Chương 16: Đêm nay thật khó xử
Trong sân.
Sài Chiêu thấy còn khá nhiều củi chưa chẻ xong nên xắn ống tay áo, nhặt cái rìu dưới đất lên, tự mình chẻ hết. Thôi thúc thong thả đi đến trước mặt Sài Chiêu, y ngẩng đầu lên cười và vẫn không ngừng tay lại.
“Sài thiếu chủ làm việc chân tay cũng thật đâu ra đó.” Thôi thúc cười, nói.
Sài Chiêu dừng tay lại, nhìn Thôi thúc, nói: “Thôi thúc xem thường ta rồi. Trong những năm ta được thúc thúc gửi nuôi ở bên ngoài đã học được rất nhiều thứ, khi đó ngày nào cũng phải chặt củi, nhiều hơn chỗ này cả chục lần.”
“Ồ?” Thôi thúc thích thú nhìn vào đôi mắt xám của y. “Con trai độc nhất của họ Sài cũng từng phải chịu khổ à?”
Sài Chiêu phủi phủi vụn gỗ trên người, ngước mắt nhìn mặt trăng non vừa nhú lên trên bầu trời, đáp: “Nỗi vất vả để sinh tồn, sự ấm lạnh của lòng người, có thứ nào mà ta chưa từng nếm trải chứ.” Sài Chiêu nói với giọng lạnh nhạt, như thể đang nói chuyện người khác vậy. “Nếm đủ mọi đắng cay thì sẽ vô cũng trân trọng sự ngọt ngào khó có được kia. Thôi thúc cũng đã trải qua nửa đời người, chắc cũng sẽ hiểu.”
Thôi thúc tằng hằng vài tiếng. “Nhưng nếu được sống trong mật ngọt suốt mười mấy năm, bỗng nhiên gặp nạn rơi vào cực khổ thì Sài thiếu chủ sẽ thế nào?”
Dưới ánh trăng, Sài Chiêu nhìn bàn tay đầy vết chai của mình, lẩm bẩm như đang nói với Thôi thúc, lại giống đang nói với chính mình. “Đắng cay ngọt bùi có nhau, đi hết cuộc đời này.”
Nhất thời, Thôi thúc không biết nên nói gì. Sài Chiêu đứng dậy, hoạt động cho giãn gân cốt rồi đi đến bên cạnh lu nước, cầm cái gáo lên múc nước uống xong mới nhìn Thôi thúc: “Không biết tại hạ… có thể đi xem nơi A Hoành đã ở trong hai năm nay không?”
Thôi thúc chỉ vào căn phòng ở phía đông, nói: “Bên kia, Sài thiếu chủ cứ tự nhiên.”
Sài Chiêu đẩy cánh cửa gỗ tạo thành tiếng cót két. Tuy căn phòng nhỏ hep đơn sơ nhưng được bài trí rất ngăn nắp gọn gàng, bên cạnh chiếc giường được trải vải bố thô sơ có cắm mấy cành hoa hạnh vừa bẻ sáng nay, cả căn phòng tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Trên bức tường đá loang lổ có treo một chiếc cung làm từ gỗ cây liễu, trong hộp đựng tên toàn là những mũi tên bằng trúc vừa làm xong. Sài Chiêu đến gần nhìn, từng chữ “Hoành” trên đầu mũi tên hiện lên rất rõ.
“Là hắn…?” Trước mặt Sài Chiêu hiện lên hình ảnh Ân Sùng Quyết chiều nay, trong đôi mắt xám lóe lên chút ghen tuông rồi vụt tắt.
Ngón tay y lướt qua chăn mền mềm mại, nó như còn vương lại độ ấm của Nhạc Hoành. Sài Chiêu thấy Thôi thúc đang đứng dựa vào cửa, nhìn mình thì rụt tay lại, nhíu mày nói: “A Hoành vẫn luôn ở chỗ này sao?”
Thôi thúc trả lời: “Đúng là có hơi đơn sơ nhưng tay làm hàm nhai, không phụ thuộc vào người khác, cũng rất tự do tự tại, A Hoành chưa từng cảm thấy tủi thân.”
“Thiên kim quyền quý… A Hoành chưa từng phải chịu khổ như vậy.” Mắt Sài Chiêu toát lên vẻ tiếc nuối. “Nếu ta đến Thương Châu sớm vài ngày…”
“Sài thiếu chủ đừng nhắc đến chuyện xưa đau khổ của A Hoành nữa.” Thôi thúc khoác tay, nói.
Thấy sắc trời không còn sớm, Sài Chiêu quay đầu lại nhìn căn phòng của A Hoành lần nữa rồi chắp tay nói với Thôi thúc: “Tại hạ xin cáo từ, vài ngày nữa lại đến…”
“Đừng…” Thôi thúc xua tay nói: “Phải được sự đồng ý của A Hoành đã.”
