Editor: Cẩm Băng Đơn
Chương này có mấy bài thơ mà tìm hoài k thấy nghĩa, nên mạo muội dịch theo ý hiểu, đừng ném đá Đơn nhé ^^
Tinh tinh điểm điểm, tĩnh tĩnh tịch tịch, triền triền miên miên mạn mạn.
Tứ diện đông trang tố khỏa, phong cấp sa loạn.
Thạch tiền thụ minh yên khởi, kỷ đa thì, dục xuyên vân đạm.
Táng lạc diệp, tố hoàng nê, đô bả tâm tư liễu đoạn.
Tuyết dũng thanh trì hoàn thiển, bất kiến ngạn, thanh dĩ cận không mang
nhiên
(Lấm tấm nhiều điểm, lẳng lặng vắng vẻ, triền triền miên miên mênh mông. Bốn phương y phục màu trắng của mùa đông bao khắp người, gió nóng vội thổi lụa mỏng tung bay. Cây trước mỏm đá bốc khói lên, thỉnh thoảng, giống như muốn xuyên qua mây mỏng. Lá vàng rơi, như nói với bùn đất, đều đã kết thúc tâm tư. Tuyết rơi trên hồ xanh khe khẽ, không thấy bờ, âm thanh vậy mà đã sắp sửa mơ hồ.)
Toái ngữ đề ngân, lạc mục hựu văn sầu oán.
Nan trứ phân vân nháo thế, canh vô nhân, tỏa mi đồng quyển.
Chích khả thán, lục biện vũ, chẩm ký phiến phiến.
(Chữ rời rạc nói lên dấu vết, mắt nhìn lại nghe thấy sầu oán. Khó khăn xôn xao náo đời người, càng không có người, nhíu mày lại. Chỉ có thể cảm thán, sáu cánh hoa tuyết rơi, sao gửi gắm từng chút vậy.)
Đạp trên tuyết đọng thật mỏng, ta cùng Hằng ca ca chậm rãi sóng vai đi ở
ngoài thành.
Mạn thiên phi tuyết, ngân thụ quỳnh chi, thiên địa gian, sung mãn liễu
không linh chi mỹ.
(Tuyết bay đầy trời, cành đẹp cây bạc, giữa đất trời, tràn đầy vẻ đẹp không
linh.
Ta luôn luôn thích tuyết rơi, có lẽ liên quan tới việc từ nhỏ sống ở phương Bắc, nhìn sáu cánh tuyết bay nhẹ nhàng kia, tâm tình sẽ không lý do mà thoải mái theo đó
Nhìn Hằng ca ca bên cạnh vẫn không lên tiếng, bước chân của ta rất chậm, hắn vẫn cẩn thận theo nhịp chân của ta, không nhanh hơn một bước, cũng không chậm hơn một bước, aizzzzzzzz, đối mặt với hắn như thế, nên bắt đầu cái đề tài này như thế nào đây? Như thế nào đây?
"Hằng ca ca, huynh nói xem, cái gì là thích?" , Do dự liên tục, ta vẫn tàn nhẫn bắt đầu đề tài này.
"Giống như huynh đối với An An vậy." Mùa đông dưới ánh mặt trời của Hằng ca ca, tuấn dật cao lớn, nụ cười càng trở nên ấm áp.
"Nhưng An An không hiểu. . . . . ." Ta than nhẹ một tiếng, không dám nhìn
mắt của hắn nữa.
"Muội mới mười ba tuổi, chờ muội trưởng thành thì sẽ hiểu." Hằng ca ca sững sờ một chút, kéo ra nụ cười đáp lại ta, giống như là đang trả lời ta, hoặc chính là đang nói cho bản thân hắn.
"Nhưng An An không có lập trường gì, có thể khiến Hằng ca ca đợi muội lớn lên đây? Nếu sau khi muội lớn lên phát hiện không thích Hằng ca ca, Hằng ca ca sẽ làm như thế nào?" Ta luôn luôn rất vụng trong việc cự tuyệt người khác, nói ra lời nói này, trong lòng đã cực kỳ khó chịu.
"Huynh mang gánh nặng đến cho An An ư?" Bước chân của Hằng ca ca chợt dừng lại, thay ta khép lại cổ áo, cực lực khống chế giọng điệu đang run rẩy.
