Huyễn Chân Tiên Ngọc này thoạt nhìn thật ra rất bình thường, trong nháy mắt Nhậm Kiệt đưa thần hồn lực dò xét, vừa đi vào trong đó, trong tiếng nổ ầm ầm Nhậm Kiệt cảm thấy áp lực tăng lên.
Bởi vì trình độ phức tạp bên trong Huyễn Chân Tiên Ngọc này vượt quá tưởng tượng, vô số trận pháp giống như là người nào đó vốn dùng mấy vạn tấm vải bố trải lót ra, rồi nén ép trong một miếng ngọc nhỏ này. Hơn nữa ngọc này lại còn đặc thù hơn so với Ngọc Tinh, kết cấu bên trong còn kinh khủng vượt qua tưởng tượng.
Với thần hồn lực của Nhậm Kiệt giờ này, chỉ cần hắn muốn dò tra, một chút kết cấu cùng biến hóa bên trong vật thể, hay tính bản chất gì đó hắn đều có thể dò ra được.
Nhưng Huyễn Chân Tiên Ngọc này, Nhậm Kiệt chỉ mới dò xét một tầng bên ngoài, đã cảm nhận được áp lực to lớn.
Trận pháp vô cùng huyền diệu không nói, mấu chốt là bên trong có một loại lực lượng vượt ra ngoài tưởng tượng, nếu như nói ví dụ tương tự, như vậy chỉ có lực lượng Ngọc Tinh cốt lõi nhất mới có chút tương tự với thứ này. Đây còn là nhờ Nhậm Kiệt hấp thu không ít Ngọc Tinh, thần hồn lực ở cảnh giới Thánh nhân luận đạo vượt hơn xa tồn tại bình thường mới có thể cảm nhận được.
Hiện tại Nhậm Kiệt phát hiện, các thứ mình tiếp xúc hiểu được, đã có rất nhiều điều là tu luyện giả bình thường không biết, không có ghi lại, thậm chí Nhậm gia cũng không có ghi lại. Trước một đường chạy về, Nhậm Kiệt cũng dò xét qua tình huống ngọn lửa trong cơ thể Đan Diệu, ngọn lửa kia hiển nhiên cần hấp thu một chút lực lượng, những lực lượng này cũng không phải linh khí bình thường, cộng thêm chuyện Huyễn Chân Tiên Ngọc giờ này...
Những thứ này, không phải cảnh giới Nhậm Kiệt cao thâm là có thể biết được, cho dù Nhậm Kiệt có thể dò xét, hiểu biết, phân loại, nhưng hắn không có khả năng tự mình nói ra tên của nó.
Bởi vì những loại này, bất luận là pháp bảo, vũ khí, lực lượng, công pháp, đều là vượt qua tu luyện giả bình thường, chính là những thứ vượt qua cấp bậc trên Thái Cực Cảnh mới có, bình thường là không thể nào biết, không thể nào tiếp xúc.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới vừa rồi Tề Thiên nói đến Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của mình còn lợi hại hơn so với Tiên khí bình thường: nói như vậy trên Lăng Thiên Bảo Khí, là Tiên khí.
Chết tiệt, tại sao mình quên mất hắn, nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt tạm thời ngừng lại.
- Hầu Tử! Vừa rồi ngươi nói Tiên khí, có phải là pháp bảo còn cường đại hơn ở trên Lăng Thiên Bảo Khí hay không? Nhậm Kiệt nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Thiên hỏi.
- Không sai! Lúc này Tề Thiên tập trung tinh thần nhìn mảnh bia đá vỡ kia rất nhập thần, thuận miệng đáp.
- Vậy trên Ngọc Tinh là thứ gì, lực lượng mạnh hơn linh khí là thứ gì? Thế giới này có các loại truyền thuyết, nhưng bởi vì Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, rất nhiều thứ đã mất đi, cho dù tu luyện giả, rất nhiều thứ cả đời cũng không có khả năng biết được.
- Trên Ngọc Tinh tự nhiên là Tiên Ngọc, so với linh khí càng cường đại hơn tự nhiên là tiên linh khí! Thời khắc này Tề Thiên chú ý nhìn mảnh bia đá vỡ kia, cũng ít nhiều có chút đi vào trạng thái lĩnh ngộ, Nhậm Kiệt hỏi cái gì, hắn cũng đáp lại, nhưng không để ý tới những thứ khác.
Tiên Ngọc, Huyễn Chân Tiên Ngọc, quả nhiên không sai. Huyễn Chân Tiên Ngọc này là dùng Tiên Ngọc chế luyện vượt qua Ngọc Tinh, như vậy tiên linh khí, hẳn không sai chính là lực lượng cần thiết cho ngọn lửa trong cơ thể Đan Diệu đây?
Tiên Ngọc, Tiên khí, tiên linh khí, đều có quan hệ với tiên, chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có tiên nhân?
Nghĩ tới đây Nhậm Kiệt chợt bật cười, bởi vì hắn nghĩ tới đoạn phim trong thức hải của mình, cảnh giới Thánh nhân luận đạo, thứ này đều có, tiên nhân sao lại không có, chỉ có điều không biết rốt cuộc là tình huống thế nào mà thôi.
"Ông... Ông..." Đúng lúc này, Nhậm Kiệt phát hiện ngọc bội có chứa khí tức bản mạng của Đan Diệu trước đó đã xuất hiện vết nứt lần nữa rung động, Huyễn Chân Tiên Ngọc cũng hơi có chấn động. Nhậm Kiệt cả kinh, đây nhất định là có người đang vận dụng bí thuật thông thiên nào đó, dò xét tìm vị trí của Đan Diệu.
