Văn Thi Ngữ ôm Cổ Tiểu Bảo vẫn ngủ ngon lành nhiều ngày, may mà đến cảnh giới như nàng dù không ăn uống cũng chẳng sao, chỉ là nhìn Cổ Tiểu Bảo, lại nhìn người mặt nạ cười đã hấp thu xong tia sét trong mười mấy ngày qua, thương thế nhìn có vẻ khôi phục, bản thân Văn Thi Ngữ lại cảm thấy rất kỳ quái.
Cảm giác này, tựa như người vợ ôm đứa nhỏ ngủ say, vừa dỗ đứa nhỏ vừa nhìn chồng mình mệt mỏi đang đi vào giấc ngủ....
Bỗng lắc đầu thật mạnh, mình đang nghĩ cái gì.
Mình sao vậy, lực lượng vì bất ngờ đột phá còn không nói, cảnh giới vượt qua trước kia, theo lý thuyết tâm phải phẳng lặng, sao mấy ngày nay cứ tự dưng nghĩ lung tung.
- Hư hư... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo đột nhiên thút thít, làm cho Văn Thi Ngữ đang hỗn loạn bỗng tỉnh táo lại.
- Tiểu Bảo.... tỉnh lại, Tiểu Bảo... Nhìn Cổ Tiểu Bảo nhắm mắt vẫn thút thít, nước mắt không ngừng, Văn Thi Ngữ cũng không khỏi đau lòng.
Lúc này trên người Cổ Tiểu Bảo đã có quần áo đơn giản do nàng làm, dùng chút quần áo trong nhẫn trữ vật của nàng sửa thành. Tuy rằng Văn Thi Ngữ mới lần đầu làm chuyện này, nhưng cũng không tệ. Có điều đa số quần áo của nàng là màu trắng, khoác một bộ đồ lót trắng lên người Cổ Tiểu Bảo như than đen, thật là quá khác lạ.
Mà ôm Cổ Tiểu Bảo nhiều ngày, lúc này Cổ Tiểu Bảo đột nhiên nức nở, Văn Thi Ngữ cũng không khỏi bỗng nhiên khó chịu.
- Gia gia... trả gia gia cho ta... Cổ Tiểu Bảo cuối cùng mở mắt, phát hiện không phải là gia gia, nước mắt lại rớt ra.
Cổ Tiểu Bảo vừa khóc, làm Văn Thi Ngữ khó chịu không thôi, nhưng dù sao nàng cũng là gái lớn, không biết phải dỗ dành thế nào, nhớ tới cuối cùng Nhậm Kiệt đưa cho chiếc khóa, vội nhét vào tay Cổ Tiểu Bảo.
- Oa... Kết quả lại càng làm Cổ Tiểu Bảo khóc đến kinh thiên động địa.
Văn Thi Ngữ toát hết mồ hôi, nóng vội đi vòng quanh, không biết phải làm thế nào, không ngờ lại càng nghiêm trọng hơn, nàng cũng càng hoảng loạn.
Nếu lúc này để cho người ta thấy đường đường Cầm Tiên Tử, luôn như tiên tử ở Đông Hoang hay Ngọc Kinh Thành, lúc này lại vì một đứa trẻ mà làm cho toát hết mồ hôi, chỉ sợ phải tắt tiếng. Lúc này Văn Thi Ngữ là Âm Dương Cảnh dương hồn, càng có lực thần hồn, bây giờ lại không biết nên làm thế nào...
- Bé đừng khóc... làm sao đây....
Trong khi Văn Thi Ngữ cảm thấy đầu muốn nổ tung, đột nhiên có tiếng nói từ sau vang lên. - Bỏ nó xuống.
- A! Văn Thi Ngữ quay đầu lại, nhìn thấy không biết lúc nào mà người mặt nạ cười đã đứng đằng sau, đã thay quần áo.
- Nhưng nó còn đang khóc... hơn nữa đau thương như thế... Văn Thi Ngữ không yên nhìn Nhậm Kiệt.
- Để xuống đi. Nhậm Kiệt nói lại lần nữa.
Bây giờ Văn Thi Ngữ thật không có cách nào, hơn nữa người này là sư phụ của Cổ Tiểu Bảo, vì thế nàng chầm chậm đặt Cổ Tiểu Bảo tới trước mặt Nhậm Kiệt.
