- Oanh...
Trận pháp trong Nhậm gia khởi động phòng ngừa người bên ngoài theo dõi và khí tức bên trong tản ra. Đột nhiên một cỗ khí tức cuồng bạo phóng lên cao, tất cả người Nhậm gia đều bị kinh động nhìn sang.
Mà hướng phát ra cỗ khí tức kia là chỗ ở của Nhậm Thiên Tung.
Đám người Văn Mặc lão tổ đều đứng cả dậy, chấn kinh nhìn về chỗ ở lục gia.
Quá cuồng bạo, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ sát khí khủng bố giống như thực chất vậy. Chiến ý trong người bọn họ đều tự động khơi dậy, đây cũng không phải là sát khí, mà là sát ý.
Sát ý Kiếm Vương Long Ngạo phóng ra, cự kiếm trong tay cũng phát ra tiếng cộng minh, bởi vì bị cỗ sát ý kia dẫn phát.
Lại có thể cảm ngộ được sát ý thuộc về mình, thật độc đáo. Nên biết rằng kiếm ý ít nhất còn có thể mò được ra, nhưng cũng muôn vàn khó khăn. Vô số người luyện kiếm, vặn năm dằng dặc, cho dù rất nhiều người đạt tới Thái Cực Cảnh, cũng lĩnh ngộ được kiếm ý lại không có bao nhiêu.
Lại càng không nói, nếu không có người chỉ dẫn, tu luyện ra được sát ý thuộc về mình thì càng chưa từng nghe qua. Người bình thường không đủ cảnh giới, sẽ không cảm thụ được cỗ sát ý này, ngay cả Tề Thiên cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng đã động tâm.
Mà lúc này, cỗ sát ý tại chỗ ở lục gia đang nhanh chóng thu liễm lại, sau đó nhanh chóng co rút về trong người gã.
Vẫn Phượng Nhị ở một bên nhìn chồng, nụ cười không tắt. Chính nàng cũng không nghĩ tới, lần này phu quân không chỉ một hơi đột phá tới Thái Cực Cảnh tầng thứ tư mà còn có thể ngưng tụ ra sát ý cho riêng mình. Hư ảnh Tu La to lớn phía sau đã ngưng thực rất nhiều, sau đó từ từ biến thành bộ dáng Nhậm Thiên Tung.
Dùng thân hóa Tu La, nói rõ Nhậm Thiên Tung rốt cuộc cũng có thể nắm giữ được lực lượng Tu La Sát Đạo rồi.
Nhìn Nhậm Thiên Tung rốt cuộc cũng khống chế được lực lượng, nhìn vẻ tỉnh táo của hắn, lại khôi phục được vẻ thanh nhã, thoát tục trước kia, Vân Phượng Nhi kích động rơi lệ nhào vào lòng gã.
- Ủy khuất cho nàng rồi!
Nhậm Thiên Tung đưa tay vuốt mái tóc bóng mượt của vợ mình, ôn nhu nói.
- Không ủy khuất... Không ủy khuất...
Vân Phượng Nhi lắc đầu nói.
Mọi người đều bị cỗ sát ý kinh khủng của Nhậm Thiên Tung làm cho chấn kinh, nhưng sau khi cảm nhận được tu vi của gã một hơi tăng lên tới Thái Cực Cảnh tầng bốn thì lại càng kinh hãi hơn. Nhưng sau khi nghĩ tới đây đều là nhờ Nhậm Kiệt, mọi người đều cảm thấy như vậy cũng không quá.
Bất luận là lão Đan Vương, Văn Mặc, Kiếm Vương Long Ngạo hay vợ chồng Vân Phượng Nhi, ai nấy đột phá đều khiến người ta phải giật mình.
Mọi người còn chưa nói được mấy câu đã thấy vợ chồng lục gia kéo nhau tới. Trừ Tề Thiên ra, những người còn lại đều đứng dậy.
- Tốt, chẳng những đột phá, lại còn giữ được vẻ tỉnh táo. Tốt lắm.
Lão Đan Vương gật đầu nói.
- Phá rồi lại lập, trầm luân rồi thoát ra, hình thành tân sát ý.
Văn Mặc cũng tiếp lời/
- Chúc mừng lục gia. Haha.
