Linh Cơ nằm trong lòng ngực Trần Nhược Tư nhờ vào ánh sáng do Vạn Tượng Càn Khôn Quyển phát ra nhìn về phía khoảng không xa xăm ôn nhu nói: "Chàng có biết mới vừa rồi ta rất lo lắng cho chàng không?"
"Biết chứ, đương nhiên là biết rồi. Nàng cũng quá không tin tưởng vào năng lực của ta rồi, ta đã bao giờ làm việc gì mà chưa có nắm chắc chưa." Trần Nhược Tư mỉm cười nói : " Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi khi nàng còn chưa có khôi phục lại, ta chỉ một lòng muốn cho nàng nhanh chóng hồi phục lại không hề nghĩ đến điều gì khác nữa, thậm chí là khiến cho ta vứt bỏ tánh mạng chỉ cần có thể khôi phục lại cho nàng, ta cũng sẽ không do dự."
"Ai mà biết được chàng làm như vậy là thật tâm muốn ta hay là vì báo ân chứ!" Linh Cơ trêu đùa nói: "Trong lòng chàng đã có một cái Mộng Tuyết rồi làm sao có thể tiếp nhận thêm ta một ác nhân của Minh tộc đây? Ta so với Mộng Tuyết của chàng chính là cách nhau quá xa rồi."
"Nàng và nàng ấy ở trong lòng ta đều trọng yếu, vị trí đều như nhau, có thể nói nói là khó có thể chọn lựa." Trần Nhược Tư thở dài, trầm mặc một hồi rồi nói: "Được rồi, bây giờ ta và nàng đang ở cùng nhau, không nên nhắc đến nàng ấy nữa."
Linh Cơ quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư, mỉm cười, quay đầu đi nhìn phía xa xa nói: "Không nói thì không nói. Ài, đúng rồi, chàng vừa nói chúng ta trước khi bị đưa tới nơi này, chàng đã nhìn thấy ở bên ngoài chỉ là một cái bảo tháp không quá lớn, tại sao bây giờ chúng ta nhìn thấy cái không gian này dường như là vĩnh viễn đều không đi đến giới hạn cuối cùng đây?"
"Đúng vậy, ta cũng đã suy nghĩ về vấn đề này." Trần Nhược Tư rất tùy ý trả lời : "Ài, đúng rồi……" Trần Nhược Tư vỗ vỗ đầu, lầm bầm nói với chính mình: " Ta, ta làm vậy nhỉ, ta muốn nói cái gì nhỉ? Vì sao đột nhiên lại không nhớ ra ta định nói điều gì nhỉ?" Bạn đang xem tại -
Sự việc Trần Nhược Tư vốn muốn nói là hắn trước kia đã từng bị Thanh Mâu nhốt trong Vô Vật Bảo Bình.
Trần Nhược Tư sau khi bị Thanh Mâu sử dụng Tẩy Não ma chú bị mất đi một ít trí nhớ, đồng thời cũng làm cho hắn nhớ lại một ít ký ức vốn đã quên mất, những việc đó là những chuyện hồi hắn còn rất bé, hắn cũng không hiểu những ký ức này có ý nghĩa gì.
Trong đầu hắn vừa rồi thoáng hiện một ít ký ức mà đã bị Thanh Mâu tẩy mất, nhưng hắn lại quên đi rất nhanh.
Linh Cơ thấy hắn như vậy thì cảm thấy có chút quái dị, trong lòng buồn bực : "Trí nhớ của hắn luôn rất tốt kia mà, vì sao bây giờ lại xuất hiện loại tình huống này nhỉ? Chẳng lẽ vùng ký ức trong đầu hắn xuất hiện vấn đề?" Linh Cơ trong lòng buồn bực, một lúc sau nàng nói: "Chàng làm sao vậy, nhớ không ra chuyện gì sao? Ta có phương pháp khiến cho chàng đem những ký ức đã quên mất của mình khôi phục trở lại, chàng có muốn thử không?"
