Dù sao Cổ Tiểu Bảo cũng là đứa bé, cộng thêm lực lượng rất mạnh, nhưng không có thói quen sử dụng lực lượng, vẫn suy nghĩ theo trẻ con.
Tuy rằng Văn Thi Ngữ còn cách chỗ này mười mấy dặm, nhưng đến trình độ này, khẳng định phải dùng lực thần hồn tra xét, hơn nữa với tu vi của bọn họ, chỉ cần đạt tới Âm Dương Cảnh mà không có quấy nhiễu, nói nhỏ cỡ nào cũng nghe rõ được.
Tự nhiên Văn Thi Ngữ nghe được rõ ràng câu hỏi của hắn, không ngờ tiểu tử này lại hỏi thế, làm Văn Thi Ngữ không khỏi muốn đỏ mặt, nhưng không biểu hiện ra. Nháy mắt bay tới gần, chỉ nghĩ đứa nhỏ không hiểu chuyện, sư phụ sẽ nói cho nó biết.
- Ừm, con muốn gọi vậy cũng không sao. Nhậm Kiệt nghĩ lại, Văn Thi Ngữ là hôn thê của mình, trước đó vì không gặp mặt, cũng không tiện trực tiếp đồng ý. Hắn là đàn ông thì không sao, nhưng nếu gặp mặt không thích, bên cạnh còn có Đan Diệu và Vô Song, lỡ như Văn Dũng cố ý muốn an bài cũng không xong, cho nên khi đó hắn cũng không nói gì.
Nhưng sau đó đến Đông Hoang gặp Văn Thi Ngữ xảy ra chuyện, mình tự nhiên không thể khoanh tay mặc kệ, kết quả một đường cùng nhau xảy ra nhiều chuyện. Bây giờ ngẫm lại, đây là duyên phận, Nhậm Kiệt sẽ không cố ý cưỡng cầu chuyện tình cảm, nhưng nếu gặp được thì sẽ không đẩy ra.
Mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đã có duyên, gọi như vậy cũng không sao.
- A! Lúc này Văn Thi Ngữ chợt khựng lại giữa không trung, sau đó cố gắng ổn định lại, nhưng trong lòng lại không nén được bất ngờ chấn động.
Văn Thi Ngữ cũng cho là mình nghe nhầm, cái gì nói là gọi vậy cũng không thành vấn đề.
Vấn đề này rất lớn, nếu gọi như thế....
Người này... hắn... đầu óc hắn đang nghĩ gì, đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn cũng làm bừa theo.
- Sư nương, bên này! Ngay sau đó, Cổ Tiểu Bảo hưng phấn vẫy gọi nàng mau sang bên này.
Lần này càng làm Văn Thi Ngữ trở nên lúng túng, rốt cuộc là đi qua hay không. Nàng rất muốn đến xem Cổ Tiểu Bảo thế nào, hơn nữa quần áo nàng làm cho Cổ Tiểu Bảo cũng đã bị phá hủy, bây giờ Cổ Tiểu Bảo lại biến thành tên nhóc trần truồng.
Nếu mà đi qua....
- Đừng nghe sư phụ con nói lung tung, tỷ tỷ giúp bé làm mấy bộ quần áo nữa, dù còn nhỏ cũng không thể như vậy. Văn Thi Ngữ cuối cùng là Văn Thi Ngữ, vẫn tự nhiên đi qua, nhưng ánh mắt lại trừng Nhậm Kiệt, rồi nói với Cổ Tiểu Bảo.
- Không cần... không cần, cái này quá... quá gì đó. Sư nương, lát nữa chúng ta đi giết yêu thú, con biết dùng yêu thú làm quần áo, trước kia gia gia đã dạy Tiểu Bảo... Tuy rằng vừa nãy cực kỳ bi thương, nhưng sau đó tỉnh táo lại, Cổ Tiểu Bảo nhìn quần áo trên người mình, vội vàng lắc đầu lắc tay.
- Bảo là đừng gọi... Như vầy, gọi tỷ tỷ. Tuy rằng Văn Thi Ngữ đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng giờ nghe Cổ Tiểu Bảo lại gọi sư nương, nàng liền quẫn, mặt nóng lên, vội sửa lời.
- Sư phụ nói không thành vấn đề, vậy... con dạy sư nương tỷ tỷ... Cổ Tiểu Bảo đặt ngón tay lên miệng, nghiêm túc nói.
