Số Phận Phi Tần

Chương 34

Tiểu Lý Tử giờ này vẫn còn đứng trước cửa Ngự thư phòng canh chừng cho Hoàng thượng. Hoàng thượng gần đây tính tình đặc biệt không tốt, hơn nữa luôn luôn vùi đầu bên án thư, chỉ có tên thái giám ở bên cạnh như hắn biết, tấu chương tuy nhiều, nhưng làm gì đến mức ngày đêm không ngơi nghỉ như vậy. Mỗi lần phê duyệt xong tấu chương, Hoàng thượng đều phất tay không cho hắn đứng cạnh hầu hạ, rõ ràng là trong lòng có điều không muốn nói ra. Hắn đoán, chắc chắn chẳng hề liên quan gì đến tấu chương, hơn nữa có lần Hoàng thượng thất thần mà quên không cho hắn lui, hắn thấy được, Hoàng thượng là đang vẽ Thục phi nương nương.
Hoàng thượng và Thục phi nương nương kể ra cũng thực kỳ lạ, hắn thấy cả hai đều yêu thương nhau, cớ gì mà cứ nhất quyết không cho nhau một bậc thang để lui xuống.
Tiểu Lý Tử khẽ thở dài, chuyện của chủ tử, bọn nô tài như hắn vẫn là không nên tốn công suy đoán. Hắn dù làm đến chức thái giám bên cạnh Hoàng thượng này, lại được Hoàng thượng vô cùng tin tưởng, hắn tự nhận bản thân cũng là một người thông minh, có đầu óc, nhưng có một số chuyện, cho dù biết, chỉ nên để trong lòng, còn phải không được nhớ tới.
Tiểu Lý Tử đứng ngoài cửa Ngự thư phòng, nhìn sắc trời, thời gian yến tiệc bắt đầu không sai biệt lắm cũng sắp đến, hắn đổi cây phất trần trong tay từ tay trái sang tay phải, do dự xem có nên nhắc Hoàng thượng một tiếng hay không.
Còn đang phân vân do dự, lại thấy một bóng dáng hớt ha hớt hải chạy về phía Ngự thư phòng, bóng dáng ấy chạy đến gần, Tiểu Lý Tử mới nhận ra đó chính là cung nữ thân cận của Thục phi, trong lòng thầm thấy không ổn. Chẳng lẽ Thục phi nương nương có chuyện gì bất trắc.
Hoàng Ly mang vẻ mặt vô cùng lo lắng, gương mặt tái nhợt, đầu tóc y phục cũng có chút chật vật, một đường chạy vội vàng tới đây, thời tiết lạnh lẽo cũng khiến nàng đổ mồ hôi dòng dòng, trên mặt tràn ngập sợ hãi cùng hốt hoảng, vừa nhìn thấy Tiểu Lý Tử đứng ngoài cửa Ngự thư phòng liền gấp gáp nói:
- Lý công công, chủ tử… chủ tử…
Hoàng Ly vừa nói vừa thở dốc, nhưng khuôn mặt hiện lên vẻ gấp gáp vô cùng, chưa đợi Hoàng Ly nói hết câu, cửa Ngự thư phòng đã mở toang, đập mạnh vào vách tường, vang lên tiếng vang cực kỳ lớn. Hoàng thượng đạp cửa xông ra, sắc mặt cũng cực kỳ hốt hoảng, giọng nói gần như quát nạt, tràn đầy tức giận xen lẫn lo lắng:
- Thục phi nương nương làm sao!!!
Hoàng Ly đang hướng Lý công nói chuyện, thấy Hoàng thượng luống cuống đến mức đạp cửa Ngự thư phòng mà xông ra, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Chủ tử đã dặn dò, phải thể hiện như thật, hốt hoảng phải làm cho giống hốt hoảng, phải làm như chủ tử thực sự bị hãm hại, thân thể đã thực sự bị tổn thương. Nhưng Hoàng Ly ngoài ý muốn phát hiện ra, dường như Hoàng thượng vẫn quan tâm chủ tử như trước, nếu không, biết chủ tử có chuyện, đã không tức giận cùng lo lắng như thế.