- Gia gia... gia gia... Trong tay Cổ Tiểu Bảo cầm khóa trường mệnh mà Nhậm Kiệt dùng thân thể gia gia hắn luyện thành, khóc thảm thiết.
Oành...
Đột nhiên, làm cho Văn Thi Ngữ hoàn toàn không ngờ, là người mặt nạ cười này bất ngờ ra tay, một quyền nện mạnh vào mặt Cổ Tiểu Bảo chỉ mới có 5 tuổi, trong lúc hắn còn không kịp phản ứng, đánh bay Cổ Tiểu Bảo văng ra như sao băng.
Oành....
Bay thẳng ra mấy cây số, đụng vào quả núi nhỏ, cả người đập vào núi.
- A... Văn Thi Ngữ không khỏi kinh hô, nóng vội: - Ngươi... muốn làm gì?
Văn Thi Ngữ làm sao cũng không ngờ lại thế này, nàng biết rõ người mặt nạ cười mạnh cỡ nào, một quyền mạnh như thế, hắn muốn làm gì, chẳng lẽ hắn muốn giết đứa nhỏ này sao?
Điên, tên này điên rồi.
Ôm Cổ Tiểu Bảo hơn 20 ngày, còn làm quần áo cho nó, Văn Thi Ngữ bây giờ tựa như gà mẹ xù lông bảo vệ gà con, giận dữ muốn xông lên ngăn cản người mặt nạ cười.
Đáng tiếc tốc độ của nàng kém xa Nhậm Kiệt, nàng vừa động là Nhậm Kiệt đã lao ra xa, nháy mắt đến trên ngọn núi. Lúc này Nhậm Kiệt khống chế lực thần hồn, bên ngoài người xuất hiện một tầng ảo giác, lúc này Nhậm Kiệt tựa như Hắc Thần Đại Quân tập kích Cổ Thôn giết chết Cổ Côn.
- Giết gia gia ngươi thì sao, bây giờ còn muốn giết ngươi, có bản lĩnh thì ngươi báo thù đi! Bắt chước giọng người áo đen, truyền vào tai Cổ Tiểu Bảo.
- A... Oành... Rầm rầm... Nghe giọng nói này, nhìn kẻ đó, Cổ Tiểu Bảo liền gầm lên, lập tức bùng nổ lao ra khỏi núi. Tuy rằng Cổ Tiểu Bảo nhỏ con, nhưng lúc này lực lượng khủng bố kinh người, ầm ầm lao về phía Nhậm Kiệt, nắm tay nho nhỏ lại bùng nổ lực lượng khủng bố khó tưởng tượng.
Nơi nắm đấm đi qua, không khí vỡ vụn, tựa như nổ nát, đánh xuyên không gian.
Oành... Hai tay Nhậm Kiệt chống đỡ, lực lượng mạnh mẽ chấn đến Nhậm Kiệt bay ra sau, lùi lại mười mấy dặm mới dừng lại.
Đệch! Nhậm Kiệt vung vẫy tay, ngay cả hôm nay hắn hấp thu một phần lôi kiếp, rèn luyện thân thể đến Thái Cực Cảnh tầng thứ chín, cũng phải cảm thấy đau đớn.
Nhậm Kiệt tự nhiên không phải tùy tiện ra tay, hắn đã tra xét qua, tiểu tử này tập thành tổ phù, tuy rằng không thể hoàn toàn khống chế tổ phù, nhưng bởi Thủy Phi Tường hỗ trợ, lực lượng đã đạt đến Thái Cực Cảnh. Cộng thêm truyền thừa sau đó, lôi kiếp tẩy rửa, thân thể Cổ Tiểu Bảo đạt tới chừng Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, lực lượng cũng thế.
Cho nên Nhậm Kiệt sẽ không coi hắn thành đứa nhỏ 5 tuổi, lực lượng trình độ này, ngay cả Nhậm Kiệt không dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cũng không dễ dàng giết được, cho nên Nhậm Kiệt mới làm như thế.
- Trả gia gia cho ta, ta muốn giết ngươi... Gầm lên, Cổ Tiểu Bảo lại xông lên.
Nắm đấm không có quy tắc, lại kéo theo lực lượng khủng bố đến cực hạn, lần này Nhậm Kiệt tránh né, nhưng lực lượng nện xuống mặt đất, mấy cây số xung quanh ầm ầm sụp đổ, cả trăm dặm chấn động như có động đất.
