Chương 15: Cuối cùng gặp lại
Thấy Nhạc Hoành nhìn mình, đôi mắt xám của Sài Chiêu cong lên như vầng trăng non, nhưng khi liếc thấy chàng trai đứng bên cạnh nàng, đôi mắt ấy không còn ý cười, lập tức trở nên vô tình lạnh lẽo.
“A Hoành?” Vân Tu thì thầm. “Lẽo nào… thật sự là cô ấy?”
“Thành Thương Châu bị phá, ta cứ ngỡ rằng đời này không thể gặp lại nàng nữa.” Sài Chiêu bước từng bước đến gần Nhạc Hoành đang run khe khẽ, nhẹ nhàng đẩy mũi tên bằng trúc đang sắp lao vút ra khỏi dây cung kia. “A Hoành… A Hoành… đúng là nàng rồi!”
Ngay lúc y sắp nắm lấy tay mình, Nhạc Hoành lập tức xoay người, nấp sau lưng Ân Sùng Quyết, nhét mũi tên bằng trúc vào trong hộp, kéo góc áo của Ân Sùng Quyết, giọng nói nhẹ tênh như gió thổi. “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
Ân Sùng Quyết liếc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Sài Chiêu, ngẩn ngơ nói: “Đi.. Chúng ta… Đi…”
Nhạc Hoành nắm chặt tay Ân Sùng Quyết, bước nhanh khỏi đó. Thấy hai người nắm tay nhau mà đi, đôi môi hơi hé mở của Sài Chiêu khép lại với vẻ bất đắc dĩ và không cam tâm.
“Chuyện này…” Vân Tu nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt Sài Chiêu. “Thằng nhóc đó ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám… Để ta đi bắt nó về đây dạy đỗ một trận…”
“Càn rỡ!” Sài Chiêu lạnh lùng nói. “Đi đến đâu cũng giữ bộ dạng kiêu căng ấy, khó mà thành việc lớn được!”
Vân Tu cuống quít lui ra phía sau Lý Trọng Nguyên, không dám thở mạnh. Lý Trọng Nguyên quay đầu lại nhìn theo hai người Nhạc Hoành đã mất tăm, dè dặt nói: “Xem ra Nhạc tiểu thư lưu lạc đến Tuy Thành, được Ân Gia Bảo che chở. Dù sao thì cũng đã biết cô ấy còn trên đời này, thiếu chủ có thể nhẹ lòng được phần nào, ngày tháng còn dài… Nhạc tiểu thư sẽ…”
“Đừng nói nữa.” Sài Chiêu quay người đi, nhắm hai mắt lại. “Ân Gia Bảo… Nhị ca… Hay cho một Nhị ca!”
***
“A Hoành!” Ân Sùng Quyết thở không ra hơi, nói: “Đừng chạy nữa, huynh mệt chết đi được. Đã chạy xa lắm rồi, họ không đuổi kịp chúng ta đâu.”
Nhạc Hoành dừng bước, vịn cái cây bên cạnh thở hồng hộc, bàn tay đang nắm chặt tay Ân Sùng Quyết vẫn không buông ra. Ân Sùng Quyết vỗ vỗ lưng nàng với vẻ yêu thương rồi thò đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng. “A Hoành, đừng sợ. Là Sài Chiêu thì có làm sao chứ? Nếu hắn đã đến địa phận Tuy Thành thì biết chuyện muội còn sống cũng là chuyện sớm muộn. Có nhị ca ở đây, hắn không thể làm gì muội đâu.”
Nhạc Hoành ngẩng đầu lên, bàn tay ướt đầm mồ hôi lạnh hơi rung rẩy. “Muội của ngày hôm nay đã không còn là Nhạc Hoành mà hắn muốn cưới.”
Ân Sùng Quyết nở nụ cười nhẹ nhõm, lung lay tay Nhạc Hoành, nói: “Vậy thì muội sợ gì chứ? Đi thôi, đi chậm một chút.”
Trong quân doanh
Ngô Hữu vọt đến bên cạnh Vân Tu, trong mắt toát lên vẻ vui mừng. “Vân Tu đại ca, mau nói cho đệ biết vị thiếu phu nhân này trông thế nào? Tính cách ra sao?”
“Thế nào cái đầu ngươi!” Vân Tu ảo não. “Tự mà đi hỏi thiếu chủ ấy.”
Ngô Hữu hậm hực đi tìm Lý Trọng Nguyên nhưng không biết hắn đã đi đâu nên cảm thấy rất uể oải.
