Số Phận Phi Tần

Chương 35

Trong đại điện tổ chức lễ mừng năm mới, cáo mệnh phu nhân, phi tần trong cung đều đã đến đông đủ, Hoàng hậu cũng đã ngồi trên ghế, nhưng bóng dáng Hoàng thượng thì vẫn không thấy đâu, nhìn thời gian, đã trễ một lúc so với thời gian dự tính bắt đầu lễ mừng. Nhưng Hoàng thượng là Hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, cho dù đến trễ cũng không ai dám nói gì.
Chỉ là Hoàng hậu ngồi trên cao, trong lòng hiện giờ lại đang có muôn vàn suy nghĩ.
Hoàng hậu hơi liếc mắt nhìn sang ghế trống bên cạnh, trong lòng có chút tức giân. Nàng ta đương nhiên đã được báo trước tin tức Thục phi không đến được, nghe nói là kiệu bị lật, dưới vị trí đó còn phát hiện ra dầu trơn và đá nhọn. Nhìn thế nào cũng biết là có người hãm hại.
Nàng ta nghe được tin tức này, đương nhiên trong lòng rất vui mừng, tốt nhất là ngã chết nàng ta đi là tốt nhất, sảy luôn đứa bé trong bụng đi. Như vậy, không chỉ nàng ta, mà cả Hậu cung này đều hô lớn ăn mừng. Nhưng nghe thái giám đưa tin tức báo lại, Thục phi không sao, chỉ bị kinh hách, đã được Hoàng thượng đặc cách miễn tham gia lễ mừng năm mới lần này, nghỉ tại Khương Lạc cung, Hoàng hậu liền có chút giận dữ.
Nghỉ lại Khương Lạc cung phải không, không đến lễ mừng năm mới là tưởng tránh được một kiếp phải không. Thục phi này cũng thật may mắn, kiệu đổ lệch sang một bên mà thai nhi trong bụng vẫn không có vấn đề gì. Đáng giận. Hơn nữa, nhìn tình hình, hẳn là Hoàng thượng nghe tin, liền ở lỳ trong Khương Lạc cung rồi, chắc chắn là bị nàng ta quyến rũ lôi kéo, Hoàng thượng mới đến trễ như vậy.
Hoàng thượng đến trễ, nhưng lễ mừng năm mới vẫn phải bắt đầu, đến thời gian khai tiệc, Hoàng hậu liền thay mặt nói vài lời, coi như tiệc mừng năm mới bắt đầu.
Tiệc đã bắt đầu được một lúc mới thấy bóng dáng minh hoàng của Hoàng thượng từ ngoài đại điện tiến vào. Mọi người trong đại điện đều rời ghế hành lễ với Hoàng thượng. Hoàng thượng tâm trạng có vẻ không tốt, chỉ nói một câu “miễn lễ” rồi đi thẳng lên chủ vị ngồi xuống.
Tư Lạc Thành ngồi xuống chủ vị, tâm trạng vô cùng không tốt, cũng lười duy trì ngoài mặt, bày ra một bộ dáng không cho tới gần, mắt lạnh nhìn yến tiệc diễn ra.
Hoàng hậu cau mày, Thục phi này đúng là âm hồn bất tán, vì nàng mà Hoàng thượng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, vừa vào đại điện liền bày ra bộ dáng không cho phép đến gần.
Hoàng hậu hôm nay đã cố gắng ăn mặc vô cùng xinh đẹp. Nàng ta đặc biệt chọn bộ cung trang màu đỏ rực, trên vạt áo có thêu một con chim phượng hoàng đang bay ra khỏi ánh lửa, dùng chỉ vàng thêu lên vô cùng tỉ mỉ, chân váy và tay áo đều có hoa văn được thêu bằng chỉ vàng thành hình gợn mây, vô cùng tinh xảo. Nàng ta lại đặc biệt sai bảo Tử Tình búi một kiểu tóc vô cùng cầu kỳ, cài lên trâm phượng hoa lệ xinh đẹp, trang điểm vô cùng tỉ mỉ.
