“Tỷ tỷ đã thấy tên ngốc tử Lương gia lần nào chưa? Đúng ngốc thật không? Ngốc đến thế nào? Có phải có đái dầm, cà lăm, chảy nước miếng…”
Sau cơm tối, La Chẩn đề cập đến Lương gia. La Đoạn tự đắc nghĩ rằng dù gì
mình đã thấy mặt tên họ Lương mặt lạnh ngốc nghếch kia nên mở miệng hỏi
lung tung, kết quả làm cho tỷ tỷ nổi giận mắng một trận mà trước nay
chưa từng thấy, làm nàng sợ phát khiếp.
Chẳng lẽ, tỷ tỷ thích tên ngốc kia?… Như vậy sao được?! Người như tỷ tỷ, trên trời dưới đất không có gì có thể bận tâm a..
“Hiệt nhi, ngươi lập tức đi thăm dò xem tên họ Lương kia đang ở khách điếm nào?”
“Tiểu thư, thế nào là ‘tên’ họ Lương?”
“Nha đầu chết tiệt kia, muốn bổn tiểu thư trừng trị ngươi có phải hay không?”
Hiệt nhi lập tức vừa cười hì hì vừa cao bay xa chạy đi làm cái việc mà chủ
tử đã phân phó. La gia chủ tử khôn khéo, bọn nha đầu ai cũng linh hoạt,
chỉ trong vòng nửa ngày, Hiệt nhi đã tra được tên khách điếm mà Lương
Chi Hành ngủ lại. Kỳ thật, cũng không cần tốn công phu bao nhiêu, bởi La gia cũng đầu tư vào mấy khu khách điếm, muốn tra, đương nhiên bắt đầu
tra từ nhà mình chứ. Ấy thế mà lại tra một phát trúng ngay.
“Khách Như Gia à.” La Đoạn không khỏi đắc ý, “Họ Lương kia, ngươi cứ chờ xem!”
Hiệt Nhi trộm ngắm tiểu thư đang cười gian, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngài định đối phó thế nào với vị Lương công tử đó?”
“Cái gì Lương công tử?” La Đoạn gõ một cái lên trán tiểu nha đầu, “Tên ngốc mặt lạnh!”
“… Hở?”
“Nha đầu ngốc, ý ta là phải gọi tên họ Lương kia là ‘tên ngốc mặt lạnh’.”
“Dạ, nô tì tuân mệnh.” Đáng thương cho Hiệt Nhi, lúc này đành phải trăm lời
như một trăm vâng ngàn thuận gọi theo đúng lời chủ tử phân phó, đối với
“tên” họ Lương kia kêu riết thành quen cái danh xưng “tên ngốc mặt
lạnh.” Cho đến sau này, khi “tên ngốc mặt lạnh” biến thành “cô gia”, vì
cái xưng hô này mà phải tự cắn đầu lưỡi mấy lần… Aizz, cái đó để sau hãy nói.
“Nhị tiểu thư, chuyện này… chuyện này không được đâu….”
“Cái gì không được?” Đập bàn ‘rầm’ một tiếng, cô nương ăn vận xinh đẹp đứng
bật dậy, “Tiểu Lâm Tử, có phải ngươi nghĩ bổn tiểu thư đây chỉ là một
nửa ông chủ thôi cho nên không sai khiến được ngươi đúng không?”
“Không đúng, không đúng, không phải….” Tiểu nhị mặt nhăn mày nhó: đừng nói là
một ông chủ đã bỏ nửa tiền cùng mua khách điếm này, mà chỉ cần là một
chưởng quầy thôi cũng đã đủ sai khiến Tiểu Lâm Tử hắn chạy vòng vòng rồi ấy. Huống chi, La nhị tiểu thư đây vang danh khắp thành là “Tính cây”,
không biết đã có bao nhiêu nhà vương công, quý tộc, thiếu gia bị nàng
mắng đến mặt xám mày tro rồi. Hắn hả? Có cho hắn một trăm lá gan thì hắn cũng không dám chọc vào…
La Đoạn thấy vẻ mặt của tiểu nhị biến
hóa khôn chừng mà một chữ cũng không dám phun ra, lại vỗ xuống bàn,
“Tiểu Lâm Tử, đầu lưỡi của ngươi cắt cụt hay là bị chó tha đi rồi?”
