Chương 36: Tài nghệ kinh người
Nhạc Hoành thầm đếm nhịp tim của chính mình, “1,2, 3, 4,..” rồi không để ai kịp nháy mắt, nhanh như chớp rút ra một mũi tên vàng, cánh tay nàng vung lên một đường vòng cung hoàn mỹ, lại dường như không hề dùng hết sức lực, mũi tên vàng đã lao đi, nhằm thẳng hướng chuông ngọc lưu ly đang nhẹ đong đưa trên mái hiên kia.
Khoảng trống giữa chuông ngọc và góc mái hiên vô cùng nhỏ hẹp, thế nhưng mũi tên vàng vừa khéo xuyên qua chiếc vòng trên đầu chuông, mang theo chiếc chuông nhẹ nhàng rơi xuống đất theo một quỹ đạo cong hoàn hảo.
Nhẹ thu lại dây cung, Nhạc Hoành trầm mặc quay lưng đi không nhìn nữa.
Mũi tên xuyên qua vòng tròn nhỏ là điều cực hiếm thấy, ngay cả người đã nửa đời trải qua không ít chuyện như Sài Dật cũng sững sờ đứng ngay tại chỗ, không dám tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt. Nam Cung Yến cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào chiếc chuông ngọc đang rơi xuống kia, cảm giác như tim đã ngừng đập.
Mũi tên mang theo chuông ngọc lắc lư rơi xuống, tên nhọn cắm vào khoảng góc tường loang lổ bùn đất của hoàng cung, chuông ngọc lưu ly chao đảo tựa vào độ nghiêng của thân mũi tên, phát ra vài âm thanh trong trẻo.
Vân Tu dụi dụi mắt, nhào ra từ trong đám đông phía trước, cúi người tỉ mỉ quan sát, xác định chuông ngọc lưu ly thực sự hoàn hảo không một vết xước, rút mũi tên vàng giơ cao lên trời, hét lên: “Thành công rồi! Thiếu phu nhân thành công rồi! Chuông ngọc hoàn hảo không tổn hao gì, còn ai không phục nữa!!!”
Thân thể Nam Cung Yến chấn động, như bị đóng đinh trên ghế, tay không ngừng vuốt ngực hít từng hơi khó khăn: “Không thể nào, không thể nào!”
Nhạc Hoành nhận lấy chuông ngọc lưu ly từ tay Vân Tu, đi đến trước mặt Nam Cung Thần – người đã sớm nhìn đến phát ngốc, khẽ mỉm cười nói: “Hoàng thượng, người xem!”
Nam Cung Thần ngây người đưa tay đón lấy chuông ngọc, lật tới lật lui kiểm tra nó, vừa xem vừa kinh ngạc vừa nói: “Thật sự hoàn hảo, Hoàng tỷ xem xem!”
Nam Cung Yến khinh thường xoay người lại, Nam Cung Thần cũng không tức giận, đưa chuông ngọc vào sát tai lắc vài cái, sau đó cười to ra tiếng, làm ra dáng vẻ của người lớn nhìn Nhạc Hoành nói: “Phu nhân của Sài tướng quân, ngươi muốn trẫm thưởng gì cho ngươi?”
Nhạc Hoành chớp chớp mắt, cười cười: “Hoàng thượng, người lúc nãy đã hứa với ta…”
“Ơ…” Nam Cung Thần có chút sợ sệt, chần chừ nắm chặt chiếc chuông ngọc trong tay, cúi đầu hậm hực không dám nói thành lời.
Đôi mắt Nhạc Hoành dịu dàng nhìn thẳng vào gương mặt đang dần đỏ bừng của Nam Cung Thần, dịu giọng nói: “Hoàng thượng hãy nhìn chiếc chuông ngọc trong tay người, lấp lánh đầy màu sắc, có phải rất đẹp không?”
“Đó là điều dĩ nhiên!” Nam Cung Thần ngước đầu lên nói: “Đây là cống phẩm của Nam Triều, là vật mà trẫm thích nhất!”
“Đồ càng đẹp thì càng dễ vỡ.” Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh m. “Cũng giống như non sông Đại Chu ta ở dưới chân của ngài vậy, không phải xém chút nữa đã bị vỡ vụn dưới vó ngựa Lương Quốc kia hay sao?”
