Mỗi khi tới lúc ấy Đường Tiêu sẽ mắng mấy nữ nhân vật đó ngu như heo, dễ dàng bị lừa, vân vân và vân vân. Bây giờ vị trí trao đổi, Đường Tiêu trở thành hồn thi muốn vào cửa lừa gạt nhân loại lương thiện, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
- Triệu sư muội, ta không chết, chỉ là bị thương rất nặng, mới rồi ta chỉ là muốn dẫn dắt hồn thi đi ra, không để nó thương tổn các người.
Đường Tiêu âm hiểm tiếp tục dụ dỗ Triệu sư muội đáng thương, còn kém niệm thần chú: khăn đỏ ngoan ngoan mau mở cửa ra, bà sói muốn vào.
Triệu Thanh muốn rớt nước mắt, hiển nhiên bị lời của Đường Tiêu xúc động:
- Tôn sư huynh, bây giờ ta mới biết huynh tốt với ta nhất!
Hoa Nghĩa rất khó chịu trách Triệu Thanh một câu:
- Đừng la nữa!
Sau đó gã đánh giá Tôn Văn hơn nữa ngày, không cam lòng mở cấm chế để Đường Tiêu vào.
- Tôn sư huynh! Huynh không có việc gì thì tốt quá rồi!
Triệu Thanh tiến lên kéo tay Đường Tiêu, mừng muốn khóc. Trước kia cô chưa từng nắm tay Tôn Văn như thế này.
- Muội có thể yên tĩnh chút không hả? Muốn hại chết chúng ta ư?
Hoa Nghĩa ngày càng tức giận. Nếu ấn tượng trong lòng Triệu Thanh đã nát bét, sau này không có hy vọng tiếp tục theo đuổi cô, vậy gã cũng không cần nịnh nọt cô nữa.
Đường Tiêu tâm tình rất tốt trêu chọc Hoa Nghĩa vài câu:
- Hoa sư huynh, ngươi xem ta có giống hồn thi không? Nếu ta là hồn thi thì bây giờ đã bắt đầu cắn các ngươi.
Hoa Nghĩa mất mặt xoay mặt đi. Đích thực, nếu Tôn Văn không biến thành hồn thi, chuyện này một khi bị Triệu Thanh lan truyền trong tông thì sư tỷ, sư muội đồng môn chắc chắn sẽ khinh thường gã.
Đường Tiêu không nói gì nữa, dựa vào vách tường ngồi xuống, nhắm mắt lại. Bây giờ hắn rất yếu ớt, cần thời gian hồi phục.
- Tôn sư huynh ăn cái này đi!
Triệu Thanh đưa một viên đan dược tới bên miệng Đường Tiêu. Bây giờ ánh mắt cô nhìn Tôn Văn rõ ràng khác với trước kia, giống như công chúa Dực Thai từng nghe công chúa Tĩnh Nhạc đã nói: một người đàn ông chịu vì ngươi trả giá sinh mệnh, còn cái gì có thể chứng minh tình yêu của hắn nữa?
Đường Tiêu biết Triệu Thanh không có ác ý với Tôn Văn, cũng nhìn ra trong mắt cô bé này tình yêu và dịu dàng, cho nên hắn không chút chần chờ nuốt xuống đan dược.
Đan dược trôi tuột xuống cổ họng, Đường Tiêu cảm giác đỡ hơn nhiều, thể lực cũng hồi phục đôi chút. Triệu Thanh lại lấy miếng nước cẩn thận đút cho Đường Tiêu, hiển nhiên Tôn Văn có thể sống sót trở về khiến cô rất vui.
Đường Tiêu uống nước Triệu Thanh mớm cho xong giả bộ cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt ngồi, tiếp tục tìm tòi kỳ ức của Tôn Văn, hiểu tình hình cơ bản tại Huyền Vũ Đại Lục này.
Huyền Vũ Đại Lục là thế giới kiếm tu, tất cả võ học đều quay quanh kiếm đạo. Nhưng thế gian võ học vạn biến không thoát khỏi ngọn nguồn, Đường Tiêu nhanh chóng tìm ra chỗ tương tự võ học nơi đây và Áo Bỉ Đảo, Cửu Châu Đại Lục.
Võ giả trên Huyền Vũ Đại Lục chia làm kiếm sĩ, kiếm sư, Kiếm Thánh và Kiếm Thần, mấy giai cấp, mỗi giai cấp có sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Tu vi kiếm sĩ tương đương với tu vi Nhân Nguyên nhất cấp đến lục cấp ở Áo Bỉ Đảo. Nhân Nguyên nhất cấp, nhị cấp là kiếm sĩ sơ cấp, tam cấp, tứ cấp là kiếm sĩ trung cấp, ngũ cấp đến lục cấp là kiếm sĩ cao cấp.
