Hai người sóng vai cùng nhau đi trên lối đi bộ, im lặng không nói gì, Kim Hạ cũng không phải là xấu hổ, đơn giản là không tìm ra đề tài.
Trần Chi Thành thuận tay vỗ đùi vừa cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Sau này hắn ta còn quấn quít, cậu gọi điện cho mình, mình giúp cậu đuổi hắn đi.”
Kim Hạ suy nghĩ một lát, cười lắc đầu: “Mĩnh nghĩ anh ấy sẽ không tiếp tục quấn quít lấy mình.” Lục Xuyên là kiêu căng , có thể giống đêm nay như vậy tìm đến cô hai lần, đại khái đã muốn đến cực hạn .
Trần Chi Thành tỏ vẻ không ủng hộ: “Ăn chơi trác táng giống như hắn, thủ đoạn đùa giỡn cô gái nhỏ không ít đi, không chừng mỗi ngày liền bày ra thủ đọan mờ ám đối phó với cậu, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Kim Hạ suy nghĩ một lát, mới nói:“Kỳ thật mình cảm thấy, anh ấy không giống người như vậy. Nếu anh ấy muốn giở thủ đoạn mờ ám với mình, đã sớm chơi, cần gì phải chờ đến bây giờ.” Sau khi rời đi, quay đầu lại nhìn, thật ra Lục Xuyên đối với cô coi như không tệ, mặc dù có lúc quá thô bạo, chưng chẳng qua đều là ghen. Mà uy hiếp thường xuyên treo ở bên miệng, cũng chỉ là nói, không có chân chính xuống tay với cô.
Cô rất hiểu, nếu anh quyết tâm muốn chỉnh cô, chính mình chỉ sợ không có cách nào sống yên ở Bắc Kinh.
Trần Chi Thành chậc chậc miệng: “Nhưng năm nay, lòng người khó lướng, khó nói. Còn nữa, cậu tuổi còn trẻ, lại là người mới bước chân ra xã hội, vốn cũng rất dễ dàng mắc mưu bị lừa.”
Kim Hạ không khỏi bật cười thành tiếng: “Giọng điệu nói chuyện của cậu, sao dường như lại giống ông cụ non vậy.”
Trần Chi Thanh cong ót xuống, có chút ngượng ngùng: “Mình đây không phải là đang lo lắng cho cậu sao?“
Kim Hạ nhìn về phía trước, tầm mắt phiêu lãng ở nơi xa rất xa, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Cậu nghĩ rằng mình là bị anh ấy lừa, mới ở một chỗ với anh ta?”
Trần Chi Thànnh cúi đầu: “Loại hoa hoa công tử này, miệng nói lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển đều không ghi nhớ, cô gái nhỏ nhìn không thấu, liền dễ dàng bị lừa.”
Kim Hạ liếc mắt nhìn anh ta, hơi nhẹ thở dài: “Thật ra trên đời này, vốn không có nhiều lừa dối không nhìn thấu như vậy, chỉ là có rất nhiều người nguyện ý lựa chọn bị lừa. Cô gái trẻ trong miệng cậu nói, lại có mấy người thật sự không hiểu đạo lý đối nhân xử thế đâu? Bất quá đều là chút mua bán anh tình tôi nguyện thôi, sau khi thất bại lại nhu nhược tìm một chiếc áo khoác phủ lên, tranh thủ chút đồng tình.”
Trần Chi Thành sắp xếp lại ý tứ trong lời nói của cô, truy hỏi: “Cậu nói, cậu biết hắn ta không thật tâm với cậu?”
Kim Hạ gật đầu, ra vẻ thoải mái: “Nhưng thật ra cậu, nếu về sau có cô gái nhỏ nói với cậu cô ấy bị kẻ có tiền lừa, mình đề nghị cậu tốt nhất không nên tin tưởng.”
Trần Chi Thành không để ý đến lời nói đùa của cô, truy hỏi: “Vì sao cậu biết, lại còn muốn ở cùng một chỗ với hắn ta?”
