“Công tử, trước mặt chính là cửa hàng lớn nhất của La gia ở thành Cao
Duyên, thường ngày La gia Đại tiểu thư ở trong gian cửa hàng này nhiều
nhất.”
Tiểu nhị của khách điếm đã làm xong công việc dẫn đường
mà vị khách quan này vì muốn đạt được mục đích đã chi kha khá bạc cho
hắn, không nhịn được tò mò hỏi, “Vị công tử này, ngài tìm La Đại tiểu
thư để bàn việc buôn bán đúng không?”
Tuy là nói “ngậm miệng ăn
tiền”, nhưng La gia tốt xấu gì cũng là một nửa chủ nhân của mình, nhìn
sắc mặt của vị Tuấn gia này hình như không được tốt lắm, nếu như là vì
trả thù, bạc này cầm rồi, nên mở miệng báo quan hay là đánh động người
nhà nhỉ.
“Đúng, buôn bán.” Lương Chi Hành thanh toán mấy khối
bạc vụn cho hắn, sải bước tiến lên, bước vào trong cửa hàng có bảng hiệu chữ “La” được may bằng gấm vóc đang đón gió bay phấp phới, bậc thềm
được xây cao bằng đá trắng, cánh cửa rộng rãi được sơn son đỏ thắm.
Mới vừa vào trong đã được những màu sắc sặc sỡ nghênh đón khắp nơi, những
dải tơ lụa lung linh tràn đầy màu sắc, xa hoa, tỉ mỉ xuất sắc vô cùng.
Bên mái hiên phía bên trái được lấy tơ rủ làm mành, mơ hồ bên trong là
một phu nhân yểu điệu xinh đẹp khuê các quý phái đang tinh tế đánh giá
từng mảnh lụa; bên mái hiên phía bên phải được ngăn cách bằng những tấm
gấm, là nơi các thương gia đường xa ngồi vây quanh cái bàn tròn, một tay cầm chung trà, một tay lật các tấm lụa mẫu nho nhỏ, phát ra tiếng cảm
thán khen ngợi không dứt; chính giữa, là nơi bán lẻ các loại vải thông
thường cho dân chúng tụ tập, chọn vải lấy quần áo, cao giọng mặc cả, lời nói đến tiếng nói đi, ồn ào như một cái chợ.
Không hổ danh là thương nhân tơ lụa lớn nhất, gia đình hoàng thương giàu có.
Mà để có thể đem phong cách buôn bán kinh doanh của La gia lên đến mức
phồn thịnh như thế thì La đại tiểu thư quả nhiên là một người khó lường. Nhưng mà mặc kệ nàng thông minh mạnh mẽ duy trì như thế nào, tính toán
tỉ mỉ đến thế nào, nhưng không được ức hiếp không được lừa gạt Chi Tâm
của hắn. Một khi đã lừa rồi thì hắn liền muốn thay Chi Tâm đòi lại món
nợ thua thiệt này.
“Chào buổi sáng, quan khách.” Một vị tiểu nhị chăm chỉ cười ha ha vui vẻ đón chào, “Xin ngài cứ xem thoải mái, bất kể là mua sỉ hay mua lẻ, hiệu buôn La gia của chúng tôi cũng đều sẽ cung
cấp cho ngài hàng thật giá thật….”
“Tại hạ muốn cầu kiến Đại tiểu thư của các vị, xin thông báo giùm.”
Tiểu nhị, “Đại tiểu thư của chúng tôi? Khách quan, ngài muốn… bàn chuyện mua sỉ hàng ư?”
“Cứ coi vậy đi, xin thông báo giùm.”
Tiểu nhi len lén đánh giá cẩn thận người mới tới từ trên xuống dưới vài lần: mỗi ngày hắn cũng tiếp rất nhiều người đến người đi, ánh mắt cũng không khỏi có mấy phần nhãn lực, vị công tử này cả người nhẹ nhàng tao nhã
cũng có vẻ con nhà gia giáo, ánh mắt chính trực, không giống người gian
tà. “Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?”