Tiếp theo Nhậm Kiệt cũng không khách khí, không dùng lực thần hồn, chỉ dùng thân thể đánh với Cổ Tiểu Bảo.
Oành... Ầm ầm...
Thỉnh thoảng liền thấy một cái bóng nhỏ nhắn văng ra như thiên thạch, sau đó lại xông lên, đụng Nhậm Kiệt vào một đỉnh núi.
Mà trăm dặm xung quanh, bị bọn họ đánh cho tan tành.
Văn Thi Ngữ ở một bên đã sớm tròn mắt, nếu không phải Nhậm Kiệt tránh né chỗ này, nàng dính phải một chút sẽ trọng thương.
Quá khủng bố, đây là đứa bé 5 tuổi mà nàng ôm ngủ ngon lành suốt 20 ngày qua?
Là đứa trẻ 5 tuổi khóc thảm thiết đó sao?
Nó chỉ mới 5 tuổi, thế này thật quá khủng bố đi chứ.
Từ nhỏ Văn Thi Ngữ sinh ở Văn gia, ở Cửu Âm Tông có sư phụ cấp bậc lão tổ truyền dạy, không phải hạng chưa thấy sự đời, nhưng lúc này nàng cảm thấy câm lặng.
Bởi vì cảnh tượng này, quá... quá không thể tưởng tượng.
Thái Cực Cảnh 5 tuổi, còn không phải mới vào Thái Cực Cảnh, đây là chuyện gì, ngay cả chính nàng tận mắt thấy, cũng cảm thấy không thể tin nổi, càng không phải nói truyền ra cũng không ai tin.
Đến lúc này, Văn Thi Ngữ cũng hiểu ý của người mặt nạ cười, Cổ Tiểu Bảo bởi vì gia gia qua đời mà chìm trong bi thương, nếu không tìm cách phát tiết ra, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề.
Tuy rằng Văn Thi Ngữ không biết phải làm sao, nhưng Cổ Tiểu Bảo mạnh mẽ như vậy, trận chiến này quả thật có thể làm nó phát tiết ra.
- Lên đi, giống như đàn ông, không phải ngươi muốn bảo vệ Cổ Thôn, bảo vệ gia gia ngươi, đứng lên cho ta. Đánh hồi lâu, Cổ Tiểu Bảo bị đánh thật thảm, Văn Thi Ngữ nghe lời người mặt nạ cười, liền có xúc động muốn xông lên đánh tên này.
Nói thế nào đi nữa, Cổ Tiểu Bảo cũng là đứa bé 5 tuổi mà.
Người này cũng thật là, bình thường không được, còn nói đàn ông cái gì, nó chỉ là đứa trẻ 5 tuổi mà thôi.
Tuy rằng đã biết Cổ Tiểu Bảo mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ thông được, cảm giác như nằm mơ. Nhưng nhìn Nhậm Kiệt đối với Cổ Tiểu Bảo như vậy, Văn Thi Ngữ vẫn cảm thấy người này có khuynh hướng ngược đãi trẻ em.
- A... Lại gầm lên, Cổ Tiểu Bảo xông lên tiếp.
Chiến đấu đánh một ngày đêm, cuối cùng Cổ Tiểu Bảo bị Nhậm Kiệt đánh cho mệt mỏi không dậy nổi, coi như mới ngừng lại.
- Sư... phụ... Cổ Tiểu Bảo nhìn Nhậm Kiệt từ từ hạ xuống, cuối cùng không khóc nữa, mà nhỏ giọng gọi sư phụ.
- Ừ! Có sư phụ đây! Nhậm Kiệt ngồi cạnh Cổ Tiểu Bảo, nghe được cuối cùng hắn mở miệng nói chuyện mà không khóc nữa, Nhậm Kiệt cũng thở phào.
- Sư phụ, Tiểu Bảo nhớ gia gia...
- Gia gia luôn luôn ở bên cạnh con, gia gia giao Tiểu Bảo cho sư phụ, sư phụ sẽ dạy Tiểu Bảo làm sao trở thành người đàn ông mạnh mẽ.
- Sư phụ, vốn Tiểu Bảo muốn trở nên lợi hại, rất lợi hại, sau đó bảo vệ gia gia, bảo vệ Cổ Thôn...
