Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 31

Ngày hôm sau tỉnh lại, nghe được tin tức Lý Uẩn Đình rời đi.

 

Nước mắt, thật không có tiền đồ chảy xuống.

 

Lý Uẩn Đình, chàng thật là hẹp hòi, nhung nhớ chàng suốt hai năm trời, vậy mà ngay cả một câu cáo biệt cũng không có.

 

Chẳng thèm mang hài vào, cứ như vậy một đường chạy đến cửa cung.

 

Chạy đến mức tóc rối tung, chạy đến mức ướt cả hốc mắt.

 

Thật sự rất muốn ở chung một chỗ với chàng. . . . . .

 

Nhưng vẫn chỉ nhìn thấy được một góc áo màu xanh mực. . . . . .

 

Lý Uẩn Đình, đến tột cùng cái gì là tình yêu thật sự, chàng đối với An An chính là yêu ư? An An đối với chàng chính là yêu ư? Tại sao người mất trí nhớ lại không phải là em, tại sao kẻ vong tình quên đi không phải là em?

 

Nhưng vẫn không thể trách chàng được. . . . . . Nhìn bức tường cung thật cao, Lý Uẩn Đình, chung quy có một ngày, em sẽ đi tới bên cạnh chàng, cho dù để chàng yêu em lại một lần nữa cũng được, lần này An An không muốn buông tay nữa.

 

Một đôi mắt chứa đựng sự tức giận.

 

Nhìn theo ánh mắt Mộ Phi Hàm.

 

Mình còn đang để chân trần, lúc này mới giật mình, lòng bàn chân truyền đến chút đau đớn, này là, trầy chân rồi ư?

 

Mộ Phi Hàm đi từng bước một tiến vào, đột nhiên nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng mình phải tiếp nhận sự tức giận của hắn như thế nào.

 

Lại bất ngờ ngã vào một lồng ngực ấm áp.

 

Bên tai vang lên một giọng nói ấm áp..., "Sao cứ bướng bỉnh mãi như thế."

 

Ôm ta ngồi xuốn ghế, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng giúp ta phủi đi cát đá ở lòng bàn chân. . . . . .

 

Sững sờ nhìn hắn. . . . . .

 

Lại thấy hắn chợt ngẩng đầu cười, nói, "Chắc là An An ở trong cung chán lắm, mấy ngày sau chúng ta cải trang đi tuần phương Nam, có được không?"

 

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ.

 

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ, phượng tiêu thanh động, hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.

 

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

 

Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, hỏa lan san xử.

 

(Đêm đến, gió đông qua thổi ngàn hoa.

 

Hoa bay theo gió, đẹp tựa mưa sao

 

Ngự quý, xe trạm, khắp phố hương đưa.

 

Tiếng tiêu phượng thổi, ánh Ngọc Hồ xao động

 

Mày ngài, dáng thanh, tơ vàng, vô vàn kiểu

 

Rộn ràng tiếng nói, thoảng hương đưa

 

Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt

 

Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt.

 

Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ.)

 

Trăng đến đầu ngọn liễu, chợ hoa đăng sáng như ban ngày.

 

Trên đường, đèn hoa đăng được treo lên cao lóe lên tia sáng mù mịt, thấm thoát đã tới Trung thu rồi ư?

 

Đây là Vận thành, thị trấn quan trọng ở phương Nam.

 

Đứng ở giữa đường phố nhộn nhịp, những nơi người đến người đi, nét mặt của mọi người hoặc là nóng nảy, hoặc là mừng rỡ, nhưng hẳn là họ đều biết mình muốn đi đâu.

 

Ngơ ngác đứng, đúng là mờ mịt.

 

Thế giới không có ký ức, còn dư lại cái gì?

 

"Con mèo nhỏ ham ăn, chờ lâu rồi phải không, bánh ngọt nhiều tầng mới ra lò đây, nhanh ăn đi." Mộ Phi Hàm đột nhiên xuất hiện xuất hiện trước mặt ta, cười híp mắt, tay chợt đụng phải thứ gì đó ấm áp.

 

"A." Khẽ cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tràn khắp khoang miệng.

 

"Nếu ngon thì ăn nhiều hơn chút, ta mua rất nhiều, cái người bán hàng rong đó chấn của ta rất nhiều bạc đó." Mộ Phi Hàm giống như uất ức oán trách, làm cho người ta không khỏi bật cười.

 

Cười nhìn hắn, ăn hai cái liên tiếp.