Chưa đầy nửa ngày, Lý Trọng Nguyên đã bước nhanh vào trong doanh trướng của Sài Chiêu, không kịp đợi bẩm báo đã vén màn trướng lên.
Sài Chiêu đang nhìn ngắm mũi tên bằng trúc nhặt được đêm qua, thấy Lý Trọng Nguyên vào, đầu cũng không ngẩng lên.
“Bẩm thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên bước tới nói: “Thuộc hạ đã dò hỏi được…”
Thấy Lý Trọng Nguyên chần chừ không dám nói tiếp, Sài Chiêu thoáng ngẩn đầu lên, bảo: “Nghe ngóng được gì thì cứ nói hết đi.”
Lý Trọng Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Đúng là Nhạc tiểu thư đến Tuy Thành từ hai năm trước, người Tuy Thành không biết cô ấy từ đâu đến, chỉ biết người của Ân Gia Bảo rất quan tâm chăm sóc cô ấy. Nhưng Nhạc tiểu thư không hề ở trong Ân Gia Bảo mà ở trong một căn nhà nhỏ bên bìa rừng với một người gọi là Thôi thúc, hai người kiếm sống bằng nghề săn bắn…”
Lý Trọng Nguyên e dè quan sát thần sắc của Sài Chiêu, y không thể hiện ra vui mừng hay giận dữ, chỉ xua tay nói: “Ra ngoài đi, gọi Vân Tu vào đi.”
Lý Trọng Nguyên lui ra khỏi doanh trướng. Thấy hắn đi ra, Ngô Hữu bước tới gần hỏi: “Trọng Nguyên đại ca, huynh kể cho ta nghe xem rốt cuộc thì thiếu phu nhân trông thế nào?”
Lý Trọng Nguyên ra hiệu cho Vân Tu vào, lắc đầu nói với Ngô Hữu đang đầy vẻ mong đợi. “Thiếu phu nhân? Không biết là phu nhân nhà nào nữa. Đừng nhắc đến nữa.”
“Thiếu chủ tìm ta?” Vân Tu đứng một lát mà vẫn không thấy Sài Chiêu ngó ngàng gì đến mình nên không nén được, gọi một tiếng.
“Ừ.” Sài Chiêu hoàn hồn lại, đứng dậy. “Theo ta ra ngoài một chuyến, ngay bây giờ.”
Dưới ánh chiều tà, Nhạc Hoành ngồi ngẩn người trong sân sau một lúc lâu. Thấy trăng sắp lên thì khẽ thở dài một tiếng, cầm cái rìu lên bổ vài thanh củi.
“A Hoành.” Thôi thúc gọi nàng. “Có người tìm con.”
“Nhị ca ư?” Nhạc Hoành cầm ống tay áo lên lau mồ hôi. Ngước mắt lên nhìn, bống người cao lớn khôi ngô kia đang từ từ bước tới gần, ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt anh tuấn của y, đôi mắt màu xám nhìn nàng với ánh nhìn đầy dịu dàng, càng ngày càng gần…
Nhạc Hoành trượt tay, cái rìu rơi xuống đất.
“Nàng đang sợ gặp ta? Hay không muốn gặp ta?” Sài Chiêu vươn tay ra định vuốt ve gương mặt đẹp như tranh của Nhạc Hoành nhưng lại bị nàng lạnh lùng ngăn lại. Y cười khẽ một tiếng, chắp tay sau lưng ngồi xổm xuống đất, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô gái y cứ ngỡ là không còn trên đời này nữa. “Bất luận nàng đang sợ hãi hay không muốn gặp ta thì hôm nay ta cũng đang đứng trước mặt nàng, sẽ không cho nàng rời xa ta nữa.”
Nhạc Hoành im lặng lấy chiếc khóa vàng trong lòng ra, lạnh lùng chìa tới trước mặt Sài Chiêu. “Đồ của ngươi, trả cho ngươi.”
Sài Chiêu không nhận lấy mà ôn hòa nói: “Thứ ta đã tặng đi thì tuyệt đối không thu lại. Đã tặng nó cho nàng thì chính là của nàng, cả đời này cũng chỉ của mình nàng.”
“Ta giữ lại cũng chẳng biết để làm gì.” Nhạc Hoành buông tay ra, chiếc khóa vàng rơi xuống đất.
Sài Chiêu nhặt chiếc khóa vàng còn mang theo hơi ấm của Nhạc Hoành lên, vuốt ve với vẻ trân trọng, nói: “Ngày ngày nàng đều mang nó bên mình, ta không tin nàng lại quên ta, nàng phải mong nhớ ta ngày đêm mới đúng.”