“Lương Chi Hành.” Hắn không có ý định giấu tên họ làm gì, hắn đến đây chính vì muốn nhìn cho
rõ ràng xem vị La Đại tiểu thư kia lịch sự tao nhã thanh quý sẽ đối đãi
hắn như thế nào.
“Mời công tử đến sảnh phòng khách đợi một lát,
tôi đi thông báo cho ngài.” Tiểu nhị kêu đồng nghiệp dẫn khách đến sảnh
đãi khách. Hắn đi vào phía sau, tất nhiên không dám tùy tiện bước vào
nơi tiểu thư nghỉ ngơi, gõ gõ cửa gỗ tiểu viện, “Hoàn Tố tỷ ngài ra đây
một chút.”
“Chuyện gì?” Hoàn Tố vừa bưng trà bánh trở về, đứng phía sau vỗ vỗ lên bả vai hắn, “Tiểu Kỷ Tử tìm ta sao?”
“Chào Hoàn Tố tỷ.” Tiểu nhị cười nhe răng nhe lợi, “Có vị Lương công tư tới
bái kiến Đại tiểu thư, tiểu đệ xin ngài báo giùm một tiếng.”
Hoàn Tố cả kinh, mắt trừng tròn xoe, “Lương công tử? Ngươi xác định là Lương công tử?”
“Tiểu đệ hỏi rất rõ ràng, đúng là Lương công tử, ngài xem….”
“Hắn ở đâu?”
“Đang ở sảnh đãi khách.”
“Cầm lấy, ta đi xem trước một chút.” Hoàn Tố quăng cái khay đựng nước trà và điểm tâm vào trong tay tiểu nhị, quay đầu chạy, gấp gáp không thể chờ
muốn đi xem xem người đến đó có phải là vị “phu quân” đã làm tiểu thư
thất thần mấy ngày nay hay không. Nóng vội nên bước chân đâm ra gấp gáp, thần trí cũng gấp, nên tính cảnh giác thường ngày của nàng giảm bớt rất nhiều, do đó đến chỗ rẽ sang chính sảnh thì đụng ngay vào mặt người
đang đi tới.
“Eo ơi, nha đầu Hoàn Tố, ngươi ăn Cấp Kinh Dược
(thuốc nôn nóng kinh sợ) hay sao thế?” La Đoạn một tay đỡ nha đầu nhà
mình, một tay xoa trán, “Đụng chết bổn tiểu thư, Hiệt nhi nhà ta sẽ lấy
mạng của ngươi đó!.”
“Nhị tiểu thư, nô tì thất thố.” Hoàn Tố
hành lễ, “Thật ra nô tì gấp là vì muốn đi gặp vị Lương công tử đang cầu
kiến Đại tiểu thư….”
“Lương công tử?” La Đoạn lỗ tai nhanh nhạy, “Lương công tử nào?”
“Vị….” Trước khi tiểu thư còn chưa nói thẳng ra với người nhà chuyện này, bản
thân Hoàn Tố làm gì dám nói, nhưng Nhị tiểu thư đã hỏi thì không thể
không trả lời, nàng đành phải lập lờ, “Vị công tử kia cầu kiến Đại tiểu
thư, bởi đã hẹn là đến bàn bạc….”
Đôi mắt hạnh của La Đoạn đảo
trắng dã mấy vòng, mặt phấn toét ra cười giảo hoạt. “Nếu như tới bàn
bạc, thì ngươi làm gì phải như lửa đốt thế làm gì? Mau nói cho bản tiểu
thư biết, Lương công tử này có phải là công tử Lương gia ở Hàng Hạ quốc
không? Tên ngốc đấy đó hả? Lúc trước tỷ tỷ đi Hàng Hạ quốc có quen biết
với hắn à?”
Aiz, biết ngay mà, người nhà La gia đâu có dễ gì mà lừa được chứ… “Nhị tiểu thư, vị Lương công tử này không phải là….”
“Ngươi không muốn nói thì thôi, ta có mắt, tự biết đi xem. Nếu như đến là để
bàn bạc chuyện làm ăn, bổn tiểu thư sẽ thay tỷ tỷ xử lý. Nếu như quả
thật là người kia của Lương gia, bổn tiểu thư cũng nên thử xem xem đó là mặt hàng gì, dám kiếm cớ với tỷ tỷ nhà ta!” Nhị tiểu thư hùng hổ nói
xong liền nghênh ngang rời đi.
