Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 6: Trạm Hằng bị hãm hại

Editor: Cẩm Băng Đơn.

 

Tề gia bảo

 

Màn đêm thâm trầm, Đơn, toàn bộ đều ở trong trạng thái đề phòng.

 

Tề bá bá ngồi ở chủ vị, nhíu mày.

 

Ngồi phía dưới chỉ có cha, Hằng ca ca, tên biến thái họ Lý và ta.

 

Một thi thể được mang vào. . . . . .

 

Biểu cảm của thi thể bình tĩnh, giống như đang ngủ, trên người có vết thâm màu hồng giống như hoa anh đào.

 

Pháp y là khoa mà ta nghiêm túc học hành nhất, nên ta có thể âm thầm suy đoán trong đầu mà không không biến sắc, ai bảo ta 13 tuổi chứ, đổ mồ hôi - -.

 

Người chết chính là Đổng Kỳ Phong.

 

Võ Lâm Minh Chủ buổi sáng vẫn còn khiêu chiến trên lôi đài, buổi tối đã chết oan chết uổng, chuyện này không thể nghi ngờ mang đến cho Tề gia bảo một vấn đề cực kỳ nan giải.

 

Trải qua điều tra một lúc, người khám nghiệm tử thi được mời đi vào.

 

Ở thời điểm như thế này, vốn không nên có người của quan phủ tham gia, nhưng nghe Tề bá bá nói, người khám nghiệm tử thi này đã tương giao với ông nhiều năm, quả quyết rằng sẽ không tiết lộ nửa câu.

 

"Tư Đồ huynh, làm phiền rồi." Tề bá bá chắp tay thi lễ.

 

Nhân lúc hắn khám khám nghiệm tử thi không ghi bản án, Đơn, ta giương mắt lên liếc về phía Hằng ca ca.

 

Lại không thấy hắn có vẻ mặt hoảng hốt chút nào, đứa nhỏ ngốc mà, Đổng Kỳ Phong chết rồi, người bị tình nghi lớn nhất chính là huynh mà ~!

 

Chỉ là, nếu Tề bá bá tin vị Tư Đồ này như thế, ông ấy nhất định sẽ giúp Hằng ca ca lấy lại trong sạch.

 

Qua một hồi lâu, Tư Đồ chậm rãi đứng lên, giọng nói nặng nề.

 

"Khởi bẩm Minh Chủ, Đổng chưởng môn là trúng độc chết ở trong nhà, lúc tử vong là giờ Hợi, khoảng 1-2 canh giờ trước."

 

Bây giờ là giờ Tý, như vậy theo như lời Tư Đồ, Đổng Kỳ Phong tử vong vào chính giờ Hợi, cũng chính là khoảng 9-11 giờ tối.

 

Như vậy, lúc giờ Hợi, là ai đã đi tìm Đổng Kỳ Phong?

 

Nghe vậy, sắc mặt của Hằng ca ca đột nhiên thay đổi.

 

"Cha, khoảng giờ Hợi, đồ đệ Đổng chưởng môn tới gian phòng hài nhi, nói là Đổng chưởng môn mời con tới hoa viên nói chuyện."

 

"Con nhìn thấy Đổng chưởng môn?" Tề bá bá nghiêm túc hỏi.

 

"Vâng."

 

"Hắn có khác so với thường ngày không?"

 

"Hài nhi và Đổng Chưởng môn cũng không thâm giao lắm, cho nên không thể nhìn ra được sự khác biệt, ông ta chỉ thảo luận với hài nhi về vấn đề võ công một lúc, không tới nửa canh giờ." Hằng ca ca lên tiếng đáp.

 

"Trạm Hằng hiền chất, lúc cháu đi hoa viện trò chuyện cùng Đổng chưởng môn, có ai biết không?" Đơn, Cha cũng không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

 

"Trên đường con có gặp Phương Trượng Không Văn đại sư của Thiếu Lâm, ông ấy chắc chắn biết."

 

"Cao đồ tới mời Đổng chưởng môn hiện tại đang ở nơi nào?"

