Tĩnh Ân thấy Linh Cơ và Trần Nhược Tư không chạy nữa thì lại giật mình, hắn đoán bọn họ khả năng đang rình cơ hội tấn công mình nên đâu dám khinh thường, vội vàng giảm tốc độ phi hành xuống, ngầm tụ năng lượng quan sát tình huống hai người.
Phản ứng của Tĩnh Ân, Trần Nhược Tư đều thấy cả, lòng không khỏi cười thầm, mở miệng nói: "ngươi là hòa thượng chùa nào? Chớ ngốc nghếch đến nạp mạng nữa, mau về bẩm với trụ trì các ngươi: chưởng môn Bạch Vân đạo quán Hầu Quang Bình không phải như bên ngoài đồn đãi, mà thực sự là một tên ngụy quân tử. Được rồi, ta không lằng nhằng với ngươi nữa, mau về Pháp Hoa Tự thông báo đi".
Tĩnh Ân nói: "ngươi chớ hồ thuyết bát đạo hòng gạt ta. Bạch Vân đạo quán mặc dù mới quật khởi, nhưng hành vi của đạo quán này toàn bộ người Trung Thổ đều biết. Ngươi nói vậy rõ ràng là muốn phá hoại tình đoàn kết người Trung thổ ta, để lũ yêu nghiệt các ngươi thừa cơ phá hoại, đừng mong ta tin lời ngươi".
Trần Nhược Tư bất đắc dĩ thở dài nói: "ta biết lời ta nói giờ không ai tin, nhưng chờ tai nạn tới có hối hận cũng không kịp, các ngươi tự lo cho mình đi", nói xong, hắn đưa mắt về phía Linh Cơ khe khẽ gật đầu, ý nói mau li khai, tránh viện binh của bọn họ tới làm khó.
Linh Cơ ứng tiếng, chuyển thân định rời đi.
Đột nhiên, tầng không trên đầu hai người bỗng mây đen cuộn lại, gió lớn rít lên, sấm vang chớp giật.
Linh Cơ ý thức không ổn, vội kêu: "cẩn thận, có cường địch tới đó".
Lời vừa dứt, tầng không phía xa truyền lại một tiếng hùng hậu: "yêu nghiệt, còn không mau bó tay chịu trói!", rồi từ trong đám mây đen, vài đạo điện quang thoát ra kích tới hai người Trần Nhược Tư và Linh Cơ.
Linh Cơ lòng đầy kinh hãi thốt: "thực không ngờ nhân loại còn có nhân vật pháp lực cao cường như vậy", nàng nhanh chóng di động tới bên người Trần Nhược Tư cầm chặt tay hắn, dẫn hắn cấp tốc hạ xuống.
Nhưng mấy đạo điện quang kia tốc độ cực nhanh, quang mang chói mắt, tựa như mọc thêm đôi mắt vậy, không chút chậm trễ đuổi theo hai người.
Tĩnh Ân thấy vậy, biết là trụ trì đang khống chế pháp khí có công năng hô phong hoán vũ của bản tự "Thần Lực Thạch" công kích hai người. Hắn đắc ý cười to, biết mình có động thủ thêm cũng bằng thừa, biết điều lui về phía sau nhìn kịch hay.
"Thần Lực Thạch" là pháp khí, cũng là chí bảo trấn tự của Pháp Hoa Tự. Khối đá này tuy chỉ to ngang quả trứng nhưng lại cực nặng, ít nhất cũng phải vài chục tấn!!!
Tương truyền rằng, một cao tăng đắc đạo tại lúc Thánh sơn bị hủy, cố gắng dùng lực lượng hữu hạn của mình ngăn cản sự sụp đổ của Thánh sơn, kết quả tất nhiên không nói cũng biết. Cuối cùng, ông ta hết lực, hi sinh tính mạng mình cũng chỉ giữ được một khối đá nhỏ của Thánh sơn này thôi.
