Trần Chi Thành gửi tin nhắn đến cho cô: hai ngày nữa mình sẽ về quê nhà phỏng vấn, lần trước không phải cậu không trở về sao? Mình nhớ rõ cậu có chuẩn bị quà cho gia đình, có cần mình tiện thể mang về giùm cho cậu không?
Kim Hạ đắn đo một lát, vẫn từ chối anh ta: qua vài ngày nữa mình cũng sẽ về, không cần làm phiền cậu, cảm ơn ý tốt của cậu nha.
Cô không biết Lục Xuyên nắm được dấu vết gì, phỏng đoán được cô thích Trần Chi Thành, nhưng ít nhất điều này chứng minh, cô không có che giấu tốt như mình tưởng, một khi đã như vậy, muốn cô lại tự nhiên ở chung với Trần Chi Thành, cô không có nhiều tin tưởng, vốn dĩ, cô hy vọng dùng thân phận bạn bè ở bên cạnh anh ta.
Với cô mà nói, thầm mến là chuyện của một người, nếu một khi bị người ta phát hiện, lại không được đáp lại, sẽ biến thành lúng túng cùng thương tổn.
Giây lát Trần Chi Thành trả lời lại: khi nào cậu đi? Không bằng chúng ta đi cũng nhau. Thầy mình lái xe đi, cậu có thể đi nhờ xe của chúng tôi.
Kim Hạ đáp: cũng qua hai ngày nữa. Các cậu đi làm việc, mình không nên chen vào, tự mình ngồi xe lửa trở về, như vậy cũng nhanh hơn, ngồi ô tô dễ say xe.
Trần Chi Thành phát hiện dường như có chút lãnh đạm giữa những hàng chữ của cô, hơn nữa cô nói sẽ say xe, nếu mình khuyên nữa, chẳng phải bắt người ta đi chịu khổ, nên không nói gì nữa, trả lời: được rồi, vậy cậu đi đường cẩn thận, sau khi trở về chúng ta lại liên lạc.
Kim Hạ lẳng lặng nhìn chữ được trong chốc lát, trong lòng ít nhiều có chút hối hận từ chối anh ta. Anh tam chính là đốm lửa nhỏ trong bóng đêm, làm cho cô con sâu nhỏ bọc trong kém muốn phấn đấu quên mình thành con bươm bướm bay lên.
Chỉ là cô không thể, cô có trách nhiệm trong nhà, là người gánh trách nhiệm trên vai, không thể tùy hứng.
Ngoảnh lại cô nói với Lục Xuyên chuyện mình muốn về nhà, Lục Xuyên nghĩ cô xin phép trở về, hẳn là không khéo như thế, lại đi cùng người đàn ông kia, nên đồng ý, thay cô gọi điện thoại cho Vương Minh Lãng, đồng ý cho cô ba ngày nghỉ phép không trừ lương. Vốn cô tính xin năm ngày nghỉ, nhưng Lục Xuyên kiên quyết không đồng ý, cho rằng thời gian cô rời đi quá dài, một lời bác bỏ.
*
Lý Thiết Sinh thầy của Trần Chi Thành, là trụ cột vững chắc của tòa soạn báo bọn họ, ở trong giới báo chí cũng có danh tiếng, ngoài 40 tuổi, mang kính đen, bởi vì nhiều năm đi công tác, gió thổi ngày phơi nắng, làn da cực kỳ thô ráp, cả người thoạt nhìn có chút cao lớn thô kệch, thật ra một bụng kiến thức, có thể nói học thức sâu rộng, hơn nữa một tay thư pháp rông bay phượng múa, làm cho sùng bái của Trần Chi Thành với ông có tăng không giảm.
Lần này bọn họ đến Sơn Tây, để phỏng vấn vấn đề ô nhiễm ở địa phương.
Khi xe đến tòa nhà chính phủ huyện, ông huyện trưởng từ mình tiếp đón họ, nói đến ô nhiễm, thật ra ông cũng không kiên dè, chỉ thở dài: “Bên trên đẩy mạnh thương nghiệp kiếm tiền, sau khi làm hạng mục công nghiệp xâm nhập vào, đè lên huyện chúng tôi, chúng tôi dù không muốn tiếp cũng phải kiên trì tiếp.”