Mình đã mang Đan Diệu đi vào trung tâm không gian trận pháp, ở bên trong không gian độc lập này vậy mà không có biện pháp ngăn cách, thủ đoạn này thật lợi hại!
Tuy rằng không đến mức trực tiếp bị đối phương tìm đến, nhưng chỉ cần bị đối phương khóa mục tiêu ở phụ cận Tây Bắc đại doanh, thậm chí bên trong Tây Bắc đại doanh, thì cũng rất phiền toái. Cái này đã vượt ra ngoài pháp thuật tìm kiếm bình thường, có một chút cảm giác giống như thôi diễn thiên cơ, Nhậm Kiệt nhìn quanh bốn phía, trong đầu nhanh chóng suy tư nên làm như thế nào.
Mang Đan Diệu rời đi nơi này, không được, đi những địa phương khác càng thêm nguy hiểm, càng thêm không yên lòng! Hơn nữa mình còn phải nghĩ biện pháp cứu Đan Diệu. Nhưng ở lại chỗ này sẽ dẫn tới đại họa ngập trời, nếu như chỉ một mình Nhậm Kiệt đương nhiên hắn không sợ, nhưng còn có cả Tây Bắc đại doanh, có cả Nhậm gia.
Ngăn cách, nhất thiết phải hoàn toàn ngăn cách...
Đột nhiên, Nhậm Kiệt đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía chỗ mảnh bia đá vỡ to lớn, Tề Thiên đang nhìn chằm chằm vào kia, mặc dù còn chưa kịp nói chuyện cẩn thận cái này cùng Tề Thiên, nhưng lực lượng đặc thù chung quanh mảnh bia đá vỡ, còn có trận pháp bên trong mảnh vỡ, trận pháp chung quanh tấm bia đá này, đều vượt qua trạng thái bình thường. Nhậm Kiệt là từng dựa vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo thăm dò tấm bia đá này, biết rõ tấm bia đá này cực kỳ kinh khủng cùng lợi hại, lực lượng có thể làm cho lực lượng của tấm bia đá này không đến mức khuếch tán, vậy cũng có thể phong cấm khí tức phát ra từ thân thể Đan Diệu chăng?
Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt vận chuyển thần hồn lực, trong tiếng nổ ầm ầm lại lần nữa đến gần mảnh bia đá vỡ kia. Bởi vì trước đã có kinh nghiệm, thiếu chút nữa thần hồn lực đều bị hút vào trong đó, cho nên Nhậm Kiệt cũng không có thăm dò đi vào, mà chỉ dùng thần hồn lực ở vòng ngoài bao bọc lại lực lượng của mảnh bia đá vỡ chuẩn bị tạo ra kia, để lực lượng này cùng trận pháp bên trong cũng bao phủ Đan Diệu vào trong đó, cũng bao phủ cả khoảnh sân này vào bên trong.
- Đại gia ngươi! Ngươi định làm gì vậy? Tề Thiên lập tức cảm nhận được dao động thần hồn lực của Nhậm Kiệt, cảm nhận được hắn muốn động tới lực lượng chung quanh mảnh vỡ bia đá kia, lập tức cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Tuy rằng Tề Thiên mắt sáng như đuốc, nhưng dù sao còn không rõ lắm tình trạng của Đan Diệu, cho nên nhìn thấy Nhậm Kiệt có hành động này càng ngạc nhiên.
- Bổn đại gia nói chuyện với ngươi đấy, tiểu tử ngươi lại nổi điên làm gì đây. Bổn đại gia lên trời xuống đất thấy qua vô số nhân vật, nhưng chưa từng thấy người nào tà môn như tiểu tử ngươi, luôn không làm việc của người bình thường, so với bổn đại gia còn không bình thường hơn! Ngươi có biết tiểu tử ngươi đang làm gì hay không, thứ này không thể để lộ, thứ này một khi để lộ thì rất phiền toái! Hơn nữa ngươi muốn động tới lực lượng này, lực lượng này không phải cảnh giới ngươi bây giờ có thể chạm tới, hơn nữa tấm bia đá này mặc dù chỉ là một mảnh vỡ, nhưng ý nghĩa không tầm thường...
- Chết tiệt, đại gia ngươi! Bổn đại gia nói chuyện với ngươi đấy, tên tiểu tử tà môn ngươi có nghe hay không a? Đối với người khác, một khi Tề Thiên lên tiếng bản thân hắn liền có lực sát thương vô thượng, nhưng đối với Nhậm Kiệt thì lại không có mảy may ảnh hưởng gì.
Khiến cho Tề Thiên rất là bất đắc dĩ, rất là không nói nên lời, muốn đi tới ngăn cản Nhậm Kiệt, nhưng lại cảm thấy tên tiểu tử tà môn này làm việc không đến mức làm loạn đâu! Nghĩ tới nghĩ lui cằn nhằn một hồi lâu, rồi chỉ có thể nhìn Nhậm Kiệt, thầm nghĩ: nếu có gì không được mình sẽ mang theo tiểu tử này bỏ chạy thục mạng là được! Vật này sẽ dẫn tới tai họa mình cũng đã nói cho hắn biết rồi!
"Ầm!" Mặc dù chỉ là chạm đến vòng ngoài lực lượng phong cấm của mảnh bia đá vỡ, nhưng vừa chạm vào, Nhậm Kiệt liền phát hiện lực lượng này vượt qua bất kỳ lực lượng nào mình đã từng gặp trước kia, tuyệt đối là lực lượng không phải Thái Cực Cảnh có thể biết được. Bất quá mặc dù lực lượng kinh khủng như vậy, cũng đã bị trận pháp bên trong mảnh vỡ bia đá kia cùng lực lượng thẩm thấu, trong lực lượng này chiếm cứ lực lượng trận pháp của mảnh bia đá vỡ, giống như sợi tơ không ngừng quấn lấy ở trong đó, đã sắp hoàn toàn khống chế... Không cần tới bao lâu, lực lượng phong cấm này cũng sẽ bị trận pháp cùng lực lượng của mảnh bia đá vỡ này hoàn toàn khống chế, thậm chí hút vào trong đó...