Tiểu nhị bị dọa mà run rẩy, vội vàng cười làm lành nói: “La nhị tiểu thư,
ngài là cao thủ trên thương trường, ngài ắt phải rõ chuyện giữ uy tín
trong việc buôn bán. Chúng ta làm khách sạn, hẳn là càng phải lấy tôn
trọng khách làm đầu, ngài phân phó vậy….”
“Không thể làm theo?” La Đoạn nhướn mày liễu mà như không nhướn, miệng cười như không cười.
Mẹ ơi!— Tiểu nhị lại rùng mình một cái, “Nếu chưởng quầy biết, sẽ đem Tiểu Lâm Tử….”
“Chưởng quầy đã biết, ngươi cứ giao toàn bộ cho bổn tiểu thư xử lý là được rồi. Cùng lắm thì, bổn tiểu thư sẽ tìm chỗ khác tốt cho ngươi làm.”
“Chuyện này….”
“Đây là hai mươi lượng bạc, mua xong vật ta cần, phần còn lại của ngươi.”
“… Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân tuân mệnh.” Hai mươi lượng bằng đến mười tháng tiền công đó, chỉ mua một ít thuốc xổ chỉ tốn một lượng bạc là
cùng, hắc hắc…
Hiệt Nhi cũng ỷ thế hiếp người, lấy đầu ngón tay
chỉ vào trán tiểu nhị, lạnh lẽo lên tiếng, “Tiểu Lâm Tử, tiểu thư phái
ngươi đi thì phải dốc hết sức đấy. Nếu dám lộn xộn….”
“Không dám, không dám….”
Lương Chi Hành sải bước trên đường, cảm thụ phong thổ của một đất nước xa lạ, lơ đãng xoay người một cái chợt thấy thân ảnh như hoa như phấn kia
dường như là đã gặp ở đâu. Chăm chú nhìn lại, nơi cửa sổ quán trà đầu
đường, đó chẳng phải là La gia nhị tiểu thư miệng lưỡi bén nhọn sao…
Cùng ngồi chung với nam tử?
Chưa kịp ý thức được sự bực bội khó
hiểu trong lòng mình kia là gì, chân Lương Chi Hành đã tự giác đi qua.
Khi chỉ còn cách vài chục bước, thấy rõ được gương mặt của nam tử kia
rồi, Lương Chi Hành mới thở dài một hơi: căn cứ vào lòng dạ của vị La
nhị tiểu thư này, một nam tử có dáng vẻ bình thường tới bậc này sẽ không có liên hệ mật thiết gì đâu… Ủa, mà sao vậy chứ? Nàng ta có liên quan
với ai thì có can hệ gì tới mình?
“Nhị tiểu thư, tiểu nhân còn phải làm việc kiếm sống, xin cáo lui.”
“Đừng quên, phải làm việc cho bổn tiểu thư thật tốt đó.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân cáo lui.”
Cô gái vẫy vậy tay, “Hiệt Nhi, để lại tiền trà rồi hãy đi.”
Khí thế hăng hái phấn khởi này, bản tính kiêu ngạo cứ y như nàng là trung
tâm thế gian này, thế mà lại không khiến cho người ta sinh ra chán ghét… Tiểu nữ nhân này quả nhiên là… Lương Chi Hành lắc đầu, dừng cước bộ rồi quay người trở về khách điếm. Vừa mới vào cửa, tiểu nhị liền ra đón,
“Công tử, ngài đã tản bộ về rồi?”.
Người này… Lương Chi Hành híp mắt: tiểu nữ nhân kia tìm một tên tiểu nhị làm gì?
“Công tử, nước trà của ngài tiểu nhân đã đưa tới, đặt trên bàn trà ạ?” Cửa
phòng vang lên một âm thanh nhỏ, tiểu nhị ló khuôn mặt tươi cười vào,
sau khi được cho phép, toàn bộ thân mình cùng cái khay trong tay bước
vào phòng.
