Số Phận Phi Tần

Chương 18

Lưu Lạc Bình hơi cong khóe môi, thực sự là “song hỷ lâm môn” sao? Chẳng phải Hoàng hậu còn đang hận nghiến răng nghiến lợi ấy chứ, nào có liên quan chút nào với chữ vui mừng. Kể ra cũng thật kỳ lạ, Tạ quý nhân này thế mà có thể mang thai, xem ra chút gia vị nàng cho Lệ quý nhân liền bị tin tức như sóng tràn của Tạ quý nhân nhấn chìm rồi. Nếu nàng nhớ không lầm, Tạ quý nhân cũng không được thị tẩm nhiều, hình như chỉ có một hai, lần gì đó. Vậy mà lại mang thai, không những mang thai, còn trốn tránh được dược vật của Hoàng hậu, Tạ quý nhân này nhìn như vậy, không ngờ cũng là người có thủ đoạn không thể coi thường.
Lưu Lạc Bình cong cong ngón tay, gõ nhè nhẹ trên bàn vài cái, nàng vẫn sẽ giữ nguyên tắc như cũ, không động đến, mà Trần phi bên cạnh, cũng suy ngẫm không ít chuyện. Trần phi nghe tới tin tức Tạ quý nhân có thai, có thể dùng bốn chữ “nghiến răng nghiến lợi” để hình dung, hoàn toàn, triệt để tức giận, trong lòng chỉ thầm than, sớm ngày cái thai đó chết đi cho rồi.
Trần phi không biết việc Hoàng hậu luôn động tay động chân với các phi tần, nên nghĩ đến việc bản thân nàng ta là phi tần tòng nhất phẩm, đến nay chưa có thai, mà một quý nhân nhỏ nhoi lại cuỗm tay trên của nàng ta, đoạt nổi bật của biết bao nhiêu người. Tạ quý nhân, Tạ quý nhân, nếu nàng ta sinh ra trưởng hoàng tử, không nói đến nàng ta một bước lên mây, lỡ đâu là trưởng hoàng tử, sau này cơ hội lên làm Thái tử gia tăng thì sao, tuyệt đối không được, tuyệt đối không được. Bụng Trần phi nàng ta còn chưa có động tĩnh, Tạ quý nhân này thì tính là gì chứ.
Nữ nhân Hậu cung, người người đối với cái thai này đều không vừa mắt, âm thầm tính toán tìm cách trừ bỏ cái thai này của Tạ quý nhân, nếu không thể đẻ non hoặc sảy mất, sinh ra có là một Hoàng tử, cũng chưa chắc đã sống được, chẳng phải trước đó Hoàng thượng có ba Hoàng tử, chẳng phải cũng chết yểu vì bệnh hay sao. Sinh ra được, nhưng có sống tiếp được không lại là chuyện khác đấy.
Tạ quý nhân vì mang thai, Hoàng hậu đặc cách cho nàng ta trở về nghỉ ngơi trước, không cần tiếp tục bồi ở đại điện mừng tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, còn nói thêm:
- Muội muội tới đây đã là có tấm lòng, tỷ tỷ nhận là được rồi, bây giờ thân thể muội muội đang mang thai bất tiện, không cần ở đây lâu.
Tạ quý nhân nghe Hoàng hậu nói vậy xong mà trong lòng đổ mồ hôi lạnh, thực sự quan tâm nàng ta như vậy sao, Tạ quý nhân từ trước đến giờ chưa từng nghe qua Hoàng hậu là một người tốt bụng như vậy. Nhưng được trở về trước cũng may, nàng ta cũng không muốn ngồi đây để bao nhiêu nữ nhân nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đầy khói lửa, thực sự là thời thời khắc khắc đều bị kẻ khác dòm ngó. Nàng ta có thai, thực lòng không hề muốn đến những chỗ đông người, ai biết hạc gà lẫn lộn, có ai rắp tâm hãm hại hay không.
