Số Phận Phi Tần

Chương 17

Thục phi ngồi trước gương, Tố Ngưng gài lên búi tóc cầu kỳ của nàng một cây trâm ngọc tinh xảo. Hôm nay là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, là tiệc vui lớn của Hoàng cung, phi tần phải mặc cung trang tới chúc mừng. Lưu Lạc Bình mặc cung trang màu lam, chân váy có thêu những đóa hoa đào vô cùng tinh xảo, giữa trán vẽ một đóa hoa đào xinh đẹp. Lưu Lạc Bình lúc này, nhìn càng toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ tận xương. Lưu Lạc Bình nhìn mình trong gương, vô cùng vừa lòng, mắt lúng liếng hoa đào, môi đỏ, da trắng nõn. Tuy rằng Lưu Lạc Bình không so được tuổi tác với những phi tần mới vào cung, dù sao họ đều là những thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, mà nàng đã qua sinh nhật hai mươi tuổi rồi, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn tin rằng, nàng vẫn là nữ nhân có dung nhan xinh đẹp nhất Hậu cung.
Điều đó chưa người nào có thể phủ nhận, cũng chưa phi tần nào có thể vượt qua, đó là điểm khiến nàng vô cùng tự hào. Nhưng nàng có đẹp, mà Hoàng thượng không để ý, thì có đẹp hơn nữa cũng để làm gì? Nghĩ lại, cũng đã một tháng rồi, Hoàng thượng nhìn nàng bằng ánh mắt nhàn nhạt, thi thoảng có sủng nịnh, nhưng rất nhanh liền lẩn mất. Có lẽ, từ đầu, Hoàng thượng thực sự chỉ coi nàng là muội muội. Mà từ trước đến nay sủng nịnh của hắn tồn tại trong mắt dành cho nàng, chính là bởi vì người hắn thực sự yêu thương chưa xuất hiện mà thôi. Lưu Lạc Bình cười nhạt, cong lên khóe môi đỏ tươi, thu lại ánh mắt, nghiêng mặt nhìn Tố Ngưng và Hoàng Ly bên cạnh:
- Đi thôi.
Khi Thục phi đến Chiêu Dương cung, cũng đã khá muộn, chỉ còn thiếu có hai nhân vật chính là Hoàng thượng và Hoàng hậu. Dù sao thân phận của Thục phi cho phép nàng có đặc quyền này, hiện giờ, còn chưa có ai qua mặt được Thục phi nàng. So ra, nàng chỉ đứng dưới Hoàng hậu, cho dù đến muộn cũng không ai nói gì. Thái giám ngoài cửa thông truyền vẫn có giọng nói the thé và cao vút như vậy, hô lớn:
- Thục phi nương nương giá lâm.
Thục phi từ ngoài điện bước vào, nở nụ cười tiêu chuẩn, phi tần đã đến trước đó âm thầm cảm thán, quả thực là sủng phi trước kia của Hoàng thượng, dung nhan kiều diễm không thể nghi ngờ. Nhưng đồng thời, trong lòng những phi tần ấy lại nổi lên châm chọc, nhưng rốt cuộc, cũng chỉ là sủng phi trước kia mà thôi, không phải bây giờ cũng bị một quý nhân nhỏ nhoi đoạt mất hào quang rồi sao?
Thục phi ở trong cung đã lâu, thủ đoạn trong cung gặp nhiều thấy nhiều, suy nghĩ của các nàng cũng đã nằm lòng, làm sao không biết ánh mắt từ ghen tỵ đến châm chọc của các nàng là gì. Nhưng các nàng cũng không nghĩ lại, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Không có Hoàng thượng, thì ở trong cung này, cũng không có kẻ nào có khả năng gây khó dễ cho nàng được. Đối thủ của nàng ở Hậu cung hiện giờ chỉ có hai người Hoàng hậu và Trần phi, còn hạng tôm tép kia, thực sự là chưa xứng, trình độ còn non lắm.