 

“Thưa An đại hiệp, người nọ cũng đã mất tích." Quản gia đứng bên cạnh cung kính đáp lại.

 

Mọi người đều cả kinh, Hằng ca ca, con đường phía trước thật mù mịt.

 

Huynh vừa có thời gian gây án—— giờ Hợi, cũng chính là khoảng thời gian Đổng Kỳ Phong chết, lại có nhân chứng ——Không Văn đại sư Thiếu Lâm, người duy nhất có thể chứng minh huynh trong sạch chính là tên tiểu đồ đệ kia lại mất tích. Cho dù chúng ta tin tưởng huynh, nhưng võ lâm tin sao? Người trong thiên hạ có tin sao?

 

Lợi dụng con của Võ Lâm Minh Chủ, lấy kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ của Tề Trạm Hằng mà nhấc lên sóng to gió lớn, rốt cuộc mục đích của hung thủ là gì?

 

Nhưng duy nhất có thể đoán được đó chính là, ngày mai trời vừa sáng, e rằng võ lâm sẽ không yên ổn.

 

Ta nhìn chằm chằm vào người khám nghiệm tử thi, cứ có cảm giác ông ta nói giấu điều gì đó. Xác chết có vấn đề ư?

 

Đợi đã nào...! Thi thể nổi lên màu hồng của hoa đào, có ba trường hợp có thể tạo thành, thứ nhất đó là như Tư Đồ nói là ông ta bị trúng độc, còn loại khả năng thứ hai là do chết vì rét rồi sau đó bị người đưa vào nơi môi trường có nhiệt độ thấp, như vậy đại chưởng môn Đổng Kỳ Phong này dĩ nhiên không thể nào chết rét, Đơn, như vậy liệu có phải rằng hiện trường xảy ra vụ án ở không ở trong hoa viên mà là ở bên trong phòng? Huống chi. . . . . . Bây giờ là đầu mùa đông. . . . . .

 

Mặc dù ngân châm mà Tư Đồ rút ra có độc, nhưng cũng có khả năng sau khi chết bị người ta hạ, không đúng ư? Hung thủ làm tất cả để có thể khiến người ta bị rối trí, đáng tiếc ta không có chứng cứ, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể âm thầm nóng nảy trong lòng.

 

Nếu như ta suy luận chính xác, như vậy rất có thể người khám nghiệm tử thi nói thời gian Đổng Kỳ Phong chết căn bản là sai, ông ta rất có khả năng chết trước giờ Hợi. . . . . .

 

Người tên Tư Đồ này có vấn đề, cho dù kiến thức pháp y thời nay tiến bộ rất nhiều, nhưng một người khám nghiệm tử thi có kinh nghiệm phong phú, như thế nào có thể mắc sai lầm đễn nỗi ngay cả ta cũng nhìn ra được?

 

Quan sát Tư Đồ một lần nữa, lưng hơi gù, diện mạo bình thường, hai ria mép cá trê, cúi đầu xuôi tay đứng.

 

Cúi đầu xuôi tay. . . . . .

 

Từ lúc vào cửa, ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của ông ta!

 

Người này nếu không phải là thấp kém cẩn thận, thì chính là che giấu quá sâu, ta thường nghe người ta nói, dịch dung được chứ không thể thay đổi được ánh mắt, hắn, là sợ chúng ta nhìn ra cái gì ư? !

 

Trong bụng đã có chủ ý.

 

"Người chính là Tư Đồ bá bá ư? Đôi mắt của bá bá thật đẹp ~~!" Mọi người thấy một bóng dáng màu xanh dương nhảy đến bên cạnh Tư Đồ, bứt râu Tư Đồ, cười khanh khách.

 

"An An, đừng càn quấy!" Cha lên tiếng quát ta.

 

Trong mắt Tề bá bá nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc.

 

Rất tốt ~ mục đích đã đạt được.

 

Ta ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, giống như đứa bé sau mỗi lần nghịch ngợm bị khiển trách.

 

Chỉ là tại sao cái tên biến thái họ Lý đáng ghét kia vẫn nhìn chằm chằm ta, ta lộ ra sơ hở gì rồi hả? Ghét! Đáng ghét mà.

