Giản Tang Du im lặng nhìn Thiệu Khâm một cái, sau đó khom lưng bế Mạch Nha lên, lúc nhìn lại Thiệu Khâm thì đã hơi lạnh lùng xa cách “Đây là con trai em, xin đừng nói nó như vậy.”
Mặt Thiệu Khâm phút chốc như có người đột ngột dội một thùng nước sơn vào đó. Anh nhìn Giản Tang Du khó tin, lại đánh giá đứa bé Giản Tang Du đang ôm.
Nó cũng không khách sáo, trừng mắt lại với anh, mang theo chút phòng bị và chút tò mò.
Giản Tang Du là mẹ nó? Nhận biết này không chỉ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Thiệu Khâm, còn đảo lộn cả tim của anh.
Đôi mắt to sáng ngời của Mạch Nha nhìn chằm chằm vào Thiệu Khâm, cuối cùng quay đầu lại nhìn mẹ, dùng âm lượng rất nhỏ của nó nói thầm với Giản Tang Du “Chú này không có lễ phép, tại sao nói con là đồ vật, mẹ, Mạch Nha là đồ vật sao?”
Giản Tang Du khó xử trợn mắt, chà chà trán của con trai “Dĩ nhiên cục cưng không phải là đồ vật rồi.”
Mạch Nha vui vẽ gật đật, bỗng nhiên lại cảm thấy lời này có hơi kỳ quái.
Thiệu Khâm nhìn một lớn một nhỏ không coi ai ra gì, đang ngọt ngào nói chuyện với nhau, tâm tình anh lên xuống không ngớt, u ám nhìn Mạch Nha, như muốn kéo nó xuống khỏi người Giản Tang Du.
Giản Tang Du yên lặng nhìn anh một chút, cảm thấy ánh mắt anh không thân thiện, cho nên nói quyết đoán “Chúng em phải đi đây.”
Thiệu Khâm đưa tay ngăn cản cô, nhưng tầm mắt hoàn toàn không hề rời khỏi Mạch Nha đang ở trên người cô, như nghiên cứu gì vậy. Nó trắng trắng tròn tròn, rất dễ thương, Thiệu Khâm cũng không rõ anh đang cảm thấy hương vị gì. Lúc đầu thì khiếp sợ, rồi sau đó lại kinh sợ, nhưng lại như có chút chuyện kỳ quái xẹt qua trái tim.
Anh kinh ngạc nhìn đứa bé, trong lòng vô cùng…. quái dị, kìm lòng không được muốn đưa tay chạm vào nó.
Tiểu Mạch Nha nhìn chằm chằm vào ông chú trước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu lắng khó phân biệt thì có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu ôm chặt lấy Giản Tang Du, mếu máo “Mẹ…”
Giản Tang Du cũng hoài nghi nhìn Thiệu Khâm “Anh làm gì vậy?”
Thiệu Khâm lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn về cánh tay đã vươn ra được một nửa của mình, hậm hực bỏ xuống, nhưng ngay sau đó lại hơi tức giận chất vấn Giản Tang Du “Em kết hôn rồi?”
Giản Tang Du hơi bất ngờ với phản ứng của Thiệu Khâm, đáp bình tĩnh “Không có.”
Thiệu Khâm “…”
Không có kết hôn, nhưng có con. Đối với kết quả này, Thiệu Khâm không biết nên vui vẻ hay nên buồn bực. Vẻ mặt anh hoảng hốt nhìn Giản Tang Du, bỗng nhiên không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.
“Đứa bé này, em nhận nuôi?” Thiệu Khâm ôm hi vọng hỏi tới.
Mạch Nha len lén ló khuôn mặt đẹp trai từ trong lòng Giản Tang Du ra, trả lời Thiệu Khâm kiên định “Con là chính từ trong bụng mẹ ra. Còn có ảnh chụp con ngủ ở trong đó nữa.”
Thiệu Khâm trợn mắt nhìn Tiểu Mạch Nha.
Giản Tang Du cười sửa lời của Mạch Nha “Phải kêu là siêu âm B, cục cưng.”
