Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 7: Thẹn với tình yêu mà huynh dành cho ta

Editor: Cẩm Băng Đơn

 

"Tề bảo chủ, khi ấn xuống thì thi thể người này có dấu hiệu thoáng phai màu, lật ngược lại không biến mất, dùng đao cắt, có chất nhầy như nước chảy ra, cộng thêm tiết trời bây giờ rét lạnh, xác nhận là chết giữa buổi trưa." Mâu Tần khám nghiệm xong, đứng chắp tay, con ngươi vắng lặng quét qua mọi người.

 

Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

"Vậy theo Tần công tử, nguyên nhân Đổng Chưởng môn chết là gì?" Trên mặt Tề bảo chủ không khỏi nổi lên chút vui mừng, dù sao, Tề Trạm Hằng an toàn là tốt rồi.

 

"Theo tại hạ thấy, Đổng Chưởng môn không phải chết bởi vì trúng độc, mà là chết bởi ám khí."

 

Vừa dứt lời, Mâu Tần lấy ra một kim châm từ động mạch cổ của Đổng Kỳ Phong, kim châm này mỏng như lông trâu, không cẩn thận quan sát căn bản không thể dễ dàng phát hiện, - - chẳng lẽ lúc nào Mâu Tần cũng mang theo kính hiển vi ư? Hay là vì kinh nghiệm cùng trực giác thầy thuốc của hắn đã đạt tới trình độ này rồi? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Đổng Kỳ Phong chết? Vô luận như thế nào, Mâu Tần này, quả nhiên lợi hại.

 

Lúc này từ ngoài cửa có một thị vệ chạy vào, ghé sát vào bên tai tên họ Lý biến thái, nhỏ giọng nói gì đó.

 

Tên biến thái họ Lý nhìn ánh mắt của mọi người chuyển sang mình, khẽ mỉm cười, đường hoàng nói, "Tề bảo chủ, Tư Đồ lúc trước, chính là do người khác dịch dung thành, Tư Đồ thật, đã chết ở hậu viện trong nhà."

 

Vừa nói ánh mắt còn quét về phía ta ở bên này, giống như đang tranh công.

 

Ghét - -#

 

Ta là người tàng hình ~~ hắn nhìn không thấy ta ~~~~~~~~~

 

"Nói như vậy, lúc trước Trạm Hằng hiền chất thấy Đổng Kỳ Phong, cũng hẳn là người khác dịch dung giả trang thành." Cha chậm rãi lên tiếng.

 

"Đúng vậy, quả thật trên võ lâm, người biết dịch dung không phải ít, nhưng có thể giống như đúc như thế, sợ là chỉ có Cung chủ Thanh Cung của Thánh Ngưng quốc—— Âu Dương Ánh Nhật!" Không Văn đại sư, phương trượng của Thiếu Lâm cũng được mời đến để quan sát.

 

"Hơn nữa trong chốn võ lâm có thể vô hình sử dụng kim châm giết người, sợ là cũng chỉ có Âu Dương Ánh Nhật." Cha lên tiếng bổ sung.

 

"Thanh Cung tuy là tà giáo, nhưng với Tề gia bảo thì lại như nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại hãm hại đây?" Tề bá bá giống như không hiểu.

 

"Chỉ sợ rằng, Thanh Cung chí ở võ lâm Thanh Long quốc." Tên biến thái họ Lý đưa ra câu tổng kết.

 

Mọi người đột nhiên lo lắng trùng trùng, chỉ có ta nhàm chán ngáp ngáp, Hằng ca ca đã không sao, không phải sao?

 

Một hồi lâu. . . . . .

 

"Chuyện Mâu Tần đáp ứng Tề bảo chủ đã hoàn thành, không biết chuyện Tề bảo chủ đồng ý với tại hạ thì sao?" Là giọng nói lành lạnh của Mâu Tần.

 

Hả? Hình như có chuyện xưa? Ta ngừng ngáp, híp mắt nhìn Mâu Tần.

