Săn tim nàng

Chương 35

Chương 35
Sài Chiêu tiến lên vài bước quỳ một gối xuống đất, “Chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, thuộc hạ muôn chết không từ, thay Hoàng Thượng tranh giành thiên hạ, trở thành vị hoàng đế ghi danh thiên cổ.”
“Thật sao!” Nam Cung Thần khó nén cảm giác vui mừng, nhìn về phía Nam Cung yến nói. “Hoàng tỷ, trẫm muốn làm vị hoàng đế lưu danh thiên cổ, trẫm muốn được lưu danh thiên cổ.”
Nam Cung Yến thấy triều thần đều bị mấy lời của Sài Chiêu uy hiếp, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Tô thái úy cũng đã nhắc tới với hoàng thượng và bản cung chuyện Sài tướng quân được Ân Gia Bảo của Tuy Thành tương trợ. Nhưng đánh Lương là chuyện lớn, không thể định đoạt trong vài ngày, cho dù thúc cháu hai vị tràn ngập lòng tin, cũng phải đợi cho hoàng thượng và bản công cân nhắc lại, không nên nóng vội.”
“Trưởng công chúa có thể chờ, dân chúng trong thiên hạ cũng không thể chờ.” Ngữ khí của Sài Chiêu kiên quyết không chút do dự: “Nếu không nắm chắc, thuộc hạ và thúc phụ tuyệt đối không dám cầu hoàng thượng.”
“Nắm chắc?” Nam Cung Yến cười lạnh nói. “Khi Kỷ Minh đánh Đại Chu ta, không phải y tràn ngập lòng tin? Kết quả thì sao? Không phải đại bại dưới tay của Sài tướng quân sao? Thời thế trong thiên hạ quả là biến đổi khôn lường.”
“Trưởng công chúa nói không sai!”
“Trưởng công chúa nói rất có lý.”
“Nếu Kỷ Minh có thể thua dưới tay thuộc hạ một lần, thuộc hạ tất nhiên có thể khiến hắn bại lần thứ hai.” Vẻ mặt Sài Chiêu tràn ngập trấn định: “Trưởng công chúa, mong rằng ngài có thể khuyên hoàng thượng vài câu, chớ có nghịch lại ý định thống nhất thiên hạ của hoàng thượng.”
Thấy tình huống có chút lúng túng, Tô Thuỵ Thuyên nhìn phải nhìn trái, tiến lên nói: “Như thần đã thấy, Ân Gia Bảo nhân cường mã tráng, tiền của dư thừa, nếu quy thuận Đại Chu ta, cũng rất hữu dụng… Nhưng như lời trưởng công chúa nói, công Lương là đại sự, hay là nên… cân nhắc kỹ lưỡng lại, phải cân nhắc lại mới được.”
Vân Tu khẽ hừ một tiếng, nói: “Ta khinh, nói nửa ngày cũng như không, toàn lời thừa.”
Nhạc Hoành vội vàng kéo góc áo hắn, trừng mắt lắc đầu với hắn.
Nam Cung Yến liếc mắt ra hiệu cho Lạc Tân, Lạc Tân hiểu ý đi đến gần Nhạc Hoành, đôi mắt như hùng ưng nhìn nàng không chút hảo ý: “Nhạc tiểu thư, à không đúng, nên gọi là Sài phu nhân mới đúng. Phụ thân Nhạc Thịnh Nhạc tướng quân của Sài phu nhân, danh tiếng vang dội thiên hạ, có dũng có mưu trấn thủ Thương Châu – Tấn Quốc hơn mười năm, không thể coi là không lợi hại. Nhưng thế thì sao? Cũng bị Kiỷ Minh đánh bại. Khi binh bại, thành bị phá, chắc rằng Sài phu nhân cũng đã được chứng kiến đội quân thiết kỵ dũng mãnh của quân Lương. Thế sao Sài phu nhân không khuyên nhủ Sài tướng quân, hai người mới thành thân, sao lại huỷ đi sự thái bình hiếm có này chứ?”
Chúng thần nhất loạt nhìn về phía Nhạc Hoành, Nhạc Hoành nhìn Lạc thái phó khẽ gật đầu chào, vẻ mặt đầy bình tĩnh, nhưng ngữ khí cứng cỏi nói: “Gia phụ tứ cố vô thân, khổ công giữ Thương Châu hơn tháng trời, ai ngờ Kỷ Minh gian trá, thông đồng gian tế nội ứng ngoại hợp, phá Thương Châu của ta, giết cha và huynh trưởng… Kẻ chỉ biết sử dụng quỷ kế thì có gì lợi hại? Chẳng qua là kẻ tiểu nhân không đáng nhắc tới mà thôi. Binh mã Lương quốc công thành hơn tháng trời mà chưa từng chiếm được ưu thế, cũng chỉ thế mà thôi.”
