Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 393: Bị bệnh


Chết tiệt, căn phòng này lại là kho đông lạnh, mình lại tiến vào một kho đông lạnh, Diệp Trùng mau chóng mở rương đặt trong phòng trữ đồ, chỉ thấy thứ ở bên trong là đồ ăn.

Nhiệt độ mau chóng hạ thấp, Diệp Trùng cảm giác cơ thể giống như ở trong vùng đất băng tuyết.

Không được! Nếu như mình không rời khỏi chỗ này, nhiệt lượng thân thể mình sẽ mau chóng biến mất. Cơ thể mạnh mẽ không hề đại biểu hắn có tấm thân bất tử. Diệp Trùng từng học sinh lý học, nếu như vẫn cứ tiếp tục thế này, mình khẳng định kiên trì không nổi, tế bào thân thể sẽ vì nhiệt độ thấp mà mất đi sức sống.

Hắn cẩn thận đi tới trước cánh cửa kim loại, nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không có người, xem ra tình hình không hề tệ tới mức độ như vậy.

Thò tay đẩy cửa một cái, cánh cửa kim loại không hề nhúc nhích.

Trong lòng Diệp Trùng lạnh toát, cửa đã bị khóa chết từ bên ngoài! Diệp Trùng dùng sức đẩy đẩy, cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Xem ra chỉ đành dùng trủy thủ thôi, Diệp Trùng rút trủy thủ ra, đang chuẩn bị cắt cánh cửa kim loại này. Mũi trủy thủ sắc bén cực kỳ, cắt cánh cửa này không hề là một việc cực kỳ khó khăn.

Khi mũi trủy thủ sắp chạm tới cánh cửa kim loại, tay Diệp Trùng lại đột nhiên dừng lại, đầu óc hắn đang mau chóng suy nghĩ!

Nếu như miễn cưỡng phá hoại, hắn muốn từ trong này đi ra đích xác không phải việc khó khăn gì. Nhưng cứ thế này, lại không thể tránh khỏi để lại dấu vết. Trong này là phòng cất giữ thức ăn, cũng tức là nói, bọn họ trên đường bay đi nhất định sẽ tới chỗ này. Vậy bọn họ nhất định có thể nhìn thấy dấu vết phá hoại của mình, chỉ e sẽ lập tức làm cho bọn họ cảnh giác, thậm chí là truy quét toàn con tàu.

Ý định ban đầu của Diệp Trùng là thần không biết, quỷ không hay rời khỏi hành tinh Thoát Mộc, nếu như thật sự phá cửa mà ra, vậy thì rất khó làm được một điểm này. Sau sự việc, nếu như lưu lại dấu vết gì, với mạng tình báo phi thường mạnh của Diệp gia, tìm thấy mình nghĩ chắc cũng không phải là việc khó khăn.

Suy tư rất lâu, Diệp Trùng vẫn thu trủy thủ lại, dù sao quyền chủ động phá cửa hay không nằm trên tay hắn, hắn có thể đi ra bất cứ lúc nào.




Nơi này là kho đông lạnh thực phẩm, bọn họ nhất định sẽ lấy thức ăn từ chỗ này theo định kỳ, mình có thể lựa chọn một thời cơ tương đối tốt để rời khỏi, mà không phải miễn cưỡng phá cửa.

Nghĩ tới chỗ này, lòng Diệp Trùng yên ổn lại, lại trở về trong góc ngồi xuống, mâu gỗ đặt ở bên cạnh hắn, điều bồi phẩm bên trong rương gỗ do trải qua mấy lần đại chiến đã tiêu hao gần hết. Sau đó lại tặng một ít cho Quảng Vệ, dược phẩm bên trong ít tới mức đáng thương. Diệp Trùng liền dứt khoát mang chút thứ cuối cùng này bỏ vào trong một cái túi mua ở Vu Uyên thành. Bỏ chung với mấy thứ này còn có thù lao Hàn Việt đưa cho hắn.

Khi Diệp La nhìn thấy khoản tiền khổng lồ thế này từ trong rương ra, lúc đó liền trố mắt ra, thứ Hàn Việt trả cho Diệp Trùng là một khoản tiền khổng lồ không hơn không kém, ngay cả người không thiếu tiền như Diệp La thế này cũng ghen tị vô cùng, chửi Hàn Việt không đủ ý tứ toáng lên, mình cũng giúp đỡ nhưng không bỏ lấy một tí gì.

Ba mươi cây gậy kim loại nhỏ màu xanh lá sẫm, mỗi cây gậy nhỏ cỡ ngón cái. Trên mặt điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, ngoài tỏa ra màu xanh lục óng ánh, Diệp Trùng quả thật nhìn không ra mấy cây gậy kim loại này có giá trị gì, loại gậy kim loại này, hắn chưa từng thấy qua, đáng tiếc trên tay không có máy móc, không cách nào thực hiện phân tích khác.