Trần Chi Thành hỏi: “Chẳng lẽ ngài không thể làm gì?”
Ông huyện trưởng lắc đầu, hút mạnh điếu thuốc: “Ích lợi xích quá sâu, động cũng không động, Quặng than đá Sơn Tây đều bị lấy thất thất bát bát (nghĩa là không còn gì), đối ngoại tuyên bố trữ lượng khoáng sản còn 20 năm, trên thực tế” Ông cụ nói xong dựng thẳng hai ngón tay: “Chỉ còn lại hai năm.”
Trần Chi Thành thầm nghĩ, lúc trước người bạn làm trong ngành games ở Bắc Kinh nói với anh ta, công ty nghiên cứu phát triển games kia là do ông chủ một mỏ than ở Sơn Tây mở, lúc ấy anh ngây người cảm thấy kỳ quái, ông chủ kiếm tiền từ mỏ than như vậy, sao lại có thể nghĩ mở công ty nghiên cứu phát triển games cực kỳ xa này, bây giờ ngẫm lại, cũng hợp tình hợp lý, nếu trữ lượng than chỉ còn lại 2 năm, kẻ ngốc đều biết nên tìm đường lui cho chính mình, dù sao quặng than thuộc loại tai nguyên không thể tái sinh, hình thành cần mất trăm vạn năm, mà tốc độ tiêu hao của nhân loại, thật sự quá nhanh.
Lý Thiết Sinh hỏi: “Bây giờ hạng mục công thương nghiệp, chiếm tỉ trọng GDP bao nhiêu?”
Ông huyện trưởng rẩy đầu thuốc lá: “Hơn 80%.”
Nói cách khác, ngừng sản xuất chẳng khác nào chặt đứt cổ họng kinh tế của huyện này.
Ông huyện trưởng thong thả đi đến sau bàn công tác, kéo ngăn kéo ra, lấy một sấp dola xanh mượt, đặt đến trước mặt Lý Thiết Sinh: “Các anh vẫn nên trở về đi, không phải chúng tôi không muốn giải quyết ô nhiễm, thật sự là bất lực.”
Lý Thiết Sinh đẩy tiền trở lại, ông biết chuyến đi này, có vài phóng viên được chính phủ mua chuộc, sẽ nhận chút phí im lặng: “Này chúng tôi không thể nhận. Chúng tôi đến là muốn nhận định rõ tình hình, nếu ngài không ngại, có thể lại nói nhiều cho chúng tôi một ít khó khăn của ngài.”
Ông huyện trưởng thấy bọn họ không chịu nhận tiền, biết 2 người trước mắt này không giống phóng viên làm bộ muốn viết bài đưa tin, sau khi tiền đến tay liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, liền thở dài, trả lại xấp tiền kai vào ngăn kéo. “Trong ngăn kéo này của tôi, quanh năm cất nhiều dola thế này, là để ứng phó với phóng viên đến phỏng vấn như các anh. Thật ra tôi thật sự không sợ mấy vấn đề này được cho ra ngoài ánh sáng, ở Sơn Tây này cũng không phải là bí mật, chính là cấp trên cảm thấy có áp lực, hơn nữa loại đến từ thủ đô như các anh này, lực ảnh hưởng lớn, sợ làm không tốt.”
Lý Thiết Sinh xòe ra hai bàn tay: “Ông xem chúng tôi một không mang máy quay, hai không mang máy ghi âm, không coi là phỏng vấn, cũng lắm là tâm sự thơi tiết mà thôi.”
Ông huyện trưởng suy nghĩ một lúc lâu, bưng lên chén trà chậm rãi ngồi xuống, ông sinh vào cuối những năm 50, tận mắt nhìn thấu bầu trời trên đầu từ trong xanh đến tro bụi khói mù như bây giờ, ngay cả không khí hít vào cũng có thể nhai nuốt. Thôi được, theo chân bọn họ tâm sự, giải thích một chút tình hình, cũng không có gì đáng lo ngại.