“Bất kể là siêu âm B gì, con đúng là trong bụng mẹ, mẹ chỉ có một mình con.” Cục cưng Mạch Nha như ôm chặt lấy Giản Tang Du, thật giống như sợ Thiệu Khâm chia rẻ quan hệ của bọn họ vậy.
Mặt Thiệu Khâm đã biến thành đen thui, nhìn Tiểu Mạch Nha như nhìn tình địch.
Giản Tang Du liếc nhìn Giản Đông Dục đang quan sát động tĩnh bên này cách đó không xa, không muốn nói dóc với Thiệu Khâm tiếp nữa, nên quay đầu ôm Mạch Nha đi, quay lưng về phía Thiệu Khâm nói “Anh về nhà nhanh đi.”
Tiểu Mạch Nha gục trên bả vai của GIản Tang Du, le lưỡi nhìn Thiệu Khâm, còn tốn sức dùng ngón tay nho nhỏ kéo mắt lộ ra tròng trắng hù dọa anh.
Thiệu Khâm giận vô cùng, trợn to cặp mắt hung dữ phát ra oán giận vô ích.
Thiệu Khâm nhìn cô từng bước đi xa, lúc này mới tập trung chú ý người đàn ông ở dưới đèn đường phía xa, anh ta đã nhìn thấy anh, ánh mắt sâu xa. Thiệu Khâm không thể nào phân rõ được trong mắt anh ta ẩn chứa thâm ý gì, đương nhiên anh biết người này — anh trai của Giản Tang Du. Nhưng khi nhìn thấy cây nạn anh ta đang chống, Thiệu Khâm vẫn hơi giật mình.
Giản Đông Dục thản nhiên dời ánh mắt khỏi Thiệu Khâm, dường như vô ý hỏi Giản Tang Du “Thiệu Khâm?”
Giản Tang Du dừng lại một chút, gật đầu, đưa một tay ra muốn đỡ Giản Đông Dục. Giản Đông Dục ý bảo cô không cần, tự mình đi theo sau cô vào hàng hiên, cuối cùng lại quay đầu lại liếc nhìn về phương hướng của Thiệu Khâm như có điều suy nghĩ.
Cho đến lúc Thiệu Khâm trở về vẫn còn chưa tỉnh táo, bất kể là có tâm tư gì với Giản Tang Du, là sự thất bại không đeo đuổi được, hay là chấp nhất trẻ con, tóm lại, anh cũng hi vọng Giản Tang Du hoàn toàn thuộc về một mình anh.
Con trai… Khi không lại có một đứa con trai, cho dù là bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng chịu không được. Thiệu Khâm uể oải, anh phát hiện thật ra thì anh…. còn để ý Giản Tang Du nhiều hơn cả trong tưởng tượng như vậy.
Thật là làm cho người ta phát cáu.
__________
Thiệu Trí được xuất viện, vừa ra viện là lại khôi phục dáng vẻ ba lăng nhăng trước kia, triệu tập đám bạn xấu đến hộp đêm uống rượu. Thiệu Khâm cũng bị cậu ta liều chết lôi kéo đến, nói muốn cảm ơn anh nhiều năm đã quan tâm chăm sóc như vậy.
Thiệu Khâm mang bộ mặt sa sầm đi đến, vừa vào phòng bao đã thấy hành vi phóng đãng của phe thái tử, anh cau mày ngồi ở phía trong cùng, cả người mang đầy sát khí khiến cho cô hầu rượu cũng không dám nhích đến gần.
Thiệu Trí buồn cười đẩy anh “Anh, làm gì tức giận vậy? Ra ngoài chơi phải vui vẻ chứ, anh nhăn nhăn mặt làm gì?”
Thiệu Khâm một mình uống rượu giải sầu, bình tĩnh mở miệng dạy dỗ Thiệu Trí “Cậu mới ra viện, bớt phóng túng một chút, anh ngồi chút thôi, đừng đụng vào anh.”