Kim Hạ thấy anh ta không phải hỏi để tra ra manh mối, cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, thản nhiên nói: “Còn có thể vì sao, anh ấy tiêu mình, mình tiêu tiền của anh ấy.”
Trần Chi Thành kinh ngạc bước chân dừng lại, sau khi sửng sốt vài giây mới đuổi theo, cũng không có đánh giá gì với lời phát biểu của cô, chỉ im lặng trầm mặc đi đường.
Kim Hạ đoán anh ta đang suy nghĩ gì trong lòng, không có chú ý đến ở phía sau cách bọn họ không xa, chiếc xe Land Rover bóng loáng đang thong thả theo sau họ.
Lúc hai người qua chợ, Land Rover bỗng nhiên tăng tốc, nhanh như chớp chạy qua trước mặt bọn họ, lái như lụa, Kim Hạ hoảng sợ, mơ hồ thấy biển số xe, hình như là xe Lục Xuyên.
Lúc ăn cơm, Trần Chi Thành không nhắc đến Lục Xuyên, hai người bắt được bắt không trò chuyện vấn đề không quan trọng gì, sau khi ăn xong, đều tự về nhà, Kin Hạ thủy chung không biết Trần Chi Thành nghĩ gì về chuyện của cô cùng Lục Xuyên, nhưng ít nhiều cô cũng có chút không sau cả, dù sao bắt đầu với Trần Chi Thành chỉ là hy vọng xa vời, lại chưa bao giờ thật tình nghĩ tới có thể bắt đầu.
*
Trở về Bán Đảo Thành Bang, Lục Xuyên cảm thấy giãy duạ trước này chưa từng có, bôn ba trong nghề thành quen, ít nhiều tập mãi thành thói quen với những trói buột vô hình này kia, Cân nhắc một chuyện, quán tính sẽ đi phán đoán lợi hại thiệt hơn, lại đã quên chính mình rốt cuộc có muốn vậy.
Nhưng không biết vì sao, từ khi Kim Hạ đi rồi, anh càng ngày càng cảm thấy rõ ràng trên ngực có cổ ẩn ẩn quấy phá xôn xao, từ khe hở vỡ ra trong lòng anh, ồ ồ ạc ạc trào ra bên ngoài đi.
Nhất là đêm nay sau khi chính thức giao tiếp với tay phóng viên kia, loại xúc động muốn liều lĩnh này càng thêm rõ ràng nếu tiếp tục trì hoãn, sẽ không còn kịp nữa.
Ngồi ở ban công tầng mười chín, xuyên qua khe hở lan can khắc hoa, anh nhìn đèn đuốc huy hoàng ở dưới. Giữa dòng chảy phù hoa cùng buồn tẻ này, còn tìm được người có thể tin tưởng hay không?
Trong đầu laị hiện ra hình ảnh Kim Hạ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, đang ở trên ban công này phơi quần áo giúp anh, lần đầu tiên anh thấy, trong lòng không phải không ấm áp.
Nếu đối tượng bàn đến là cô, anh có thể tạm thời, lại hào phóng đánh cược một phen hay không?
Ngồi một cục không biết bao lâu, mặt đất tích đầy tàn thuốc, anh cầm lấy di động, gọi điện thoại, cổ họng bị hun khói có phần khàn: “Tôi đồng ý đề nghị của anh, nhưng phương pháp giải trừ đám cưới là tôi chọn.”
Ngày hôm sau anh hẹn Lâm Tịch đến tiệm áo cưới thử quần áo, lần đến trước, số đo có chút không thích hợp. Lâm Tịch căn bản không tình nguyện, chú rễ đã không thích hợp, áo cưới không thích hợp cũng không sao cả, nhưng làm tổ ở nhà, đối mặt với cha mẹ mình, cô cảm thấy bị đè nén, sắp điên mất rồi, đáp ứng lời mời của Lục Xuyên.