Kinh khủng, quả nhiên kinh khủng! Nhậm Kiệt phát hiện muốn tạo ra lực lượng vòng ngoài này, đã không chỉ là vấn đề lực lượng, mà còn phải giải quyết vấn đề trận pháp bên trong mảnh bia đá vỡ kia xâm nhập lực lượng phong cấm huyền diệu này. Nhất định phải khống chế những thứ xông vào trận pháp kia, mới có thể tạo ra lực lượng phong cấm này.
Thời khắc này Nhậm Kiệt không chút do dự, trực tiếp thúc giục đoạn phim Thánh nhân luận đạo, để cảnh giới của mình điên cuồng tăng lên, không ngừng phân tích những trận pháp này, phân tích biến hóa của lực lượng này. Lực lượng này tuy rằng cường đại, nhưng dù sao bị mảnh bia đá vỡ này hấp thu rất nhiều năm, còn bị lực lượng trận pháp bên trong tấm bia đá thẩm thấu, đã từ từ yếu bớt, cho nên mặc dù Nhậm Kiệt không có lực lượng vượt qua lão tổ ngàn tuổi, cũng có thể chống đỡ mở ra, chỉ là phải giải quyết trận pháp bên trong mà thôi. Có thể nói giờ này lực lượng phong cấm này cũng là một phần của mảnh bia đá vỡ.
Mảnh bia đá vỡ dường như muốn hấp thu lực lượng này, nếu không đã sớm phá hết, bên trong Thánh nhân luận đạo, thần hồn lực của Nhậm Kiệt lại lần nữa bước vào Pháp Thần Cảnh. Giờ này thần hồn lực của bản thân hắn đã là nửa bước Pháp Thần Cảnh, cảnh giới cũng đủ, mượn đoạn phim Thánh nhân luận đạo, lại lần nữa bước vào Pháp Thần Cảnh đã không phải chuyện khó khăn lắm. Bất quá, trận pháp này huyền diệu vượt qua tưởng tượng, lúc trước bởi vì lực lượng bản thân Tề Thiên phân tán tầng ngoài tấm bia đá, chỉ kém một chút cuối cùng không có đột phá, Nhậm Kiệt ở tầng ngoài biết một chút trận pháp mới thả hắn ra.
Nhưng tấm bia đá này là mảnh vỡ, bên trong rất nhiều trận pháp tuy rằng không trọn vẹn, nhưng huyền diệu hơn ngàn vạn lần so với trận pháp lúc trước Nhậm Kiệt phóng thích ra Tề Thiên. Rất khó tin, một tấm bia đá phong ấn, mặc dù vỡ vụn đều kinh khủng như vậy, đây rốt cuộc là phong ấn của tồn tại bực nào.
Nhậm Kiệt rung động trong lòng, cũng không dám trễ nải, hắn không quan tơi hêt thay tìm hiểu, thăm dò biến hóa của trận pháp này, nắm trong tay lực lượng vòng ngoài của mảnh bia đá vỡ này.
Thời điểm này Nhậm Kiệt liên tiếp trải qua chiến đấu chém giết, trên người tích góp linh ngọc cũng không ít, nhưng vừa thúc giục đoạn phim, những linh ngọc này rất nhanh đã tiêu hao hết bảy tám thành.
"Ầm..." Rốt cục, ngay lúc Nhậm Kiệt định không tiếc hết thảy, nghĩ biện pháp tập trung linh ngọc, trong lực lượng phong cấm xâm nhập tầng ngoài trận pháp của mảnh vỡ bia đá kia, rốt cục Nhậm Kiệt hoàn toàn hiểu biết quán thông, Nhậm Kiệt không chút do dự lập tức khống chế thần hồn lực, trong tiếng nổ ầm ầm lực lượng tầng ngoài kia khuếch trương, bao phủ bọn họ cùng khoảnh sân này vào trong đó.
"Ầm... Ầm..." Nhưng ngay sau đó, trong mảnh vỡ bia đá kia liền tản ra một lực lượng vô cùng thần thánh không để cho khinh nhờn, hết thảy phải thần phục, quỳ lạy.
Cổ lực lượng này quá mức kinh khủng, vừa rồi Tề Thiên còn đang cảnh cáo Nhậm Kiệt, nhưng cũng không nghĩ tới Nhậm Kiệt có thể làm được nhanh như vậy, đột nhiên đối mặt với uy áp này, Tề Thiên rống giận gầm thét một tiếng, cả người lập tức biến thành cự viên vô cùng to lớn.
Toàn thân cự viên tản ra uy thế kinh khủng, bễ nghễ thiên địa, không phục hướng về phía mảnh bia đá vỡ kia nổi giận gầm lên một tiếng... hắn không phục thiên địa, không phục hết thảy, lực lượng ầm ầm bạo phát, rốt cục chặn lại lực lượng của mảnh bia đá vỡ phát ra.
Chỉ có điều tuy rằng ngăn cản, nhưng lại có một loại cảm giác như đứa nhỏ quật cường đối mặt với người lớn. Tuy rằng hắn đây chỉ là một phân thân, nhưng đây cũng chỉ là một mảnh bia đá vỡ, chỉ là mảnh bia đá vỡ mà phát ra lực lượng uy thế kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng được uy áp chân chính của nó. Nếu không có uy thế như thế, cũng không có khả năng trấn áp được Tề Thiên bọn họ.