. . . . . . Ta không trả lời, đến tột cùng ai là gánh nặng của ai chứ? Ta không biết nên trả lời hắn như thế nào, nhưng ta hi vọng mình có thể cho hắn tự do, cho hắn cơ hội lựa chọn lần nữa, ta, dù sao cũng không tốt đẹp như hắn nghĩ.
Thân thể chấn động, ta đột nhiên bị Hằng ca ca ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, ta nhất thời có chút đờ đẫn, không biết nên phản ứng ra sao.
Cứ như vậy mặc cho hắn ôm, hồi lâu, hồi lâu sau, cho đến khi thân thể có chút cứng ngắc.
Cho đến khi Hằng ca ca nhẹ nhàng đẩy ta ra. . . . . . Rốt cuộc chịu từ bỏ rồi ư? Nhưng lúc này ở bên trong lòng của ta, ngoại trừ trừ nhẹ nhõm, lại có sự mất mát thật sâu.
"Lên ngựa đi, An An, chúng ta nên trở về rồi." Hằng ca ca kéo dây cương ngựa, bóng dáng tiêu điều.
"Ừ." Mặc cho hắn ôm ta ngồi trước ngựa, hai người cưỡi chung một con ngựa, hơi thở ấm áp của hắn đang ở sau lưng, có thể với tay là đến.
Nhưng. . . . . . Hắn là hắn. . . . . . Ta là ta. . . . . . Ai cũng không có quyền ràng buộc tự do của đối phương, không phải sao?
Vó ngựa làm tuyết rơi bắn tung tóe, bên tai tiếng gió gào thét, mùa đông năm nay, có chút lạnh.
"An An, huynh sẽ đợi muội, cho huynh cơ hội đợi muội, được không?" Bên tai ta, là tiếng của ai, làm tiếng gió bay xa, kinh ngạc vì câu trả lời của hắn, đối mặt với Hằng ca ca thương yêu ta cưng chiều ta như thế, ta mê hoặc, đến tột cùng là mình quá
tàn nhẫn, hay là hắn quá ngốc đây? Nhưng mà tất cả lời nói định thốt ra, cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, qua hôm nay, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây quan tâm lẫn nhau, chỉ là hai người bọn ta đều hiểu, có một nơi trong lòng, sợ là không thể dễ dàng đụng chạm…..
Tinh thần vẫn còn đang hoảng hốt, một tiếng thét chói tai của nữ tử cùng tiếng đánh nhau ở phía bên trái nơi xa trong rừng truyền đến…..
Hằng ca ca chợt nắm chặt dây cương, chúng ta vội vã chạy về tiếng thét kia, nửa đường đi, mắt thấy một bóng dáng màu tím, vọt lên cao rồi xuống thấp, chạy về phía chúng ta, ta cả kinh, Đình tỷ tỷ thích mặc đồ tím nhất, chẳng lẽ Đình tỷ tỷ bị tập kích? Ta không khỏi thất thanh hô, “Đình tỷ tỷ!”
Hằng ca ca nghe được tiếng ta la thất thanh, hai chân dùng sức, bay khỏi lưng ngựa, bóng dáng to lớn bay lên hướng về phía người áo đen đang cầm đao đuổi theo bóng dáng màu tím mà đánh tới.
Ngựa chạy nhanh thêm mấy bước, ta rốt cuộc thấy rõ, lúc này người đang được Hằng ca ca bảo vệ chính là Đình tỷ tỷ.
“Keng keng keng keng!”
Kiếm của Hằng ca ca đã ra khỏi vỏ, đuổi theo mười kẻ áo đen đang quấn lấy Đình tỷ tỷ.
Đình tỷ tỷ nhìn thấy Hằng ca ca đến, hình như cũng trấn định tâm tư, cầm roi bạc trong tay, múa như rồng bay uốn lượn.
Thanh kiếm uy chấn thiên hạ của Hằng ca ca che chở từng cái từng cái khe hở của Đình tỷ tỷ.
Trong chốc lát, tình thế đã thay đổi.
Người áo đen liên tiếp bại lui, vốn dĩ khí thế bức người lúc đầu giờ lại biến thành chỉ cầu tự bảo vệ bản thân.
Người áo đen cầm đầu đột nhiên nhìn về phía ta, mắt lộ ra sát ý.