Tin tức có thai nàng ta cũng mới được biết không lâu, dù sao cái thai cũng mới chỉ được hai tháng. Nhưng nàng ta không có ý định nói ra sớm như vậy. Ở Hậu cung này, tin tức giữ càng lâu thì càng tốt, rêu rao ra ngoài là bản thân đã có thai, chẳng phải là rêu rao, khoe khoang với kẻ khác, mà là nói với những nữ nhân khác mau đến đây hại nàng ta.
Vốn định giữ im lặng, ít nhất cũng phải đến lúc đã mang thai ba tháng mới công bố, ai ngờ hôm nay sinh nhật Hoàng hậu lại bưng lên một tô canh cá lớn như vậy ở mỗi bàn, nếu để xa nàng thì không sao, đằng này cung nhân cũng thật biết làm ăn, để ngay trước mặt hai phi tần. Nàng vừa ngửi thấy mùi hương liền có cảm giác muốn nôn, tin tức chưa kịp che giấu thì đã bại lộ, giờ cả Hậu cung đều biết nàng ta mang thai, làm sao có thể vừa mắt nàng ta được nữa.
Tạ quý nhân trở về điện, âm thầm hậm hực, tự nhiên đại điện hôm nay lại bưng lên một tô canh cá to như vậy, Hoàng hậu như vậy chẳng lẽ là có ý thăm dò xem có phi tần nào có thai không, bất cẩn lại lòi ra nàng?
Thật là không may mắn, lại còn lộ tin tức ngay ngày sinh nhật của Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ vô cùng không vui lòng, hi vọng đừng vì không vui lòng mà hại nàng ta. Nàng ta thật sự lo sợ các phi tần sẽ không để yên cho đứa bé này sinh ra.
Tạ quý nhân xoa xoa bụng, được cung nữ tâm phúc đỡ về điện, nằm trong điện nghỉ ngơi, nàng ta xác định, mấy ngày tiếp theo sẽ tận lực hạn chế ra khỏi điện, lỡ bị kẻ nào hãm hại thì cũng không biết nên cáo trạng với ai.
Trong đại điện Chiêu Dương cung vẫn đang vui mừng mừng sinh nhật Hoàng hậu, gần như việc Tạ quý nhân rời đi không hề có ảnh hưởng gì, thực ra ảnh hưởng rất rõ ràng, là vô cùng rõ ràng, chỉ là các nữ nhân ngồi đây đều giấu kín đi không để lộ chút ảnh hưởng nào đó ra mà thôi. Từ đầu đến cuối đều là những khuôn mặt tươi cười như hoa, vui mừng trò chuyện, đâu có nửa điểm nào là bị tin tức Tạ quý nhân mang thai đả kích.
Hoàng hậu vẫn cố gắng duy trì nụ cười tiêu chuẩn trên môi, nhưng trong lòng sóng gió đã nổi lên, âm thầm tính toán nên cho nhân mạch hạ thủ từ đâu, sớm ngày trừ bỏ đi cái thai này.
Hoàng thượng ngồi bên cạnh Hoàng hậu, hơi nheo mắt, hắn làm sao không biết trong lòng những phi tần ngồi đây đang nghĩ gì, nhưng Lạc Nhi của hắn, nhất định cũng sẽ không động tay động chân. Hắn biết rõ Lạc Nhi, nghĩ lại, những nữ nhân này làm sao bằng Lạc Nhi chứ, sớm ngày đều tranh đấu giành tình cảm. Hoàng thượng nghĩ vậy, lại không nghĩ tới Lưu Lạc Bình yêu hắn, trước giờ không tranh đấu gắt gao, chỉ vì chưa có ai xuất hiện cướp đi tình cảm mà Hoàng thượng giành cho nàng, còn hiện tại, thời thế dường như đã khác.
Hoàng thượng ngồi nhìn ca múa trên đài, có điểm chán nản, không thích thú, hắn nhớ khoảng thời gian cùng với Thục phi ở Lưu phủ, tuổi tác hai người chênh lệch nhau, nhưng khi đó, hắn đã vô cùng thích thú muội muội ấy, thường cùng nàng trải qua hết thảy. Lần đầu tiên nàng học xong trọn vẹn một bài múa chính là múa cho hắn xem, ở giữa vườn hoa xinh đẹp, nàng khi ấy tuổi còn nhỏ, động tác vẫn chưa thuần thục, nhưng vào mắt hắn, lại xinh đẹp lạ kỳ. Đến bây giờ cũng đã hơn mười năm trôi qua, hình ảnh ngày hôm ấy ở trong mắt hắn vẫn rõ như ban ngày.