Thiệu Trí bĩu môi, quẳng anh ngồi đó, tiếp tục trò chơi của mình, ôm hai con bé chơi đổ xúc xắc với đám bạn. Người thua thì bạn gái bên cạnh phải cởi quần áo, hôm nay vận may của Thiệu Trí chẳng ra gì, nhưng mặt cậu ta tràn đầy say mê nhìn người bạn gái bên cạnh chỉ còn lại mỗi quần áo lót, hơi có chút hưng phấn.
Chơi đến cuối cùng cô gái bên cạnh Thiệu Trí đã nhanh chóng không còn gì để cởi nữa, đám nam nữ trong phòng bao cũng bắt đầu ồn ào, không khí bắt đầu mập mờ, cô gái kia thẹn thùng che lại bộ phận bí ẩn, chu mỏ làm nũng với Thiệu Trí.
Người như Thiệu Khâm có trò gì mà chưa thấy qua, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này lại phá lệ thấy kinh tởm. Anh lạnh lùng đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
Thiệu Trí vội vàng gọi anh “Anh, anh đi đâu ?”
Thiệu Khâm cũng không quay đầu lại “Ra hành lang hút thuốc.”
Cánh cửa gỗ đã chặn lại tiếng rên rĩ dâm dục bên trong, Thiệu Khâm giơ tay lên chà hai gò má, đứng phía sau bồn hoa lớn hút thuốc.
Lại nghe thấy cửa phòng bao mở ra, hình như là phục vụ đi vào tìm người, rất nhanh đã nghe thấy tiếng Thiệu Trí hùng hùng hổ hổ đi ra, cậu ta bực bội hỏi phục vụ “Người đâu?”
“Thiệu Trí.” Một giọng nam trầm ổn vang lên, Thiệu Khâm nghiêng người nhìn ra, phát hiện thấy Trình Doanh.
Từ ngày Trình Doanh gặp chuyện không may, sau đó, Thiệu Khâm trở về quân đội, anh vốn định điều tra xem thằng nhóc Trình Doanh và Giản Tang Du có quan hệ gì, cuối cùng là đêm đó Giản Tang Du đã làm gì, nhưng chờ đến khi hết bận, anh cũng quên mất chuyện này.
Thiệu Khâm phát hiện đầu Trình Doanh quấn đầy băng vải, chắc là bị Giản Tang Du đánh, nhưng Trình Doanh lại không hề truy cứu, bởi vì cho đến bây giờ Giản Tang Du vẫn bình yên vô sự.
Thiệu Khâm không ngây thơ đến mức cho là Trình Doanh không có bản lĩnh tìm ra Giản Tang Du, trên thực tế, chỉ cần Trình Doanh muốn truy xét, thì nhanh chóng sẽ có thể tìm ra người cho cậu ta.
Thiệu Trí thấy Trình Doanh, sắc mặt cũng không còn vẻ khinh thường, phất tay với người phục vụ phía sau “Không có chuyện của cậu nữa.”
Trình Doanh lo âu nhìn Thiệu Trí, chờ người phục vụ kia đi xa, lập tức níu lấy cổ áo Thiệu Trí đẩy vào tường oán hận “Con mẹ nó, cậu vừa trêu chọc người đàn bà đó hả?”
Thiệu Trí không ngờ tới Trình Doanh lại như vậy, ngoài kinh ngạc còn có tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Trình Doanh “Đầu óc cậu có bị bệnh không? Lộn xộn gì vậy.”
Ánh mắt Trình Doanh hung ác liếc nhìn Thiệu Trí, sức trên tay cũng không giảm “Tôi đã nói với cậu rồi, sau này cách xa cô ấy một chút, cậu hại cô ấy còn chưa đủ thảm sao? Thiệu Trí, tôi không muốn dính váo chuyện hư hỏng trước đây nữa.”
Thiệu Trí nheo mắt lại, sau khi cân nhắc, hỏi “Cô ấy đi tìm cậu?” Ánh mắt chuyển đến vết thương trên đầu Trình Doanh, Thiệu Trí bật cười ra tiếng, giễu cợt “Con mẹ nó, cậu bị như vậy cũng vẫn nén giận hả?”
Trình Doanh lẳng lặng nhìn Thiệu Trí, vẻ mặt dãn ra “Chuyện này tính làm gì, dù sao cũng là chúng ta dồn cô ấy đến đường này.”