Nhạc Hoành kinh ngạc trợn tròn mắt. “Ta không ném nó đi chẳng qua là vì nó là của người khác, có vẻ như ngươi rất quý trọng nó. Nhớ ngươi? Sài Chiêu, ta và ngươi mới gặp nhau mấy lần, giống như ngươi không đến giúp Thương Châu vậy, chỉ thế mà thôi.”
“Thương Châu…” Sài Chiêu nắm chặt chiếc khóa vàng, mặt toát lên vẻ bi thương căm phẫn. “Chỉ trách ta đã đến muộn một bước. Lúc ta chạy đến Thương Châu thì người của Nhạc gia chỉ còn là một nắm đất, ai nấy đều bảo nhà họ Nhạc hy sinh vì nước…”
Đôi mắt tĩnh lặng của Nhạc Hoành thoát hiện lên vẻ bi thương. Nàng không muốn, cũng không chịu tin tưởng chàng trai đã sớm xa lạ này nên cúi đầu, nói: “Ngươi cứ coi như ta đã chết ở Thương Châu đi.”
“Nhưng nàng còn sống.” Sài Chiêu vịn lấy đôi vai hơi run run của nàng. “Ngay trước mặt ta. Tại sao không đến Thương Sơn tìm ta?”
Nhạc Hoành giằng người ra, đứng dậy, né tránh không nhìn thẳng vào y. “Ta đã không còn là tiểu thư của Tĩnh Quốc Công phủ, Nhạc Hoành có hôn ước với ngươi đã chết rồi. Sài thiếu chủ, không tiễn.”
Vân Tu ở đằng xa, có ngóng cổ nhìn thì cũng không nghe được hai người nói gì. Thấy Nhạc Hoành lùi bước thì sốt ruột nên định xông qua đó. Thôi thúc nãy giờ vẫn dựa vào vách tường không nói chuyện bỗng kéo hắn lại, trầm giọng nói: “Đồ ngốc, lúc này cậu qua đó làm gì?”
Vân Tu ảo não nói: “Có vẻ như thiếu phu nhân đang muốn đuổi thiếu chủ nhà ta đi, như thế làm sao được chứ! Thiếu chủ nhớ nhung cô ấy mấy năm nay, ta nhìn mà cũng thấy sốt ruột thay!”
Thôi thúc liếc hắn một cái, ôn tồn nói: “Con gái có làm kiêu một chút cũng là chuyện thường tình, nếu thiếu chủ nhà các ngươi cứ thế mà đi thì cũng không xứng với A Hoành.”
“Ông!” Vân Tu nào chịu được khi thấy một người xa lạ nói với mình như thế nhưng lại không biết người này quan trọng thế nào đối với Nhạc Hoành nên há hốc mồm rồi im lặng không lên tiếng.
Thấy Sài Chiêu không có ý định bỏ đi mà đứng đó như có ý định đeo bám mình thì Nhạc Hoành cau đôi mày liễu, nói:”Ngươi không đi, ta đi!”
Nhạc Hoành bước vội ra ngoài, Sài Chiêu không đuổi theo mà ngồi phịch xuống đất, khóe môi khẽ cong lên như đang mỉm cười.
Vân Tu cũng không nhịn được nữa, đẩy Thôi thúc ra, co giò đuổi theo Nhạc Hoành.
“Thiếu phu nhân, trời đã tối rồi, cô chạy vào trong rừng làm gì!”
Nhạc Hoành có nhanh thế nào thì cũng không chạy lại một chàng trai. Nàng vịn một cái cây. thở hổn hển rồi nghiêng đầu qua, trừng mắt nhìn Vân Tu đang theo sát mình, ổn định lại hơi thở, nói: “Đừng có theo ta nữa, đi đi!”
Vân Tu không dám đến gần nàng quá, thấy hình như nàng không chạy nổi nữa thì đứng cách nàng hơn một trượng, nói lớn. “Thiếu phu nhân, cô có chạy cũng vô ích. Vân Tu đưa cô về, trong rừng toàn là thú dữ, đừng để mình bị thương.”
“Thiếu phu nhân?” Nhạc Hoành cười lạnh một tiếng. “Ai là thiếu phu nhân của ngươi chứ? Còn noi bậy bạ nữa là ta cắt lưỡi ngươi đó!” Lúc nói chuyện, con dao sắc bén đã được Nhạc Hoành rút ra, quơ qua quơ lại trước mặt Vân Tu đang định bước lên. “Còn không chịu đi?”
