Nghe Nhậm Kiệt nói là một chuyện, khi nhìn thấy Nhậm Kiệt trị liệu lại là một chuyện. Nhiều năm qua, Nhậm Thiên Tung đã thử rất nhiều phương pháp, mời nhiều người chữa trị. Nhưng lần này nhìn Nhậm Kiệt trị liệu, hắn càng nhìn càng sợ, càng nhìn càng chấn kinh, càng nhìn càng kích động.
Không nhanh không chậm lại nắm giữ hết thảy, vốn mỗi lần Phượng nhi đều phải trải qua đau khổ, hiện tại chỉ cần vừa có phản ứng là bị trấn áp liền.
Cho dù lúc này trận pháp bạo phát, hắn cũng có thể dùng chân khí đánh nhốt vào biến ảo, khiến cỗ lực lượng kia tan rã.
Lục gia Nhậm Thiên Tung cả đời chỉ phục một người, đó chính là đại ca hắn, phụ thân Nhậm Kiệt Nhậm Thiên Hành, nhưng lúc này, Nhậm Thiên Tung không biết nói gì cho tốt, tên tiểu tử thúi này sao lại... Sao lại hiểu được những thứ này, hắn học được khi nào vậy?
Hơn nữa, hắn chẳng qua chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ tư, làm sao có thể tùy ý chân khí phóng ngoại vậy. Biến đổi trận pháp giống như Thần Thông Cảnh thi triển pháp lực vậy, quá khoa trương đi.
Trong lòng ngoài chấn kinh còn có kích động, bởi vì từ biểu hiện của Nhậm Kiệt, rốt cục hắn cũng thấy được cơ hội.
Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu chữa trị, hắn cũng không dám nắm chắc.
........ Từng chút cảm nhận cổ độc trong thân thể lục thẩm, Nhậm Kiệt từng chút một chữa trị, dần dần tổng hợp ra tình huống bên trong.
Sau đó Nhậm Kiệt để mập mạp cho lục thẩm phục dụng dược phẩm lần thức hai, hai người phối hợp ăn ý.
Thời gian dần qua, rốt cục cũng tới lúc cho uống giải dược, có một số phản ứng đã hoàn toàn biến mất. Cổ độc trong cơ thể lục thẩm rối như tơ vò, mà Nhậm Kiệt lúc này đã gỡ rối, phân ra từng cái một rồi.
- Ách... Ta...
Đúng lúc này, hai mắt nàng hé mở, không ngờ cất lời.
- Phượng nhi! Nhậm Thiên Tung kích động muốn tiến lên.
- Đừng nhúc nhích! Nhậm Kiệt đưa tay ngăn lại.
- Hô... Phiếu cơm lão đại, hẳn được rồi... Mập mạp lau mồ hôi, trên thực tế cả người đã ướt đẫm. Công việc này nhìn qua đơn giản, nhưng lại vô cùng phức tạp, hơi chút không cẩn thận là nguy to.
- Không đúng! Nhậm Kiệt thần thức vừa động, trực tiếp dò xét thân thể lục thẩm, phát hiện mọi thứ đang khôi phục, thậm chí ngay cả lực lượng trong cơ thể lục thẩm cũng từ từ hồi phục, lực lượng thật khổng lồ, giống như mùa xuân kéo tới, mặt đất sinh sôi vậy.
- Ông... Đúng lúc này, thần thức Nhậm Kiệt mơ hồ cảm nhận được một cỗ lực lượng khẽ chấn động, lập tức nhìn thấy bụng lục thẩm Vân Phượng Nhi nhô lên, giống như vật sống nhanh chóng tiến về phía đầu nàng.
- Bịch bịch bịch... Nhậm Kiệt hai tay biến hóa, điên cuồng đánh nhốt chân khí lên trên người nàng, phong bế lực lượng trong cơ thể lục thẩm.
- Không được, ta ngăn cản không được, là Cổ Vương, mẹ nó, quả nhiên đủ âm hiểm. Không ngờ lại uẩn dưỡng ra Cổ Vương, lục thúc, lập tức phong bế tất cả huyệt vị, tất cả huyết mạch ở vai lục thẩm...
