Tà Thiếu Dược Vương

Chương 571: Ngọc Tinh còn không thấm vào đâu

- Ngươi còn nói lời này với bổn đại gia, bổn đại gia cũng đang định hỏi ngươi đây: tiểu tử ngươi rốt cuộc có phải là người hay không? Tề Thiên nhìn Nhậm Kiệt, như là thấy quỷ, đích thực nghĩ không ra một màn kia là chuyện gì xảy ra?

Coi như mình biến thân, bằng vào một chút uy thế trên người bản tôn mới có thể miễn cưỡng ngăn cản, nếu không chỉ bằng vào lực lượng, trên thế giới này cũng chỉ có những Pháp Thần đứng ở đỉnh phong kia có thể thừa nhận lực lượng này, nhưng cũng phải quỳ lạy mới được.

Thế nhưng tiểu tử này, vừa rồi ngay cả mình cũng không có cảm nhận được hắn vận chuyển thế nào lực lượng quá mạnh mẽ kia, cũng không có cố hết sức gì lắm, cổ uy áp kia liền đình chỉ.

Chẳng những như thế, hắn còn giống như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, còn hỏi mình tại sao... tiểu tử này tà môn đến cực điểm mà!

- Quen thì quen, mắng chửi người bổn gia chủ đúng là phải nổi giận! Nhậm Kiệt tự nhiên biết Tề Thiên muốn nói gì, chỉ có điều lúc này phát hiện: khối ngọc bội vỡ vụn trên người mình kia, cũng mất đi phản ứng với trên thân thể Đan Diệu, hiển nhiên là thật sự đã ngăn cách lực lượng tìm kiếm nào đó của đối phương, cuối cùng Nhậm Kiệt cũng tạm thời thở ra nhẹ nhõm.

Vừa nghe Tề Thiên hỏi, khó có được mở miệng nói một câu đùa giỡn, đồng thời cất bước lách qua Tề Thiên, đi tới chỗ Đan Diệu.

- Chẳng lẽ là tiên nhân chuyển thế, không có khả năng a! Nếu là tiên nhân chuyển thế gặp loại lực lượng này cho dù có thể ngăn cản, cũng không có khả năng ngăn cản, khẳng định phải quỳ bái... Không đúng... không đúng... dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lại không nhớ gì cả! Lúc này, Tề Thiên như là nghĩ tới điều gì, nhưng trong lúc nhất thời bộ dáng dường như còn không nhớ gì cả, hắn bực bội nhíu mày.

Lúc này, Nhậm Kiệt chạy tới bên cạnh Đan Diệu, vừa cẩn thận kiểm tra một chút tình huống Đan Diệu, tạm thời hẳn không có chuyện gì, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Mà Tề Thiên ở đó lầu bầu, cau mày lầm bầm, tự nhiên Nhậm Kiệt cũng nghe vào tai, Nhậm Kiệt nhìn một vòng nơi này, chỉ cần đối phương không có biện pháp khóa lấy vị trí, coi như an toàn. Tuy nhiên rõ ràng, bởi vì vừa rồi mình bọc lại lực lượng phong cấm của mảnh bia đá vỡ này tạo ra, thời gian chống đỡ lực lượng này sẽ rút ngắn kịch liệt, cho nên mình nhất định phải mau sớm nghĩ biện pháp.




- Đan Diệu hiện tại xảy ra vấn đề, chẳng lẽ ngươi không nóng nảy, cũng không đến đây hỗ trợ nghĩ một chút biện pháp, đáng tiếc trước đây Đan Diệu giúp ngươi lâu như vậy, đồ không có lương tâm! Nhậm Kiệt hướng về phía Tề Thiên đang thất thần ở đó, lẩm bẩm tự nói.

- Ta nóng nảy có ích gì chứ... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, Tề Thiên đi tới khó chịu nói: - Bổn đại gia vừa rồi nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không để ý, ta nóng nảy có ích gì, ta cũng không có cách nào, cứu người ngươi lợi hại hơn ta nhiều! Đương nhiên bổn đại gia muốn cứu tiểu nha đầu này, nhưng ngươi mà không có biện pháp, bổn đại gia có thể làm gì được! Đích thực không được nhiều lắm chỉ có thể cho nàng đi vào luân hồi, cùng lắm thì sau này đợi sau khi bổn đại gia thoát ra, lại thi triển thần thông vô thượng giúp cho ngươi tìm đến nàng, khôi phục ký ức của nàng là được!