Lúc vào tiệm, ánh mắt đánh giá của nhân viên cửa hàng đối với bọn họ giấu giếm vài phần quái dị. Người đàn ông thân thể cao ngất, tuấn tú lịch sự, cô gái hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hai người xứng đôi như thế, lần đầu tiên đến tiệm biểu hiện không giống tình lữ chuẩn bị kết hôn, miễn cưỡng cũng là bạn bè thân thiết không hơn, mà lần này đến vẫn giống y như lần trước, trên khuôn mặt không nhìn ra nửa phần vui mừng.
Lâm Tịch thay áo cưới đã sửa tốt đứng ở trước gương lớn, mặt không chút thay đổi nhìn chính mình trong gương, Lục Xuyên đi đến, giơ lên nụ cười: “Quả nhiên quốc sắc thiên hương.” Nói xong nhẹ kéo cánh tay cô, kéo cô vào lòng.
Bốn mắt giao nhau, Lâm Tịch kinh ngạc khó hiểu nhìn Lục Xuyên, từ khi quyết định kết hôn đến nay, anh chưa bao giờ làm chuyện quá mức với cô, nhưng bây giờ, nụ cười treo trên mặt anh ta là chuyện gì xảy ra? Trên khuôn mặt đó rõ ràng cất giấu tình dục chướng bụng…
Bàn tay to chụp đến, ôm lấy thắt lưng cô ấy, kéo cô vào trong lòng, Lục Xuyên ung dung nhìn người trước mắt, trong nu cười mang theo vài phần bĩ khí: “Vợ à, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Tim Lâm Tịch đột nhiên trầm xuống, không rõ anh hôm nay ăn nhầm cái gì, sao thái độ lại trở nên khác thường: “Cậu sao vậy?”
Trên tay Lục Xuyên dùng sức, ôm chặt thắt lưng cô, làm cô dán vào mình: “Vợ của anh xinh đẹp như vậy, ngay cả hai câu khen cũng không được?”
Lâm Tịch theo bản năng đem tay chắn trên ngực anh, kháng cự nói: “Lục Xuyên, cậu đừng đùa!”
Lục Xuyên bắt lấy một cổ tay cô, chậm rãi cúi người để sát vào mặt cô, Lâm Tịch thấy anh muốn hôn cô, không tự giác lùi về phiá sau né tránh, Lục Xuyên không thuận theo, không buông ra càng thiếp càng gần, Lâm Tịch rõ ràng quay cả mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Lục Xuyên cậu quá rồi! Lại trở mặt đùa à!”
Lục xuyên khóe miệng cong lên, nở nụ cười: “Mình làm gì đùa với cậu, tuần sau cậu đã qua cửa, tiếp xúc da thịt như vậy, bất quá là vấn đề sớm muộn mà thôi.”
Lâm Tịch quay đầu, hai người cách nhau cùng lắm chỉ một bàn tay: “Cậu rõ ràng từng nói, sau khi kết hôn mỗi người có một sống riêng.”
Lục Xuyên nghiêm túc đứng đắn gật đầu: “Đúng anh từng nói qua, nhưng em thân là con dâu nhà họ Lục, kéo dài hương khói cho nhà họ Lục là thiên chức của em, em chắc sẽ không ngây thơ nghĩ rằng em lẫn mất quá đi?”
“Cậu” Lâm tịch nhất thời nghẹn lời, kết hôn với Lục Xuyên là quyết định vội vàng, cô không có cẩn thận lo lắng qua mấy vấn đề này, thầm nghĩ nhanh bàn giao chính mình. Bây giờ cô không khỏi hoài nghi, cô thật sự có thể lên giường với Lục Xuyên sao? Ngay cả anh ôm cô, cô vẫn cảm thấy kháng cự…
Lục Xuyên đem thần sắc âm tình bất định trên mặt cô thu vào trong mắt, nặng nề cười buông cô ra: “Cậu thật sự xác định cậu nguyện ý gả cho mình?”
Lâm Tịch đứng thẳng người, cúi đầu trầm mặc không nói, Lục Xuyên sửa sang laị âu phục, lời nói nhỏ nhẹ xem thường nói: “Được rồi, cậu thay quần áo đi, mình thử tốt lắm, sẽ về trước.”
