- A...
Nghe thì ra Giáo chủ hỏi chuyện này, nhoáng cái Bàng Vân cảm thấy như trút bỏ gánh nặng, người muốn nhũn ra, vừa rồi nàng đã bên bờ sụp đổ, không chống nổi nữa.
- A... Giáo chủ.. chuyện thế này...
Bàng Vân vừa thấy giáo chủ không hề để ý chuyện này, cũng là điều nàng hy vọng, bởi vì đối mặt với Giáo chủ, lại còn ở trong tiểu thế giới Đông Hoang Thần Giáo, nếu như xông lên đánh, nàng cũng cảm thấy quá... quá... khủng bố.
Nếu giáo chủ quan tâm chuyện này, nàng lập tức nói ra, nói kỹ chuyện ba người Thiên Châu vận dụng Tiên khí đuổi giết Nhậm Kiệt và Cuồng Ngưu.
Lúc này, Bàng Vân thể hiện một mặt trí tuệ của nàng, nên nói thì nói kỹ càng, đồng thời nói chút chuyện Đường Phong tìm nàng. Cuối cùng nói về cái chết của Đường Phong, nàng nói sau khi rời khỏi chỗ bên nàng, nói là tra xét một chút, kết quả truyền tới tin người chết.
Nhậm Kiệt tiếp tục nghiên cứu tình huống, tuy rằng không thể thả ra lực thần hồn tra xét, nhưng ở gần thì được. Xa hơn thần thức, thì không che giấu nhìn ngó, tựa như không thấy những gì Bàng Vân đang nói.
Thật ra ở trong lòng, Nhậm Kiệt nhìn cảnh vừa rồi mà không khỏi muốn cười. Bởi vì vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, Giáo chủ này chỉ muốn tìm bọn họ hỏi chuyện, mình giả vờ như cái gì cũng không hiểu, dám đối mặt như vậy, ngược lại càng khiến đối phương tin tưởng. Đồng thời đối với người có địa vị thân phận cao, nào quá để ý tới chút chuyện nhỏ này.
Chỉ cần bọn họ không sinh ra hoài nghi Bàng Vân, sẽ không hoài nhi tới mình. Bàng Vân là quá căng thẳng nên mới thế, dưới tình huống như nàng, không căng thẳng mới khó, dù sao không phải ai cũng như Nhậm Kiệt, có đủ lòng tin đối mặt mọi chuyện.
Bàng Vân rất thông minh, trong lúc kể lại, cố gắng phóng to trong mức nhất định. Đương nhiên, cuối cùng nói chuyện Cao Bằng, đại thế giới Cổ Thần Vương, nàng không rõ ràng, trực tiếp nhìn sang Nhậm Kiệt.
- Khụ! Tiểu đệ, còn không mau nói cho Giáo chủ chuyện về đại thế giới Cổ Thần Vương là thế nào...
Bàng Vân ho khẽ, nhắc nhở Nhậm Kiệt. Trong lòng lại cầu nguyện, chỉ mong vị này đừng giỏ trò đặc biệt gì nữa, trái tim của mình sắp sợ đến nhảy ra rồi.
- À à! Thì ra tỷ phu bế quan trong này, nói sao ta vẫn mãi không gặp. Đều là người một nhà, ngài làm gì khách khí như vậy. Ngài muốn biết chuyện đại thế giới Cổ Thần Vương phải không, là ta vô tình phát hiện chuyện tuyệt mật, nói tới cũng là may mắn. Nhưng sau này nếu chúng ta thật phát hiện chỗ tốt gì trong đại thế giới kia, hoặc là bắt được tên Cao Bằng kia, lấy được thứ tốt từ hắn, nhớ kỹ tình báo này là ta cung cấp, đều là người nhà, tỷ phu sẽ không bạc đãi ta chứ, nhớ chia thêm một chút chỗ tốt cho ta là được.
Nhậm Kiệt tự nhiên nghe được lời Bàng Vân, hắn biết rõ tình hình xung quanh, nhưng vẫn giả như ngây người mà thôi.
Dưới tình hình này, dù Bàng Vân không nói, Nhậm Kiệt cũng biết khẳng định Giáo chủ kia chưa từng gặp cậu em vợ này.
Ngay cả Bàng Vân, chỉ là nhìn trúng nàng không có quan hệ với phe phái nào, trong sạch lại thêm có đầu óc, cho nên mới cho nàng danh phận làm quản sự, tự nhiên sẽ không thèm để ý tới Bàng Cẩm cậu em vợ tiện nghi này.
