- Vèo vèo!
Từng bóng người lướt qua rừng núi, sông hồ, tốc độ rất nhanh, rừng núi, sông hồ kia nhanh chóng bị bỏ lại.
- Vèo...
Lại một tiếng gió rít, nhưng rất đặc biết, giống như xé rách không gian vậy.
Một người mang mặt nạ cười cũng mang theo một người đeo mặt nạ cười khác dùng tốc độ cao nhất phóng về phía trước.
Nhưng mà có thể thấy hai người bọn họ đang chạy trối chết. Người này không ai khác, chính là Sát Thủ Vương và đồng bạn của hắn.
Người kia là một nữ tử, tuy ăn mặc bình thường, nhưng vóc dáng mê người, hiển nhiên là một mỹ nữ.
- Hay ngươi buông ta xuống trước đi, một người chạy trốn sẽ nhanh hơn.
Nữ tử nhìn vẻ tập trung của nam nhân, không khỏi lo lắng nói.
- Hờ...
Thở dài một hơi, Sát Thủ Vương Nhậm Minh cười khổ nói:
- Cũng được. Tiểu tử này chính là quái vật. Nếu không phải nể mặt ngươi, hắn đã sớm vượt qua ta rồi. Không thể sánh được, tổ cha nó, tên tiểu tử khốn kiếp còn chưa cút ra.
Nhậm Minh quát lên, vừa dứt lời, đột nhiên một thân hình lững thững xuất hiện trước mặt gã, cũng là một người mang mặt nạ cười.
- Tổ cha nó. Ngươi đúng là quái vật.
Nhìn Nhậm Kiệt, Sát Thủ Vương tay chỉ Nhậm Kiệt chua xót nói.
Là Sát Thủ Vương, tất nhiên hắn cũng có tình báo cho mình, huống chi hiện tại tại cũng có thể dùng hệ thống tình báo của Nhậm gia. Tự nhiên hắn biết được tin tức Tiếu Kiểm Sát Thần Vương xuất hiện tại Đông Hoang. Vừa nghe hắn đã biết ngay là tên tiểu tử này làm rồi.
Dù vậy hắn vẫn cảm thấy rất khó tin về truyền thuyết kia, cho dù tồn tại Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ cũng khó có thể làm ra được chuyện như vậy. Huống chi Nhậm Kiệt còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh.
Cho nên vừa biết tin Nhậm Kiệt trở lại, dù mới đột phá không lâu, hắn vẫn dùng người dụ Nhậm Kiệt ra. Vốn còn tự tin với tốc độ của mình, nhưng sau khi so đấu với Nhậm Kiệt hắn mới biết, tổ cha nó, tên này đúng là quái vật.
Dù có mang người hay chạy một mình, hắn vẫn bị Nhậm Kiệt theo sát phía sau, hơn nữa xem ra còn bảo lưu thực lực. Lần này vị Sát Thủ Vương của chúng ta giận quá chửi bừa lên.
- Chúc mừng, chúc mừng.
Nhậm Kiệt cung tay chúc mừng hai người Cổ Nguyệt.
Nghe vậy, Cổ Nguyệt dù mang mặt nạ cười, vẫn không khỏi thẹn thùng cúi đầu xuống. Nhưng nàng không phải nữ tử bình thường, cho nên rất nhanh ngẩng đầu nhìn gã, tận lực dùng giọng điệu băng lãnh nói:
- Trước kia ta và hắn đều đã chết. Hiện tại chúng ta là hai Sát Thủ Vương.
- Đúng. Sau này chúng ta là hai Sát Thủ Vương.
Nhậm Minh gật đầu đồng ý.
- Xuất sắc!
Nhậm Kiệt giơ ngón cái nói:
- Hai người phối hợp, làm sát thủ cũng không bị mệt. Vừa lúc ngài tìm tới ta, nếu không ta cũng phải tìm ngài đó. Tây Bắc, Tây Nam đã xảy ra chuyện. Thiên Hải Đế Quốc toàn lực tập kích, triều đình muốn xem náo nhiệt, hiện tại chỉ có Nhậm gia ta một mình chống chọi. Hiện tại Nhậm gia đang chuẩn bị toàn lực đánh với Thiên Hải Đế Quốc một trận, cho dù chỉ có một mình gia tộc chúng ta, cũng phải để cho người biết. Chúng ta cũng có thể chống lại Thiên Hải Đế Quốc.