Thiệu Trí kéo tay Trình Doanh đang nắm áo mình ra, nhìn Trình Doanh không hề che giấu sự khinh miệt “Cậu thật có tương lai. Không phải là cậu thích cô ấy chứ?”
Trình Doanh căng thẳng “Cậu nói bậy gì đó, tôi chỉ cảm thấy chuyện này nên chấm dứt.”
Thiệu Trí lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo, từ từ sửa lại cổ áo, vênh váo với Trình Doanh “A Doanh, tôi vốn nhớ rõ, là chính cô ta đến cửa chọc tôi. Cậu xem này, vết thương của tôi đến bây giờ vẫn còn đau đây, nếu sâu một chút, thì bây giờ cậu phải đến phòng chứa thi thể nhìn xác rồi.”
Thiệu Khâm rít thuốc, giờ mới biết, cái từ “cô ấy” chính là nói Giản Tang Du.
Thiệu Khâm nấp sau bồn hoa to, thân mình cũng trở nên căng thẳng, trong chớp mắt, anh sợ có thể sẽ nghe được chuyện kế tiếp, cho dù đáy lòng có một tiếng nói mơ hồ nhắc nhở chuyện của Giản Tang Du không có liên quan gì đến anh, nhưng đáy lòng anh lại rất muốn biết, không thể khống chế được.
Càng nghĩ, càng không khỏi khẩn trương… đây luôn là cảm giác Giản Tang Du cho anh.
Trình Doanh còn muốn nói gì đó, nhưng Thiệu Trí đã giơ tay lên ngăn cản cậu ta lại. Trong mắt Thiệu Trí chợt lóe lên sự gian ác, nhưng ngay sau đó khóe miệng lại lộ ra nụ cười, thử kêu một tiếng thăm dò “Anh?”
Lúc này Thiệu Khâm mới ý thức được khói đang bốc lên trong tay mình, cho dù bồn hoa đã che đi anh, nhưng khói vẫn làm bại lộ sự hiện hữu của anh. Anh dứt khoát từ từ bước thong thả ra ngoài, lạnh lùng nhìn về phía Thiệu Trí và Trình Doanh.
Mặt Thiệu Khâm phút chốc như có người đột ngột dội một thùng nước sơn vào đó. Anh nhìn Giản Tang Du khó tin, lại đánh giá đứa bé Giản Tang Du đang ôm.
Nó cũng không khách sáo, trừng mắt lại với anh, mang theo chút phòng bị và chút tò mò.
Giản Tang Du là mẹ nó? Nhận biết này không chỉ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Thiệu Khâm, còn đảo lộn cả tim của anh.
Đôi mắt to sáng ngời của Mạch Nha nhìn chằm chằm vào Thiệu Khâm, cuối cùng quay đầu lại nhìn mẹ, dùng âm lượng rất nhỏ của nó nói thầm với Giản Tang Du “Chú này không có lễ phép, tại sao nói con là đồ vật, mẹ, Mạch Nha là đồ vật sao?”
Giản Tang Du khó xử trợn mắt, chà chà trán của con trai “Dĩ nhiên cục cưng không phải là đồ vật rồi.”
Mạch Nha vui vẽ gật đật, bỗng nhiên lại cảm thấy lời này có hơi kỳ quái.
Thiệu Khâm nhìn một lớn một nhỏ không coi ai ra gì, đang ngọt ngào nói chuyện với nhau, tâm tình anh lên xuống không ngớt, u ám nhìn Mạch Nha, như muốn kéo nó xuống khỏi người Giản Tang Du.
Giản Tang Du yên lặng nhìn anh một chút, cảm thấy ánh mắt anh không thân thiện, cho nên nói quyết đoán “Chúng em phải đi đây.”
Thiệu Khâm đưa tay ngăn cản cô, nhưng tầm mắt hoàn toàn không hề rời khỏi Mạch Nha đang ở trên người cô, như nghiên cứu gì vậy. Nó trắng trắng tròn tròn, rất dễ thương, Thiệu Khâm cũng không rõ anh đang cảm thấy hương vị gì. Lúc đầu thì khiếp sợ, rồi sau đó lại kinh sợ, nhưng lại như có chút chuyện kỳ quái xẹt qua trái tim.