Kiếm sư thì tương đương với tu vi Địa Nguyên nhất cấp đến đỉnh tam cấp. Địa Nguyên tứ cấp đến đỉnh lục cấo có thể là gọi Kiếm Thánh, từ Thiên Nguyên trở lên thì xưng là Kiếm Thần.
Bởi vì đây là thế giới kiếm tu, cho nên tất cả võ học đều lấy phi kiếm làm cơ sở, mỗi một kiếm sĩ tu luyện đến cấp cao, cũng chính là ở Áo Bỉ Đảo có Nhân Nguyên trên ngũ cấp là sẽ bắt đầu nuôi dưỡng kiếm linh, tế luyện ra phi kiếm thuộc về mình.
Tại Huyền Vũ Đại Lục, kiếm thuật cao hay thấp cùng với phẩm cấp phi kiếm ảnh hưởng rất lớn đến thực lực võ giả.
Loại tu luyện có chút thiên chấp này khiến Đường Tiêu lấy làm kỳ, nhưng nghĩ rồi lại thấy sao cũng được. Giống như đời trước Trung Quốc có thái cấp quyền, ngạnh khí công. Nhật Bản có võ sĩ đạo, nhẫn thuật. Tây phương có quyền kích, đấu vật vậy. Cùng là võ học, hình thức biểu hiện thì mỗi người mỗi vẻ.
Trong khái niệm của Đường Tiêu, đây là sinh hoạt đời thứ bốn của hắn. Đời thứ nhất là ma quỷ giáo quan và Sa Lạp, đời thứ hai là Áo Bỉ Đảo, đời thứ ba là hắc ám hư không, đời thứ tư chính là hiện nay hắn sống, Huyền Vũ Đại Lục.
Tất nhiên Đường Tiêu còn chưa chết tâm muốn quay về Áo Bỉ Đảo.
Cẩn thận nghiên cứu ký ức của Tôn Văn và tin tức liên quan đến kiếm tu, rất nhanh, Đường Tiêu không xem thường thuật kiếm tu của Huyền Vũ Đại Lục nữa. Mỗi loại võ công, mặc kệ hình thức nó biểu hiện ra sao, chỉ cần tu luyện nghiên cứu đến mức tận cùng, vạn vật đồng quy thì sẽ đạt tới đỉnh điểm võ học.
Tôn Văn và Triệu Thanh chỉ là kiếm sĩ trung cấp, tương đương tu vi Nhân Nguyên tam cấp. Hoa Nghĩa thì đã là một kiếm sĩ cao cấp. Cho nên địa vị của Hoa Nghĩa tại nội môn Tinh Võ Tông cao hơn Tôn Văn, Triệu Thanh nhiều. Nhiệm vụ lần này đi xa tới Tứ Quý Thành do gã phụ trách dẫn đầu, thế nên Hoa Nghĩa nói chuyện với hai người xen lẫn chút tự cao.
Tuy thân thể hiện tại của Đường Tiêu có võ công thấp chút nhưng hắn cảm giác được, tu vi võ công của hắn không bị thân xác này hạn chế. Bởi vì lực lượng phù triện đang ngưng tụ trong người hắn, sau này chắc chắn sẽ có tiến hóa nữa. Bao gồm tại hắc ám hư không ngưng tụ khối ý niệm kia cũng đang chậm rãi hồi phục như cũ.
Theo tu vi hiện tại của Tôn Văn thì ngay cả phù triện đều không thể sinh ra, thế nên những phù triện này, bao gồm ý niệm chắc chắn là thần hồn của Đường Tiêu đem theo tới.
Đại khái tìm tòi ký ức Tôn Văn một phen, Đường Tiêu khuếch tán thần thức cảm ứng bốn phía, đã không cảm giác xung quanh có hồn thi gì. Xem ra rất có thể là hồn thi đã dời trận địa, hoặc là bao vây khu vực nào đó trong Tứ Quý Thành.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để rời khỏi Tứ Quý Thành. Hồn thi thích nhân loại tươi sống, đến dã ngoại không có nhân loại sống thì sẽ không ẩn hiện nhiều hồn thi, chắc là an toàn hơn rất nhiều.
Vì để an toàn, nhanh chóng rời khỏi Tứ Quý Thành mới là cách hay.
Đường Tiêu hồi phục một chút sức lực, cảm giác mình đi đường không thành vấn đề, mở to mắt nói với Triệu Thanh:
- Sư muội, chúng ta nên nghĩ cách trở về tông phái đi.