- Cái gì? Đám khốn Hải Vương kia dám tới đây gây chuyện? Tên hoàng đế kia càng khốn kiếp, lúc trước ta khuyên phụ thân không nên để hắn lên làm hoàng thượng, người này gây cho ta cảm giác không thích, vậy mà phụ thân không nghe. Ngươi nói đi. Bảo ta đi giết Hai Vương hay là giết hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều?
Sát Thủ Vương nhìn Nhậm Kiệt nói.
- Không cần!
Nhậm Kiệt khoát tay nói:
- Chuyện như vậy không phải giết một người là có thể giải quyết được. Cho dù đổi hoàng đế khác, hắn cũng sẽ nhắm vào Nhậm gia thôi. Mà Hải Vương lại không biết đang ở đâu, dù giết hắn cũng không giải quyết được vấn đề. Quan trọng nhất là, nếu bọn họ muốn chiến thì chúng ta chiến một trận đi, Nhậm gia đang rất cần một trận chiến này đấy.
- Ừ.
Cổ Nguyệt hiểu ý gật đầu.
Nhưng Nhậm Minh lại không như vậy, gã nhíu mày, nhưng rất nhanh phất tay mặc kệ, quản chó gì Nhậm Kiệt muốn làm gì.
- Tổ cha ngươi. Ngươi còn không nhanh nói, nói, muốn ta làm gì?
Nhậm Minh nóng nảy nói.
- Trước tiên ngài tới Tây Nam, đồng thời lưu ý Tây Bắc, bên đó ta cũng phái người tới. Ngài chủ yếu cần chiếu cố xem hai bên có sát thủ xuất hiện không. Lần này đối phương sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên bên đó phải nhờ ngài. Hải Lượng là người lòng dạ hẹp hòi, cho dù là hoàng đế nhưng mà nhãn giới cũng chẳng hơn là bao. Hắn chỉ muốn tìm ta báo thù, cho nên chẳng nghĩ được đại kế gì đâu. Chỉ là Hải Vương thúc lưng, chuyện này có chút phiền toái.
Nhậm Kiệt tiếp tục nói:
- Ngài qua đó dọn dẹp đám người thừa kia, bao gồm cả đám người nhân cơ hội làm bậy, muốn chiếm tiện nghi, còn lại ta sẽ chọn thời cơ thích hợp rồi liên lạc với ngài.
- Tốt. Cứ quyết định vậy đi, ta đợi tiểu tử ngươi.
Nhậm Minh không chút do dự đáp ứng. Tiếp đó nhìn Cổ Nguyệt, ôn nhu nói:
- Vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ, hiện tại đi ngay, nàng thấy sao?
- Được.
Cổ Nguyệt e thẹn đáp ứng. Tiếp đó hai người hóa thành hai đạo hư ảnh rời đi, trong lúc rời đi, nàng quay đầu gật đầu cảm kích với Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt cũng cười khẽ gật đầu nhìn bọn họ rời đi, trong lòng cũng cảm thấy thư thái. Tiếp đó gã lấy ra một khối linh ngọc, bên trên có ghi tình hình chiến trường mới nhất, một chút tình báo tại kinh thành. Nhậm Kiệt quét mắt, rất nhanh phát hiện ra một đại sự.
Thân hình vừa động, rất nhanh đã chạy về tới Nhậm gia.
........
Tại một mảnh sa mạc vô ngần.
Nơi đây là một cửa ra cửa Yêu Thú Thâm Uyên, không thuộc địa phận Minh Ngọc Hoàng Triều và Thiên Hải Đế Quốc.
Trên bầu trời xuất hiện một vòi rồng khổng lồ, hút cát vàng mười mấy dặm quanh đó mù mịt bốc lên cao. Bên trong có một thân ảnh chớp động, hai tay đánh ra từng đạo pháp thuật và thần thông khủng bố.
- Rống...
Bỗng nhiên một tiếng rống lớn vang lên, một đầu Kim Sắc Lân Giáp Trùng màu vàng, bốn chân, hai cánh điên cuồng vũ động, miệng phun ra ra một luồng lửa cuồng bạo, cả người chớp động ánh sáng vàng.
Thân thể không tới mười thước, nhưng uy thế kinh người.
- Bách Pháp Quy Nhất.