Trần Nhược Tư nói: "Đúng vậy, có một số việc đúng là ta nghĩ mãi không ta, nếu nàng thật có thể giúp ta khôi phục, ta đây cầu còn không được."
Linh Cơ nhìn khuôn mặt Trần Nhược Tư mỉm cười nói: "Được thôi, ta sẽ giúp chàng một tay, chỉ có điều chàng làm sao để cám ơn ta đây?"
Trần Nhược Tư mập mờ cười, cúi đầu hôn xuống, hắn vừa chuyển đầu vừa nói: "Nàng muốn ta cám ơn nàng như thế nào đây? Như vậy được không?"
"Không được." Linh Cơ vươn tay r ache miệng của Trần Nhược Tư, quyệt miệng nhìn hắn mỉm cười nói: "Như vậy, chịu thiệt vẫn là ta, để cho chàng chiếm lời rồi."
Trần Nhược Tư không thành thật mở tay Linh Cơ, mạnh mẽ hôn xuống, liếm liếm môi, một bộ dáng nhơn nhơn đắc ý nói: "Ài, đáng tiếc ta bây giờ ngoại trừ có thể hôn nàng ra, chẳng còn cái gì có thể cho nàng được nữa. Nếu không thì như thế này, trước hết khất nợ, đến một lúc nào đó nàng nghĩ ra muốn cái gì, ta sẽ cho nàng thế nào?"
Linh Cơ ngồi dậy,đẩy Trần Nhược Tư ra, nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, nói: " Nói rồi nhé, trước hết cho nợ, không cho nuốt lời, nếu như chàng nuốt lời ta nhất định sẽ khiến cho chàng sống không được thoải mái."
"Quyết không nuốt lời, nếu như ta nuốt lời, ta…." Trần Nhược Tư vốn muốn lời thề độc, hắn nói đến đây, Linh Cơ liền đoán được hắn muốn nói điều gì rồi, nàng vội vàng bịt miệng hắn lại, làm ra bộ dạng rất mất hứng, nói: " Không cho chàng nói những lời không may mắn này."
Trần Nhược Tư cười nói: " Bộ dáng nàng tức giận thật là đẹp, trước kia ta còn chưa phát hiện ra điều này."
Linh Cơ trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng mất hứng rốt cuộc cũng nhịn không được, mỉm cười vui sướng.
Trần Nhược Tư nhìn thấy Linh Cơ cười vui vẻ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác hưng phấn kỳ diệu, loại cảm giác này trước đến giờ hắn chưa từng trải qua. Ngay cả khi hắn và Mộng Tuyết ở cùng một chỗ cũng không có loại cảm giác này, nhưng khi hắn và Mộng Tuyết ở cùng một chỗ lại có một loại cảm giác khác mà từ trên người Linh Cơ không cách nào cảm nhận được. Có lẽ chính bởi điều này hắn mới đồng thời hiểu ra rằng Linh Cơ và Mộng Tuyết ở trong lòng hắn có địa vị như nhau.
Linh Cơ đứng dậy, vỗ nhè nhẹ lên đầu Trần Nhược Tư khẽ cười nói: "Chàng đã chuẩn bị xong chưa, ta phải thi pháp rồi, một lát nữa đầu của chàng có thể sẽ cảm thấy một trận đau đớn, chàng cần phải nhẫn nại, chốc lát sẽ hết."
Trần Nhược Tư gật gật đầu.
Linh Cơ lùi lại phía sau hai bước, mặc niệm một lần chú ngữ có thể khiến ký ức trong não người đã quên đi khôi phục trở lại, theo đó tay phải vung lên, một cái tiểu quang cầu cực nhỏ bắn vào mi tâm của Trần Nhược Tư, đi vào trong não của hắn.