“Quận chúa nhà ta nói không sai.” Vân Tu thấy con dao nhưng vẫn không sợ, còn toét miệng cười. “Thiếu phu nhân bản lĩnh không thua gì nam giới. Dám rút dao với Vân Tu ta, trên đời này không có mấy người. Thảo nào mà thiếu chủ ngày đêm mong nhớ thiếu phu nhân, buồn bã u sầu mấy năm nay…”
“Hừ!” Nhạc Hoành vừa thẹn vừa giận, nhổ một miếng nước bọt. “Ngươi tên Vân Tu đúng không, ngươi dám gọi một tiếng thiếu phu nhân nữa mà xem!”
Vân Tu chỉ cảm thấy cái cô Nhạc Hoành này đúng là thú vị nên cười hì hì. “Nếu thiếu phu nhân thích nghe thì bảo ta gọi cả trăm lần cũng không sao. Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”
Không đợi Vân Tu kịp chớp mắt, ánh dao sắc lạnh đã đến ngay trước mặt. Vân Tu trở tay nắm chặt cổ tay mảnh mai của Nhạc Hoành, đè nàng vào gốc cây. Hắn dùng sức vừa phải nên Nhạc Hoành không thấy đau nhưng người thì lại giống như bị thừng trói lại, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
“Thiếu phu nhân có chút bản lĩnh, nhưng cả một đám người đều không phải đối thủ của ta, nói chi là một nữ tử như cô.” Vân Tu lại giảm chút sức lức, không cười nữa. “Vân Tu không muốn vô lễ với thiếu phu nhân, nhưng nếu không làm thế, cô cũng không chịu nghe những gì ta nói. Chỉ vài câu thôi… thiếu phu nhân nén giận nghe ta nói vài câu thôi.”
Nhạc Hoành tức tối nhìn vẻ mặt thoải mái của Vân Tu, quýnh lên. “Có gì thì nói mau đi, nói xong thì buông tay ra!”
“Hai năm…” Vân Tu lộ ra vẻ ung dung. “Cho rằng thiếu phu nhân không còn trên đời này đã hai năm, thiếu chủ không có lấy một ngày vui vẻ thật sự. Hôm đó bọn ta bước vào thành Thương Châu, Tĩnh Quốc Công phủ bị thiêu cháy trơ trụi, ai nấy đều nói cả nhà họ Nhạc hy sinh vì nước, được chôn ở bãi tha ma ngoài thành. Bọn ta và thiếu chủ bôn ba ngày đêm không nghỉ nhưng vẫn đến chậm một bước…
“Làm sao ta tin lời ngươi được chứ!” Nhạc Hoành quay mặt đi. “Người đưa tin mang tên vàng của ta lên Thương Sơn, nếu hắn thật lòng muốn cứu Thương Châu thì đã sớm đến rồi.”
Vân Tu bỗng nhiên thả tay ra, nhíu mày nói: “Người đưa tin gì chứ? Chả thấy cái bóng nào đến Thương Sơn cả! Thương Sơn hoang vu, tin tức vốn không linh thông, thiếu chủ vừa được tin Thương Châu bị vây, cầu xin vương gia nhưng không được thì dẫn mấy người bọn ta đến Thương Châu ngay trong đêm đó…. Thiếu phu nhân không tin ư?”
Nhạc Hoành xoa cổ tay, hừ một tiếng, không để ý đến hắn.
Vân Tu hút một hơi thật sâu, bỗng mở to mắt, nói: “Tĩnh Quốc Công phủ… Ta còn nhớ trên áo cưới của thiếu phu nhân có thêu hai đóa sen mọc cùng một cuống.. Đúng không?”
Nhạc Hoành ngẩn người trong giây lát. Nàng còn nhớ bộ đồ cưới đỏ thắm ấy là do mẹ mời thợ thêu giỏi nhất trong thành, thêu ròng rã bảy ngày trời mới ra đóa sen kiều diễm sống động ấy…
Vân Tu thấy Nhạc Hoành không nói chuyện, nghĩ rằng đã chạm đến nỗi đau của nàng nên lè lưỡi, tự trách mình. “Vân Tu không khéo miệng nên để cô phải đau lòng, thiếu phu nhân đừng trách. Để Vân Tu đưa cô về… không đúng không đúng, cô đi trước, ta đi theo đằng sau là được.”
Nhạc Hoành cúi đầu ừ một tiếng, từ từ đi về phía bìa rừng. Vân Tu đi sau cách đó không xa để bảo vệ nàng, nhìn bóng lưng của nàng, hắn cũng cảm thấy thương xót.