Hoàn Tố đứng tại chỗ khổ không thể tả: mình hẳn là chưa nói lộ cái gì chứ?
“Ngươi là người của Lương gia ở Hàng Hạ quốc?”
Lương Chi Hành đã uống được nửa bình trà thì chợt nghe bên tai có người nũng
nịu hỏi. Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn qua, khi thấy một thiếu nữ mặt phấn
đẹp như hoa đào, lập tức hơi ngẩn ra một chút.
La Đoạn nhìn thấy người tới đây có khuôn mặt xương xương lạnh lùng đẹp trai thì cũng có
chút sửng sốt, “Ngươi là người của Lương gia ở Hàng Hạ quốc? Là cái…” kẻ ngốc kia đấy à?
Dáng vẻ thiếu nữ này mặc dù khác một trời một
vực với La Chẩn, nhưng khuôn mặt cũng có mấy phần tương tự, nên hắn cũng không khó để đoán ra thân phận của nàng. “Thì sao?” Nhìn vào một đôi
mắt to long lanh như bồ đào ngâm nước đầy vẻ cân nhắc tính toán, quả
nhiên đây là bản sắc của người nhà La gia.
“Ngươi tới đây để tìm tỷ tỷ của ta?”
“Thì sao?”
“Ngươi không có ý định buông tha cho hôn ước của hai nhà La Lương?”
“Thì sao?”
Thì sao à? La Đoạn không thể nhịn được nữa, hai tay chống nạnh quát lên:
“Ngươi, tên ngốc mặt lạnh này, ít si tâm vọng tưởng đi! Với dáng vẻ đần
độn, vẻ mặt ngu ngốc, ngôn ngữ nhàm chán, cử chỉ chậm chạp của ngươi mà
cũng dám nghĩ tới tỷ tỷ nhà ta à?”
Đần độn? Vẻ mặt ngu ngốc?
Ngôn ngữ nhàm chán? Cử chỉ chậm chạp? Nếu như có cái gương ở đây, Lương
Chi Hành thật sự cũng muốn lấy ra soi: mình thật sự có dáng dấp thế à?
Chẳng qua là… “Liên quan gì đến cô?”
“Ngươi….” La Đoạn nổi đóa, “Người ngươi muốn cưới là tỷ tỷ của ta, đương nhiên là liên quan đến bổn cô nương rồi!.”
“Khi nào thì ta muốn….” Hai mắt lạnh lùng của Lương Chi Hành liếc thấy gương mặt hoa đào tức đến đỏ ửng thì chợt tò mò: không biết hồng thêm chút
nữa thì gương mặt này có thể nở ra hoa đào không nhỉ? “Liên quan gì đến
cô.”
“Ngươi….” La Đoạn tức quá là tức, mình đâu có mắng sai?
Ngôn ngữ của cái tên ngốc này quả là nhàm chán mà. “Bổn cô nương lặp lại lần nữa, bất kể ngươi có khờ thật hay là giả bộ ngốc, ngươi cũng không
xứng với tỷ tỷ nhà ta. Từ đầu đến chân, từ da đến xương, ngươi không có
một nào để mà xứng cả! Cóc thì đừng nghĩ đến chuyện ăn thịt thiên nga,
gà rừng thì đứng có mà đòi trèo làm phượng hoàng, nếu ngươi tự hiểu được lời ta nói thì mau cút khỏi đất của La gia ta mau!”
“Hóa ra đây là đạo tiếp khách của La gia?” Cực kỳ tức giận thì trên gương mặt đó sẽ nở ra hoa đào diễm lệ thật. Gương mặt trong trẻo của Lương Chi Hành vẫn lạnh lùng, tâm tình lại thật vô cùng tự đắc. “La gia tiểu thư cũng chua ngoa cay cú như thế? Tại hạ thật là thêm phần hiểu biết.”