Lương Chi Hành thả quyển sách thuốc trong tay xuống, khẽ xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ.”
“Ngài khách khí quá.” Tiểu nhị đặt khai trà xuống, rót đầy một ly, ân cần
nói, “Công tử, bổn điếm mới mua được trà mới, ngài nếm thử xem, coi có
ngon miệng không?”
Chỉ riêng mùi hương trà bốc ra thơm ngát cả
phòng cũng đủ để biết là trà ngon. Lương Chi Hành vẫy tay, “Được rồi,
ngươi lui xuống đi.”
“… Dạ dạ dạ, có gì ngài cứ việc sai bảo tiểu nhân.”
Nhìn tên tiểu nhị này cũng không có gì đặc biệt, sao nàng lại quen hắn nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Lương Chi Hành nhịn không được kêu lên: “Chờ một
chút.”
“A?” Tiểu nhị vừa quay lưng bèn vội quay lại, “Công tử, ngài… có gì muốn phân phó?”
“Ngươi quen biết….” Vốn định hỏi hắn xem có quen biết với La nhị tiểu thư
không, lại trông thấy mặt mày người nọ lộ ra tia kinh hoàng, trong lòng
hắn đột nhiên sinh nghi. Thử đưa trà lên miệng nhấp, trừ mùi hương trà
bay vào mũi, còn có… Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, “Ngươi dám bỏ thuốc ở trong trà?”
“…A?” Tiểu nhị hoảng hốt, mặt thất sắc, “Công tử, ngài nói, nói, nói giỡn rồi….”
Lương Chi Hành cười lạnh, “Bản công tử hành y hơn mười năm nay, vị trà khác
thường có thể thoát khỏi cái mũi của bản công tử sao?”
Ai nha mẹ ơi. Tiểu nhị nhũn cả chân, vội vàng quỳ xuống đất, “Công tử, tiểu nhân, tiểu nhân….”
“Nhà các ngươi là hắc điếm hả? Còn nữa, người khinh thường bản công tử ta
chưa quen với cuộc sống ở đây nên muốn giết người cướp của?” Lương Chi
Hành một tay đậy nắp bình, một tay kéo cổ tay tiểu nhị, “Bản công tử chỉ cần đưa bình trà lên quan phủ là có thể cáo trạng….”
“Xin đừng, xin đừng, công tử, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là… chỉ là bị người khác
sai khiến, không có cách gì khác. Thứ gì đó trong này, nhiều lắm cũng
chỉ làm cho ngài ôm bụng một ngày thôi, không có nửa điểm xấu khác a….”
“Bị người khác sai khiến?” Đôi mắt trong veo của Lương Chi Hành chợt lóe, “Do ai sai khiến?”
“Chuyện này….”
“La gia nhị tiểu thư?”
“Công tử, sao ngài biết?… Ôi?” Tiểu nhị thất thanh hỏi ra, đến khi ý thức được mình bán đứng kim chủ thì đã che miệng không kịp.
“Hừ!” Đừng hỏi hắn làm sao biết, biết là biết thôi! Lúc mới đầu thấy tên tiểu nhị khả nghi, là hắn đã nghĩ ngay đến cô nhóc La gia kia. Không biết
tại sao, hắn luôn cho rằng, khúc mắc giữa mình và cô gái đó sẽ không
nhanh chóng bị chặt đứt như vậy.
“Công tử, tiểu nhân nói ngài
hay, ngài mà đắc tội La gia thì tại thành Cao Duyên này trái cây ngon
cũng không có mà ăn. Ba tiểu thư nhà đó ai ai cũng ghê gớm cả, bất kể là hắc đạo hay bạch đạo cũng đều phải nể mặt ba phần. Ngài vẫn nên sớm rời đi thì hơn… Ủa?” Tiểu nhị thao thao thuyết phục, trước mặt chợt xuất
hiện một thỏi bạc trắng.