Có thể nói, trừ Nhậm Kiệt cùng Hổ Hổ, Đan Diệu là có quan hệ tốt nhất với Tề Thiên, Tề Thiên vừa rồi thấy Đan Diệu xảy ra chuyện, tuy rằng không nói gì, nhưng tia lo lắng của hắn tự nhiên Nhậm Kiệt cũng có thể phát hiện. Nhậm Kiệt biết, đạt tới cảnh giới Tề Thiên bực này, đối với những thứ này xem ra đã rất thấu triệt. Hơn nữa mình vừa nói khích hắn như vậy, mới biết hắn có chiêu thức ấy, không trách được chẳng lo lắng gì.

- Ai nói ngươi không có biện pháp, ngươi đều không nghĩ biện pháp, không tận tâm tận lực, làm sao biết không có biện pháp? Ta thấy ngươi chính là kẻ không có lương tâm! Thật đáng tiếc mập mạp trước đây đối tốt với ngươi như vậy! Biết thì biết, Nhậm Kiệt còn là nói lần nữa.

- Tiểu tử ngươi... Bổn đại gia thật muốn một bàn tay đập chết ngươi! Chẳng lẽ quan tâm thì nhất định phải giống người phàm khóc lóc náo loạn như vậy hay sao? Ngươi tưởng bổn đại gia là ai chứ! Tiểu nha đầu này bổn đại gia cũng đích xác cảm thấy không tệ, có thể giúp tự nhiên sẽ tận tình giúp, nhưng bổn đại gia làm gì mới có thể giúp nàng, ngươi nói ra xem! Tề Thiên cũng nôn nóng nói.

Nhậm Kiệt biết rõ Tề Thiên nhất: tuy rằng hắn có thể nói cho người khác thống khổ, nhưng trên thực tế tính tình của hắn cũng không phải là người tánh khí tốt gì, chỉ có điều so với những người khác mà nói, bọn họ chênh lệch quá xa so với Tề Thiên, hoàn toàn không có khả năng có cơ hội chọc giận, hoặc là làm cho Tề Thiên nóng nảy mà thôi.

- Bổn gia chủ muốn hiểu rõ một số chuyện vượt qua hiểu biết của tu luyện giả bình thường, mới có cơ hội cứu Đan Diệu... mà ngươi biết cái gì cũng không nói, dĩ nhiên chính là đồ vô lương tâm!

- Cút đi! Bổn đại gia cũng chưa hoàn toàn nhớ lại các thứ! Hơn nữa, bổn đại gia biết rất nhiều chuyện tu luyện giả bình thường không biết, cho dù một mực nói cho ngươi biết, nói 100 năm cũng không hết!

- Được rồi! Chúng ta đừng lãng phí thời gian, nếu ngươi cũng muốn cứu Đan Diệu, sao không tìm một số lực lượng vượt qua linh khí. Trong cơ thể Đan Diệu có lực lượng nào đó cần loại lực lượng này tẩm bổ; còn có, mảnh bia đá vỡ này là chuyện gì xảy ra, ngươi nói Tiên khí, tiên nhân đều là chuyện gì xảy ra? Trước đây Nhậm Kiệt cũng không phải không có hỏi qua, nhưng có một số tình huống Tề Thiên không có hiểu, một số chuyện vượt ra khỏi nhận biết của hắn hiện tại, dù sao trong thức hải bản thân có cảnh giới Thánh nhân luận đạo, Nhậm Kiệt cũng muốn biết một vài thứ.

Nhưng Tề Thiên đối với phương diện này nói rất ít, khi đó Nhậm Kiệt cũng không xem là gì, hắn không nói Nhậm Kiệt cũng không hỏi tới. Nhưng bây giờ thì khác, cần phải cứu Đan Diệu, nhất thiết phải biết chuyện gì xảy ra; còn nữa, cha mình mất tích, mảnh bia đá vỡ kỳ quái này ở chỗ này, hết thảy cũng làm cho Nhậm Kiệt không thể không tìm hiểu những chuyện này.