Nam Cung Thần gật đầu nhìn thúc cháu Sài gia. “Lần này may mà nhờ có Sài vương gia và Sài tướng quân thay trẫm bảo toàn non sông…”
Khóe môi Nhạc Hoành khẽ cong lên. “Nhạc Hoành có thể đem chuông ngọc lưu ly hoàn hảo không chút tổn hại nào trả về trong tay hoàng thượng, Sài gia cũng nhất định đem vạn dặm non sông nguyên vẹn đưa về cho người, không thử thì làm sao biết được?”
Đôi mắt Nam Cung Thần lóe lên tia sáng thuần khiết, trong miệng lẩm bẩm nói. “Không thử thì làm sao biết được, vậy nên thử một lần…”
Nhạc Hoành vung vẫy cung vàng trên tay, vẻ mặt tươi sáng đến bên Sài Chiêu, nở nụ cười tự nhiên đứng sóng vai với y: “Sài thiếu chủ, phu nhân của người thế nào hả?”
Sài Chiêu vuốt nhẹ chóp mũi thanh tú của nàng, ngẩng đầu liếc ánh nhìn lạnh lùng với những đại thần ở xung quanh, đón lấy chiếc chuông ngọc lưu ly từ tay Vân Tu nói: “Các vị đại nhân còn điều gì muốn nói?”
Gương mặt Lạc Tân tái nhợt, cúi đầu không dám lên tiếng, thân thể Nam Cung Yến khẽ giật giật, hít sâu một hơi không nói thành lời.
“Ý trời!” Giọng nói cứng cáp của Sài Dật đúng lúc vang lên. “Xem ra ông trời cũng muốn để Đại Chu ta thống nhất thiên hạ!”Sài Dật hướng Nam Cung Thần quỳ xuống. “Hoàng thượng, người đã tận mắt nhìn thấy chuyện dường như không thể xảy ra, như vậy vẫn còn hoài nghi, không đủ tin tưởng sự quyết tâm và lòng thành của Sài gia ta có thể thay người theo đuổi sự nghiệp thống nhất thiên hạ sao?”
Nam Cung Thần ngước đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, cũng không còn tâm trí nào để nhìn sắc mặt của Trưởng công chúa Nam Cung Yến nữa, giọng nói mang theo nức nở nói: “Sài gia cả nhà trung lương, trẫm, trẫm sao có thể không tin tưởng Sài vương gia và Sài tướng quân.”
Nam Cung Thần nhìn sang Nhạc Hoành, lại bắt gặp Nhạc Hoành nở nụ cười bình tĩnh với mình, chiếc cung vàng trong tay nàng phát ra ánh sáng rực rỡ, Nam Cung Thần nuốt nước miếng, gật đầu nói: “Trẫm đã nói trước, nay nàng ta đã làm được, trẫm tin Sài gia cũng có thể làm được.”
“Hoàng thượng…!” Nam Cung Yến đứng bật dậy, thế nhưng những lời định nói đều bị Sài Dật kiên quyết đánh gãy.
“Lão phu tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng thánh minh! Hoàng thượng thánh minh!” Giọng của Sài Dật mạnh mẽ vang vọng cả không gian.
Thấy dường như các đại thần trong triều không ai muốn phụ họa theo,do dự không quyết, Sài Chiêu hất vạt áo trước bước đến trước mặt Nam Cung Thần, cặp mắt xám lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thụy Thuyên khiến lão trong lòng khẩn trương, do dự giây lát rồi đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu dõng dạc hô to: “Sài gia toàn gia lớn nhỏ một lòng, binh lính anh dũng thiện chiến, công Lương tất thắng, hoàng thượng thánh minh, hoàng thượng thánh minh!”
Ngay lập tức đám quần thần đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô “Thánh minh”liên tiếp vang lên như thấu tận trời xanh.
Vẻ mặt Nam Cung Thần lộ ra vẻ thích thú nhìn đám quần thần, tươi cười nhìn Nam Cung Yến, Nam Cung Yến xụi người dường như đứng không vững, trong mắt tràn đầy oán giận nhìn chằm chằm Sài Chiêu và Nhạc Hoành, dưới sự giúp đỡ của cung nữ từ từ đứng dật, nhẹ phất cánh tay mềm mại như nước: “Văn võ bá quan đã đều cảm thấy chuyện công Lương là có thể, vậy thì phải nhờ cậy vào Sài gia rồi. Sài vương gia, Sài tướng quân, giang sơn Đại Chu của Nam Cung gia ta đều nhờ cậy cả vào công sức của thúc cháu hai ngươi rồi!”
