Quyển 2 - Chương 114: Chương 40.1
"Giết!"
Hách Liên Diệc lạnh lùng hô một tiếng, di thể của lão thái hậu sao có thể để cho kẻ khác mạo phạm, một chữ lạnh như băng từ trong môi mỏng phun ra, bên trong băng quan, hai bên thủy tinh phía trên theo thân hình lão thái hậu, đột nhiên bắn ra một hồi ánh sáng mãnh liệt.
Một âm thanh phá không rít gào, hai bên băng quan đột nhiên bắn ra bốn đạo ánh kiếm sắc bén.
"Phập...." Một tiếng kéo vang, tất cả đều đâm vào thân thể của Đường Mai Thanh.
Thân thể của Quân Mạc Thiên đột nhiên chấn động, máu tươi của Đường Mai Thanh phun mạnh lên trên mặt hắn, vạt áo vốn dĩ đã bị máu tươi nhiễm hồng nay lại thêm máu chảy đầm đìa.
Thân thể Đường Mai Thanh vừa nhẹ nhàng động, tựa như đang giãy dụa, lại như đang ngủ say, vô thanh vô thức buông tay nhân thế.
"Không, không, Thanh nhi, Thanh nhi......" Quân Mạc Thiên run run lên tiếng.
Hắn ôm một tia hi vọng.
Tam trưởng lão chỉ là dược vương, cũng không phải thần y, chỉ cần Tuyết nhi trở về, chỉ cần Vô Nham trở về, có lẽ, nhất định sẽ có biện pháp cứu Thanh nhi.
Hắn ôm một tia hi vọng như vậy, muốn đặt Đường Mai Thanh trong băng quan của thái hậu thật cẩn thận, có hàn khí ngăn cản, máu độc có thể lan ra chậm một chút.
Nhất định có thể chống đỡ được.
Nhưng mà nay.... ...
Quân Mạc Thiên run run ôm Đường Mai Thanh, những mũi tên đột nhiên bay ra tứ tung kia trực tiếp xuyên thấu toàn bộ cơ thể gầy yếu của nàng.
Nàng thậm chí còn chưa kịp liếc mắt nhìn lại một cái, thế giới trước mắt này.
"Thanh nhi..... Thanh nhi....." Toàn thân Quân Mạc Thiên run run, tựa hồ như muốn đặt nàng nằm xuống, lại tựa hồ như muốn thăm dò hơi thở của nàng, thân thể bỗng nhiên lại lảo đảo, quỳ xuống mặt đất, một ngụm máu phun ra từ trong miệng.
Máu trong ngực, thâm đen, chỉ có trong tình huống cực kì bi thương, mới có thể tích tụ máu bầm như thế.
Một khác bi thương phát ra từ trong đáy lòng kia khiến Dương Thành cùng Hách Liên Diệc cũng lâm vào chấn động, giọng nói cũng dần trở nên có chút không xác định.
"Diệc, ngươi thấy thế nào?" Dương Thành trầm giọng hỏi, cảm giác, có cái gì không đúng, người cùng người trung niên nam nhân trước mặt tiến vào lúc trước này giờ đang nằm trên mặt đất không còn sức sống, chỉ sợ rằng đã chết.
Lại liếc mắt nhìn trên người Quân Mạc Thiên vết máu loang lổ một cái, nhất là hai cái móc sắt hai bên vai, trực tiếp xỏ xuyên qua toàn bộ xương quai xanh của hắn! Xem ra người này đã bị đả thương rất nặng, móc sắt xuyên xương, ngày sau cho dù thương thế kia lành lại, cánh tay kia sợ rốt cuộc cũng không thể luyện võ.
Mắt Hách Liên Diệc sáng như đuốc, trầm ngâm trong chốc lát, kiên định nói: "Vì để phòng ngừa vạn nhất, không thể lưu lại hậu họa cho chủ tử."
Nhớ tới chủ tử đang gấp gáp trở về từ Thiên Sơn, Dương Thành nặng nề gật đầu, Hách Liên Diệc nói không sai, tuyệt đối không thể để lại tai họa ngầm cho chủ tử.
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt hai người vừa hiện.
Quân Mạc Thiên ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai tay dình đầy máu tươi ôm chặt lấy Đường Mai Thanh, thân thể hắn, chính hắn rõ ràng, tam trưởng lão đánh lén, tim mạch của hắn bị thương, vốn dĩ đã không còn năng lực tái chiến, nhưng hắn lại không cam tâm, không tiếc ra sức điều động toàn bộ sức lực trên người.
Lúc này hàn khí nhập vào cơ thể hắn đã muốn kiệt sức.
Quân Mạc Thiên chăm chú nhìn thê tử chết trong lúc đang ngủ mơ trong lòng, huyết lệ nhỏ giọt.
Không thể tưởng tượng được, Quân gia lại bị hủy ở thế hệ của hắn.
Một cái bẫy mấy chục năm, chỉ vì đoạt Quân gia của hắn, không phải hủy trong tay người khác, mà là hủy trong tay mình.
Quân Mạc Thiên muốn cười, vừa mở miệng máu ở cổ họng vẫn tắc nghẹn trào ra từ khóe miệng.
"Trời cao đất dày..... Không thể tưởng tượng được Quân gia ta cũng có ngày hôm nay." Cây cao hơn nữa cũng không cao bằng trời, nghiệp lớn vẫn bị hoàng đế quản chế như cũ, là hắn quá coi thường hoàng thất, là hắn xem thường......
Trong mắt Dương Thành cùng Hách Liên Diệc chợt lóe sáng, hai người nhìn nhau, giơ tay lên, trường kiếm bỗng chốc đâm xuống!