 

"Đây là tất nhiên, lúc ấy mời Mâu công tử xuống núi, hứa hẹn với Mâu công tử một chuyện, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa giang hồ, Tề mỗ tuyệt đối không từ chối."

 

Nghe vậy, ta thật sự là khóc không ra nước mắt.

 

Thượng Đế ơi, ta đột nhiên nhớ tới đoạn phim kinh điển giữa Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn, xem ra Mâu Tần này có tâm tư thâm sâu hơn Triệu Mẫn rất nhiều, Tề bá bá, người nói xem người nghĩ thế nào vậy? Đây không phải là đặt bẫy chờ người tự nhảy xuống sao? Chỉ hy vọng thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư - -# ta quả nhiên không phải là người tốt mà.

 

(Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư: Cổng thành thất thủ mà cháy, đừng vạ đến cá dưới ao)

 

"Chuyện này, bây giờ còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra thì tự nhiên sẽ nói cho ngài biết." Nhất thời ta chìm đắm vào việc nhập vai trong phim Ỷ Thiên, ta lại thuận miệng phun hết tất cả lời nói trong lòng ra ngoài.

 

Lần này, ta thành tiêu điểm của ánh mắt mọi người. . . . . .

 

"Tiểu thư sao lại có cùng suy nghĩ với tại hạ vậy?" Ánh mắt lạnh lùng của Mâu Tần đột nhiên xuyên qua ta, hắn chậm rãi mở miệng, ta cảm giác mình giống như bị tia X quang chiếu vậy, đến ngay cả xương cốt cũng để hắn thấy rõ ràng, chẳng lẽ đây chính là đại pháp nhìn xuyên mọi vật trong truyền thuyết? Không trách được người này là danh y, thì ra là hắn có thể dùng ánh mắt X quang để kiểm tra. . . . . .

 

Nhưng là, - -# ta có thể nói giống hắn nghĩ, đó chẳng phải là bởi vì năm đó Triệu Mẫn cũng nói như vậy sao?

 

"Đoán mò . . . . . ." Nhắm mắt nhìn trên nóc.

 

"Ha ha, tiểu thư quả thật là nhanh nhẹn." Mâu Tần từ chối cho ý kiến.

 

"Đâu có đâu có. . . . . . Vận cứt chó tốt một chút mà thôi. . . . . ." Ta hắc hắc cười gượng. . . . . .

 

 

Trở lại trong sương phòng, trời sắp sáng rồi, ta luôn luôn là kẻ ham ngủ, nhìn thấy gối sẽ lập tức ngã đầu ngủ, đến ngay cả xiêm y cũng không thèm cởi.

 

Nhưng trong đầu vẫn có một vấn đề mà ta không thể xua đi được, nếu phụ thân biết ta ở nhà của tên biến thái họ Lý, tại sao một năm qua chẳng hề quan tâm tới ta?

 

Đợi đến lúc ta tỉnh đã là giữa trưa rồi, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, sáng rọi làm ta tỉnh lại - -#

 

Ta có chút ngượng ngùng rời giường rửa mặt, sao không có ai gọi ta rời gường vậy? Hỏi nha hoàn Hân Nhi hầu hạ mình, ta mới biết, thì ra là Hằng ca ca cố ý dặn dò, nói đêm qua ta quá mệt mỏi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy ta nghỉ ngơi.

 

Trên bàn có chén cháo nóng hôi hổi, Hân Nhi nói, thiếu gia căn dặn, đã nấu qua ba lần rồi.

 

Trong lòng có chút cảm động không rõ lý do, Hằng ca ca, huynh đối với ta tốt như vậy, nhưng ta lại không có cách nào xác định rõ lòng của mình, vẫn luôn không lên tiếng ngăn cản tình yêu của huynh, có phải quá ích kỷ hay không?

 

Ta uống từ từ hết chén cháo nóng, trong lòng nghĩ ngợi hàng trăm lần.