Văn Thi Ngữ càng không biết phải nói sao, lại sửa lời, nhưng lại lẩn quẩn trong đó. Huống gì Cổ Tiểu Bảo chỉ là đứa bé, vì vậy nàng hung hăng trừng Nhậm Kiệt, đường đường Cầm Tiên Tử lúc này lại phải bó tay.
Hơn nữa nàng rất tò mò, rốt cuộc người này làm sao, nói hắn muốn theo đuổi mình lại không giống, nhưng không tiếc là địch với Cửu Âm Tông cứu mình ra. Trước giờ mình bị hắn nói không chống đỡ được, lúc này lại đột nhiên như vậy, thật làm Văn Thi Ngữ không rõ ràng.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Tiểu Bảo còn biết làm áo da thú, sư phụ dẫn con đi đánh một con yêu thú lợi hại, chúng ta đi xem có Thiên Yêu Thú hay cấp bậc Vương giả hay không, xem Tiểu Bảo nhà xem chúng ta tự làm áo da thú.
Nhậm Kiệt lại hoàn toàn không để ý, cười khoát tay, nháy mắt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ầm ầm hiện ra dưới chân, lá cờ bay bay, bên trên chớp động tia sét, Lôi Long mơ hồ hiện lên, Hỏa Long Thủy Long ẩn hai bên, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trở nên khác thường, chờ bọn họ bay đi xa.
Tuy rằng Văn Thi Ngữ rất muốn hỏi tên đeo mặt nạ cười này sao lại nói vậy với đứa nhỏ, nhưng ngẫm lại đi tranh luận chuyện này thì quá xấu hổ, cuối cùng do dự mãi, cũng không nói.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Nhậm Kiệt tốn sức khơi thông tâm tình đứa nhỏ, hiện giờ tâm tình Cổ Tiểu Bảo đang tốt, nàng cũng vui vẻ. Nghĩ tới nghĩ lui, đứa nhỏ kêu lung tung cũng thôi, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ là được, không biết có phải vì ôm Cổ Tiểu Bảo liên tục 20 ngày, nàng có cảm giác như mẹ đối với Cổ Tiểu Bảo.
Còn Cổ Tiểu Bảo tựa như được tái sinh, làn da đen như lụa không đổi, nhưng hôm nay đạt đến Thái Cực Cảnh, người khác đã không nhìn ra dấu hiệu của hắn. Thậm chí không ai ngờ đứa nhỏ 5 tuổi này dưới tình huống không dùng lực lượng tổ phù đã có lực lượng mạnh như Thái Cực Cảnh, thậm chí không bao lâu nữa sẽ có thể sánh với cấp lão tổ.
Đương nhiên, Nhậm Kiệt hiểu rõ, đây là chỉ là lực lượng đơn thuần, chân chính thực chiến thì Cổ Tiểu Bảo kém xa. Người Thái Cực Cảnh đến đây là có thể giết hắn, sở dĩ Nhậm Kiệt muốn dẫn hắn đi đánh yêu thú, cũng là muốn hắn học được chiến đấu, vận dụng lực lượng.
Không nói hắn có được lực lượng mạnh mẽ, dù bên cạnh mình cũng có những tồn tại siêu cấp mạnh mẽ, nếu không biết khống chế sử dụng lực lượng khổng lồ như vậy, sẽ là uy hiếp tới người bên cạnh, bởi vì lực lượng của Cổ Tiểu Bảo hiện tại quá mạnh mẽ.
Hơn nữa Nhậm Kiệt biết, lúc đó mình dựa vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, giúp hắn mạnh mẽ phong ấn tổ phù.
Nhưng sớm muộn gì tổ phù đó cũng sẽ thoát ra, Cổ Tiểu Bảo càng cần phải mau mạnh lên, bởi vì tổ phù đó rất đặc thù, hẳn là một vị Cổ Thần Cổ tộc sắp thành niên, tổ phù vừa xuất hiện, sẽ dẫn tới lôi kiếp.
Lần sau tổ phù lớn đến mức nhất định, sẽ không có khả năng phong ấn, càng cần bản thân Cổ Tiểu Bảo chống cự lôi kiếp.
Tuy rằng nhìn như Cổ Tiểu Bảo bây giờ có lực lượng Thái Cực Cảnh rất mạnh, nhưng lôi kiếp của Cổ Thần thành niên tựa như lão tổ ngàn tuổi, thậm chí càng khủng bố hơn. Làm cho Nhậm Kiệt buộc phải làm đứa trẻ 5 tuổi này càng thêm liều mạng tu luyện.