Cho nên Nhậm Kiệt thuận thế làm, mượn uy thế vừa rồi, thừa dịp Tề Thiên vừa mới bị thương, chấn kinh, cộng thêm chuyện Đan Diệu, liền nói khích hắn một chút.

Biết Tề Thiên bất đồng với người bình thường, nhưng Nhậm Kiệt càng thêm tin tưởng, thời gian, tình huống thỏa đáng, hết thảy đều là một dạng.

- Tiên linh khí địa phương bình thường căn bản không có, trước thời thượng cổ còn có một chút đi, nhưng cũng không phải người bình thường có thể đến được. Đúng rồi, hiện tại trong Ngọc Tinh, miễn cưỡng có chứa một tia tiên linh khí vượt qua linh khí, rất là hơi yếu. Cho nên tu luyện của các ngươi, người tu luyện đến sau Thái Cực Cảnh, đạt tới trình độ nhất định, chỉ có Ngọc Tinh mới có trợ giúp hiệu quả nhất. Hơn nữa lúc đột phá cần Ngọc Tinh tương trợ. Về phần sau này đạt tới Pháp Thần Cảnh, lại không thể thiếu được Ngọc Tinh, chân chính tiên linh khí, trừ phi ngươi tìm đến ở trong một di tích nào đó, nếu không không có khả năng lắm! Đối với tin tức có thể cứu Đan Diệu, Tề Thiên rất nghiêm túc đáp lời Nhậm Kiệt.

- Tiểu tử ngươi cũng đừng nói khích bổn đại gia, bổn đại gia trước kia không cho ngươi biết, thứ nhất là bổn đại gia tự mình cũng nhớ không rõ lắm, dù sao đây cũng không phải là bản tôn của bổn đại gia, bị bia đá kia trấn áp ảnh hưởng, giờ này lực lượng tăng lên khôi phục một chút lực lượng, tiểu tử ngươi cũng biết đó, biết nhiều lắm đối với ngươi đâu có ích lợi gì! Nói một hơi vừa thông suốt xong, sau đó dường như Tề Thiên cũng ý thức được bị Nhậm Kiệt nói khích hắn, cho nên cố ý bổ sung một câu nói.

- Ai mà có lòng dạ nói khích ngươi chứ! Ta là lo lắng cho Đan Diệu và lo lắng tình hình của cha ta! Ngươi cũng thấy đấy, thứ này ở ngay trong Tây Bắc đại doanh nhà ta, mà ta không biết gì có thể được sao? Tuy rằng Tề Thiên nói ra Nhậm Kiệt đừng khích hắn, nhưng Nhậm Kiệt cười nhạt trong lòng một cái, không có để ý câu nói này, nói tiếp. Tề Thiên vẫn còn bị trạng thái của mình vừa rồi ảnh hưởng, cho nên Nhậm Kiệt tiếp tục hỏi tới.

- Thứ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bổn đại gia cũng còn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ năm đó mấy huynh đệ chúng ta bị trấn áp, không chỉ là ta, bên trên này bổn đại gia cảm nhận được khí tức của tam đệ ta! Nghĩ tới đây, Tề Thiên dường như cũng có chút nhức đầu, nói bộ dáng rất là đau khổ.


- Tam đệ? Nhậm Kiệt kỳ quái nhìn về phía Tề Thiên, lần đầu tiên nghe hắn thật sự nhắc tới, có thể bị phong ấn giống như Tề Thiên, người trấn áp tuyệt đối không tầm thường. Nhưng mảnh bia đá vỡ phong ấn, trấn áp tam đệ của hắn, thì tại sao lại ở trong không gian trận pháp hạch tâm của Tây Bắc đại doanh nhà mình chứ?