Cho nên Bàng Vân lại hỏi, bảo mình nói chuyện, trong lòng Nhậm Kiệt vừa động, trực tiếp vui vẻ mới chơi, hoàn toàn không nịnh trên đạp dưới như Bàng Cẩm, trực tiếp làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, không hiểu cái gì cả.
Nhậm Kiệt vừa lên tiếng, Bàng Vân quỳ giữa không trung suýt chút cắm đầu xuống đất.
Nàng thật khóc không ra nước mắt, cảm thấy hoàn toàn không nói nên lời. Tỷ phu, rốt cuộc kẻ này nghĩ cái gì, nàng đã nói rõ quan hệ giữa mình và giáo chủ, chẳng qua là giáo chủ muốn để mình dễ quan lý, lấy cái thân phận mà thôi.
Hắn.... hắn dám gọi ra, hơn nữa giọng điệu như nói chuyện trong gia đình người thường. Trong lòng Bàng Vân vẫn luôn phỏng đoán rốt cuộc người này muốn làm gì, làm thế nào, nhưng đến giờ nàng phát hiện, dù đánh chết nàng cũng không đoán được tiếp theo sẽ như thế nào.
- Hừm!
Nghe vậy, bên Giao chủ cũng phát ra tiếng hừ bất ngờ, trong giọng nói có vài phần buồn cười:
- Được rồi, ngươi nói xem là có chuyện gì, nếu thật có giá trị, có thể làm bổn giáo thu được lợi ích, khẳng định không thiếu phần của ngươi. Bàng Vân, đệ đệ của ngươi thật là thú vị.
- Ha... ha ha...
Bàng Vân cố cười gượng, nặn ra mặt cười, thật không biết phải nói thế nào, càng không biết trả lời Giáo chủ làm sao, chỉ cười gượng cứng ngắc đối phó. Lúc này trong lòng đang đang nghĩ, thôi vậy, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hy vọng người này xem mình toàn lực phối hợp, có thể tha cho Bàng Cẩm một mạng, mặc kệ thế nào thì mình cũng không sống nổi.
Dù là xong chuyện này, Đông Hoang Thần Giáo cũng sẽ không tha cho mình, mấu chốt là xem người kia như thế, mình chưa chắc chờ được đến khi kết thúc.
Quả thật không biết phải làm sao, Bàng Vân liền buông ra, vừa rồi Giáo chủ hỏi Nhậm Kiệt, nàng hoàn toàn không tính lo được.
- Quả nhiên là người trong nhà dễ nói chuyện, ta không cần gì cả, đây là gì, tiên khí ư. Lát nữa giúp ta đột phá đi, nghe tỷ tỷ nói tỷ ấy có thể trực tiép đột phá Thái Cực Cảnh, ta cũng muốn đột phá đến Thái Cực Cảnh. Thật ra tư chất của ta cũng không kém, chỉ là có chút vấn đề nhỏ vẫn không thông suốt được, ta tin chỉ cần ta hiểu thấu, hoặc có lực lượng trợ giúp, nhất định có thể nháy mắt bùng nổ, đến lúc đó tuyệt đối có thể bay lên trời cao. Ha ha... Thật ra ta đã sớm muốn nhờ tỷ phu hỗ trợ, nhưng tỷ tỷ vẫn không cho.Ta đã nói, đều là người nhà mình, nếu ta không đạt được Pháp Thần Cảnh, nói ra ngoài còn không phải mất mặt tỷ phu sao. Tỷ phu, ngài nói phải không.
Nhậm Kiệt lúc này rất thoải mái, quan sát kỹ càng xung quanh, ngoài miệng tùy tiện nói chuyện.
Phát huy tính tình tục tằng không có bao nhiêu tài hoa, lại tham lam đến tận cùng.
Hắn cũng muốn xem thử, rốt cuộc Giáo chủ này đối phó thể nào, lúc này Giáo chủ ở trong quầng sáng xanh bao phủ, chỉ nhìn thấy một bóng người to lớn, căn bản không thấy được người. Hiện tại Nhậm Kiệt không cách nào toàn lực tra xét, nói chuyện có phần tùy tiện.
Bàng Vân có xung động muốn che mặt, hoặc là đâm đầu chết luôn, nếu không phải sớm biết vị này thần thông quảng đại quá sức tưởng tượng, chỉ sợ nàng đã sớm lao lên.
Thật là không hiểu nổi, vị này thần thông quảng đại, ngay cả tồn tại khủng bố trốn ra từ Thánh Bia cũng phải nghe theo lệnh hắn, không dám vi phạm, xông vào tiểu thế giới đại giáo vô thượng Đông Hoang Thần Giáo cũng không coi là gì, vậy mà lại nói ra những lời như thế.