Hoa Nghĩa hung dữ uy hiếp Đường Tiêu một tiếng:
- Ngươi có thẻ yên lặng chút không? Muốn dẫn hồn thi lại đây à!?
- Triệu sư muội, ta không chết, chỉ là bị thương rất nặng, mới rồi ta chỉ là muốn dẫn dắt hồn thi đi ra, không để nó thương tổn các người.
Đường Tiêu âm hiểm tiếp tục dụ dỗ Triệu sư muội đáng thương, còn kém niệm thần chú: khăn đỏ ngoan ngoan mau mở cửa ra, bà sói muốn vào.
Triệu Thanh muốn rớt nước mắt, hiển nhiên bị lời của Đường Tiêu xúc động:
- Tôn sư huynh, bây giờ ta mới biết huynh tốt với ta nhất!
Hoa Nghĩa rất khó chịu trách Triệu Thanh một câu:
- Đừng la nữa!
Sau đó gã đánh giá Tôn Văn hơn nữa ngày, không cam lòng mở cấm chế để Đường Tiêu vào.
- Tôn sư huynh! Huynh không có việc gì thì tốt quá rồi!
Triệu Thanh tiến lên kéo tay Đường Tiêu, mừng muốn khóc. Trước kia cô chưa từng nắm tay Tôn Văn như thế này.
- Muội có thể yên tĩnh chút không hả? Muốn hại chết chúng ta ư?
Hoa Nghĩa ngày càng tức giận. Nếu ấn tượng trong lòng Triệu Thanh đã nát bét, sau này không có hy vọng tiếp tục theo đuổi cô, vậy gã cũng không cần nịnh nọt cô nữa.
Đường Tiêu tâm tình rất tốt trêu chọc Hoa Nghĩa vài câu:
- Hoa sư huynh, ngươi xem ta có giống hồn thi không? Nếu ta là hồn thi thì bây giờ đã bắt đầu cắn các ngươi.
Hoa Nghĩa mất mặt xoay mặt đi. Đích thực, nếu Tôn Văn không biến thành hồn thi, chuyện này một khi bị Triệu Thanh lan truyền trong tông thì sư tỷ, sư muội đồng môn chắc chắn sẽ khinh thường gã.
Đường Tiêu không nói gì nữa, dựa vào vách tường ngồi xuống, nhắm mắt lại. Bây giờ hắn rất yếu ớt, cần thời gian hồi phục.
- Tôn sư huynh ăn cái này đi!
Triệu Thanh đưa một viên đan dược tới bên miệng Đường Tiêu. Bây giờ ánh mắt cô nhìn Tôn Văn rõ ràng khác với trước kia, giống như công chúa Dực Thai từng nghe công chúa Tĩnh Nhạc đã nói: một người đàn ông chịu vì ngươi trả giá sinh mệnh, còn cái gì có thể chứng minh tình yêu của hắn nữa?
Đường Tiêu biết Triệu Thanh không có ác ý với Tôn Văn, cũng nhìn ra trong mắt cô bé này tình yêu và dịu dàng, cho nên hắn không chút chần chờ nuốt xuống đan dược.
Đan dược trôi tuột xuống cổ họng, Đường Tiêu cảm giác đỡ hơn nhiều, thể lực cũng hồi phục đôi chút. Triệu Thanh lại lấy miếng nước cẩn thận đút cho Đường Tiêu, hiển nhiên Tôn Văn có thể sống sót trở về khiến cô rất vui.
Đường Tiêu uống nước Triệu Thanh mớm cho xong giả bộ cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt ngồi, tiếp tục tìm tòi kỳ ức của Tôn Văn, hiểu tình hình cơ bản tại Huyền Vũ Đại Lục này.
Huyền Vũ Đại Lục là thế giới kiếm tu, tất cả võ học đều quay quanh kiếm đạo. Nhưng thế gian võ học vạn biến không thoát khỏi ngọn nguồn, Đường Tiêu nhanh chóng tìm ra chỗ tương tự võ học nơi đây và Áo Bỉ Đảo, Cửu Châu Đại Lục.
Võ giả trên Huyền Vũ Đại Lục chia làm kiếm sĩ, kiếm sư, Kiếm Thánh và Kiếm Thần, mấy giai cấp, mỗi giai cấp có sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Tu vi kiếm sĩ tương đương với tu vi Nhân Nguyên nhất cấp đến lục cấp ở Áo Bỉ Đảo. Nhân Nguyên nhất cấp, nhị cấp là kiếm sĩ sơ cấp, tam cấp, tứ cấp là kiếm sĩ trung cấp, ngũ cấp đến lục cấp là kiếm sĩ cao cấp.