“Liên quan gì đến người?” La Đoạn hất cao cái cằm xinh đẹp, cái miệng nhỏ
nhắn cũng lưu loát đáp trả, “La gia ta chỉ đối xử tử tế với khách được
chào đón, bổn cô nương cũng chỉ tiếp đãi long trọng với người cần tiếp
đãi, những kẻ tạp nham, tất nhiên là mau cút càng xa càng tốt.”
“Rất tốt. Nếu tại hạ cũng không phải là một kẻ tạp nham, đương nhiên cũng
không thể ‘cút càng xa càng tốt’ như La tiểu thư hy vọng. Mời rót cho
tại hạ một chén trà, trà nhà phú quý thật không tệ nhỉ.”
“Ngươi, ngươi….” Cái tên ngốc mặt lạnh này sao lại như vậy nhỉ? La Đoạn lông
mày dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn, “Nếu ngươi không thức thời, bổn cô
nương không ngại nói thẳng cho ngươi biết, ngươi chính là cái kẻ tạp
nham kia, lập tức cút ra khỏi đây ngay cho ta. Câu này, ngươi nghe chắc
hiểu nhỉ….”
“Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư sợ là sẽ tới đây.” Thiếp thân nha đầu Hiệt Nhi lên tiếng nhắc nhở.
“A, sao biết?”
“Nô tì nhìn thấy Hoàn Tố đứng bên cạnh cửa một lát, lát sau lại đi, chắc là đi bẩm báo Đại tiểu thư.”
Thôi Hoàn Tố, làm mất hứng mà! La Đoạn phồng má, trong lòng thầm rủa vài
tiếng, hoàn toàn không chú ý rằng đôi mắt trong veo của tên ngốc mặt
lạnh nào đó đang dừng trên đôi môi xinh đẹp của nàng.
“Tóm lại,
tên ngốc mặt lạnh, những lời của bổn cô nương ngươi nghe hiểu rồi chứ
hả? Thức thời thì cút xéo nhanh lên. Hiệt Nhi, chúng ta đi!” Tỷ tỷ nếu
biết nàng đối đãi với người ta như thế, sẽ mắng nàng cho xem, chuồn là
thượng sách.
Duyên, thường ngày La gia Đại tiểu thư ở trong gian cửa hàng này nhiều
nhất.”
Tiểu nhị của khách điếm đã làm xong công việc dẫn đường
mà vị khách quan này vì muốn đạt được mục đích đã chi kha khá bạc cho
hắn, không nhịn được tò mò hỏi, “Vị công tử này, ngài tìm La Đại tiểu
thư để bàn việc buôn bán đúng không?”
Tuy là nói “ngậm miệng ăn
tiền”, nhưng La gia tốt xấu gì cũng là một nửa chủ nhân của mình, nhìn
sắc mặt của vị Tuấn gia này hình như không được tốt lắm, nếu như là vì
trả thù, bạc này cầm rồi, nên mở miệng báo quan hay là đánh động người
nhà nhỉ.
“Đúng, buôn bán.” Lương Chi Hành thanh toán mấy khối
bạc vụn cho hắn, sải bước tiến lên, bước vào trong cửa hàng có bảng hiệu chữ “La” được may bằng gấm vóc đang đón gió bay phấp phới, bậc thềm
được xây cao bằng đá trắng, cánh cửa rộng rãi được sơn son đỏ thắm.
Mới vừa vào trong đã được những màu sắc sặc sỡ nghênh đón khắp nơi, những
dải tơ lụa lung linh tràn đầy màu sắc, xa hoa, tỉ mỉ xuất sắc vô cùng.
Bên mái hiên phía bên trái được lấy tơ rủ làm mành, mơ hồ bên trong là
một phu nhân yểu điệu xinh đẹp khuê các quý phái đang tinh tế đánh giá
từng mảnh lụa; bên mái hiên phía bên phải được ngăn cách bằng những tấm
gấm, là nơi các thương gia đường xa ngồi vây quanh cái bàn tròn, một tay cầm chung trà, một tay lật các tấm lụa mẫu nho nhỏ, phát ra tiếng cảm
thán khen ngợi không dứt; chính giữa, là nơi bán lẻ các loại vải thông
thường cho dân chúng tụ tập, chọn vải lấy quần áo, cao giọng mặc cả, lời nói đến tiếng nói đi, ồn ào như một cái chợ.