- Không xong! Tề Thiên nổi giận gào thét chặn uy áp này xong, lập tức nhìn về phía Nhậm Kiệt, trong lòng chìm xuống. Loại uy áp này cho dù là lão tổ ngàn tuổi đến đây đều không chống đỡ được, mặc dù chỉ là mảnh bia đá vỡ bùng phát ra.
Nếu như Nhậm Kiệt có sơ suất gì, Tề Thiên đều có chút không dám nghĩ tới hậu quả, bởi vì mình có thoát ra hay không, đều phải dựa vào Nhậm Kiệt, vừa rồi bởi vì trong nháy mắt cảm nhận được khí tức này nghĩ tới rất nhiều chuyện, nên hắn phẫn nộ bạo phát mà quên mất bất kể như thế nào phải trước bảo vệ Nhậm Kiệt... lúc này vội quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt.
Nhưng Tề Thiên biến thân thành cự viên, vừa rồi thậm chí bởi vì trực tiếp chống cự uy thế của mảnh bia đá vỡ này phát ra, uy thế, lực lượng của Tề Thiên tăng vọt, thời khắc này cự viên lại há to cái miệng rộng của nó, trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt.
- Đại gia ngươi, tên tiểu tử tà môn này rốt cuộc... rốt cuộc làm cái gì vậy? Đây... đây là chuyện gì xảy ra? Cái này cũng quá biến thái đi?
Lúc này, chỉ thấy toàn thân Nhậm Kiệt được bao phủ trong một màn sáng vô cùng đặc thù, cả người mát mẻ thoát tục, cao cao tại thượng, rồi lại nhìn xuống mảnh vỡ bia đá kia.
Kinh người nhất chính là, uy thế lực lượng của mảnh vỡ bia đá kia dừng ở chung quanh Nhậm Kiệt, rồi lại không dám tùy ý đánh sâu vào, giống như là tồn tại cùng cấp bậc.
Tề Thiên cho dù hung mãnh là thế, cũng phải đối mặt chống cự uy áp kinh khủng của mảnh vỡ bia đá kia phát ra, nhưng Nhậm Kiệt ngược lại giống như nhìn thẳng vào uy áp này, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng, mà uy áp kia càng thêm không dám tới gần người hắn chút nào.
Loại cảnh tượng này trong mắt Tề Thiên xem ra, tuyệt đối không có khả năng phát sinh, thời khắc này rồi lại thật sự xảy ra!
"Trời ơi! Tiểu tử này, hắn còn là người sao?"
"Này... này... này cũng quá tà môn đi!"
Tề Thiên có thể nói là nhãn giới cao không ai bằng, trong mắt hắn cho tới bây giờ không có gì hắn có thể xem vào mắt, nhưng sau khi gặp Nhậm Kiệt lại không ít lần giật mình kinh ngạc, nhưng hết thảy tất cả chung vào một chỗ, cũng không làm cho hắn kinh ngạc khiếp sợ bằng một màn hôm nay.
Nếu như không phải thời khắc này chính hắn đang liều mạng chống cự lại uy áp của mảnh vỡ bia đá kia phát ra, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ đây là ảo giác.
Trên thực tế, uy áp vừa rồi kia trong tiếng nổ ầm ầm chèn ép xuống, khiến Nhậm Kiệt bất ngờ không kịp đề phòng cũng cảm giác cả người muốn vỡ vụn, cả người đều thiếu chút nữa ngã quỵ, nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt còn đang đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo.
Trong chớp nhoáng này, Nhậm Kiệt cảm thấy một màn khó tin: trước nay chỉ có thể nhìn thấy mấy vị Thánh nhân đang luận đạo từ rất xa, dường như có một vị đột nhiên quay đầu nhìn về bên này một cái.
Dường như chỉ là một loại cảm giác, nhưng chỉ với một cái nhìn này, Nhậm Kiệt lập tức cảm thấy uy áp vô biên của mảnh bia đá vỡ kia liền ngừng lại, dừng ở trước người mình không xa không dám vọt tới, Nhậm Kiệt cũng lập tức thoải mái hơn.
Mà trong chớp nhoáng này Nhậm Kiệt cũng cảm thấy cảnh giới của mình lại tăng lên không ít, tuy rằng không đến mức tăng lên tới Pháp Thần Cảnh, nhưng giúp cho thân thể hắn không còn e ngại trước uy áp của mảnh bia đá vỡ này nữa.
Đan Diệu, đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới Đan Diệu, quay đầu lại nhìn.
Phát hiện Đan Diệu nằm ở nơi đó, lại dường như hoàn toàn không có bị uy áp ảnh hưởng, nhưng thời khắc này với cảnh giới mới Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, ngọn lửa trong cơ thể nàng kia ngược lại bởi vì bị uy áp này kích thích, hơi sáng lên một chút.
"Chết tiệt, ngọn lửa trong cơ thể nha đầu Đan Diệu kia rốt cuộc là tồn tại gì, mà kinh khủng như vậy?"
Lúc này, linh ngọc của Nhậm Kiệt gần như đã tiêu hao hết sạch, cũng không khỏi không tạm thời dừng thúc giục đoạn phim. Nhưng Nhậm Kiệt phát hiện, cho dù dừng lại, uy áp đặc thù của mảnh vỡ bia đá kia cũng không có ảnh hưởng trở lại, dường như là một loại khảo nghiệm, đi qua được rồi sẽ không còn có bất kỳ biến hóa nào nữa.
- Ồ! Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên, Nhậm Kiệt phát hiện, thời khắc này Tề Thiên đột nhiên đi tới trước mặt hắn, lúc này Tề Thiên cũng đã khôi phục bình thường, chỉ là cả người có vẻ mệt mỏi chưa từng có, khóe miệng còn có một vệt máu tươi, cả người mồ hôi tuôn ra như mưa, đang dùng ánh mắt khó tin nhìn Nhậm Kiệt, làm cho Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt ngẩn người...