Hoàng hậu nhíu mày, nhìn mọi người dưới yến tiệc, không có cảm giác vui vẻ như trước. Hoàng hậu hôm nay cố tình mặc màu đỏ chính là để thị uy, người nào cũng biết chỉ có Hoàng hậu mới được phép dùng màu đỏ tươi và màu vàng sáng. Hoàng hậu từ ngày cấm túc đến giờ, đây được tính là dịp lớn đầu tiên, đương nhiên muốn thị uy, muốn tỏ rõ khoảng cách giữa chính thê và thiếp là như thế nào. Đáng tiếc, đối tượng muốn thị uy lại không tới.
Lệ tần ngồi phía dưới, tuy nàng vào cung đã được một thời gian, thăng lên tần, đối với người khác đã là tốc độ vô cùng khiến người khác kinh hãi, nhưng Lệ tần không hiểu sao, trong lòng lại có chút khó nói. Nàng không quá ham vinh hoa phú quý, nhưng phân vị của nàng thấp kém, ngày ngày bị các phi tần khác bắt nạt, thực sự không dễ chịu. Lệ tần lúc ấy lại không nghĩ đến thử xem, cho dù nàng ta có thăng lên thành Hoàng hậu đi chăng nữa, mà tính cách vẫn ngờ nghệch đơn thuần như trước, thì phân vị cao thế nào vẫn bị bắt nạt mà thôi.
Lệ tần nhìn xuống bàn thức ăn phong phú trước mặt, thuận tay gắp một miếng cá, cho vào miệng, động tác không quá tao nhã, nhưng dù sao Lệ tần kiếp trước cũng là một tiểu thư khuê các, những lễ nghi này cũng đã quen, chỉ là giữa cổ đại và hiện đại cũng cách xa nhau một khoảng mới làm nên sự khác biệt trong động tác. Ở hiện đại, Lệ tần làm như vậy đã xem như vô cùng tao nhã đẹp mắt, ở cổ đại, trong mắt người khác lại chỉ được tính là bình thường, chẳng phải mây trôi nước chảy gì cho cam.
Không biết vô tình hay hữu ý, mà Đoan tần lại ngồi cạnh Lệ tần, đúng là oan gia ngõ hẹp. Đoan tần trước kia luôn mang bộ dáng hung hăng hống hách, đến bây giờ cũng chưa chịu thu liễm bớt, Lệ tần là sủng phi của Hoàng thượng cũng không hề keo kiệt lời châm chọc, trước nay chưa từng sợ đắc tội với người khác. Đoan tần này cũng không phải là người có tâm cơ sâu, ngược lại so với những người khác, lại lộ ra vẻ như một phi tần không có đầu óc. Tính tình điêu ngoa, lại chỉ thích đè đầu cưỡi cổ người khác, trước kia Lệ tần phân vị thấp hơn nàng ta, nàng ta muốn làm gì cũng đều có thể không kiêng kị mà làm. Nhưng giờ hai người phân vị ngang nhau, Lệ tần lại có điểm hơn nàng ta rất nhiều là có được thánh sủng mênh mông, vậy mà Đoan tần vẫn không biết ngừng chọc tay vào tổ ong vò vẽ.
Đoan tần thấy Lệ tần ngồi bên cạnh gắp một miếng ca, mỉm cười vô tình hữu ý nói:
- Lệ tần muội muội thích ăn cá vậy sao?
Hai người phân vị ngang nhau, nhưng xét Đoan tần ở phân vị tần này trước Lệ tần, nên Lệ tần vẫn xưng là muội muội. Lệ tần hơi nhíu mày, nghiêng mặt nhìn sang Đoan tần. Đoan tần này từ trước đến nay luôn dùng lời nói châm chọc nàng, nàng đã sớm không vừa mắt nàng ta.
Lệ tần thản nhiên gắp thêm một miếng nữa, còn tốt bụng bỏ vào bát của Đoan tần, nở nụ cười:
- Cá rất ngon, ngự trù tay nghề thật khéo, tỷ tỷ cũng nếm thử xem.
Đoan tần nở nụ cười nhợt nhạt, Lệ tần đúng là ngu ngốc, nghe không hiểu ám chỉ của nàng ta, Đoan tần bình thản gắp miếng cá trong bát lên, động tác ăn vô cùng tao nhã. Đoan tần nếm xong miếng cá trong miệng, nở nụ cười khẽ:
- Tỷ tỷ thật tò mò, muội muội được sủng ái lâu như vậy rồi mà vẫn thích ăn cá sao?