Kiếm sư thì tương đương với tu vi Địa Nguyên nhất cấp đến đỉnh tam cấp. Địa Nguyên tứ cấp đến đỉnh lục cấo có thể là gọi Kiếm Thánh, từ Thiên Nguyên trở lên thì xưng là Kiếm Thần.
Bởi vì đây là thế giới kiếm tu, cho nên tất cả võ học đều lấy phi kiếm làm cơ sở, mỗi một kiếm sĩ tu luyện đến cấp cao, cũng chính là ở Áo Bỉ Đảo có Nhân Nguyên trên ngũ cấp là sẽ bắt đầu nuôi dưỡng kiếm linh, tế luyện ra phi kiếm thuộc về mình.
Tại Huyền Vũ Đại Lục, kiếm thuật cao hay thấp cùng với phẩm cấp phi kiếm ảnh hưởng rất lớn đến thực lực võ giả.
Loại tu luyện có chút thiên chấp này khiến Đường Tiêu lấy làm kỳ, nhưng nghĩ rồi lại thấy sao cũng được. Giống như đời trước Trung Quốc có thái cấp quyền, ngạnh khí công. Nhật Bản có võ sĩ đạo, nhẫn thuật. Tây phương có quyền kích, đấu vật vậy. Cùng là võ học, hình thức biểu hiện thì mỗi người mỗi vẻ.
Trong khái niệm của Đường Tiêu, đây là sinh hoạt đời thứ bốn của hắn. Đời thứ nhất là ma quỷ giáo quan và Sa Lạp, đời thứ hai là Áo Bỉ Đảo, đời thứ ba là hắc ám hư không, đời thứ tư chính là hiện nay hắn sống, Huyền Vũ Đại Lục.
Tất nhiên Đường Tiêu còn chưa chết tâm muốn quay về Áo Bỉ Đảo.
Cẩn thận nghiên cứu ký ức của Tôn Văn và tin tức liên quan đến kiếm tu, rất nhanh, Đường Tiêu không xem thường thuật kiếm tu của Huyền Vũ Đại Lục nữa. Mỗi loại võ công, mặc kệ hình thức nó biểu hiện ra sao, chỉ cần tu luyện nghiên cứu đến mức tận cùng, vạn vật đồng quy thì sẽ đạt tới đỉnh điểm võ học.
Tôn Văn và Triệu Thanh chỉ là kiếm sĩ trung cấp, tương đương tu vi Nhân Nguyên tam cấp. Hoa Nghĩa thì đã là một kiếm sĩ cao cấp. Cho nên địa vị của Hoa Nghĩa tại nội môn Tinh Võ Tông cao hơn Tôn Văn, Triệu Thanh nhiều. Nhiệm vụ lần này đi xa tới Tứ Quý Thành do gã phụ trách dẫn đầu, thế nên Hoa Nghĩa nói chuyện với hai người xen lẫn chút tự cao.
Tuy thân thể hiện tại của Đường Tiêu có võ công thấp chút nhưng hắn cảm giác được, tu vi võ công của hắn không bị thân xác này hạn chế. Bởi vì lực lượng phù triện đang ngưng tụ trong người hắn, sau này chắc chắn sẽ có tiến hóa nữa. Bao gồm tại hắc ám hư không ngưng tụ khối ý niệm kia cũng đang chậm rãi hồi phục như cũ.
Theo tu vi hiện tại của Tôn Văn thì ngay cả phù triện đều không thể sinh ra, thế nên những phù triện này, bao gồm ý niệm chắc chắn là thần hồn của Đường Tiêu đem theo tới.
Đại khái tìm tòi ký ức Tôn Văn một phen, Đường Tiêu khuếch tán thần thức cảm ứng bốn phía, đã không cảm giác xung quanh có hồn thi gì. Xem ra rất có thể là hồn thi đã dời trận địa, hoặc là bao vây khu vực nào đó trong Tứ Quý Thành.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để rời khỏi Tứ Quý Thành. Hồn thi thích nhân loại tươi sống, đến dã ngoại không có nhân loại sống thì sẽ không ẩn hiện nhiều hồn thi, chắc là an toàn hơn rất nhiều.
Vì để an toàn, nhanh chóng rời khỏi Tứ Quý Thành mới là cách hay.
Đường Tiêu hồi phục một chút sức lực, cảm giác mình đi đường không thành vấn đề, mở to mắt nói với Triệu Thanh:
- Sư muội, chúng ta nên nghĩ cách trở về tông phái đi.
Hoa Nghĩa hung dữ uy hiếp Đường Tiêu một tiếng:
- Ngươi có thẻ yên lặng chút không? Muốn dẫn hồn thi lại đây à!?