 

"Được rồi, tất cả mọi người đều mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện tối nay, sáng sớm ngày mai bàn lại." Tề bá bá không biến sắc.

 

Lúc đi tới cửa, tên biến thái họ Lý đột nhiên nói nhỏ, Đơn, thật thấp bên tai ta, "Nha đầu, ta phái người đi điều tra tên Tư Đồ khám nghiệm tử thi này, được không?"

 

Thân thể ta chấn động, quay đầu lại trợn trừng hắn một cái, chọc hắn cười to lên.

 

Rõ là. . . . . . Cái gì cũng không thể gạt được tên biến thái này~~~~ buồn bực. . . . . .

 

Tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi, ta len lén chuồn ra khỏi phòng, rón ra rón rén gõ nhẹ cửa phòng Hằng ca ca, xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn là hắn không ngủ được - -!

 

"An An, sao muội lại tới đây? Mặc ít như thế." Hằng ca ca một phát kéo ta vào trong phòng, bàn tya ấm áp tay thương tiếc lau gương mặt của ta bị đỏ lên vì trời lạnh.

 

"Hằng ca ca, muội tin huynh không phải là hung thủ!" Ta nhẹ nhàng tránh khỏi tay của hắn, ta thật sự không dễ chịu lắm.

 

"Ừ, An An tin huynh, là đủ rồi." Hằng ca ca cười càng thêm dịu dàng.

 

Nhìn ánh mắt yêu mến của hắn, ta đột nhiên nghi ngờ, khi còn bé, một tháng chơi đùa ngắn ngủn, đáng giá hắn lấy cả đời không thay đổi sao? Ta không hiểu, ta chỉ tin tưởng tình cảm nước chảy

 

đá mòn, ta thà tin rằng Hằng ca ca đối với như vậy nhất định là do chấp niệm nhất thời mà thôi, sẽ có một ngày, khi hắn phát hiện ta không tốt đẹp như trong ký ức của hắn thì hắn sẽ bỏ qua.

 

“Muội có cách chứng minh Hằng ca ca trong sạch.” Ta quay mắt đi, không muốn làm cho mình đắm chìm trong đôi mắt của hắn.

 

“An An, huynh không muốn muội mạo hiểm, chuyện hôm nay, tự huynh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.” Hằng ca ca đúng là không hề cảm kích.

 

“Hằng ca ca không tin An An sao?” Ta làm bộ cúi đầu, chuẩn bị khóc.

 

“Làm sao huynh không tin muội được cơ chứ?” Hằng ca ca quả nhiên sốt ruột.

 

“Vậy huynh đi theo muội đi!” Ta ngẩng gương mặt tươi cười lên, kéo tay Hằng ca ca đi ra ngoài cửa.

 

Tạm thời dừng lại ở phòng chứa xác chết.

 

“An An, muội dẫn huynh tới đây làm cái gì?” Hằng ca ca quả nhiên không hiểu nổi việc một nữ tử mười ba tuổi xong vào nhà xác lúc đêm khuya thế này để làm gì.

 

“Hự…”

 

Ta cúi thấp người, mở ra báo cáo chuẩn bị lúc nãy, một đôi bao tay, một cây chủy thủ, và một cây ngân châm.

 

Ta đeo bao tay lên, nhẹ nhàng giữ xác chết, chỉ mới hơi nhạt màu đi, quả nhiên là như vậy sao? Trong bụng thất kinh.

 

“Hằng ca ca, tới giúp muội lật cái xác lại đi.”

 

Hằng ca ca lập tức tiến lên, cũng không hỏi nhiều nữa, thật đúng là một nam nhân tốt.

 

Lật thi thể ngược lại, quả nhiên chưa tiêu mất, ta nhẹ nhàng dùng đao rạch da của thi thể, một dòng chất lỏng giống như nước theo bộ phận của thi thể chảy ra bên ngoài…

 

Ta lại dùng ngân châm, cắm vào trong dạ dày người chết, lời ngoài mặt ᷈ ngân châm của thời cổ đại này đúng là rất dài ᷈ ᷈ ᷈

 

Lúc ngân châm rút ra, ở nơi gần tay ta thì biến thành màu đen, mà bộ phận cắm vào dạ dày, lại không hề đổi màu.