Lời này nói ra cũng đã quá rõ ràng. Lệ tần dù ngờ nghệch thế nào nữa cũng phải nghe ra ý châm chọc rõ ràng trong lời nói của Đoan tần. Châm chọc nàng ta được sủng ái nhưng vẫn không có thai đây mà, nghĩ sâu xa hơn, còn có ý nói nàng không bằng Thục phi, chỉ một lần sủng ái liền hoài thai Long tự, dù sao sự thật là vậy, nàng quả thực không bằng Thục phi ở mọi phương diện.
Lệ tần luôn luôn được sủng, trước kia luôn là người đứng đầu sóng ngọn gió, bị châm chọc nhiều đã quen, gần đây Thục phi có thai mới làm các nàng bớt châm chọc Lệ tần. Nhưng một thời gian sau, Lệ tần vẫn được sủng ái như cũ, mà Thục phi vì có thai nên chỉ ở Khương Lạc cung, các phi tần lại tiếp tục vô tình hữu ý nói này nói nọ với Lệ tần.

Lệ tần xem như đối phó cũng đã quen, biết mình càng tỏ ra bực tức thì các nàng càng vui vẻ, liền chỉ dùng bộ mặt lạnh nhạt đáp lại:
- Đa tạ Đoan tần tỷ tỷ quan tâm, chuyện của muội, muội muội vẫn tự xử lý được.
Đoan tần hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, cả bữa tiệc cũng không nói thêm tiếng nào với Lệ tần nữa.
Lệ tần thầm thở phào, Đoan tần này đúng là dai như đỉa, đúng là nằm cũng trúng đạn.
Trong yến tiệc, ngoại trừ mấy câu nói châm chọc đó của Đoan tần, Lệ tần không còn phải ứng phó với gì nữa. Lệ tần len lén liếc mắt nhìn nam tử cao cao tại thượng trên kia, sắc mặt hơi ửng hồng, may mắn lúc đó Đoan tần đang quay sang trò chuyện với một phi tần kế bên nên không thấy được, nếu không, hẳn là lại kéo tới một hồi châm chọc này nọ. Lệ tần vươn tay khẽ vỗ nhẹ vào mặt mình, cũng đã cùng hắn bao lâu rồi, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy xấu hổ.
Nàng cảm thấy mình càng ngày càng thích nam nhân này, một nam nhân ưu tú như thế, có ai mà không thích cơ chứ. Hắn là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, lại là một mỹ nam đệ nhất, quan trọng là sủng nàng, tuy rằng đến nay, Lệ tần vẫn có cảm giác không hề thích thú với chuyện phòng the. Tuy rằng đã bớt ám ảnh của kiếp trước, nhưng đôi khi vẫn có cảm giác hơi bài xích với chuyện đó.
Lệ tần nhìn nam nhân trên kia, thấy sắc mặt hắn không tốt, nghĩ nghĩ, vừa rồi nàng cũng có nghe tin tức kiệu của Thục phi bị đổ, hẳn là ảnh hưởng đến thai nhi. Hoàng thượng con nối dòng đến nay vẫn không có, chắc chắn là cảm thấy buồn rầu.
Lệ tần tự an ủi mình, Hoàng thượng là ảm đạm vì có thể ảnh hưởng đến con mình, chứ không phải là vì Thục phi. Lệ tần lúc này vẫn không để ý, cảm giác đó chính là ghen tỵ.
Lệ tần từ trước luôn bài xích Hoàng thượng, hiện tại, dường như lại trở thành thích.
Nghĩ đến đây, Lệ tần lại có cảm giác hơi ảm đạm, nếu nàng cũng có thai, hẳn là Hoàng thượng sẽ yêu quý nàng thật nhiều, là yêu quý cả mẫu thân của hài tử là nàng, chứ không phải chỉ quan tâm mỗi đứa con trong bụng. Lệ tần quả thực phải thừa nhận, nàng có chút ghen tỵ với Thục phi, lại nói trước kia nàng đối với Thục phi luôn có khúc mắc, liền có cảm giác không quá thích thú.