- Oanh!
Bỗng nhiên vô số pháp thuật tụ lại làm một, trong tiếng nổ ầm ầm, giáng xuống đầu yêu thú này.
- Ầm, ầm...
Kim Sắc Lân Giáp Trùng ầm ầm nện xuống đất, cát vàng bị khuấy lên mù mịt. Lúc này mới rõ, thì ra đây không phải là vòi rồng mà do chiến đấu tạo thành.
- Tiểu trùng, không thấy ta là ai, dám liều mạng với lão đại của Ngọc Hoàng Học Viên ta?
Lý Thiên Thành thở hồn hển nói.
- Vèo, vẻo...
Đúng lúc này, đột nhiên có mấy đạo kiếm quang vọt tới, chỉ thấy mấy người lưng đeo trường kiếm, dưới chân ngự kiếm, khí vũ bất phàm, ai nấy đều ngẩng cao đầu.
Người dẫn đầu là một nam tử tai dài khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Gã nhìn Kim Sắc Lân Giáp Trùng bị người đánh chết mà biến sắc, con này bọn họ nhiều lần vây bắt mà không được. Không nghĩ tới tiểu tử này lại một mình giết chết được.
Đây chính là thứ mà mấy vị trưởng lão trong tông đang muốn có. Hắn lạnh lùng nói:
- Kẻ không biết sống chết từ đâu chui ra, dám giết linh thú của Vô Kiếm Tông ta? Phải bị tội gì?
- Hả?
Nghe vậy, Lý Thiên Thành sửng sốt, hắn không biết Vô Kiếm Tông gì, nhưng con trùng này hắn đã đuổi giết mười mấy ngày nay rồi, chiến mấy trăm trận mới giết được. Bọn họ nói là linh thú, con bà nó, giỡn sao?
Lý Thiên Thành học mập mạp giơ ngón tay thúi với đám người kia, đồng thời làm ra thủ thế, lần này ra ngoài hắn cũng không cần cố kỵ gì.
Hơn nữa đám người kia nhìn là biết, cũng không phải là người tốt lành gì. Hắn không nhiều lời, khoát tay thu lại Kim Sắc Lân Giáp Trùng..
- To gan. Bắt lấy hắn.
Nam nhân kia tên Quý Diệp, là đệ tử thân truyền của Vô Kiếm Tông lão tổ. Bối phận ngang ngửa tông chủ, tuy chưa 30 tuổi, nhưng cũng là tồn tại cấp bậc Vương giả, hắn chưa từng bị người ta vũ nhục như thế. Hắn giận dữ gầm lên, hai ngón tay khép lại, phát ra một đạo kiếm quang chém tới Lý Thiên Thành.
Quý Diệp động thủ, mấy người còn lại cũng lập tức ra tay. Tu luyện giả tranh đoạt bảo vật chém giết nhau, có đôi khi chẳng cần phải có lý do.
- Vèo, vèo!
Kiếm quang vọt tới, Lý Thiên Thành đang định tránh né, nhưng đột nhiên phát hiện linh ngọc chớp động, hắn lập tức vọt lên không trung né tránh, mắt không quên dò xét linh ngọc.
Vừa nhìn thấy, ánh mắt Lý Thiên Thành lập tức sáng lên, trong lòng nở hoa.
Rốt cuộc cũng đi ra, haha, lão đại gọi về.
Nhận được thông báo, Lý Thiên Thành cũng lười để ý với đám người kia, thân hình nhoáng lên một cái, trên không trung lập tức xuất hiện 4, 50 thân ảnh, không lùi mà tiến, mỗi một cái đều thi triển thần thông, uy thế kinh thiên động địa đánh tới.
- Kệt trận, kết trận...
Đám người Diệp Quý thất kinh, lập tức kết trận phòng bị.
- Bịch, bịch, bịch...
Nhưng vừa kết trận, chuẩn bị bạo phát lực lượng. Đám thân ảnh kia bỗng nhiên tan đi như bọt biển vậy, trong nháy mắt đều tiêu tán. Mà Lý Thiên Thành đã xuất hiện cách đó mười mấy dặm.
- Đuổi theo, nhất định phải giết hắn.
Diệp Quý tức giận gầm lên, săn giết trong địa bàn Vô Kiếm Tông còn dám lớn lối như vậy. Muốn chết? Gã lập tức mang người đuổi theo.
