Muốn anh buông tha cho đám cưới chính trị? Lục Xuyên hơi giật mình, nhưng thật ra có chút tò mò: “Vì sao?”
Hướng Nam dựa vào tường, nặng nề cười: “Từ bỏ đám hỏi, mới có lợi cho ngài cục trưởng Lục và tôi.”
“Hả?” Đuôi lông mày Lục Xuyên nhíu lại, ngồi xuống ghế sofa: “Nguyện nghe giải thích.”
“Với tôi mà nói, nếu ngài từ bỏ đám hỏi, lợi ích của tôi là Lâm Tịch.”
Lục Xuyên ngoài ý muốn nhướng mày, lộ ra biểu tình đang suy nghĩ, như phát hiện ra chuyện gì thú vị, thì ra anh ta và Lâm Tịch…
“Nhưng sao anh không đi tìm cô ấy nói, cầu xin cô ấy đừng lấy tôi?”
Hướng Nam biểu tình khó chịu cùng chua xót: “Cô ấy không chịu gặp tôi, cũng sẽ không tiếp tục nghe tôi.”
“…” Khó trách sau đó Lâm Tịch lại quyết định chấp nhận đám cưới, thì ra là gây gỗ mâu thuẫn với Hướng Nam.
Lục Xuyên ôm lấy hai tay, môi mỏng cong lên. “Tôi đây có cái gì tốt? Anh nên biết, tôi và Lâm Tịch đã phát thiệp mời, bây giờ tên đã lên dây, không thể không bắn.”
Hướng Nam từ lý do của anh ít nhiều nghe ra có chút bất đắc dĩ, không phải muốn kết hôn mà là bị tình thế trước mắt ép buộc, đâm lao đành phải theo lao: “Tôi hiểu được tình cảnh cục trưởng Lục, nhưng chuyện giải trừ hôn ước này, mặc dù khó làm, nhưng không phải là không làm được.”
“Điểm ấy tôi đồng ý.” Ngón tay thon dài của Lục Xuyên theo tiết tấu gõ nhẹ lên trên tay vịn sofa: “Nói thử ích lợi của tôi, xem có đáng giá hay không.”
“Ưu việt thứ nhất, là tôi có nhờ đến ngài, tất nhiên sẽ không để cho ngài hy sinh vô ích.Bất luận là bất động sản, hay là cổ phiếu Nhân Hằng, hay là tiền mặt, chỉ cần cục trưởng Lục mở miệng, tôi đều có thể thỏa mãn.” Hướng Nam hơi ngừng lại: “Huống chi, chỉ là đám hỏi chính trị, không nhất thiết phải là Lâm Tịch, danh gia vọng tộc trong thành, muốn liên thủ với nhà họ Lục cường thế, chỉ sợ không ít.”
“Nhưng Lâm Tịch là lựa chọn tốt nhất.” Khóe miệng Lục Xuyên kéo ra một độ cong rất nhỏ: “Lợi ích thứ hai đâu?”
Hướng Nam nâng cánh tay lên, sửa sang lại cúc áo dưới cổ tay áo, thay sang biểu tình vui vẻ : “Cục trưởng Lục không phải hỏi tôi vì sao mang Kim Hạ bên người sao? Bây giờ tôi có thể trả lời ngài, tôi chẳng qua chỉ muốn thử một chút, địa vị của Kim Hạ ở trong lòng ngài. Nếu ngài không cần cô ấy, chắc chắn sẽ không chất vấn nguyên nhân tôi mang cô ấy theo.”
Lục Xuyên ngẩn ra, thế mới ý thức được hành vi của mình ở trong mắt người khác, giải đọc ra cái dạng này.
Nhưng lúc ấy, anh thật không có suy nghĩ trước sau, bằng trực giác liền làm như vậy, nếu đổi lại bình thường, anh sẽ không lạnh tĩnh như vậy.
Vốn dĩ anh định nhịn một chút xem cô như tờ giấy bay qua, ai biết sẽ gặp lại ở hội đấu giá tối nay. Mãi cho đến khi tầm mắt giao với cô trong nháy mắt, anh mới hiểu được nhung nhớ đến điên cuồng.