“Ba ngày sau, đi nói cho La nhị tiểu
thư, bản công tử uống thuốc xổ của ngươi xong thì bụng tiết không ngừng
ba ngày ba đêm, đang hấp hối.”
Sau cơm tối, La Chẩn đề cập đến Lương gia. La Đoạn tự đắc nghĩ rằng dù gì
mình đã thấy mặt tên họ Lương mặt lạnh ngốc nghếch kia nên mở miệng hỏi
lung tung, kết quả làm cho tỷ tỷ nổi giận mắng một trận mà trước nay
chưa từng thấy, làm nàng sợ phát khiếp.
Chẳng lẽ, tỷ tỷ thích tên ngốc kia?… Như vậy sao được?! Người như tỷ tỷ, trên trời dưới đất không có gì có thể bận tâm a..
“Hiệt nhi, ngươi lập tức đi thăm dò xem tên họ Lương kia đang ở khách điếm nào?”
“Tiểu thư, thế nào là ‘tên’ họ Lương?”
“Nha đầu chết tiệt kia, muốn bổn tiểu thư trừng trị ngươi có phải hay không?”
Hiệt nhi lập tức vừa cười hì hì vừa cao bay xa chạy đi làm cái việc mà chủ
tử đã phân phó. La gia chủ tử khôn khéo, bọn nha đầu ai cũng linh hoạt,
chỉ trong vòng nửa ngày, Hiệt nhi đã tra được tên khách điếm mà Lương
Chi Hành ngủ lại. Kỳ thật, cũng không cần tốn công phu bao nhiêu, bởi La gia cũng đầu tư vào mấy khu khách điếm, muốn tra, đương nhiên bắt đầu
tra từ nhà mình chứ. Ấy thế mà lại tra một phát trúng ngay.
“Khách Như Gia à.” La Đoạn không khỏi đắc ý, “Họ Lương kia, ngươi cứ chờ xem!”
Hiệt Nhi trộm ngắm tiểu thư đang cười gian, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngài định đối phó thế nào với vị Lương công tử đó?”
“Cái gì Lương công tử?” La Đoạn gõ một cái lên trán tiểu nha đầu, “Tên ngốc mặt lạnh!”
“… Hở?”
“Nha đầu ngốc, ý ta là phải gọi tên họ Lương kia là ‘tên ngốc mặt lạnh’.”
“Dạ, nô tì tuân mệnh.” Đáng thương cho Hiệt Nhi, lúc này đành phải trăm lời
như một trăm vâng ngàn thuận gọi theo đúng lời chủ tử phân phó, đối với
“tên” họ Lương kia kêu riết thành quen cái danh xưng “tên ngốc mặt
lạnh.” Cho đến sau này, khi “tên ngốc mặt lạnh” biến thành “cô gia”, vì
cái xưng hô này mà phải tự cắn đầu lưỡi mấy lần… Aizz, cái đó để sau hãy nói.
“Nhị tiểu thư, chuyện này… chuyện này không được đâu….”
“Cái gì không được?” Đập bàn ‘rầm’ một tiếng, cô nương ăn vận xinh đẹp đứng
bật dậy, “Tiểu Lâm Tử, có phải ngươi nghĩ bổn tiểu thư đây chỉ là một
nửa ông chủ thôi cho nên không sai khiến được ngươi đúng không?”
“Không đúng, không đúng, không phải….” Tiểu nhị mặt nhăn mày nhó: đừng nói là
một ông chủ đã bỏ nửa tiền cùng mua khách điếm này, mà chỉ cần là một
chưởng quầy thôi cũng đã đủ sai khiến Tiểu Lâm Tử hắn chạy vòng vòng rồi ấy. Huống chi, La nhị tiểu thư đây vang danh khắp thành là “Tính cây”,
không biết đã có bao nhiêu nhà vương công, quý tộc, thiếu gia bị nàng
mắng đến mặt xám mày tro rồi. Hắn hả? Có cho hắn một trăm lá gan thì hắn cũng không dám chọc vào…
La Đoạn thấy vẻ mặt của tiểu nhị biến
hóa khôn chừng mà một chữ cũng không dám phun ra, lại vỗ xuống bàn,
“Tiểu Lâm Tử, đầu lưỡi của ngươi cắt cụt hay là bị chó tha đi rồi?”
