Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 394: Vi Du thiện lương


Vi Du làm xong kiểm tra cuối cùng cho mọi người, xác nhận mỗi một thuyền viên đều cực kỳ khỏe mạnh, rồi ký tên mình trên báo cáo sức khỏe. Làm nhiệm vụ liên tục không ngừng, nàng cũng cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi. Nhưng công tác nàng không có cửa lựa chọn. Làm xong tất cả mọi thứ, nàng dặn dò mấy hộ sĩ dưới quyền, rồi trở về phòng.

Nàng là bác sĩ phụ trách tàu vũ trụ này, chủ yếu là phụ trách sức khỏe của tất cả thuyền viên trong khi bay trong vũ trụ.

Là bác sĩ phụ trách, nàng có một căn phòng riêng biệt. Đối với mấy hộ sĩ dưới quyền đó của nàng, không có đãi ngộ tốt như thế, chỉ có thể mấy người cùng ở trong một phòng.

Đẩy cửa phòng, nàng đi về phía giường. Tàu lập tức sẽ bay đi, nàng hiện giờ nhớ cái giường mềm mại đó của mình vô cùng.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy một cây gậy, một cây gậy màu đen, thò ra từ dưới giường nàng.

Nàng không khỏi nhíu mày, là ai đùa trò thế này với mình? Đám người nhàm chán này! Nàng có chút giận dữ.

Bay trong vũ trụ dài đăng đẳng, nhàm chán, áp lực với con người thường đều cực kỳ lớn, cũng đặc biệt dễ xảy xa vấn đề tâm lý. Càng huống chi, trên tàu vũ trụ này đều là mấy gã đàn ông khỏe mạnh lại cường tráng. Có lẽ lại là trò đùa quái đản của tên ham muốn không được thỏa mãn nào đó.

Vi Du hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt nàng khá cao, mấy gã thô lỗ này, nàng trông rất chướng mắt.

- Đi ra! Còn không đi ra thì ta sẽ báo cáo thuyền trưởng! Vi Du nghiêm giọng quát nói. Thuyền trưởng có chút ý với nàng, cho nên bình thường có rất ít người dám có ý đồ với nàng. Tuy nàng đối với thuyền trưởng không hề có bao nhiêu hứng thú, nhưng cái ô bảo vệ này lại cực kỳ có ích.

Dưới giường không một tiếng động.

- Ngươi thật muốn bị giam sao? Hàn ý trong giọng nói Vi Du càng đậm thêm vài phần, trong mắt lấp lánh đốm sáng sắc lạnh.

Dưới gầm giường vẫn không có chút phản ứng nào.

Vi Du lầm bầm trong lòng, chẳng lẽ tên này thật không sợ chết? Hay là dưới gầm giường căn bản là không có ai?




Vi Du quỳ xuống, nhìn xuống gầm giường.

- A! Nàng nhịn không được, kêu lên một tiếng.

Dưới gầm giường rõ ràng nằm một gã đàn ông!

Chính ngay lúc này, phát thanh trên tàu vang lên: “Tất cả thuyền viên xin chú ý, tất cả thuyền viên xin chú ý, năm phút đếm ngược tàu cất cánh!”

Gã này đang ở trong trạng thái hôn mê. Tri thức chuyên nghiệp của Vi Du làm nàng lập tức đưa ra phán đoán chính xác, hắn đã bị bệnh! Tàu đã ở trong lúc đếm ngược để cất cánh. Cũng tức là nói, tất cả cửa khoang hiện giờ đều đã đóng, muốn đưa người này xuống cũng không thể nào.

Vốn dĩ vẫn có đôi chút sợ hãi, Vi Du sau khi xác định gã đàn ông này hiện chẳng qua chỉ là một người bệnh, tất cả bất an lập tức biến mất hơn nữa. Là một bác sĩ chuyên nghiệp hơn nữa còn ưu tú, một khi bước vào lĩnh vực của mình, nàng lập tức bình tĩnh lại.