Khối đá đó cũng chính là chí bảo Thần Lực Thạch của Pháp Hoa Tự bây giờ.
Tất nhiên đó chỉ là truyền thuyết thôi, không ai thực sự rõ lai lịch chân chính của Thần Lực Thạch này. Từ lúc Pháp Hoa Tự xuất hiện trên đời, khối đá này đã được lưu trong miếu tự thờ phụng. Mấy đời trụ trì Pháp Hoa Tự sau này có ý muốn tìm hiểu sao khối đá nhỏ vậy mà lại nặng kinh hoàng thế.
Thật xảo kì, bọn họ không tìm ra nguyên nhân sức nặng của khối đá, nhưng lại ngẫu nhiên biết được khối đá này ẩn chứa lực lượng siêu cường. Tăng ni Pháp Hoa Tự từ đó dốc lực vài trăm năm nghiên cứu, cuối cùng nắm được cách sử dụng loại lực lượng này, cái tên Thần Lực Thạch cũng tại lúc bọn họ sử dụng được lực lượng của nó mới đặt ra, từ đó cũng chính thức được coi là trấn tự chí bảo.
Trần Nhược Tư cùng Linh Cơ vừa hạ xuống đất, mấy đạo điện quang kia đã đuổi tới gần vài xích. Linh Cơ biết tránh né không còn kịp, nàng vội dùng lực lượng đẩy Trần Nhược Tư bắn ra xa, bản thân vận đủ lực lượng dồn vào hai tay, một quang cầu cực lớn nháy mắt thoát ra bắn lên không.
Trần Nhược Tư bị Linh Cơ đẩy ra đột ngột như vậy, bất ngờ mất đi trọng tâm, thân hình phi ra ngoài vài trượng mới bình ổn lại. Hắn thấy Linh Cơ dùng sức một người nghênh đỡ vô số điện quang kia, lòng tức thì kinh hoàng thất thố lo lắng cho nàng. Hắn đột ngột đảo người, huy chưởng nhắm bộ vị trung ương của điện quang kích lên một chưởng. nguồn
Thực xảo hợp, thời khắc Trần Nhược Tư quay người phi lại, lại trúng ngay thời điểm Linh Cơ phát ra quang cầu kia.
Mấy đạo điện quang kia sắp bị quang cầu kích trúng thì đột nhiên hợp lại thành một, hóa thành một cột sáng loe lóe điện quang.
Trên cột sáng, điện đỏ lòe lòe, lửa xanh loe lóe.
Trần Nhược Tư thấy vậy, lòng đầy sợ hãi và kinh khủng, nhưng hắn tuyệt không dừng lại, thậm chí còn tăng tốc xông lên.
Linh Cơ thấy vậy, gào lên sợ hãi: "mau lui đi, chàng muốn chết sao?", đáng tiếc tiếng kêu của nàng đã sớm bị tiếng sấm ầm ầm trong không trung át mất, Trần Nhược Tư căn bản không có nghe thấy.
Lời vừa dứt, một tiếng "Ầm" đã vang lên, quang cầu Linh Cơ phát ra đụng vào phần đầu của cột sáng, tia lửa tức thì bắn lên, hỏa quang chói lóa, chớp giật liên hồi, hơi nóng rợn kinh, nhanh chóng lan ra bốn phía.
Mà thân thể Trần Nhược Tư bề ngoài nhìn tựa như một thanh kiếm kim quang chớp động, kim quang này chính là Ngọc lân giáp, hộ thân tiên khí, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển cùng năng lượng bản thân hắn, bốn loại lực lượng kết hợp tạo thành. Cùng giây khắc tiếng nổ vang lên, thân thể kim kiếm này không chút chậm trễ phá thủng vùng ngoài của cột sáng, đánh thẳng vào trong. Quang trụ bị chém đứt một phần, hướng công kích chệch đi trúng vào một gờ núi gần bên.