Văn Dũng cũng tiến lên chúc mừng. Bất luận Nhậm Thiên Tung đột phá hay tỉnh táo lại đều là chuyện tốt với đại sự gia tộc.
- Các ngươi khoan chúc mừng đã. Hắn tích cóp nhiều năm như vậy, đột phá Thái Cực Cảnh tầng bốn cũng không có gì lạ. Huống chi còn có Nhậm Kiệt, tu luyện đột phá cũng không có gì đáng để chúc mừng. Lục đệ ngươi tới đúng lúc lắm, mau xem giờ nên làm thế nào? Tên tiểu tử Nhậm Kiệt này đã đi vào mấy ngày rồi, giờ đang lúc gấp gáp lại không thấy mặt hắn. Ngươi nói chúng ta nên làm sao?
Chiến Thiên Long sốt ruột nói.
- Ồ? Xảy ra chuyện gì sao?
Nhậm Thiên Tung kỳ quái nhìn hắn hỏi.
- Đúng. Ngươi luôn bế quan nên không biết. Thiên Hải Đế Quốc tấn công quy mô lớn Tây Bắc và Tây Nam. Lần này hoàng đế Hải Lượng ngự giá thân chinh, tên hỗn đản này chính là nhằm vào Nhậm gia chúng ta. Quan trọng là hoàng đế muốn nhân cơ hội này làm suy yếu chúng ta, cho nên không chi viện. Hiện tại hai nơi kia một mình chống lại với Thiên Hải Đế Quốc mấy ngày nay. Ngươi xem, vậy mà tên tiểu tử kia lại không ló mặt ra, ta muốn dẫn binh tới đó xem. Ngươi thấy thế nào?
Chiến Thiên Long nói.
- Động thủ thật rồi sao?
Nhậm Thiên Tung bình thản nói. Nói xong làm thủ thế mời đám người Văn Mặc lão tổ ngồi xuống, gã cười nhạt nói:
- Chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu. Chẳng có gì đặc biệt. Huống chi tình huống Tây Bắc và Tây Nam ngươi cũng biết, cho dù Thiên Hải Đế Quốc dốc toàn bộ lực lượng, trong thời gian ngắn cũng không thể công hãm được. Không cần nóng vội, ta nghĩ, gia chủ hắn đã có kế hoạch rồi.
Chiến Thiên Long còn tưởng Nhậm Thiên Tung sẽ ủng hộ mình, kết quả đứng ngây ra, mà Kiếm Vương Long Ngạo lại cười vui vẻ, tiếp tục hàn huyên với nhị lão.
Mấy ngày nay Văn Thi Ngữ phát hiện ra một chuyện khiến người ta phải chấn kinh. Địa vị của Nhậm Kiệt trong lòng mọi người lại cao tới đáng sợ. Nơi này có năm vị Thái Cực Cảnh, mà Tề Thiên kia nghe nói càng kinh khủng hơn, lại có một vị tướng quân truyền kỳ, có cha mình, kết quả lại phải ngồi ở đây chờ đợi.
Quan trọng là, theo như lời Chiến Thiên Long nói, dường như mỗi người có biến hoa hôm nay đều do Nhậm Kiệt giúp đỡ.
Lúc trước Nhậm Thiên Hành rất mạnh, nhưng hôm nay từng người theo cạnh Nhậm Kiệt đều mạnh, càng kinh khủng hơn, càng khó tin hơn.
Đám người này tụ hợp lại, cho dù Cửu Âm Tông cũng khó bì kịp, tông môn bình thường cũng kém mấy phần đấy. Mà đây chẳng qua là lực lượng tầng đỉnh của Nhậm gia, theo phụ thân nói, cận vệ đội của Nhậm Kiệt khủng bố dị thường, đại quân của Chiến Thiên Long lại thần bí kinh người, vòng ngoài Nhậm gia cũng có rất nhiều thế lực sẵn sàng góp sức. Tây Bắc, Tây Nam lại giống như một cỗ xe tăng bọc thép vậy.
Trách không được hoàng đế lại kiêng kỵ như vậy. Thà bị thế nhân nguyền rủa, cũng phải tỏ thái độ chèn ép Nhậm gia. Hơn nữa còn ra tay rất nặng, chỉ có điều uy thế Nhậm gia hôm nay chỉ sợ so với năm đó...