Vi Du kéo gã đàn ông này từ dưới gầm giường ra. Không hề phí sức như trong tưởng tượng, thể trọng gã đàn ông này nhẹ hơn trong dự liệu của nàng nhiều. Gầy ốm thế này, thể chất khẳng định cực kỳ kém, chẳng trách lại bị bệnh! Trong lòng Vi Du cực kỳ tự nhiên đưa ra đánh giá.

Người lạ? Nhìn gương mặt chưa từng thấy qua này, Vi Du không khỏi lại nhíu mày lần nữa. Hắn tại sao lẻn lên tàu? Sự chặt chẽ của bảo vệ phi thuyền, nàng cực kỳ rõ ràng. Càng huống chi, địa điểm tàu đỗ nằm ở nội địa trong tộc, không phải người của bản tộc đừng nói lẻn vào, ngay cả tới gần cũng đừng mơ.

Nhưng, Vi Du lúc này lại không nghĩ nhiều như thế. Nàng chỉ là một bác sĩ, chức trách của nàng chính là chữa trị người bệnh. Nàng thành thạo thực hiện các hạng mục kiểm tra đối với gã đàn ông này.

Lại là khí lạnh xâm nhập? Vi Du kiểm tra xong suýt nữa thì nhịn không được bật cười. Bệnh chứng giống thế này, nàng bình thường chỉ mới thấy được trên người già cả. Đối với người có thân thể khỏe mạnh mà nói, xác suất xảy ra loại bệnh này nhỏ tới mức đáng thương. Ngay cả phụ nữ bình thường, cũng cực ít vì sự thay đổi nhiệt độ mà bị bệnh.

Thân thể người này quả nhiên tệ hại! Trong tinh khu tự do, mỗi người từ nhỏ đều phải trải qua huấn luyện võ thuật, thể chất phần lớn cực kỳ khỏe mạnh.

Trong lòng nàng, tính nguy hiểm của gã đàn ông đang nằm trên mặt đất đó đã hạ xuống tới một mức độ cực kỳ thấp. Nghề nghiệp của nàng là một bác sĩ, nhưng từ nhỏ nàng cũng từng huấn luyện chút võ thuật, thân thủ ở trong đám bác sĩ cũng coi như không tệ. Đối phó một phế vật thế này vẫn không thành vấn đề.


Sau khi giúp tên phế vật này uống thuốc chữa bệnh, Vi Duy lúc này mới bắt đầu đánh giá tỉ mỉ gã đàn ông hôn mê này.

Thể hình cực kỳ gầy ốm. Nàng cũng hoài nghi hắn có phải là dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài. Tướng mạo bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng điều duy nhất làm Vi Duy cảm thấy bất ngờ là gã đàn ông này cho dù là hôn mê, trên tay vẫn nắm chặt một thanh gậy gỗ. Ừm, không phải gậy gỗ, xem rõ ràng, Vi Duy lúc này mới phát hiện cây gậy gỗ này lại là một cây mâu gỗ.

Võ thuật gia? Chẳng lẽ hắn là một võ thuật gia? Nhưng võ thuật gia có thân thể gầy yếu thế này, nghĩ chắc cũng không có ích bao nhiêu! Lắc đầu, Vi Duy không khỏi vì suy nghĩ lung tung của mình mà cảm thấy buồn cười, đôi môi đỏ hồng ôn nhuận nhẹ nhàng cười.

Với thể chất tệ thế này của hắn, chỉ sợ phải vài ngày mới có thể tỉnh lại. Vi Du có chút xuất thần.

- Mục… Thương… Trong miệng gã đàn ông trên mặt đất đó lầm bầm hàm hồ không rõ. Giọng nói yếu ớt lôi kéo sự chú ý của Vi Du trở lại, dùng tay sờ trán hắn, lông mày xinh đẹp của nàng lại một lần nữa nhíu lại, hắn đang bị sốt cao!