Bởi vì trình độ phức tạp bên trong Huyễn Chân Tiên Ngọc này vượt quá tưởng tượng, vô số trận pháp giống như là người nào đó vốn dùng mấy vạn tấm vải bố trải lót ra, rồi nén ép trong một miếng ngọc nhỏ này. Hơn nữa ngọc này lại còn đặc thù hơn so với Ngọc Tinh, kết cấu bên trong còn kinh khủng vượt qua tưởng tượng.
Với thần hồn lực của Nhậm Kiệt giờ này, chỉ cần hắn muốn dò tra, một chút kết cấu cùng biến hóa bên trong vật thể, hay tính bản chất gì đó hắn đều có thể dò ra được.
Nhưng Huyễn Chân Tiên Ngọc này, Nhậm Kiệt chỉ mới dò xét một tầng bên ngoài, đã cảm nhận được áp lực to lớn.
Trận pháp vô cùng huyền diệu không nói, mấu chốt là bên trong có một loại lực lượng vượt ra ngoài tưởng tượng, nếu như nói ví dụ tương tự, như vậy chỉ có lực lượng Ngọc Tinh cốt lõi nhất mới có chút tương tự với thứ này. Đây còn là nhờ Nhậm Kiệt hấp thu không ít Ngọc Tinh, thần hồn lực ở cảnh giới Thánh nhân luận đạo vượt hơn xa tồn tại bình thường mới có thể cảm nhận được.
Hiện tại Nhậm Kiệt phát hiện, các thứ mình tiếp xúc hiểu được, đã có rất nhiều điều là tu luyện giả bình thường không biết, không có ghi lại, thậm chí Nhậm gia cũng không có ghi lại. Trước một đường chạy về, Nhậm Kiệt cũng dò xét qua tình huống ngọn lửa trong cơ thể Đan Diệu, ngọn lửa kia hiển nhiên cần hấp thu một chút lực lượng, những lực lượng này cũng không phải linh khí bình thường, cộng thêm chuyện Huyễn Chân Tiên Ngọc giờ này...
Những thứ này, không phải cảnh giới Nhậm Kiệt cao thâm là có thể biết được, cho dù Nhậm Kiệt có thể dò xét, hiểu biết, phân loại, nhưng hắn không có khả năng tự mình nói ra tên của nó.
Bởi vì những loại này, bất luận là pháp bảo, vũ khí, lực lượng, công pháp, đều là vượt qua tu luyện giả bình thường, chính là những thứ vượt qua cấp bậc trên Thái Cực Cảnh mới có, bình thường là không thể nào biết, không thể nào tiếp xúc.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới vừa rồi Tề Thiên nói đến Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của mình còn lợi hại hơn so với Tiên khí bình thường: nói như vậy trên Lăng Thiên Bảo Khí, là Tiên khí.
Chết tiệt, tại sao mình quên mất hắn, nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt tạm thời ngừng lại.
- Hầu Tử! Vừa rồi ngươi nói Tiên khí, có phải là pháp bảo còn cường đại hơn ở trên Lăng Thiên Bảo Khí hay không? Nhậm Kiệt nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Thiên hỏi.
- Không sai! Lúc này Tề Thiên tập trung tinh thần nhìn mảnh bia đá vỡ kia rất nhập thần, thuận miệng đáp.
- Vậy trên Ngọc Tinh là thứ gì, lực lượng mạnh hơn linh khí là thứ gì? Thế giới này có các loại truyền thuyết, nhưng bởi vì Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, rất nhiều thứ đã mất đi, cho dù tu luyện giả, rất nhiều thứ cả đời cũng không có khả năng biết được.
- Trên Ngọc Tinh tự nhiên là Tiên Ngọc, so với linh khí càng cường đại hơn tự nhiên là tiên linh khí! Thời khắc này Tề Thiên chú ý nhìn mảnh bia đá vỡ kia, cũng ít nhiều có chút đi vào trạng thái lĩnh ngộ, Nhậm Kiệt hỏi cái gì, hắn cũng đáp lại, nhưng không để ý tới những thứ khác.
Tiên Ngọc, Huyễn Chân Tiên Ngọc, quả nhiên không sai. Huyễn Chân Tiên Ngọc này là dùng Tiên Ngọc chế luyện vượt qua Ngọc Tinh, như vậy tiên linh khí, hẳn không sai chính là lực lượng cần thiết cho ngọn lửa trong cơ thể Đan Diệu đây?
Tiên Ngọc, Tiên khí, tiên linh khí, đều có quan hệ với tiên, chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có tiên nhân?
Nghĩ tới đây Nhậm Kiệt chợt bật cười, bởi vì hắn nghĩ tới đoạn phim trong thức hải của mình, cảnh giới Thánh nhân luận đạo, thứ này đều có, tiên nhân sao lại không có, chỉ có điều không biết rốt cuộc là tình huống thế nào mà thôi.
"Ông... Ông..." Đúng lúc này, Nhậm Kiệt phát hiện ngọc bội có chứa khí tức bản mạng của Đan Diệu trước đó đã xuất hiện vết nứt lần nữa rung động, Huyễn Chân Tiên Ngọc cũng hơi có chấn động. Nhậm Kiệt cả kinh, đây nhất định là có người đang vận dụng bí thuật thông thiên nào đó, dò xét tìm vị trí của Đan Diệu.
Mình đã mang Đan Diệu đi vào trung tâm không gian trận pháp, ở bên trong không gian độc lập này vậy mà không có biện pháp ngăn cách, thủ đoạn này thật lợi hại!