Anh kinh ngạc nhìn đứa bé, trong lòng vô cùng…. quái dị, kìm lòng không được muốn đưa tay chạm vào nó.
Tiểu Mạch Nha nhìn chằm chằm vào ông chú trước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu lắng khó phân biệt thì có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu ôm chặt lấy Giản Tang Du, mếu máo “Mẹ…”
Giản Tang Du cũng hoài nghi nhìn Thiệu Khâm “Anh làm gì vậy?”
Thiệu Khâm lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn về cánh tay đã vươn ra được một nửa của mình, hậm hực bỏ xuống, nhưng ngay sau đó lại hơi tức giận chất vấn Giản Tang Du “Em kết hôn rồi?”
Giản Tang Du hơi bất ngờ với phản ứng của Thiệu Khâm, đáp bình tĩnh “Không có.”
Thiệu Khâm “…”
Không có kết hôn, nhưng có con. Đối với kết quả này, Thiệu Khâm không biết nên vui vẻ hay nên buồn bực. Vẻ mặt anh hoảng hốt nhìn Giản Tang Du, bỗng nhiên không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.
“Đứa bé này, em nhận nuôi?” Thiệu Khâm ôm hi vọng hỏi tới.
Mạch Nha len lén ló khuôn mặt đẹp trai từ trong lòng Giản Tang Du ra, trả lời Thiệu Khâm kiên định “Con là chính từ trong bụng mẹ ra. Còn có ảnh chụp con ngủ ở trong đó nữa.”
Thiệu Khâm trợn mắt nhìn Tiểu Mạch Nha.
Giản Tang Du cười sửa lời của Mạch Nha “Phải kêu là siêu âm B, cục cưng.”
“Bất kể là siêu âm B gì, con đúng là trong bụng mẹ, mẹ chỉ có một mình con.” Cục cưng Mạch Nha như ôm chặt lấy Giản Tang Du, thật giống như sợ Thiệu Khâm chia rẻ quan hệ của bọn họ vậy.
Mặt Thiệu Khâm đã biến thành đen thui, nhìn Tiểu Mạch Nha như nhìn tình địch.
Giản Tang Du liếc nhìn Giản Đông Dục đang quan sát động tĩnh bên này cách đó không xa, không muốn nói dóc với Thiệu Khâm tiếp nữa, nên quay đầu ôm Mạch Nha đi, quay lưng về phía Thiệu Khâm nói “Anh về nhà nhanh đi.”
Tiểu Mạch Nha gục trên bả vai của GIản Tang Du, le lưỡi nhìn Thiệu Khâm, còn tốn sức dùng ngón tay nho nhỏ kéo mắt lộ ra tròng trắng hù dọa anh.
Thiệu Khâm giận vô cùng, trợn to cặp mắt hung dữ phát ra oán giận vô ích.
Thiệu Khâm nhìn cô từng bước đi xa, lúc này mới tập trung chú ý người đàn ông ở dưới đèn đường phía xa, anh ta đã nhìn thấy anh, ánh mắt sâu xa. Thiệu Khâm không thể nào phân rõ được trong mắt anh ta ẩn chứa thâm ý gì, đương nhiên anh biết người này — anh trai của Giản Tang Du. Nhưng khi nhìn thấy cây nạn anh ta đang chống, Thiệu Khâm vẫn hơi giật mình.
Giản Đông Dục thản nhiên dời ánh mắt khỏi Thiệu Khâm, dường như vô ý hỏi Giản Tang Du “Thiệu Khâm?”
Giản Tang Du dừng lại một chút, gật đầu, đưa một tay ra muốn đỡ Giản Đông Dục. Giản Đông Dục ý bảo cô không cần, tự mình đi theo sau cô vào hàng hiên, cuối cùng lại quay đầu lại liếc nhìn về phương hướng của Thiệu Khâm như có điều suy nghĩ.