Hoàng thượng giấu giếm ánh mắt dịu dàng suýt lộ ra, nhưng hắn không thể không làm như hiện tại, hắn phải cho nàng một lý do hợp lý, một việc nàng có thể chấp nhận được khi biết hết thảy sự thật, cứ coi như, tất cả đều xuất phát từ hắn, đều do hắn đi.
Nhớ lại, lúc nãy Lệ quý nhân kia múa, đeo khăn che mặt, thực ra hắn không hề nhận ra nàng ta, nói đúng hơn, hắn không hề chú tâm tới màn múa của nàng ta, đợi đến cuối cùng nàng ta vô ý làm rơi khăn che mặt, để lộ một ít dung nhan, Hoàng thượng mới biết được đó chính là Lệ quý nhân, người hắn độc sủng mấy ngày hôm nay.
Vậy đã đủ để thấy, thực ra Hoàng thượng không hẳn là thích thú Lệ quý nhân như lời đồn đãi. Hoàng thượng, thực sự, là một người đóng kịch rất giỏi.
Còn về tin tức Tạ quý nhân mang thai, hắn có điểm vui mừng, dù sao con nối dòng của hắn đến giờ còn chưa có lấy một người, nhưng cũng không quá vui mừng, hắn thực muốn người đó mang thai con hắn, sinh con cho hắn, nhưng vì nàng, có lẽ, vẫn là không nên. Tạ quý nhân mang thai, hắn vui mừng, hoàn toàn là vì đứa trẻ, mà không có chút nào liên quan tới Tạ quý nhân.
Tiệc sinh nhật của Hoàng hậu kết thúc. Hoàng hậu âm thầm vui mừng, hôm nay là sinh nhật của nàng ta, Hoàng thượng nể mặt nàng, chắc chắn sẽ đến Chiêu Dương cung của nàng, hơn nữa hôm nay cũng là ngày mười lăm, theo cung quy Hoàng thượng phải tới cung Hoàng hậu.
Hoàng hậu ôm tâm tình vui vẻ chờ đợi đón tiếp Hoàng thượng, kể cả cảm xúc không vui trên đại điện do Tạ quý nhân gây ra cũng tạm thời bỏ sang một bên, chuyên tâm bảo Tử Tình trang điểm cho mình sao cho thật xinh đẹp quyến rũ, cũng bỏ cung trang nặng nề ra, mặc vào y phục uyển chuyển hơn. Nhìn mình trong gương được Tử Tình trang điểm xong, xinh đẹp thì có xinh đẹp thật, nhưng chung quy, Hoàng hậu không thích, vẫn phải thừa nhận, nhan sắc Hậu cung này, xinh đẹp nhất chính là Thục phi, hơn nữa Thục phi đẹp là vẻ đẹp yêu mị, khiến nam nhân điên đảo vì nàng.
Hoàng hậu thu hồi suy nghĩ, trong lòng vui mừng chờ đợi Hoàng thượng đến. Nhưng hồi lâu, thấy thời gian đã có điểm muộn, liền thắc mắc hỏi Tử Tình đứng bên cạnh:
- Tử Tình, ngươi nói xem sao đến giờ Hoàng thượng vẫn chưa tới, chẳng phải cũng đã hơi muộn rồi sao?
Tử Tình nghe chủ tử hỏi, vội vàng cung kính đáp:
- Nương nương đợi một lát, nô tỳ đi ra ngoài hỏi thăm xem.

Hoàng hậu gật đầu, Tử Tình liền rời đi, khi nghe ngóng xong trở về, khuôn mặt tràn ngập bối rối, không biết nên làm thế nào. Hoàng hậu nhìn ra sắc mặt của Tử Tình, nhíu chặt mày, giọng nói có điểm tức giận:
- Thế nào?