Một cảm xúc ở ngực đánh thẳng về phía trước, giống như sắp bùng nổ, cơ hồ anh phải khắc chế thần kinh đều áp đoạn, anh thật sự thiếu chút nữa, sẽ kéo tay cô dẫn đi.
Mà bây giờ khiến cho anh cảm thấy hoảng hốt, là người đàn ông gọi là Trần Chi Thành kia, rõ ràng chỉ là một phóng viên nhỏ, lại có thể làm cho mặt cô giãn ra như vậy.
Mà cô, chưa bao giờ từng thoải mái cười như vậy ở trước mặt anh.
Tư điểm chỗ, Lục Xuyên không khỏi có chút phẫn nộ, chẳng lẽ chính mình lại làm gánh nặng như vậy cho cô sao?!
Hướng Nam thấy anh trầm mặc sau một lúc lâu, nên thanh thanh cổ họng: “Cho nên, lợi ích thứ hai, chính là ngài có cơ hội, có thể khiến Kim Hạ một lần nữa trở lại bên người ngài.”
Lục Xuyên thu hồi suy nghĩ, đánh giá cao thấp Hướng Nam một lát, thần sắc phục hồi như thường:“Nếu chủ tịch Hướng hướng về phía Lâm Tịch đến, nói vậy mưu kế này cũng không phải ngày một ngày hai, buổi tối Kim Hạ xuất hiện ở đây, nhất định không phải là ngẫu nhiên.”
Hướng nam mỉm cười: “Đúng là tôi cố ý an bài.”
Đồng tử Lục Xuyên hơi co lại ánh mắt bén nhọn. “Tôi đây có thể hợp lý hay không khi hoài nghi, nguyên nhân làm cho Kim Hạ rời khỏi tôi, cũng là chủ tịch Hướng một tay thâu tóm mọi việc?”
Hướng Nam cũng không phủ nhận: “Cô ấy rời khỏi anh, đối với anh là chuyện tốt.”
“Tôi không thích bị người khác âm thầm lợi dụng như vậy.” Lục Xuyên đang cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.
“Thực xin lỗi, tôi là bất đắc dĩ. Nếu cô ấy không rời khỏi anh, tôi liên ít đi một ưu thế bàn chuyện hợp tác với anh.” Hướng Nam cười ôn hòa, giống như miếng ngọc thô ấm không mang theo tạp chất: “Nếu cục trưởng Lục độc thân, Kim Hạ lại mất đi công tác, tôi nghĩ cô ấy sẽ nguyện ý trở lại bên cạnh ngài.”
Tầm mắt Lục Xuyên có chút buôn lỏng, lại lập tức nghĩ đến cái gì, Hướng Nam là một con rắn độc, nếu anh ta lên kê hoạch này đã lâu, nhất định đã chuẩn bị chu toàn: “Nếu tôi cự tuyệt đề nghị của anh thì sao?”
Hướng Nam trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Vậy phải xem cục trưởng Lục trân trọng Kim Hạ bao nhiêu.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Xuyên dần dần sắc bén lên, giống như lộ ra lưỡi dao sáng lạnh, tôi luyện trên quan trường liền nghe một hiểu 10, anh ước chừng đã đoán được tính toán của Hướng Nam. Trái tim cứng rắn nếu có một chỗ mềm mại, đó liền thành nhược điểm công kích.
“Kim Hạ cô gái nhỏ này, ngược lại thập phần thú vị, tôi cũng rất thích cô ấy, cho nên không muốn làm chuyện tai hại gì với cô ấy, nhưng, tôi lại không thể không có Lâm Tịch.” Tạm dừng chút, thanh âm Hướng Nam bắt đầu trở nên lạnh lẽo: “Mất đi ngọn núi dựa vào là ngài, công tác ở Nhân Hằng chính là toàn bộ hy vọng của Kim Hạ, nói cách khác, cô sống hay chết , nay nằm trong tay tôi. Ngài là người có vị trí cao, hẳn hiểu được, trong tay có được nguồn nhân lực, muốn đùa giỡn một người mạng như con kiến, là một chuyện dễ dàng cỡ nào.”