Nhậm Kiệt chân khí cường hãn, Thần Thông Cảnh cũng khó sánh bằng, nhưng dù sao thực lực không cao, không thể ngăn cản được Cổ Vương.
Nhậm Thiên Tung biến sắc, lập tức phóng tới, lực lượng toàn thân ngưng tụ thành một chùm sáng, lập tức phong bế huyết mạch và huyệt vị trên người Vân Phượng Nhi.
- Mẹ nó, biết là sẽ có gì đó, không nghĩ tới là Cổ Vương...
Nhậm Kiệt cả người đẫm mồ hôi, vừa rồi nhìn như bình thản, nhưng mà lại tốn rất nhiều tâm huyết. Lấy ra Cửu Tinh Phượng Hàm Châu trực tiếp điểm ra. Cửu Tinh Phượng Hàm Châu đã sớm phân giải, bên trong có một giọt nước trong suốt chảy ra, chính là Thiên Huyền Hàn Tủy do Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ngưng tụ ra.
- Bịch, bịch! Nhậm Kiệt đánh nhốt Thiên Huyền Hàn Tủy vào người lục thẩm, phần dưới thân thể lập tức ngưng tụ một tầng bang mỏng, cả người cũng an tĩnh lại.
- Cổ độc, Cổ Vương, lại có người bồi dưỡng ra được Cổ Vương. Âm độc thật, trách không được tốn nhiều công sức như vậy. Thì ra lục thúc luôn cung cấp bổ phẩm cho Cổ Vương này. Mập mạp hoảng sợ, vẻ mặt căm hận.
Hành vi đánh nhốt Cổ Vương vào người nuôi dưỡng thật khiến người ta căm hận, không nghĩ tới lại phát sinh trước mặt mình, nghĩ tới không rét mà run.
- Làm sao bây giờ, ép ra hay là luyện nó? Nhậm Thiên Tung tự nhiên biết sự lợi hại của cổ độc, mà Cổ Vương hắn chỉ nghe nói qua, căn bản chưa từng thấy qua. Cho dù Cổ Vương vừa mới thành hình, cũng có thể sánh ngang với Âm Dương Cảnh, hơn nữa rất khó phòng bị, một ít Cổ Vương còn kinh thiên động địa hơn.
Nghĩ tới có một Cổ Vương sống trong người Phượng nhi, tim hắn đau nhói.
- Không được, hiện tại lực lượng của Cổ Vương đã xâm nhập vào cơ thể lục thẩm, cho nên liên quan tới nhiều thứ lắm. Trừ phi lục thúc ngươi đạt tới âm dương dung hợp, có được thần thông, pháp thuật Thái Cực mới thể luyện hóa nó mà không gây thương tổn cho lục thẩm. Nếu không, cho dù giết chết Cổ Vương này, lục thẩm cũng xảy ra chuyện. Nhậm Kiệt lập tức lắc đầu, cau mày.
Thái Cực Cảnh mới được, lục gia Nhậm Thiên Tung nghe vậy lại biến sắc, chỉ dùng ánh mắt mong đợi nhìn Nhậm Kiệt, bởi vì hắn không có biện pháp.
- Phiếu cơm lão đại, Thiên Huyền Hàn Tủy cũng chỉ có thể chống đỡ được 3 canh giờ, vì thế nhất quyết phải giải quyết trong 3 canh giờ.
Nhìn Thiên Huyền Hàn Tủy bao trùm Vân Phượng Nhi, mập mạp nói.
- Ừ! Nhậm Kiệt đáp lời, hiện tại hắn cũng đau đầu, nghĩ tới có cổ độc, có khả năng sẽ có cái này. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới lại là Cổ Vương, cổ độc chia thành rất nhiều loại, mạnh yếu không giống nhau, nhưng một khi Cổ Vương thành hình thì rất là kinh người, yếu nhất cũng là ngang ngửa với Âm Dương Cảnh.
Trên thực tế, căn bản rất khó khăn nuôi dưỡng ra Cổ Vương, nghe nói nó đã tuyệt tích, làm sao bây giờ lại xuất hiện.