 

"Tiểu thư, thiếu gia đã lệnh cho chúng nô tì chuẩn bị xong nước tắm, tiểu thư muốn tắm giờ không?" Một nha hoàn có khuôn mặt hơi béo ục ịch nhỏ giọng hỏi ta, thái độ kính cẩn.

 

"Được." Sững sờ một chút, nhớ tới đêm qua khám nghiệm thi thể đúng là cảm thấy cả người không thoải mái, thật không ngờ Hằng ca ca lại chu đáo như thế.

 

Giọt vào thùng một chút nước thơm mùi hoa lan. . . . . .

 

Ta duỗi tay thử nước ấm một chút, bước vào trong nước, chậm rãi dìm mình xuống, trên mặt nước có mấy cánh hoa mới hái nổi lềnh bềnh, sương mù mờ mịt, làm mơ hồ tầm mắt của ta.

 

Chợt, ta cảm thấy cả người thật thoải mái. . . . . . Ở chỗ này đã 13 năm rồi cơ à? 13 năm, có phải cũng đủ để từng chút từng chút một quên anh không? Hàm. . . . . . Nếu em quên mất anh, anh có trách em không? Hoặc là. . . . . . Anh đã sớm quên em trước khi em quên anh. . . . . .

 

Ta thật sự có thể yêu lần nữa sao? . . . . . . Hay là học tập luật lệ không ở gần nhau sống đến già đây?

 

Hàm. . . . . . Anh phải hạnh phúc. . . . . . Nhất định phải hạnh phúc. . . . . .

 

Tay không ý thức chạm đến Hoài mộc trâm trên đầu, không khỏi chấn động, Hằng ca ca, muội không thể nào rõ lòng của mình, có phải không nên làm trễ nải tuổi thanh xuân của huynh hay không. . . . . .

 

Tắm xong, ta đẩy cửa đi ra ngoài, vừa đúng gặp phải Hằng ca ca đến thăm ta, vẫn là một thân trường bào hoa gấm màu xanh nhạt như cũ, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, anh khí bức người.

 

Ta xả một nụ cười thật to, "Hằng ca ca, chúng ta đi ra ngoài thành một chút, được không?"

 

Chương 7.2: Góc nhìn của Trạm Hằng

 

Một năm kia, ta 8 tuổi, An An 5 tuổi.

 

Nương mang ta đi Bích Du Sơn Trang thăm An bá phụ cùng An bá mẫu.

 

Trên giang hồ, có rất nhiều truyền thuyết về Bích Du Sơn Trang, nhưng làm người khác chú ý nhất không phải là An bá phụ có tuyệt thế võ công, cũng không phải là Bích Du Sơn Trang có tài lực không thể khinh thường, mà là An bá phụ có hai thê tử. Những ai đã gặp hai vị thê tử của An bá phụ kia đều liên miệng khen ngợi các nàng mỹ mạo, thiện lương tốt bụng, cuộc sống tương kính như tân, nam tử trên thế gian này, có ai mà không hâm mộ An bá phụ chứ?

 

Nhưng cha lại nói với ta, mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. Cả đời cha chỉ lấy nương ta là thê tử mà thôi, cưng chiều nương vô pháp vô thiên. Cha thậm chí còn nói, làm Võ Lâm Minh Chủ, cũng chỉ là bởi vì nương năm đó đã từng thề, chỉ gả cho nam tử có võ công đệ nhất thiên hạ. Ta luôn luôn tin tưởng cha nhất, nhưng thế nhân ai cũng nói cha ta là một kẻ ngu dại điên khùng.

 

Vì vậy ta không hiểu, đến tột cùng tình yêu như thế nào mới là đúng?

 

Cho đến khi ta gặp tiểu nữ hài trong sáng như thủy tinh kia - An An.

 

Ở trên sảnh, nàng nũng nịu để cho ta ôm ~ khiến ta hơi có chút luống cuống chân tay, gia giáo nghiêm khắc, làm cho ta không biết nên ở chung với nàng như thế nào.