Thấy lạnh cả người dọc theo cột sống, chậm rãi tràn ra khắp lưng Lục Xuyên: “Anh định làm gì với cô ấy?”
“Việc có thể làm với cô ấy, rất nhiều, thủ đoạn trong vòng luẩn quẩn này, chắc hẳn so với tôi cục trưởng Lục còn rõ ràng hơn. Huống hồ, người giãy dụa trên con đường sinh tồn như cô ấy, rơi vào tuyệt vọng liền sụp đổ, liền bản thân mình cũng chỉ có một bước xa chân. Nếu cục trưởng Lục trân trọng cô, vậy sẽ không muốn cô trở nên như vậy.”
“Anh đây là, đang uy hiếp tôi?”
“Không dám, tôi chỉ đang cung cấp lưạ chọn cho cục trưởng Lục. Nếu ngài có thể hợp tác với tôi, từ bỏ đám cưới, vừa có thể nhận được hồi báo lớn về kinh tế, cũng có thể lấy lại người phụ nữ của ngài. Nếu ngài cố ý muốn bắt người phụ nữ của tôi không thả, tôi đây cũng chỉ có thể giữ lấy người phụ nữ của ngài không thả. Chẳng qua không giống là, người phụ nữ của tôi cho dù không có tôi làm hậu thuẫn, cũng có cha cô ấy thị trưởng Lâm làm hậu thuẫn, ngược lại, nhưng người phụ nữ của ngài thì không như vậy, cô ấy cái gì cũng không có.”
Lục Xuyên vẻ mặt u ám, giống như quỷ khóc từ địa ngục trở về, âm thầm nhìn chằm chằm Hướng Nam: “Anh dám can đảm thương tổn một sợi tóc của cô ấy, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh.”
Hướng Nam thấy đã chọc giận anh, ý tứ chính mình cũng đã truyền đạt đúng chỗ, ngữ khí liền thuận tiện chuyển sang mềm mại: “Cục trưởng Lục là người thông minh, nói vậy cũng hiểu được, người làm ăn giống như tôi, chú trọng nhất cùng người trong chính phủ như ngài hợp tác, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không đưa ra hạ sách này, còn hy vọng cục trưởng Lục còn thật sự suy nghĩ một chút đề nghị của tôi.”
Lục Xuyên trầm mặc ngồi ở trên sofa, nhìn chằm chằm Hướng Nam. Nếu anh ta dám nói như vậy với chính anh, hiên nhiên bất cứ giá nào, xem ra nhất định phải có Lâm Tịch, như vậy uy hiếp này, cũng liền không phải là nói chơi, mà là thật sự.
Nghĩ đến tình cảnh Kim Hạ, anh cảm thấy thập phần lo lắng, trong ngàng kinh tế bất động sản, theo sau một thành công là vạn xác khô, Hướng Nam đã có năng lực đứng trên đỉnh cao nhất của chồng chồng chất chất xương khô, tất nhiên có thủ đoạn tàn ác hung bạo này, nếu anh ta thật tình sẽ đối phó với Kim Hạ…
Anh không dám tiếp tục nghĩ tiếp.
Mặc kệ anh thống hận bị người khác uy hiếp, nhưng cẩn thận cân nhắc tiếp, bây giờ anh xác thực bị vây vào hoàn cảnh xấu. Kim Hạ ở ngoài sáng, Hướng Nam ở trong tối, cái gọi đao rõ dễ tránh tên lén khó phòng, cho dù chính anh có tâm bảo hộ cô, chung quy cơ hội Hướng Nam xuống tay vẫn nhiều hơn một ít, huống hồ bây giờ cô hẳn tín nhiệm Hướng Nam, ngược lại sẽ không nghe chính anh, kể từ đó, sự tình liền trở nên khó giải quyết.
Chậm rãi sửa sang lại hoa Kim Hạ gài lên ngực anh, Lục Xuyên đứng lên, đi ra ngoài cửa trước: “Chờ tôi suy nghĩ xong, sẽ liên hệ với anh.”
Sau khi hội đấu giá kết thúc, Kim hạ thay thường phục, cầm theo lễ phục cho thuê của Rebecca, để lên ghế sau của xe cô: “Cô sống ở đâu, tôi chở cô về.”