Từ tòa nhà chính phủ huyện đi ra, trời đã tối rồi, Trần Chi Thành không hiểu sao cảm thấy lạnh, ông huyện trưởng nói, rắc rối này khó gở lợi ích, tình thế sóng ngầm mãnh liệt, làm cho anh ta vốn dĩ nhiệt huyết sôi sục bị giáng đến điểm đóng băng, đây là sự thật đánh vào ót anh ta gậy lớn đầu tiên, máu tươi chảy ra, trước mắt là quê hương của anh, nhưng anh cảm thấy, anh cứu không được chỗ này.
Lý Thiết Sinh thở sâu, bị nghẹn họng ho khan hai tiếng: “Hành trình ngày mai phải đến nhà máy phỏng vấn, bây giờ chúng ta đi tìm chỗ ăn cơm.”
Trân Chi Thanh gật đầu, nơi này anh ta quen thuộc, lên xe anh ta phụ trách chỉ đường, xe quay đâu đi, khi đi qua một khu dân cư ít người, anh nhớ đến Kim Hạ, cô nói nhà cô cũng chuyển lên thị trấn, không biết đang ở đâu.
Lấy điện thoại cầm tay ra, anh định gửi cho cô một cái tin nhăn, hỏi một chút cô có về nhà không, sau khi ấn được vài cái, lại từng bước từng bước cắt bỏ. Trong ấn tượng của anh ta, cô giống như một đầu nai con dễ dàng giật mình, có chút gió thổi qua cỏ lay nhẹ , sẽ nhảy lên, bay nhanh chạy thoát.
Anh ta không biết nên đến gần cô như thế nào, sợ biểu hiện của mình quá vội vàng, sẽ dọa cô chạy mất.
*
Phòng bếp trong nồi đất nung, hầm canh gà mực cô thích ăn nhất, hương tỏa bốn phía, Kim Hạ đứng ở bên bệ bếp, lấy một cái hộp cỡ lớn đựng rau ngâm ở trong, lần trước Lục Xuyên nói thích ăn, lần này liền mang nhiều một ít. Bà nội nắm dao thái sáng loáng, ở trên thớt cắt gừng già thành từng miếng, củ tỏi đập dẹp, hành tây cắt đoạn: “Này này, bây giờ mấy giờ?”
Kim Hạ nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Sắp đến 12 giờ.”
« Vậy ba cháu chắc sắp về. Buổi chiêu con ngồi xe lửa đi, đến lúc đo chúng ta đều đi tiễn con. » Cụ già thân thủ cầm bình nước tương đã ủ, cảm thấy sức nặng không đúng, nhẹ nhàng lắc lắc : « A, không còn thừa bao nhiêu. »
Nghe vậy, Kim Hạ đặt chiếc đũa trong tay xuống : « Cháu ra bên ngoài mua một lọ. »
Bà nội ở phía sau cô kêu lên : « Lại mua một bao tương ớt đậu. »
« Được. » Kim Hạ cầm lấy túi vải dù, nhặt lên chìa khóa trên bàn trà rồi ra cửa.