Không hổ danh là thương nhân tơ lụa lớn nhất, gia đình hoàng thương giàu có.
Mà để có thể đem phong cách buôn bán kinh doanh của La gia lên đến mức
phồn thịnh như thế thì La đại tiểu thư quả nhiên là một người khó lường. Nhưng mà mặc kệ nàng thông minh mạnh mẽ duy trì như thế nào, tính toán
tỉ mỉ đến thế nào, nhưng không được ức hiếp không được lừa gạt Chi Tâm
của hắn. Một khi đã lừa rồi thì hắn liền muốn thay Chi Tâm đòi lại món
nợ thua thiệt này.
“Chào buổi sáng, quan khách.” Một vị tiểu nhị chăm chỉ cười ha ha vui vẻ đón chào, “Xin ngài cứ xem thoải mái, bất kể là mua sỉ hay mua lẻ, hiệu buôn La gia của chúng tôi cũng đều sẽ cung
cấp cho ngài hàng thật giá thật….”
“Tại hạ muốn cầu kiến Đại tiểu thư của các vị, xin thông báo giùm.”
Tiểu nhị, “Đại tiểu thư của chúng tôi? Khách quan, ngài muốn… bàn chuyện mua sỉ hàng ư?”
“Cứ coi vậy đi, xin thông báo giùm.”
Tiểu nhi len lén đánh giá cẩn thận người mới tới từ trên xuống dưới vài lần: mỗi ngày hắn cũng tiếp rất nhiều người đến người đi, ánh mắt cũng không khỏi có mấy phần nhãn lực, vị công tử này cả người nhẹ nhàng tao nhã
cũng có vẻ con nhà gia giáo, ánh mắt chính trực, không giống người gian
tà. “Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?”
“Lương Chi Hành.” Hắn không có ý định giấu tên họ làm gì, hắn đến đây chính vì muốn nhìn cho
rõ ràng xem vị La Đại tiểu thư kia lịch sự tao nhã thanh quý sẽ đối đãi
hắn như thế nào.
“Mời công tử đến sảnh phòng khách đợi một lát,
tôi đi thông báo cho ngài.” Tiểu nhị kêu đồng nghiệp dẫn khách đến sảnh
đãi khách. Hắn đi vào phía sau, tất nhiên không dám tùy tiện bước vào
nơi tiểu thư nghỉ ngơi, gõ gõ cửa gỗ tiểu viện, “Hoàn Tố tỷ ngài ra đây
một chút.”
“Chuyện gì?” Hoàn Tố vừa bưng trà bánh trở về, đứng phía sau vỗ vỗ lên bả vai hắn, “Tiểu Kỷ Tử tìm ta sao?”
“Chào Hoàn Tố tỷ.” Tiểu nhị cười nhe răng nhe lợi, “Có vị Lương công tư tới
bái kiến Đại tiểu thư, tiểu đệ xin ngài báo giùm một tiếng.”
Hoàn Tố cả kinh, mắt trừng tròn xoe, “Lương công tử? Ngươi xác định là Lương công tử?”
“Tiểu đệ hỏi rất rõ ràng, đúng là Lương công tử, ngài xem….”
“Hắn ở đâu?”
“Đang ở sảnh đãi khách.”
“Cầm lấy, ta đi xem trước một chút.” Hoàn Tố quăng cái khay đựng nước trà và điểm tâm vào trong tay tiểu nhị, quay đầu chạy, gấp gáp không thể chờ
muốn đi xem xem người đến đó có phải là vị “phu quân” đã làm tiểu thư
thất thần mấy ngày nay hay không. Nóng vội nên bước chân đâm ra gấp gáp, thần trí cũng gấp, nên tính cảnh giác thường ngày của nàng giảm bớt rất nhiều, do đó đến chỗ rẽ sang chính sảnh thì đụng ngay vào mặt người
đang đi tới.