Hoàng Ly cho dù trong lòng có thắc mắc, nhưng cũng đã theo Thục phi bao nhiêu năm, lăn lộn không ít, bản chất lại là một người thông minh hiểu chuyện, trên mặt vẫn là vẻ mặt hoảng hốt lo lắng gấp đến độ không thở được, nhìn thấy Hoàng thượng một thân minh hoàng vội vàng dập đầu hành lễ, gấp đến độ hận không thể không ngay lập tức đứng lên thưa chuyện.
Tư Lạc Thành nhìn bộ dáng đại cung nữ kia đến giờ vẫn không quên quy củ, lại càng có cảm giác lửa giận bốc lên, giận dữ quát:
- Còn hành lễ cái gì!!! Mau trả lời trẫm, Thục phi làm sao?!
Hoàng Ly sững sờ, có chút ngạc nhiên hốt hoảng, trên mặt vẫn còn có nước mắt và mồ hôi lẫn lộn, diễn y như thật, người khác nhìn vào đều nghĩ chủ tử của nàng thực sự đã gặp bất trắc:
- Hu hu, nương nương bị ngã kiệu. Hoàng thượng, nương nương bị người khác hãm hại, nương nương…
Hoàng Ly còn chưa nói dứt câu, bóng dáng minh hoàng trước mắt cũng đã không thấy đâu. Hoàng Ly đến giờ vẫn còn duy trì tư thế quỳ gối, ngẩng đầu nhìn cửa Ngự thư phòng, trong lòng có chút sửng sốt, xem ra, Hoàng thượng vẫn đặt chủ tử trong lòng, vẫn không hề vứt bỏ chủ tử.
Tiểu Lý Tử đứng ở cửa Ngự thư phòng, nhìn đại cung nữ quỳ ở kia thấy bóng dáng Hoàng thượng biến mất nhanh như gió mà ngạc nhiên, trong lòng khe khẽ thở dài, tốt bụng nhắc nhở một câu:
- Còn không quay về xem chủ tử của ngươi.
Hoàng Ly bây giờ mới bừng tỉnh, “A” lên một tiếng đầy hốt hoảng, nước mắt lại rơi như mưa, đến giờ thì hoàn toàn quên luôn việc hành lễ gì đó với Lý công công, vội vội vàng vàng nâng váy chạy đi. Tiểu Lý Tử cũng buồn bực chạy theo sau, trong lòng cũng có chút ít lo lắng, Hoàng thượng gấp gáp như vậy, nếu như Thục phi thực sự có bất trắc gì, mạng nhỏ của đám nô tài bọn hắn sợ là cũng không giữ nổi rồi.
Hoàng hậu ra vẻ đại nhân đại lượng, biết tin Thục phi bị động thai khí, liền sai người đưa Thục phi về Khương Lạc cung tĩnh dưỡng, cũng cho phép Thục phi không cần tham gia yến hội lần này.
Thục phi lúc này đã được đưa về Khương Lạc cung, an ổn nằm trên giường, bên cạnh có thái y.
Khi Tư Lạc Thành chạy đến Khương Lạc cung, hắn quên cả việc mà bình thường hắn vẫn làm, đó là dừng lại điều chỉnh cảm xúc, sao cho khi gặp nàng, lạnh nhạt nhất có thể, hắn còn luống cuống tới mức gần như đạp mạnh cửa mà vào, thấy nàng yếu nhược nằm trên giường, trong lòng tựa như bị dao cứa.
Thái y nói Thục phi chỉ bị kinh hách, thân thể không bị tổn thương, may mắn thị vệ khiêng kiệu nhanh chí, bảo toàn cho nương nương.
Lưu Lạc Bình nằm trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, cũng không cần nàng giả bộ, lần đó quả thực khiến nàng lo sợ, sợ mất đi đứa con trong bụng, đến giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó vẫn cảm thấy toàn thân run rẩy. Nàng không ngờ tới, Hoàng thượng lại đến Khương Lạc cung nhanh như vậy, nàng có chút mong ước nghĩ, có lẽ hắn lo lắng cho nàng, lo lắng đến mức bỏ mặc hết thảy mà đến đây, có lẽ, trong lòng hắn vẫn có nàng. Nghĩ xong, lại nở nụ cười buồn bã, nếu thực như vậy thì tốt quá, chỉ tiếc, nàng không dám suy nghĩ nhiều, sợ rằng hy vọng quá nhiều thì thất vọng lại càng sâu, sợ rằng mọi sự đều không như nàng nghĩ, đến lúc muốn vãn hồi thì đã quá muộn.