"Ầm", thêm một tiếng nổ lớn nữa, đất đá trên gò núi tức thì nát thành đất vụn, bụi tung mù mịt.
Tại thời điểm thân thể Trần Nhược Tư gần chạm vào cột sáng, một cỗ lực lượng cực mạnh đánh trúng người Linh Cơ. Mặt đất nơi nàng đứng lún xuống cả trượng. Tai nàng tức thì ù đi không nghe thấy gì nữa, đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy một vùng trắng lờ mờ, thân thể theo nền đất bị đánh lún xuống.
Tĩnh Ân đứng cách đó vài trượng thấy vậy vội vàng lui xuống thoát khỏi hơi nóng đang lan tới. Mấy hòa thượng năng lực thấp dưới đất kia cùng những tòa kiến trúc không cách nào di động, đều bị lửa nóng vô tình thôn phệ sạch.
Thời gian tính từ lúc thân thể Trần Nhược Tư chạm vào cột sáng cho tới lúc hắn vượt qua chỉ có vài giây, lại thêm hắn tấn công từ mặt bên nên không thực sự phải chịu lực công kích thực sự của cột sáng. Hắn cũng chỉ cảm giác thân thể tựa như bị một cỗ lực lượng cực mạnh vây lấy ép tới hắn, nhưng chờ lúc hắn thoát ra cột sáng, cảm giác bản thân không hề trọng thương, chỉ có chút không khỏe mà thôi, song hắn không đình chỉ phi hành mà tiếp tục phi về phía trước.
Mấy phút sau, mây đen tản đi, gió xoáy ngưng lại, sấm vang chớp giật không còn, cảnh tượng trên không trung cũng trở lại vẻ bình yên, chỉ còn dư âm của tiếng nổ cùng hơi nóng hầm hập dưới mặt đất như chứng minh dấu vết lực lượng khủng khiếp của Thần Lực Thạch mà thôi.
Trần Nhược Tư đứng tại không trung, ngơ ngơ nhìn tình cảnh dưới mặt đất, lòng đau như cắt, nước mắt tức thì trào ra, khe khẽ hô: "Linh Cơ, Linh Cơ, nàng ở đâu?"
Trần Nhược Tư sững người vài phút rồi như phát cuồng, mãnh liệt phi xuống cái hố lớn nơi còn là vị trí Linh Cơ đứng ban nãy.
Trần Nhược Tư mang theo tâm lí bi thương đau đớn, chạy khắp nơi xung quanh tìm tung tích Linh Cơ.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, Trần Nhược Tư đã lật tung vô số cự thạch, đào hàng chục cái hố nhưng đều không thấy hình bóng Linh Cơ đâu, lòng dần mê man, tâm lí hắn sinh ra một cảm giác bất tường, nhưng hắn vẫn tuyệt không chịu tin đó là sự thật. Hắn gục người xuống đất, nước mắt như mưa, hai tay đập cuồng xuống mặt đất, miệng không ngừng hét: "không, không thể như vậy, lực lượng của ta còn kém hơn nàng rất nhiều, nàng nhất định không có chuyện gì, không có chuyện gì. Ta nhất định phải tiếp tục tìm, nhất định phải tìm thấy nàng".
Lại thêm vài lượt tìm tòi vẫn không thấy tung ảnh Linh Cơ đâu, Trần Nhược Tư rốt cuột hoàn toàn tuyệt vọng, trái tim cũng như vỡ vụn, một cơn đau như xé toàn thân lan tới. Cơn đau này cơ hồ truyền tới từng tế bào trên người hắn, từng bộ phận cơ thể như đều đau đớn vì Linh Cơ. Hắn bất lực quỳ trên đất, ngốc ngốc nhìn về một nơi vô định, ánh mắt lúc này chỉ nhìn thấy huyễn giác, tư tưởng cũng chìm đắm vào dĩ vãng vui vẻ cùng Linh Cơ.