- Bổn đại gia nói cho ngươi biết, bổn đại gia hiện tại chỉ có thể nhớ lại một phần, tam đệ chính là tam đệ! Tề Thiên không thể hoàn toàn nhớ lại, chỉ nhớ lại một chút vụn vặt, trước kia không muốn nói, hiện tại lại bị Nhậm Kiệt hỏi tới mà mình không nói rõ được, hắn cũng rất phiền giận khoát tay áo nói: - Về phần những tiên nhân khác nhất định là có, chính là càng cường đại hơn! Ngươi cho là trên Pháp Thần Cảnh thì theo đuổi cái gì, còn không phải là tồn tại cường đại hơn hay sao! Trên thực tế tu luyện giả các ngươi ở trong không gian của mình, có các loại lực lượng đối với phàm nhân mà nói, đó chẳng phải là tồn tại vượt qua tưởng tượng hay sao? Bổn đại gia nhớ đám người kia rất đáng ghét, bất quá tu luyện giả theo đuổi đơn giản chính là cái này, là lẽ thường!

Nhìn thấy bộ dáng Tề Thiên lúc này, Nhậm Kiệt vừa bất đắc dĩ lại không nói lên lời: nói đến chỗ mình muốn biết, kết quả có một số chi tiết Tề Thiên lại nói không rõ.

Bất quá cũng may, ngược lại biết trong Ngọc Tinh có chứa một tia lực lượng vượt qua linh khí, lần này Nhậm Kiệt cũng không có ý định bỏ qua Tề Thiên, nếu đã hỏi thì phải hỏi nhiều một chút về vấn đề này, để Tề Thiên tận lực nhớ lại nói ra một chút tin tức trước kia hắn không biết, mặc dù có hơi chắp vá linh tinh, nhưng Nhậm Kiệt cũng tận lực gom góp.

Đồng thời Nhậm Kiệt lấy ra nhẫn trữ vật của Lão Gian, Hoa Văn Triết bọn họ, các thứ của những người này Nhậm Kiệt còn chưa kịp kiểm tra. Linh ngọc trên người mình vừa rồi đều tiêu hao sạch, trừ muốn tìm một chút linh ngọc ra, cũng là nhìn xem có Ngọc Tinh hay không, dù sao Hoa Văn Triết là người trong Tàn Hồn, hơn nữa còn đạt tới lão tổ.

Vừa mới kiểm tra Nhậm Kiệt cũng hoảng sợ, không phải là gì khác, mà bởi vì trong nhẫn trữ vật to lớn của Hoa Văn Triết đầy ắp, cái gì cũng có. Chỉ là tiền ngọc đã có chừng hơn ức, linh ngọc hạ phẩm cũng có hơn 200 vạn... Nên biết đối với tồn tại cấp bậc như hắn thì tiền ngọc, linh ngọc hạ phẩm tác dụng đã không lớn. Nhưng trong nhẫn trữ vật của hắn còn có nhiều như vậy, chỉ có thể nói rõ là đoạn thời gian gần đây hắn giết chết rất nhiều người chiếm được, người này cũng đủ độc ác!

Theo sau Nhậm Kiệt cẩn thận dò xét một phen, số lượng linh ngọc thượng phẩm cũng không nhiều, hiển nhiên chính hắn đã dùng hết. Ngược lại thì trung phẩm, hạ phẩm nhiều hơn chút, tiền ngọc cũng không thiếu. Những thứ này Nhậm Kiệt đều trực tiếp bỏ vào nhẫn trữ vật của mình, không có hứng thú đếm cụ thể, bởi vì thúc giục đoạn phim tiêu hao những thứ này đã đến mức hắn đều có chút chết lặng. Tiếp theo Nhậm Kiệt phát hiện Hoa Văn Triết nơi này có đại lượng tài liệu, tài liệu dùng luyện khí, người này xem ra là thật chuẩn bị tấn thăng Vạn Độc Hồn Phiên của hắn, những thứ này cũng không tệ, đều thu lấy.

Dò xét tiếp bình thường, rốt cục ở trong một cái hộp phong cấm, Nhậm Kiệt tìm được hai khối Ngọc Tinh bằng cỡ ngón cái. Từ rất lâu trước kia Nhậm Kiệt đã hấp thu Ngọc Tinh tinh thuần lớn bằng nắm tay, cộng thêm ở trong động phủ Trường Hồng đạo nhân hấp thu không ít, nên đúng là cảm giác rất thất vọng đối với hai khối Ngọc Tinh nhỏ bé này.