Phải biết Cổ Vương Âm Dương Cảnh khác với Âm Dương Cảnh, thân thể nó cứng rắn như pháp bảo, tốc độ nhanh kinh người, chỉ tiếng kêu thôi cũng đủ để đòi mạng, hơn nữa Cổ Vương uy lực mạnh hơn. Loại Cổ Vương này cho dù thời cổ đại, mấy trăm năm cũng chưa chắc nuôi dưỡng ra được một con Cổ Vương, phải biết Cổ Vương thành niên tự nhiên đạt tới Thái Cực Cảnh, một số gần như là tồn tại nghịch thiên.
Nó nghịch thiên như thế, yêu cầu tự nhiên cũng nghịch thiên, hiện giờ xuất hiện trong người lục thẩm, so với mình nghĩ còn đáng sợ hơn.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới lúc trị liệu, mình rõ ràng cảm nhận được tình huống đặc biệt trong người lục thẩm.
- Bình thường tuyệt không thể dưỡng ra Cổ Vương, thân thể lục thẩm khác với người bình thường, dường như huyết mạch cũng khác...
Nhậm Kiệt vừa nghĩ, vừa nói.
- Không sai, lục thẩm ngươi, nàng...
Lục gia Nhậm Thiên Tung hơi do dự, nhưng nhìn Thiên Huyền Hàn Tủy đóng băng, lại nghĩ tới Cổ Vương chỉ cần hoạt động sẽ lấy mạng Vân Phượng Nhi, lập trức trầm giọng nói.
- Huyết mạch lục thẩm ngươi không phải của nhân loại, nàng có một nửa huyết mạch là Yêu tộc, hơn nữa còn là huyết mạch thượng cổ Yêu tộc. Nhưng nàng khác với đám hậu nhân đại yêu thú tu luyện hóa hình kia, bình thường nàng không có biến hóa, thậm chí huyết mạch cũng không thức tỉnh. Chuyện này trừ ta ra, trong Nhậm gia chỉ có phụ thân ngươi mới biết.
Phải biết, nhân yêu có cấm kỵ, cho nên lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong cũng lo lắng nhìn Nhậm Kiệt và mập mạp.
- Thì ra là thế, trách không được có người xuống tay âm độc như vậy, thì ra muốn mượn huyết mạch lục thẩm, trách không được có thể bồi dục ra Cổ Vương mạnh như vậy. Lục thúc, lực lượng lục thẩm có phải cũng không yếu không?
Nhậm Kiệt coi như không thấy, lục thúc và lục thẩm đã tới bước này rồi thì có gì mà phải sợ.
Thấy Nhậm Kiệt vẫn gọi Vân Phượng Nhi là lục thẩm, hơn nữa còn nghĩ biện pháp cứu chữa, tảng đá trong lòng Nhậm Thiên Tung cũng bỏ xuống, gật đầu nói:
- Không sai, lực lượng Phượng nhi cũng không yếu, năm đó nàng đã ngưng tụ dương hồn, còn mạnh hơn nhiều so với ta đấy.
Đối với thực lực lục thúc, Nhậm Kiệt cũng không hỏi tỉ mỉ, nhưng mà từ chỗ lão Đan Vương biết được, lục thúc cũng không phải đơn giản chỉ là Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn đỉnh phong.
- Vậy bây giờ chỉ có thể thế này.
Y suy nghĩ một chút rồi nó:
- Trước tiên nghĩ biện pháp dẫn động lực lượng của nàng, sau đó lợi dụng Cổ Vương chưa hoàn toàn thức tỉnh để nàng vận chuyển lực lượng, ta dùng huyết mạch và lực lượng của mình hòa tan Cổ Vương.
Muốn dùng ngoại lực diệt tận gốc Cổ Vương, trừ phi có thực lực Thái Cực Cảnh, nếu không căn bản không làm được. Nhưng dùng lực lượng trong cơ thể thì khác, bởi vì Cổ Vương sống nhờ trong cơ thể lục thẩm, còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, thiên ty vạn lũ còn có liên lạc, lục thẩm chỉ cần vận chuyển lực lượng áp chế, dần dần nắm thế chủ động.