Ngay lúc Văn Thi Ngữ suy nghĩ, cửa phòng Nhậm Kiệt mở ra.
Lập tức mọi người đều im tiếng, tất cả người ngồi đều đứng dậy, nhìn về phía chỗ ở Nhậm Kiệt.
- Rốt cuộc ngươi cũng chịu lộ diện, nhanh, bây giờ tình huống khẩn cấp. Tránh cho hai nơi kia chịu áp lực quá lớn, ngươi cứ để cho ta dẫn quân tiếp viện.
Chiến Thiên Long lập tức bay người lên hướng về phía Nhậm Kiệt nói.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt cười lớn nói:
- Chiến thúc. Ta thấy ngươi không đợi được nữa rồi. Nhưng mà cho dù vậy cũng phải đợi một chút nữa.
Tâm tư Chiến Thiên Long Nhậm Kiệt tự nhiên hiểu rõ. Hoàng đế nhìu năm không cho hắn lãnh binh, hắn đã sớm không nín nổi rồi. Mình để Chiến thúc luyện binh ở Ngọc Tuyền Sơn mạch là để hắn khôi phục lại chiến ý.
Đại quân được mình cung cấp vô số tài nguyên và trận pháp, hôm nay đã được Chiến thúc luyện ra một chi đại quân hùng mạnh. Tuy chỉ có ba vạn binh, nhưng sức chiến đấu khủng bố vượt qua tưởng tượng.
Hôm nay có chút thành tựu, lại gặp phải chuyện này, cho nên Chiến Thiên Long không kịp chờ đợi nữa rồi.
- ha ha...
Đám người Văn Mặc lão tổ cười ồ lên.
- Ôi...
Chiến Thiên Long sụ mặt nói:
- Còn phải đợi sao? Phải đợi tới khi nào? Hoàng đế không chi viện, giờ chỉ là chuyện một mình nhà ta, ngươi bảo ta đợi, bên kia xảy ra chuyện thì làm sao?
- Ta đúng là đang chờ hai bên đó có chuyện.
Nhậm Kiệt nói, gã không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.
- Ách.
Chiến Thiên Long trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Trận pháp trong Nhậm gia khởi động phòng ngừa người bên ngoài theo dõi và khí tức bên trong tản ra. Đột nhiên một cỗ khí tức cuồng bạo phóng lên cao, tất cả người Nhậm gia đều bị kinh động nhìn sang.
Mà hướng phát ra cỗ khí tức kia là chỗ ở của Nhậm Thiên Tung.
Đám người Văn Mặc lão tổ đều đứng cả dậy, chấn kinh nhìn về chỗ ở lục gia.
Quá cuồng bạo, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ sát khí khủng bố giống như thực chất vậy. Chiến ý trong người bọn họ đều tự động khơi dậy, đây cũng không phải là sát khí, mà là sát ý.
Sát ý Kiếm Vương Long Ngạo phóng ra, cự kiếm trong tay cũng phát ra tiếng cộng minh, bởi vì bị cỗ sát ý kia dẫn phát.
Lại có thể cảm ngộ được sát ý thuộc về mình, thật độc đáo. Nên biết rằng kiếm ý ít nhất còn có thể mò được ra, nhưng cũng muôn vàn khó khăn. Vô số người luyện kiếm, vặn năm dằng dặc, cho dù rất nhiều người đạt tới Thái Cực Cảnh, cũng lĩnh ngộ được kiếm ý lại không có bao nhiêu.
Lại càng không nói, nếu không có người chỉ dẫn, tu luyện ra được sát ý thuộc về mình thì càng chưa từng nghe qua. Người bình thường không đủ cảnh giới, sẽ không cảm thụ được cỗ sát ý này, ngay cả Tề Thiên cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng đã động tâm.
Mà lúc này, cỗ sát ý tại chỗ ở lục gia đang nhanh chóng thu liễm lại, sau đó nhanh chóng co rút về trong người gã.
Vẫn Phượng Nhị ở một bên nhìn chồng, nụ cười không tắt. Chính nàng cũng không nghĩ tới, lần này phu quân không chỉ một hơi đột phá tới Thái Cực Cảnh tầng thứ tư mà còn có thể ngưng tụ ra sát ý cho riêng mình. Hư ảnh Tu La to lớn phía sau đã ngưng thực rất nhiều, sau đó từ từ biến thành bộ dáng Nhậm Thiên Tung.