 

Trong trí nhớ của ta, nụ cười của nàng vẫn luôn ấm áp vui vẻ, thế nhưng lại không giống với một đứa bé năm tuổi, dịu dàng bao dung, làm cho người ta đã gặp thì sẽ không thể quên, làm cho người ta muốn tìm trân bảo khắp thiên hạ dâng tới trước mặt nàng, chỉ cầu nàng cứ mãi cười như thế là tốt rồi.

 

Nàng dạy ta rất nhiều trò chơi mới lạ, một kẻ luôn chăm luyện võ như ta đây, tuổi thơ so với nàng, hẳn là tẻ nhạt thiếu sức sống không thể nghi ngờ.

 

Ta rất thích chơi cùng nàng, rất thích nhìn nàng cười xấu xa trêu cợt ta, rất thích nhìn nàng chu cái miệng nhỏ nhắn gọi ta là Hằng ca ca, nương nói, đây chính là thanh mai trúc mã, ha ha, thanh mai trúc mã, ta rất thích cái từ này đấy.

 

Ngày đó, nương đề nghị muốn gả An An và Đình Đình cho ta, ta sợ hết hồn, tất nhiên không dám đồng ý.

 

Nhưng nghe An An lớn tiếng phản đối, trong lòng lại không quá vui mừng, ta không biết đây là vì cái gì nữa.

 

Trong lòng hy vọng rằng đáp án là do An An không muốn chia sẻ ta với người khác mà thôi.

 

Vì vậy ta mở miệng hỏi nàng.

 

An An kể cho ta chuyện xưa, là lịch sử ta chưa từng nghe qua , Thuấn, Nga Hoàng, Nữ Anh, có liên quan đến tình yêu ba người.

 

Đến nay, ta vẫn nhớ giọng nói non nớt nhưng lại đấy kiên định đó của nàng, nàng nói, "Tình yêu nhìn như hoàn mỹ đó, làm sao biết sẽ không có âm mưu cùng quyền lợi tham dự vào, tình yêu ba người, há có thể sạch sẽ."

 

Nói năng có khí phách, làm ta lâm vào trầm tư.

 

Ta nghĩ, ta không muốn chia sẻ nụ cười của An An với người khác, cái cảm giác tôn trọng suy nghĩ của nàng, có phải là tình yêu hay không?

 

Lời của An An, cũng không phải là lời mà một đứa bé năm tuổi có thể nói ra được, khiến ta cứ có cảm giác ở sau nụ cười vui vẻ đó của nàng, cất dấu điều gì đó mà ta không thể nào chạm đến. An An, muội khiến huynh mò, khiến huynh muốn bảo vệ muội, muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với muội.

 

Lúc ta rời khỏi Bích Du Sơn Trang, An An đến tiễn ta, không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, ta cắm Hoài mộc trâm mà nương cho vào giữa tóc An An.

 

Hoài mộc trâm, nương nói cho ta biết, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, từ đó chỉ vì một người mà hứa hẹn. Nương nói, cây trâm này, là thứ mà bà muốn đưa cho con dâu tương lai.

 

An An, sau khi rời khỏi Bích Du Sơn Trang, huynh bị cha đưa đến Linh Ẩn lão nhân học tập võ công cao thâm hơn, có lẽ, rất nhiều năm, chúng ta đã không gặp nhau, nhưng huynh sẽ nhớ kỹ nụ cười của muội, huynh rất vui mừng làvì huynh là thanh mai trúc mã của muội, muội, sẽ luôn luôn nghĩ tới huynh chứ? Cho đến khi chúng ta lớn lên, cho đến khi huynh có năng lực bảo vệ sự yếu ớt đó của muội, nụ cười của muội. . . . . .