Nhìn thấy Nam Cung Yến xoay người rời khỏi, Nam Cung Thần cũng lập tức nhảy khỏi ghế vội vã chạy theo. “Hoàng tỷ, đợi trẫm với!”
Vân Tu cắn cắn mu bàn tay nhìn cảnh này, thấp giọng nói: “Hoàng thượng còn nhỏ, trưởng công chúa chấp chính… Chậc chậc, giang sơn Đại Chu này, nếu không có vương gia và thiếu chủ chống đỡ, chỉ sợ là đã sớm bay theo gió rồi!”
Lời còn chưa dứt đã bị Nhạc Hoành không thương tiếc dẫm cho một phát. “Lại nói bậy!”
Vân Tu đau đớn kêu ra tiếng, nhăn mặt nhăn mày nói: “Vân Tu biết sai rồi, cũng không dám nói xằng nói bậy nữa, thiếu phu nhân tha mạng!” Vừa nói vừa cười hi hi cầm lấy hộp cung tên: “Ta còn cho rằng thế gian này chỉ có mỗi thiếu chủ là khiến Vân Tu ta tâm phục khẩu phục, không ngờ đến hôm nay lại nhiều hơn một người là thiếu phu nhân, Vân Tu ta đời này cam tâm tình nguyện vác hộp tên theo sau thiếu phu nhân!”
Sài Chiêu nhìn tới nhìn lui khắp người Vân Tu. “Ngươi thay A Hoành vác tên theo sau? A Hoành, nàng xem trọng hắn sao?”
Nhạc Hoành giả vờ cau mày nhăn mặt, phủi phủi lòng bàn tay nói: “Dù sao cũng không chọn được người tốt nhất, tạm thời cứ dùng thử cũng được!”
Vân Tu phấn khích nhảy vọt tới trước mặt Nhạc Hoành, “Đa tạ thiếu phu nhân đã không chê, Vân Tu nguyện theo người cả đời, tuyệt đối không oán giận!”
Lúc rời khỏi, Nhạc Hoành cầm cung vàng cùng Vân Tu đi ở phía trước, Vân Tu nhìn cây cung trong tay nàng với ánh mắt thèm thuồng, ám chỉ: “Đợi trở về Vân Đô, ta cũng phải đi xưởng binh khí làm một cây giống y thế này, xem có phải cung vàng thì tốt hơn không?”
Nhạc Hoành cười đưa cây cung qua: “Vậy thì cái này đưa ngươi dùng thử?”
Vân Tu vội vã phất tay nói: Hôm nay thôi đi, đổi sang hôm khác, hôm khác thiếu phu nhân dạy ta là được.”
Thấy hai người vừa nói vừa cười, Sài Dật vuốt vuốt râu, ôn tồn nói: “A Hoành và Vân Tu đúng là người trẻ tuổi, thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi.”
Sài Chiêu nhẹ bước chân, mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng uyển chuyển của Nhạc Hoành, thuận theo đáp: “A Hoành đã gả cho người ta mà vẫn còn bộ dạng như thế, thật đã khiến thúc phụ cười chê rồi!”
“Nói gì thế hả?” Sài Dật cười cười: “Khí phách của Nhạc Hoành không hề thua kém thúc cháu ta, có khi còn hơn cả Tịnh Nhi và Trọng Nguyên rất nhiều. A Chiêu, thúc phụ thật sự vui mừng thay con, xem ra, ngay cả ông trời cũng đều muốn giúp Sài gia ta.”
“Sài gia chí nguyện lớn lao, hoài bão đương nhiên sẽ đạt được. Huống hồ, con đã hứa với A Hoành.” Trong mắt Sài Chiêu lóe lên sự thương yêu, rũ mắt nhẹ cười nói. “Thù của Nhạc gia con sẽ thay nàng ghi nhớ, nàng muốn giang sơn này, con cũng sẽ dâng tặng nàng. Như hôm nay đã thấy rõ, ngày con thực hiện lời hứa với nàng đã ngày càng gần, đánh quân Lương đã ở trong tầm tay, mối thù của Nhạc gia cuối cùng cũng đến lúc báo rồi.”