Lệ tần len lén đặt tay lên bụng mình ở dưới bàn, khe khẽ thở dài trong lòng, thầm hy vọng sớm ngày có thai.
Lệ tần thấy Hoàng thượng ngồi trên long ỷ rất không yên ổn, bộ dáng chính là vô cùng bồn chồn lo lắng, ngồi không lâu liền rời khỏi yến tiệc, nói mọi người cứ tiếp tục vui chơi tận hứng.
Nhưng Hoàng thượng đã đi rồi, còn gì hứng thú nữa cơ chứ. Lệ tần thấy Hoàng thượng rời khỏi, tâm trạng cũng ảm đạm hắn đi, chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng minh hoàng của hắn rời khỏi đại điện, thầm nghĩ đêm nay hắn vẫn sẽ tới Lệ Y điện của nàng, nghĩ vậy, lại vui vẻ như trước.
Nếu lúc đó Lệ tần cẩn thận nghĩ lại, sẽ thấy ngoài việc thường xuyên thị tẩm ra, thực ra Hoàng thượng không đối xử tốt với nàng ta như nàng ta nghĩ. Không dịu dàng, chỉ dùng thái độ lạnh nhạt.
Đáng tiếc, Lệ tần kiếp trước cũng chỉ là một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, còn chưa kịp lăn lộn ngoài đời được mấy ngày sau sự việc gia đình phá sản, rơi xuống thân phận tiểu thư nhà giàu thất thế thì đã vì uất ức không chịu được mà tự tử, rồi xuyên đến nơi này.
Đến nơi này, lại cũng không phải đối mặt quá nhiều thứ, gần như là Lệ tần vừa xuyên đến nơi liền được sủng ái, được Hoàng thượng che chở, mỗi lần các phi tần bày ra trận địa hãm hại đều hữu kinh vô hiểm, thực chất chưa một lần thực sự tự xử lý hay đối mặt.
Mà ở phía đối diện, Lưu phu nhân vừa đến yên tiệc, vui mừng nhất chính là được nhìn thấy nữ nhi lâu ngày chưa gặp lại, đáng tiếc, vừa đến, nhìn quanh hồi lâu đều không thấy bóng dáng con gái mình, sau lại nghe tin tức kiệu của con gái mình bị đổ, nghe thế nào cũng là thủ đoạn hãm hại của các phi tần, may mắn chỉ bị kinh hách, không có tổn thương gì quá lớn. Nhưng nghĩ lại, Lưu phu nhân vẫn cảm thấy lo lắng cho nữ nhi nhà mình.
May thay Hoàng thượng với nữ nhi nhà mình cũng được tính là thanh mai trúc mã, trước giờ Hoàng thượng luôn che chở cho con bé, hẳn là sống trong Hậu cung cũng không quá khó khăn. Nghĩ lại, bà cũng đã gả nữ nhi đi năm năm rồi, còn lo lắng con bé không biết đối phó gì nữa, Hoàng cung là chốn ăn thịt người, nghĩ thế nào cũng sẽ không đào tạo ra được một nữ nhân giống như quả hồng mềm dễ nắn bóp.
Lưu phu nhân khe khẽ thở dài, dưới gối bà có hai nhi tử, nhưng chỉ có duy nhất một nữ nhi tri kỉ, thương tiếc nó nhất, trước kia trong nhà còn cùng bà đối phó với thị thiếp thị sủng sinh kiêu của Lưu lão gia. Nữ nhi giống như áo bông tri âm tri kỉ, tuy thân phận làm phi cao, nhưng dù sao vẫn là thiếp, bà thà năm đó gả nữ nhi cho một thiếu gia nhà giàu bình thường, ít tranh đấu còn hơn.
Nhưng nữ nhi của bà lại thích Hoàng thượng, thanh mai trúc mã nhiều năm, tình cảm tốt đẹp, nói buông bỏ cũng khó.
Lưu phu nhân lại một lần nữa khẽ thở dài, khi yến tiệc kết thúc, rời khỏi Hoàng cung, trong lòng vẫn tràn đầy suy nghĩ hỗn tạp như trước.

back top