Hy vọng là có thể. Nếu được như vậy thì có thể tượng ra uy lực khối ý niệm này sẽ mạnh tới đâu! Đã vượt xa tu vi Địa Nguyên tam cấp của hắn! Chỉ cần có thể đầy đủ phát huy ra niệm lực của khối ý niệm đó, trước khi Đường Tiêu quay về Áo Bỉ Đảo, tìm ra Luyện Yêu Tôi Ma Hồ thì ít nhất có năng lực tự bảo vệ mình.
- Sư huynh! Sư huynh!
Một giọng nữ khóc nức nở phát ra từ trên cao.
Đường Tiêu giương mắt nhìn lên trên, phát hiện đống kiến trúc cạnh hắn có một cửa sổ mở ra khe hở nhỏ, một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đang nhìn xuống Đường Tiêu.
- Mau đóng cửa sổ lại! Tôn sư huynh của muội đã chết! Trong chốc lát sẽ biến thành hồn thi, một ngụm nuốt luôn muội!
Một gã đàn ông mười tám, mười cín tuổi đi tới đóng cửa sổ lại.
Giọng nữ phản bác:
- Huynh ấy còn sống! Ta trông thấy huynh ấy cử động!
Giọng nam đáp trả:
- Có thể động đậy chính là sau này biến thành hồn thi! Muội đừng lớn tiếng quá, coi chừng hấp dẫn hồn thi lại đây!
Đường Tiêu tìm tòi một phen, phát hiện lần này tá thi hoàn hồn khác hẳn trước kia. Không ngờ hắn có thể xem xét tất cả ký ức của chủ nhân cũ thân xác này, giống như lúc trước hắn khống chế mấy con rối vậy. Có lẽ đó là bởi vì mang khối ý niệm ra khỏi hắc ám hư không chăng? Hoặc là đời thứ hai tu võ rồi thì lực lượng thần hồn tăng mạnh, cũng bởi vì chuyên tu thuật con rối.
Có thể xem xét ký ức của chủ cũ thì tiện hơn lần tá thi hoàn hồn trước. Dò xét một phen, Đường Tiêu rất nhanh đã biết một ít tin tức cơ bản của chủ cũ thân xác.
Người này họ Tôn, tên Văn, là đệ tử nội môn Tinh Võ Tông tại Huyền Vũ Đại Lục, tu vi chỉ có Nhân Nguyên tam cấp, la kiếm sĩ trung cấp trên đại lục. Thiếu nữ vừa kêu gọi hắn tên là Triệu Thanh, người đàn ông đóng cửa tên là Hoa Nghĩa, quan hệ sư huynh muội đồng môn với Tôn Văn.
Hơn nữa Hoa Nghĩa và Tôn Văn trước kia từng đeo đuổi Triệu Thanh, mấy hôm trước ba người cùng nhau ra khỏi sư môn đến Tứ Quý Thành làm việc. Kết quả hắc ám hư không bùng nổ, rất nhiều hồn đoàn bay ra dẫn đến Huyền Vũ Đại Lục hỗn loạn. Tứ Quý Thành bị đại quân hồn thi bao vây, ba người bị vây trong một bao phòng trà lâu, dựa vào một bộ pháp bào cấm chế của Hoa Nghĩa tạm ẩn giấu hành tung.
Mới rồi có một hồn thi lạc bầy chẳng biết làm sao mà xâm nhập vào trà lâu bao phòng của ba người, hơn nữa đánh vào cấm chế pháp bảo của họ, không ngừng va đụng cấm chế ẩn núp. Cấm chế ẩn núp càng bị đánh thì càng yếu, mắt thấy sắp tan vỡ. Một khi cấm chế ẩn núp bị vỡ thì ba người khó giữ được tính mạng.
Tôn Văn bất đắc dĩ nghĩ dù sao cũng là chết, vì để Triệu Thanh không bị thương tổn, hiên ngang lẫm liệt chạy ra khỏi cấm chế, nhảy xuống song cửa, dẫn dắt hồn thi ra ngoài trà lâu.
Hồn thi đuổi theo Tôn Văn, cắn chết y, nhưng Tôn Văn hy sinh đổi lấy an toàn cho Triệu Thanh, Hoa Nghĩa.
Vào giây phút đó Triệu Thanh mới hiểu ai thật sự đối xử tốt với cô, ai thật lòng yêu cô, ai chịu hy sinh tính mạng cho cô, nhưng khi biết rồi thì mọi chuyện đã muộn.