Nhạc Hoành thầm đếm nhịp tim của chính mình, “1,2, 3, 4,..” rồi không để ai kịp nháy mắt, nhanh như chớp rút ra một mũi tên vàng, cánh tay nàng vung lên một đường vòng cung hoàn mỹ, lại dường như không hề dùng hết sức lực, mũi tên vàng đã lao đi, nhằm thẳng hướng chuông ngọc lưu ly đang nhẹ đong đưa trên mái hiên kia.
Khoảng trống giữa chuông ngọc và góc mái hiên vô cùng nhỏ hẹp, thế nhưng mũi tên vàng vừa khéo xuyên qua chiếc vòng trên đầu chuông, mang theo chiếc chuông nhẹ nhàng rơi xuống đất theo một quỹ đạo cong hoàn hảo.
Nhẹ thu lại dây cung, Nhạc Hoành trầm mặc quay lưng đi không nhìn nữa.
Mũi tên xuyên qua vòng tròn nhỏ là điều cực hiếm thấy, ngay cả người đã nửa đời trải qua không ít chuyện như Sài Dật cũng sững sờ đứng ngay tại chỗ, không dám tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt. Nam Cung Yến cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào chiếc chuông ngọc đang rơi xuống kia, cảm giác như tim đã ngừng đập.
Mũi tên mang theo chuông ngọc lắc lư rơi xuống, tên nhọn cắm vào khoảng góc tường loang lổ bùn đất của hoàng cung, chuông ngọc lưu ly chao đảo tựa vào độ nghiêng của thân mũi tên, phát ra vài âm thanh trong trẻo.
Vân Tu dụi dụi mắt, nhào ra từ trong đám đông phía trước, cúi người tỉ mỉ quan sát, xác định chuông ngọc lưu ly thực sự hoàn hảo không một vết xước, rút mũi tên vàng giơ cao lên trời, hét lên: “Thành công rồi! Thiếu phu nhân thành công rồi! Chuông ngọc hoàn hảo không tổn hao gì, còn ai không phục nữa!!!”
Thân thể Nam Cung Yến chấn động, như bị đóng đinh trên ghế, tay không ngừng vuốt ngực hít từng hơi khó khăn: “Không thể nào, không thể nào!”
Nhạc Hoành nhận lấy chuông ngọc lưu ly từ tay Vân Tu, đi đến trước mặt Nam Cung Thần – người đã sớm nhìn đến phát ngốc, khẽ mỉm cười nói: “Hoàng thượng, người xem!”
Nam Cung Thần ngây người đưa tay đón lấy chuông ngọc, lật tới lật lui kiểm tra nó, vừa xem vừa kinh ngạc vừa nói: “Thật sự hoàn hảo, Hoàng tỷ xem xem!”
Nam Cung Yến khinh thường xoay người lại, Nam Cung Thần cũng không tức giận, đưa chuông ngọc vào sát tai lắc vài cái, sau đó cười to ra tiếng, làm ra dáng vẻ của người lớn nhìn Nhạc Hoành nói: “Phu nhân của Sài tướng quân, ngươi muốn trẫm thưởng gì cho ngươi?”
Nhạc Hoành chớp chớp mắt, cười cười: “Hoàng thượng, người lúc nãy đã hứa với ta…”
“Ơ…” Nam Cung Thần có chút sợ sệt, chần chừ nắm chặt chiếc chuông ngọc trong tay, cúi đầu hậm hực không dám nói thành lời.
Đôi mắt Nhạc Hoành dịu dàng nhìn thẳng vào gương mặt đang dần đỏ bừng của Nam Cung Thần, dịu giọng nói: “Hoàng thượng hãy nhìn chiếc chuông ngọc trong tay người, lấp lánh đầy màu sắc, có phải rất đẹp không?”
“Đó là điều dĩ nhiên!” Nam Cung Thần ngước đầu lên nói: “Đây là cống phẩm của Nam Triều, là vật mà trẫm thích nhất!”
“Đồ càng đẹp thì càng dễ vỡ.” Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh m. “Cũng giống như non sông Đại Chu ta ở dưới chân của ngài vậy, không phải xém chút nữa đã bị vỡ vụn dưới vó ngựa Lương Quốc kia hay sao?”
