Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 32: Dân tình (1)

 

Một cái bàn gỗ đơn giản.

 

Món ăn giản dị của nhà nông.

 

"Cám ơn đại nương." Ta mỉm cười cầm chén nhận lấy thức ăn mà vị đại nương nhà nông kia gắp cho, khẽ nhai, mặc dù không nấu nướng cầu kỳ, nhưng thực sự là rất mới mẻ và ngon miệng.

 

"Cô nương đừng khách khí, không ghét bỏ chúng ta ở nông thôn là tốt rồi." Đại nương xoa bàn tay thô ráp của mình lên trên tạp dề, thân thiện tiếp đón ta cùng Mộ Phi Hàm.

 

Ngẩng đầu nhìn quanh nơi này, nhà gỗ có chút mỏng manh, chỉ có hai gian phòng, nấu cơm lặt vặt còn phải ở bên ngoài, nhưng lại rất sạch sẽ vả ngay ngắn, có thể nhìn ra được nhất định đại nương là một nữ chủ nhân chăm chỉ lao động.

 

"Trong nhà đại nương còn ai không? Hai phu thê chúng ta ở đây thật sự đã quấy rầy người rồi." Bên môi Mộ Phi Hàm nở nụ cười thân thiết hiếm có, đưa một thỏi bạc không lớn cũng không nhỏ qua.

 

"Ta không thể nhận, ở nông thôn cũng chẳng có gì ngon để mà chiêu đãi, đâu cần phải dùng nhiều bạc thư thế." Đại nương vừa từ chối bạc Mộ Phi Hàm đưa đến vừa có chút chán nản nói, "Vốn trong nhà còn có lão già nhà ta cùng con trai, nhưng bị quan phủ ép phải đi lao động, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, sắp tới mùa gặt lúa rồi, haizzz. . . . . ."

 

"Đại nương vẫn nên nhận đi, như vậy chúng ta ở cũng an tâm hơn." Ta cười ngọt ngào, nhét bạc vào trong tay đại nương.

 

Giương mắt nhìn Mộ Phi Hàm, lại thấy hắn nhíu lông mày trầm tư. Đúng vậy, đây là đất đai của hắn, là thần dân của hắn, hôm nay sắp tới mùa gặt lúa, quan phủ lại bức ép dân chúng đi lao động có phải là rất đúng lúc hay không?

 

"Mộ Phi Hàm, nếm thử cái này một chút!" Ta gắp cho hắn một quả ớt cay.

 

"Cái này. . . . . . Có cay lắm không đấy. . . . . ." Mộ Phi Hàm nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn ta, trông hắn lúc này thật đáng yêu.

 

Không thể khống chế được mà bật cười, liên tiếp ăn hai quả ớt, cười nói, "Ăn rất ngon đấy, một chút cũng không cay."

 

"Ờ. . . . . ." Mộ Phi Hàm nửa tin nửa ngờ gắp một quả bỏ vào trong miệng.

 

"Khụ khụ khụ. . . . . . Nước. . . . . . Nước. . . . . ." Ừng ực ừng ực uống hết một bát nước to, Mộ Phi Hàm bị cay tới mức mặt đỏ tới tận mang tai.

 

"Ha ha, thật đúng là nam nhân vô dụng." Tiếp tục cúi đầu ăn cơm, Mộ Phi Hàm nhếch nhác khiến tâm tình ta đột nhiên tốt lên.

 

"Cô nương ăn cay giỏi thật." Đại nương cười cong mắt.

 

"Vâng, trước kia ta đều ăn cơm trộn với ớt đấy, mẹ ta từng nói, con gái mà ăn cay giỏi là biết quản gia đình đấy. Ha ha" Không biết là do đại nương cười quá hiền lành hay là do trâm trạng bây giờ rất thoải mái, tự dưng lại nhớ tới mẹ ở kiếp trước. Bà. . . . . . Sẽ hạnh phúc chứ. . . . . . ?

 

"Mẹ? Là nương sao? An An, lần đầu tiên ta nghe thấy nàng nhắc tới người nhà của mình đấy." Nụ cười sủng nịnh của Mộ Phi Hàm chiếu ở đáy mắt của ta. Trong phút chốc, lại làm cho ta có chút hoảng hốt.

 

"Không có gì. . . . . . Là ta nhiều lời thôi." Bên môi đột nhiên nở ra nụ cười thản nhiên. Không tự chủ kéo xa khoảng cách với Mộ Phi Hàm.