- Hiện tại con cũng cần trở nên mạnh mẽ, gia gia vẫn sẽ nhìn theo con, dù ngài đã rời khỏi thế gian này, nhưng ngài vẫn sẽ nhìn theo Tiểu Bảo. Huống chi sau này Tiểu Bảo còn phải bảo vệ người mình thích, bạn bè xung quanh, bảo vệ sư phụ nữa.
- Ưm, ưm... Cổ Tiểu Bảo không khỏi xiết chặt tay nhỏ, kiêng quyết nhìn Nhậm Kiệt: - Sư phụ, con sẽ bảo vệ ngài....
Phát tiết cỗ khó chịu bi thương đó, Nhậm Kiệt như tùy tiện, dần dần khơi thông, dẫn đường đúng đắn, Cổ Tiểu Bảo đã tốt lên nhiều. Nhậm Kiệt không tránh chuyện Cổ Côn bị giết, cũng không cố ý làm Cổ Tiểu Bảo chìm trong thù hận, đương nhiên, vẫn để Cổ Tiểu Bảo một hy vọng nhỏ, cho hắn thành người đàn ông mạnh mẽ, bảo vệ người cạnh mình.
Nhưng nhìn Cổ Tiểu Bảo, đứa bé 5 tuổi đã có thành tựu cỡ này, ngay cả thượng cổ trong truyền thuyết kia, thậm chí hồng hoang có Cổ Thần tồn tại cũng là chuyện khủng bố.
Ngẫm lại khi gặp đứa nhỏ này, nhìn hắn nói phải càng thêm mạnh hơn, Nhậm Kiệt cũng thật mong chờ. Nếu tự mình dạy một thời gian, chờ vài năm sau nó còn chưa đến 10 tuổi, lại có thực lực cấp bậc lão tổ, thậm chí lão tổ ngàn tuổi, nhất định có thể hù chết cả đám người. Nghĩ vậy, Nhậm Kiệt không nhịn được cười.
- Sư phụ tỷ tỷ kia tới kìa, a... Không đúng, sư phụ, có phải con nên gọi là sư nương? Đứa nhỏ, tuy rằng vẫn còn đang tưởng nhớ, một khi không còn đau thương thì khá hơn nhiều, nói chuyện một hồi với Nhậm Kiệt, bỗng thấy Văn Thi Ngữ từ xa bay đến, vội nhỏ giọng thần bí hỏi Nhậm Kiệt.
Cảm giác này, tựa như người vợ ôm đứa nhỏ ngủ say, vừa dỗ đứa nhỏ vừa nhìn chồng mình mệt mỏi đang đi vào giấc ngủ....
Bỗng lắc đầu thật mạnh, mình đang nghĩ cái gì.
Mình sao vậy, lực lượng vì bất ngờ đột phá còn không nói, cảnh giới vượt qua trước kia, theo lý thuyết tâm phải phẳng lặng, sao mấy ngày nay cứ tự dưng nghĩ lung tung.
- Hư hư... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo đột nhiên thút thít, làm cho Văn Thi Ngữ đang hỗn loạn bỗng tỉnh táo lại.
- Tiểu Bảo.... tỉnh lại, Tiểu Bảo... Nhìn Cổ Tiểu Bảo nhắm mắt vẫn thút thít, nước mắt không ngừng, Văn Thi Ngữ cũng không khỏi đau lòng.
Lúc này trên người Cổ Tiểu Bảo đã có quần áo đơn giản do nàng làm, dùng chút quần áo trong nhẫn trữ vật của nàng sửa thành. Tuy rằng Văn Thi Ngữ mới lần đầu làm chuyện này, nhưng cũng không tệ. Có điều đa số quần áo của nàng là màu trắng, khoác một bộ đồ lót trắng lên người Cổ Tiểu Bảo như than đen, thật là quá khác lạ.
Mà ôm Cổ Tiểu Bảo nhiều ngày, lúc này Cổ Tiểu Bảo đột nhiên nức nở, Văn Thi Ngữ cũng không khỏi bỗng nhiên khó chịu.
- Gia gia... trả gia gia cho ta... Cổ Tiểu Bảo cuối cùng mở mắt, phát hiện không phải là gia gia, nước mắt lại rớt ra.