Ra khỏi tiệm áo cưới, Lục Xuyên nhìn về phiá chiếc xe màu đen dừng bên đường, hơi hơi gật đầu, tiếp theo nhảy lên Land Rover của mình, nhanh như chớp rời đi.
Rất nhanh, một phong thư giấy da trâu màu nâu yên lặng đưa đến tay trưởng bối nhà họ Lục, sau khi xem qua nội dung, ông Lục giận tím mặt, trực tiệp gọi Lục Xuyên về nhà, ném phong thư vào mặt anh, vẫy ra hai chữ rõ ràng: “Từ hôn!”
Lục Xuyên nhìn ảnh chụp trong phong thư, biết rõ còn cố hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Sao lại như vậy? Chó săn của tuần san giải trí theo dõi Hướng Nam, định chụp chút tin tình cảm, không nghĩ đến lại chạp được vị hôn thê của con lêu lổng với hắn!” Ông Lục thật sự tức không có chỗ xả: “May mắn biên tập tuần san này có chút mắt nhìn, giao ảnh chụp sang đây bán lại cho cha, bằng không đăng ra ngoài, khiến cho chúng ta không biết để mặt vào đâu?! Người bây giờ còn chưa cưới vào cửa, đã đội nón xanh trước!”
Lục Xuyên một bên lời hay ý đẹp an ủi ông già nhà mình, một bên biết thời biết thế đáp ứng chuyện từ hôn, ngay sau đó lại hẹn Lâm Trạch Bình ra nói chuyện, chứng cớ đầy bàn, đối phương không muốn cũng không được.
Lâm Trạch Bình từ trước đến này biết rõ chuyện của con gái và Hướng Nam, vừa thấy ảnh chụp kia, con gái mặt áo cưới cùng Hướng Nam hôn môi, ông biết rõ sự tình bưng bít không được, mà loại sự tình này, quả thật chỉ có nha đầu Lâm Tịch kia làm được.
Tuy rằng Lâm Trạch Bình ông không tính là danh gia vong tộc quyền lực cao nhất trong thành, nhưng con gái ông cũng là danh gia vọng tộc, hoàn toàn xứng đáng là công chúa, không ai xinh đẹp hơn nó, cũng không có người tùy hứng hơn nó.
Người ta nói ăn gan hùm mật báo mới dám làm xằng làm bậy, nhưng Lâm Tịch không phải, cô một người lá gan nhiều hơn vài lá, chính mình mù quáng hồ đồ, các loại xằng bậy không nói, còn có dư lá gan cho người khác mượn dùng.
Nhìn núi ảnh chụp bằng chứng trước mắt, Lâm Trạch Bình cũng không thể không biết xấu hổ chường mặt dày để cho nhà họ Lục tiếp tục nhận Lâm tịch, chỉ có thể đáp ứng từ hôn.
Thế này Lục Xuyên mới chậm rãi đề xuất: “Ông Lục chúng tôi xem trọng mặt mũi nhất, đột nhiên từ hôn, chỉ sợ khiến người ta chỉ trích, không bằng viện cớ bệnh, dời hôn lễ lại. Chuyện này chậm lại lại chậm lại, cuối cùng liền không giải quyết được gì.”
Lâm Trạch Bình tỏ vẻ đồng ý, thiệp mời cũng phát ra, khách sạn cũng chọn rồi, đột nhiên không có lý do từ hôn, chắc chắn khiến người khác ngờ vực vô căn cứ, chi bằng đưa ra một lý do thoái thác đường hoàng, từ từ lấp kín miệng lưỡi thế gian, dù sao theo thời gian dần trôi, cùng với tốc độ phát sinh tin tức mới bây giờ, chuyện này cuối cùng cũng sẽ chìm đi.
Vì thế bàn bạc cuối cùng, liền lấy lý do Lâm Tịch đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, phải ra nước ngoài chữa trị, thông báo cho khách mời hôn lễ tạm hoãn, tiếp theo Lâm Trạch Bình tự mình đến nhà ông Lục, người tỏ vẻ xin lỗi, như thiếu một ân huệ to lớn bằng trời.