Tuy rằng không đến mức trực tiếp bị đối phương tìm đến, nhưng chỉ cần bị đối phương khóa mục tiêu ở phụ cận Tây Bắc đại doanh, thậm chí bên trong Tây Bắc đại doanh, thì cũng rất phiền toái. Cái này đã vượt ra ngoài pháp thuật tìm kiếm bình thường, có một chút cảm giác giống như thôi diễn thiên cơ, Nhậm Kiệt nhìn quanh bốn phía, trong đầu nhanh chóng suy tư nên làm như thế nào.
Mang Đan Diệu rời đi nơi này, không được, đi những địa phương khác càng thêm nguy hiểm, càng thêm không yên lòng! Hơn nữa mình còn phải nghĩ biện pháp cứu Đan Diệu. Nhưng ở lại chỗ này sẽ dẫn tới đại họa ngập trời, nếu như chỉ một mình Nhậm Kiệt đương nhiên hắn không sợ, nhưng còn có cả Tây Bắc đại doanh, có cả Nhậm gia.
Ngăn cách, nhất thiết phải hoàn toàn ngăn cách...
Đột nhiên, Nhậm Kiệt đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía chỗ mảnh bia đá vỡ to lớn, Tề Thiên đang nhìn chằm chằm vào kia, mặc dù còn chưa kịp nói chuyện cẩn thận cái này cùng Tề Thiên, nhưng lực lượng đặc thù chung quanh mảnh bia đá vỡ, còn có trận pháp bên trong mảnh vỡ, trận pháp chung quanh tấm bia đá này, đều vượt qua trạng thái bình thường. Nhậm Kiệt là từng dựa vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo thăm dò tấm bia đá này, biết rõ tấm bia đá này cực kỳ kinh khủng cùng lợi hại, lực lượng có thể làm cho lực lượng của tấm bia đá này không đến mức khuếch tán, vậy cũng có thể phong cấm khí tức phát ra từ thân thể Đan Diệu chăng?
Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt vận chuyển thần hồn lực, trong tiếng nổ ầm ầm lại lần nữa đến gần mảnh bia đá vỡ kia. Bởi vì trước đã có kinh nghiệm, thiếu chút nữa thần hồn lực đều bị hút vào trong đó, cho nên Nhậm Kiệt cũng không có thăm dò đi vào, mà chỉ dùng thần hồn lực ở vòng ngoài bao bọc lại lực lượng của mảnh bia đá vỡ chuẩn bị tạo ra kia, để lực lượng này cùng trận pháp bên trong cũng bao phủ Đan Diệu vào trong đó, cũng bao phủ cả khoảnh sân này vào bên trong.
- Đại gia ngươi! Ngươi định làm gì vậy? Tề Thiên lập tức cảm nhận được dao động thần hồn lực của Nhậm Kiệt, cảm nhận được hắn muốn động tới lực lượng chung quanh mảnh vỡ bia đá kia, lập tức cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Tuy rằng Tề Thiên mắt sáng như đuốc, nhưng dù sao còn không rõ lắm tình trạng của Đan Diệu, cho nên nhìn thấy Nhậm Kiệt có hành động này càng ngạc nhiên.
- Bổn đại gia nói chuyện với ngươi đấy, tiểu tử ngươi lại nổi điên làm gì đây. Bổn đại gia lên trời xuống đất thấy qua vô số nhân vật, nhưng chưa từng thấy người nào tà môn như tiểu tử ngươi, luôn không làm việc của người bình thường, so với bổn đại gia còn không bình thường hơn! Ngươi có biết tiểu tử ngươi đang làm gì hay không, thứ này không thể để lộ, thứ này một khi để lộ thì rất phiền toái! Hơn nữa ngươi muốn động tới lực lượng này, lực lượng này không phải cảnh giới ngươi bây giờ có thể chạm tới, hơn nữa tấm bia đá này mặc dù chỉ là một mảnh vỡ, nhưng ý nghĩa không tầm thường...
- Chết tiệt, đại gia ngươi! Bổn đại gia nói chuyện với ngươi đấy, tên tiểu tử tà môn ngươi có nghe hay không a? Đối với người khác, một khi Tề Thiên lên tiếng bản thân hắn liền có lực sát thương vô thượng, nhưng đối với Nhậm Kiệt thì lại không có mảy may ảnh hưởng gì.
Khiến cho Tề Thiên rất là bất đắc dĩ, rất là không nói nên lời, muốn đi tới ngăn cản Nhậm Kiệt, nhưng lại cảm thấy tên tiểu tử tà môn này làm việc không đến mức làm loạn đâu! Nghĩ tới nghĩ lui cằn nhằn một hồi lâu, rồi chỉ có thể nhìn Nhậm Kiệt, thầm nghĩ: nếu có gì không được mình sẽ mang theo tiểu tử này bỏ chạy thục mạng là được! Vật này sẽ dẫn tới tai họa mình cũng đã nói cho hắn biết rồi!
"Ầm!" Mặc dù chỉ là chạm đến vòng ngoài lực lượng phong cấm của mảnh bia đá vỡ, nhưng vừa chạm vào, Nhậm Kiệt liền phát hiện lực lượng này vượt qua bất kỳ lực lượng nào mình đã từng gặp trước kia, tuyệt đối là lực lượng không phải Thái Cực Cảnh có thể biết được. Bất quá mặc dù lực lượng kinh khủng như vậy, cũng đã bị trận pháp bên trong mảnh vỡ bia đá kia cùng lực lượng thẩm thấu, trong lực lượng này chiếm cứ lực lượng trận pháp của mảnh bia đá vỡ, giống như sợi tơ không ngừng quấn lấy ở trong đó, đã sắp hoàn toàn khống chế... Không cần tới bao lâu, lực lượng phong cấm này cũng sẽ bị trận pháp cùng lực lượng của mảnh bia đá vỡ này hoàn toàn khống chế, thậm chí hút vào trong đó...
