du quay đầu lại nhìn anh, vẻ bề ngoài của chàng thiếu niên năm đó trong trí nhớ đã mất đi sự trẻ trung, khoác thêm vẻ điển trai tài giỏi, nhưng Giản Tang Du biết quá rõ trong lòng anh có biết bao thứ xấu xa.
Cô nghiêm túc nhìn lại Thiệu Khâm, gằn từng chữ một: “Hiện tại quả thật em rất tốt, không muốn có bất cứ dính dáng gì với anh, hồi trước em cũng chỉ tỉnh tỉnh mê mê bị người ta một mạch dắt tới nơi đó, em chán ghét anh bao nhiêu, anh đều biết rõ hơn người khác. Sau này chúng ta có lẽ vẫn nên làm người xa lạ là tốt rồi.”
Thiệu Khâm nhíu lông mày, nhìn cô chăm chú thật sâu, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lùng như băng.
Giản Tang Du thở ra, thoải mái cười cười: “Tạm biệt, Thiệu Khâm.”
“Mẹ ——”
Khi Thiệu Khâm sắp không kìm chế nổi lửa giận, muốn điên cuồng nhào qua bóp chết người phụ nữ không có trái tim này thì một một giọng nói ngọt ngào, non nớt chợt lanh lảnh phá vỡ cục diện bế tắc của hai người.
Thiệu Khâm nhìn lại theo tiếng kêu, thấy một bóng dáng nho nhỏ thoát khỏi lồng ngực của một người đàn ông, vui sướng nhào về phía Giản Tang Du. Đứa bé duỗi cánh tay ngắn ngủn ra, cố sức ôm lấy hông của Giản Tang Du, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngọt ngào cười nói: “Mẹ, mẹ về rồi, con cứ tưởng mẹ tham ăn, bị bọn buôn người bắt cóc bán cho ác ma làm vợ đấy.”
Thiệu Khâm cảm thấy như có ai ở trong đầu anh bổ ra một tia sấm, trong nháy mắt nổ tung, không nói đến tiếng ong ong bên tai, bên trong cũng rối ren hỗn loạn, anh đờ đẫn đứng ở đó, nghe đứa bé kia từng tiếng kêu Giản Tang Du là “Mẹ” .
Mạch Nha cọ vào hông của Giản Tang Du, nghi ngờ liếc nhìn Thiệu Khâm, con mắt lóe sáng ngời ngời: “Mẹ, đây là ai vậy?”
Thiệu Khâm cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, lắp bắp nửa ngày mới hỏi ra miệng: “Giản Tang Du, này, đây là cái vật gì?”

back top