"........."
Nhoáng cái, Giáo chủ bên trong cũng im lặng, rõ ràng hắn không ngờ lại gặp người dám nói như thế.
Nên biết, bình thường ngẫu nhiên gặp người, ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng phải run run, nào có ai như vậy, trước giờ hắn chưa từng gặp được.
Mấu chốt là, người này đến tuổi như thế mới là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, hơn nữa vừa nhìn là dùng dược vật đắp lên, lực lượng xáo động không ổn định, lại nói ra lời như thế. Còn Pháp Thần Cảnh nữa, hắn nghĩ Pháp Thần Cảnh là cải trắng hay sao, ai cũng đạt tới được.
- Bàng Vân, đệ đệ của ngươi... thật là thú vị.
Nghẹn hồi lâu, cuối cùng Giáo chủ lại lên tiếng, rõ ràng hắn cũng không biết phải nói thế nào.
- Ha ha...
Bàng Vân lúng túng cố mà cười, thầm nhủ nếu đệ đệ của mình có dũng khí này thì tốt rồi, nếu đúng là đệ đệ, xem chừng lúc này đã quỳ xuống từ xa, một câu cũng không nói thành lời, nào dám nói nhảm như thế.
- Nói trước đi, nếu quả thật có giá trị, bổn giáo chủ sẽ không bạc đãi ngươi.
Giáo chủ này cuối cùng điều chỉnh lại, nói.
- Nói tới chuyện này đúng là may mắn, trước kia có một người có ơn với ta, sau đó hắn cũng biết thân phận của ta hiện tại không giống, là đại tổng quản Đông Hoang Thần Giáo, tỷ tỷ còn là phu nhân giáo chủ, cho nên liên lạc với ta. Tính cách của ta là có ơn phải báo, liền cho hắn một tấm lệnh bài, không ngờ mới gần đây hắn thật tìm tới. Thì ra hắn bị trọng thương, trước kia hắn giúp ta đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, kết quả lần này ta phát hiện một chuyện kinh người...
Nói đến đây, Nhậm Kiệt dừng một chút, rồi tiếp tục:
- Không biết sao tên này lại đạt đến Pháp Thần Cảnh, làm ta rất giật mình. Lúc đó hắn bị thương rất nặng, lại có ơn với ta, hơn nữa cứu một Pháp Thần Cảnh cũng có chỗ trọng dụng, ta liền giúp hắn một phen. Kết quả cứu sống mới biết, thì ra hắn vô tình xông vào trong một di tích, được gọi là Cổ Thần Vương, lại là một đại thế giới đổ nát, là do Cổ Thần Vương muốn mở ra đại thế giới nhưng không thành công. Bên trong có rất nhiều động phủ, di tích tràn lan.
- Sau đó hắn còn nói, hắn nhìn thấy trong không gian nơi đầu của Cổ Thần Vương, có một người cao đến 3000 trượng, nhưng lại không thể động đậy, tự xưng Cổ Ma. Lúc đó hắn xem như yếu nhất, bên trong có mấy người mạnh mẽ, có một người là Cao Bằng lấy đi con mắt Cổ Thần Vương diễn hóa mặt trời chưa thành công, còn lấy đi những bảo vật khác. Hắn cũng là bất ngờ xông ra, tuy rằng không tham dự chiến đấu, nhưng chỉ riêng dao động đã khiến hắn bị thương. Hắn còn nói, tuy rằng thế giới kia chưa hoàn chỉnh, nhưng có rất nhiều thứ tốt, nhất là Cổ Ma kia, hắn nói còn lợi hại hơn cả tiên nhân, mà nghe hắn nói dường như tên kia còn có thể đi ra.
- Hơn nữa đôi mắt càng lợi hại hơn, kích hoạt liền phát ra hào quang có thể nháy mắt tiêu diệt tất cả. Đúng rồi, còn có một sợi tóc, có thể nháy mắt tiêu diệt Pháp Thần Cảnh, còn nữa... còn có một chút, ta nhớ lại. À, đúng rồi, còn có dưới mặt đất che giấu gì đó, nhất là bảo vật gì đó trấn áp Cổ Ma, chỉ là bọn họ không dám đụng.
Bản thân Nhậm Kiệt đã trải qua, giả giả thật thật, thật thật giả giả, tuyệt đối không ai phân biệt ra được. Về phần cách kể lại, Nhậm Kiệt chỉ là không coi giáo chủ phát tán uy áp vô thượng này có gì đặc biệt, cứ dùng cách kể chuyện xưa mà nói.