Thục phi vẫn giữ nguyên nụ cười, một được đi lên vị trí của mình, chậm rãi ngồi xuống, Trần phi ngồi gần nàng nhất, hai người ngồi cùng một bàn, bàn cao nhất đương nhiên là dành cho Hoàng thượng và Hoàng hậu. Trần phi trong lòng cũng không mấy ưa Thục phi, nhưng Thục phi xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh mình, vẫn nở nụ cười vui vẻ tiếp đón, còn dịu dàng gọi một tiếng “tỷ tỷ”. Nữ nhân Hậu cung ấy mà, giả bộ chính là bậc thầy.
Thục phi đến không lâu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu liền sóng vai nhau tiến vào. Hoàng hậu mặc cung trang mặc đỏ, vô cùng chói lọi. Cung trang cắt may vô cùng tỉ mỉ tinh xảo, cung trang màu đỏ rực như lửa, châm tuyến màu vàng ánh kim vô cùng lấp lánh, trên cung trang thêu hình một con phượng hoàng đang bay lên trời, vô cùng tinh xảo, chân váy còn thêu thêm những đóa hoa vô cùng diễm lệ. Thực sự là vô cùng nổi bật.
Hoàng hậu vì ngày này cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp, da trắng nõn, môi đỏ như son, giữa trán chấm một nốt chu sa, vừa có nét quyến rũ yêu mị, vừa không bỏ được nét đoan trang nghiêm nghị. Tóc được búi cầu kỳ, trâm phượng bằng vàng, tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt.
Tổng thể, nhìn Hoàng hậu, người người liền biết nàng chính là nhân vật nổi bật hôm nay. Các phi tần tới tham dự sinh nhật của Hoàng hậu, người người đều biết ý, dù muốn trang điểm xinh đẹp để thu hút ánh nhìn của thánh thượng cũng không dám quá xinh đẹp, đoạt mất nổi bật của Hoàng hậu. Nếu thực sự đoạt mất nổi bật của Hoàng hậu, sợ rằng sau này khó lòng sống tốt trong Hậu cung, người cầm phượng ấn chấp chưởng Hậu cung là Hoàng hậu đấy.
Thục phi hơi chuyển mắt, nhìn nam nhân sóng vai cạnh Hoàng hậu, hắn vẫn tuấn mỹ như thế, vẫn nghiêm nghị như vậy, trong mắt từng tồn tại ôn nhu dịu dàng dành cho nàng, mà bây giờ, tất cả ôn nhu dịu dàng đó, dường như đã chuyển giao cho một người khác.
Cả đại điện người người đều quỳ xuống thỉnh an hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu, khác với vẻ vui mừng của Hoàng hậu, Hoàng thượng lại ôm thái độ nhàn nhạt, chỉ bình thản nói một câu “miễn lễ” rồi đi thẳng lên chủ vị. Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi xuống cạnh nhau, tuyên bố khai tiệc. Thức ăn được dọn lên, ca múa cũng được trình diễn, những vũ công này đều là những vũ công vô cùng điêu luyện, nhảy múa vô cùng đẹp mắt.
Những vũ nữ mặc y phục màu đỏ rực, xinh đẹp vô cùng, động tác uyển chuyển, nhìn qua thật là bay nhảy như sóng lượn. Lưu Lạc Bình hơi nhướng mày, ánh mắt có điểm dò xét nhìn về nữ tử đứng giữa những vũ nữ. Nữ tử đó đảm nhiệm vai trò nhảy múa chính, nhìn dáng người yểu điệu kia cũng nhận ra là một mỹ nhân, chỉ có điều lại che mặt, cố tình tạo vẻ bí ẩn.
Lưu Lạc Bình vuốt nhẹ khóe môi. Che mặt à? Thủ pháp sao có phần giống với nữ nhân Hậu cung tìm cách thu hút ánh mắt của Hoàng thượng vậy nhỉ? Người đang múa trên đài, sẽ không phải là phi tần nào đó chứ. Lưu Lạc Bình ngẫm nghĩ, nhìn kỹ lại đôi mắt như hoa đào yêu diễm của nàng ta, thực sự có điểm quen thuộc. Cái loại đôi mắt trong trẻo có điểm ngây thơ này, thực sự là không lẫn vào đâu được.