Thấy Nhạc Hoành nhìn mình, đôi mắt xám của Sài Chiêu cong lên như vầng trăng non, nhưng khi liếc thấy chàng trai đứng bên cạnh nàng, đôi mắt ấy không còn ý cười, lập tức trở nên vô tình lạnh lẽo.
“A Hoành?” Vân Tu thì thầm. “Lẽo nào… thật sự là cô ấy?”
“Thành Thương Châu bị phá, ta cứ ngỡ rằng đời này không thể gặp lại nàng nữa.” Sài Chiêu bước từng bước đến gần Nhạc Hoành đang run khe khẽ, nhẹ nhàng đẩy mũi tên bằng trúc đang sắp lao vút ra khỏi dây cung kia. “A Hoành… A Hoành… đúng là nàng rồi!”
Ngay lúc y sắp nắm lấy tay mình, Nhạc Hoành lập tức xoay người, nấp sau lưng Ân Sùng Quyết, nhét mũi tên bằng trúc vào trong hộp, kéo góc áo của Ân Sùng Quyết, giọng nói nhẹ tênh như gió thổi. “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
Ân Sùng Quyết liếc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Sài Chiêu, ngẩn ngơ nói: “Đi.. Chúng ta… Đi…”
Nhạc Hoành nắm chặt tay Ân Sùng Quyết, bước nhanh khỏi đó. Thấy hai người nắm tay nhau mà đi, đôi môi hơi hé mở của Sài Chiêu khép lại với vẻ bất đắc dĩ và không cam tâm.
“Chuyện này…” Vân Tu nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt Sài Chiêu. “Thằng nhóc đó ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám… Để ta đi bắt nó về đây dạy đỗ một trận…”
“Càn rỡ!” Sài Chiêu lạnh lùng nói. “Đi đến đâu cũng giữ bộ dạng kiêu căng ấy, khó mà thành việc lớn được!”
Vân Tu cuống quít lui ra phía sau Lý Trọng Nguyên, không dám thở mạnh. Lý Trọng Nguyên quay đầu lại nhìn theo hai người Nhạc Hoành đã mất tăm, dè dặt nói: “Xem ra Nhạc tiểu thư lưu lạc đến Tuy Thành, được Ân Gia Bảo che chở. Dù sao thì cũng đã biết cô ấy còn trên đời này, thiếu chủ có thể nhẹ lòng được phần nào, ngày tháng còn dài… Nhạc tiểu thư sẽ…”
“Đừng nói nữa.” Sài Chiêu quay người đi, nhắm hai mắt lại. “Ân Gia Bảo… Nhị ca… Hay cho một Nhị ca!”
***
“A Hoành!” Ân Sùng Quyết thở không ra hơi, nói: “Đừng chạy nữa, huynh mệt chết đi được. Đã chạy xa lắm rồi, họ không đuổi kịp chúng ta đâu.”
Nhạc Hoành dừng bước, vịn cái cây bên cạnh thở hồng hộc, bàn tay đang nắm chặt tay Ân Sùng Quyết vẫn không buông ra. Ân Sùng Quyết vỗ vỗ lưng nàng với vẻ yêu thương rồi thò đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng. “A Hoành, đừng sợ. Là Sài Chiêu thì có làm sao chứ? Nếu hắn đã đến địa phận Tuy Thành thì biết chuyện muội còn sống cũng là chuyện sớm muộn. Có nhị ca ở đây, hắn không thể làm gì muội đâu.”
Nhạc Hoành ngẩng đầu lên, bàn tay ướt đầm mồ hôi lạnh hơi rung rẩy. “Muội của ngày hôm nay đã không còn là Nhạc Hoành mà hắn muốn cưới.”
Ân Sùng Quyết nở nụ cười nhẹ nhõm, lung lay tay Nhạc Hoành, nói: “Vậy thì muội sợ gì chứ? Đi thôi, đi chậm một chút.”
Trong quân doanh
Ngô Hữu vọt đến bên cạnh Vân Tu, trong mắt toát lên vẻ vui mừng. “Vân Tu đại ca, mau nói cho đệ biết vị thiếu phu nhân này trông thế nào? Tính cách ra sao?”
“Thế nào cái đầu ngươi!” Vân Tu ảo não. “Tự mà đi hỏi thiếu chủ ấy.”
Ngô Hữu hậm hực đi tìm Lý Trọng Nguyên nhưng không biết hắn đã đi đâu nên cảm thấy rất uể oải.