Thấy Nhạc Hoành tuy rằng vẻ mặt buồn rầu nhưng lời nói đanh thép, Lạc thái phó nhíu mày nhưng vẫn ngang ngạnh nói: “Thế không phải là… Sài phu nhân ghi hận xưa, giật dây tướng công của mình lợi dụng quốc lực Đại Chu để trả nợ nước thù nhà sao?”
Nam Cung Yến giơ tay áo che mặt nở nụ cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Nhạc Hoành tựa như muốn theo sát nàng vậy.
Nhạc Hoành ngẩng đầu, không chút yếu thế nhìn thẳng vào đôi mắt đầy địch ý của Lạc Tân: “Nếu Nhạc Hoành muốn dựa vào phu quân để báo thù, khi thành bị phá cũng đã đi tìm phu quân ngay lập tức, chứ sao lại ẩn mình mấy năm? Lạc thái phó, ngài không phải là quá coi thường ta rồi.”
Ánh mắt Nam Cung Thần loé lên nhìn Nhạc Hoành, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Hoàng tỷ, nàng dám nói như vậy, nhất định là người không tầm thường, có phải không?”
“Nhạc Hoành Thương Châu, hậu duệ của danh tướng…” Nam Cung Yến cười đầy ẩn ý nói: “Mười hai tuổi đã có thể bắn trúng chim bay cao tận tầng mây trên trời, danh chấn vang dội. Hoàng Thượng, như vậy có đủ để gọi là có bản lĩnh hay không?”
Nam Cung Thần đấm tay nói: “Thì ra là nàng ta. Trẫm muốn xem tài bắn cung khinh thế vô song. Nhạc Hoành phải không, nếu ngươi có thể làm trẫm vừa lòng, trẫm sẽ đồng ý với Sài tướng quân, sao nào?”
Đôi mắt màu xám của Sài Chiêu nhìn Nam Cung Thần trên long ỷ, dù sao Nam Cung Thần cũng còn nhỏ, bị y nhìn nhất thời có chút run sợ không dám nói nữa.
Nhạc Hoành bình tĩnh nhìn trượng phu, sau đó tiến lên vài bước quỳ gối xuống, khiêm tốn nói: “Hoàng Thượng muốn xem, Nhạc Hoành nguyện thử một lần.”
Nam Cung Thần nuốt nước bọt, thấy đại tỷ gật đầu với mình, cố lấy dũng khí nói: “Trẫm, mấy ngày trước đây… Mấy ngày trước đây nhìn thấy trên mái hiên đại điện có treo chuông ngọc lưu ly, khi ánh mặt trời chiếu vào toả sáng rất đẹp, trẫm rất thích. Nhưng mà mái hiên kia quá cao, người trong cung không ai có thể tháo chuông ngọc xuống cho trẫm… xem ra chỉ có thể dựa vào ngoại lực bắn hạ xuống cho trẫm. Nhưng ngọc lưu ly rơi xuống đất nhất định sẽ bị vỡ nứt, quân sĩ có tài bắn cung cũng không ai có thể nắm chắc là lấy xuống chuông ngọc hoàn hảo không tổn hao gì…”
Nam Cung Thần chậm rãi tựa như học thuộc lòng nói xong, cụp mắt xuống tiếp tục nói: “Nhạc Hoành ngươi có bằng lòng thử một lần cho trẫm hay không?”
“Được làm từ ngọc lưu ly?” Nhạc Hoành thoáng sửng sốt. “Quả thật... Rất khó.”
“Sài phu nhân cũng không dám chắc sao?” Đôi mắt Nam Cung Yến lấp lánh chuyển động, “Xem ra, quả nhiên cũng không nắm chắc được 10 phần. Năm đó Sài phu nhân trình diễn tài nghệ trước thánh thượng, một phát ba mũi tên thắng Kỷ Minh, nhưng hôm nay cũng không chắc chắn có thể lấy xuống chuông ngọc lưu ly mà hoàng thượng tâm tâm niệm niệm. Chuyện công Lương tất nhiên cũng không thể tuỳ tiện đồng ý được.”
Nhạc Hoành cắn cắn môi, giương mắt nhìn Nam Cung Thần nói: “Hoàng Thượng, Nhạc Hoành nguyện ý thử một lần.”
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu nhịn không được khẽ gọi. “Không được…”
Nhạc Hoành khẽ cong khoé môi nở một nụ cười vô cùng ung dung. “Không thử một lần sao mà biết được. Hoàng thượng ngài nói phải không?”
Nam Cung Thần nhảy xuống khỏi long ỷ, vỗ tay nói: “Trẫm đoán ngươi nhất định có thể, nhất định là được, nhất định là được.”
Nam Cung Yến còn chưa kịp gọi người giữ đệ đệ lại, Nam Cung Thần đã chạy ra bên ngoài điện. Sài Chiêu đến bên Nhạc Hoành, nắm tay nàng cúi đầu nói, “A Hoành không cần thiết phải như vậy, chuyện ta và thúc thúc đã quyết định, không ai có thể thay đổi.”