Tử Tình cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu lên, giọng nói cũng dè dặt cẩn thận, chỉ sợ Hoàng hậu bực tức:
- Nương nương, Hoàng thượng đêm nay nghỉ lại Lệ Y điện.
Choang!
Nhìn lại trên mặt đất, bình hoa tinh xảo mà Hoàng hậu thường ngày thích nhất đã yên vị trên mặt đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hoàng hậu hai mắt đỏ ngầu, móng tay găm chặt vào bàn tay, tức giận vô cùng, lại tiện tay ném thêm mấy ly trà nữa, vô cùng tức giận, gần như gằn từng tiếng:
- Lệ quý nhân, lại là Lệ quý nhân! Lệ quý nhân!!! Nàng ta quả thực là khắc tinh của bổn cung!!! Nàng ta tưởng có thể đối nghịch được với bổn cung sao, nàng ta còn chưa xứng đâu!!! Bổn cung sẽ cho nàng ta biết cái giá của việc này là thế nào!!!
Hoàng hậu ngồi lại trên ghế, trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tức giận, quay mặt nhìn Tử Tình, phân phó:
- Đi gọi Nguyễn ma ma tới đây.
Nguyễn ma ma là ma ma tâm phúc của Hoàng hậu, rất nhanh được Tử Tình gọi đến. Hoàng hậu nhìn Nguyễn ma ma, thấp giọng hỏi:
- Việc Tạ quý nhân mang thai là như thế nào?
Nguyễn ma ma là ma ma Hoàng hậu mang theo từ nhà mẹ đẻ, đương nhiên là tuyệt đối tin tưởng, chỉ có thể coi như vận số của Tạ quý nhân này quá tốt, thế mà lại tránh thoát được một kiếp.
Nguyễn ma ma cung kính trả lời:
- Nương nương, nô tỳ tận mắt nhìn thấy nàng ta sử dụng dược rồi mới rời đi, tuyệt đối không có sai sót.
Hoàng hậu nhíu mày, hỏi lại, giọng nói phảng phất vẻ tức giận:
- Vậy tại sao nàng ta lại mang thai?
Nguyễn ma ma cúi đầu, sau lưng đã có một tầng mồ hôi mỏng, vẫn thành thật trả lời:
- Nô tỳ thực sự không biết tại sao.
Nguyễn ma ma còn quỳ xuống cam kết. Hoàng hậu từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng Nguyễn ma ma, nay thấy Nguyễn ma ma cam đoan như vậy, cũng đã tin việc hỏng không phải do Nguyễn ma ma, liền thu lại tức giận, dịu dàng nói:
- Được rồi, bổn cung tin tưởng ngươi. Bổn cung liền giao việc này cho ngươi điều tra, cũng sẽ không phạt người.
Nguyễn ma ma tạ ơn Hoàng hậu, chậm rãi lui ra. Hoàng hậu ở trong điện nở nụ cười khe khẽ, ánh mắt lại nổi lên một tầng âm mưu dày đặc, cho dù sự thật cái thai của Tạ quý nhân là như thế nào, nàng ta cũng không giữ được đứa con này đâu. Nhân tiện, Hoàng hậu đang vô cùng không vừa mắt Lệ quý nhân, hai người này, không phải là vừa vặn thích hợp hai vị trí thủ phạm và người bị hại hay sao?
Hoàng hậu cười lớn, ánh mắt đỏ ngầu. Hai người này, một người có thai trước nàng ta, nếu sinh ra trưởng Hoàng tử, sẽ trở thành uy hiếp lớn với nàng ta, nên tuyệt đối không thể để nó sinh ra, một người thì ngang nhiên cướp ngày thị tẩm cố định của nàng ta.
Cả hai nữ nhân này, đều không thể lưu.
Lệ quý nhân và Tạ quý nhân, hai người này thực sự khiến người khác không vừa mắt. Hoàng hậu nở nụ cười nhạt, nhưng nụ cười này cũng không nhạt như vẻ bề ngoài, mà mang theo không ít toan tính cùng mưu kế.
Sóng gió Hậu cung chầm chậm nổi lên.

back top