Bản thân Nhậm Kiệt trải qua dung hợp lực lượng lôi kiếp, cường độ thân thể đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ chín, lực thần hồn nửa bước Pháp Thần Cảnh. Làm cho Nhậm Kiệt lúc này đối đãi mọi thứ như nhìn xuống sinh linh, lực thần hồn vừa động, hùng hồn mênh mông.
Lúc này Nhậm Kiệt mơ hồ cảm nhận được, tại sao tồn tại Pháp Thần Cảnh được gọi là tồn tại chí tôn vô thượng.
Mà lực lượng của hắn chưa đến Thái Cực Cảnh, không khắc họa âm dương, tạo thành vòng thái cực đã chân chính dung hợp, cộng thêm một tia lôi lực, hiện tại Nhậm Kiệt muốn đột phá là chuyện dễ dàng.
Hắn đã giải quyết vấn đề âm dương dung hợp, về phần tâm kiếp, hắn đã có lực thần hồn Pháp Thần, còn tâm kiếp gì làm khó được hắn.
Chỉ là Nhậm Kiệt không muốn đột phá bây giờ, hắn phải chờ cơ hội, cần lực lượng khổng lồ chống đỡ đánh sâu lên.
Hơn nữa hiện tại không cần phải vội, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp, lực lượng của mình tăng lên toàn diện, làm hắn không lên Thái Cực Cảnh cũng không sợ cấp lão tổ. Nhậm Kiệt biết, trước khi tìm được cơ hội đột phá, không có khả năng lớn đi thêm nữa, vừa lúc Cổ Tiểu Bảo xuất hiện, Nhậm Kiệt liền định chạy về. Bởi vì hắn một đường đi quá xa, ngẫm lại tiểu nha đầu Đan Diệu cũng không thể đi xa như thế.
Trên đường mình tìm xem có manh mối của nàng không, vừa tôi luyện Cổ Tiểu Bảo.
Lúc này Nhậm Kiệt còn không biết, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương của hắn đã danh chấn Đông Hoang, thậm chí các thế lực cũng bắt đầu chú ý, bởi chưa từng xuất hiện Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả khủng bố như thế.
Mà thành tựu trận pháp của hắn càng làm những đại giáo vô thượng động lòng, truyền về sau, càng truyền thành sở dĩ hắn lợi hại như thế, là bởi đã vượt xa cảnh giới Tông sư trận pháp, đạt tới trình độ trong truyền thuyết. Tuy rằng tông môn vạn năm thậm chí đại giáo vô thượng đều biết tin tức xác thật không phải vậy, nhưng một người trẻ tuổi đã đạt đến Tông sư trận pháp cao cấp, thậm chí có khả năng là đỉnh cấp, cũng đủ làm bọn họ động lòng.
Các bên đều đang chú ý, biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, nhưng Nhậm Kiệt lại như biến mất vào hư không.
Có điều Tiếu Kiểm Sát Thần Vương biến mất hơn 20 ngày, đột nhiên có những tông môn Đông Hoang phát hiện yêu thú mạnh mẽ ở gần bên mình tự dưng bị tập kích, có những hang ổ Thiên Yêu Thú thống trị vạn dặm bị người ta đánh vào, một hơi phá hủy.
Loại chuyện này cũng thường gặp, nên cũng không có gì, mà đôi với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương biến mất, tuy rằng trận chiến cuối cùng Hoa Văn Triết giết không ít người, nhưng vẫn có nhiều người chạy trốn được.
Mọi người đoán có thế lực hùng mạnh đuổi giết, cho là hắn có thể trốn, cũng có cho rằng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương bị trọng thương đang tĩnh dưỡng. Dù sao đối với người tu luyện hùng mạnh, bất luận là bế quan hay dưỡng thương, một năm mấy tháng cũng là bình thường.
Đông Hoang rộng lớn vô biên, Thiên Thủy Tông bị diệt, động phủ Trường Hồng đạo nhân, trận chiến Thánh địa Cổ Thôn... những chuyện này náo nhiệt một hồi, nhanh chóng bị những tin tức khác bao phủ. Mọi người vẫn nhớ tới Tiếu Kiểm Sát Thần Vương hùng mạnh, nhớ tới truyền thuyết hắn để lại Đông Hoang trthời gian ngắn, lại không ai biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đã đi đâu.