Thật sự chưa từng thấy qua người có thể chất yếu ớt như vậy! Vi Du có chút không biết làm sao, coi thường nhìn gã đàn ông đang bị sốt cao, nói lảm nhảm trên mặt đất này, nhưng vẫn mau chóng lại cho hắn uống thuốc.

Dao động dưới chân truyền tới nói cho nàng biết, phi thuyền đã cất cánh rồi.

- Người này nên làm thế nào đây? Cánh tay trắng nõn nà không tì vết sờ cái cằm trơn bóng, Vi Du chăm chú nhìn gã đàn ông đang ở trong trạng thái hôn mê trên đất này.

Giao cho thuyền trưởng? Hình như đây là phương án tốt nhất, nhưng không biết tại sao, nàng cực kỳ không muốn nhìn thấy thuyền trưởng. Mỗi lần gặp phải ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng nàng đều không thoải mái.

Chữa trị cho hắn trước đã. Vi Du nói thầm với mình, hơn nữa thể chất đối phương yếu ớt như vậy, chỉ cần mình chú ý chút, chắc không có nguy hiểm.

Gã đàn ông trên đất đó vẫn đang hôn mê, chốc chốc lại nói lảm nhảm, trán vẫn đang sốt cao.

Diệp Trùng bệnh lần này nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của Vi Du nhiều. Trước giờ, Diệp Trùng đều ở trong một loại áp lực cao, hắn không giờ phút nào không bảo trì sự cảnh giác cực cao. Từ sau khi hắn rời khỏi hành tinh rác, hắn vẫn luôn ở trong loại trạng thái này.


Vô luận hắn bền bỉ thế nào, có lãnh khốc thế nào, hắn cũng vẫn là một con người!

Mặc dù thân thể cường hãn vô bì, nhưng lần này đột nhiên chịu cực lạnh mà dẫn tới sự khó chịu, giống như ở trên cái đập lớn đào một có lỗ. Cái ngòi nổ xem ra nhỏ vô cùng này, dẫn tới một chuỗi phản ứng dây chuyền, áp lực trường kỳ về mặt tinh thần trong khoảnh khắc này cuối cùng đã sụp đổ.

Đã là ngày thứ năm rồi!

Sốt cao của gã đàn ông đó đã lui rồi nhưng vẫn ở trong trạng thái hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không phải Vi Du xác định chắc chắn gã đàn ông trước mắt này vì khí lạnh xâm nhập mà bị bệnh, nàng phỏng chừng cũng sẽ nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của mình.

Hắn hiện giờ vui mừng trong đám thuyền viên không có người yếu ớt như thế này. Nếu không, chỉ nói mình mỗi ngày phải cẩn thận từng li ở bên cạnh hắn, nửa bước không dám rời. Người thế này, có gì khác với phế vật chứ?

Chính trong lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Vi Du đang giúp Diệp Trùng kiểm tra bị dọa một cái, vội vàng luống cuống tay chân nhét gã đàn ông trên đất xuống gầm giường. Cũng không biết gã đàn ông này thế nào, ngay cả trong hôn mê vẫn nắm chặt cứng cây mâu gỗ đó. Vi Du từng có ý lấy cây mâu gỗ đó xuống, nhưng mặc kệ nàng nỗ lực thế nào, cũng không sao lấy cây mâu gỗ đó xuống từ trên tay hắn.

Gậy gỗ đáng chết! Trong lòng Vi Du liều mạng nguyền rủa cây gậy gỗ làm sao cũng bỏ xuống. Vết mồ hôi trên trên hơi hiện ra. Nếu như bị người khác phát hiện trong phòng mình lại giấu người, chỉ sợ…

Nếu như người này còn là một người đàn ông…

Vi Du đột nhiên phát hiện mình không có báo cáo việc này với thuyền trưởng ngay tại chỗ là một quyết định ngu ngốc đến thế nào, điều này làm mình lâm vào thế bị động vô cùng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Quay đầu nhìn gầm giường cái nữa, cảm thấy nhìn không ra bất cứ đầu mối nào, lúc này mới thở phào.