Nhậm Thiên Tung cũng chỉ biết gật đầu, không dám có ý kiến.
Không nhanh không chậm lại nắm giữ hết thảy, vốn mỗi lần Phượng nhi đều phải trải qua đau khổ, hiện tại chỉ cần vừa có phản ứng là bị trấn áp liền.
Cho dù lúc này trận pháp bạo phát, hắn cũng có thể dùng chân khí đánh nhốt vào biến ảo, khiến cỗ lực lượng kia tan rã.
Lục gia Nhậm Thiên Tung cả đời chỉ phục một người, đó chính là đại ca hắn, phụ thân Nhậm Kiệt Nhậm Thiên Hành, nhưng lúc này, Nhậm Thiên Tung không biết nói gì cho tốt, tên tiểu tử thúi này sao lại... Sao lại hiểu được những thứ này, hắn học được khi nào vậy?
Hơn nữa, hắn chẳng qua chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ tư, làm sao có thể tùy ý chân khí phóng ngoại vậy. Biến đổi trận pháp giống như Thần Thông Cảnh thi triển pháp lực vậy, quá khoa trương đi.
Trong lòng ngoài chấn kinh còn có kích động, bởi vì từ biểu hiện của Nhậm Kiệt, rốt cục hắn cũng thấy được cơ hội.
Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu chữa trị, hắn cũng không dám nắm chắc.
........ Từng chút cảm nhận cổ độc trong thân thể lục thẩm, Nhậm Kiệt từng chút một chữa trị, dần dần tổng hợp ra tình huống bên trong.
Sau đó Nhậm Kiệt để mập mạp cho lục thẩm phục dụng dược phẩm lần thức hai, hai người phối hợp ăn ý.
Thời gian dần qua, rốt cục cũng tới lúc cho uống giải dược, có một số phản ứng đã hoàn toàn biến mất. Cổ độc trong cơ thể lục thẩm rối như tơ vò, mà Nhậm Kiệt lúc này đã gỡ rối, phân ra từng cái một rồi.
- Ách... Ta...
Đúng lúc này, hai mắt nàng hé mở, không ngờ cất lời.
- Phượng nhi! Nhậm Thiên Tung kích động muốn tiến lên.
- Đừng nhúc nhích! Nhậm Kiệt đưa tay ngăn lại.
- Hô... Phiếu cơm lão đại, hẳn được rồi... Mập mạp lau mồ hôi, trên thực tế cả người đã ướt đẫm. Công việc này nhìn qua đơn giản, nhưng lại vô cùng phức tạp, hơi chút không cẩn thận là nguy to.
- Không đúng! Nhậm Kiệt thần thức vừa động, trực tiếp dò xét thân thể lục thẩm, phát hiện mọi thứ đang khôi phục, thậm chí ngay cả lực lượng trong cơ thể lục thẩm cũng từ từ hồi phục, lực lượng thật khổng lồ, giống như mùa xuân kéo tới, mặt đất sinh sôi vậy.
- Ông... Đúng lúc này, thần thức Nhậm Kiệt mơ hồ cảm nhận được một cỗ lực lượng khẽ chấn động, lập tức nhìn thấy bụng lục thẩm Vân Phượng Nhi nhô lên, giống như vật sống nhanh chóng tiến về phía đầu nàng.
- Bịch bịch bịch... Nhậm Kiệt hai tay biến hóa, điên cuồng đánh nhốt chân khí lên trên người nàng, phong bế lực lượng trong cơ thể lục thẩm.
- Không được, ta ngăn cản không được, là Cổ Vương, mẹ nó, quả nhiên đủ âm hiểm. Không ngờ lại uẩn dưỡng ra Cổ Vương, lục thúc, lập tức phong bế tất cả huyệt vị, tất cả huyết mạch ở vai lục thẩm...
Nhậm Kiệt chân khí cường hãn, Thần Thông Cảnh cũng khó sánh bằng, nhưng dù sao thực lực không cao, không thể ngăn cản được Cổ Vương.