Kim Hạ xua tay: “Không cần đâu chị Rebecca, em có hẹn với bạn rồi.”
Rebecca ngồi vào ghế điều khiển: “Được, vậy tôi đi trước, hôm nay vất vả cho cô.”
Kim Hạ nhìn theo xe Rebecca chạy đi, thể mới đi đến cửa lớn Sharing-La.
Đã sang mùa đông, Trần Chi Thành đứng ở cửa khách sạn, miệng thở ra khí nóng, nháy mắt biến thành khói trắng lượn lờ, Kim Hạ ba bước thành hai bước chạy đến: “Ngại quá, để cho cậu đợi lâu.”
Trần Chi Thành không sao cả cười cười: “Không có gì, cũng không lâu lắm.”
“Vậy chúng ta đi thôi, đi chỗ nào ngồi xe?” Kim Hạ nhìn vùng lân cận xung quanh, muốn nhìn ở đâu có nhà ga công cộng, tầm mắt lướt qua ven đường phía trước, một chiếc xe đen bóng dừng ở trên đường phía trước.
Khoảng cách hơi xa chút, nhìn không rõ biển số xe, nhưng nhìn hình dáng xe, rất giống LandRover Lục Xuyên thường lái.
Cửa số tối đen, cũng nhìn không được bên trong có người hay không.
Cô không tiếp tục nghĩ nhiều, tầm mắt rất nhanh rời đi, Trần Chi Thành chỉ một hướng: “Chúng ta sang bên kia, chỗ ăn cơm không xa, qua một trạm ga là đến, đi bộ qua đi.”
Kim Hạ nắm thật chặt áo lông trên người, nhẹ nhàng khẽ ừ một tiếng.
“Lạnh không?” Trần Chi Thành để ý đến động tác cô kéo áo: “Bằng không gọi xe đi, khỏi phải đi bộ.”
Kim Hạ lắc đầu, nở nụ cười: “Sao có thể chiều chuộng như vậy, chỉ là bên trong khách sạn máy sưởi rất ấm, ra bên ngoài có chút không thích ứng.”
Trần Chi Thành gở khăn quàng cổ của mình ra, quàng lên cổ cô, Kim Hạ còn chưa có phản ứng lại, anh cũng đã quàng lên cổ cô, sau đó thắt nút ở cổ áo cô, cũng không nói gì, nhìn chằm chằm cô cười.
Tầm mắt trực tiếp kia, tinh sáng, rõ ràng xen lẫn vài phần nóng cháy, Kim Hạ cảm thấy máu trong người đều bắt đầu nóng lên bởi tầm mắt anh ta, tiếp theo nhớ đến cái gì, vội vàng nhanh chóng phục hồi.
Cô không thể đáp lại anh ta, anh ta đáng giá một cô gái tốt trong sạch.
Rối rắm thu hồi tầm mắt, cô mặt không chút thay đổi nhìn lại hướng lúc trước, mới phát hiện ra cửa chiếc xe kia đã mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi xuống, nhìn thân hình cùng dáng đi, đúng là Lục Xuyên.
Lập tức đi đến trước mặt Kim Hạ, Lục Xuyên đưa tay đến ngực cô, mở khăn quàng cổ Trần Chi Thành quàng lên.
Có lẽ do ánh mắt anh quá mức áp bách, Kim Hạ chỉ sửng sửng sờ sờ ngửa mặt nhìn anh, vẫn chưa phản kháng. Xe kia vẫn đạu ở ven đường, chẳng lẽ, đang đợi cô?
Sau khi gở xuống khăn quàng cổ, Lục Xuyên một phen ném lên người Trần Chi Thành, thanh âm không có chút độ ấm: “về sau không cần đem đồ của cậu, đặt lên trên người người phụ nữ của tôi.”
Trần Chi Thành chụp lấy khăn quàng cổ, hơi khó xử, không khỏi có chút buồn cười: “Người phụ nữ của anh, không phải nên là con gái lớn của thị trưởng Lâm Trạch Bình sao?”
Kim Hạ kinh ngạc quay sang nhìn Trần Chi Thành, anh ta là sao có thể biết?