 

"Bẩn rồi." Mộ Phi Hàm cau mày nhẹ nhàng dùng ống tay áo giúp ta lau đi vết bẩn trên khóe miệng, sau đó mặt lại giãn ra rồi cười nói, "Như vậy lại đẹp rồi."

 

Nhìn hắn vui vẻ cười, lòng của ta cũng nhẹ nhõm hẳn lên. Có phải đây mới thật sự là Mộ Phi Hàm hay không? Nam nhân cách xa hoàng cung, cách xa tâm cơ, cũng có vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời đó.

 

"Tướng công, chàng xem hai người bọn họ ân ái chưa kìa, mặc kệ, thiếp cũng muốn ăn bánh ngọt nhiều tầng."

 

Ven đường truyền đến tiếng hai phu thê trêu chọc nhau. Chúng ta như vậy, ở trong mắt người khác, cũng là một đôi hạnh phúc.

 

Nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, không nói thêm gì nữa, mặc cho tay bị Mộ Phi Hàm dịu dàng dắt đi.

 

Nhớ tới, hôm đó ở trong hoàng cung, hắn nói.

 

Cũng là một buổi tối có ánh trăng.

 

"An An, nếu ta không phải Hoàng đế Thanh Long quốc, nàng sẽ yêu ta chứ?"

 

"An An, nếu ta gặp nàng trước Lý Uẩn Đình, nàng sẽ yêu ta chứ?"

 

Thấy ta cúi đầu không nói, hắn nặng nề thở dài, nói, "An An, cho ta mấy ngày lãng quên hắn, nếu nàng vẫn sẽ không yêu ta, ta lập tức sẽ thả nàng đi, được không?"

 

Có lẽ là điều kiện của hắn hấp dẫn quá lớn, có lẽ là đêm đó ánh mắt của hắn quá cô đơn, ta cắn nát đôi môi, không có cách nào cự tuyệt.

 

"An An, nhìn, bên kia có rất nhiều đèn đố, chúng ta cùng đi chứ!" Mộ Phi Hàm nở nụ cười nhẹ nhõm, làm cho đêm Trung thu này trở nên cực kỳ sáng rực.

 

Đột nhiên nhớ tới đố đèn ở thế giới kia, ngày lễ Nguyên tiêu, Đế Thành không có đêm, đêm xuân ngắm đèn, dân chúng thi nhau bài trí viết thơ đố chữ cho đèn, ánh đèn chiếu sáng được bày trên trên đường lớn mặc cho người đoán.

 

Nhìn đủ loại đèn treo ở phố bên cạnh, ngắm đèn Trung thu ở Thanh Long quốc, ngược lại có một cảm giác khác lạ.

 

"Sài phi bán yểm*, viết một chữ." Đám người chung quanh đang đứng trước một chiếc đèn lưu ly tám cạnh vắt óc suy nghĩ.

 

(*Sài phi là cửa làm bằng cành cây, nghĩa cả câu là cửa sài nửa khép)

 

Bị cái đèn xinh đẹp sang sáng kia hấp dẫn, chơi đoán chữ, ta quả thực là yếu đến thảm thương.

 

"Đáp án là chữ “bài”!" Trong gió đêm vang lên giọng nói cởi mở của Mộ Phi Hàm, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn lại nói tiếp, che hai chữ “Sài phi” này đi, “thử” cùng “hộ”, từ còn thừa lại là “mộc” và “phỉ”, tổ hợp cùng nhau, chính là chữ “bài”.

 

Mọi người còn đang kinh ngạc, đèn lưu ly tám mặt đã tới trên tay ta.

 

"Tiểu nương tử, tướng công thật thông minh!" Thấy lão bá kia cười híp mắt, trong mắt đều là chúc phúc.

 

Ta giương mắt nhìn Mộ Phi Hàm, lại thấy hắn ngửa đầu hừ nhẹ một tiếng, hình như rất là hài lòng.

 

Trường bào bằng gấm màu xanh sẫm dưới ánh trăng càng làm cho phong thái của hắn thêm tuấn nhã. Giờ khắc này Mộ Phi Hàm không hề cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một công tử tao nhã trong thời đại hỗn loạn đen tối này.

 

Vội cúi đầu che giấu cười trộm, Mộ Phi Hàm như vậy, thật sự khiến người ta buồn cười.