Trong phòng, Tố Ngưng đang tiếp nhận đơn thuốc từ tay thái y, thấy Hoàng thượng tức giận đến mức xông vào phòng, trong lòng cũng có ngạc nhiên, nhưng vẫn trấn định khom người thỉnh an. Tố Ngưng tinh tế nhớ kỹ khuôn mặt đầy vẻ lo lắng cùng sợ hãi của Hoàng thượng. Tố Ngưng thầm nghĩ, thì ra Hoàng thượng vẫn rất quan tâm tới chủ tử, xem như trong cái rủi có cái may, đổi lấy được sự để ý của Hoàng thượng dành cho chủ tử, nhưng nếu mỗi lần đều phải đối như thế này, Tố Ngưng thà rằng chủ tử chỉ bình an khỏe mạnh trong Khương Lạc cung.
Tư Lạc Thành có chút vội vàng tiến đến bên giường, tùy tiện phất tay cho thái y và Tố Ngưng miễn lễ.
Lưu Lạc Bình nằm trên giường, không biết đối mặt với hắn thế nào, trước khi hắn đi đến bên cạnh giường, liền dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tư Lạc Thành thấy nàng đang ngủ, chút ít lạnh nhạt ở trên mặt lập tức tan rã, nàng đã ngủ, hắn cũng không muốn bản thân phải tiếp tục giả bộ nữa. Sắc mặt Tư Lạc Thành trầm xuống, thấp giọng nói với thái y, tận lực nhỏ giọng để không ảnh hưởng đến dung nhan yêu kiều đang nghỉ ngơi trên giường:
- Tình hình của Thục phi ra sao?
Thái y bình tĩnh bẩm báo:
- Nương nương chỉ bị kinh hách, may mắn thai nhi đến tháng thứ năm đã ổn định, không dễ dàng bị động thai khí như trước, thần đã kê đơn thuốc rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là được.
Lúc này sắc mặt Tư Lạc Thành mới hòa hoãn xuống, giọng nói cũng dịu đi nhiều:

- Được rồi, các ngươi lui xuống đi.
Trước khi Tố Ngưng lui xuống, len lén ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng thượng, phát hiện nét mặt Hoàng thượng tràn ngập dịu dàng cùng lo lắng. Tố Ngưng thầm cảm thấy may mắn cho chủ tử, Hoàng thượng thì ra vẫn để ý chủ tử như vậy. Lúc trước, Hoàng thượng quay lưng về phía Tố Ngưng, hướng mặt về phía chủ tử, Tố Ngưng không nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng khi đó, nhưng xem ra, Hoàng thượng, vẫn là rất để tâm tới chủ tử.
Trở lại trong phòng, Tư Lạc Thành là người có võ công cao cường, bỏ qua thời khắc ban đầu vì lo lắng mà gấp gáp, không để ý tới, thì đến khi từ miệng thái y nghe được nàng vẫn bình an vô sự, tâm trạng của hắn hòa hoãn lại, hắn cũng nhận ra, nàng chỉ đang giả vờ, chứ không thực sự ngủ.
Nàng giả vờ ngủ, không biết đối mặt với hắn như thế nào, hắn liền chiều theo nàng, không sao cả, nếu nàng thích, liền giả vờ cả đời cũng không sao. Nàng giả vờ ngủ cũng tốt, hắn không cần che giấu yêu thương trong đáy mắt dưới sự lạnh nhạt.
Lạc Nhi của hắn…
Hắn có lỗi với nàng, nhưng những gì làm được, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai có ý đồ hãm hại nàng.
Tư Lạc Thành đang chìm đắm trong suy nghĩ, dung nhan trên giường đột nhiên mở mắt, trong lúc vừa mở hai mắt, dường như Lưu Lạc Bình thấy được trong mắt hắn chút ít dịu dàng, nhưng cẩn thận nhìn lại, dường như đã không thấy nữa. Trong lòng nở nụ cười tự giễu, hắn, từ khi Lệ tần xuất hiện, đã sớm không còn dành cho nàng hai chữ “dịu dàng” nữa rồi.
Lưu Lạc Bình hơi hé môi, giọng nói có chút yếu ớt:
- Thần thiếp hy vọng bệ hạ sẽ đòi lại công bằng cho đứa con trong bụng thần thiếp.