Lục Xuyên ngẩn ra, tiếp theo cười rộ lên: “Cậu ngược lại thu thập tin tức nhanh thật.”
Trần Chi Thành đền gần hai bước, kéo Kim Hạ ra sau mình, nhìn thẳng vào Lục Xuyên, không có chút ý định lùi bước: “Anh đã là người sắp kết hôn, sẽ không nên quấy rầy cô ấy.” Trước kia lầm anh là bạn trai cô, mới dùng khẩu khí tốt nói chuyện với anh, không nghĩ đến sau khi hỏi thầy, phát hiện anh là cậu hai con nhà giàu, chắc chắn cũng có bệnh chung thích đùa giỡn cô gái chưa nếm mùi đời.
Mi phong Lục Xuyên nhíu lại, hỏi ngược: “Cậu có lập trường gì can thiệp vào chuyện của tôi cùng cô ấy?”
“Chẳng lẽ anh không nghe nói, thích một người là phải bảo vệ cô ấy sao?” Trần Chi Thành lạnh lùng liếc nhìn Lục Xuyên: “Người ăn trong bát, nhìn trong nồi giống như anh, mới không có lập trường đến tìm cô.”
Kim Hạ đứng ở phía sau Trần Chi Thành, hơi có chút ngoài ý muốn theo dõi một phần tư sườn mặt của anh ta, tuy rằng anh ta không có loại khí thế khiếp người như Lục Xuyên, nhưng bộ dáng rất kiên quyết, có chút ý tứ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Lục Xuyên hiếm khi nhận cự tuyệt, nhất thời không biết nói gì chống đỡ, tầm mắt lướt qua sau Trần Chi Thành, anh nhìn về phía Kim Hạ: “Tôi có lời muốn nói với em.”
Kim Hạ cũng nhìn anh: “Anh nói.”
Lục Xuyên nhíu mày: “Tôi muốn nói một mình với em.”
Kim Hạ lắc đầu: “Chúng ta trong lúc này, hẳn không có gì để nói riêng, cho nên liền nói ở đây đi.”
Lục Xuyên trầm mặt nhìn cô trong chốc lát, bước từng bước một đến trước cô, Kim Hạ theo bản năng liền lùi về sau từng bước, Trần Chi Thành lập tức đứng vào giữa hai người, bảo vệ Kim Hạ: “Lục tiên sinh, xin đừng đến gần nữa, có chuyện mời anh nói, không có chúng tôi còn có việc phải làm.”
Có việc phải làm? Lục Xuyên dừng chân, nhíu mày nhìn Kim Hạ: “Em cùng hắn có thể có chuyện gì phải làm?”
Kim Hạ ngữ khí bình thản như cũ: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Lại là không liên quan đến anh… !
Lục Xuyên lần đầu tiên có cảm giác đừng cùng, là một người không muốn nhiều lời với anh, anh làm sao cũng không được: “Có phải tôi không kết hôn, em liền bằng lòng vui vẻ nói chuyện với tôi hay không?”
Kim Hạ kinh ngạc nâng mắt lên, chống lại con ngươi đen giống như ngọc đen, trong một phút kia, trong lòng giống như có sóng đánh tới, toàn bộ linh hồn đều rung động mãnh liệt.
Cô hiểu được, người cao cao tại thượng giống như anh, muốn hỏi ra những điều này khó khăn bao nhiêu, còn ở trước mặt người ngoài, chỉ là cô không nghĩ đến, ham muốn của anh đối với cô, dường như so với tưởng tượng còn sâu hơn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, trong đầu một trận rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên nói gì để trả lời.
Một lát sau, lại nghe Trần Chi Thành một tiếng cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: “Không kết hôn, anh có thể sao?” Tiếp thao anh ta túm lấy khuỷu tay Kim Hạ: “Chúng ta đi thôi, đừng dính dáng không rõ đến người như thế.”
Kim Hạ phục hồi tinh thần, nhất thời thấy chính mình lại ngây thơ, trả lời loại vấn đề giả thuyết này, căn bản không có ý nghĩa, bởi vì điều kiện đầu tiên không thể thành: “Anh sẽ không.” Nói xong, cô vòng qua bên cạnh anh, cùng Trần Chi Thành cùng nhau rời đi.