 

Khổng Tước phía Đông Nam bay lên

 

"Là chữ ‘tôn’. …” => Nơi này có chữ giải thích, nhưng mà tiểu tăng k edit nổi, chư vị thông cảm.

 

Một chiếc đèn hoa mai tinh xảo.

 

“Bán phóng hồng mai”

 

"Là chữ “phồn”, lấy nửa chữ của ba chữ ‘phóng hồng mai’ mà thành"

 

Đèn giấy hoa vẽ hoa bạch lan.

 

Tàn hoa phiến phiến nhập họa trung

 

"Đây là chữ ‘tất’….” => Vâng, tiểu tăng lại vô năng nữa

 

Đèn da dê đỏ rực.

 

Tay rốt cuộc không còn cầm được thứ gì thêm nữa, tài trí nhanh nhẹn của Mộ Phi Hàm đưa tới ánh mắt của mọi người suốt đường đi.

 

Một thiên kim tiểu thư còn cố ý thẹn thùng làm rớt khăn tay ở trước mặt Mộ Phi Hàm.

 

Quả thật không để ý tới sự tồn tại của ta . . . . .

 

Ta liếc xéo hắn, cố tình tức giận nói, "Không cho đoán nữa..., không cầm được nữa !"

 

"Ha ha, nói cho nàng biết một bí mật, lúc ta còn nhỏ là tài tử thứ nhất của Thanh Long quốc đấy." Mộ Phi Hàm nhỏ giọng, nghịch ngợm nói ở bên tai ta, cuối cùng, còn cưng chìu vuốt cái mũi của ta một cái.

 

"Ái chà, thì ra là tài tử đại nhân, thật sự làm tiểu nữ ngại chết đi được ~!" Ta cười giễu cợt hắn.

 

Hắn chợt không nói nữa, siết bả vai của ta, tròng mắt đen sáng như ngôi sao, "An An, con của chúng ta, nhất định là thông minh nhất trên đời."

 

Tiếng người huyên náo đột nhiên yên lặng lại bởi vì những lời này của hắn, người qua người không dứt lại dừng lại ở ngay cạnh chúng ta, giống như chính là một thế giới, tim, đột nhiên chua xót nói không nên lời. Nhớ tới lúc xa Hàm, nhớ tới Lý Uẩn Đình mất trí nhớ, trăm loại cảm xúc, cứ quanh quẩn trong lòng.

 

"Ha ha, An An, đùa nàng đó, nàng muốn sinh, cũng phải ta cho ngươi cơ hội đã chứ." Thấy ta thật lâu không nói gì, Mộ Phi Hàm đột nhiên bật cười nói, lần nữa dắt tay của ta đi trên phố, giống như hắn chưa từng nói những lời ban nãy vậy.

 

Bước chân ta theo bước chân của hắn mà di động, hắn dùng thân thể che chở ta, trên đường phố chật chội, không có bất luận kẻ nào có thể thấy được ta.

 

Nhìn bóng lưng của hắn mà thẫn thờ, đây, mới thật sự là Mộ Phi Hàm ư? Này, mới là hứa hẹn bảo vệ mà Mộ Phi Hàm cho ta ư?

 

Đụng một quán mỳ vằn thắn trên đường, chúng ta cùng ngồi xuống, nhìn Mộ Phi Hàm cười híp mắt bưng tới hai chén, đặt ở trước mặt mình, bộ dạng tự cấp tự túc trông thật vui vẻ.

 

Ta kinh ngạc nhìn hắn, "Hoàng thượng tôn quý mà cũng ăn mấy thứ này ư?"

 

"Khi còn bé, ta thường lén xuất cung đi chơi đấy." Rột roạt uống một hớp canh nóng, thỏa mãn thở ra, Mộ Phi Hàm cười nói, "An An, nếu như nàng nguyện ý, nàng sẽ có thể hiểu ta hơn."

 

Nụ cười thẳng thắn như thế, chạy thẳng vào đáy lòng. . . . . .

 

Hiểu rõ hơn ư. . . . . . Mộ Phi Hàm trước mắt, xác thực làm cho ta mê hoặc, nếu như hắn không phải là cái người kiêu ngạo kia, không phải là đế vương vô tình, nếu như hắn không phải là vương giả được thiên hạ tôn quý nhất, bỏ đi vỏ ngoài lạnh lẽo. . . . . . Hẳn cũng sẽ có trái tim trẻ con đấy. . . . . .

 

"Bên kia có náo nhiệt, nhìn xem!"