Nhậm Thiên Tung biến sắc, lập tức phóng tới, lực lượng toàn thân ngưng tụ thành một chùm sáng, lập tức phong bế huyết mạch và huyệt vị trên người Vân Phượng Nhi.
- Mẹ nó, biết là sẽ có gì đó, không nghĩ tới là Cổ Vương...
Nhậm Kiệt cả người đẫm mồ hôi, vừa rồi nhìn như bình thản, nhưng mà lại tốn rất nhiều tâm huyết. Lấy ra Cửu Tinh Phượng Hàm Châu trực tiếp điểm ra. Cửu Tinh Phượng Hàm Châu đã sớm phân giải, bên trong có một giọt nước trong suốt chảy ra, chính là Thiên Huyền Hàn Tủy do Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ngưng tụ ra.
- Bịch, bịch! Nhậm Kiệt đánh nhốt Thiên Huyền Hàn Tủy vào người lục thẩm, phần dưới thân thể lập tức ngưng tụ một tầng bang mỏng, cả người cũng an tĩnh lại.
- Cổ độc, Cổ Vương, lại có người bồi dưỡng ra được Cổ Vương. Âm độc thật, trách không được tốn nhiều công sức như vậy. Thì ra lục thúc luôn cung cấp bổ phẩm cho Cổ Vương này. Mập mạp hoảng sợ, vẻ mặt căm hận.
Hành vi đánh nhốt Cổ Vương vào người nuôi dưỡng thật khiến người ta căm hận, không nghĩ tới lại phát sinh trước mặt mình, nghĩ tới không rét mà run.
- Làm sao bây giờ, ép ra hay là luyện nó? Nhậm Thiên Tung tự nhiên biết sự lợi hại của cổ độc, mà Cổ Vương hắn chỉ nghe nói qua, căn bản chưa từng thấy qua. Cho dù Cổ Vương vừa mới thành hình, cũng có thể sánh ngang với Âm Dương Cảnh, hơn nữa rất khó phòng bị, một ít Cổ Vương còn kinh thiên động địa hơn.
Nghĩ tới có một Cổ Vương sống trong người Phượng nhi, tim hắn đau nhói.
- Không được, hiện tại lực lượng của Cổ Vương đã xâm nhập vào cơ thể lục thẩm, cho nên liên quan tới nhiều thứ lắm. Trừ phi lục thúc ngươi đạt tới âm dương dung hợp, có được thần thông, pháp thuật Thái Cực mới thể luyện hóa nó mà không gây thương tổn cho lục thẩm. Nếu không, cho dù giết chết Cổ Vương này, lục thẩm cũng xảy ra chuyện. Nhậm Kiệt lập tức lắc đầu, cau mày.
Thái Cực Cảnh mới được, lục gia Nhậm Thiên Tung nghe vậy lại biến sắc, chỉ dùng ánh mắt mong đợi nhìn Nhậm Kiệt, bởi vì hắn không có biện pháp.
- Phiếu cơm lão đại, Thiên Huyền Hàn Tủy cũng chỉ có thể chống đỡ được 3 canh giờ, vì thế nhất quyết phải giải quyết trong 3 canh giờ.
Nhìn Thiên Huyền Hàn Tủy bao trùm Vân Phượng Nhi, mập mạp nói.
- Ừ! Nhậm Kiệt đáp lời, hiện tại hắn cũng đau đầu, nghĩ tới có cổ độc, có khả năng sẽ có cái này. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới lại là Cổ Vương, cổ độc chia thành rất nhiều loại, mạnh yếu không giống nhau, nhưng một khi Cổ Vương thành hình thì rất là kinh người, yếu nhất cũng là ngang ngửa với Âm Dương Cảnh.
Trên thực tế, căn bản rất khó khăn nuôi dưỡng ra Cổ Vương, nghe nói nó đã tuyệt tích, làm sao bây giờ lại xuất hiện.