Cổ Tiểu Bảo vừa khóc, làm Văn Thi Ngữ khó chịu không thôi, nhưng dù sao nàng cũng là gái lớn, không biết phải dỗ dành thế nào, nhớ tới cuối cùng Nhậm Kiệt đưa cho chiếc khóa, vội nhét vào tay Cổ Tiểu Bảo.
- Oa... Kết quả lại càng làm Cổ Tiểu Bảo khóc đến kinh thiên động địa.
Văn Thi Ngữ toát hết mồ hôi, nóng vội đi vòng quanh, không biết phải làm thế nào, không ngờ lại càng nghiêm trọng hơn, nàng cũng càng hoảng loạn.
Nếu lúc này để cho người ta thấy đường đường Cầm Tiên Tử, luôn như tiên tử ở Đông Hoang hay Ngọc Kinh Thành, lúc này lại vì một đứa trẻ mà làm cho toát hết mồ hôi, chỉ sợ phải tắt tiếng. Lúc này Văn Thi Ngữ là Âm Dương Cảnh dương hồn, càng có lực thần hồn, bây giờ lại không biết nên làm thế nào...
- Bé đừng khóc... làm sao đây....
Trong khi Văn Thi Ngữ cảm thấy đầu muốn nổ tung, đột nhiên có tiếng nói từ sau vang lên. - Bỏ nó xuống.
- A! Văn Thi Ngữ quay đầu lại, nhìn thấy không biết lúc nào mà người mặt nạ cười đã đứng đằng sau, đã thay quần áo.
- Nhưng nó còn đang khóc... hơn nữa đau thương như thế... Văn Thi Ngữ không yên nhìn Nhậm Kiệt.
- Để xuống đi. Nhậm Kiệt nói lại lần nữa.
Bây giờ Văn Thi Ngữ thật không có cách nào, hơn nữa người này là sư phụ của Cổ Tiểu Bảo, vì thế nàng chầm chậm đặt Cổ Tiểu Bảo tới trước mặt Nhậm Kiệt.
- Gia gia... gia gia... Trong tay Cổ Tiểu Bảo cầm khóa trường mệnh mà Nhậm Kiệt dùng thân thể gia gia hắn luyện thành, khóc thảm thiết.
Oành...
Đột nhiên, làm cho Văn Thi Ngữ hoàn toàn không ngờ, là người mặt nạ cười này bất ngờ ra tay, một quyền nện mạnh vào mặt Cổ Tiểu Bảo chỉ mới có 5 tuổi, trong lúc hắn còn không kịp phản ứng, đánh bay Cổ Tiểu Bảo văng ra như sao băng.
Oành....
Bay thẳng ra mấy cây số, đụng vào quả núi nhỏ, cả người đập vào núi.
- A... Văn Thi Ngữ không khỏi kinh hô, nóng vội: - Ngươi... muốn làm gì?
Văn Thi Ngữ làm sao cũng không ngờ lại thế này, nàng biết rõ người mặt nạ cười mạnh cỡ nào, một quyền mạnh như thế, hắn muốn làm gì, chẳng lẽ hắn muốn giết đứa nhỏ này sao?
Điên, tên này điên rồi.
Ôm Cổ Tiểu Bảo hơn 20 ngày, còn làm quần áo cho nó, Văn Thi Ngữ bây giờ tựa như gà mẹ xù lông bảo vệ gà con, giận dữ muốn xông lên ngăn cản người mặt nạ cười.
Đáng tiếc tốc độ của nàng kém xa Nhậm Kiệt, nàng vừa động là Nhậm Kiệt đã lao ra xa, nháy mắt đến trên ngọn núi. Lúc này Nhậm Kiệt khống chế lực thần hồn, bên ngoài người xuất hiện một tầng ảo giác, lúc này Nhậm Kiệt tựa như Hắc Thần Đại Quân tập kích Cổ Thôn giết chết Cổ Côn.
- Giết gia gia ngươi thì sao, bây giờ còn muốn giết ngươi, có bản lĩnh thì ngươi báo thù đi! Bắt chước giọng người áo đen, truyền vào tai Cổ Tiểu Bảo.
- A... Oành... Rầm rầm... Nghe giọng nói này, nhìn kẻ đó, Cổ Tiểu Bảo liền gầm lên, lập tức bùng nổ lao ra khỏi núi. Tuy rằng Cổ Tiểu Bảo nhỏ con, nhưng lúc này lực lượng khủng bố kinh người, ầm ầm lao về phía Nhậm Kiệt, nắm tay nho nhỏ lại bùng nổ lực lượng khủng bố khó tưởng tượng.