 

Đám người đột nhiên đều chạy về một hướng.

 

Ta cùng Mộ Phi Hàm cũng tò mò chen vào.

 

"Khối ngọc bội Bạch Lan này là vật gia truyền! Bạch Lan sinh động, ngọc có thể thông linh. Ai có thể một hơi uống hết ba vò rượu Nữ Nhi Hồng này, Đỗ Phi ta sẽ tặng không ngọc bội cho người đó!

 

"Đương nhiên, trước khi uống phải trước đóng mười lượng bạc, nếu không làm được, bạc sẽ thuộc về ta!"

 

Đám người đột nhiên xì xào. Đúng vậy, chưa nói đến việc mười lượng bạc là giá trên trời, mà chỉ với việc một hơi uống hết ba vò rượu, đâu phải là việc mà người bình thường có thể làm được chứ.

 

Chỉ là, nhìn ngọc bội Bạch Lan trong tay Đỗ Phi, dưới ánh trăng lóe lên tia sáng thần bí, vẫn sinh lòng muốn có nó.

 

"An An, ngọc bội kia, rất xứng với nàng."

 

"Hả?”

 

Ta còn chưa phục hồi tinh thần lại, Mộ Phi Hàm đã chen vào giữa đám người. Bỏ mười lượng bạc vào trong tay Đỗ Phi, mọi người nhao nhao cả lên. Hình như là không tin một công tử còn trẻ như vậy sẽ có thể uống hết ba vò rượu.

 

Ta cũng khẩn trương kéo ống tay áo Mộ Phi Hàm, liên tục lắc đầu.

 

Mộ Phi Hàm khẽ gõ cái trán của ta, cười, "Đây là thứ đồ đầu tiên mà ta không muốn dùng quyền lực hay tiền tài tặng cho nàng, An An không muốn sao?"

 

Giật mình, vô thức buông lỏng ống tay áo của hắn ra.

 

Mộ Phi Hàm, cũng bắt đầu để ý thân phận của hắn rồi ư?

 

"Được lắm ~!" Chung quanh vang lên tiếng ủng hộ.

 

Nâng mắt lần nữa đã thấy Mộ Phi Hàm ôm một vò điên cuồng uống, rượu theo cái cằm cương nghị của hắn nhẹ nhàng chảy xuống, giữa đất trời này, giống như chỉ còn khí phách hào phóng đó.

 

"An An, ta yêu nàng!" Ném cái bình rỗng thứ nhất xuống, Mộ Phi Hàm lớn tiếng kêu, đôi mắt màu đen sáng rực trông thật rõ ràng.

 

Đám người chung quanh bắt đầu xôn xao trầm trồ khen ngợi, vì khí phách khoáng của nam tử này, vì sự thâm tình của hắn.

 

"An An, ta yêu nàng!" Lại ngửa đầu uống tiếp vò rượu thứ hai, kèm theo đó là tiếng vò rượu vỡ vụn, câu nói đó của Mộ Phi Hàm cứ nặng nề như thế gõ vào trái tim của ta.

 

Trộn mình giữa đám người, đúng là hoảng hoảng hốt hốt.

 

Rượu, chảy xuống vạt áo của hắn, sáng bóng một vùng, giống như tâm tình của ta, đã sớm không thể không gợn sóng.

 

Không biết qua bao lâu. . . . . .

 

"Choang!" Tiếng vò rượu vỡ tan khiến ta thức tỉnh, "An An, ta yêu nàng!"

 

Nhìn hắn say lảo đảo đi tới, hắn nói, An An nàng có nghe thấy không? Ta lảo đảo gật đầu, trong lòng đã không biết nên cư xử như thế nào, Mộ Phi Hàm ơi là Mộ Phi Hàm, uống say mèm, một chút phòng bị cũng không có, không sợ mình sẽ gặp nguy hiểm sao?

 

Một khối ngọc bội Bạch Lan lóe lên những tia sáng chói lọi được đặt ở trên tay ta, nhìn Mộ Phi Hàm say khướt ở trong lòng ta, Đỗ Phi cười nói, "Ngọc bội Bạch Lan chỉ đưa cho người có duyên, cô nương cùng công tử, nhất định sẽ hạnh phúc."

 

Nhất định. . . . . . Sẽ hạnh phúc. . . . . . Trong miệng lặp đi lặp lại lời của Đỗ Phỉ, ngẩng đầu lần nữa, nước mắt đã chảy đầy mặt.

back top