Tiểu nhị bị dọa mà run rẩy, vội vàng cười làm lành nói: “La nhị tiểu thư,
ngài là cao thủ trên thương trường, ngài ắt phải rõ chuyện giữ uy tín
trong việc buôn bán. Chúng ta làm khách sạn, hẳn là càng phải lấy tôn
trọng khách làm đầu, ngài phân phó vậy….”
“Không thể làm theo?” La Đoạn nhướn mày liễu mà như không nhướn, miệng cười như không cười.
Mẹ ơi!— Tiểu nhị lại rùng mình một cái, “Nếu chưởng quầy biết, sẽ đem Tiểu Lâm Tử….”
“Chưởng quầy đã biết, ngươi cứ giao toàn bộ cho bổn tiểu thư xử lý là được rồi. Cùng lắm thì, bổn tiểu thư sẽ tìm chỗ khác tốt cho ngươi làm.”
“Chuyện này….”
“Đây là hai mươi lượng bạc, mua xong vật ta cần, phần còn lại của ngươi.”
“… Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân tuân mệnh.” Hai mươi lượng bằng đến mười tháng tiền công đó, chỉ mua một ít thuốc xổ chỉ tốn một lượng bạc là
cùng, hắc hắc…
Hiệt Nhi cũng ỷ thế hiếp người, lấy đầu ngón tay
chỉ vào trán tiểu nhị, lạnh lẽo lên tiếng, “Tiểu Lâm Tử, tiểu thư phái
ngươi đi thì phải dốc hết sức đấy. Nếu dám lộn xộn….”
“Không dám, không dám….”
Lương Chi Hành sải bước trên đường, cảm thụ phong thổ của một đất nước xa lạ, lơ đãng xoay người một cái chợt thấy thân ảnh như hoa như phấn kia
dường như là đã gặp ở đâu. Chăm chú nhìn lại, nơi cửa sổ quán trà đầu
đường, đó chẳng phải là La gia nhị tiểu thư miệng lưỡi bén nhọn sao…
Cùng ngồi chung với nam tử?
Chưa kịp ý thức được sự bực bội khó
hiểu trong lòng mình kia là gì, chân Lương Chi Hành đã tự giác đi qua.
Khi chỉ còn cách vài chục bước, thấy rõ được gương mặt của nam tử kia
rồi, Lương Chi Hành mới thở dài một hơi: căn cứ vào lòng dạ của vị La
nhị tiểu thư này, một nam tử có dáng vẻ bình thường tới bậc này sẽ không có liên hệ mật thiết gì đâu… Ủa, mà sao vậy chứ? Nàng ta có liên quan
với ai thì có can hệ gì tới mình?
“Nhị tiểu thư, tiểu nhân còn phải làm việc kiếm sống, xin cáo lui.”
“Đừng quên, phải làm việc cho bổn tiểu thư thật tốt đó.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân cáo lui.”
Cô gái vẫy vậy tay, “Hiệt Nhi, để lại tiền trà rồi hãy đi.”
Khí thế hăng hái phấn khởi này, bản tính kiêu ngạo cứ y như nàng là trung
tâm thế gian này, thế mà lại không khiến cho người ta sinh ra chán ghét… Tiểu nữ nhân này quả nhiên là… Lương Chi Hành lắc đầu, dừng cước bộ rồi quay người trở về khách điếm. Vừa mới vào cửa, tiểu nhị liền ra đón,
“Công tử, ngài đã tản bộ về rồi?”.
Người này… Lương Chi Hành híp mắt: tiểu nữ nhân kia tìm một tên tiểu nhị làm gì?
“Công tử, nước trà của ngài tiểu nhân đã đưa tới, đặt trên bàn trà ạ?” Cửa
phòng vang lên một âm thanh nhỏ, tiểu nhị ló khuôn mặt tươi cười vào,
sau khi được cho phép, toàn bộ thân mình cùng cái khay trong tay bước
vào phòng.