Từng bóng người lướt qua rừng núi, sông hồ, tốc độ rất nhanh, rừng núi, sông hồ kia nhanh chóng bị bỏ lại.
- Vèo...
Lại một tiếng gió rít, nhưng rất đặc biết, giống như xé rách không gian vậy.
Một người mang mặt nạ cười cũng mang theo một người đeo mặt nạ cười khác dùng tốc độ cao nhất phóng về phía trước.
Nhưng mà có thể thấy hai người bọn họ đang chạy trối chết. Người này không ai khác, chính là Sát Thủ Vương và đồng bạn của hắn.
Người kia là một nữ tử, tuy ăn mặc bình thường, nhưng vóc dáng mê người, hiển nhiên là một mỹ nữ.
- Hay ngươi buông ta xuống trước đi, một người chạy trốn sẽ nhanh hơn.
Nữ tử nhìn vẻ tập trung của nam nhân, không khỏi lo lắng nói.
- Hờ...
Thở dài một hơi, Sát Thủ Vương Nhậm Minh cười khổ nói:
- Cũng được. Tiểu tử này chính là quái vật. Nếu không phải nể mặt ngươi, hắn đã sớm vượt qua ta rồi. Không thể sánh được, tổ cha nó, tên tiểu tử khốn kiếp còn chưa cút ra.
Nhậm Minh quát lên, vừa dứt lời, đột nhiên một thân hình lững thững xuất hiện trước mặt gã, cũng là một người mang mặt nạ cười.
- Tổ cha nó. Ngươi đúng là quái vật.
Nhìn Nhậm Kiệt, Sát Thủ Vương tay chỉ Nhậm Kiệt chua xót nói.
Là Sát Thủ Vương, tất nhiên hắn cũng có tình báo cho mình, huống chi hiện tại tại cũng có thể dùng hệ thống tình báo của Nhậm gia. Tự nhiên hắn biết được tin tức Tiếu Kiểm Sát Thần Vương xuất hiện tại Đông Hoang. Vừa nghe hắn đã biết ngay là tên tiểu tử này làm rồi.
Dù vậy hắn vẫn cảm thấy rất khó tin về truyền thuyết kia, cho dù tồn tại Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ cũng khó có thể làm ra được chuyện như vậy. Huống chi Nhậm Kiệt còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh.
Cho nên vừa biết tin Nhậm Kiệt trở lại, dù mới đột phá không lâu, hắn vẫn dùng người dụ Nhậm Kiệt ra. Vốn còn tự tin với tốc độ của mình, nhưng sau khi so đấu với Nhậm Kiệt hắn mới biết, tổ cha nó, tên này đúng là quái vật.
Dù có mang người hay chạy một mình, hắn vẫn bị Nhậm Kiệt theo sát phía sau, hơn nữa xem ra còn bảo lưu thực lực. Lần này vị Sát Thủ Vương của chúng ta giận quá chửi bừa lên.
- Chúc mừng, chúc mừng.
Nhậm Kiệt cung tay chúc mừng hai người Cổ Nguyệt.
Nghe vậy, Cổ Nguyệt dù mang mặt nạ cười, vẫn không khỏi thẹn thùng cúi đầu xuống. Nhưng nàng không phải nữ tử bình thường, cho nên rất nhanh ngẩng đầu nhìn gã, tận lực dùng giọng điệu băng lãnh nói:
- Trước kia ta và hắn đều đã chết. Hiện tại chúng ta là hai Sát Thủ Vương.
- Đúng. Sau này chúng ta là hai Sát Thủ Vương.
Nhậm Minh gật đầu đồng ý.
- Xuất sắc!
Nhậm Kiệt giơ ngón cái nói:
- Hai người phối hợp, làm sát thủ cũng không bị mệt. Vừa lúc ngài tìm tới ta, nếu không ta cũng phải tìm ngài đó. Tây Bắc, Tây Nam đã xảy ra chuyện. Thiên Hải Đế Quốc toàn lực tập kích, triều đình muốn xem náo nhiệt, hiện tại chỉ có Nhậm gia ta một mình chống chọi. Hiện tại Nhậm gia đang chuẩn bị toàn lực đánh với Thiên Hải Đế Quốc một trận, cho dù chỉ có một mình gia tộc chúng ta, cũng phải để cho người biết. Chúng ta cũng có thể chống lại Thiên Hải Đế Quốc.