Kinh khủng, quả nhiên kinh khủng! Nhậm Kiệt phát hiện muốn tạo ra lực lượng vòng ngoài này, đã không chỉ là vấn đề lực lượng, mà còn phải giải quyết vấn đề trận pháp bên trong mảnh bia đá vỡ kia xâm nhập lực lượng phong cấm huyền diệu này. Nhất định phải khống chế những thứ xông vào trận pháp kia, mới có thể tạo ra lực lượng phong cấm này.
Thời khắc này Nhậm Kiệt không chút do dự, trực tiếp thúc giục đoạn phim Thánh nhân luận đạo, để cảnh giới của mình điên cuồng tăng lên, không ngừng phân tích những trận pháp này, phân tích biến hóa của lực lượng này. Lực lượng này tuy rằng cường đại, nhưng dù sao bị mảnh bia đá vỡ này hấp thu rất nhiều năm, còn bị lực lượng trận pháp bên trong tấm bia đá thẩm thấu, đã từ từ yếu bớt, cho nên mặc dù Nhậm Kiệt không có lực lượng vượt qua lão tổ ngàn tuổi, cũng có thể chống đỡ mở ra, chỉ là phải giải quyết trận pháp bên trong mà thôi. Có thể nói giờ này lực lượng phong cấm này cũng là một phần của mảnh bia đá vỡ.
Mảnh bia đá vỡ dường như muốn hấp thu lực lượng này, nếu không đã sớm phá hết, bên trong Thánh nhân luận đạo, thần hồn lực của Nhậm Kiệt lại lần nữa bước vào Pháp Thần Cảnh. Giờ này thần hồn lực của bản thân hắn đã là nửa bước Pháp Thần Cảnh, cảnh giới cũng đủ, mượn đoạn phim Thánh nhân luận đạo, lại lần nữa bước vào Pháp Thần Cảnh đã không phải chuyện khó khăn lắm. Bất quá, trận pháp này huyền diệu vượt qua tưởng tượng, lúc trước bởi vì lực lượng bản thân Tề Thiên phân tán tầng ngoài tấm bia đá, chỉ kém một chút cuối cùng không có đột phá, Nhậm Kiệt ở tầng ngoài biết một chút trận pháp mới thả hắn ra.
Nhưng tấm bia đá này là mảnh vỡ, bên trong rất nhiều trận pháp tuy rằng không trọn vẹn, nhưng huyền diệu hơn ngàn vạn lần so với trận pháp lúc trước Nhậm Kiệt phóng thích ra Tề Thiên. Rất khó tin, một tấm bia đá phong ấn, mặc dù vỡ vụn đều kinh khủng như vậy, đây rốt cuộc là phong ấn của tồn tại bực nào.
Nhậm Kiệt rung động trong lòng, cũng không dám trễ nải, hắn không quan tơi hêt thay tìm hiểu, thăm dò biến hóa của trận pháp này, nắm trong tay lực lượng vòng ngoài của mảnh bia đá vỡ này.
Thời điểm này Nhậm Kiệt liên tiếp trải qua chiến đấu chém giết, trên người tích góp linh ngọc cũng không ít, nhưng vừa thúc giục đoạn phim, những linh ngọc này rất nhanh đã tiêu hao hết bảy tám thành.
"Ầm..." Rốt cục, ngay lúc Nhậm Kiệt định không tiếc hết thảy, nghĩ biện pháp tập trung linh ngọc, trong lực lượng phong cấm xâm nhập tầng ngoài trận pháp của mảnh vỡ bia đá kia, rốt cục Nhậm Kiệt hoàn toàn hiểu biết quán thông, Nhậm Kiệt không chút do dự lập tức khống chế thần hồn lực, trong tiếng nổ ầm ầm lực lượng tầng ngoài kia khuếch trương, bao phủ bọn họ cùng khoảnh sân này vào trong đó.
"Ầm... Ầm..." Nhưng ngay sau đó, trong mảnh vỡ bia đá kia liền tản ra một lực lượng vô cùng thần thánh không để cho khinh nhờn, hết thảy phải thần phục, quỳ lạy.
Cổ lực lượng này quá mức kinh khủng, vừa rồi Tề Thiên còn đang cảnh cáo Nhậm Kiệt, nhưng cũng không nghĩ tới Nhậm Kiệt có thể làm được nhanh như vậy, đột nhiên đối mặt với uy áp này, Tề Thiên rống giận gầm thét một tiếng, cả người lập tức biến thành cự viên vô cùng to lớn.
Toàn thân cự viên tản ra uy thế kinh khủng, bễ nghễ thiên địa, không phục hướng về phía mảnh bia đá vỡ kia nổi giận gầm lên một tiếng... hắn không phục thiên địa, không phục hết thảy, lực lượng ầm ầm bạo phát, rốt cục chặn lại lực lượng của mảnh bia đá vỡ phát ra.
Chỉ có điều tuy rằng ngăn cản, nhưng lại có một loại cảm giác như đứa nhỏ quật cường đối mặt với người lớn. Tuy rằng hắn đây chỉ là một phân thân, nhưng đây cũng chỉ là một mảnh bia đá vỡ, chỉ là mảnh bia đá vỡ mà phát ra lực lượng uy thế kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng được uy áp chân chính của nó. Nếu không có uy thế như thế, cũng không có khả năng trấn áp được Tề Thiên bọn họ.
- Không xong! Tề Thiên nổi giận gào thét chặn uy áp này xong, lập tức nhìn về phía Nhậm Kiệt, trong lòng chìm xuống. Loại uy áp này cho dù là lão tổ ngàn tuổi đến đây đều không chống đỡ được, mặc dù chỉ là mảnh bia đá vỡ bùng phát ra.