Nhưng ngay cả như thế, Bàng Vân vẫn chờ một bên sắp không chịu nổi, bởi vì theo nàng thấy, câu chuyện của Nhậm Kiệt có quá nhiều... quá nhiều vấn đề, thầm nghĩ sao hắn lại nói vậy?
Nàng nghĩ rằng Nhậm Kiệt chỉ bịa ra một chuyện xưa, nhưng theo nàng thấy, câu chuyện này quá ảo diệu.
Nhưng làm Bàng Vân không ngờ, là giáo chủ im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng.
- Rất tốt, tin tức của ngươi vô cùng hữu dụng. Ngươi có cách nào liên lạc với người bạn kia không, hắn còn biết làm sao đi vào đại thế giới Cổ Thần Vương?
Nhưng làm Bàng Vân hoàn toàn không ngờ, giáo chủ im lặng một hồi lại cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi, hơn nữa còn khen ngợi đệ đệ giả này.
Đây... đây là chuyện gì?
Trong lòng Bàng Vân khó hiểu, nhưng nàng biết giáo chủ đã xác định chuyện này là thật, bởi vì người thường làm sao bịa được chuyện như thế.
- Có thể, tự nhiên là biết lối đi vào trong, bằng không ta nói những điều này còn không thành vô dụng. Có điều bạn ta nói chỗ đó cũng bị người Hải Thần Giáo nắm lấy, làm bọn họ không dám vào, chỉ là ẩn nấp trong tối. Lúc đó hắn lén trở về, may mắn hắn không xuất hiện, lúc đó có mấy tán tu đi ra liền trực tiếp bị đánh chết, nhưng Hải Thần Giáo lại không có động tác.
Đông Hoang Thần Giáo này không bình thường, giáo chủ thần bí quỷ dị, vì thế Nhậm Kiệt thừa cơ ném ra đại thế giới làm mồi dụ. Mặt trời chưa diễn hóa xong đã bị Nhậm Kiệt luyện hóa, tuy rằng còn thiếu phần trung tâm, nhưng Nhậm Kiệt đã cảm nhận được uy lực khủng bố của nó, cho nên khẳng định đối phương sẽ hứng thú.
Hơn nữa đã nghĩ, thứ có thể vây khốn Cổ Ma thì khẳng định càng quý giá hơn, cho nên cố ý hình dung. Quả nhiên, dẫn tới giáo chủ hứng thú, về phần những chuyện khác, Nhậm Kiệt thuận miệng bịa ra.
- Ồ! Rất tốt! Rất tốt! Bây giờ ngươi lập tức dẫn bạn của ngươi đến gặp bổn giáo chủ. Hừ! Hải Thần Giáo, bọn họ đã sớm không xong, mạnh nhất cũng chỉ là đám lão già Hải Thượng, Long Tử, lập giáo lần nữa cũng chẳng là gì.
Giáo chủ nghe xong liền rất hài long, căn bản không để ý tới Hải Thần Giáo bảo vệ.
- Điều này thì không thành vấn đề, nhưng mà... Hắc hắc! Tỷ phu, không phải ta không tin được ngài, ngài xem không thì lợi dụng linh khí khổng lồ này giúp ta tăng lên một chút, ta tu luyện công pháp bởi vì thiếu thốn linh khí, có đủ thì đã sớm đột phá. Chờ ta đột phá rồi làm việc cũng dễ hơn, ngài nói phải không?
Nói nhảm nửa buổi, cuối cùng nói tới chủ đề chính.
Linh khí màu xanh biếc trong quầng sáng không kém gì linh khí Hải Thần khi Hải Thanh Vân truyền thừa huyết mạch, bị một cỗ lực lượng đặc thù bảo vệ. Nhậm Kiệt đã nghĩ, muốn mạnh mẽ cướp lấy thì không có cơ hội, trừ khi chủ động dẫn ra trước, hoặc cho mình ngâm vào, mượn lực đẩy lực, giống như trong Thần Điện truyền thừa huyết mạch Hải Thần, như thế mới được.
- Hự!
Bàng Vân cảm thấy máu dâng lên cổ, suýt nữa phun ra.
Nàng suýt hét lên, thầm nghĩ người này nghĩ cái gì, ngươi có biết mình là ai không, ngươi cho rằng mua bán vỉa hè hả, còn nói điều kiện, cái này ngang với uy hiếp.
Trời ạ! Rốt cuộc hắn muốn làm gì, muốn làm chuyện đổ vỡ mà, kiếm chuyện hay làm cái gì.
Bàng Vân thật sự không nghĩ ra, thậm chí không dám nghĩ.