“Eo ơi, nha đầu Hoàn Tố, ngươi ăn Cấp Kinh Dược
(thuốc nôn nóng kinh sợ) hay sao thế?” La Đoạn một tay đỡ nha đầu nhà
mình, một tay xoa trán, “Đụng chết bổn tiểu thư, Hiệt nhi nhà ta sẽ lấy
mạng của ngươi đó!.”
“Nhị tiểu thư, nô tì thất thố.” Hoàn Tố
hành lễ, “Thật ra nô tì gấp là vì muốn đi gặp vị Lương công tử đang cầu
kiến Đại tiểu thư….”
“Lương công tử?” La Đoạn lỗ tai nhanh nhạy, “Lương công tử nào?”
“Vị….” Trước khi tiểu thư còn chưa nói thẳng ra với người nhà chuyện này, bản
thân Hoàn Tố làm gì dám nói, nhưng Nhị tiểu thư đã hỏi thì không thể
không trả lời, nàng đành phải lập lờ, “Vị công tử kia cầu kiến Đại tiểu
thư, bởi đã hẹn là đến bàn bạc….”
Đôi mắt hạnh của La Đoạn đảo
trắng dã mấy vòng, mặt phấn toét ra cười giảo hoạt. “Nếu như tới bàn
bạc, thì ngươi làm gì phải như lửa đốt thế làm gì? Mau nói cho bản tiểu
thư biết, Lương công tử này có phải là công tử Lương gia ở Hàng Hạ quốc
không? Tên ngốc đấy đó hả? Lúc trước tỷ tỷ đi Hàng Hạ quốc có quen biết
với hắn à?”
Aiz, biết ngay mà, người nhà La gia đâu có dễ gì mà lừa được chứ… “Nhị tiểu thư, vị Lương công tử này không phải là….”
“Ngươi không muốn nói thì thôi, ta có mắt, tự biết đi xem. Nếu như đến là để
bàn bạc chuyện làm ăn, bổn tiểu thư sẽ thay tỷ tỷ xử lý. Nếu như quả
thật là người kia của Lương gia, bổn tiểu thư cũng nên thử xem xem đó là mặt hàng gì, dám kiếm cớ với tỷ tỷ nhà ta!” Nhị tiểu thư hùng hổ nói
xong liền nghênh ngang rời đi.
Hoàn Tố đứng tại chỗ khổ không thể tả: mình hẳn là chưa nói lộ cái gì chứ?
“Ngươi là người của Lương gia ở Hàng Hạ quốc?”
Lương Chi Hành đã uống được nửa bình trà thì chợt nghe bên tai có người nũng
nịu hỏi. Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn qua, khi thấy một thiếu nữ mặt phấn
đẹp như hoa đào, lập tức hơi ngẩn ra một chút.
La Đoạn nhìn thấy người tới đây có khuôn mặt xương xương lạnh lùng đẹp trai thì cũng có
chút sửng sốt, “Ngươi là người của Lương gia ở Hàng Hạ quốc? Là cái…” kẻ ngốc kia đấy à?
Dáng vẻ thiếu nữ này mặc dù khác một trời một
vực với La Chẩn, nhưng khuôn mặt cũng có mấy phần tương tự, nên hắn cũng không khó để đoán ra thân phận của nàng. “Thì sao?” Nhìn vào một đôi
mắt to long lanh như bồ đào ngâm nước đầy vẻ cân nhắc tính toán, quả
nhiên đây là bản sắc của người nhà La gia.
“Ngươi tới đây để tìm tỷ tỷ của ta?”
“Thì sao?”
“Ngươi không có ý định buông tha cho hôn ước của hai nhà La Lương?”
“Thì sao?”
Thì sao à? La Đoạn không thể nhịn được nữa, hai tay chống nạnh quát lên:
“Ngươi, tên ngốc mặt lạnh này, ít si tâm vọng tưởng đi! Với dáng vẻ đần
độn, vẻ mặt ngu ngốc, ngôn ngữ nhàm chán, cử chỉ chậm chạp của ngươi mà
cũng dám nghĩ tới tỷ tỷ nhà ta à?”
Đần độn? Vẻ mặt ngu ngốc?