Dùng thân hóa Tu La, nói rõ Nhậm Thiên Tung rốt cuộc cũng có thể nắm giữ được lực lượng Tu La Sát Đạo rồi.
Nhìn Nhậm Thiên Tung rốt cuộc cũng khống chế được lực lượng, nhìn vẻ tỉnh táo của hắn, lại khôi phục được vẻ thanh nhã, thoát tục trước kia, Vân Phượng Nhi kích động rơi lệ nhào vào lòng gã.
- Ủy khuất cho nàng rồi!
Nhậm Thiên Tung đưa tay vuốt mái tóc bóng mượt của vợ mình, ôn nhu nói.
- Không ủy khuất... Không ủy khuất...
Vân Phượng Nhi lắc đầu nói.
Mọi người đều bị cỗ sát ý kinh khủng của Nhậm Thiên Tung làm cho chấn kinh, nhưng sau khi cảm nhận được tu vi của gã một hơi tăng lên tới Thái Cực Cảnh tầng bốn thì lại càng kinh hãi hơn. Nhưng sau khi nghĩ tới đây đều là nhờ Nhậm Kiệt, mọi người đều cảm thấy như vậy cũng không quá.
Bất luận là lão Đan Vương, Văn Mặc, Kiếm Vương Long Ngạo hay vợ chồng Vân Phượng Nhi, ai nấy đột phá đều khiến người ta phải giật mình.
Mọi người còn chưa nói được mấy câu đã thấy vợ chồng lục gia kéo nhau tới. Trừ Tề Thiên ra, những người còn lại đều đứng dậy.
- Tốt, chẳng những đột phá, lại còn giữ được vẻ tỉnh táo. Tốt lắm.
Lão Đan Vương gật đầu nói.
- Phá rồi lại lập, trầm luân rồi thoát ra, hình thành tân sát ý.
Văn Mặc cũng tiếp lời/
- Chúc mừng lục gia. Haha.
Văn Dũng cũng tiến lên chúc mừng. Bất luận Nhậm Thiên Tung đột phá hay tỉnh táo lại đều là chuyện tốt với đại sự gia tộc.
- Các ngươi khoan chúc mừng đã. Hắn tích cóp nhiều năm như vậy, đột phá Thái Cực Cảnh tầng bốn cũng không có gì lạ. Huống chi còn có Nhậm Kiệt, tu luyện đột phá cũng không có gì đáng để chúc mừng. Lục đệ ngươi tới đúng lúc lắm, mau xem giờ nên làm thế nào? Tên tiểu tử Nhậm Kiệt này đã đi vào mấy ngày rồi, giờ đang lúc gấp gáp lại không thấy mặt hắn. Ngươi nói chúng ta nên làm sao?
Chiến Thiên Long sốt ruột nói.
- Ồ? Xảy ra chuyện gì sao?
Nhậm Thiên Tung kỳ quái nhìn hắn hỏi.
- Đúng. Ngươi luôn bế quan nên không biết. Thiên Hải Đế Quốc tấn công quy mô lớn Tây Bắc và Tây Nam. Lần này hoàng đế Hải Lượng ngự giá thân chinh, tên hỗn đản này chính là nhằm vào Nhậm gia chúng ta. Quan trọng là hoàng đế muốn nhân cơ hội này làm suy yếu chúng ta, cho nên không chi viện. Hiện tại hai nơi kia một mình chống lại với Thiên Hải Đế Quốc mấy ngày nay. Ngươi xem, vậy mà tên tiểu tử kia lại không ló mặt ra, ta muốn dẫn binh tới đó xem. Ngươi thấy thế nào?
Chiến Thiên Long nói.
- Động thủ thật rồi sao?
Nhậm Thiên Tung bình thản nói. Nói xong làm thủ thế mời đám người Văn Mặc lão tổ ngồi xuống, gã cười nhạt nói:
- Chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu. Chẳng có gì đặc biệt. Huống chi tình huống Tây Bắc và Tây Nam ngươi cũng biết, cho dù Thiên Hải Đế Quốc dốc toàn bộ lực lượng, trong thời gian ngắn cũng không thể công hãm được. Không cần nóng vội, ta nghĩ, gia chủ hắn đã có kế hoạch rồi.
