Tà Thiếu Dược Vương

Chương 697: Hả! Sao lại là hắn!

Nhoáng cái, giáo chủ bên trong hào quang cũng sững sờ, rõ ràng làm sao hắn cũng không ngờ có kẻ dám nói điều kiện với mình, mấu chốt là thái độ như vậy.

Hắn thật cho rằng mình là tỷ phu của hắn sao, thật cho rằng bản thân là cậu em vợ của giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo, cho rằng hắn thật là thiên tài, nghĩ rằng đang nói chuyện với ai, buồn cười.

Trong nháy mắt này, trong lòng giáo chủ có chút khó chịu, nhưng tiếp theo gặp một tên không biết nông sâu, liền thấy buồn cười. Bản thân mình có gì phải tức giận, tên này hoàn toàn không biết nặng nhẹ. Tiếp theo nhìn sắc mặt Bàng Vân như tro tàn, sợ đến nhũn ra đó, giáo chủ lại càng cảm thấy muốn cười.

- Ngươi là người đầu tiên dám nói vậy ở trước mặt bổn giáo chủ, xem tỷ tỷ ngươi cực khổ, hôm nay bổn giáo chủ giúp ngươi tăng lên Thái Cực Cảnh. Sau này nhớ kỹ ra sức làm việc cho giáo, nhưng nếu muốn đưa điều kiện với giáo, vậy sẽ chết rất thảm. Hôm nay nể tình ngươi vi phạm lần đầu, bổn giáo chủ không truy cứu. Từ Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả tăng lên tới Thái Cực Cảnh phải trải qua tâm kiếp, vốn là ngoại lực không thể giúp gì cho kiếp nạn này, dù có giúp vượt qua, cũng sẽ ảnh hưởng hiệu quả. Nhưng như ngươi cũng không có con đường tu luyện về sau nữa. Vù...

Dù sao cũng là giáo chủ đại giáo vô thượng, hắn thật khinh thường nổi giận với loại não phẳng này.

Nhưng hắn vẫn phải nói rõ ràng, nếu không phải có Bàng Vân, dám nói, dám đưa điều kiện như vậy, hắn sớm phải chết rồi. Coi như thưởng Bàng Vân một lần, cũng lười so đo với loại đần độn này.

Nói xong, nháy mắt một đạo lực lượng thần hồn bắn ra, thẳng vào giữ mi tâm của Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt cũng không né tránh, tùy ý cho đạo lực thần hồn này nhập vào thức hải, có điều lúc này hắn sớm cải biến thức hải, phù hợp với vẻ bề ngoài, bên trong xáo động, lực lượng miễn cưỡng đạt tới Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả.

- Cám ơn tỷ phu nhiều, đều là người trong nhà, dễ nói chuyện thôi, hiện tại nên dùng lực lượng Thần Thụ giúp ta đột phá rồi chứ.

Nhậm Kiệt làm ra vẻ như hoàn toàn không hiểu ý của hắn, nói tiếp.

- Chỉ là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả đột phá Thái Cực Cảnh mà thôi, còn chưa cần dùng lực lượng Thần Thụ, ở đây là đủ rồi. Oành...




Cuối cùng giáo chủ cũng hết kiên nhẫn, không muốn tốn thời gian làm chuyện vô vị thế này, khinh thường nói rồi, tiếp theo linh khí bên ngoài điên cuồng hội tụ, trút vào người Nhậm Kiệt.

Có hơi nhanh, có phần thô bạo, đủ biết lúc này giáo chủ đang khó chịu. Thân là đứng đầu một giáo, tức giận hay chú ý tới tên ngu đần này cũng làm hắn cảm thấy không có mặt mũi, dứt khoát không nói, trực tiếp dẫn lực lượng vào người hắn, lại thêm cỗ lực lượng thần hồn giúp hắn vượt qua tâm kiếp. Tuy rằng tăng lên lực lượng như vậy, gần như cắt đứt con đường lên tầng thứ cao hơn về sau, nhưng cũng như hắn vừa nói, trong lòng giáo chủ, tên này cũng chỉ vậy thôi.

