Nghe tiếng bước chân xong, Trần Nhược Tư cùng Linh Cơ tức tốc đứng dậy, hai người dựa lưng vào nhau cảnh giác nhìn xung quanh.
Qua hồi lâu, bọn họ vẫn chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang bước, không thấy sinh vật nào xuất hiện. Chỉ là, tiếng động so với trước lớn hơn nhiều, nghe gấp gáp hơn, mà mặt đất cũng rung rung cảm giác càng đáng sợ.
Linh Cơ cảnh giác nhìn phía trước, thấp giọng nói: "chàng nghe xem tiếng động này truyền từ phía nào tới?"
Trần Nhược Tư đáp: "không rõ, ta cảm giác tiếng động này không phải tiếng chân quái vật di động, mà giống như có người đang làm trò quỷ, cố ý tạo ra.
Linh Cơ nói: "muội cũng nghĩ vậy, nhưng kẻ bày trò kia kia núp ở chỗ nào? Hắn vì sao muốn làm vậy?"
"Ta nghĩ …" Trần Nhược Tư trầm mặc giây lát nói: "ta nghĩ bọn họ hẳn là muốn làm cho người khác khiếp sợ, mục đích có lẽ muốn dọa dẫm những người bị nhốt nơi này sợ tới thần hồn điên đảo, tới lúc thả ra tra khảo, mong hỏi được tin tức muốn có a".
"Sao thế được?", Linh Cơ nghe thiếu chút hồ đồ, giọng nói có chút trêu chọc nói: "thế cũng quá buồn cười đi, chẳng nhẽ cứ bị dọa là sẽ thỏa hiệp sao? Muội xem đầu óc mấy tên này nhất định toàn là bã đậu".
"Khục khục!", Trần Nhược Tư đơ ra, ngượng ngùng ho khẽ một tiếng: "đây là ta đoán thế thôi, nàng không nên mượn cớ nói ta đầu óc kém cỏi đi".
Linh Cơ cười hi hi nói: "đâu có, đâu có, muội thấy tình hình qua này quả giống như chàng đoán nên mới nói vậy thôi, không nghĩ gì đâu mà".
Tại lúc này, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên rợn người, tiếp đó, vài bóng đen xông vào khu vực Vạn Tượng Càn Khôn Quyển chiếu sáng, xông thẳng tới hướng Trần Nhược Tư và Linh Cơ.
Trần Nhược Tư hô lớn một tiếng: "cẩn thận" xong, cất mình nhảy lên, hươ quyền đánh tới một bóng đen. Hắn vừa nhảy lên, bóng đen kia đã biến mất không thấy, quyền đánh ra không kịp thu vào.
"Pang", một tiếng vang lên. Trần Nhược Tư cảm giác cả người mình đâm sầm vào tường, hắn vô thức "a" một tiếng, nháy mắt đã bị phản lực đẩy bật lại, mất đi trọng tâm rơi xuống đất.
Linh Cơ không manh động như Trần Nhược Tư mà cẩn thận chờ bóng đen tới gần. Nhưng nghe thấy tiếng kêu của Trần Nhược Tư, nàng tưởng hắn đã bị bóng đen đánh trúng, lòng đầy kinh hãi vội vàng quay người nhìn lại, chỉ thấy Trần Nhược Tư đang rơi xuống đất, vội vàng nhảy tới đỡ lấy hắn khỏi rơi xuống, chờ hắn ổn định thân hình xong mới đầy nghi hoặc hỏi: "sao vậy? chuyện gì vừa phát sinh?"
Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, xoa xoa cái đầu vẫn còn đau, xấu hổ cười một tiếng: "con bà nó, bóng đen vừa rồi chỉ là huyễn giác thôi, hại ta còn tưởng là thật định xông tới bắt lấy hắn, ai dè lại đụng vào vách tường chúng ta không nhìn thấy".
Linh Cơ cười nói: "xem ra chỗ này không có nguy hiểm, có lẽ thực như chàng nói, tất cả chỉ là huyễn giác thôi. Vậy chúng ta cũng không nên vì mấy thứ đó ảnh hưởng đầu óc nữa, nhẫn nại chờ mấy kẻ kia tới mở cửa cho chúng ta là được". Linh Cơ vừa nói xong, thanh âm xung quanh lập tức chìm đi, không nghe thấy nữa.
Trần Nhược Tư cùng Linh Cơ thấy vậy, chán nản vô cùng, đưa mắt nhìn nhau, chau mày không nói nữa, chỉ tĩnh lặng đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận cảm giác tình huống nơi này.
Mấy thứ Trần Nhược Tư và Linh Cơ trải qua vừa rồi đích xác là huyễn giác, là do mấy hòa thượng Pháp Hoa Tự đứng bên ngoài Trấn Yêu Bảo lợi dụng một số công cụ đơn giản chế tạo ra. Mục đích của bọn họ đúng như Trần Nhược Tư đoán, định dọa khiếp bọn Trần Nhược Tư, khiến cho tâm lí sinh sợ hãi, sau sẽ bắt từng người ra thẩm vấn.
Đứng đầu nhóm hòa thượng này là Tĩnh Ân, bọn họ giờ cũng đang tử tế lắng nghe động tĩnh trong Trấn Yêu Bảo.