Nhạc Hoành đè lên tay y, con ngươi long lanh tràn đầy vẻ trấn an. “Chàng không tin ta?”
Sài Chiêu lạnh lùng nhìn chúng thần tử đang đứng yên không dám hé răng trên triều, họ bị lườm đến mức thân hình run rẩy. Sài Chiêu xoay người nói: “Sài Chiêu ta và thúc phụ chỉ hy vọng mũi tên này của nương tử Nhạc Hoành có thể chặn được miệng lưỡi của bách quan, đồng ý cho Sài gia quân khởi binh đánh Lương!”
Sống lưng Lạc Tân ướt đẫm mồ hôi, Tô Thuỵ Thuyên cúi đầu tránh ánh mắt Sài Chiêu, miệng hô: “Chúng ta cũng theo đi ra ngoài mở rộng tầm mắt thôi, nghe nói ngay cả Sở Vương Kỷ Minh cũng bị thua dưới tay Sài phu nhân, nhất định nên đi xem.”
Vân Tu chạy nhanh đi dắt ngựa, giúp Nhạc Hoành lấy cung tên vàng trên lưng ngựa xuống. Nhìn lại chính điện hoàng cung, thấy độ cao mái hiên cách mặt đất không dưới 10 trượng, nheo mắt nhìn lỹ, quả nhiên thấy được trên mái nhọn cao nhất chuông lưu ly đang chói sáng, bất quá mới chỉ nhìn một lát, ánh sáng chói toả ra từ chuông lưu ly đã làm loá mắt Vân Tu. Cái chuông tựa hồ… khó có thể phân biệt rõ thực hư.
“Thế này sao mà làm được?” Vân Tu gấp đến lỗi dậm chân nói. “Thiếu phu nhân dù có lợi hại đến đâu cũng không thể bắn hạ cái chuông ngọc lưu ly kia xuống mà không bị tổn hại gì. Thiếu chủ người xem đi, mặc dù không quá cao nhưng mới nhìn chút xíu đã loá mắt, còn…” Vân Tu cố ý trừng mắt nhìn Sơ Vân công chúa Nam Cung Yến vừa dời bước ra ngoài điện, cất cao giọng nói: “Ngọc lưu ly trong suốt dễ vỡ, bắn hạ đã là rất khó, rơi xuống đất liền vỡ tan tành, sao ta lại có cảm giác chuyện này căn bản không thể làm được chứ?”
Nam Cung Yến ho nhẹ một tiếng, cười cười nói: “Bản cung cũng chưa bao giờ nói là việc này dễ dàng, nhưng chuyện này chính miệng Sài phu nhân đã đáp ứng, nàng ta muốn làm cho hoàng thượng vui vẻ, bản cung sao có thể ngăn được chứ?”
Vân Tu tức tối đưa cung và tiễn trên tay cho Nhạc Hoành, hạ giọng nói: “Thiếu phu nhân, ta tạm thời thử một lần, thành không được, cũng không xấu mặt.”
Nhạc Hoành nhận lấy kim lưu cung, trân trọng lau dây cung mềm mại, khẽ căng một cái nói: “Vốn chỉ là thử thôi mà, không cần phải lo đâu.”
Mọi người chăm chú nhìn Nhạc Hoành đứng thẳng người hồi lâu không có động tĩnh gì, thấy nàng khép hờ hai mắt như là đang nghĩ gì, cung vàng trong tay lại từ từ nâng lên, mọi người tuy rằng rất tò mò nhưng không dám bàn tán ra tiếng, bốn mắt nhìn nhau đành phải chờ.
Ước chừng qua nửa ngày, trời như là tối hơn, thái dương chiếu rọi trên cao mái hiên đại điện chậm rãi dời về tây, Vân Tu đứng canh chừng bên cạnh Nhạc Hoành nhất thời hiểu rõ, mắt sáng ngời tỏ vẻ vừa vui mừng lẫn sợ hãi. “Thì ra là thế... thiếu phu nhân!”
Nam Cung Yến thấp giọng hỏi cung nhân: “Chuông ngọc lưu ly kia thế nào rồi.”
Cung nhân khẳng định nói: “Trưởng công chúa cứ yên tâm đi, rơi xuống đất tức là sẽ vỡ.”
Nam Cung Yến thở ra một hơi nhẹ nhõm, mắt vẫn không dời Nhạc Hoành.
Sài Chiêu khoanh tay nhìn chằm chằm thê tử… Ngày đó, y còn nhớ rõ bộ dáng không Nhạc Hoành khi tiếp nhận cung bạc của Kỷ Minh, khẽ kéo cung, miệng kêu một tiếng “phạch”, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường. Nhạc Hoành hôm nay, cũng giống như ngày ấy, y biết, thê tử của mình nhất định có thể làm được.
Khoé miệng Sài Chiêu phảng phất ý cười, Tô Tinh Trúc không vội vàng xuyên qua đám người trùng điệp, nhìn chằm chằm khuôn mặt Sài Chiêu và Nhạc Hoành.

back top