Bàng Vân sắp đứng tim, thầm nghĩ rốt cuộc là làm gì.

Tiếp tục như vậy, không bại lộ hành tung mới lạ.

Thôi, nàng đã chuẩn bị sắp biến thành tro tàn rồi.

"Hắc! Không muốn nói chuyện với bổn gia chủ, liền dùng chút linh khí bên ngoài đã muốn đẩy bổn gia chủ đi, nằm mơ."

Nhìn thấy thế, Nhậm Kiệt cười thầm, tiếp theo điều chỉnh tình huống thân thể, từ từ làm ra biến đổi.

Nhậm Kiệt sử dụng Ngọc Hoàng Ấn thức thứ hai Phong Cấm Ấn phong ấn thân thể mình, pháp lực cùng lực thần hồn thay đổi. Như vậy, dù có lực tiên hồn tra xét, ngay cả lúc này một tia lực thần hồn của giáo chủ đi vào thức hải của Nhậm Kiệt, cũng khó phát hiện ra vấn đề gì.

"Cho ngươi thích."

Vốn là Nhậm Kiệt không muốn từ từ mà làm, đi vào tiểu thế giới này, hắn phải mau sớm điều tra ra chuyện mình muốn biết. Bây giờ tìm được manh mối, nhưng muốn thúc đẩy Thánh nhân luận đạo thì thiếu lực lượng, nhất định phải mượn ngoại lực. Chỉ là thấy hắn xem thường mình, không vận dụng hào quang xanh bao phủ trăm dặm quanh Thần Thụ, chỉ lấy linh khí xung quanh giúp mình đột phá, Nhậm Kiệt liền nghĩ kỹ, làm cho hắn cả kinh một trận.

Oành...

Tiếp theo, Nhậm Kiệt âm thầm dưới âm hồn dương hồn bắt chước trong người bắt đầu âm dương dung hợp, lập tức tiêu hao hết lực lượng dẫn vào người.

- Ôi nha, tỷ phu, thế này... thế này còn thiếu lắm, căn bản không đủ. Ngài đùa ta hả, thảm, thảm, ngươi không muốn giúp thì nói sớm, đừng làm vậy chứ!

Lúc này, Nhậm Kiệt dùng thân phận Bàng Cẩm, nói chuyện như kẻ ngốc, trực tiếp lăng nhục giáo chủ.

Bàng Vân nghe mà cả người rét run, hiện tại nàng coi như hiểu được vị này thật là to gan lớn mật.

Không có gì hắn không dám làm, rõ ràng là đang trêu đùa giáo chủ mà.

Bàng Vân không dám tưởng tượng, lúc nào chuyện này kết thúc, nàng cũng không nghĩ ra.

- Hả?

Giáo chủ cũng ngây ra, bởi vì hoàn toàn không ngờ linh khí khổng lồ như vậy ngưng tụ vào, lại chỉ làm âm hồn dương hồn của hắn vừa bắt đầu dung hợp đã tiêu hao sạch, vậy cũng nhanh quá đi chứ.

Nhất là nghe lời tên ngốc kia nói, càng làm giáo chủ thấy mất mặt, nói giống như mình hẹp hòi, ngay cả giúp một tên cấp bậc Vương giả lên đến Thái Cực Cảnh cũng không nỡ tốn sức.

- Bổn giáo chủ sợ ngươi không chịu nổi, ngươi muốn linh khí hả, vậy cho ngươi. Oành...

Tiếp theo, linh khí trong mấy trăm dặm điên cuồng ngưng tụ, trút vào người Nhậm Kiệt.


Trong lòng giáo chủ đã nghĩ kỹ, linh khí trong tiểu thế giới dày đặc nhiều lần so với bên ngoài, linh khí mấy trăm dặm ngang với mấy ngàn dặm bên ngoài, dù cho không nhồi tên này nổ tung, dựa vào Âm Dương Cảnh Vương giả nho nhỏ như hắn cũng phải lãnh đủ, dù đột phá đến Thái Cực Cảnh cũng không xong.