Nếu như Nhậm Kiệt có sơ suất gì, Tề Thiên đều có chút không dám nghĩ tới hậu quả, bởi vì mình có thoát ra hay không, đều phải dựa vào Nhậm Kiệt, vừa rồi bởi vì trong nháy mắt cảm nhận được khí tức này nghĩ tới rất nhiều chuyện, nên hắn phẫn nộ bạo phát mà quên mất bất kể như thế nào phải trước bảo vệ Nhậm Kiệt... lúc này vội quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt.
Nhưng Tề Thiên biến thân thành cự viên, vừa rồi thậm chí bởi vì trực tiếp chống cự uy thế của mảnh bia đá vỡ này phát ra, uy thế, lực lượng của Tề Thiên tăng vọt, thời khắc này cự viên lại há to cái miệng rộng của nó, trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt.
- Đại gia ngươi, tên tiểu tử tà môn này rốt cuộc... rốt cuộc làm cái gì vậy? Đây... đây là chuyện gì xảy ra? Cái này cũng quá biến thái đi?
Lúc này, chỉ thấy toàn thân Nhậm Kiệt được bao phủ trong một màn sáng vô cùng đặc thù, cả người mát mẻ thoát tục, cao cao tại thượng, rồi lại nhìn xuống mảnh vỡ bia đá kia.
Kinh người nhất chính là, uy thế lực lượng của mảnh vỡ bia đá kia dừng ở chung quanh Nhậm Kiệt, rồi lại không dám tùy ý đánh sâu vào, giống như là tồn tại cùng cấp bậc.
Tề Thiên cho dù hung mãnh là thế, cũng phải đối mặt chống cự uy áp kinh khủng của mảnh vỡ bia đá kia phát ra, nhưng Nhậm Kiệt ngược lại giống như nhìn thẳng vào uy áp này, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng, mà uy áp kia càng thêm không dám tới gần người hắn chút nào.
Loại cảnh tượng này trong mắt Tề Thiên xem ra, tuyệt đối không có khả năng phát sinh, thời khắc này rồi lại thật sự xảy ra!
"Trời ơi! Tiểu tử này, hắn còn là người sao?"
"Này... này... này cũng quá tà môn đi!"
Tề Thiên có thể nói là nhãn giới cao không ai bằng, trong mắt hắn cho tới bây giờ không có gì hắn có thể xem vào mắt, nhưng sau khi gặp Nhậm Kiệt lại không ít lần giật mình kinh ngạc, nhưng hết thảy tất cả chung vào một chỗ, cũng không làm cho hắn kinh ngạc khiếp sợ bằng một màn hôm nay.
Nếu như không phải thời khắc này chính hắn đang liều mạng chống cự lại uy áp của mảnh vỡ bia đá kia phát ra, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ đây là ảo giác.
Trên thực tế, uy áp vừa rồi kia trong tiếng nổ ầm ầm chèn ép xuống, khiến Nhậm Kiệt bất ngờ không kịp đề phòng cũng cảm giác cả người muốn vỡ vụn, cả người đều thiếu chút nữa ngã quỵ, nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt còn đang đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo.
Trong chớp nhoáng này, Nhậm Kiệt cảm thấy một màn khó tin: trước nay chỉ có thể nhìn thấy mấy vị Thánh nhân đang luận đạo từ rất xa, dường như có một vị đột nhiên quay đầu nhìn về bên này một cái.
Dường như chỉ là một loại cảm giác, nhưng chỉ với một cái nhìn này, Nhậm Kiệt lập tức cảm thấy uy áp vô biên của mảnh bia đá vỡ kia liền ngừng lại, dừng ở trước người mình không xa không dám vọt tới, Nhậm Kiệt cũng lập tức thoải mái hơn.
Mà trong chớp nhoáng này Nhậm Kiệt cũng cảm thấy cảnh giới của mình lại tăng lên không ít, tuy rằng không đến mức tăng lên tới Pháp Thần Cảnh, nhưng giúp cho thân thể hắn không còn e ngại trước uy áp của mảnh bia đá vỡ này nữa.
Đan Diệu, đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới Đan Diệu, quay đầu lại nhìn.
Phát hiện Đan Diệu nằm ở nơi đó, lại dường như hoàn toàn không có bị uy áp ảnh hưởng, nhưng thời khắc này với cảnh giới mới Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, ngọn lửa trong cơ thể nàng kia ngược lại bởi vì bị uy áp này kích thích, hơi sáng lên một chút.
"Chết tiệt, ngọn lửa trong cơ thể nha đầu Đan Diệu kia rốt cuộc là tồn tại gì, mà kinh khủng như vậy?"
Lúc này, linh ngọc của Nhậm Kiệt gần như đã tiêu hao hết sạch, cũng không khỏi không tạm thời dừng thúc giục đoạn phim. Nhưng Nhậm Kiệt phát hiện, cho dù dừng lại, uy áp đặc thù của mảnh vỡ bia đá kia cũng không có ảnh hưởng trở lại, dường như là một loại khảo nghiệm, đi qua được rồi sẽ không còn có bất kỳ biến hóa nào nữa.
- Ồ! Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên, Nhậm Kiệt phát hiện, thời khắc này Tề Thiên đột nhiên đi tới trước mặt hắn, lúc này Tề Thiên cũng đã khôi phục bình thường, chỉ là cả người có vẻ mệt mỏi chưa từng có, khóe miệng còn có một vệt máu tươi, cả người mồ hôi tuôn ra như mưa, đang dùng ánh mắt khó tin nhìn Nhậm Kiệt, làm cho Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt ngẩn người...