Nếu như điều này để Hoa Văn Triết còn có thể biết, nhất định sẽ tức hộc máu sống lại, sau đó rống lên với Nhậm Kiệt: "Đây chính là Ngọc Tinh a, ngươi cho là rau củ cải trắng hay sao!" Hắn vốn có 5 khối, vì đột phá đạt đến cảnh giới lão tổ dùng 3 khối, những thứ này đều là hắn cực khổ dành dụm lại.

Ngọc Tinh, đã khó có thể dùng linh ngọc bình thường để cân nhắc, là vật dù Thái Cực Cảnh cấp lão tổ đều tha thiết ước mơ.

Trong lúc Nhậm Kiệt đang thất vọng, chụp lấy dò xét nhẫn trữ vật của Lão Gian, những vật khác cũng rất nhiều, nhưng cấp bậc so với Hoa Văn Triết đích xác kém không ít, tất cả linh ngọc cộng hết lại cũng chỉ chừng 10 vạn khối linh ngọc trung phẩm, nhưng khiến Nhậm Kiệt ngoài ý muốn chính là, trong nhẫn trữ vật của hắn cũng phát hiện một khối Ngọc Tinh, hơn nữa còn lớn bằng ngón cái, còn lớn hơn so với hai khối của Hoa Văn Triết kia nhập lại. Vật này bị phong ấn, cất giữ rất thận trọng, cũng không biết lúc trước Lão Gian này là làm thế nào chiếm được!

Lúc này, Nhậm Kiệt đã nghe Tề Thiên nói thật lâu, vừa tra xét được Ngọc Tinh, lập tức Nhậm Kiệt đứng dậy đi tới bên cạnh Đan Diệu.

Người bình thường căn bản không biết làm thế nào sử dụng Ngọc Tinh, cho dù là Thái Cực Cảnh cũng không dám tùy tiện sử dụng Ngọc Tinh, bởi vì loại lực lượng đó quá kinh khủng, quá tinh thuần. Nhưng Nhậm Kiệt thì khác, Ngọc Tinh với hắn cũng không xa lạ gì.

Hơn nữa thần hồn lực của Nhậm Kiệt hiện tại, dù có thúc giục khống chế Ngọc Tinh cũng không giống như trước, tuy rằng khó khăn hơn một chút so với khống chế linh ngọc thượng phẩm, nhưng cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, thúc giục một khối Ngọc Tinh đi vào trong cơ thể Đan Diệu, Nhậm Kiệt còn không dám hoàn toàn dẫn vào một lần dùng nhiều lắm, sợ vạn nhất xảy ra vấn đề gì. Dù sao thân thể Đan Diệu tuy rằng chữa trị tốt lắm, nhưng cường độ của Ngọc Tinh không phải là thân thể nàng có thể thừa nhận, vạn nhất xảy ra chút vấn đề gì cũng phiền toái, cho nên Nhậm Kiệt rất cẩn thận.

Nhậm Kiệt cũng không thể không cẩn thận, nếu dưới tình huống không nhờ có thần hồn lực của hắn khống chế, có lực lượng của hắn nắm trong tay, thì lực lượng khổng lồ của Ngọc Tinh kia sau khi đi vào thân thể Đan Diệu, gần như chính là chuyện hủy diệt.




Mặc dù có Nhậm Kiệt khống chế, nhưng trong nháy mắt chạy qua kinh mạch thân thể Đan Diệu, cũng làm cho thân thể Đan Diệu có xu hướng không chịu nổi; cũng may mà Nhậm Kiệt đang tận lực gia tốc thao túng, tận lực giúp nàng phòng ngự mới miễn cưỡng thông qua. Điều này làm cho Nhậm Kiệt đều cảm thấy kinh tâm động phách: thân thể của Đan Diệu hiện tại đối với lực lượng bên trong Ngọc Tinh mà nói là rất yếu đuối, giống như là cho một đứa trẻ ba tuổi đeo trên lưng vật nặng trăm cân, sẽ lập tức bị đè chết.

"Xuy..." Nhưng không đợi Nhậm Kiệt lấy hơi, chuẩn bị toàn lực khống chế lực lượng này chạy tới chỗ ngọn lửa yếu đuối trong cơ thể Đan Diệu kia, bất chợt xuất hiện một màn kinh khủng.