Ngôn ngữ nhàm chán? Cử chỉ chậm chạp? Nếu như có cái gương ở đây, Lương
Chi Hành thật sự cũng muốn lấy ra soi: mình thật sự có dáng dấp thế à?
Chẳng qua là… “Liên quan gì đến cô?”
“Ngươi….” La Đoạn nổi đóa, “Người ngươi muốn cưới là tỷ tỷ của ta, đương nhiên là liên quan đến bổn cô nương rồi!.”
“Khi nào thì ta muốn….” Hai mắt lạnh lùng của Lương Chi Hành liếc thấy gương mặt hoa đào tức đến đỏ ửng thì chợt tò mò: không biết hồng thêm chút
nữa thì gương mặt này có thể nở ra hoa đào không nhỉ? “Liên quan gì đến
cô.”
“Ngươi….” La Đoạn tức quá là tức, mình đâu có mắng sai?
Ngôn ngữ của cái tên ngốc này quả là nhàm chán mà. “Bổn cô nương lặp lại lần nữa, bất kể ngươi có khờ thật hay là giả bộ ngốc, ngươi cũng không
xứng với tỷ tỷ nhà ta. Từ đầu đến chân, từ da đến xương, ngươi không có
một nào để mà xứng cả! Cóc thì đừng nghĩ đến chuyện ăn thịt thiên nga,
gà rừng thì đứng có mà đòi trèo làm phượng hoàng, nếu ngươi tự hiểu được lời ta nói thì mau cút khỏi đất của La gia ta mau!”
“Hóa ra đây là đạo tiếp khách của La gia?” Cực kỳ tức giận thì trên gương mặt đó sẽ nở ra hoa đào diễm lệ thật. Gương mặt trong trẻo của Lương Chi Hành vẫn lạnh lùng, tâm tình lại thật vô cùng tự đắc. “La gia tiểu thư cũng chua ngoa cay cú như thế? Tại hạ thật là thêm phần hiểu biết.”
“Liên quan gì đến người?” La Đoạn hất cao cái cằm xinh đẹp, cái miệng nhỏ
nhắn cũng lưu loát đáp trả, “La gia ta chỉ đối xử tử tế với khách được
chào đón, bổn cô nương cũng chỉ tiếp đãi long trọng với người cần tiếp
đãi, những kẻ tạp nham, tất nhiên là mau cút càng xa càng tốt.”
“Rất tốt. Nếu tại hạ cũng không phải là một kẻ tạp nham, đương nhiên cũng
không thể ‘cút càng xa càng tốt’ như La tiểu thư hy vọng. Mời rót cho
tại hạ một chén trà, trà nhà phú quý thật không tệ nhỉ.”
“Ngươi, ngươi….” Cái tên ngốc mặt lạnh này sao lại như vậy nhỉ? La Đoạn lông
mày dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn, “Nếu ngươi không thức thời, bổn cô
nương không ngại nói thẳng cho ngươi biết, ngươi chính là cái kẻ tạp
nham kia, lập tức cút ra khỏi đây ngay cho ta. Câu này, ngươi nghe chắc
hiểu nhỉ….”
“Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư sợ là sẽ tới đây.” Thiếp thân nha đầu Hiệt Nhi lên tiếng nhắc nhở.
“A, sao biết?”
“Nô tì nhìn thấy Hoàn Tố đứng bên cạnh cửa một lát, lát sau lại đi, chắc là đi bẩm báo Đại tiểu thư.”
Thôi Hoàn Tố, làm mất hứng mà! La Đoạn phồng má, trong lòng thầm rủa vài
tiếng, hoàn toàn không chú ý rằng đôi mắt trong veo của tên ngốc mặt
lạnh nào đó đang dừng trên đôi môi xinh đẹp của nàng.
“Tóm lại,
tên ngốc mặt lạnh, những lời của bổn cô nương ngươi nghe hiểu rồi chứ
hả? Thức thời thì cút xéo nhanh lên. Hiệt Nhi, chúng ta đi!” Tỷ tỷ nếu
biết nàng đối đãi với người ta như thế, sẽ mắng nàng cho xem, chuồn là
thượng sách.