Cho đến lúc Thiệu Khâm trở về vẫn còn chưa tỉnh táo, bất kể là có tâm tư gì với Giản Tang Du, là sự thất bại không đeo đuổi được, hay là chấp nhất trẻ con, tóm lại, anh cũng hi vọng Giản Tang Du hoàn toàn thuộc về một mình anh.
Con trai… Khi không lại có một đứa con trai, cho dù là bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng chịu không được. Thiệu Khâm uể oải, anh phát hiện thật ra thì anh…. còn để ý Giản Tang Du nhiều hơn cả trong tưởng tượng như vậy.
Thật là làm cho người ta phát cáu.
__________
Thiệu Trí được xuất viện, vừa ra viện là lại khôi phục dáng vẻ ba lăng nhăng trước kia, triệu tập đám bạn xấu đến hộp đêm uống rượu. Thiệu Khâm cũng bị cậu ta liều chết lôi kéo đến, nói muốn cảm ơn anh nhiều năm đã quan tâm chăm sóc như vậy.
Thiệu Khâm mang bộ mặt sa sầm đi đến, vừa vào phòng bao đã thấy hành vi phóng đãng của phe thái tử, anh cau mày ngồi ở phía trong cùng, cả người mang đầy sát khí khiến cho cô hầu rượu cũng không dám nhích đến gần.
Thiệu Trí buồn cười đẩy anh “Anh, làm gì tức giận vậy? Ra ngoài chơi phải vui vẻ chứ, anh nhăn nhăn mặt làm gì?”
Thiệu Khâm một mình uống rượu giải sầu, bình tĩnh mở miệng dạy dỗ Thiệu Trí “Cậu mới ra viện, bớt phóng túng một chút, anh ngồi chút thôi, đừng đụng vào anh.”
Thiệu Trí bĩu môi, quẳng anh ngồi đó, tiếp tục trò chơi của mình, ôm hai con bé chơi đổ xúc xắc với đám bạn. Người thua thì bạn gái bên cạnh phải cởi quần áo, hôm nay vận may của Thiệu Trí chẳng ra gì, nhưng mặt cậu ta tràn đầy say mê nhìn người bạn gái bên cạnh chỉ còn lại mỗi quần áo lót, hơi có chút hưng phấn.
Chơi đến cuối cùng cô gái bên cạnh Thiệu Trí đã nhanh chóng không còn gì để cởi nữa, đám nam nữ trong phòng bao cũng bắt đầu ồn ào, không khí bắt đầu mập mờ, cô gái kia thẹn thùng che lại bộ phận bí ẩn, chu mỏ làm nũng với Thiệu Trí.
Người như Thiệu Khâm có trò gì mà chưa thấy qua, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này lại phá lệ thấy kinh tởm. Anh lạnh lùng đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
Thiệu Trí vội vàng gọi anh “Anh, anh đi đâu ?”
Thiệu Khâm cũng không quay đầu lại “Ra hành lang hút thuốc.”
Cánh cửa gỗ đã chặn lại tiếng rên rĩ dâm dục bên trong, Thiệu Khâm giơ tay lên chà hai gò má, đứng phía sau bồn hoa lớn hút thuốc.
Lại nghe thấy cửa phòng bao mở ra, hình như là phục vụ đi vào tìm người, rất nhanh đã nghe thấy tiếng Thiệu Trí hùng hùng hổ hổ đi ra, cậu ta bực bội hỏi phục vụ “Người đâu?”
“Thiệu Trí.” Một giọng nam trầm ổn vang lên, Thiệu Khâm nghiêng người nhìn ra, phát hiện thấy Trình Doanh.
Từ ngày Trình Doanh gặp chuyện không may, sau đó, Thiệu Khâm trở về quân đội, anh vốn định điều tra xem thằng nhóc Trình Doanh và Giản Tang Du có quan hệ gì, cuối cùng là đêm đó Giản Tang Du đã làm gì, nhưng chờ đến khi hết bận, anh cũng quên mất chuyện này.
Thiệu Khâm phát hiện đầu Trình Doanh quấn đầy băng vải, chắc là bị Giản Tang Du đánh, nhưng Trình Doanh lại không hề truy cứu, bởi vì cho đến bây giờ Giản Tang Du vẫn bình yên vô sự.