Đi đến cửa lớn, nhìn thấy một đống người vây quanh cách đó không xa, giống như có chuyện gì, Kim Hạ không định đến xem hiếm lạ, đang định rời đi, một người thím lớn hàng xóm nhìn thấy cô, ngoắc cô gọi : « Con gái mau đến đây, ba con cãi nhau với người ta ! »
Kim Hạ cả kinh, chạy nhanh chạy vội qua, đẩy đám người ra chen vào bên trong, ông Kim Đầu đang đứng trước xe ba bánh, đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm ba người đàn ông tráng kiên trước mắt, miệng ồn ào: « Rõ ràng la các anh không đúng, dựa vào cái gì muốn tôi bồi thường ?! »
Kim Hạ vội vàng vọt đến bên người ông : « Ba, sao lại thế này ? »
« Sao lại thế này ?! » Người đàn ông cầm đầu kia cả giận nói : « Cô nhìn xem xe tôi ! »
Kim Hạ theo hướng ngón tay người nọ nhìn đến, trên thân xe hơi màu đen, có đường trầy rõ ràng, lại nhìn hãng xe, bốn vòng nhỏ, Audi : « Này sao lại thế này ? »
Ông Kim Đầu tức giận đến có chút lắp bắp : « Rõ ràng, rõ ràng là bọn họ đột, đột nhiên đỗ xe ở một bên, đụng vào xe ba bánh của ba, bây giờ bị trầy một cái ngược lại nói là ba ba, ba xướt hư, muốn ba bồi tiền, này ,này rõ ràng là muốn hãm hại người khác. »
Kim Hạ bước từng bước đến phía trước, cùng 3 người đàn ông kia giằng co : « Nếu các anh sai trước, sao có thể bắt chúng tôi bồi tiền ? »
Người đàn ông cầm đầu nở nụ cười hừ một tiếng, phun ra một ngụm mùi rượu : « Cô gái nhỏ, con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi sai trước ? Ba người chúng ta đều thấy ba cô đánh lên của chúng ta. »
Ngực Kim Hạ thắt lại, không biết nên nói cái gì, bây giờ hai bên bên nào cũng cho là mình phải, chân tướng sự thật đã thành Rashomon, tuy rằng cô tin tưởng ba ba, nhưng ngã tư thị trấn nhỏ không có camera, cùng đối phương xảy ra tai nạn không rõ ràng lắm, liền lui từng bước : « Xe này không phải có bảo hiểm sao ? Các anh bảo công ty bảo hiểm bồi không phải là xong sao. » Đối với xe cô hiểu biết rất ít, chuyện có bảo hiểm này là nghe Lục Xuyên nói.
(AN: Rashomon là một bộ phim Nhật Bản nói về một vụ án giết người – cưỡng bức thông qua góc nhìn của nhiều nhân vật khác nhau. Tính trung thực của mỗi lời kể được Kurosawa – đạo diễn – để cho khán giả tự do lựa chọn, qua đó mỗi người xem sẽ có cho riêng mình một cốt truyện theo họ là chính xác.)
Người đàn ông cầm đầu hơi sốt ruột, vẩy vẩy tay áo : « Xe này tôi mới thay, chưa làm bảo hiểm. »
Kim Hạ không thể đoán được đối phương nói thật hay giả, đang do dự lại nghe hắn nói : « Cô có biết xe này của tôi là nước Đức lắp ráp, quét sơn phải mang về nước Đứa phun lên, phí vận chuyển qua lại này cùng phí sửa chữa, không có 10 vạn đồng là không được, các người nếu không bồi, hôm nay cùng đừng hòng chạy. »
Kim Hạ vừa nghe có chút mộng, trước kia cô chưa gặp qua chuyện này, không có kinh nghiệm xử lý, nhất thời tinh thần có chút hoảng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyên, cô nghĩ đây là sự cố giao thông đi, nếu không tìm cảnh sát giao thông giải quyết ? Ông Kim Đầu đã sốt ruột, ông kéo một chuyển ba bánh, có thể kiếm chưa được ba đến năm đồng, mười vạn với ông mà nói, nhiều như vậy tiền là muốn mạng ông.