 

Hằng ca ca nhìn ngân châm trong tay ta, như có điều suy nghĩ.

 

Ta và Hằng ca ca đi ra khỏi phòng chứa củi, bên ngoài đã có những bông tuyết nhẹ nhàng bay, ta nhẹ nhàng khẽ thở ra một hơi, không để ý tới cái lạnh, nóng nảy nói: “Hằng ca ca, bây giờ huynh lập tức đi tìm Tề bá bá, nói với bá bá mời thêm một vị khám nghiệm tử thi có danh tiếng đến đây, đừng nói là ta nói được không? Phải nhanh! Chậm sẽ không kịp!”

 

Ta là một cô bé mười ba tuổi, ai có thể tin tưởng chứ? Vì kế hoạch hôm nay, cũng đành phải mượn cái miệng của một người khám nghiệm tử thi khác, mà người đó, cũng phải là người có đức cao vọng trọng.

 

Hằng ca ca lấy một bông tuyết trên đầu ta xuống, nhìn ta thật sâu một cái, khoác ao khoác lên trên người ta, ngay lập tức, đã không còn thấy bóng người.

 

Chẳng lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết?

 

Chỉ là áo khoác trên người hắn thật ấm áp, thật lâu mà mãi không tiêu tan…

 

Thế lực của Tề gia bảo quả nhiên không thể khinh thường, không tới nửa canh giờ, cao thủ khám nghiệm tử thi là Mâu Tần bị cảnh nội Tề gia bảo mời đi tới, nghe nói mặc dù người này một đời danh y, nhưng tính khí lại hết sức quái dị, không phải chuyện hắn thấy vui, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

 

Ta cho là sẽ là một lão già vớ vẩn…, nhưng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy, là một bạch y đơn giản, là một nam tử trẻ tuổi hơi có vẻ gầy yếu. Chỉ là sâu trong con ngươi lại là sự cô đơn, vừa thấy đôi mắt cô đơn này, ta lập tức tin tưởng hắn là cao thủ khám nghiệm tử thi, bởi vì thầy giáo dạy pháp y của ta cũng có ánh mắt này, nhớ năm đó chúng ta đậu khoa pháp y, ông ấy cũng dùng ánh mắt này nhìn qua cả lớp, chậm rãi nói: “Các em trốn học cũng không có vấn đề gì, dù sao tôi cũng không có hứng thú với các em.” Cả lớp lạnh lẽo một hồi…

 

Mà Mâu Tần này, còn kinh khủng hơn cả thầy giáo dạy pháp y của ta aaaaaaaaaaaaaa

 

Ta rùng mình một cái, cọ cọ vào trong ngực cha.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chúng ta cũng lẳng lặng chờ đợi công bố câu trả lời, trong lòng ta âm thầm khẩn trương, nếu như người này thật sự là cao thủ khám nghiệm tử thi, đáp án của hắn sẽ giống với ta, nhưng hắn, có thể tin tưởng sao?

 

Ta giương mắt tìm kiếm Hằng ca ca, lại gặp phải hắn ánh mắt mất hồn nhìn ta dịu dàng, vội cúi đầu, trong lòng kinh hoảng một hồi, hắn, một chút cũng không quan tâm sự trong sạch của mình sao?

 

Lần nữa len lén liếc tên biến thái họ Lý một cái, ánh mắt của hắn xuyên tới xuyên lui trên người ta và Hằng ca ca, cuối cùng chính là giễu cợt cười một tiếng.

 

Trời ạ…

 

Trong sảnh này, có ai quan tâm cổ thi thể này đây? Hử???

 

Lúc này, Mâu Tần đã xong công việc, cởi bao tay ra, chậm rãi đứng lên.

 

Thật sự sắp công bố đáp án ư? Mọi người đều đang nín thở mà đợi…

back top