Thiệu Khâm không ngây thơ đến mức cho là Trình Doanh không có bản lĩnh tìm ra Giản Tang Du, trên thực tế, chỉ cần Trình Doanh muốn truy xét, thì nhanh chóng sẽ có thể tìm ra người cho cậu ta.
Thiệu Trí thấy Trình Doanh, sắc mặt cũng không còn vẻ khinh thường, phất tay với người phục vụ phía sau “Không có chuyện của cậu nữa.”
Trình Doanh lo âu nhìn Thiệu Trí, chờ người phục vụ kia đi xa, lập tức níu lấy cổ áo Thiệu Trí đẩy vào tường oán hận “Con mẹ nó, cậu vừa trêu chọc người đàn bà đó hả?”
Thiệu Trí không ngờ tới Trình Doanh lại như vậy, ngoài kinh ngạc còn có tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Trình Doanh “Đầu óc cậu có bị bệnh không? Lộn xộn gì vậy.”
Ánh mắt Trình Doanh hung ác liếc nhìn Thiệu Trí, sức trên tay cũng không giảm “Tôi đã nói với cậu rồi, sau này cách xa cô ấy một chút, cậu hại cô ấy còn chưa đủ thảm sao? Thiệu Trí, tôi không muốn dính váo chuyện hư hỏng trước đây nữa.”
Thiệu Trí nheo mắt lại, sau khi cân nhắc, hỏi “Cô ấy đi tìm cậu?” Ánh mắt chuyển đến vết thương trên đầu Trình Doanh, Thiệu Trí bật cười ra tiếng, giễu cợt “Con mẹ nó, cậu bị như vậy cũng vẫn nén giận hả?”
Trình Doanh lẳng lặng nhìn Thiệu Trí, vẻ mặt dãn ra “Chuyện này tính làm gì, dù sao cũng là chúng ta dồn cô ấy đến đường này.”
Thiệu Trí kéo tay Trình Doanh đang nắm áo mình ra, nhìn Trình Doanh không hề che giấu sự khinh miệt “Cậu thật có tương lai. Không phải là cậu thích cô ấy chứ?”
Trình Doanh căng thẳng “Cậu nói bậy gì đó, tôi chỉ cảm thấy chuyện này nên chấm dứt.”
Thiệu Trí lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo, từ từ sửa lại cổ áo, vênh váo với Trình Doanh “A Doanh, tôi vốn nhớ rõ, là chính cô ta đến cửa chọc tôi. Cậu xem này, vết thương của tôi đến bây giờ vẫn còn đau đây, nếu sâu một chút, thì bây giờ cậu phải đến phòng chứa thi thể nhìn xác rồi.”
Thiệu Khâm rít thuốc, giờ mới biết, cái từ “cô ấy” chính là nói Giản Tang Du.
Thiệu Khâm nấp sau bồn hoa to, thân mình cũng trở nên căng thẳng, trong chớp mắt, anh sợ có thể sẽ nghe được chuyện kế tiếp, cho dù đáy lòng có một tiếng nói mơ hồ nhắc nhở chuyện của Giản Tang Du không có liên quan gì đến anh, nhưng đáy lòng anh lại rất muốn biết, không thể khống chế được.
Càng nghĩ, càng không khỏi khẩn trương… đây luôn là cảm giác Giản Tang Du cho anh.
Trình Doanh còn muốn nói gì đó, nhưng Thiệu Trí đã giơ tay lên ngăn cản cậu ta lại. Trong mắt Thiệu Trí chợt lóe lên sự gian ác, nhưng ngay sau đó khóe miệng lại lộ ra nụ cười, thử kêu một tiếng thăm dò “Anh?”
Lúc này Thiệu Khâm mới ý thức được khói đang bốc lên trong tay mình, cho dù bồn hoa đã che đi anh, nhưng khói vẫn làm bại lộ sự hiện hữu của anh. Anh dứt khoát từ từ bước thong thả ra ngoài, lạnh lùng nhìn về phía Thiệu Trí và Trình Doanh.