Quyển 2 - Chương 113: Chương 39.5(2)
Quân gia rất cảnh giác, mặc kệ là đối với người trong nhà hay người ngoài, đều rất cảnh giác, cho nên hắn chỉ có thể từng bước từng bước một, lấy chế thuốc duy trì, chậm rãi mà gian nan lục lọi hết thảy Quân gia, cho đến khi hắn tiếp nhận chức vị trưởng lão, hắn mới có thể hoàn toàn biết được rốt cuộc thực lực Quân gia có bao nhiêu, mỗi một chỗ sản nghiệp, mỗi một cổ thế lực giấu nơi nào.
Nhưng cho dù có thể tìm tòi được hết thảy, hắn vẫn không thể xuống tay với Quân Mạc Thiên, bởi vì Quân Mạc Thiên khó đối phó, hơn nữa hắn thuần dương hộ thể bách độc bất xâm, hắn chỉ có thể xuống tay trên người Đường Mai Thanh, Đường Mai Thanh cùng Quân Mạc Thiên cực kì ân ái, nếu nàng bệnh không dậy nổi, đối với Quân Mạc Thiên mà nói, là một đả kích rất lớn.
Quân Mạc Thiên võ công cao cường, cho dù hắn liên thủ cùng đại trưởng lão cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi Hào Châu căn bản không có chỗ nào hàn khí mãnh liệt chế ngụ nội lực của hắn, vì vậy hắn có ý nói ra Thiên Sơn tuyết thiềm có ích đối với độc của Đường Mai Thanh, muốn dụ hắn tới Thiên Sơn hạ thủ, lại không ngờ Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết sẽ đứng ra nhận việc.
Bất quá cũng may, cũng may hoàng thượng đưa ra cho bọn hắn một cái gợi ý như vậy, hôm nay hắn mới đến hầm băng này.
Mà nay, hắn rốt cuộc có thể kết thúc hết thảy, trở lại cố hương của hắn, từ nhỏ gặp một lần đã tách rời, cha mẹ tóc bạc đã đầy đầu.
"Tiên hoàng...... Ách." Quân Mạc Thiên vừa động, chỗ ngân châm ghim vào phía sau lưng như có móc sắt, giống như đang đục khoét máu thịt của hắn, hắn cố gắng dựa vào một cỗ khí chống đỡ, lạnh lùng cười: "Không thể tưởng tượng được, đúng là hoàng thất."
"Không cần xem thường hoàng thất." Tam trưởng lão bất vi sở động, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quân Mạc Thiên: "Không có một quốc gia nào nguyện ý thấy một thế lực so với chính mình còn lớn mạnh hơn, mà bọn họ, có đầy đủ thời gian nhẫn."
Không tiếc nuối thời gian mấy chục năm, lại hoàn thành một mục đích, đó là thứ khiến cho người khác sợ hãi hoàng gia, bọn họ hiểu được ẩn nhẫn.
Ngay từ đầu không tin ta, không việc gì, chậm rãi kéo dài với ngươi, mười năm, hai mươi năm, kéo dài đến khi ngươi tin tưởng mới thôi.
"Cho nên, cho nên......" Cánh tay Quân Mạc ôm Đường Mai Thanh căng thẳng.
Tam trưởng lão dường như đã biết hắn định nói gì, thản nhiên nói: "Nàng vốn đã không có cách nào sống lại, độc xâm nhập vào tận xương tủy, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được nàng, lúc trước nói như vậy, bất quá chỉ để lấy được sự tín nhiệm của ngươi."
"Tốt, rất ngoan độc." Không thể tưởng tượng được Thanh nhi của hắn đã...... "Nhưng ngươi chớ quên, hai nhà Quân Khúc có chung chuyện nhà, ngươi cho rằng nếu Vô Nham biết, sẽ khinh địch bỏ qua các ngươi như vậy sao?"
"Khúc Vô Nham sẽ không biết." Tam trưởng lão thản nhiên nói: "Bởi vì, người khống chế hết thảy ở Quân gia, là Thủy Nhược."
Thủy Nhược, nữ nhi của muội muội Đường Mai Thanh, hai tỷ muội Đường Mai Thanh một người gả cho Quân Mạc Thiên, một người gả cho phụ thân của Khúc Vô Nham, là muội muội cùng cha khác mẹ của Khúc Vô Nham, Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết yêu nhau, Thủy Nhược theo chân bọn họ tình như thủ túc cùng nhau lớn lên, không ai sẽ hoài nghi nàng, cho dù là Khúc Vô Nham.