Sài Chiêu cười tự giễu rồi bước ra ngoài sân, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Hoành và Vân Tu kẻ trước người sau cách nhau khá xa đang đi về phía này. Nhạc Hoành ngước mắt nhìn thấy Sài Chiêu thì vội vàng thu mắt về, cúi đầu định đi lướt qua chỗ y nhưng bị Sài Chiêu kéo cánh tay lại. Y nắm rất chặt nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, không hề khiến nàng đau đớn.
Sài Chiêu nhét mạnh chiếc khóa vàng vào tay Nhạc Hoành, đè thật chặt, nói: “Đồ đã tặng cho nàng, ta sẽ không lấy lại. Nếu nàng nhìn nó không thuận mắt thì tự ném đi.” Nói xong, bước nhanh ra khỏi đó, không quay đầu lại.
Nhạc Hoành thở hổn hển, nắm chiếc khóa vàng nhìn về phía Thôi thúc để xin giúp đỡ. Thôi thúc cười nói: “A Hoành không thích thì mai đem bán nó đi rồi mua cho mình vài bộ quần áo mới.”
Nhạc Hoành cố tình nói thật to: “Thôi thúc nói đúng, mai con sẽ đi ngay!”
Sài Chiêu không giấu được nụ cười trên môi, chỉ có Vân Tu là nhìn đông nhìn tây, không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Thiếu chủ.” Vân Tu muốn nói nhưng lại thôi.
“Nghĩ gì thì nói ra đi, ấp a ấp úng như vậy đâu giống tính cách của Vân Tu.” Sài Chiêu không nhìn hắn, nói.
Vân Tu quýnh quáng nói: “Thiếu chủ, chiếc khóa vàng ấy là của vương phi để lại cho ngài, nếu thiếu phu nhân đem nó đi bán thật thì…”
“Đồ ngốc.” Sài Chiêu liếc nhìn bộ dạng sốt ruột của Vân Tu, nói: “Bán thì ta lại mua về là được.”
Vân Tu lập tức hiểu ra, cười hì hì, đi nhanh tới bên cạnh Sài Chiêu, vui vẻ nói: “Đi theo thiếu phu nhân một chặp ta mới hiểu tại sao thiếu chủ lại nhớ nhung cô ấy suốt mấy năm trời như thế. Dung mạo xinh đẹp này, tính cách lại rất thú vị. Tuy hơi cứng đầu tí nhưng lại không lằng nhằng như những cô gái khác… Ta nói lý lẽ với cô ấy, cô ấy liền nghe theo và tự trở về. Cô ấy mà làm thiếu phu nhân, Vân Tu ta rất phục.”
Sài Chiêu dừng bước, nói: “Huynh mở miệng là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, sao A Hoành chưa cắt lưỡi của huynh nhỉ?”
Vân Tu cười ha hả, nói: “Cô ấy rất muốn làm vậy, còn móc cả dao ra dọa ta nhưng Vân Tu ta lớn lên dưới ánh đao, lẽ nào lại sợ một con dao nho nhỏ của một cô gái hay sao?”
Sài Chiêu vuốt cổ mình một cái. Ở sơn cốc, lúc y vừa mở mắt ra, con dao lạnh lẽo ấy đang kề cổ mình, ánh mắt quật cường của A Hoành như hiển hiện trước mắt. “Nói, ngươi đã nhìn thấy gì rồi?”
“Nhanh chút, về thôi!” Sài Chiêu hoàn hồn lại, hối một tiếng rồi cả hai cùng rơi vào trong im lặng.
Nhạc Hoành nhón chân nhìn theo, mãi đến khi chắc rằng hai người kia đã đi xa thì mới thở phào một hơi. Nàng đi thẳng đến bên lu nước, cầm cái gáo lên đưa vào miệng mình. “Khát chết đi được, cả người toàn là mồ hôi…”
“Sài thiếu chủ cũng vừa uống bằng cái gáo ấy…” Thôi thúc lên tiếng.
Nhạc Hoành phun nước ra, ho sặc sụa. “Thôi thúc, thúc…” Nói đến đây thì ném cái gáo vào trong lu nước, mặt đỏ bừng vì tức giận. “Khát chết cũng tốt, không cần phải nhìn gã ấy nữa.”
Nhạc Hoành đang định đi vào nhà thì Thôi thúc ung dung nói: “Suýt nữa thì quên, hắn còn vào phòng con xem thử… Chẳng lẽ A Hoành định vào rừng ở sao?”
Nhạc Hoành ảo não lắc đầu, đóng cửa phòng lại, dựa sát vào bức tường đá, từ từ ngồi xuống đất. Tay nàng còn nắm chiếc khóa vàng, muốn ném đi nhưng nó lại dính chặt vào tay, không cách nào ném được.