Tôn Văn, Đường Tiêu trong lòng thầm nhắc tên này, cứ cảm giác hình như nghe qua ở đâu đó.
Ngất! Tên này không ngờ cùng tên với quốc phụ kiến lập quốc dân chính phủ đời trước của hắn!
Tuy tu vi võ công của Tôn Văn cực thấp khiến Đường Tiêu hơi khó chịu, nhưng tên này không tệ lắm, có mấy phần khí thế anh hùng, trong lòng Đường Tiêu dễ chịu chút.
Rất nhanh, Đường Tiêu trực giác được nguy hiểm, hình như có hồn đoàn hoặc là hồn thi phiêu đãng gần đây. Sau khi nhập xác, tu vi võ công còn chưa hoàn toàn hồi phục bằng đời trước, Đường Tiêu không dám tùy ý đấu với mấy hồn thi này. Vì an toàn, Đường Tiêu quyết định trước tiên quay về bao phòng lầu hai trà lâu, tạm trốn vào cấm chế ẩn núp kia, chờ ý niệm và thực lực từ từ hồi phục.
Thân thể này bị thương quá nặng, thiếu máu nghiêm trọng, Đường Tiêu đứng dậy liền cảm thấy cực kỳ chóng mặt, không thể không vịn vách tường, từng bước một gian nan đi hướng trà lâu.
Cảm giác nguy hiểm ngày càng gần. Có lẽ vì Đường Tiêu ở trong hắc ám hư không quá lâu, hoặc có lẽ sau khi có được ý niệm thì tăng lớn năng lực biết trước nguy hiểm, dù sao thì bây giờ Đường Tiêu so với người thường cảm giác đối với hồn đoàn, hoặc hồn thi tới gần thì đặc biệt nhạy bén.
Đường Tiêu không thể không bước nhanh hơn, cố gắng gian nan rốt cuộc leo lên lầu tới bao phòng Triệu Thanh, Hoa Nghĩa ở.
- Tôn sư huynh?
Triệu Thanh ẩn núp thân hình trong cấm chế tại góc tường khẽ gọi Đường Tiêu.
Đường Tiêu không thấy Triệu Thanh nhưng có thể cảm giác được vị trí của cô, hắn lần mò tiến lên một bước, bị cấm chế ngăn cản không thể vào được. Vậy là đúng rồi, nơi này đích thực là chỗ cấm chế ẩn núp, ký ức của Tôn Văn cũng xác nhận điểm này.
Giọng Hoa Nghĩa cực kỳ tức giận:
- Muội điên rồi! Hắn đã biến thành hồn thi! Đã bảo muội đừng lên tiếng mà không nghe!
Đường Tiêu nói với Triệu Thanh:
- Triệu sư muội, ta không phải là hồn thi, ngày sinh nhật của muội ta cùng muội xuống núi đi Tinh Võ trấn mua đôi ngọc oa nhi tặng muội, còn nhớ không?
Hắn dựa theo thói quen của Tôn Văn làm mặt quỷ hướng cấm chế, bà sói dụ dỗ bé quàng khăn đỏ đều là bộ dạng như thế.
Có thể tùy ý xem xét ký ức của Tôn Văn, Đường Tiêu muốn lừa Triệu sư muội đơn thuần, lương thiện mở cấm chế cho hắn đi vào là hoàn toàn không thành vấn đề.
Triệu Thanh thấy Tôn Văn làm mặt quỷ quen thuộc, nghe hắn nhắc đến những chuyện từng trải qua với cô, vội vàng kêu lên với Hoa Nghĩa:
- Hoa sư huynh! Tô sư huynh không biết thành hồn thi! Mau mở cấm chế ra để Tôn sư huynh tiến vào!
Hoa Nghĩa mất vui la rầy Triệu Thanh:
- Muội đúng là cô gái ngốc! Hồn thi chiếm thân thể Tôn sư đệ, đoạt ký ức của hắn thì đương nhiên giống hệt Tôn sư đệ rồi! Chỉ có cô gái ngốc giống heo như muội mới bị lừa gạt như con nít ba tuổi!
Triệu Thanh rõ ràng bị Hoa Nghĩa chọc giận, mở miệng uy hiếp gã:
- Triệu sư huynh bởi vì cứu ta mới rời khỏi cấm chế, huynh mắng ta? Vậy ta sẽ hét lớn lên, gọi tất cả hồn thi xung quanh tới đây hết! Muốn chết thì mọi người cùng chết!