Tuy rằng Văn Thi Ngữ còn cách chỗ này mười mấy dặm, nhưng đến trình độ này, khẳng định phải dùng lực thần hồn tra xét, hơn nữa với tu vi của bọn họ, chỉ cần đạt tới Âm Dương Cảnh mà không có quấy nhiễu, nói nhỏ cỡ nào cũng nghe rõ được.
Tự nhiên Văn Thi Ngữ nghe được rõ ràng câu hỏi của hắn, không ngờ tiểu tử này lại hỏi thế, làm Văn Thi Ngữ không khỏi muốn đỏ mặt, nhưng không biểu hiện ra. Nháy mắt bay tới gần, chỉ nghĩ đứa nhỏ không hiểu chuyện, sư phụ sẽ nói cho nó biết.
- Ừm, con muốn gọi vậy cũng không sao. Nhậm Kiệt nghĩ lại, Văn Thi Ngữ là hôn thê của mình, trước đó vì không gặp mặt, cũng không tiện trực tiếp đồng ý. Hắn là đàn ông thì không sao, nhưng nếu gặp mặt không thích, bên cạnh còn có Đan Diệu và Vô Song, lỡ như Văn Dũng cố ý muốn an bài cũng không xong, cho nên khi đó hắn cũng không nói gì.
Nhưng sau đó đến Đông Hoang gặp Văn Thi Ngữ xảy ra chuyện, mình tự nhiên không thể khoanh tay mặc kệ, kết quả một đường cùng nhau xảy ra nhiều chuyện. Bây giờ ngẫm lại, đây là duyên phận, Nhậm Kiệt sẽ không cố ý cưỡng cầu chuyện tình cảm, nhưng nếu gặp được thì sẽ không đẩy ra.
Mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đã có duyên, gọi như vậy cũng không sao.
- A! Lúc này Văn Thi Ngữ chợt khựng lại giữa không trung, sau đó cố gắng ổn định lại, nhưng trong lòng lại không nén được bất ngờ chấn động.
Văn Thi Ngữ cũng cho là mình nghe nhầm, cái gì nói là gọi vậy cũng không thành vấn đề.
Vấn đề này rất lớn, nếu gọi như thế....
Người này... hắn... đầu óc hắn đang nghĩ gì, đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn cũng làm bừa theo.
- Sư nương, bên này! Ngay sau đó, Cổ Tiểu Bảo hưng phấn vẫy gọi nàng mau sang bên này.
Lần này càng làm Văn Thi Ngữ trở nên lúng túng, rốt cuộc là đi qua hay không. Nàng rất muốn đến xem Cổ Tiểu Bảo thế nào, hơn nữa quần áo nàng làm cho Cổ Tiểu Bảo cũng đã bị phá hủy, bây giờ Cổ Tiểu Bảo lại biến thành tên nhóc trần truồng.
Nếu mà đi qua....
- Đừng nghe sư phụ con nói lung tung, tỷ tỷ giúp bé làm mấy bộ quần áo nữa, dù còn nhỏ cũng không thể như vậy. Văn Thi Ngữ cuối cùng là Văn Thi Ngữ, vẫn tự nhiên đi qua, nhưng ánh mắt lại trừng Nhậm Kiệt, rồi nói với Cổ Tiểu Bảo.
- Không cần... không cần, cái này quá... quá gì đó. Sư nương, lát nữa chúng ta đi giết yêu thú, con biết dùng yêu thú làm quần áo, trước kia gia gia đã dạy Tiểu Bảo... Tuy rằng vừa nãy cực kỳ bi thương, nhưng sau đó tỉnh táo lại, Cổ Tiểu Bảo nhìn quần áo trên người mình, vội vàng lắc đầu lắc tay.
- Bảo là đừng gọi... Như vầy, gọi tỷ tỷ. Tuy rằng Văn Thi Ngữ đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng giờ nghe Cổ Tiểu Bảo lại gọi sư nương, nàng liền quẫn, mặt nóng lên, vội sửa lời.
- Sư phụ nói không thành vấn đề, vậy... con dạy sư nương tỷ tỷ... Cổ Tiểu Bảo đặt ngón tay lên miệng, nghiêm túc nói.