 

Trong lòng thì vẫn đang buồn bực, tại sao mới vừa rồi, ta lại cảm thấy hắn cách ta rất gần vậy?

 

Trăng tròn như cái mâm bạc, sáng rọi cực kỳ.

 

Cầm cái đệm đại nương đưa cho, chậm rãi trải thành giường.

 

Trong bụng thì đang thầm nghĩ, chỉ có một cái giường thôi, tối nay phải ngủ cùng Mộ Phi Hàm ư?

 

Ngẩng đầu nhìn Mộ Phi Hàm, hắn đang đăm chiêu dựa vào bên cửa sổ. Không khỏi nhẹ giọng bật cười, ta đang ngồi ở đây với trăm ngàn mối lo vì chuyện nam nữ, còn hắn, giờ phút này e là trong lòng đang tràn ngập tương lai của Thanh Long quốc.

 

"Thừa bình ký cửu, hộ khẩu tuế tăng. Binh tịch ích quảng, lại viên ích chúng. Phật lão ngoại quốc, háo đố trung thổ. Huyền quan chi phí, sổ bội vu tích. Bách tính diệc sảo tung xỉ, nhi thượng hạ thủy khốn vu tài hĩ*." Ánh mắt của Mộ Phi Hàm nhìn ta thật sâu, nói tiếp, "Phụ hoàng sầu lo, quả nhiên không sai."

 

(*Đoạn này trong phần cải cách chính trị của Vương An Thạch, nghĩa tiểu tăng cũng k hiểu mặc dù đã tra rất nhiều nhưng vẫn bó chân ^^)

 

Cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ, mặc dù Thanh Long quốc mới kết thúc tranh đấu đoạt quyền trong nội bộ, nhưng tình thế tổng thể tam quốc mấy trăm năm này, vẫn rất thái bình. Hòa bình êm ả một thời gian dài, nhân khẩu sẽ tăng trưởng trong phạm vi lớn, chi cũng thế. Một là quân đội càng ngày càng nhiều, hai là quan trường càng ngày càng cồng kềnh, ba là tôn giáo càng ngày càng hưng thịnh, những thứ này đều gia tăng phí dụng. Huống chi càng giàu có, yêu cầu cũng khác so với trước. Chẳng những quan viên phô trương càng lúc càng lớn dần, mà ngay cả cuộc sống dân chúng cũng dần dần xa xỉ, tài chính há có thể không thành vấn đề?

 

Ngược lại với cái này, hiệu suất hành chính càng ngày càng thấp, sức sống quốc gia cũng càng ngày càng giảm sút. Bởi vì thái bình lâu ngày, không có gian nan khổ cực. Trên triều dưới dân, lười biếng mềm nhũn, qua loa cho xong chuyện, không biết tiến thủ. Vì vậy mỗi khi vương triều đến thời kỳ cường thịnh, khói lửa rối loạn lập tức lặng lẽ dâng lên, chuông báo tử của đế quốc cũng sẽ lặng lẽ kêu, nhưng mọi người chẳng nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy mà thôi.

 

Đột nhiên nhớ tới Đại Đường hưng thịnh, không phải là như thế sao?

 

Nghĩ tới đây, không khỏi nhẹ giọng nói, “Nghê thường nhất khúc thiên phong thượng, vũ phá trung nguyên thuỷ hạ lai.”

 

Kỹ thuật tuyệt mỹ của Nghê Thường Vũ Y* vẫn còn tung bay ở Đại Đường, chuyện Đại Đường lo âu đã bắt đầu mở màn rồi.

 

(Nghê Thường Vũ Y: Điệu múa cung đình đời Đường, thuộc điệu “Thương”. Toàn khúc phân làm ba phần: tán, trung và khúc phá. Tán tự là diễn tấu nhạc khí, không vũ không ca, trung tự bắt đầu có nhịp phách, vừa ca vừa vũ: khúc phá là cao trào của toàn khúc, nhiều âm nhịp gấp, thanh điệu sang sảng, lúc kết thúc thì chuyển chậm, chỉ vũ mà không ca. “Nghê thường vũ y vũ” phối hợp với nó, người vũ nửa trên trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây. Tóm lại, múa nhạc và y phục của nó đều ra sức miêu tả tiên cảnh vô hư chập chờn với hình ảnh tiên nữ.)