Diệp La gọi nó là Lục đoạn tinh bổng (gậy óng ánh gấm xanh lá), mỗi một cây đều đại biểu cho tiền tài khổng lồ. Còn lớn cỡ nào, Diệp Trùng không biết tí gì. Độ cứng của Lục đoạn tinh bổng cực cao, chẳng trách có thể làm một loại tiền tệ giá cao. Khi Diệp Trùng vơ một cái, chia một nửa Lục đoạn tinh bổng tới trước mặt Diệp La, lại bị Diệp La cười hì hì đẩy trở về.

Nếu như Mục Thương có mặt thì tốt rồi. Mọi thứ đều có thể giao cho hắn bảo quản, mình cũng không cần vì việc này mà phiền lòng.

Nói đi nói lại, Mục Thương chính là cái quang giáp có thể bỏ vật phẩm vào không gian thứ nguyên duy nhất mà Diệp Trùng từng thấy.

Đầu óc Diệp Trùng đang ngồi thẳng không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ.

Lần đi này, chỉ sợ lại thất lạc mấy người Nhuế Băng, sau này muốn gặp lại cũng không dễ dàng, trong lòng hơi có chút mất mát, đáng tiếc hắn đối với mấy điều này cũng không biết làm sao. Diệp La nói đúng, nếu như còn ở hành tinh Thoát Mộc, quả thật đối với mình quá nguy hiểm, hơn nữa mình hiện tại cũng không có bất cứ đầu mối nào liên quan tới bọn họ, xác suất tìm thấy bọn họ trong khoảng thời gian ngắn nhỏ tới đáng thương.

Với lại, nếu như thật sự tìm thấy bọn họ, cũng không hề coi như là một việc tốt, đối mặt lực lượng mạnh mẽ thế này của Diệp Nhân, mấy người Nhuế Băng không chỉ có thể chịu nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà mình cũng sẽ chịu trói buộc. Cân đo một lượt như vậy, Diệp Trùng cuối cùng mới xác định rời khỏi hành tinh Thoát Mộc.


Vô luận thế nào, chỉ có bảo đảm an toàn của mình trước thì mới có thể gặp mặt ngày sau. Diệp Trùng bình tĩnh đắn đo, không bị tình cảm ảnh hưởng.

Vận mệnh giống như bèo dạt. Bạn bè hôm qua, hôm nay lại có khả năng khó mà gặp lại. Diệp Trùng không hề là một người đa sầu đa cảm, nhưng mỗi lần đều không nhịn được mà có chút cảm khái. Thông thường mà nói, loại hứng thú này khó mà xuất hiện trên người hắn, hắn đã quen kiên cường, quen cô độc. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là một con người, một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi, mặc dù hắn có rất nhiều lúc có thể làm tới mức cứng như sắt đá, lạnh lẽo như băng.

Một tiếng thở dài nhỏ không nghe rõ, Diệp Trùng nghĩ tới Mục Thương. Đột nhiên, hắn cực kỳ mong nhớ Mục Thương, cực kỳ mong nhớ!

- Mục, Thương. Các người lại đang ở đâu? Trong phòng trữ lạnh tràn đầy khí lạnh, một thiếu niên nhẹ giọng líu ríu yếu ớt lại nghe rất rõ ràng.

Diệp Trùng bị bệnh rồi! Hắn xác định lúc này đã là giờ thứ mười lăm hắn ở trong phòng trữ đông! Sự kiên nhẫn của hắn gián tiếp dẫn tới phiền phức hắn lọt vào này.

Hắn đi qua không ít hành tinh, nhưng trước giờ chưa từng ở trong địa phương lạnh lẽo thế này, ở năm thiên hà lớn, quần áo hơi tốt chút đều có tự động điều khiển nhiệt độ, cực ít có người bởi vì thời tiết thay đổi mà bị bệnh. Thứ Diệp Trùng hiện đang mặc trên người lại là sợi thực vật bình thường vô cùng dệt thành, đây còn là thứ thành chủ tặng khi ở trong phủ thành chủ Lục thành, hành tinh Thoát Mộc bốn mùa không hề rõ ràng, nhiệt độ thường niên thích hợp, cho nên thứ Diệp Trùng mặc không hề nhiều.

Ngược lại, Diệp Trùng vì tiện cho hành động, y phục lựa chọn đều là loại mỏng nhẹ.

Đối với nhiệt độ, Diệp Trùng không hề có quá nhiều khái niệm, hắn chỉ là biết hiện giờ rất lạnh, cực kỳ lạnh! Nếu như còn không có ai tới, hắn quyết định phá cửa đi ra.

Tuy hắn không phải một bác sĩ, nhưng hắn đối với thân thể của mình lại cực kỳ hiểu rõ và mẫn cảm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sự yếu ớt của cơ nhục, thể lực cũng đang mau chóng trôi đi.


Cứ tiếp tục thế này, hoàn cảnh của mình sẽ trở nên nguy hiểm!

Diệp Trùng đối với sức khỏe của mình thật ra vẫn luôn cực kỳ chú ý. Khi ở hành tinh rác, do thiếu thuốc men, nếu như bị bệnh, đó là một việc cực kỳ nguy hiểm. Lại thêm vào thể trạng bản thân Diệp Trùng cực kỳ xuất sắc, cho nên cũng cực ít bị bệnh.