Văn Thi Ngữ càng không biết phải nói sao, lại sửa lời, nhưng lại lẩn quẩn trong đó. Huống gì Cổ Tiểu Bảo chỉ là đứa bé, vì vậy nàng hung hăng trừng Nhậm Kiệt, đường đường Cầm Tiên Tử lúc này lại phải bó tay.
Hơn nữa nàng rất tò mò, rốt cuộc người này làm sao, nói hắn muốn theo đuổi mình lại không giống, nhưng không tiếc là địch với Cửu Âm Tông cứu mình ra. Trước giờ mình bị hắn nói không chống đỡ được, lúc này lại đột nhiên như vậy, thật làm Văn Thi Ngữ không rõ ràng.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Tiểu Bảo còn biết làm áo da thú, sư phụ dẫn con đi đánh một con yêu thú lợi hại, chúng ta đi xem có Thiên Yêu Thú hay cấp bậc Vương giả hay không, xem Tiểu Bảo nhà xem chúng ta tự làm áo da thú.
Nhậm Kiệt lại hoàn toàn không để ý, cười khoát tay, nháy mắt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ầm ầm hiện ra dưới chân, lá cờ bay bay, bên trên chớp động tia sét, Lôi Long mơ hồ hiện lên, Hỏa Long Thủy Long ẩn hai bên, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trở nên khác thường, chờ bọn họ bay đi xa.
Tuy rằng Văn Thi Ngữ rất muốn hỏi tên đeo mặt nạ cười này sao lại nói vậy với đứa nhỏ, nhưng ngẫm lại đi tranh luận chuyện này thì quá xấu hổ, cuối cùng do dự mãi, cũng không nói.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Nhậm Kiệt tốn sức khơi thông tâm tình đứa nhỏ, hiện giờ tâm tình Cổ Tiểu Bảo đang tốt, nàng cũng vui vẻ. Nghĩ tới nghĩ lui, đứa nhỏ kêu lung tung cũng thôi, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ là được, không biết có phải vì ôm Cổ Tiểu Bảo liên tục 20 ngày, nàng có cảm giác như mẹ đối với Cổ Tiểu Bảo.
Còn Cổ Tiểu Bảo tựa như được tái sinh, làn da đen như lụa không đổi, nhưng hôm nay đạt đến Thái Cực Cảnh, người khác đã không nhìn ra dấu hiệu của hắn. Thậm chí không ai ngờ đứa nhỏ 5 tuổi này dưới tình huống không dùng lực lượng tổ phù đã có lực lượng mạnh như Thái Cực Cảnh, thậm chí không bao lâu nữa sẽ có thể sánh với cấp lão tổ.
Đương nhiên, Nhậm Kiệt hiểu rõ, đây là chỉ là lực lượng đơn thuần, chân chính thực chiến thì Cổ Tiểu Bảo kém xa. Người Thái Cực Cảnh đến đây là có thể giết hắn, sở dĩ Nhậm Kiệt muốn dẫn hắn đi đánh yêu thú, cũng là muốn hắn học được chiến đấu, vận dụng lực lượng.
Không nói hắn có được lực lượng mạnh mẽ, dù bên cạnh mình cũng có những tồn tại siêu cấp mạnh mẽ, nếu không biết khống chế sử dụng lực lượng khổng lồ như vậy, sẽ là uy hiếp tới người bên cạnh, bởi vì lực lượng của Cổ Tiểu Bảo hiện tại quá mạnh mẽ.
Hơn nữa Nhậm Kiệt biết, lúc đó mình dựa vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, giúp hắn mạnh mẽ phong ấn tổ phù.
Nhưng sớm muộn gì tổ phù đó cũng sẽ thoát ra, Cổ Tiểu Bảo càng cần phải mau mạnh lên, bởi vì tổ phù đó rất đặc thù, hẳn là một vị Cổ Thần Cổ tộc sắp thành niên, tổ phù vừa xuất hiện, sẽ dẫn tới lôi kiếp.
Lần sau tổ phù lớn đến mức nhất định, sẽ không có khả năng phong ấn, càng cần bản thân Cổ Tiểu Bảo chống cự lôi kiếp.
Tuy rằng nhìn như Cổ Tiểu Bảo bây giờ có lực lượng Thái Cực Cảnh rất mạnh, nhưng lôi kiếp của Cổ Thần thành niên tựa như lão tổ ngàn tuổi, thậm chí càng khủng bố hơn. Làm cho Nhậm Kiệt buộc phải làm đứa trẻ 5 tuổi này càng thêm liều mạng tu luyện.