- Cái gì? Đám khốn Hải Vương kia dám tới đây gây chuyện? Tên hoàng đế kia càng khốn kiếp, lúc trước ta khuyên phụ thân không nên để hắn lên làm hoàng thượng, người này gây cho ta cảm giác không thích, vậy mà phụ thân không nghe. Ngươi nói đi. Bảo ta đi giết Hai Vương hay là giết hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều?
Sát Thủ Vương nhìn Nhậm Kiệt nói.
- Không cần!
Nhậm Kiệt khoát tay nói:
- Chuyện như vậy không phải giết một người là có thể giải quyết được. Cho dù đổi hoàng đế khác, hắn cũng sẽ nhắm vào Nhậm gia thôi. Mà Hải Vương lại không biết đang ở đâu, dù giết hắn cũng không giải quyết được vấn đề. Quan trọng nhất là, nếu bọn họ muốn chiến thì chúng ta chiến một trận đi, Nhậm gia đang rất cần một trận chiến này đấy.
- Ừ.
Cổ Nguyệt hiểu ý gật đầu.
Nhưng Nhậm Minh lại không như vậy, gã nhíu mày, nhưng rất nhanh phất tay mặc kệ, quản chó gì Nhậm Kiệt muốn làm gì.
- Tổ cha ngươi. Ngươi còn không nhanh nói, nói, muốn ta làm gì?
Nhậm Minh nóng nảy nói.
- Trước tiên ngài tới Tây Nam, đồng thời lưu ý Tây Bắc, bên đó ta cũng phái người tới. Ngài chủ yếu cần chiếu cố xem hai bên có sát thủ xuất hiện không. Lần này đối phương sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên bên đó phải nhờ ngài. Hải Lượng là người lòng dạ hẹp hòi, cho dù là hoàng đế nhưng mà nhãn giới cũng chẳng hơn là bao. Hắn chỉ muốn tìm ta báo thù, cho nên chẳng nghĩ được đại kế gì đâu. Chỉ là Hải Vương thúc lưng, chuyện này có chút phiền toái.
Nhậm Kiệt tiếp tục nói:
- Ngài qua đó dọn dẹp đám người thừa kia, bao gồm cả đám người nhân cơ hội làm bậy, muốn chiếm tiện nghi, còn lại ta sẽ chọn thời cơ thích hợp rồi liên lạc với ngài.
- Tốt. Cứ quyết định vậy đi, ta đợi tiểu tử ngươi.
Nhậm Minh không chút do dự đáp ứng. Tiếp đó nhìn Cổ Nguyệt, ôn nhu nói:
- Vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ, hiện tại đi ngay, nàng thấy sao?
- Được.
Cổ Nguyệt e thẹn đáp ứng. Tiếp đó hai người hóa thành hai đạo hư ảnh rời đi, trong lúc rời đi, nàng quay đầu gật đầu cảm kích với Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt cũng cười khẽ gật đầu nhìn bọn họ rời đi, trong lòng cũng cảm thấy thư thái. Tiếp đó gã lấy ra một khối linh ngọc, bên trên có ghi tình hình chiến trường mới nhất, một chút tình báo tại kinh thành. Nhậm Kiệt quét mắt, rất nhanh phát hiện ra một đại sự.
Thân hình vừa động, rất nhanh đã chạy về tới Nhậm gia.
........
Tại một mảnh sa mạc vô ngần.
Nơi đây là một cửa ra cửa Yêu Thú Thâm Uyên, không thuộc địa phận Minh Ngọc Hoàng Triều và Thiên Hải Đế Quốc.
Trên bầu trời xuất hiện một vòi rồng khổng lồ, hút cát vàng mười mấy dặm quanh đó mù mịt bốc lên cao. Bên trong có một thân ảnh chớp động, hai tay đánh ra từng đạo pháp thuật và thần thông khủng bố.
- Rống...
Bỗng nhiên một tiếng rống lớn vang lên, một đầu Kim Sắc Lân Giáp Trùng màu vàng, bốn chân, hai cánh điên cuồng vũ động, miệng phun ra ra một luồng lửa cuồng bạo, cả người chớp động ánh sáng vàng.
Thân thể không tới mười thước, nhưng uy thế kinh người.
- Bách Pháp Quy Nhất.
- Oanh!