Tư Lạc Thành hơi ngẩn người, từ trước đến nay, Lạc Nhi chưa bao giờ bày ra bộ dáng đòi công đạo như vậy, có lẽ, vì trước kia, nàng luôn biết rằng, cho dù nàng không bày ra bộ dáng đó, hắn cũng sẽ thay nàng đòi công đạo. Mà bây giờ… là vì nghĩ rằng, thực ra hắn không còn quan tâm nàng như trước phải không?
Tư Lạc Thành thấy Lưu Lạc Bình đã tỉnh, không tiếp tục giả vờ ngủ nữa, hắn sợ ở lại đây càng lâu, sẽ lộ ra càng nhiều, bèn hơi trầm giọng nói:
- Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện cứ để trẫm giải quyết.
Dứt lời, liền đứng dậy, rời khỏi phòng. Lưu Lạc Bình nhìn theo bóng lưng tiêu sái của hắn, hai mắt đột nhiên đong đầy hơi nước, có chút mờ mịt. Nhớ năm xưa, từng có một cậu bé đứng trước mặt nàng, mím môi vỗ ngực, dùng giọng nói có chút non nớt mà nói: “Mọi chuyện cứ để huynh giải quyết, muội không cần lo lắng”. Lại nhớ năm xưa, từng có một thiếu niên đứng trước mặt nàng mà nói: “Ta sẽ bảo vệ muội”. Lại nhớ đến năm nào, hắn đối diện với nàng, mỉm cười vuốt ve dung nhan nàng, dịu dàng nói: “Lạc Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nàng”.
Mà người thiếu niên năm nào ấy, giờ đã trở thành Hoàng đế cao cao tại thượng, đứng trên vạn người, mà nàng, chỉ là một trong rất nhiều nữ nhân của hắn.
Hắn đã lâu rồi không gọi nàng là “Lạc Nhi” nữa, hồi còn bé, hắn luôn gọi nàng là “Lạc Nhi”, khi đó, nàng luôn không thích hắn gọi nàng như vậy, thường làm nũng với hắn, muốn mình cũng được phép gọi hắn là “Lạc Nhi”, bởi vì tên hắn cũng có một chữ “Lạc” giống như nàng. Khi đó, hắn thường vuốt ve tóc nàng, mỉm cười đồng ý.
Mà hiện tại, hắn đã không còn gọi nàng là “Lạc Nhi” nữa, trước kia, nàng không thích hắn gọi nàng như vậy bao nhiêu, thì hiện tại, lại mong ước hắn gọi mình như vậy bấy nhiêu.
Khi Hoàng Ly và Tố Ngưng đứng ngoài canh chừng thấy Hoàng thượng mới bước vào không lâu liền tiến ra ngoài, có điểm thất vọng nho nhỏ trong lòng. Dù sao trước kia hai nàng theo hầu nương nương, có lần nương nương bị thương, hay bị ốm, Hoàng thượng đều ở lại canh chừng bên giường rất lâu mới rời đi, khi nương nương tỉnh lại còn cùng nương nương trò chuyện. Nhưng đối với hai nàng mà nói, cả hai vừa rồi đều thấy được biểu hiện luống cuống của Hoàng thượng, trong lòng có một suy nghĩ, dường như Hoàng thượng chỉ đang giả bộ.
Người rõ ràng hơn cả Hoàng Ly và Tố Ngưng chính là Tiểu Lý Tử, hắn đi theo Hoàng thượng rời khỏi Khương Lạc cung, đến khi rời khỏi Khương Lạc cung rồi, Hoàng thượng lại ngoái đầu nhìn lại không ít lần, ánh mắt ảm đạm trầm ngâm, lại có chút như đang nhớ nhung.
Tiểu Lý Tử chỉ an phận đứng bên cạnh, đột nhiên bị Hoàng thượng điểm danh.
Tư Lạc Thành nhìn Khương Lạc cung, khẽ trầm giọng nói:
- Tiểu Lý Tử, ngươi trở về Ngự thư phòng trước đi.
Tiểu Lý Tử khom người hành lễ, quay trở về Ngự thư phòng trước, trước khi rời đi, hắn lén lút ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Hoàng thượng lại một lần nữa tiến vào Khương Lạc cung. Nhưng xem biểu hiện của Hoàng thượng, có lẽ lại giống như những hôm trước, chọn một chỗ kín đáo mà lén nhìn về phía Khương Lạc cung.