Trong sân.
Sài Chiêu thấy còn khá nhiều củi chưa chẻ xong nên xắn ống tay áo, nhặt cái rìu dưới đất lên, tự mình chẻ hết. Thôi thúc thong thả đi đến trước mặt Sài Chiêu, y ngẩng đầu lên cười và vẫn không ngừng tay lại.
“Sài thiếu chủ làm việc chân tay cũng thật đâu ra đó.” Thôi thúc cười, nói.
Sài Chiêu dừng tay lại, nhìn Thôi thúc, nói: “Thôi thúc xem thường ta rồi. Trong những năm ta được thúc thúc gửi nuôi ở bên ngoài đã học được rất nhiều thứ, khi đó ngày nào cũng phải chặt củi, nhiều hơn chỗ này cả chục lần.”
“Ồ?” Thôi thúc thích thú nhìn vào đôi mắt xám của y. “Con trai độc nhất của họ Sài cũng từng phải chịu khổ à?”
Sài Chiêu phủi phủi vụn gỗ trên người, ngước mắt nhìn mặt trăng non vừa nhú lên trên bầu trời, đáp: “Nỗi vất vả để sinh tồn, sự ấm lạnh của lòng người, có thứ nào mà ta chưa từng nếm trải chứ.” Sài Chiêu nói với giọng lạnh nhạt, như thể đang nói chuyện người khác vậy. “Nếm đủ mọi đắng cay thì sẽ vô cũng trân trọng sự ngọt ngào khó có được kia. Thôi thúc cũng đã trải qua nửa đời người, chắc cũng sẽ hiểu.”
Thôi thúc tằng hằng vài tiếng. “Nhưng nếu được sống trong mật ngọt suốt mười mấy năm, bỗng nhiên gặp nạn rơi vào cực khổ thì Sài thiếu chủ sẽ thế nào?”
Dưới ánh trăng, Sài Chiêu nhìn bàn tay đầy vết chai của mình, lẩm bẩm như đang nói với Thôi thúc, lại giống đang nói với chính mình. “Đắng cay ngọt bùi có nhau, đi hết cuộc đời này.”
Nhất thời, Thôi thúc không biết nên nói gì. Sài Chiêu đứng dậy, hoạt động cho giãn gân cốt rồi đi đến bên cạnh lu nước, cầm cái gáo lên múc nước uống xong mới nhìn Thôi thúc: “Không biết tại hạ… có thể đi xem nơi A Hoành đã ở trong hai năm nay không?”
Thôi thúc chỉ vào căn phòng ở phía đông, nói: “Bên kia, Sài thiếu chủ cứ tự nhiên.”
Sài Chiêu đẩy cánh cửa gỗ tạo thành tiếng cót két. Tuy căn phòng nhỏ hep đơn sơ nhưng được bài trí rất ngăn nắp gọn gàng, bên cạnh chiếc giường được trải vải bố thô sơ có cắm mấy cành hoa hạnh vừa bẻ sáng nay, cả căn phòng tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Trên bức tường đá loang lổ có treo một chiếc cung làm từ gỗ cây liễu, trong hộp đựng tên toàn là những mũi tên bằng trúc vừa làm xong. Sài Chiêu đến gần nhìn, từng chữ “Hoành” trên đầu mũi tên hiện lên rất rõ.
“Là hắn…?” Trước mặt Sài Chiêu hiện lên hình ảnh Ân Sùng Quyết chiều nay, trong đôi mắt xám lóe lên chút ghen tuông rồi vụt tắt.
Ngón tay y lướt qua chăn mền mềm mại, nó như còn vương lại độ ấm của Nhạc Hoành. Sài Chiêu thấy Thôi thúc đang đứng dựa vào cửa, nhìn mình thì rụt tay lại, nhíu mày nói: “A Hoành vẫn luôn ở chỗ này sao?”
Thôi thúc trả lời: “Đúng là có hơi đơn sơ nhưng tay làm hàm nhai, không phụ thuộc vào người khác, cũng rất tự do tự tại, A Hoành chưa từng cảm thấy tủi thân.”
“Thiên kim quyền quý… A Hoành chưa từng phải chịu khổ như vậy.” Mắt Sài Chiêu toát lên vẻ tiếc nuối. “Nếu ta đến Thương Châu sớm vài ngày…”
“Sài thiếu chủ đừng nhắc đến chuyện xưa đau khổ của A Hoành nữa.” Thôi thúc khoác tay, nói.
Thấy sắc trời không còn sớm, Sài Chiêu quay đầu lại nhìn căn phòng của A Hoành lần nữa rồi chắp tay nói với Thôi thúc: “Tại hạ xin cáo từ, vài ngày nữa lại đến…”
“Đừng…” Thôi thúc xua tay nói: “Phải được sự đồng ý của A Hoành đã.”