Chưa đầy nửa ngày, Lý Trọng Nguyên đã bước nhanh vào trong doanh trướng của Sài Chiêu, không kịp đợi bẩm báo đã vén màn trướng lên.
Sài Chiêu đang nhìn ngắm mũi tên bằng trúc nhặt được đêm qua, thấy Lý Trọng Nguyên vào, đầu cũng không ngẩng lên.
“Bẩm thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên bước tới nói: “Thuộc hạ đã dò hỏi được…”
Thấy Lý Trọng Nguyên chần chừ không dám nói tiếp, Sài Chiêu thoáng ngẩn đầu lên, bảo: “Nghe ngóng được gì thì cứ nói hết đi.”
Lý Trọng Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Đúng là Nhạc tiểu thư đến Tuy Thành từ hai năm trước, người Tuy Thành không biết cô ấy từ đâu đến, chỉ biết người của Ân Gia Bảo rất quan tâm chăm sóc cô ấy. Nhưng Nhạc tiểu thư không hề ở trong Ân Gia Bảo mà ở trong một căn nhà nhỏ bên bìa rừng với một người gọi là Thôi thúc, hai người kiếm sống bằng nghề săn bắn…”
Lý Trọng Nguyên e dè quan sát thần sắc của Sài Chiêu, y không thể hiện ra vui mừng hay giận dữ, chỉ xua tay nói: “Ra ngoài đi, gọi Vân Tu vào đi.”
Lý Trọng Nguyên lui ra khỏi doanh trướng. Thấy hắn đi ra, Ngô Hữu bước tới gần hỏi: “Trọng Nguyên đại ca, huynh kể cho ta nghe xem rốt cuộc thì thiếu phu nhân trông thế nào?”
Lý Trọng Nguyên ra hiệu cho Vân Tu vào, lắc đầu nói với Ngô Hữu đang đầy vẻ mong đợi. “Thiếu phu nhân? Không biết là phu nhân nhà nào nữa. Đừng nhắc đến nữa.”
“Thiếu chủ tìm ta?” Vân Tu đứng một lát mà vẫn không thấy Sài Chiêu ngó ngàng gì đến mình nên không nén được, gọi một tiếng.
“Ừ.” Sài Chiêu hoàn hồn lại, đứng dậy. “Theo ta ra ngoài một chuyến, ngay bây giờ.”
Dưới ánh chiều tà, Nhạc Hoành ngồi ngẩn người trong sân sau một lúc lâu. Thấy trăng sắp lên thì khẽ thở dài một tiếng, cầm cái rìu lên bổ vài thanh củi.
“A Hoành.” Thôi thúc gọi nàng. “Có người tìm con.”
“Nhị ca ư?” Nhạc Hoành cầm ống tay áo lên lau mồ hôi. Ngước mắt lên nhìn, bống người cao lớn khôi ngô kia đang từ từ bước tới gần, ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt anh tuấn của y, đôi mắt màu xám nhìn nàng với ánh nhìn đầy dịu dàng, càng ngày càng gần…
Nhạc Hoành trượt tay, cái rìu rơi xuống đất.
“Nàng đang sợ gặp ta? Hay không muốn gặp ta?” Sài Chiêu vươn tay ra định vuốt ve gương mặt đẹp như tranh của Nhạc Hoành nhưng lại bị nàng lạnh lùng ngăn lại. Y cười khẽ một tiếng, chắp tay sau lưng ngồi xổm xuống đất, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô gái y cứ ngỡ là không còn trên đời này nữa. “Bất luận nàng đang sợ hãi hay không muốn gặp ta thì hôm nay ta cũng đang đứng trước mặt nàng, sẽ không cho nàng rời xa ta nữa.”
Nhạc Hoành im lặng lấy chiếc khóa vàng trong lòng ra, lạnh lùng chìa tới trước mặt Sài Chiêu. “Đồ của ngươi, trả cho ngươi.”
Sài Chiêu không nhận lấy mà ôn hòa nói: “Thứ ta đã tặng đi thì tuyệt đối không thu lại. Đã tặng nó cho nàng thì chính là của nàng, cả đời này cũng chỉ của mình nàng.”
“Ta giữ lại cũng chẳng biết để làm gì.” Nhạc Hoành buông tay ra, chiếc khóa vàng rơi xuống đất.
Sài Chiêu nhặt chiếc khóa vàng còn mang theo hơi ấm của Nhạc Hoành lên, vuốt ve với vẻ trân trọng, nói: “Ngày ngày nàng đều mang nó bên mình, ta không tin nàng lại quên ta, nàng phải mong nhớ ta ngày đêm mới đúng.”