Đường Tiêu cười thầm trong bụng. Trước kia xem phim dị chủng, sinh hóa cương thi hay có một số nữ nhân vật lương thiện bị dị chủng, sinh hóa cương thi nhập vào xác người gạt gẫm, sau đó cho chúng nó vào cửa. Kết quả dị chủng, sinh hóa cương thí vào cửa xong lập tức tàn sát nhân loại bình thường.
- Sư huynh! Sư huynh!
Một giọng nữ khóc nức nở phát ra từ trên cao.
Đường Tiêu giương mắt nhìn lên trên, phát hiện đống kiến trúc cạnh hắn có một cửa sổ mở ra khe hở nhỏ, một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đang nhìn xuống Đường Tiêu.
- Mau đóng cửa sổ lại! Tôn sư huynh của muội đã chết! Trong chốc lát sẽ biến thành hồn thi, một ngụm nuốt luôn muội!
Một gã đàn ông mười tám, mười cín tuổi đi tới đóng cửa sổ lại.
Giọng nữ phản bác:
- Huynh ấy còn sống! Ta trông thấy huynh ấy cử động!
Giọng nam đáp trả:
- Có thể động đậy chính là sau này biến thành hồn thi! Muội đừng lớn tiếng quá, coi chừng hấp dẫn hồn thi lại đây!
Đường Tiêu tìm tòi một phen, phát hiện lần này tá thi hoàn hồn khác hẳn trước kia. Không ngờ hắn có thể xem xét tất cả ký ức của chủ nhân cũ thân xác này, giống như lúc trước hắn khống chế mấy con rối vậy. Có lẽ đó là bởi vì mang khối ý niệm ra khỏi hắc ám hư không chăng? Hoặc là đời thứ hai tu võ rồi thì lực lượng thần hồn tăng mạnh, cũng bởi vì chuyên tu thuật con rối.
Có thể xem xét ký ức của chủ cũ thì tiện hơn lần tá thi hoàn hồn trước. Dò xét một phen, Đường Tiêu rất nhanh đã biết một ít tin tức cơ bản của chủ cũ thân xác.
Người này họ Tôn, tên Văn, là đệ tử nội môn Tinh Võ Tông tại Huyền Vũ Đại Lục, tu vi chỉ có Nhân Nguyên tam cấp, la kiếm sĩ trung cấp trên đại lục. Thiếu nữ vừa kêu gọi hắn tên là Triệu Thanh, người đàn ông đóng cửa tên là Hoa Nghĩa, quan hệ sư huynh muội đồng môn với Tôn Văn.
Hơn nữa Hoa Nghĩa và Tôn Văn trước kia từng đeo đuổi Triệu Thanh, mấy hôm trước ba người cùng nhau ra khỏi sư môn đến Tứ Quý Thành làm việc. Kết quả hắc ám hư không bùng nổ, rất nhiều hồn đoàn bay ra dẫn đến Huyền Vũ Đại Lục hỗn loạn. Tứ Quý Thành bị đại quân hồn thi bao vây, ba người bị vây trong một bao phòng trà lâu, dựa vào một bộ pháp bào cấm chế của Hoa Nghĩa tạm ẩn giấu hành tung.
Mới rồi có một hồn thi lạc bầy chẳng biết làm sao mà xâm nhập vào trà lâu bao phòng của ba người, hơn nữa đánh vào cấm chế pháp bảo của họ, không ngừng va đụng cấm chế ẩn núp. Cấm chế ẩn núp càng bị đánh thì càng yếu, mắt thấy sắp tan vỡ. Một khi cấm chế ẩn núp bị vỡ thì ba người khó giữ được tính mạng.
Tôn Văn bất đắc dĩ nghĩ dù sao cũng là chết, vì để Triệu Thanh không bị thương tổn, hiên ngang lẫm liệt chạy ra khỏi cấm chế, nhảy xuống song cửa, dẫn dắt hồn thi ra ngoài trà lâu.
Hồn thi đuổi theo Tôn Văn, cắn chết y, nhưng Tôn Văn hy sinh đổi lấy an toàn cho Triệu Thanh, Hoa Nghĩa.
Vào giây phút đó Triệu Thanh mới hiểu ai thật sự đối xử tốt với cô, ai thật lòng yêu cô, ai chịu hy sinh tính mạng cho cô, nhưng khi biết rồi thì mọi chuyện đã muộn.
Tôn Văn, Đường Tiêu trong lòng thầm nhắc tên này, cứ cảm giác hình như nghe qua ở đâu đó.
Ngất! Tên này không ngờ cùng tên với quốc phụ kiến lập quốc dân chính phủ đời trước của hắn!