Lương Chi Hành thả quyển sách thuốc trong tay xuống, khẽ xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ.”
“Ngài khách khí quá.” Tiểu nhị đặt khai trà xuống, rót đầy một ly, ân cần
nói, “Công tử, bổn điếm mới mua được trà mới, ngài nếm thử xem, coi có
ngon miệng không?”
Chỉ riêng mùi hương trà bốc ra thơm ngát cả
phòng cũng đủ để biết là trà ngon. Lương Chi Hành vẫy tay, “Được rồi,
ngươi lui xuống đi.”
“… Dạ dạ dạ, có gì ngài cứ việc sai bảo tiểu nhân.”
Nhìn tên tiểu nhị này cũng không có gì đặc biệt, sao nàng lại quen hắn nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Lương Chi Hành nhịn không được kêu lên: “Chờ một
chút.”
“A?” Tiểu nhị vừa quay lưng bèn vội quay lại, “Công tử, ngài… có gì muốn phân phó?”
“Ngươi quen biết….” Vốn định hỏi hắn xem có quen biết với La nhị tiểu thư
không, lại trông thấy mặt mày người nọ lộ ra tia kinh hoàng, trong lòng
hắn đột nhiên sinh nghi. Thử đưa trà lên miệng nhấp, trừ mùi hương trà
bay vào mũi, còn có… Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, “Ngươi dám bỏ thuốc ở trong trà?”
“…A?” Tiểu nhị hoảng hốt, mặt thất sắc, “Công tử, ngài nói, nói, nói giỡn rồi….”
Lương Chi Hành cười lạnh, “Bản công tử hành y hơn mười năm nay, vị trà khác
thường có thể thoát khỏi cái mũi của bản công tử sao?”
Ai nha mẹ ơi. Tiểu nhị nhũn cả chân, vội vàng quỳ xuống đất, “Công tử, tiểu nhân, tiểu nhân….”
“Nhà các ngươi là hắc điếm hả? Còn nữa, người khinh thường bản công tử ta
chưa quen với cuộc sống ở đây nên muốn giết người cướp của?” Lương Chi
Hành một tay đậy nắp bình, một tay kéo cổ tay tiểu nhị, “Bản công tử chỉ cần đưa bình trà lên quan phủ là có thể cáo trạng….”
“Xin đừng, xin đừng, công tử, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là… chỉ là bị người khác
sai khiến, không có cách gì khác. Thứ gì đó trong này, nhiều lắm cũng
chỉ làm cho ngài ôm bụng một ngày thôi, không có nửa điểm xấu khác a….”
“Bị người khác sai khiến?” Đôi mắt trong veo của Lương Chi Hành chợt lóe, “Do ai sai khiến?”
“Chuyện này….”
“La gia nhị tiểu thư?”
“Công tử, sao ngài biết?… Ôi?” Tiểu nhị thất thanh hỏi ra, đến khi ý thức được mình bán đứng kim chủ thì đã che miệng không kịp.
“Hừ!” Đừng hỏi hắn làm sao biết, biết là biết thôi! Lúc mới đầu thấy tên tiểu nhị khả nghi, là hắn đã nghĩ ngay đến cô nhóc La gia kia. Không biết
tại sao, hắn luôn cho rằng, khúc mắc giữa mình và cô gái đó sẽ không
nhanh chóng bị chặt đứt như vậy.
“Công tử, tiểu nhân nói ngài
hay, ngài mà đắc tội La gia thì tại thành Cao Duyên này trái cây ngon
cũng không có mà ăn. Ba tiểu thư nhà đó ai ai cũng ghê gớm cả, bất kể là hắc đạo hay bạch đạo cũng đều phải nể mặt ba phần. Ngài vẫn nên sớm rời đi thì hơn… Ủa?” Tiểu nhị thao thao thuyết phục, trước mặt chợt xuất
hiện một thỏi bạc trắng.
“Ba ngày sau, đi nói cho La nhị tiểu
thư, bản công tử uống thuốc xổ của ngươi xong thì bụng tiết không ngừng
ba ngày ba đêm, đang hấp hối.”