"Giết!"
Hách Liên Diệc lạnh lùng hô một tiếng, di thể của lão thái hậu sao có thể để cho kẻ khác mạo phạm, một chữ lạnh như băng từ trong môi mỏng phun ra, bên trong băng quan, hai bên thủy tinh phía trên theo thân hình lão thái hậu, đột nhiên bắn ra một hồi ánh sáng mãnh liệt.
Một âm thanh phá không rít gào, hai bên băng quan đột nhiên bắn ra bốn đạo ánh kiếm sắc bén.
"Phập...." Một tiếng kéo vang, tất cả đều đâm vào thân thể của Đường Mai Thanh.
Thân thể của Quân Mạc Thiên đột nhiên chấn động, máu tươi của Đường Mai Thanh phun mạnh lên trên mặt hắn, vạt áo vốn dĩ đã bị máu tươi nhiễm hồng nay lại thêm máu chảy đầm đìa.
Thân thể Đường Mai Thanh vừa nhẹ nhàng động, tựa như đang giãy dụa, lại như đang ngủ say, vô thanh vô thức buông tay nhân thế.
"Không, không, Thanh nhi, Thanh nhi......" Quân Mạc Thiên run run lên tiếng.
Hắn ôm một tia hi vọng.
Tam trưởng lão chỉ là dược vương, cũng không phải thần y, chỉ cần Tuyết nhi trở về, chỉ cần Vô Nham trở về, có lẽ, nhất định sẽ có biện pháp cứu Thanh nhi.
Hắn ôm một tia hi vọng như vậy, muốn đặt Đường Mai Thanh trong băng quan của thái hậu thật cẩn thận, có hàn khí ngăn cản, máu độc có thể lan ra chậm một chút.
Nhất định có thể chống đỡ được.
Nhưng mà nay.... ...
Quân Mạc Thiên run run ôm Đường Mai Thanh, những mũi tên đột nhiên bay ra tứ tung kia trực tiếp xuyên thấu toàn bộ cơ thể gầy yếu của nàng.
Nàng thậm chí còn chưa kịp liếc mắt nhìn lại một cái, thế giới trước mắt này.
"Thanh nhi..... Thanh nhi....." Toàn thân Quân Mạc Thiên run run, tựa hồ như muốn đặt nàng nằm xuống, lại tựa hồ như muốn thăm dò hơi thở của nàng, thân thể bỗng nhiên lại lảo đảo, quỳ xuống mặt đất, một ngụm máu phun ra từ trong miệng.
Máu trong ngực, thâm đen, chỉ có trong tình huống cực kì bi thương, mới có thể tích tụ máu bầm như thế.
Một khác bi thương phát ra từ trong đáy lòng kia khiến Dương Thành cùng Hách Liên Diệc cũng lâm vào chấn động, giọng nói cũng dần trở nên có chút không xác định.
"Diệc, ngươi thấy thế nào?" Dương Thành trầm giọng hỏi, cảm giác, có cái gì không đúng, người cùng người trung niên nam nhân trước mặt tiến vào lúc trước này giờ đang nằm trên mặt đất không còn sức sống, chỉ sợ rằng đã chết.
Lại liếc mắt nhìn trên người Quân Mạc Thiên vết máu loang lổ một cái, nhất là hai cái móc sắt hai bên vai, trực tiếp xỏ xuyên qua toàn bộ xương quai xanh của hắn! Xem ra người này đã bị đả thương rất nặng, móc sắt xuyên xương, ngày sau cho dù thương thế kia lành lại, cánh tay kia sợ rốt cuộc cũng không thể luyện võ.
Mắt Hách Liên Diệc sáng như đuốc, trầm ngâm trong chốc lát, kiên định nói: "Vì để phòng ngừa vạn nhất, không thể lưu lại hậu họa cho chủ tử."
Nhớ tới chủ tử đang gấp gáp trở về từ Thiên Sơn, Dương Thành nặng nề gật đầu, Hách Liên Diệc nói không sai, tuyệt đối không thể để lại tai họa ngầm cho chủ tử.
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt hai người vừa hiện.
Quân Mạc Thiên ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai tay dình đầy máu tươi ôm chặt lấy Đường Mai Thanh, thân thể hắn, chính hắn rõ ràng, tam trưởng lão đánh lén, tim mạch của hắn bị thương, vốn dĩ đã không còn năng lực tái chiến, nhưng hắn lại không cam tâm, không tiếc ra sức điều động toàn bộ sức lực trên người.
Lúc này hàn khí nhập vào cơ thể hắn đã muốn kiệt sức.
Quân Mạc Thiên chăm chú nhìn thê tử chết trong lúc đang ngủ mơ trong lòng, huyết lệ nhỏ giọt.
Không thể tưởng tượng được, Quân gia lại bị hủy ở thế hệ của hắn.
Một cái bẫy mấy chục năm, chỉ vì đoạt Quân gia của hắn, không phải hủy trong tay người khác, mà là hủy trong tay mình.
Quân Mạc Thiên muốn cười, vừa mở miệng máu ở cổ họng vẫn tắc nghẹn trào ra từ khóe miệng.
"Trời cao đất dày..... Không thể tưởng tượng được Quân gia ta cũng có ngày hôm nay." Cây cao hơn nữa cũng không cao bằng trời, nghiệp lớn vẫn bị hoàng đế quản chế như cũ, là hắn quá coi thường hoàng thất, là hắn xem thường......
Trong mắt Dương Thành cùng Hách Liên Diệc chợt lóe sáng, hai người nhìn nhau, giơ tay lên, trường kiếm bỗng chốc đâm xuống!