Tuy tu vi võ công của Tôn Văn cực thấp khiến Đường Tiêu hơi khó chịu, nhưng tên này không tệ lắm, có mấy phần khí thế anh hùng, trong lòng Đường Tiêu dễ chịu chút.
Rất nhanh, Đường Tiêu trực giác được nguy hiểm, hình như có hồn đoàn hoặc là hồn thi phiêu đãng gần đây. Sau khi nhập xác, tu vi võ công còn chưa hoàn toàn hồi phục bằng đời trước, Đường Tiêu không dám tùy ý đấu với mấy hồn thi này. Vì an toàn, Đường Tiêu quyết định trước tiên quay về bao phòng lầu hai trà lâu, tạm trốn vào cấm chế ẩn núp kia, chờ ý niệm và thực lực từ từ hồi phục.
Thân thể này bị thương quá nặng, thiếu máu nghiêm trọng, Đường Tiêu đứng dậy liền cảm thấy cực kỳ chóng mặt, không thể không vịn vách tường, từng bước một gian nan đi hướng trà lâu.
Cảm giác nguy hiểm ngày càng gần. Có lẽ vì Đường Tiêu ở trong hắc ám hư không quá lâu, hoặc có lẽ sau khi có được ý niệm thì tăng lớn năng lực biết trước nguy hiểm, dù sao thì bây giờ Đường Tiêu so với người thường cảm giác đối với hồn đoàn, hoặc hồn thi tới gần thì đặc biệt nhạy bén.
Đường Tiêu không thể không bước nhanh hơn, cố gắng gian nan rốt cuộc leo lên lầu tới bao phòng Triệu Thanh, Hoa Nghĩa ở.
- Tôn sư huynh?
Triệu Thanh ẩn núp thân hình trong cấm chế tại góc tường khẽ gọi Đường Tiêu.
Đường Tiêu không thấy Triệu Thanh nhưng có thể cảm giác được vị trí của cô, hắn lần mò tiến lên một bước, bị cấm chế ngăn cản không thể vào được. Vậy là đúng rồi, nơi này đích thực là chỗ cấm chế ẩn núp, ký ức của Tôn Văn cũng xác nhận điểm này.
Giọng Hoa Nghĩa cực kỳ tức giận:
- Muội điên rồi! Hắn đã biến thành hồn thi! Đã bảo muội đừng lên tiếng mà không nghe!
Đường Tiêu nói với Triệu Thanh:
- Triệu sư muội, ta không phải là hồn thi, ngày sinh nhật của muội ta cùng muội xuống núi đi Tinh Võ trấn mua đôi ngọc oa nhi tặng muội, còn nhớ không?
Hắn dựa theo thói quen của Tôn Văn làm mặt quỷ hướng cấm chế, bà sói dụ dỗ bé quàng khăn đỏ đều là bộ dạng như thế.
Có thể tùy ý xem xét ký ức của Tôn Văn, Đường Tiêu muốn lừa Triệu sư muội đơn thuần, lương thiện mở cấm chế cho hắn đi vào là hoàn toàn không thành vấn đề.
Triệu Thanh thấy Tôn Văn làm mặt quỷ quen thuộc, nghe hắn nhắc đến những chuyện từng trải qua với cô, vội vàng kêu lên với Hoa Nghĩa:
- Hoa sư huynh! Tô sư huynh không biết thành hồn thi! Mau mở cấm chế ra để Tôn sư huynh tiến vào!
Hoa Nghĩa mất vui la rầy Triệu Thanh:
- Muội đúng là cô gái ngốc! Hồn thi chiếm thân thể Tôn sư đệ, đoạt ký ức của hắn thì đương nhiên giống hệt Tôn sư đệ rồi! Chỉ có cô gái ngốc giống heo như muội mới bị lừa gạt như con nít ba tuổi!
Triệu Thanh rõ ràng bị Hoa Nghĩa chọc giận, mở miệng uy hiếp gã:
- Triệu sư huynh bởi vì cứu ta mới rời khỏi cấm chế, huynh mắng ta? Vậy ta sẽ hét lớn lên, gọi tất cả hồn thi xung quanh tới đây hết! Muốn chết thì mọi người cùng chết!
Đường Tiêu cười thầm trong bụng. Trước kia xem phim dị chủng, sinh hóa cương thi hay có một số nữ nhân vật lương thiện bị dị chủng, sinh hóa cương thi nhập vào xác người gạt gẫm, sau đó cho chúng nó vào cửa. Kết quả dị chủng, sinh hóa cương thí vào cửa xong lập tức tàn sát nhân loại bình thường.