Chiến Thiên Long còn tưởng Nhậm Thiên Tung sẽ ủng hộ mình, kết quả đứng ngây ra, mà Kiếm Vương Long Ngạo lại cười vui vẻ, tiếp tục hàn huyên với nhị lão.
Mấy ngày nay Văn Thi Ngữ phát hiện ra một chuyện khiến người ta phải chấn kinh. Địa vị của Nhậm Kiệt trong lòng mọi người lại cao tới đáng sợ. Nơi này có năm vị Thái Cực Cảnh, mà Tề Thiên kia nghe nói càng kinh khủng hơn, lại có một vị tướng quân truyền kỳ, có cha mình, kết quả lại phải ngồi ở đây chờ đợi.
Quan trọng là, theo như lời Chiến Thiên Long nói, dường như mỗi người có biến hoa hôm nay đều do Nhậm Kiệt giúp đỡ.
Lúc trước Nhậm Thiên Hành rất mạnh, nhưng hôm nay từng người theo cạnh Nhậm Kiệt đều mạnh, càng kinh khủng hơn, càng khó tin hơn.
Đám người này tụ hợp lại, cho dù Cửu Âm Tông cũng khó bì kịp, tông môn bình thường cũng kém mấy phần đấy. Mà đây chẳng qua là lực lượng tầng đỉnh của Nhậm gia, theo phụ thân nói, cận vệ đội của Nhậm Kiệt khủng bố dị thường, đại quân của Chiến Thiên Long lại thần bí kinh người, vòng ngoài Nhậm gia cũng có rất nhiều thế lực sẵn sàng góp sức. Tây Bắc, Tây Nam lại giống như một cỗ xe tăng bọc thép vậy.
Trách không được hoàng đế lại kiêng kỵ như vậy. Thà bị thế nhân nguyền rủa, cũng phải tỏ thái độ chèn ép Nhậm gia. Hơn nữa còn ra tay rất nặng, chỉ có điều uy thế Nhậm gia hôm nay chỉ sợ so với năm đó...
Ngay lúc Văn Thi Ngữ suy nghĩ, cửa phòng Nhậm Kiệt mở ra.
Lập tức mọi người đều im tiếng, tất cả người ngồi đều đứng dậy, nhìn về phía chỗ ở Nhậm Kiệt.
- Rốt cuộc ngươi cũng chịu lộ diện, nhanh, bây giờ tình huống khẩn cấp. Tránh cho hai nơi kia chịu áp lực quá lớn, ngươi cứ để cho ta dẫn quân tiếp viện.
Chiến Thiên Long lập tức bay người lên hướng về phía Nhậm Kiệt nói.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt cười lớn nói:
- Chiến thúc. Ta thấy ngươi không đợi được nữa rồi. Nhưng mà cho dù vậy cũng phải đợi một chút nữa.
Tâm tư Chiến Thiên Long Nhậm Kiệt tự nhiên hiểu rõ. Hoàng đế nhìu năm không cho hắn lãnh binh, hắn đã sớm không nín nổi rồi. Mình để Chiến thúc luyện binh ở Ngọc Tuyền Sơn mạch là để hắn khôi phục lại chiến ý.
Đại quân được mình cung cấp vô số tài nguyên và trận pháp, hôm nay đã được Chiến thúc luyện ra một chi đại quân hùng mạnh. Tuy chỉ có ba vạn binh, nhưng sức chiến đấu khủng bố vượt qua tưởng tượng.
Hôm nay có chút thành tựu, lại gặp phải chuyện này, cho nên Chiến Thiên Long không kịp chờ đợi nữa rồi.
- ha ha...
Đám người Văn Mặc lão tổ cười ồ lên.
- Ôi...
Chiến Thiên Long sụ mặt nói:
- Còn phải đợi sao? Phải đợi tới khi nào? Hoàng đế không chi viện, giờ chỉ là chuyện một mình nhà ta, ngươi bảo ta đợi, bên kia xảy ra chuyện thì làm sao?
- Ta đúng là đang chờ hai bên đó có chuyện.
Nhậm Kiệt nói, gã không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.
- Ách.
Chiến Thiên Long trợn tròn mắt, không nói nên lời.