- Lần này khá hơn, a, còn chưa được nữa, lại dùng hết rồi, rốt cuộc tỷ phu ngài làm cái gì. Ngài đường đường là giáo chủ đại giáo vô thượng, ngài muốn hại chết ta mà. Ta sớm nói rồi, công pháp ta tu luyện tương đối đặc biệt, linh khí bình thường vô dụng, bằng không ta đã sớm đột phá. Trời ạ! Ta sắp bị ngài hại chết rồi!

Nhậm Kiệt cố nén cười, ngoài miệng không khách khí phỉ nhổ giáo chủ.

Đối với thân thể hắn, tiêu hóa một chút linh khí này đúng là như chơi, dù lợi dụng âm hồn dương hồn dung hợp mô phỏng, Nhậm Kiệt dùng trạng thái hiện tại hoàn thành lần dung hợp này, một chút linh khí đó cũng không thể duy trì được.

Sao lại như thế?

Ở bên trong hào quang, thân thể to lớn của giáo chủ cũng phải chấn động, vô cùng giật mình.

Đây là điều hắn hoàn toàn không dự liệu được, theo hắn thấy, loại phế vật này đột phá, những linh khí đó không nhồi cho hắn nổ tung đã hay rồi, sao mà... sao lại như vậy?

Mấu chốt là hắn còn nói thế, làm giáo chủ không nói nên lời.

- Ngươi tu luyện loại công pháp gì, bổn giáo chủ thật muốn xem có gì khác thường...

Đến giờ, hắn cũng ngạc nhiên tình huống trong người tên này, vừa rồi dù thả ra một tia lực thần hồn nhập vào thức hải đối phương, nhưng cỗ lực lượng đó rất yếu, chỉ phòng ngừa lúc tâm kiếp xảy ra vấn đề.

Tâm kiếp của người khác không thể giúp được, nhưng có thể tránh né, chỉ là tránh né tâm kiếp, ngoại lực hỗ trợ, kết quả là sau này khó có phát triển gì hơn. Là vì chuyện này như uống rượu độc giải khát, cho nên không bị xếp vào phạm vi hỗ trợ độ kiếp, tối đa chỉ coi như phụ trợ, chân chính vượt qua vẫn phải dựa vào bản thân.

Hiện tại liên tiếp xảy ra vấn đề, cộng thêm Nhậm Kiệt kích thích, làm cho giáo chủ không hiểu có chuyện gì xảy ra. Lần này hắn thả ra lực thần hồn, muốn tra xét kỹ càng.

"Phóng thích lực thần hồn có kỳ quái."

Nhậm Kiệt làm nhiều chuyện, tự nhiên là có mục đích, liền chú ý tới giáo chủ bên trong quầng sáng thả ra lực thần hồn có vẻ kỳ quái. Nhưng bởi không cách nào trực tiếp tra xét, khó mà nói rõ chỗ nào có vấn đề.

Hơn nữa lúc này hắn cũng làm tốt chuẩn bị, nghênh đón đối phương tra xét. Đây là trong tiểu thế giới của đối phương, hơn nữa vừa xuất hiện lực tiên hồn tra xét, lực thần hồn của giáo chủ cũng khác thường, vượt xa Pháp Thần Cảnh đỉnh phong. Dưới tình hình như thế, chỉ có nội tình như Nhậm Kiệt mới dám cho đối phương tiến vào tra xét thân thể ngụy trang của mình.

Thực tế Bàng Vân nhìn thấy giáo chủ thả ra lực thần hồn mạnh mẽ tiến hành tra xét, đã nhắm mắt lại, thầm nghĩ xong ròi. Có lẽ người này không sao, nhưng mình sẽ chết chắc.

- Cái này... Âm dương dung hợp thật kỳ quái, âm hồn dương hồn đang tiến hành ngưng tụ một cách quỷ dị, hơn nữa tiếp hành sắp xếp ép lại đặc thù. Thế này là sao, đây là công pháp gì?

Lực thần hồn bao phủ Nhậm Kiệt, tra xét biến hóa bên trong, giáo chủ cũng không khỏi cả kinh, bởi vì hắn cảm nhận được tình huống vượt xa tưởng tượng.