Nhạc Hoành kinh ngạc trợn tròn mắt. “Ta không ném nó đi chẳng qua là vì nó là của người khác, có vẻ như ngươi rất quý trọng nó. Nhớ ngươi? Sài Chiêu, ta và ngươi mới gặp nhau mấy lần, giống như ngươi không đến giúp Thương Châu vậy, chỉ thế mà thôi.”
“Thương Châu…” Sài Chiêu nắm chặt chiếc khóa vàng, mặt toát lên vẻ bi thương căm phẫn. “Chỉ trách ta đã đến muộn một bước. Lúc ta chạy đến Thương Châu thì người của Nhạc gia chỉ còn là một nắm đất, ai nấy đều bảo nhà họ Nhạc hy sinh vì nước…”
Đôi mắt tĩnh lặng của Nhạc Hoành thoát hiện lên vẻ bi thương. Nàng không muốn, cũng không chịu tin tưởng chàng trai đã sớm xa lạ này nên cúi đầu, nói: “Ngươi cứ coi như ta đã chết ở Thương Châu đi.”
“Nhưng nàng còn sống.” Sài Chiêu vịn lấy đôi vai hơi run run của nàng. “Ngay trước mặt ta. Tại sao không đến Thương Sơn tìm ta?”
Nhạc Hoành giằng người ra, đứng dậy, né tránh không nhìn thẳng vào y. “Ta đã không còn là tiểu thư của Tĩnh Quốc Công phủ, Nhạc Hoành có hôn ước với ngươi đã chết rồi. Sài thiếu chủ, không tiễn.”
Vân Tu ở đằng xa, có ngóng cổ nhìn thì cũng không nghe được hai người nói gì. Thấy Nhạc Hoành lùi bước thì sốt ruột nên định xông qua đó. Thôi thúc nãy giờ vẫn dựa vào vách tường không nói chuyện bỗng kéo hắn lại, trầm giọng nói: “Đồ ngốc, lúc này cậu qua đó làm gì?”
Vân Tu ảo não nói: “Có vẻ như thiếu phu nhân đang muốn đuổi thiếu chủ nhà ta đi, như thế làm sao được chứ! Thiếu chủ nhớ nhung cô ấy mấy năm nay, ta nhìn mà cũng thấy sốt ruột thay!”
Thôi thúc liếc hắn một cái, ôn tồn nói: “Con gái có làm kiêu một chút cũng là chuyện thường tình, nếu thiếu chủ nhà các ngươi cứ thế mà đi thì cũng không xứng với A Hoành.”
“Ông!” Vân Tu nào chịu được khi thấy một người xa lạ nói với mình như thế nhưng lại không biết người này quan trọng thế nào đối với Nhạc Hoành nên há hốc mồm rồi im lặng không lên tiếng.
Thấy Sài Chiêu không có ý định bỏ đi mà đứng đó như có ý định đeo bám mình thì Nhạc Hoành cau đôi mày liễu, nói:”Ngươi không đi, ta đi!”
Nhạc Hoành bước vội ra ngoài, Sài Chiêu không đuổi theo mà ngồi phịch xuống đất, khóe môi khẽ cong lên như đang mỉm cười.
Vân Tu cũng không nhịn được nữa, đẩy Thôi thúc ra, co giò đuổi theo Nhạc Hoành.
“Thiếu phu nhân, trời đã tối rồi, cô chạy vào trong rừng làm gì!”
Nhạc Hoành có nhanh thế nào thì cũng không chạy lại một chàng trai. Nàng vịn một cái cây. thở hổn hển rồi nghiêng đầu qua, trừng mắt nhìn Vân Tu đang theo sát mình, ổn định lại hơi thở, nói: “Đừng có theo ta nữa, đi đi!”
Vân Tu không dám đến gần nàng quá, thấy hình như nàng không chạy nổi nữa thì đứng cách nàng hơn một trượng, nói lớn. “Thiếu phu nhân, cô có chạy cũng vô ích. Vân Tu đưa cô về, trong rừng toàn là thú dữ, đừng để mình bị thương.”
“Thiếu phu nhân?” Nhạc Hoành cười lạnh một tiếng. “Ai là thiếu phu nhân của ngươi chứ? Còn noi bậy bạ nữa là ta cắt lưỡi ngươi đó!” Lúc nói chuyện, con dao sắc bén đã được Nhạc Hoành rút ra, quơ qua quơ lại trước mặt Vân Tu đang định bước lên. “Còn không chịu đi?”