Phải biết Cổ Vương Âm Dương Cảnh khác với Âm Dương Cảnh, thân thể nó cứng rắn như pháp bảo, tốc độ nhanh kinh người, chỉ tiếng kêu thôi cũng đủ để đòi mạng, hơn nữa Cổ Vương uy lực mạnh hơn. Loại Cổ Vương này cho dù thời cổ đại, mấy trăm năm cũng chưa chắc nuôi dưỡng ra được một con Cổ Vương, phải biết Cổ Vương thành niên tự nhiên đạt tới Thái Cực Cảnh, một số gần như là tồn tại nghịch thiên.
Nó nghịch thiên như thế, yêu cầu tự nhiên cũng nghịch thiên, hiện giờ xuất hiện trong người lục thẩm, so với mình nghĩ còn đáng sợ hơn.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới lúc trị liệu, mình rõ ràng cảm nhận được tình huống đặc biệt trong người lục thẩm.
- Bình thường tuyệt không thể dưỡng ra Cổ Vương, thân thể lục thẩm khác với người bình thường, dường như huyết mạch cũng khác...
Nhậm Kiệt vừa nghĩ, vừa nói.
- Không sai, lục thẩm ngươi, nàng...
Lục gia Nhậm Thiên Tung hơi do dự, nhưng nhìn Thiên Huyền Hàn Tủy đóng băng, lại nghĩ tới Cổ Vương chỉ cần hoạt động sẽ lấy mạng Vân Phượng Nhi, lập trức trầm giọng nói.
- Huyết mạch lục thẩm ngươi không phải của nhân loại, nàng có một nửa huyết mạch là Yêu tộc, hơn nữa còn là huyết mạch thượng cổ Yêu tộc. Nhưng nàng khác với đám hậu nhân đại yêu thú tu luyện hóa hình kia, bình thường nàng không có biến hóa, thậm chí huyết mạch cũng không thức tỉnh. Chuyện này trừ ta ra, trong Nhậm gia chỉ có phụ thân ngươi mới biết.
Phải biết, nhân yêu có cấm kỵ, cho nên lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong cũng lo lắng nhìn Nhậm Kiệt và mập mạp.
- Thì ra là thế, trách không được có người xuống tay âm độc như vậy, thì ra muốn mượn huyết mạch lục thẩm, trách không được có thể bồi dục ra Cổ Vương mạnh như vậy. Lục thúc, lực lượng lục thẩm có phải cũng không yếu không?
Nhậm Kiệt coi như không thấy, lục thúc và lục thẩm đã tới bước này rồi thì có gì mà phải sợ.
Thấy Nhậm Kiệt vẫn gọi Vân Phượng Nhi là lục thẩm, hơn nữa còn nghĩ biện pháp cứu chữa, tảng đá trong lòng Nhậm Thiên Tung cũng bỏ xuống, gật đầu nói:
- Không sai, lực lượng Phượng nhi cũng không yếu, năm đó nàng đã ngưng tụ dương hồn, còn mạnh hơn nhiều so với ta đấy.
Đối với thực lực lục thúc, Nhậm Kiệt cũng không hỏi tỉ mỉ, nhưng mà từ chỗ lão Đan Vương biết được, lục thúc cũng không phải đơn giản chỉ là Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn đỉnh phong.
- Vậy bây giờ chỉ có thể thế này.
Y suy nghĩ một chút rồi nó:
- Trước tiên nghĩ biện pháp dẫn động lực lượng của nàng, sau đó lợi dụng Cổ Vương chưa hoàn toàn thức tỉnh để nàng vận chuyển lực lượng, ta dùng huyết mạch và lực lượng của mình hòa tan Cổ Vương.
Muốn dùng ngoại lực diệt tận gốc Cổ Vương, trừ phi có thực lực Thái Cực Cảnh, nếu không căn bản không làm được. Nhưng dùng lực lượng trong cơ thể thì khác, bởi vì Cổ Vương sống nhờ trong cơ thể lục thẩm, còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, thiên ty vạn lũ còn có liên lạc, lục thẩm chỉ cần vận chuyển lực lượng áp chế, dần dần nắm thế chủ động.
Nhậm Thiên Tung cũng chỉ biết gật đầu, không dám có ý kiến.