Không sai...là Lệ quý nhân.
Lưu Lạc Bình biết được là ai, liền cúi đầu nở nụ cười khẽ, sắc mặt cũng không mấy thay đổi. Trần phi nhận ra nụ cười khẽ của Thục phi, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:
- Không biết Thục phi tỷ tỷ cười gì vậy?
Lưu Lạc Bình thản nhiên gắp một miếng thức ăn vào trong bát, nhìn sang Trần phi, mỉm cười vô cùng bình thản, không nhìn ra một điểm sơ hở:
- Chính là nhìn các nàng múa đẹp quá mà thôi, lại ngưỡng mộ các nàng có tuổi trẻ như vậy, tràn đầy sức sống.
Trần phi hơi phe phẩy cái quạt trong tay, ánh mắt cũng đưa về phía nữ nhân che mặt đang nhảy múa vô cùng hăng say kia, cũng nở nụ cười khẽ:
- Phải, Thục phi tỷ tỷ nói đúng, tỷ muội chúng ta đều không so được với những thiếu nữ tươi non mơn mởn ấy nữa rồi.
Thục phi cười cười, không đáp. Trần phi nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ che mặt múa chính kia, nàng ta thật nghi ngờ, chỉ là múa mà thôi, che mặt cái gì chứ? Có ý gì đây? Trần phi nheo nheo mắt, hình như ánh mắt này có điểm quen thuộc, Trần phi nâng quạt tròn che ngang nửa mặt, lặng lẽ đảo ánh mắt một vòng xung quanh chỗ ngồi của chúng phi tần, phát hiện chỗ ngồi ở phía cuối trong góc trống một chỗ. Các phi tần cấp bậc thấp sẽ ngồi phía sau, trong góc, mà theo phân lệ, dương như cái ghế trống kia là dành cho người quen của nàng ta thì phải.

Trần phi lặng lẽ đảo mắt, nhìn lướt một lượt hàng ghế đó, âm thầm ở trong đầu điểm danh lại, rốt cuộc cũng biết là thiếu mất người nào.
Chắc chắn không phải Lệ quý nhân tới muộn, khi Trần phi tới đây, nàng ta còn đi cùng đường với Lệ quý nhân, tiện thể trình bày một màn tỷ muội hòa thuận, còn trò chuyện với nhau trên đường. Xem ra là lợi dụng tiệc sinh thần của Hoàng hậu đông người, không có ai để ý, lén lút rời khỏi đại điện, liền đổi địa điểm thành trên đài rồi.
Trần phi thu lại ánh mắt, trở lại vẻ bình thản như trước, thu lại cảm xúc vô cùng nhanh, tiện tay đưa cái quạt tròn trong tay sang một bên, cung nữ bên cạnh hiểu ý chủ tử, vô cùng nhanh nhẹn cầm lấy quạt tròn. Trần phi nâng đũa, bắt đầu thưởng thức thức ăn trên bàn. Nữ nhân Hậu cung luôn ăn rất ít, nhất là trong nhũng dịp tụ họp đông đủ như thế này. Cho dù có ăn cũng chỉ vài gắp đũa làm ra vẻ, còn lại phần lớn thời gian chính là gác đũa xem diễn.
Lưu Lạc Bình vẫn chậm rãi thưởng thức thức ăn trên bàn, đuôi mắt hơi lóe, nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, trên đài, tiết mục múa đó vẫn chưa kết thúc. Hoàng thượng xem có vẻ rất chăm chú, nhưng lại không có vẻ là nhận ra nữ nhân trên đài là Lệ quý nhân. Nếu là người Hoàng thượng vô cùng để ý, hẳn phải nhận ra mới phải chứ, sao dáng vẻ của Hoàng thượng lại có vẻ bình thản thế kia? Hay trong lòng đã rõ, để tránh các phi tần khác chĩa dao về phía Lệ quý nhân mà giả bộ như không biết?