 

8 năm tu luyện, hiếm khi tiếp xúc với ngoại nhân, sư phụ nói, tính tình của ta càng ngày càng lạnh lùng rồi. Nhưng sư phụ không biết, vẫn luôn có một nụ cười dịu dàng lưu luyến ở trong tim ta, 8 năm, đủ để khiến ta quên đi gương mặt của nàng, nhưng nụ cười kia, lại càng thêm rõ ràng. . . . . . Thời gian lâu dài, thế nhưng những rối rắm kia đã trở thành nhớ nhung khắc cốt ghi tâm mà chính bản thân ta cũng không nhận ra.

 

Mà sự nhớ nhung này, khi một lần nữa nhìn thấy An An là lúc hoàn toàn bộc phát.

 

Một thân váy dài màu xanh dương, khăn quàng cổ màu trắng bằng da cáo lười biếng khoác lên trên vai, ánh mắt giống như ngôi sao lóe sáng lanh lợi chuyển động, dưới cúi mũi phấn hồng xinh đẹp là môi anh đào khẽ cong lên, lấp lánh và trong suốt như búp bê, ta từng vô số lần hình dung hình dáng của nàng trong đầu, lại không ngờ lúc này nàng mang đến cho ta một phần vạn rung động, trọng yếu nhất chính là, sau khi nàng thấy ta thì nụ cười như gió xuân hiện lên trên mặt, càng khiến ta say mê hơn cả lúc 8 năm về trước.

 

An An, lần này, Hằng ca ca sẽ không để muội rời đi nữa.

 

Thật sự là ta rất ghét An An ở cạnh Lý Uẩn đình, bởi vì ánh mắt hắn nhìn An An, giống như nhìn con mồi. Giống như nhất định phải có được.

 

Ta xin An bá phụ thành toàn cho ta và An An, bởi vì ta nhìn thấy ở giữa tóc An An có Hoài mộc trâm, nàng dĩ nhiên vẫn luôn nhớ tới ta, trong lòng ta không khống chế được mà mừng như điên.

 

An An, làm trân bảo của cả đời huynh được không? Để cho huynh bảo vệ muội, chăm sóc muội.

 

Mà ta không ngờ rằng, người được bảo hộ, lại là bản thân ta trước tiên.

 

Có người hãm hại ta, tất cả chứng cớ đều dẫn đến việc ta là hung thủ giết Đổng Kỳ Phong, thật ra thì trong lòng ta không nóng nảy, bởi vì không thẹn với lương tâm, bởi vì ta không hề để ý cách nhìn của người đời, bởi vì ta tự tin sẽ tra ra hung thủ.

 

Nhưng khi đêm khuya, An An gõ cửa phòng của ta, nói với ta, "Hằng ca ca, muội tin huynh." Thời điểm đó, có trời mới biết, ta có suy nghĩ muốn ôm nàng vào lòng nhiều như thế nào, bởi vì giờ khắc này ta mới hiểu được, ta không quan tâm đến cái nhìn của thiên hạ, bởi vì ta chỉ để ý An An. . . . . . Đúng là sự quan tâm chết tiệt này.

 

Nhìn nàng thuần thục khám nghiệm thi thể, một cảm giác lo lắng đột nhiên quanh quẩn trái tim ta, An An, rốt cuộc muội là nữ tử như thế nào? Huynh, thật sự có thể khiến muội chỉ dừng lại vì một mình huynh sao?

 

Mà ta cuối cùng vẫn không nói gì cả, ta biết rõ mình sẽ tin nàng không điều kiện, bao dung nàng, vô luận nàng là nữ tử kinh thế hãi tục như thế nào. Thậm chí vô luận bây giờ nàng có yêu ta hay không. . . . . .

 

Khi nàng lưỡng lự ngoài cửa, lại không ngờ thấy nàng đẩy cửa ra.

 

"Hằng ca ca, chúng ta đi ngoại thành một chút, được không?" Nhìn nụ cười y hệt ánh mặt trời của nàng, ta thu hồi suy nghĩ.

 

"Được." Ta khẽ vuốt tóc nàng, ta nguyện ý biết bao nhiêu, cứ như vậy cả đời bầu bạn ở bên cạnh nàng.

back top