Nghe thì ra Giáo chủ hỏi chuyện này, nhoáng cái Bàng Vân cảm thấy như trút bỏ gánh nặng, người muốn nhũn ra, vừa rồi nàng đã bên bờ sụp đổ, không chống nổi nữa.
- A... Giáo chủ.. chuyện thế này...
Bàng Vân vừa thấy giáo chủ không hề để ý chuyện này, cũng là điều nàng hy vọng, bởi vì đối mặt với Giáo chủ, lại còn ở trong tiểu thế giới Đông Hoang Thần Giáo, nếu như xông lên đánh, nàng cũng cảm thấy quá... quá... khủng bố.
Nếu giáo chủ quan tâm chuyện này, nàng lập tức nói ra, nói kỹ chuyện ba người Thiên Châu vận dụng Tiên khí đuổi giết Nhậm Kiệt và Cuồng Ngưu.
Lúc này, Bàng Vân thể hiện một mặt trí tuệ của nàng, nên nói thì nói kỹ càng, đồng thời nói chút chuyện Đường Phong tìm nàng. Cuối cùng nói về cái chết của Đường Phong, nàng nói sau khi rời khỏi chỗ bên nàng, nói là tra xét một chút, kết quả truyền tới tin người chết.
Nhậm Kiệt tiếp tục nghiên cứu tình huống, tuy rằng không thể thả ra lực thần hồn tra xét, nhưng ở gần thì được. Xa hơn thần thức, thì không che giấu nhìn ngó, tựa như không thấy những gì Bàng Vân đang nói.
Thật ra ở trong lòng, Nhậm Kiệt nhìn cảnh vừa rồi mà không khỏi muốn cười. Bởi vì vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, Giáo chủ này chỉ muốn tìm bọn họ hỏi chuyện, mình giả vờ như cái gì cũng không hiểu, dám đối mặt như vậy, ngược lại càng khiến đối phương tin tưởng. Đồng thời đối với người có địa vị thân phận cao, nào quá để ý tới chút chuyện nhỏ này.
Chỉ cần bọn họ không sinh ra hoài nghi Bàng Vân, sẽ không hoài nhi tới mình. Bàng Vân là quá căng thẳng nên mới thế, dưới tình huống như nàng, không căng thẳng mới khó, dù sao không phải ai cũng như Nhậm Kiệt, có đủ lòng tin đối mặt mọi chuyện.
Bàng Vân rất thông minh, trong lúc kể lại, cố gắng phóng to trong mức nhất định. Đương nhiên, cuối cùng nói chuyện Cao Bằng, đại thế giới Cổ Thần Vương, nàng không rõ ràng, trực tiếp nhìn sang Nhậm Kiệt.
- Khụ! Tiểu đệ, còn không mau nói cho Giáo chủ chuyện về đại thế giới Cổ Thần Vương là thế nào...
Bàng Vân ho khẽ, nhắc nhở Nhậm Kiệt. Trong lòng lại cầu nguyện, chỉ mong vị này đừng giỏ trò đặc biệt gì nữa, trái tim của mình sắp sợ đến nhảy ra rồi.
- À à! Thì ra tỷ phu bế quan trong này, nói sao ta vẫn mãi không gặp. Đều là người một nhà, ngài làm gì khách khí như vậy. Ngài muốn biết chuyện đại thế giới Cổ Thần Vương phải không, là ta vô tình phát hiện chuyện tuyệt mật, nói tới cũng là may mắn. Nhưng sau này nếu chúng ta thật phát hiện chỗ tốt gì trong đại thế giới kia, hoặc là bắt được tên Cao Bằng kia, lấy được thứ tốt từ hắn, nhớ kỹ tình báo này là ta cung cấp, đều là người nhà, tỷ phu sẽ không bạc đãi ta chứ, nhớ chia thêm một chút chỗ tốt cho ta là được.
Nhậm Kiệt tự nhiên nghe được lời Bàng Vân, hắn biết rõ tình hình xung quanh, nhưng vẫn giả như ngây người mà thôi.
Dưới tình hình này, dù Bàng Vân không nói, Nhậm Kiệt cũng biết khẳng định Giáo chủ kia chưa từng gặp cậu em vợ này.
Ngay cả Bàng Vân, chỉ là nhìn trúng nàng không có quan hệ với phe phái nào, trong sạch lại thêm có đầu óc, cho nên mới cho nàng danh phận làm quản sự, tự nhiên sẽ không thèm để ý tới Bàng Cẩm cậu em vợ tiện nghi này.