Nơi nắm đấm đi qua, không khí vỡ vụn, tựa như nổ nát, đánh xuyên không gian.
Oành... Hai tay Nhậm Kiệt chống đỡ, lực lượng mạnh mẽ chấn đến Nhậm Kiệt bay ra sau, lùi lại mười mấy dặm mới dừng lại.
Đệch! Nhậm Kiệt vung vẫy tay, ngay cả hôm nay hắn hấp thu một phần lôi kiếp, rèn luyện thân thể đến Thái Cực Cảnh tầng thứ chín, cũng phải cảm thấy đau đớn.
Nhậm Kiệt tự nhiên không phải tùy tiện ra tay, hắn đã tra xét qua, tiểu tử này tập thành tổ phù, tuy rằng không thể hoàn toàn khống chế tổ phù, nhưng bởi Thủy Phi Tường hỗ trợ, lực lượng đã đạt đến Thái Cực Cảnh. Cộng thêm truyền thừa sau đó, lôi kiếp tẩy rửa, thân thể Cổ Tiểu Bảo đạt tới chừng Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, lực lượng cũng thế.
Cho nên Nhậm Kiệt sẽ không coi hắn thành đứa nhỏ 5 tuổi, lực lượng trình độ này, ngay cả Nhậm Kiệt không dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cũng không dễ dàng giết được, cho nên Nhậm Kiệt mới làm như thế.
- Trả gia gia cho ta, ta muốn giết ngươi... Gầm lên, Cổ Tiểu Bảo lại xông lên.
Nắm đấm không có quy tắc, lại kéo theo lực lượng khủng bố đến cực hạn, lần này Nhậm Kiệt tránh né, nhưng lực lượng nện xuống mặt đất, mấy cây số xung quanh ầm ầm sụp đổ, cả trăm dặm chấn động như có động đất.
Tiếp theo Nhậm Kiệt cũng không khách khí, không dùng lực thần hồn, chỉ dùng thân thể đánh với Cổ Tiểu Bảo.
Oành... Ầm ầm...
Thỉnh thoảng liền thấy một cái bóng nhỏ nhắn văng ra như thiên thạch, sau đó lại xông lên, đụng Nhậm Kiệt vào một đỉnh núi.
Mà trăm dặm xung quanh, bị bọn họ đánh cho tan tành.
Văn Thi Ngữ ở một bên đã sớm tròn mắt, nếu không phải Nhậm Kiệt tránh né chỗ này, nàng dính phải một chút sẽ trọng thương.
Quá khủng bố, đây là đứa bé 5 tuổi mà nàng ôm ngủ ngon lành suốt 20 ngày qua?
Là đứa trẻ 5 tuổi khóc thảm thiết đó sao?
Nó chỉ mới 5 tuổi, thế này thật quá khủng bố đi chứ.
Từ nhỏ Văn Thi Ngữ sinh ở Văn gia, ở Cửu Âm Tông có sư phụ cấp bậc lão tổ truyền dạy, không phải hạng chưa thấy sự đời, nhưng lúc này nàng cảm thấy câm lặng.
Bởi vì cảnh tượng này, quá... quá không thể tưởng tượng.
Thái Cực Cảnh 5 tuổi, còn không phải mới vào Thái Cực Cảnh, đây là chuyện gì, ngay cả chính nàng tận mắt thấy, cũng cảm thấy không thể tin nổi, càng không phải nói truyền ra cũng không ai tin.
Đến lúc này, Văn Thi Ngữ cũng hiểu ý của người mặt nạ cười, Cổ Tiểu Bảo bởi vì gia gia qua đời mà chìm trong bi thương, nếu không tìm cách phát tiết ra, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề.
Tuy rằng Văn Thi Ngữ không biết phải làm sao, nhưng Cổ Tiểu Bảo mạnh mẽ như vậy, trận chiến này quả thật có thể làm nó phát tiết ra.
- Lên đi, giống như đàn ông, không phải ngươi muốn bảo vệ Cổ Thôn, bảo vệ gia gia ngươi, đứng lên cho ta. Đánh hồi lâu, Cổ Tiểu Bảo bị đánh thật thảm, Văn Thi Ngữ nghe lời người mặt nạ cười, liền có xúc động muốn xông lên đánh tên này.