Hoàng thượng, nếu người lo lắng cho Thục phi nương nương thì liền nói là lo lắng đi, làm sao phải che giấu giả bộ mệt mỏi như vậy. Đến Tiểu Lý Tử hắn đây cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho hai vị chủ tử.
Hoàng thượng vừa rời đi, Tố Ngưng và Hoàng Ly liền tiến vào, thấy nương nương vẫn đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng hai nàng đều biết rõ, nét tái nhợt này đều không đáng lo ngại, chủ tử thực sự chỉ bị kinh hách, chứ không ảnh hưởng đến thai nhi. Chủ tử từ khi có thai, cũng ít bước chân vào chuyện của Hậu cung hơn, lần này liền giao hết cho Hoàng thượng, Hoàng thượng hẳn sẽ cho nương nương một cái công đạo.
Tố Ngưng tinh mắt nhìn ra dung nhan đang nhắm mắt trên giường của chủ tử, ở nơi khóe mắt có vệt ươn ướt. Tố Ngưng lại có điểm ảm đạm hẳn đi, chủ tử yêu thương Hoàng thượng như vậy, nhưng cố tình thời gian gần đây hai vị chủ tử càng ngày càng xa cách. Tố Ngưng hơi cúi đầu, len lén thở dài.
Hoàng Ly và Tố Ngưng thấy chủ tử đã nghỉ ngơi, nên cũng sẽ không làm phiền, liền một lần nữa ra khỏi phòng, chân trước chưa ra khỏi, hai nàng liền nghe thấy chủ tử lên tiếng:
- Hoàng Ly, bưng cho ta một ly nước.
Hoàng Ly “vâng” nhẹ một tiếng, liền tiến đến bên bàn, rót ra một chén nước. Lưu Lạc Bình nằm ở trên giường khẽ mở mắt, lúc nãy là để diễn cho trọn vẹn, nàng quả thật bị kinh hách, khi trở về cũng không uống nước linh tuyền. Hiện tại không cần diễn nữa, đương nhiên không thể bạc đãi thân thể mình. Lưu Lạc Bình thấy khóe mắt mình có chút ươn ướt, hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy Tố Ngưng và Hoàng Ly đều không chú ý đến, liền nhanh chóng vươn tay lên lau đi. Hoàng Ly đang xoay người rót nước không nhìn thấy. Nhưng Tố Ngưng lại thấy động tác này, cũng thấy cả việc chủ tử nhìn xung quanh hồi lâu. Chủ tử thực sự đối với hai nàng rất tốt, còn sợ hai nàng lo lắng cho chủ tử.
Hoàng Ly cẩn thận bưng chén nước đến bên giường Lưu Lạc Bình. Lưu Lạc Bình chống tay lên giường, chuẩn bị ngồi dậy, Tố Ngưng liền nhanh chân đến bên cạnh đỡ lấy người nàng, cẩn thận đặt gối ra sau lưng nàng. Lưu Lạc Bình đón lấy chén nước từ tay Hoàng Ly, đưa đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm, rồi chậm rãi uống cạn. Nước linh tuyền tiến vào cơ thể, cả cơ thể liền cảm thấy thoải mái hơn không ít, không còn cảm thấy lo sợ nữa, thân thể cũng không có cảm giác yếu nhược như trước.
Lưu Lạc Bình vươn tay, đặt chén không vào khay, rồi phất tay cho Hoàng Ly và Tố Ngưng lui xuống. Trước khi Hoàng Ly ra khỏi phòng, còn bảo Hoàng Ly giúp nàng buông màn trước giường xuống.
Uống nước linh tuyền vào, xét thời gian, có lẽ hiện tại sắc mặt nàng đã hồng hào như trước, thân thể cũng không còn thấy mệt mỏi nữa. Nhưng Lưu Lạc Bình vãn nằm xuống giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Nàng có chút tiếc nuối, không tham gia lễ mừng năm mới lần này, không thể gặp được mẫu thân, thực có chút nhớ nhung. Nhưng hiện tại, đứa bé trong bụng nàng mới là quan trọng nhất, nếu ở lễ mừng năm mới đó xảy ra bất trắc gì, nàng sẽ vô cùng hối hận

back top