 

“An An cũng nghĩ như vậy sao?” Dưới bầu trời đêm, đôi mắt đen láy của Mộ Phi Hàm sáng như ngôi sao.

 

Nhẹ nhàng xoay người sửa sang lại chăn.

 

“Cái cốt của đạo trị quốc, dĩ nhiên là quản lý tài sản hàng đầu, nhân tài làm gốc.”

 

Dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, bất tri bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng, nói xong mới giật mình che miệng, lại nhiều lời nữa rồi.

 

“Chuyện xấu trong thiên hạ nhiều vô số, phải có cách, An An nghĩ thế nào?” Giọng điệu vui mừng, Mộ Phi Hàm hưng phấn giống như tìm được tri âm.

 

Quả nhiên một người ngồi vững vàng trên thiên hạ như Mộ Phi Hàm, cuối cùng muốn dứt khoát một phen rồi. Không khỏi thấy buồn cười, ta nên sớm biết, nam nhân trước mắt này, làm sao có thể làm một đế vương tầm thường chỉ an tâm giữ vững gia nghiệp, nhưng bá nghiệp trong lòng hắn là cái gì đây?

 

Chỉ là...... Ta không thể...... không thể là người đồng hành cùng hắn đi qua những thử thách và khó khăn đó.

 

“Nữ tử vô tài mới là đức. Đêm đã khuya, nên ngủ rồi.” Ngáp một cái, cởi giày, bò lên trên giường.

 

Cứ để y phục như thế mà nằm, trước mặt nam nhân mang ý chí như thế, ta không muốn nhắc lại vấn đề cấm kỵ nực cười giữa nam và nữ nữa.

 

Mặt đất lạnh lẽo như thế, lại không có đệm, hắn ngủ thế nào?

 

Chỉ là kiên định tin tưởng Mộ Phi Hàm, chỉ vì cái kia câu, “An An, nếu muốn có được nàng, ta có trăm ngàn phương pháp, mà ta lại cố tình lựa chọn cái cách ngu ngốc nhất, nếu đó không phải là yêu, An An, nói cho ta biết, đây là cái gì?”

 

Tin tưởng...... Hiểu rõ hắn yêu ta...... Tin tưởng tình yêu mà mình vĩnh viễn không thể đáp lại được, dưới anh trăng này, trong lòng cảm thấy bi thương đến nực cười......

 

Cứ giằng co như vậy thật lâu.

 

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ma sát của xiêm y và đệm, Mộ Phi Hàm yên lặng nằm xuống bên cạnh.

 

Đêm lạnh như nước, hồi lâu hai người vẫn không nói gì.

 

Nỗ lực khống chế hô hấp của mình, lật người đưa lưng về phía hắn, cứ như vậy an tĩnh ngủ thôi.

 

Chúng ta không nên hiểu nhau thêm nữa, nếu như từ lúc vừa bắt đầu đã nhất định không thể sớm sớm chiều chiều, cần gì phải vì mình tìm một phần khắc cốt ghi tâm cơ chứ?

 

“An An, lúc cải cách triều chính, e là Thanh Long quốc sẽ hỗn loạn.” Hồi lâu, bên tai truyền đến tiếng thì thầm bất đắc dĩ của hắn, trong giọng nói kia, có do dự, có thất lạc, nhưng nhiều hơn chính là sự cô đơn.

 

Không đáp lời. Cũng không biết nói cái gì cho phải, cuộc sống của hắn, là thiên hạ Thanh Long quốc, ta sao có thể tham gia?

 

Cố ý hô hấp đều đều, hai mắt vô hồn nhìn nóc nhà.

 

Mấy ngày ở chung cùng hắn mà không có Lý Uẩn Đình...... Nhớ tới “Lưu Thuỷ” hôm đó...... Tim vẫn còn đau......

 

“An An, ta chỉ sợ một người. Có thể nắm tay của nàng ngủ không?” Giọng điệu có chút tự giễu, đó là sự tự ti không thuộc về Mộ Phi Hàm.

 

Trong lòng hơi căng thẳng, cái nam nhân ngạo thị thiên hạ này, tâm yếu ớt như thế sao......

 

Lại lật người, cũng không đưa tay qua, rồi lại có chút không nhẫn tâm nói, “Đi ngủ sớm một chút đi, Lý đại nương nhờ chúng ta đưa phong thư cho nhi tử cùng trượng phu của bà ấy, sáng sớm ngày mai phải vào thành đấy.”

back top