Cho nên Bàng Vân lại hỏi, bảo mình nói chuyện, trong lòng Nhậm Kiệt vừa động, trực tiếp vui vẻ mới chơi, hoàn toàn không nịnh trên đạp dưới như Bàng Cẩm, trực tiếp làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, không hiểu cái gì cả.
Nhậm Kiệt vừa lên tiếng, Bàng Vân quỳ giữa không trung suýt chút cắm đầu xuống đất.
Nàng thật khóc không ra nước mắt, cảm thấy hoàn toàn không nói nên lời. Tỷ phu, rốt cuộc kẻ này nghĩ cái gì, nàng đã nói rõ quan hệ giữa mình và giáo chủ, chẳng qua là giáo chủ muốn để mình dễ quan lý, lấy cái thân phận mà thôi.
Hắn.... hắn dám gọi ra, hơn nữa giọng điệu như nói chuyện trong gia đình người thường. Trong lòng Bàng Vân vẫn luôn phỏng đoán rốt cuộc người này muốn làm gì, làm thế nào, nhưng đến giờ nàng phát hiện, dù đánh chết nàng cũng không đoán được tiếp theo sẽ như thế nào.
- Hừm!
Nghe vậy, bên Giao chủ cũng phát ra tiếng hừ bất ngờ, trong giọng nói có vài phần buồn cười:
- Được rồi, ngươi nói xem là có chuyện gì, nếu thật có giá trị, có thể làm bổn giáo thu được lợi ích, khẳng định không thiếu phần của ngươi. Bàng Vân, đệ đệ của ngươi thật là thú vị.
- Ha... ha ha...
Bàng Vân cố cười gượng, nặn ra mặt cười, thật không biết phải nói thế nào, càng không biết trả lời Giáo chủ làm sao, chỉ cười gượng cứng ngắc đối phó. Lúc này trong lòng đang đang nghĩ, thôi vậy, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hy vọng người này xem mình toàn lực phối hợp, có thể tha cho Bàng Cẩm một mạng, mặc kệ thế nào thì mình cũng không sống nổi.
Dù là xong chuyện này, Đông Hoang Thần Giáo cũng sẽ không tha cho mình, mấu chốt là xem người kia như thế, mình chưa chắc chờ được đến khi kết thúc.
Quả thật không biết phải làm sao, Bàng Vân liền buông ra, vừa rồi Giáo chủ hỏi Nhậm Kiệt, nàng hoàn toàn không tính lo được.
- Quả nhiên là người trong nhà dễ nói chuyện, ta không cần gì cả, đây là gì, tiên khí ư. Lát nữa giúp ta đột phá đi, nghe tỷ tỷ nói tỷ ấy có thể trực tiép đột phá Thái Cực Cảnh, ta cũng muốn đột phá đến Thái Cực Cảnh. Thật ra tư chất của ta cũng không kém, chỉ là có chút vấn đề nhỏ vẫn không thông suốt được, ta tin chỉ cần ta hiểu thấu, hoặc có lực lượng trợ giúp, nhất định có thể nháy mắt bùng nổ, đến lúc đó tuyệt đối có thể bay lên trời cao. Ha ha... Thật ra ta đã sớm muốn nhờ tỷ phu hỗ trợ, nhưng tỷ tỷ vẫn không cho.Ta đã nói, đều là người nhà mình, nếu ta không đạt được Pháp Thần Cảnh, nói ra ngoài còn không phải mất mặt tỷ phu sao. Tỷ phu, ngài nói phải không.
Nhậm Kiệt lúc này rất thoải mái, quan sát kỹ càng xung quanh, ngoài miệng tùy tiện nói chuyện.
Phát huy tính tình tục tằng không có bao nhiêu tài hoa, lại tham lam đến tận cùng.
Hắn cũng muốn xem thử, rốt cuộc Giáo chủ này đối phó thể nào, lúc này Giáo chủ ở trong quầng sáng xanh bao phủ, chỉ nhìn thấy một bóng người to lớn, căn bản không thấy được người. Hiện tại Nhậm Kiệt không cách nào toàn lực tra xét, nói chuyện có phần tùy tiện.
Bàng Vân có xung động muốn che mặt, hoặc là đâm đầu chết luôn, nếu không phải sớm biết vị này thần thông quảng đại quá sức tưởng tượng, chỉ sợ nàng đã sớm lao lên.
Thật là không hiểu nổi, vị này thần thông quảng đại, ngay cả tồn tại khủng bố trốn ra từ Thánh Bia cũng phải nghe theo lệnh hắn, không dám vi phạm, xông vào tiểu thế giới đại giáo vô thượng Đông Hoang Thần Giáo cũng không coi là gì, vậy mà lại nói ra những lời như thế.