Đối diện gương, hít sâu vài cái, bình phục tâm tình khẩn trương. Thần tình trên mặt lại khôi phục sự lẫm liệt không thể xâm phạm lúc bình thường.

Vi Du mở cửa.




Không ngoài ý liệu, người gõ cửa là thuyền trưởng.

- Có việc gì? Vi Du lạnh giọng hỏi.

Thuyền trưởng con tàu rất trẻ, năm nay hai mươi chín tuổi. Theo lý mà nói, chức vụ quan trọng thế này không tới lượt một người trẻ tuổi như vậy đảm nhận. Nhưng, chính là một người trẻ tuổi như vậy, áp bức tất cả đối thủ cạnh tranh của hắn lúc đó, cuối cùng lấy được chức vụ này, còn tất cả những người bại dưới tay hắn không ai không tâm phục khẩu phục.

Tên hắn là Luân Chiết Dịch. Hắn không chỉ là cao thủ nổi tiếng trong đám trẻ trong Luân Lạc tộc. Điều quan trọng nhất là đầu óc hắn bình tĩnh, phong cách làm việc đa biến, hơn nữa trước giờ không câu nệ quy tắc. Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt này, Vi Du lại không khỏi dâng lên một tia ác cảm. Nàng biết, thuyền trưởng là người tình trong mộng của rất nhiều hộ sĩ xinh đẹp ở trên tàu. Mỗi ngày, chỉ cần vừa hết thời gian làm việc, bên cạnh hắn thường vây lấy rất nhiều phụ nữ.

Trên mặt Luân Chiết Dịch trước sau đều treo nụ cười như có như không, ánh mắt sâu thẳm giống như ngôi sao trong trời đêm. Đôi mắt này cũng được vô số phụ nữ gọi là mắt điện. Nhưng chính đôi mắt này, mỗi khi Vi Du bị nhìn, trong lòng thường là không thể kìm chế mà dâng lên một luồng hơi lạnh không tên.

Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân tại sao nàng không thể tiếp nhận hắn.

Luân Chiết Dịch tựa vào cửa, hắn đã sớm quen với sự lạnh nhạt của Vi Du, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ mê người: “Bây giờ chính là thời gian nghỉ ngơi, ta đang không có việc gì, liền tới tìm bác sĩ của chúng ta đi uống chút gì đó. Thế nào?” Tiếp đó lộ ra dáng vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: “Nghe A Mạc nói, hắn lần này kiếm được một ít Thanh dữu hương trần tẩm. Cơ hội khó có a, cùng đi thử đi!”

Thanh dữu hương trần tẩm, Vi Du sau khi nghe được, trong lòng không khỏi dao động phần nào. Là một bác sĩ, nàng tự nhiên biết Thanh dữu hương trần tẩm trừ mùi vị cực ngon ra, đối với làm đẹp cũng nổi tiếng hiệu quả kỳ diệu. Nhưng loại hàng cao cấp này trước giờ sản xuất ít ỏi, trên thị trường hoàn toàn mua không được.

Mỗi người phụ nữ đối với làm đẹp thường có sự cố chấp không thể ngăn cản, cho dù là Vi Du cũng không ngoại lệ.

Nhưng không biết tại sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên gã đàn ông vẫn còn đang hôn mê đó, sức mê hoặc của Thanh dữu hương trần tẩm lập tức yếu đi vài phần.

Khi nàng đang chuẩn bị mở miệng từ chối, vừa đúng lúc nhìn thấy Luân Chiết Dịch hơi lộ ra dáng vẻ có chút nghi hoặc, nghiêng mặt giống như đang lắng nghe cái gì.

Trong lòng nàng lập tức nhảy lộp cộp!

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

back top