Không tốt! Sự tồn tại của ta, nhất định sẽ liên lụy hai người bọn họ, suy nghĩ vừa tới, cuống quít quay đầu ngựa lại, nhưng mà dù sao ta cũng là lần đầu tiên cưỡi ngựa, không nắm được trọng điểm, con ngựa hí dài một tiếng, cả người ta thoáng một cái, mắt thấy sắp ngã khỏi lưng ngựa.
Nhắm mắt lại, đợi chờ sự đau đớn khi té ngựa trong tưởng tượng, nhưng lại bất ngờ rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Y phục màu trắng quen thuộc, mùi đàn hương dễ ngửi.
“Cha!” Ta mở mắt, vui mừng hô.
Chiến cuộc bởi vì có cha gia nhập, càng trở nên rõ ràng.
Không nhiều công phu lắm, máu đỏ tươi nhuộm đỏ tuyết trắng trên mặt đất, thi thể người áo đen cùng tứ chi cụt lủn khiến ta nhìn thấy mà ghê.
Trừ một kẻ được lưu làm người sống, còn lại tất cả người áo đen đều bỏ mạng.
Chưa từng thấy qua loại tình cảnh này, ta không khỏi run rẩy cả người, mồ hôi lạnh liên tiếp xông ra.
Chẳng lẽ đây chính là võ lâm chân chính ư? Gió tanh mưa máu, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Rốt cuộc ý thức được mình ngày trước ngây thơ cỡ nào khi muốn xông xáo giang hồ, trong đó nguy hiểm như vậy, ta nên dùng cái gì để tự vệ đây? Như thế nào mới có thể không trở thành gánh nặng cho người kia đây?
Đình tỷ tỷ đi tới, một năm không gặp, Đình tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn, Đình tỷ tỷ vốn được di truyền sự xinh đẹp của đại nương, nhược bất thắng y, vừa thấy đã thương, hơn nữa Đình tỷ tỷ lại vốn có tính cách cao ngạo, 17 tuổi, giống như là một đóa tuyết liên, cao thượng thanh nhã. Da thịt còn trắng hơn tuyết dưới y phục màu tím càng làm tôn lên vẻ đẹp thần bí của nàng, không trách được người ta gọi là mỹ nữ đệ nhất võ lâm, Đình tỷ tỷ như vậy, thử hỏi trong thiên hạ, có nam tử nào không động lòng cơ chứ?
“Đình Đình, sao con lại bị người ta đuổi giết vậy?” Cha lo lắng trùng trùng, tình cảm yêu thương bộc lộ ra nhưng không lời nào có thể miêu tả được.
“Cha, người lệnh con điều tra một chuyện của Thanh Cung, con vẫn âm thầm kiểm chứng, phát hiện một ít chuyện, cố ý bẩm báo cha trước, không ngờ trên đường lại trúng mai phục của đám tặc nhân này.”
Đình tỷ tỷ vừa mới trải qua sống chết hiển nhiên thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một hơi trả lời vấn đề của cha xong thì có vẻ lực bất tòng tâm, dưới chân lảo đảo một cái, dĩ nhiên cũng sắp ngã xuống.
“Cẩn thận!” Ba người chúng ta đồng thời lên tiếng kinh hô.
Hằng ca ca ở bên cạnh Đình tỷ tỷ nhanh tay lẹ mắt vịn Đình tỷ tỷ, một chút đỏ bừng lại nhanh chóng tràn ra trên mặt Đình tỷ tỷ…..
Hằng ca ca lại chẳng thèm quan tâm, giao Đình tỷ tỷ vào trong ngực cha rồi đi tới bên cạnh ta, đưa tay nhẹ nhàng kéo ta vẫn còn đang run rẩy bả vai, dịu dàng nói, “Đừng sợ, có huynh ở đây.”
Mặc dù lúc ta giải phẫu thi thể cũng không sợ, nhưng mà dù sao ta cũng chưa từng chứng kiến nhiều sinh mạng như vậy chết ngay ở trước mặt mình, chưa từng nghe thấy tiếng la hét thê lương như thế, chưa từng thấy tình cảnh máu me như thế, ta còn chưa kịp suy xét tình trạng trước, nhẹ nhàng “Ừ”, một tiếng ừ xong, không có tiền đồ ngất đi…..