Bỗng nhiên vô số pháp thuật tụ lại làm một, trong tiếng nổ ầm ầm, giáng xuống đầu yêu thú này.
- Ầm, ầm...
Kim Sắc Lân Giáp Trùng ầm ầm nện xuống đất, cát vàng bị khuấy lên mù mịt. Lúc này mới rõ, thì ra đây không phải là vòi rồng mà do chiến đấu tạo thành.
- Tiểu trùng, không thấy ta là ai, dám liều mạng với lão đại của Ngọc Hoàng Học Viên ta?
Lý Thiên Thành thở hồn hển nói.
- Vèo, vẻo...
Đúng lúc này, đột nhiên có mấy đạo kiếm quang vọt tới, chỉ thấy mấy người lưng đeo trường kiếm, dưới chân ngự kiếm, khí vũ bất phàm, ai nấy đều ngẩng cao đầu.
Người dẫn đầu là một nam tử tai dài khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Gã nhìn Kim Sắc Lân Giáp Trùng bị người đánh chết mà biến sắc, con này bọn họ nhiều lần vây bắt mà không được. Không nghĩ tới tiểu tử này lại một mình giết chết được.
Đây chính là thứ mà mấy vị trưởng lão trong tông đang muốn có. Hắn lạnh lùng nói:
- Kẻ không biết sống chết từ đâu chui ra, dám giết linh thú của Vô Kiếm Tông ta? Phải bị tội gì?
- Hả?
Nghe vậy, Lý Thiên Thành sửng sốt, hắn không biết Vô Kiếm Tông gì, nhưng con trùng này hắn đã đuổi giết mười mấy ngày nay rồi, chiến mấy trăm trận mới giết được. Bọn họ nói là linh thú, con bà nó, giỡn sao?
Lý Thiên Thành học mập mạp giơ ngón tay thúi với đám người kia, đồng thời làm ra thủ thế, lần này ra ngoài hắn cũng không cần cố kỵ gì.
Hơn nữa đám người kia nhìn là biết, cũng không phải là người tốt lành gì. Hắn không nhiều lời, khoát tay thu lại Kim Sắc Lân Giáp Trùng..
- To gan. Bắt lấy hắn.
Nam nhân kia tên Quý Diệp, là đệ tử thân truyền của Vô Kiếm Tông lão tổ. Bối phận ngang ngửa tông chủ, tuy chưa 30 tuổi, nhưng cũng là tồn tại cấp bậc Vương giả, hắn chưa từng bị người ta vũ nhục như thế. Hắn giận dữ gầm lên, hai ngón tay khép lại, phát ra một đạo kiếm quang chém tới Lý Thiên Thành.
Quý Diệp động thủ, mấy người còn lại cũng lập tức ra tay. Tu luyện giả tranh đoạt bảo vật chém giết nhau, có đôi khi chẳng cần phải có lý do.
- Vèo, vèo!
Kiếm quang vọt tới, Lý Thiên Thành đang định tránh né, nhưng đột nhiên phát hiện linh ngọc chớp động, hắn lập tức vọt lên không trung né tránh, mắt không quên dò xét linh ngọc.
Vừa nhìn thấy, ánh mắt Lý Thiên Thành lập tức sáng lên, trong lòng nở hoa.
Rốt cuộc cũng đi ra, haha, lão đại gọi về.
Nhận được thông báo, Lý Thiên Thành cũng lười để ý với đám người kia, thân hình nhoáng lên một cái, trên không trung lập tức xuất hiện 4, 50 thân ảnh, không lùi mà tiến, mỗi một cái đều thi triển thần thông, uy thế kinh thiên động địa đánh tới.
- Kệt trận, kết trận...
Đám người Diệp Quý thất kinh, lập tức kết trận phòng bị.
- Bịch, bịch, bịch...
Nhưng vừa kết trận, chuẩn bị bạo phát lực lượng. Đám thân ảnh kia bỗng nhiên tan đi như bọt biển vậy, trong nháy mắt đều tiêu tán. Mà Lý Thiên Thành đã xuất hiện cách đó mười mấy dặm.
- Đuổi theo, nhất định phải giết hắn.
Diệp Quý tức giận gầm lên, săn giết trong địa bàn Vô Kiếm Tông còn dám lớn lối như vậy. Muốn chết? Gã lập tức mang người đuổi theo.