Mà lúc này, màn biểu diễn trên đài đã kết thúc, các vũ nữ cúi đầu chào, khăn che mặt của vũ nữ múa chính kia lại suýt nữa rơi xuống, nữ tử đó nhanh tay chộp được che lên mặt, cũng không lộ ra quá nhiều. Người không để ý sẽ không nhận ra, nhưng người có tâm dò xét, vừa nhìn liền phát hiện. Chúng phi tần sao không quen mặt cho được, chỉ một góc trên khuôn mặt hơi lộ ra, các nàng cũng nhìn ra đó là Lệ quý nhân, phi tử đang được Hoàng thượng vô cùng sủng ái. Chúng phi tần đồng loạt nhìn về Lệ quý nhân bằng ánh mắt hung ác, thì ra nàng ta quyến rũ Hoàng thượng như vậy, ngang nhiên ở trong đại điện mừng sinh nhật của Hoàng hậu cũng dám lên đài biểu diễn vứt mị nhãn cho Hoàng thượng, Lệ quý nhân này gan lớn không phải bình thường đâu.
Chúng phi tần đồng loạt nhìn về vị trí trống trong góc đại điện, ăn ý nhận định là vị trí của Lệ quý nhân, liền nhìn chằm chằm soi xét một hồi. Quả nhiên không lâu sau có một bóng người lẻn vào đại điện, lợi dụng mọi người đang chú tâm xem một tiết mục khác mà an vị lẩn vào vị trí. Người này, không sai, chính là Lệ quý nhân, người nổi danh trong lời đồn đãi của Hậu cung thời gian qua.
Hoàng hậu nâng ly nước trên bàn, nhấp một ngụm, hơi liếc mắt nhìn về phía Lệ quý nhân.
Lệ quý nhân này thực sự là không hiểu luật lệ trong Hậu cung. Hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu, nàng ta lại muốn lên đài biểu diễn đoạt mất nổi bật của Hoàng hậu. Hoàng thượng lúc đầu có vẻ không nhận ra, nhưng chẳng phải gần cuối nàng ta mưu mô như vậy, còn cố tình lộ ra một góc khuôn mặt, Hoàng thượng nhìn thấy, chắc chắn là đã nhận ra. Sinh nhật của Hoàng hậu vừa vặn vào ngày mười lăm, nếu hôm nay nàng ta không được thị tẩm, để xem Lệ quý nhân có thể an tâm sống tốt hay không.
Lệ quý nhân này cũng thật biết trọn thời điểm, ở sinh nhật của Hoàng hậu khiến Hoàng hậu vô cùng không vui, ở trên đại điện đông người, còn có Hoàng thượng, không tiện xử lý nàng ta, nhưng biết đâu sau này, Hoàng hậu lại tìm cớ hãm hại xả giận ngày hôm nay thì sao, khi đó, còn không biết nên trách ai đây.
Mà Lệ quý nhân ngồi ở trong góc đại điện âm thầm thở phào may mắn, may mà lúc đó nàng ta nắm được cái khăn, nếu không khăn che mặt rơi xuống, không biết là thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống nữa. Lệ quý nhân vuốt vuốt ngực, thở khe khẽ. Khi nàng ta ở Lệ Y điện, có một thái giám lạ mặt tới chỗ nàng, nói Hoàng thượng muốn nàng thể hiện tài nghệ học được một tháng này. Một tháng này Hoàng thượng cho người dạy nàng cầm kỳ thi họa, trong đó có cả múa, mấy cái kia nàng đều không được, chỉ có múa là tạm ổn. Lúc đấy nàng cũng có điểm thắc mắc, sinh nhật Hoàng hậu, Hoàng thượng lại bảo nàng múa? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, vì khi nàng sai cung nữ đi theo xem thái giám kia, quả thật thấy thái giám đó đi về phía Càn Thanh cung. Lệ quý nhân cũng không nghĩ lại, cung nữ trong điện nàng ta là người của ai chứ? Cũng không phải người của nàng ta. Thái giám kia chưa chắc đã vào Càn Thanh cung.