Sài Chiêu cười tự giễu rồi bước ra ngoài sân, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Hoành và Vân Tu kẻ trước người sau cách nhau khá xa đang đi về phía này. Nhạc Hoành ngước mắt nhìn thấy Sài Chiêu thì vội vàng thu mắt về, cúi đầu định đi lướt qua chỗ y nhưng bị Sài Chiêu kéo cánh tay lại. Y nắm rất chặt nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, không hề khiến nàng đau đớn.
Sài Chiêu nhét mạnh chiếc khóa vàng vào tay Nhạc Hoành, đè thật chặt, nói: “Đồ đã tặng cho nàng, ta sẽ không lấy lại. Nếu nàng nhìn nó không thuận mắt thì tự ném đi.” Nói xong, bước nhanh ra khỏi đó, không quay đầu lại.
Nhạc Hoành thở hổn hển, nắm chiếc khóa vàng nhìn về phía Thôi thúc để xin giúp đỡ. Thôi thúc cười nói: “A Hoành không thích thì mai đem bán nó đi rồi mua cho mình vài bộ quần áo mới.”
Nhạc Hoành cố tình nói thật to: “Thôi thúc nói đúng, mai con sẽ đi ngay!”
Sài Chiêu không giấu được nụ cười trên môi, chỉ có Vân Tu là nhìn đông nhìn tây, không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Thiếu chủ.” Vân Tu muốn nói nhưng lại thôi.
“Nghĩ gì thì nói ra đi, ấp a ấp úng như vậy đâu giống tính cách của Vân Tu.” Sài Chiêu không nhìn hắn, nói.
Vân Tu quýnh quáng nói: “Thiếu chủ, chiếc khóa vàng ấy là của vương phi để lại cho ngài, nếu thiếu phu nhân đem nó đi bán thật thì…”
“Đồ ngốc.” Sài Chiêu liếc nhìn bộ dạng sốt ruột của Vân Tu, nói: “Bán thì ta lại mua về là được.”
Vân Tu lập tức hiểu ra, cười hì hì, đi nhanh tới bên cạnh Sài Chiêu, vui vẻ nói: “Đi theo thiếu phu nhân một chặp ta mới hiểu tại sao thiếu chủ lại nhớ nhung cô ấy suốt mấy năm trời như thế. Dung mạo xinh đẹp này, tính cách lại rất thú vị. Tuy hơi cứng đầu tí nhưng lại không lằng nhằng như những cô gái khác… Ta nói lý lẽ với cô ấy, cô ấy liền nghe theo và tự trở về. Cô ấy mà làm thiếu phu nhân, Vân Tu ta rất phục.”
Sài Chiêu dừng bước, nói: “Huynh mở miệng là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, sao A Hoành chưa cắt lưỡi của huynh nhỉ?”
Vân Tu cười ha hả, nói: “Cô ấy rất muốn làm vậy, còn móc cả dao ra dọa ta nhưng Vân Tu ta lớn lên dưới ánh đao, lẽ nào lại sợ một con dao nho nhỏ của một cô gái hay sao?”
Sài Chiêu vuốt cổ mình một cái. Ở sơn cốc, lúc y vừa mở mắt ra, con dao lạnh lẽo ấy đang kề cổ mình, ánh mắt quật cường của A Hoành như hiển hiện trước mắt. “Nói, ngươi đã nhìn thấy gì rồi?”
“Nhanh chút, về thôi!” Sài Chiêu hoàn hồn lại, hối một tiếng rồi cả hai cùng rơi vào trong im lặng.
Nhạc Hoành nhón chân nhìn theo, mãi đến khi chắc rằng hai người kia đã đi xa thì mới thở phào một hơi. Nàng đi thẳng đến bên lu nước, cầm cái gáo lên đưa vào miệng mình. “Khát chết đi được, cả người toàn là mồ hôi…”
“Sài thiếu chủ cũng vừa uống bằng cái gáo ấy…” Thôi thúc lên tiếng.
Nhạc Hoành phun nước ra, ho sặc sụa. “Thôi thúc, thúc…” Nói đến đây thì ném cái gáo vào trong lu nước, mặt đỏ bừng vì tức giận. “Khát chết cũng tốt, không cần phải nhìn gã ấy nữa.”
Nhạc Hoành đang định đi vào nhà thì Thôi thúc ung dung nói: “Suýt nữa thì quên, hắn còn vào phòng con xem thử… Chẳng lẽ A Hoành định vào rừng ở sao?”
Nhạc Hoành ảo não lắc đầu, đóng cửa phòng lại, dựa sát vào bức tường đá, từ từ ngồi xuống đất. Tay nàng còn nắm chiếc khóa vàng, muốn ném đi nhưng nó lại dính chặt vào tay, không cách nào ném được.