Chỉ là hắn trước giờ chưa từng ở trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp thế này lâu như vậy, thêm vào dao động tình cảm trong lòng, cuối cùng làm cho hắn bị bệnh rồi!

Lạnh! Toàn thân đều lạnh! Diệp Trùng không khỏi run lập cập. Tình huống của hắn đã trở nên cực kỳ tệ hại, toàn thân yếu ớt không có sức, đầu óc không cách nào giữ được bình tĩnh và tỉnh táo thêm. Thân thể mạnh mẽ không hề mang lại chút giúp đỡ nào đối với việc chống lạnh của Diệp Trùng.

Chính khi Diệp Trùng đang định phá cửa ra, bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân.

Tuy có thể cảm nhận được sự yếu ớt của mình, nhưng thần chí hiện giờ của Diệp Trùng vẫn chưa hoàn toàn mất hết. Hắn mau chóng co lại trong góc, cảm nhận được sự trì trệ trong tốc độ của mình, Diệp Trùng chỉ có cười khổ trong lòng.

Lách cách, tiếng khóa bằng máy, cửa đã bị mở ra.

Một gã đàn ông đi vào, vừa tiến vào, gã đàn ông đó không kìm được mà run một cái, miệng lầu bầu nói: “Thật là lạnh! Ai mở nhiệt độ thấp như vậy?” Lắc đầu, hắn liền đi về phía một cái rương kim loại ở trong một góc, tiện thay mở nắp ra, hắn liền cúi người tìm kiếm ở bên trong.

Gã đàn ông đó vừa đứng xoay lưng lại Diệp Trùng.

Cơ hội ngàn năm khó gặp thế này, Diệp Trùng thế nào lại bỏ qua? Cho dù hắn hiện giờ đầu váng mắt hoa, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng hắn dùng lý trí còn sót lại nói với bản thân, đây là một cơ hội tốt vô cùng!

Cong eo, nắm lấy mâu gỗ ở bên cạnh, Diệp Trùng cố gắng khống chế đôi chân đã có chút bồng bềnh của mình, lặng lẽ từ sau lưng gã đàn ông này lẻn ra khỏi nơi đáng chết này.

Đột nhiên từ trong nhiệt độ thấp trở lại nhiệt độ bình thường, sự thay đổi nhiệt độ đột ngột làm chân Diệp Trùng run rẩy.




Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ từng chút một, Diệp Trùng cảm thấy thế giới giống như rời xa hắn từng chút một. Toàn thân mềm oặt, cảm giác tràn đầy sức mạnh biến mất tăm, hắn cũng hoài nghi hiện giờ một người tùy tiện nào đó cũng có thể nhẹ nhàng giết chết mình.

Đôi chân giống như đạp lên bông, mềm mại không có sức! Mình phải mau chóng tìm thấy một nơi an toàn! Cho dù ở trong tình huống thế này, trong đầu Diệp Trùng vẫn giữ một tia tỉnh táo!

Tầm mắt mơ hồ không rõ, Diệp Trùng cảm giác mình đang bay! Nếu như có ai nhìn thấy phương thức tiến tới của Diệp Trùng lúc này, nhất định sẽ kinh ngạc vô bì, động tác của Diệp Trùng không hề trì trệ giống như hắn tưởng tượng, ngược lại, động tác của hắn vẫn vô cùng linh hoạt, mà mỗi khi hắn nghe thấy chút tiếng động, hắn sẽ lập tức né tránh đi, linh hoạt giống như động vật họ mèo.

Đáng tiếc, mọi thứ này, Diệp Trùng không biết chút nào.

Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: tìm thấy một chỗ an toàn!

Hắn hiện giờ hoàn toàn ở trong trạng thái vô thức, động tác né tránh chỉ là một loại bản năng chiến đấu hình thành do hắn trường kỳ chiến đấu!

Trong tầm mắt mơ hồ, Diệp Trùng mang máng nhìn thấy một cánh cửa, lập tức, hắn không hề trù trừ, đẩy cửa ra, hắn cảm giác sắp tới cực hạn rồi!

Diệp Trùng dùng sức muốn mở cặp mắt ra, để có thể nhìn rõ bố cục trong phòng, nhưng mí mắt không nghe lời, vô luận hắn nỗ lực thế nào cũng không có chút phản ứng nào, ngược lại, cảnh tượng trước mắt đang mau chóng trở nên mơ hồ hơn.

Tối đen! Một màn tối đen! Diệp Trùng dường như phát hiện một màn tối đen trong tầm mắt mơ hồ.

Diệp Trùng không biết mình làm sao thu vào trong màn tối đen này, nhưng sau khi hắn mang toàn thân đều co vào trong bóng tối, hắn cuối cùng thở phào! Hắn cũng mất đi chút ý thức cuối cùng vào lúc này, khoảnh khắc hắn hôn mê, đôi tay của hắn vẫn nắm chặt lấy mâu gỗ.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top