Nhưng Lệ quý nhân vẫn tin là thật, thực sự lên đài biểu diễn, thái giám còn cho người chuẩn bị trang phục cho nàng. Lệ quý nhân thấy cũng tạm ổn. Hơn nữa, thể hiện cho nam nhân kia xem, thực sự, rất đáng vui mừng. Lệ quý nhân lấy làm may mắn vì có khăn che mặt, nàng ta cũng không muốn để các phi tần khác biết nàng ta lên đài biểu diễn.
Nhưng đáng tiếc, việc khăn che mặt rơi xuống mà Lệ quý nhân trùng hợp bắt được, chỉ để lộ một góc dung nhan đã bị các nữ nhân Hậu cung nghiễm nhiên xem là cố tình bày kế để Hoàng thượng biết được. Lệ quý nhân không hề nghĩ đến, chỉ vì việc lần này mà nàng ta rơi vào tầm ngắm của rất nhiều nữ nhân.
Mà Thục phi ngồi cùng bàn với Trần phi, nở nụ cười khe khẽ. Mượn dao giết người, nàng rất am hiểu, thái giám kia là người của nàng, nhưng gài vào Chiêu Dương cung. Cung nữ nàng gài trong Lệ Y điện vẫn chưa sử dụng đến, Lệ quý nhân sai người đi theo thái giám kia là cung nữ Trần phi gài vào. Thái giám kia quả thật có tới Càn Thanh cung để đề phòng, nhưng lợi dụng chút thủ đoạn liền lẩn mất, vòng về Chiêu Dương cung, cung nữ kia thực chất cũng không đi theo. Cung nữ đó thực là người thông minh, nếu thực là Hoàng thượng đề nghị thì nàng ta không làm được gì, mà nếu là hãm hại, nàng ta liền thuận theo, giúp Trần phi trừ bỏ một đối thủ là việc tốt nên làm.
Lần này làm việc Lưu Lạc Bình tin rằng không để lại dấu vết, dù sao việc này là việc nhỏ, Hoàng thượng cũng sẽ không điều tra kỹ. Chỉ có nàng, bạn khuê phòng năm xưa của Hoàng hậu biết, nàng ta ghét bị người khác vượt mặt đến mức nào.
Hoàng hậu thu mắt, không chú tâm nữa. Lần này, lợi dụng tiệc sinh nhật, Hoàng hậu cũng muốn thử một chút, xem có con cá nào lọt lưới hay không.
Cung nữ bưng lên mỗi bàn một món ăn mới, là canh cá, hải sản. Hoàng hậu nheo mắt, hồi lâu không thấy có tiếng động đặc biệt, liền an tâm trong lòng, ai ngờ, lát sau liền nghe thấy tiếng nôn khan ở trong góc. Hoàng hậu giấu giếm dữ tợn trong mắt, nhìn về phía góc đó. Xem ra phi tần này muốn che giấu việc mình có thai, cố gắng nín nhịn hồi lâu, nhưng chính là nhịn không được, mới nôn nghén ngay trên đại điện.
Người đang nôn nghén kia, không phải là Tạ quý nhân sao? Tạ quý nhân? Tạ quý nhân! Việc dược vật tránh thai kia nàng luôn luôn cho người tâm phúc đi làm, lại để lọt ra một Tạ quý nhân!
Hoàng hậu trong lòng muôn vàn khó chịu, nhưng vẫn phải làm vẻ đoan trang hiền thục nói:
- Mau mau đi truyền thái y, xem có phải là Tạ muội muội có tin vui rồi hay không?
Thái y rất nhanh được truyền tới, bắt mạch xong, liền báo ra Tạ quý nhân đã mang thai hai tháng, Hoàng hậu nắm chặt tay vịn, tay bên kia, móng tay đã găm sâu vào trong da thịt. Có thai!!! Nàng ta thế mà có thai, những hai tháng!!!
Hoàng hậu trong lòng cười lạnh, ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, còn giả bộ vui mừng:
- Hôm nay là sinh nhật bổn cung, lại biết tin Tạ muội muội mang thai, thật là song hỷ lâm môn

back top