Nói thế nào đi nữa, Cổ Tiểu Bảo cũng là đứa bé 5 tuổi mà.
Người này cũng thật là, bình thường không được, còn nói đàn ông cái gì, nó chỉ là đứa trẻ 5 tuổi mà thôi.
Tuy rằng đã biết Cổ Tiểu Bảo mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ thông được, cảm giác như nằm mơ. Nhưng nhìn Nhậm Kiệt đối với Cổ Tiểu Bảo như vậy, Văn Thi Ngữ vẫn cảm thấy người này có khuynh hướng ngược đãi trẻ em.
- A... Lại gầm lên, Cổ Tiểu Bảo xông lên tiếp.
Chiến đấu đánh một ngày đêm, cuối cùng Cổ Tiểu Bảo bị Nhậm Kiệt đánh cho mệt mỏi không dậy nổi, coi như mới ngừng lại.
- Sư... phụ... Cổ Tiểu Bảo nhìn Nhậm Kiệt từ từ hạ xuống, cuối cùng không khóc nữa, mà nhỏ giọng gọi sư phụ.
- Ừ! Có sư phụ đây! Nhậm Kiệt ngồi cạnh Cổ Tiểu Bảo, nghe được cuối cùng hắn mở miệng nói chuyện mà không khóc nữa, Nhậm Kiệt cũng thở phào.
- Sư phụ, Tiểu Bảo nhớ gia gia...
- Gia gia luôn luôn ở bên cạnh con, gia gia giao Tiểu Bảo cho sư phụ, sư phụ sẽ dạy Tiểu Bảo làm sao trở thành người đàn ông mạnh mẽ.
- Sư phụ, vốn Tiểu Bảo muốn trở nên lợi hại, rất lợi hại, sau đó bảo vệ gia gia, bảo vệ Cổ Thôn...
- Hiện tại con cũng cần trở nên mạnh mẽ, gia gia vẫn sẽ nhìn theo con, dù ngài đã rời khỏi thế gian này, nhưng ngài vẫn sẽ nhìn theo Tiểu Bảo. Huống chi sau này Tiểu Bảo còn phải bảo vệ người mình thích, bạn bè xung quanh, bảo vệ sư phụ nữa.
- Ưm, ưm... Cổ Tiểu Bảo không khỏi xiết chặt tay nhỏ, kiêng quyết nhìn Nhậm Kiệt: - Sư phụ, con sẽ bảo vệ ngài....
Phát tiết cỗ khó chịu bi thương đó, Nhậm Kiệt như tùy tiện, dần dần khơi thông, dẫn đường đúng đắn, Cổ Tiểu Bảo đã tốt lên nhiều. Nhậm Kiệt không tránh chuyện Cổ Côn bị giết, cũng không cố ý làm Cổ Tiểu Bảo chìm trong thù hận, đương nhiên, vẫn để Cổ Tiểu Bảo một hy vọng nhỏ, cho hắn thành người đàn ông mạnh mẽ, bảo vệ người cạnh mình.
Nhưng nhìn Cổ Tiểu Bảo, đứa bé 5 tuổi đã có thành tựu cỡ này, ngay cả thượng cổ trong truyền thuyết kia, thậm chí hồng hoang có Cổ Thần tồn tại cũng là chuyện khủng bố.
Ngẫm lại khi gặp đứa nhỏ này, nhìn hắn nói phải càng thêm mạnh hơn, Nhậm Kiệt cũng thật mong chờ. Nếu tự mình dạy một thời gian, chờ vài năm sau nó còn chưa đến 10 tuổi, lại có thực lực cấp bậc lão tổ, thậm chí lão tổ ngàn tuổi, nhất định có thể hù chết cả đám người. Nghĩ vậy, Nhậm Kiệt không nhịn được cười.
- Sư phụ tỷ tỷ kia tới kìa, a... Không đúng, sư phụ, có phải con nên gọi là sư nương? Đứa nhỏ, tuy rằng vẫn còn đang tưởng nhớ, một khi không còn đau thương thì khá hơn nhiều, nói chuyện một hồi với Nhậm Kiệt, bỗng thấy Văn Thi Ngữ từ xa bay đến, vội nhỏ giọng thần bí hỏi Nhậm Kiệt.