"........."
Nhoáng cái, Giáo chủ bên trong cũng im lặng, rõ ràng hắn không ngờ lại gặp người dám nói như thế.
Nên biết, bình thường ngẫu nhiên gặp người, ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng phải run run, nào có ai như vậy, trước giờ hắn chưa từng gặp được.
Mấu chốt là, người này đến tuổi như thế mới là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, hơn nữa vừa nhìn là dùng dược vật đắp lên, lực lượng xáo động không ổn định, lại nói ra lời như thế. Còn Pháp Thần Cảnh nữa, hắn nghĩ Pháp Thần Cảnh là cải trắng hay sao, ai cũng đạt tới được.
- Bàng Vân, đệ đệ của ngươi... thật là thú vị.
Nghẹn hồi lâu, cuối cùng Giáo chủ lại lên tiếng, rõ ràng hắn cũng không biết phải nói thế nào.
- Ha ha...
Bàng Vân lúng túng cố mà cười, thầm nhủ nếu đệ đệ của mình có dũng khí này thì tốt rồi, nếu đúng là đệ đệ, xem chừng lúc này đã quỳ xuống từ xa, một câu cũng không nói thành lời, nào dám nói nhảm như thế.
- Nói trước đi, nếu quả thật có giá trị, bổn giáo chủ sẽ không bạc đãi ngươi.
Giáo chủ này cuối cùng điều chỉnh lại, nói.
- Nói tới chuyện này đúng là may mắn, trước kia có một người có ơn với ta, sau đó hắn cũng biết thân phận của ta hiện tại không giống, là đại tổng quản Đông Hoang Thần Giáo, tỷ tỷ còn là phu nhân giáo chủ, cho nên liên lạc với ta. Tính cách của ta là có ơn phải báo, liền cho hắn một tấm lệnh bài, không ngờ mới gần đây hắn thật tìm tới. Thì ra hắn bị trọng thương, trước kia hắn giúp ta đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, kết quả lần này ta phát hiện một chuyện kinh người...
Nói đến đây, Nhậm Kiệt dừng một chút, rồi tiếp tục:
- Không biết sao tên này lại đạt đến Pháp Thần Cảnh, làm ta rất giật mình. Lúc đó hắn bị thương rất nặng, lại có ơn với ta, hơn nữa cứu một Pháp Thần Cảnh cũng có chỗ trọng dụng, ta liền giúp hắn một phen. Kết quả cứu sống mới biết, thì ra hắn vô tình xông vào trong một di tích, được gọi là Cổ Thần Vương, lại là một đại thế giới đổ nát, là do Cổ Thần Vương muốn mở ra đại thế giới nhưng không thành công. Bên trong có rất nhiều động phủ, di tích tràn lan.
- Sau đó hắn còn nói, hắn nhìn thấy trong không gian nơi đầu của Cổ Thần Vương, có một người cao đến 3000 trượng, nhưng lại không thể động đậy, tự xưng Cổ Ma. Lúc đó hắn xem như yếu nhất, bên trong có mấy người mạnh mẽ, có một người là Cao Bằng lấy đi con mắt Cổ Thần Vương diễn hóa mặt trời chưa thành công, còn lấy đi những bảo vật khác. Hắn cũng là bất ngờ xông ra, tuy rằng không tham dự chiến đấu, nhưng chỉ riêng dao động đã khiến hắn bị thương. Hắn còn nói, tuy rằng thế giới kia chưa hoàn chỉnh, nhưng có rất nhiều thứ tốt, nhất là Cổ Ma kia, hắn nói còn lợi hại hơn cả tiên nhân, mà nghe hắn nói dường như tên kia còn có thể đi ra.
- Hơn nữa đôi mắt càng lợi hại hơn, kích hoạt liền phát ra hào quang có thể nháy mắt tiêu diệt tất cả. Đúng rồi, còn có một sợi tóc, có thể nháy mắt tiêu diệt Pháp Thần Cảnh, còn nữa... còn có một chút, ta nhớ lại. À, đúng rồi, còn có dưới mặt đất che giấu gì đó, nhất là bảo vật gì đó trấn áp Cổ Ma, chỉ là bọn họ không dám đụng.
Bản thân Nhậm Kiệt đã trải qua, giả giả thật thật, thật thật giả giả, tuyệt đối không ai phân biệt ra được. Về phần cách kể lại, Nhậm Kiệt chỉ là không coi giáo chủ phát tán uy áp vô thượng này có gì đặc biệt, cứ dùng cách kể chuyện xưa mà nói.