Nam Cung Thần gật đầu nhìn thúc cháu Sài gia. “Lần này may mà nhờ có Sài vương gia và Sài tướng quân thay trẫm bảo toàn non sông…”
Khóe môi Nhạc Hoành khẽ cong lên. “Nhạc Hoành có thể đem chuông ngọc lưu ly hoàn hảo không chút tổn hại nào trả về trong tay hoàng thượng, Sài gia cũng nhất định đem vạn dặm non sông nguyên vẹn đưa về cho người, không thử thì làm sao biết được?”
Đôi mắt Nam Cung Thần lóe lên tia sáng thuần khiết, trong miệng lẩm bẩm nói. “Không thử thì làm sao biết được, vậy nên thử một lần…”
Nhạc Hoành vung vẫy cung vàng trên tay, vẻ mặt tươi sáng đến bên Sài Chiêu, nở nụ cười tự nhiên đứng sóng vai với y: “Sài thiếu chủ, phu nhân của người thế nào hả?”
Sài Chiêu vuốt nhẹ chóp mũi thanh tú của nàng, ngẩng đầu liếc ánh nhìn lạnh lùng với những đại thần ở xung quanh, đón lấy chiếc chuông ngọc lưu ly từ tay Vân Tu nói: “Các vị đại nhân còn điều gì muốn nói?”
Gương mặt Lạc Tân tái nhợt, cúi đầu không dám lên tiếng, thân thể Nam Cung Yến khẽ giật giật, hít sâu một hơi không nói thành lời.
“Ý trời!” Giọng nói cứng cáp của Sài Dật đúng lúc vang lên. “Xem ra ông trời cũng muốn để Đại Chu ta thống nhất thiên hạ!”Sài Dật hướng Nam Cung Thần quỳ xuống. “Hoàng thượng, người đã tận mắt nhìn thấy chuyện dường như không thể xảy ra, như vậy vẫn còn hoài nghi, không đủ tin tưởng sự quyết tâm và lòng thành của Sài gia ta có thể thay người theo đuổi sự nghiệp thống nhất thiên hạ sao?”
Nam Cung Thần ngước đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, cũng không còn tâm trí nào để nhìn sắc mặt của Trưởng công chúa Nam Cung Yến nữa, giọng nói mang theo nức nở nói: “Sài gia cả nhà trung lương, trẫm, trẫm sao có thể không tin tưởng Sài vương gia và Sài tướng quân.”
Nam Cung Thần nhìn sang Nhạc Hoành, lại bắt gặp Nhạc Hoành nở nụ cười bình tĩnh với mình, chiếc cung vàng trong tay nàng phát ra ánh sáng rực rỡ, Nam Cung Thần nuốt nước miếng, gật đầu nói: “Trẫm đã nói trước, nay nàng ta đã làm được, trẫm tin Sài gia cũng có thể làm được.”
“Hoàng thượng…!” Nam Cung Yến đứng bật dậy, thế nhưng những lời định nói đều bị Sài Dật kiên quyết đánh gãy.
“Lão phu tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng thánh minh! Hoàng thượng thánh minh!” Giọng của Sài Dật mạnh mẽ vang vọng cả không gian.
Thấy dường như các đại thần trong triều không ai muốn phụ họa theo,do dự không quyết, Sài Chiêu hất vạt áo trước bước đến trước mặt Nam Cung Thần, cặp mắt xám lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thụy Thuyên khiến lão trong lòng khẩn trương, do dự giây lát rồi đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu dõng dạc hô to: “Sài gia toàn gia lớn nhỏ một lòng, binh lính anh dũng thiện chiến, công Lương tất thắng, hoàng thượng thánh minh, hoàng thượng thánh minh!”
Ngay lập tức đám quần thần đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô “Thánh minh”liên tiếp vang lên như thấu tận trời xanh.
Vẻ mặt Nam Cung Thần lộ ra vẻ thích thú nhìn đám quần thần, tươi cười nhìn Nam Cung Yến, Nam Cung Yến xụi người dường như đứng không vững, trong mắt tràn đầy oán giận nhìn chằm chằm Sài Chiêu và Nhạc Hoành, dưới sự giúp đỡ của cung nữ từ từ đứng dật, nhẹ phất cánh tay mềm mại như nước: “Văn võ bá quan đã đều cảm thấy chuyện công Lương là có thể, vậy thì phải nhờ cậy vào Sài gia rồi. Sài vương gia, Sài tướng quân, giang sơn Đại Chu của Nam Cung gia ta đều nhờ cậy cả vào công sức của thúc cháu hai ngươi rồi!”