Bản thân Nhậm Kiệt trải qua dung hợp lực lượng lôi kiếp, cường độ thân thể đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ chín, lực thần hồn nửa bước Pháp Thần Cảnh. Làm cho Nhậm Kiệt lúc này đối đãi mọi thứ như nhìn xuống sinh linh, lực thần hồn vừa động, hùng hồn mênh mông.
Lúc này Nhậm Kiệt mơ hồ cảm nhận được, tại sao tồn tại Pháp Thần Cảnh được gọi là tồn tại chí tôn vô thượng.
Mà lực lượng của hắn chưa đến Thái Cực Cảnh, không khắc họa âm dương, tạo thành vòng thái cực đã chân chính dung hợp, cộng thêm một tia lôi lực, hiện tại Nhậm Kiệt muốn đột phá là chuyện dễ dàng.
Hắn đã giải quyết vấn đề âm dương dung hợp, về phần tâm kiếp, hắn đã có lực thần hồn Pháp Thần, còn tâm kiếp gì làm khó được hắn.
Chỉ là Nhậm Kiệt không muốn đột phá bây giờ, hắn phải chờ cơ hội, cần lực lượng khổng lồ chống đỡ đánh sâu lên.
Hơn nữa hiện tại không cần phải vội, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp, lực lượng của mình tăng lên toàn diện, làm hắn không lên Thái Cực Cảnh cũng không sợ cấp lão tổ. Nhậm Kiệt biết, trước khi tìm được cơ hội đột phá, không có khả năng lớn đi thêm nữa, vừa lúc Cổ Tiểu Bảo xuất hiện, Nhậm Kiệt liền định chạy về. Bởi vì hắn một đường đi quá xa, ngẫm lại tiểu nha đầu Đan Diệu cũng không thể đi xa như thế.
Trên đường mình tìm xem có manh mối của nàng không, vừa tôi luyện Cổ Tiểu Bảo.
Lúc này Nhậm Kiệt còn không biết, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương của hắn đã danh chấn Đông Hoang, thậm chí các thế lực cũng bắt đầu chú ý, bởi chưa từng xuất hiện Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả khủng bố như thế.
Mà thành tựu trận pháp của hắn càng làm những đại giáo vô thượng động lòng, truyền về sau, càng truyền thành sở dĩ hắn lợi hại như thế, là bởi đã vượt xa cảnh giới Tông sư trận pháp, đạt tới trình độ trong truyền thuyết. Tuy rằng tông môn vạn năm thậm chí đại giáo vô thượng đều biết tin tức xác thật không phải vậy, nhưng một người trẻ tuổi đã đạt đến Tông sư trận pháp cao cấp, thậm chí có khả năng là đỉnh cấp, cũng đủ làm bọn họ động lòng.
Các bên đều đang chú ý, biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, nhưng Nhậm Kiệt lại như biến mất vào hư không.
Có điều Tiếu Kiểm Sát Thần Vương biến mất hơn 20 ngày, đột nhiên có những tông môn Đông Hoang phát hiện yêu thú mạnh mẽ ở gần bên mình tự dưng bị tập kích, có những hang ổ Thiên Yêu Thú thống trị vạn dặm bị người ta đánh vào, một hơi phá hủy.
Loại chuyện này cũng thường gặp, nên cũng không có gì, mà đôi với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương biến mất, tuy rằng trận chiến cuối cùng Hoa Văn Triết giết không ít người, nhưng vẫn có nhiều người chạy trốn được.
Mọi người đoán có thế lực hùng mạnh đuổi giết, cho là hắn có thể trốn, cũng có cho rằng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương bị trọng thương đang tĩnh dưỡng. Dù sao đối với người tu luyện hùng mạnh, bất luận là bế quan hay dưỡng thương, một năm mấy tháng cũng là bình thường.
Đông Hoang rộng lớn vô biên, Thiên Thủy Tông bị diệt, động phủ Trường Hồng đạo nhân, trận chiến Thánh địa Cổ Thôn... những chuyện này náo nhiệt một hồi, nhanh chóng bị những tin tức khác bao phủ. Mọi người vẫn nhớ tới Tiếu Kiểm Sát Thần Vương hùng mạnh, nhớ tới truyền thuyết hắn để lại Đông Hoang trthời gian ngắn, lại không ai biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đã đi đâu.