"Thủy Nhược....." Tựa hồ căn bản không nghĩ tới một người như thế, Quân Mạc Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngước con ngươi màu đỏ lên, đột nhiên cười, ý cười lạnh lẽo vô cùng, hắn chậm rãi đem Đường Mai Thanh đặt trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn tam trưởng lão: "Như vậy.... Khụ, cho dù chết, bổn gia chủ cũng muốn kéo ngươi đây chôn cùng vợ chồng ta!"
Vừa dứt lời, đột nhiên Quân Mạc Thiên vùng lên, vung quyền thành trảo, vọt lên hạ xuống đầu của tam trưởng lão.
Mắt tam trưởng lão nghiêm lại, tựa hồ thật không ngờ Quân Mạc Thiên bị đả thương nặng như vậy, còn có sức lực phản công, nhất thời hét lớn một tiếng, không biết lấy từ đâu ra hai quả móc sắt, ra sức đâm về phía Quân Mạc Thiên.
Nhưng Quân Mạc Thiên dưới sự phẫn nộ thật lớn, không để ý đến nguy hiểm của bản thân, để mặc móc sắt tùy ý đâm thấu xương cốt của mình, chính xác bắt được cổ tam trưởng lão, dùng sức bóp xuống: "Ngươi đi chết đi!"
Tam trưởng lão ngay cả cơ họi phản công đều không có, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt dữ tợn, chết không nhắm mắt.
Trước đả thương mình, lại đả thương người, phương pháp chiến đấu này của Quân Mạc Thiên hắn làm sao có thể đủ sức ngăn cản.
Hai móc sắt máu chảy đầm đìa móc vào trên vai Quân Mạc Thiên, hắn cũng không nhìn đến một cái, chậm rãi bế Đường Mai Thanh từ trên mặt đất lên.
"Thanh nhi, Thanh nhi.... ...." Thì ra, kẻ chân chính hại ngươi, là ta.
Hắn nhẹ nhàng đi về hướng quan tài băng, tựa hồ muốn để Đường Mai Thanh vào trong băng quan.
Lúc này, Hách Liên Diệc cùng Dương Thành từ hai đường đông tây cùng tiến vào, nhìn thấy một màn này, dám làm kinh động đến di thể của lão thái hậu, nhất thời hai mắt trầm xuống.
"Giết!"
Quân gia rất cảnh giác, mặc kệ là đối với người trong nhà hay người ngoài, đều rất cảnh giác, cho nên hắn chỉ có thể từng bước từng bước một, lấy chế thuốc duy trì, chậm rãi mà gian nan lục lọi hết thảy Quân gia, cho đến khi hắn tiếp nhận chức vị trưởng lão, hắn mới có thể hoàn toàn biết được rốt cuộc thực lực Quân gia có bao nhiêu, mỗi một chỗ sản nghiệp, mỗi một cổ thế lực giấu nơi nào.
Nhưng cho dù có thể tìm tòi được hết thảy, hắn vẫn không thể xuống tay với Quân Mạc Thiên, bởi vì Quân Mạc Thiên khó đối phó, hơn nữa hắn thuần dương hộ thể bách độc bất xâm, hắn chỉ có thể xuống tay trên người Đường Mai Thanh, Đường Mai Thanh cùng Quân Mạc Thiên cực kì ân ái, nếu nàng bệnh không dậy nổi, đối với Quân Mạc Thiên mà nói, là một đả kích rất lớn.
Quân Mạc Thiên võ công cao cường, cho dù hắn liên thủ cùng đại trưởng lão cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi Hào Châu căn bản không có chỗ nào hàn khí mãnh liệt chế ngụ nội lực của hắn, vì vậy hắn có ý nói ra Thiên Sơn tuyết thiềm có ích đối với độc của Đường Mai Thanh, muốn dụ hắn tới Thiên Sơn hạ thủ, lại không ngờ Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết sẽ đứng ra nhận việc.
Bất quá cũng may, cũng may hoàng thượng đưa ra cho bọn hắn một cái gợi ý như vậy, hôm nay hắn mới đến hầm băng này.
Mà nay, hắn rốt cuộc có thể kết thúc hết thảy, trở lại cố hương của hắn, từ nhỏ gặp một lần đã tách rời, cha mẹ tóc bạc đã đầy đầu.
"Tiên hoàng...... Ách." Quân Mạc Thiên vừa động, chỗ ngân châm ghim vào phía sau lưng như có móc sắt, giống như đang đục khoét máu thịt của hắn, hắn cố gắng dựa vào một cỗ khí chống đỡ, lạnh lùng cười: "Không thể tưởng tượng được, đúng là hoàng thất."