Nhìn thấy Nam Cung Yến xoay người rời khỏi, Nam Cung Thần cũng lập tức nhảy khỏi ghế vội vã chạy theo. “Hoàng tỷ, đợi trẫm với!”
Vân Tu cắn cắn mu bàn tay nhìn cảnh này, thấp giọng nói: “Hoàng thượng còn nhỏ, trưởng công chúa chấp chính… Chậc chậc, giang sơn Đại Chu này, nếu không có vương gia và thiếu chủ chống đỡ, chỉ sợ là đã sớm bay theo gió rồi!”
Lời còn chưa dứt đã bị Nhạc Hoành không thương tiếc dẫm cho một phát. “Lại nói bậy!”
Vân Tu đau đớn kêu ra tiếng, nhăn mặt nhăn mày nói: “Vân Tu biết sai rồi, cũng không dám nói xằng nói bậy nữa, thiếu phu nhân tha mạng!” Vừa nói vừa cười hi hi cầm lấy hộp cung tên: “Ta còn cho rằng thế gian này chỉ có mỗi thiếu chủ là khiến Vân Tu ta tâm phục khẩu phục, không ngờ đến hôm nay lại nhiều hơn một người là thiếu phu nhân, Vân Tu ta đời này cam tâm tình nguyện vác hộp tên theo sau thiếu phu nhân!”
Sài Chiêu nhìn tới nhìn lui khắp người Vân Tu. “Ngươi thay A Hoành vác tên theo sau? A Hoành, nàng xem trọng hắn sao?”
Nhạc Hoành giả vờ cau mày nhăn mặt, phủi phủi lòng bàn tay nói: “Dù sao cũng không chọn được người tốt nhất, tạm thời cứ dùng thử cũng được!”
Vân Tu phấn khích nhảy vọt tới trước mặt Nhạc Hoành, “Đa tạ thiếu phu nhân đã không chê, Vân Tu nguyện theo người cả đời, tuyệt đối không oán giận!”
Lúc rời khỏi, Nhạc Hoành cầm cung vàng cùng Vân Tu đi ở phía trước, Vân Tu nhìn cây cung trong tay nàng với ánh mắt thèm thuồng, ám chỉ: “Đợi trở về Vân Đô, ta cũng phải đi xưởng binh khí làm một cây giống y thế này, xem có phải cung vàng thì tốt hơn không?”
Nhạc Hoành cười đưa cây cung qua: “Vậy thì cái này đưa ngươi dùng thử?”
Vân Tu vội vã phất tay nói: Hôm nay thôi đi, đổi sang hôm khác, hôm khác thiếu phu nhân dạy ta là được.”
Thấy hai người vừa nói vừa cười, Sài Dật vuốt vuốt râu, ôn tồn nói: “A Hoành và Vân Tu đúng là người trẻ tuổi, thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi.”
Sài Chiêu nhẹ bước chân, mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng uyển chuyển của Nhạc Hoành, thuận theo đáp: “A Hoành đã gả cho người ta mà vẫn còn bộ dạng như thế, thật đã khiến thúc phụ cười chê rồi!”
“Nói gì thế hả?” Sài Dật cười cười: “Khí phách của Nhạc Hoành không hề thua kém thúc cháu ta, có khi còn hơn cả Tịnh Nhi và Trọng Nguyên rất nhiều. A Chiêu, thúc phụ thật sự vui mừng thay con, xem ra, ngay cả ông trời cũng đều muốn giúp Sài gia ta.”
“Sài gia chí nguyện lớn lao, hoài bão đương nhiên sẽ đạt được. Huống hồ, con đã hứa với A Hoành.” Trong mắt Sài Chiêu lóe lên sự thương yêu, rũ mắt nhẹ cười nói. “Thù của Nhạc gia con sẽ thay nàng ghi nhớ, nàng muốn giang sơn này, con cũng sẽ dâng tặng nàng. Như hôm nay đã thấy rõ, ngày con thực hiện lời hứa với nàng đã ngày càng gần, đánh quân Lương đã ở trong tầm tay, mối thù của Nhạc gia cuối cùng cũng đến lúc báo rồi.”