Nhưng ngay cả như thế, Bàng Vân vẫn chờ một bên sắp không chịu nổi, bởi vì theo nàng thấy, câu chuyện của Nhậm Kiệt có quá nhiều... quá nhiều vấn đề, thầm nghĩ sao hắn lại nói vậy?
Nàng nghĩ rằng Nhậm Kiệt chỉ bịa ra một chuyện xưa, nhưng theo nàng thấy, câu chuyện này quá ảo diệu.
Nhưng làm Bàng Vân không ngờ, là giáo chủ im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng.
- Rất tốt, tin tức của ngươi vô cùng hữu dụng. Ngươi có cách nào liên lạc với người bạn kia không, hắn còn biết làm sao đi vào đại thế giới Cổ Thần Vương?
Nhưng làm Bàng Vân hoàn toàn không ngờ, giáo chủ im lặng một hồi lại cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi, hơn nữa còn khen ngợi đệ đệ giả này.
Đây... đây là chuyện gì?
Trong lòng Bàng Vân khó hiểu, nhưng nàng biết giáo chủ đã xác định chuyện này là thật, bởi vì người thường làm sao bịa được chuyện như thế.
- Có thể, tự nhiên là biết lối đi vào trong, bằng không ta nói những điều này còn không thành vô dụng. Có điều bạn ta nói chỗ đó cũng bị người Hải Thần Giáo nắm lấy, làm bọn họ không dám vào, chỉ là ẩn nấp trong tối. Lúc đó hắn lén trở về, may mắn hắn không xuất hiện, lúc đó có mấy tán tu đi ra liền trực tiếp bị đánh chết, nhưng Hải Thần Giáo lại không có động tác.
Đông Hoang Thần Giáo này không bình thường, giáo chủ thần bí quỷ dị, vì thế Nhậm Kiệt thừa cơ ném ra đại thế giới làm mồi dụ. Mặt trời chưa diễn hóa xong đã bị Nhậm Kiệt luyện hóa, tuy rằng còn thiếu phần trung tâm, nhưng Nhậm Kiệt đã cảm nhận được uy lực khủng bố của nó, cho nên khẳng định đối phương sẽ hứng thú.
Hơn nữa đã nghĩ, thứ có thể vây khốn Cổ Ma thì khẳng định càng quý giá hơn, cho nên cố ý hình dung. Quả nhiên, dẫn tới giáo chủ hứng thú, về phần những chuyện khác, Nhậm Kiệt thuận miệng bịa ra.
- Ồ! Rất tốt! Rất tốt! Bây giờ ngươi lập tức dẫn bạn của ngươi đến gặp bổn giáo chủ. Hừ! Hải Thần Giáo, bọn họ đã sớm không xong, mạnh nhất cũng chỉ là đám lão già Hải Thượng, Long Tử, lập giáo lần nữa cũng chẳng là gì.
Giáo chủ nghe xong liền rất hài long, căn bản không để ý tới Hải Thần Giáo bảo vệ.
- Điều này thì không thành vấn đề, nhưng mà... Hắc hắc! Tỷ phu, không phải ta không tin được ngài, ngài xem không thì lợi dụng linh khí khổng lồ này giúp ta tăng lên một chút, ta tu luyện công pháp bởi vì thiếu thốn linh khí, có đủ thì đã sớm đột phá. Chờ ta đột phá rồi làm việc cũng dễ hơn, ngài nói phải không?
Nói nhảm nửa buổi, cuối cùng nói tới chủ đề chính.
Linh khí màu xanh biếc trong quầng sáng không kém gì linh khí Hải Thần khi Hải Thanh Vân truyền thừa huyết mạch, bị một cỗ lực lượng đặc thù bảo vệ. Nhậm Kiệt đã nghĩ, muốn mạnh mẽ cướp lấy thì không có cơ hội, trừ khi chủ động dẫn ra trước, hoặc cho mình ngâm vào, mượn lực đẩy lực, giống như trong Thần Điện truyền thừa huyết mạch Hải Thần, như thế mới được.
- Hự!
Bàng Vân cảm thấy máu dâng lên cổ, suýt nữa phun ra.
Nàng suýt hét lên, thầm nghĩ người này nghĩ cái gì, ngươi có biết mình là ai không, ngươi cho rằng mua bán vỉa hè hả, còn nói điều kiện, cái này ngang với uy hiếp.
Trời ạ! Rốt cuộc hắn muốn làm gì, muốn làm chuyện đổ vỡ mà, kiếm chuyện hay làm cái gì.
Bàng Vân thật sự không nghĩ ra, thậm chí không dám nghĩ.