Một màn này khiến Nhậm Kiệt đều có loại cảm giác khóc không ra nước mắt: loại lực lượng khổng lồ vừa rồi Nhậm Kiệt đều cảm giác: thân thể Đan Diệu chỉ vì nó chạy qua đều suýt nữa vỡ tan, trong nháy mắt vừa chạy tới chỗ ngọn lửa kia, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ là làm cho ngọn lửa hơi sáng lên một chút.

Sáng... sáng lên một chút, chỉ là như thế, cảm giác giống như ở địa cầu đời trước nghe bài ca lấy tiền nấu trứng, Nhậm Kiệt đều cảm giác quá mức xa xỉ.

Mà trọng yếu hơn là, quá mức kinh khủng! Lực lượng của Ngọc Tinh là thế mà cứ như muối bỏ biển, có thể cảm giác được, bên trong Ngọc Tinh đúng thật có một chút lực lượng có chút tác dụng với ngọn lửa này, nhưng rõ ràng so với ngọn lửa mà nói, lực lượng bên trong Ngọc Tinh có vẻ yếu ớt đơn bạc như vậy.

Cũng như hiện tại Nhậm Kiệt hấp thu linh khí bên trong linh ngọc hạ phẩm, trừ phi linh ngọc kinh khủng cực lớn giống như ngọn núi như chỗ Trường Hồng đạo nhân như vậy, nếu không số lượng thiếu căn bản không có bao nhiêu tác dụng, tác dụng thậm chí không đáng kể.

Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, nếu như với loại tình huống vừa rồi để tính toán, nếu mình có thể có mấy vạn khối Ngọc Tinh lớn như vậy, có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn.

Nhưng Ngọc Tinh một khối cũng khó tìm, đi nơi nào tìm nhiều như vậy, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm lực lượng tinh thuần hơn tinh khiết hơn, hoặc là luyện chế một số dược phẩm đặc thù, hai bút cùng vẽ.

Dĩ nhiên, thời khắc này mặc dù tác dụng nhỏ hơn, yếu hơi, chỉ cần có thể có trợ giúp cho Đan Diệu, Nhậm Kiệt cũng sẽ không bỏ qua, chậm rãi khống chế sau đó đưa toàn bộ lực lượng Ngọc Tinh chạy vào trong cơ thể Đan Diệu, dùng phương thức mà nếu để lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường trông thấy đều sẽ nổi điên, mắng cho tên phá của... Nhậm Kiệt dẫn toàn bộ lực lượng của những Ngọc Tinh này chạy vào trong ngọn lửa kia.

Tuy rằng sau khi dẫn những lực lượng của Ngọc Tinh này vào, chỉ cảm giác thân thể Đan Diệu ấm lên một chút, ngọn lửa sáng lên một chút, nhưng Nhậm Kiệt lại cảm thấy rất vui mừng, có thể tốt hơn một chút là được! Về phần Ngọc Tinh tiêu hao, Ngọc Tinh trân quý hắn căn bản không có nghĩ tới, không có gì trọng yếu hơn so với người.

Nếu như thời khắc này đổi lại là một người khác nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ bị hù dọa, nhưng Tề Thiên ở một bên thật ra không có cảm giác gì, chỉ là tự mình nói một ít lời.

"Bá..."

Đúng lúc này, đột nhiên không gian trận pháp hạch tâm này hơi dao động, sau đó không trung nứt ra một cái khe, không gian biến hóa một chút rất khó phát hiện. Tia biến hóa này rất nhỏ, xuất hiện trên bầu trời ngay chỗ Giang Trấn bọn họ. Không nói Giang Trấn bọn họ hiện tại đang tập trung tinh thần phá trận, mà dù là lúc bình thường bọn họ cũng tuyệt đối không phát hiện được điều này.

Nhưng gần như cùng lúc đó, Tề Thiên quay mạnh đầu nhìn sang, Nhậm Kiệt cũng nhanh chóng bước một bước xuất hiện giữa bầu trời, sau đó Tề Thiên cũng đi theo vọt tới, bởi vì bọn họ đã phát hiện, có người lại mạnh mẽ xông vào bên trong không gian trận pháp hạch tâm nơi này...

back top