Tĩnh Ân thấy bên trong không chút tiếng động nào, lòng nghĩ: "ha ha, hai đứa nó bị trọng thương, lại bị huyễn giác dọa cho một trận, nhất định sợ chết khiếp rồi. Nếu giờ ta có thể moi được từ miệng bọn nó chỗ ẩn náu của mấy yêu nghiệt khác, sau một trận diệt sạch bọn chúng…, ha ha, trụ trì nhất định càng thêm tín nhiệm ta, sau này vị trí kế nhiệm, ngoài ta còn ai nữa,", nghĩ đến đấy, hắn đắc ý cười to, mở miệng nói: "các sư huynh đệ, thi pháp mở cửa trận, ta muốn vào trong ép hỏi hai tên yêu nghiệt kia". nguồn
Các hòa thượng nghe mệnh lệnh của Tĩnh Ân, nhất tề bay lên, dừng cách mặt đất tầm hơn trượng, bắt đầu niệm kinh văn khẩu quyết.
Từng điểm tự phù kinh văn ánh vàng chớp động bay ra từ miệng bọn họ, từ từ dính vào nhau, sau dần kết thành một cái võng do kinh văn sắc vàng dệt thành, bao bọc cả phạm vi Trấn Yêu Bảo vào trong.
Dần dần, ánh sáng trên võng do kinh văn tạo thành cũng càng lúc càng sáng, thẳng cho tới lúc cái võng biến thành một chiếc lồng ánh sáng. Tĩnh Ân lúc này mới yên tâm mỉm cười, sau từ từ dùng bí thuật mở ra cửa Trấn Yêu Bảo.
Đại môn Trấn Yêu Bảo vừa hé ra một chút, "Pang" một tiếng, một đạo khí lưu đánh mạnh lên cửa, nháy mắt đại môn bị mở toang, hai bóng nhân ảnh từ bên trong nháy mắt chạy ra.
Tĩnh Ân bị dị biến đột ngột này làm giật mình, có chút ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao.
Nhưng chúng hòa thượng trên không trung thì không vậy, nhiệm vụ của bọn họ vốn là giữ cửa, giờ thấy yêu nghiệt chạy ra tất nhiên không chút do dự, đồng thời hươ tay, chiếc lồng ánh sáng kia lập tức chuẩn xác chụp xuống hai bóng người vừa thoát ra.
Hai người này chính là Trần Nhược Tư và Linh Cơ. Bọn họ nghe phía ngoài có động tĩnh, lập tức chớp thời cơ hợp lực phá cửa thoát ra.
Linh Cơ thấy chúng hòa thượng đã sớm có chuẩn bị, có điều cảm giác chiếc lồng ánh sáng kia năng lượng không có bao nhiêu, tức thì cười lạnh nói: "loại kỹ thuật tầm thường này cũng đòi bắt ta sao, thực là buồn cười chết đi. Trần Nhược Tư, mau theo muội".
Lời vừa dứt, Linh Cơ đã ra tay, một đạo ánh sáng chớp lên, phá không bắn thẳng tới chiếc lưới kia, thân hình nàng cũng nhanh chóng bám theo đạo ánh sáng.
Trần Nhược Tư đang muốn ra tay thì nghe tiếng Linh Cơ, lại thấy nàng đã xuất thủ trước thì thu lực lượng lại, nhanh chóng bám sát sau nàng.
"Chíu", đạo ánh sáng kia phá rách một góc trên chiếc lồng ánh sáng, nó tức thì bị chùng xuống, lộ ra một lỗ hổng to. Linh Cơ cười nhẹ một tiếng, cả người nhoáng lên, nháy mắt đã thoát ra ngoài. Trần Nhược Tư cũng nhanh chóng nhảy ra.
Các hòa thượng đang lơ lửng giữa không trung tụng kinh văn kia tựa như bị đánh trúng, mất đi trọng tâm, đồng loạt rơi xuống, "bộp, bộp, bộp", mấy tên này ngã lộn tùng phèo ra dưới đất.
Tĩnh Ân giờ mới tỉnh hồn lại, biết sự tình không xong, vội vàng kêu lớn: "mau, mau thông báo với trụ trì, nói yêu nghiệt chạy thoát khỏi Trấn Yêu Bảo rồi". Hắn vừa nói xong, lập tức vũ lộng song chưởng bay lên, đuổi nhanh về hướng Trần Nhược Tư và Linh Cơ, miệng hô lớn: "yêu nghiệt, định chạy đi đâu, nêm thử một chưởng của ta đây".
Linh Cơ và Trần Nhược Tư thấy thế đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu. Linh Cơ nói: "nhân loại mấy người đều là đồ không biết tự lượng sức vậy sao? Rõ ràng biết không phải là đối thủ còn ra vẻ ta đây kinh khủng lắm".
Trần Nhược Tư nhìn nàng cười nói: "ta không có giống họ đâu, nhưng tại vài thời điểm cũng sẽ như hắn, tỉ như tại lúc bảo hộ người yêu của mình, nhất định cũng bất chấp mọi thứ".
"Thật không?", Linh Cơ cười: "vậy tiểu hòa thượng kia giao cho chàng xử lí, nếu để muội ra tay, hắn không sống được đâu".
Trần Nhược Tư nheo nheo mắt đáp: "nàng muốn thử năng lực ta sao?", nói xong tức tốc quay người lại đối diện hướng Tĩnh Ân, trầm tĩnh chờ tên này đuổi tới.