“Quận chúa nhà ta nói không sai.” Vân Tu thấy con dao nhưng vẫn không sợ, còn toét miệng cười. “Thiếu phu nhân bản lĩnh không thua gì nam giới. Dám rút dao với Vân Tu ta, trên đời này không có mấy người. Thảo nào mà thiếu chủ ngày đêm mong nhớ thiếu phu nhân, buồn bã u sầu mấy năm nay…”
“Hừ!” Nhạc Hoành vừa thẹn vừa giận, nhổ một miếng nước bọt. “Ngươi tên Vân Tu đúng không, ngươi dám gọi một tiếng thiếu phu nhân nữa mà xem!”
Vân Tu chỉ cảm thấy cái cô Nhạc Hoành này đúng là thú vị nên cười hì hì. “Nếu thiếu phu nhân thích nghe thì bảo ta gọi cả trăm lần cũng không sao. Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”
Không đợi Vân Tu kịp chớp mắt, ánh dao sắc lạnh đã đến ngay trước mặt. Vân Tu trở tay nắm chặt cổ tay mảnh mai của Nhạc Hoành, đè nàng vào gốc cây. Hắn dùng sức vừa phải nên Nhạc Hoành không thấy đau nhưng người thì lại giống như bị thừng trói lại, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
“Thiếu phu nhân có chút bản lĩnh, nhưng cả một đám người đều không phải đối thủ của ta, nói chi là một nữ tử như cô.” Vân Tu lại giảm chút sức lức, không cười nữa. “Vân Tu không muốn vô lễ với thiếu phu nhân, nhưng nếu không làm thế, cô cũng không chịu nghe những gì ta nói. Chỉ vài câu thôi… thiếu phu nhân nén giận nghe ta nói vài câu thôi.”
Nhạc Hoành tức tối nhìn vẻ mặt thoải mái của Vân Tu, quýnh lên. “Có gì thì nói mau đi, nói xong thì buông tay ra!”
“Hai năm…” Vân Tu lộ ra vẻ ung dung. “Cho rằng thiếu phu nhân không còn trên đời này đã hai năm, thiếu chủ không có lấy một ngày vui vẻ thật sự. Hôm đó bọn ta bước vào thành Thương Châu, Tĩnh Quốc Công phủ bị thiêu cháy trơ trụi, ai nấy đều nói cả nhà họ Nhạc hy sinh vì nước, được chôn ở bãi tha ma ngoài thành. Bọn ta và thiếu chủ bôn ba ngày đêm không nghỉ nhưng vẫn đến chậm một bước…
“Làm sao ta tin lời ngươi được chứ!” Nhạc Hoành quay mặt đi. “Người đưa tin mang tên vàng của ta lên Thương Sơn, nếu hắn thật lòng muốn cứu Thương Châu thì đã sớm đến rồi.”
Vân Tu bỗng nhiên thả tay ra, nhíu mày nói: “Người đưa tin gì chứ? Chả thấy cái bóng nào đến Thương Sơn cả! Thương Sơn hoang vu, tin tức vốn không linh thông, thiếu chủ vừa được tin Thương Châu bị vây, cầu xin vương gia nhưng không được thì dẫn mấy người bọn ta đến Thương Châu ngay trong đêm đó…. Thiếu phu nhân không tin ư?”
Nhạc Hoành xoa cổ tay, hừ một tiếng, không để ý đến hắn.
Vân Tu hút một hơi thật sâu, bỗng mở to mắt, nói: “Tĩnh Quốc Công phủ… Ta còn nhớ trên áo cưới của thiếu phu nhân có thêu hai đóa sen mọc cùng một cuống.. Đúng không?”
Nhạc Hoành ngẩn người trong giây lát. Nàng còn nhớ bộ đồ cưới đỏ thắm ấy là do mẹ mời thợ thêu giỏi nhất trong thành, thêu ròng rã bảy ngày trời mới ra đóa sen kiều diễm sống động ấy…
Vân Tu thấy Nhạc Hoành không nói chuyện, nghĩ rằng đã chạm đến nỗi đau của nàng nên lè lưỡi, tự trách mình. “Vân Tu không khéo miệng nên để cô phải đau lòng, thiếu phu nhân đừng trách. Để Vân Tu đưa cô về… không đúng không đúng, cô đi trước, ta đi theo đằng sau là được.”
Nhạc Hoành cúi đầu ừ một tiếng, từ từ đi về phía bìa rừng. Vân Tu đi sau cách đó không xa để bảo vệ nàng, nhìn bóng lưng của nàng, hắn cũng cảm thấy thương xót.