Trong nháy mắt quang cầu tiến vào trong não Trần Nhược Tư, một tiếng "Ông" vang lên trong não, liền cảm thấy một trận đau đớn, tiếp đó chỉ trong chốc lát trong đầu hắn, ký ức đã quên đi, sau cơn đau đớn, những ký ức về kinh nghiệm đã trải qua lúc trước bị quên đi lần lượt xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn. Sự việc Thanh Mâu khống chế thôn dân của tiểu thôn trấn nọ tung lời đồn đãi, chuyện về tam sư huynh của hắn Lạc Lan Điền bị khống chế, còn cả sự việc vị Thanh Mâu nhốt trong Vô Vật Bảo Bình gặp được vị tiên tử nọ, hắn đều nhớ lại hết.
Sau khi ký ức của mình lập lại trong não một lượt, Trần Nhược Tư nhìn Linh Cơ nói: "Cám ơn nàng, ta đã đem những sự việc trước kia đã bị quên đi, tất cả đều nhớ ra rồi. Ta vừa rồi là muốn nói, cái hoàn cảnh này cùng với cái bình nhốt người của Thanh Mâu không khác nhau lắm. Nếu nàng biết được cấu tạo của cái bình đó, có lẽ có thể tìm ra được biện pháp phá giải cái không gian này."
Linh Cơ thuận miệng đáp: "Cái bình đó của Thanh Mâu hộ pháp là cái bảo vật.Nhưng ta cảm thấy cái địa phương này chỉ là sử dụng một loại pháp thuật che mắt mà thôi, cũng không huyền diệu như cái bảo bình kia của Thanh Mâu."
Trần Nhược Tư giật mình đại ngộ nói: "Điều này sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, vẫn là nàng thông minh. Ý của nàng là muốn nói, chúng ta nhìn thấy vốn chỉ là ảo giác, trên thực tế cái không gian này cũng không lớn có phải không? Như vậy thì dễ xử lý hơn, chúng ta phát ra lực lượng công kích đánh vào cùng một chỗ, kiểm tra hư thật một chút."
Linh Cơ lắc đầu, cười nói: "Nói chàng ngốc, chàng không thừa nhận, chàng ngẫm lại xem bọn họ nếu có thể làm ra huyễn cảnh như thế này nhất định cũng sẽ thi pháp trên các bức tường của không gian này. Như vậy, cho dù là chúng ta phát ra lực lượng công kích, dù đánh lên vách tường nhưng người nhìn thấy cũng sẽ là ảo giác mà thôi."
Trần Nhược Tư đáp: "Theo như lời nàng nói, chúng ta không có cách nào thoát khỏi nơi này rồi."
Linh Cơ nói: "Ta không thể xác định. Có lẽ còn có biện pháp khác có thể thoát khỏi cái thế giới hư ảo này, chỉ là chúng ta vẫn chưa nghĩ ra thôi."
Trần Nhược Tư và Linh Cơ hai người bàn qua bàn lại nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào tốt chạy thoát khỏi cái không gian nhìn như vô cùng lớn này, sau đó, bọn họ không nói chuyện này nữa mà ngồi xuống nói về một ít kinh nghiệm đã trải qua trước đây của Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư đem những chuyện mình vừa mới nhớ lại không chút dấu diếm toàn bộ đều kể cho Linh Cơ. Linh Cơ cũng đáp ứng với hắn, nếu bản thân có thể thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp giải cứu ra Lạc Lan Điền-tam sư huynh của Trần Nhược Tư. Cũng sẽ ở trước mặt Minh Vương, vạch trần bộ mặt giả dối của Thanh Mâu khiến cho hắn chịu sự trừng phạt.
Trong lúc bọn họ nói chuyện đến quên mất bản thân đang ở nơi nào, trong không gian hư ảo này, cũng không biết là quái vật gì, "dát" một tiếng quái khiếu vang lên, tiếp đó, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân "ba tháp ba tháp".
Tiếng bước chân rất lớn, nó hạ xuống mặt đất cũng rất nặng nề, Trần Nhược Tư và Linh Cơ đều có thể cảm giác được rõ ràng mặt đất mình đang ngồi bị chấn động run rẩy.