"Không cần xem thường hoàng thất." Tam trưởng lão bất vi sở động, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quân Mạc Thiên: "Không có một quốc gia nào nguyện ý thấy một thế lực so với chính mình còn lớn mạnh hơn, mà bọn họ, có đầy đủ thời gian nhẫn."
Không tiếc nuối thời gian mấy chục năm, lại hoàn thành một mục đích, đó là thứ khiến cho người khác sợ hãi hoàng gia, bọn họ hiểu được ẩn nhẫn.
Ngay từ đầu không tin ta, không việc gì, chậm rãi kéo dài với ngươi, mười năm, hai mươi năm, kéo dài đến khi ngươi tin tưởng mới thôi.
"Cho nên, cho nên......" Cánh tay Quân Mạc ôm Đường Mai Thanh căng thẳng.
Tam trưởng lão dường như đã biết hắn định nói gì, thản nhiên nói: "Nàng vốn đã không có cách nào sống lại, độc xâm nhập vào tận xương tủy, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được nàng, lúc trước nói như vậy, bất quá chỉ để lấy được sự tín nhiệm của ngươi."
"Tốt, rất ngoan độc." Không thể tưởng tượng được Thanh nhi của hắn đã...... "Nhưng ngươi chớ quên, hai nhà Quân Khúc có chung chuyện nhà, ngươi cho rằng nếu Vô Nham biết, sẽ khinh địch bỏ qua các ngươi như vậy sao?"
"Khúc Vô Nham sẽ không biết." Tam trưởng lão thản nhiên nói: "Bởi vì, người khống chế hết thảy ở Quân gia, là Thủy Nhược."
Thủy Nhược, nữ nhi của muội muội Đường Mai Thanh, hai tỷ muội Đường Mai Thanh một người gả cho Quân Mạc Thiên, một người gả cho phụ thân của Khúc Vô Nham, là muội muội cùng cha khác mẹ của Khúc Vô Nham, Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết yêu nhau, Thủy Nhược theo chân bọn họ tình như thủ túc cùng nhau lớn lên, không ai sẽ hoài nghi nàng, cho dù là Khúc Vô Nham.
"Thủy Nhược....." Tựa hồ căn bản không nghĩ tới một người như thế, Quân Mạc Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngước con ngươi màu đỏ lên, đột nhiên cười, ý cười lạnh lẽo vô cùng, hắn chậm rãi đem Đường Mai Thanh đặt trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn tam trưởng lão: "Như vậy.... Khụ, cho dù chết, bổn gia chủ cũng muốn kéo ngươi đây chôn cùng vợ chồng ta!"
Vừa dứt lời, đột nhiên Quân Mạc Thiên vùng lên, vung quyền thành trảo, vọt lên hạ xuống đầu của tam trưởng lão.
Mắt tam trưởng lão nghiêm lại, tựa hồ thật không ngờ Quân Mạc Thiên bị đả thương nặng như vậy, còn có sức lực phản công, nhất thời hét lớn một tiếng, không biết lấy từ đâu ra hai quả móc sắt, ra sức đâm về phía Quân Mạc Thiên.
Nhưng Quân Mạc Thiên dưới sự phẫn nộ thật lớn, không để ý đến nguy hiểm của bản thân, để mặc móc sắt tùy ý đâm thấu xương cốt của mình, chính xác bắt được cổ tam trưởng lão, dùng sức bóp xuống: "Ngươi đi chết đi!"
Tam trưởng lão ngay cả cơ họi phản công đều không có, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt dữ tợn, chết không nhắm mắt.
Trước đả thương mình, lại đả thương người, phương pháp chiến đấu này của Quân Mạc Thiên hắn làm sao có thể đủ sức ngăn cản.
Hai móc sắt máu chảy đầm đìa móc vào trên vai Quân Mạc Thiên, hắn cũng không nhìn đến một cái, chậm rãi bế Đường Mai Thanh từ trên mặt đất lên.
"Thanh nhi, Thanh nhi.... ...." Thì ra, kẻ chân chính hại ngươi, là ta.
Hắn nhẹ nhàng đi về hướng quan tài băng, tựa hồ muốn để Đường Mai Thanh vào trong băng quan.
Lúc này, Hách Liên Diệc cùng Dương Thành từ hai đường đông tây cùng tiến vào, nhìn thấy một màn này, dám làm kinh động đến di thể của lão thái hậu, nhất thời hai mắt trầm xuống.
"Giết!"