Một bước dài sải bước đi, ông tức giận chỉ vào 3 người đàn ông kia mắng : « Chúng mày đồ du côn lưu manh không biết xấu hổ, định lừa tiền, không có cửa đâu ! »
Người đàn ông cầm đầu nghe vây lửa lớn : « Mẹ nó ông lão già chết tiệt, mắng ai đó ?! »
Ông Kim Đầu chỉ vào bọn họ tay đều phát run : « Mắng chúng mày chứ ai ! Ngậm máu phun người ! Thật là không có giáo dục ! »
Người đàn ông nhìn ông Kim Đầu chỉ vào hắn, cảm thấy dị thường phiền chán, cảm xúc dâng lên, liền thân thủ đẩy ông một cái, làm ông thối lui lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất : « Chỉa chỉa chỉa, ông chỉ cái gì mà chỉ ! Mày làm hư xe của ông đây, không bồi thường thì đẹp mặt ! »
Ông Kim đầu tiên là bị oan uổng, giờ đột nhiên lại bị đẩy như vây, trong lúc nhất thời cũng mất đi lý trí, lập tức xông lên đi táng người đàn ông kia một phen : « Tao không có tông xe của mày, mày ngậm máu phun người ! »
Thấy phát sinh đánh nhau, Kim Hạ trong lòng trầm xuống, chạy lên chắn giữa hai người : « Không cần đánh nhau, có chuyện gì từ từ nói ! »
Tất nhiên đối phương không có nghĩ như vậy, người đàn ông bị đẩy kia, nội tiết tố hiếu chiến của giống đực đã chiếm giữ thần kinh khắp nơi trong đầu hắn, hắn dáng người to khỏe, một phen đẩy Kim Hạ đứng chắn ở giữa té lên mặt đất, ông Kim Đầu thấy con gái bị đánh, lập tức đỏ mắt, xông lên bóp chết người đàn ông nọ, hai người đàn ông thấy thế, lập tức tiến lên hỗ trợ, ba người đồng loạt đánh ông Kim Đầu ngã xuống đất.
Kim Hạ từ trên mặt đất đứng lên, bàn tay đã bị chà xướt da, chậm rãi chảy ra máu đỏ sẫm. Thấy ba ba té trên mặt đất, bị ba người đàn ông tay đấm chân đá, trái tim cô ngừng đập, giống như nổi điên tiến lên, cô bắt đầu nắm lấy cánh tay người đàn ông cầm đầu kia cố chết cắn một cái.
Người đàn ông đau kéo tóc cô, cứng rắn kéo cánh tay từ trong miệng cô ra, liều mạng đánh vào mặt cô một quyền : « Mẹ nó, cái gì vậy ! Dám cắn tôi ?! »
Kim Hạ chỉ cảm thấy lỗ tai ong một chút, trước mắt nháy mắt hiện lên vì sao, hai má đau sưng nóng đỏ, tiếp theo chóp mũi có cái gì đó chảy ra, trượt đến miệng, một cổ mặn tanh.
Giây tiếp theo, cô bị người đàn ông kia đánh ngã xuống đát, đầu giày cứng rắn đá vào bùng mềm mại của cô, đau đến nỗi toàn thân cô run lên, trong xoang mũi, nghe được vị tro bụi đất, bị mặt trời chiếu vào trên mặt đất, cùng với vị máu tanh nồng mới mẻ.
Người đàn ông bởi vì phẫn nộ, không ngừng gia tăng quyền cước với cô, miệng hùng hùng hổ hổ : « Mày mẹ nó biết tôi là ai sao ?! Dám cắn tôi, chán sống rồi ! »
Kim Hạ hai tay bảo vệ đầu, hai đầu gối gập lại bảo vệ bụng, sợ hãi làm cho đầu óc cô trống rỗng.
Cô không biết trận ẩu đả này khi nào thì dừng, cô chỉ theo bản năng nghĩ, có ai có thể cứu cô ? Ai đến, cứu cứu cô ?
Trong đầu, chậm rãi hiện ra khuôn mặt mơ hồ.
Lục Xuyên, Lục Xuyên.
Anh có lực, nhưng, anh ở Bắc Kinh xa xôi.
« Các ngươi làm gì ?! » Một thanh âm rống giận từ trên trời giáng xuống, tiếp theo có ai đẩy người đàn ông đang đá cô kia, một đôi tay nhẹ nhàng nâng cô dây từ trên mặt đất.
Xuyên qua tóc phân tán trước mặt, Kim Hạ dần dần thấy rõ người ôm cô, vẻ mặt đang lo lắng nhìn người đàn ông của cô, Trần Chi Thành.
Nước mặt không hề dự báo trước vỡ đê, cô theo bản năng vùi mặt vào ngực anh ta, cả người run run khóc lên.
« Tốt rồi không có việc gì, không phải sợ, có mình ở đây. » Trần Chi Thành quỳ trên mặt đất, ôm cô vào lòng, phảng phất một món trân bảo hiếm có trên đời, nhìn thấy vết máu ghê người trên mặt cô, làm cho lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta có ý nghĩ muốn đánh chết một người.