Đồng thời, hắn cũng không ngừng giúp Nhậm Kiệt ngưng tụ linh khí, nhưng phát hiện như đổ vào cái hang không đáy. Trong mắt hắn, đệ đệ của Bàng Vân liền trở nên quỷ dị, làm hắn khó mà nhìn thấu.

- Ta đậu, ngươi xem đủ chưa, ngươi nói có tính được không, không nói chúng ta là người một nhà, nói sao ngươi cũng là giáo chủ đại giáo vô thượng mà!

Nhậm Kiệt lại làm bộ như nóng nảy mắng, tựa như giáo chủ đang lừa dối làm hại mình, thiếu mình cái gì.

- Sao lại thế này, tên rác rưởi phế vật như hắn, làm sao lại xuất hiện tình huống như thế?




Hiện tại giáo chủ cũng kỳ lạ, khó hiểu, càng thêm khó chịu. Chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, cố tình hiện tại tựa như hắn làm sai.

- Rốt cuộc ngươi tu luyện công pháp gì?

Tuy rằng còn chưa phân biệt rõ ràng, nhưng giáo chủ đã cảm thấy nó không phải công pháp mà mình tu luyện, hơn nữa có rất nhiều thứ mà mình không nhìn rõ, khó có thể tra xét được, điều này quá quỷ dị.

- Đệch! Má nó ngươi không hỏi thì ta bị ngươi chơi chết rồi. Ta sơm nói với ngươi rồi, vốn là ta rất lợi hại, sau đó tu luyện một bộ công pháp rất cổ quái thì trở nên rất chậm, má nó, hấp thu linh khí khủng bố đến cực điểm, làm cho lão tử tu luyện chậm chạp tít mù. Nhưng mà chiến đấu rất thích, có lực lượng bùng nổ không hết, cùng cấp bậc thì cơ bản là miểu sát, cao hơn ta một đại cảnh giới cũng bị ta hao chết, thậm chí không phải sợ, đây là bí mật của ta.

Bản thân Nhậm Kiệt lúc trước là vậy, nói ra cũng tự nhiên, đương nhiên chỉ là nói nhảm mà thôi.

Nếu người tu luyện bình thường nghe được, khẳng định cho là nói bậy, không thể nào. Nhưng là giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo, tự nhiên biết rất nhiều chuyện người khác không biết, nghe vậy liền ngẩn người, nhưng lại phát hiện mặc kệ tra xét thế nào cũng không tra ra nguyên cớ.

Chẳng lẽ bởi vì âm dương dung hợp mà vậy, có lẽ chờ hắn đột phá, lại tra xét hay hỏi kỹ càng thì biết.

Trong lòng nghĩ thế, hắn nhìn tình hình hiện giờ, linh khí bình thường hoàn toàn vô dụng, xem ra chỉ có thể dùng linh khí Sinh Mệnh giúp hắn một chút. Mỗi một đại giáo vô thượng đều có cách đặc thù, ngưng tụ lực lượng vượt qua linh khí nhưng chưa đạt đến tiên khí, Đông Hoang Thần Giáo chính là dựa vào 9 cây Thần Thụ ngưng tụ ra linh khí Sinh Mệnh. Vốn đối với loại phế vật như Bàng Cẩm, hắn thật không muốn lãng phí một chút linh khí Sinh Mệnh, nhất là trong lúc đặc thù, nhưng giờ xuất hiện tình huống đặc biệt, hơn nữa quả thật đúng như Bàng Cẩm nói, công pháp có thể chiến đấu vượt qua đại cảnh giới thì hẳn là rất lợi hại.

Mặt khác, bị Nhậm Kiệt nói như sỉ nhục, trong lòng giáo chủ cũng có lửa giận.

Thầm nghĩ mình là thân phận địa vị gì, lại bị kẻ như thế coi thường.

Oành...

Suy tính nhiều mặt, cuối cùng giáo chủ vận chuyển lực lượng, khống chế Thần Thụ từ từ mở ra một khe hở, tầng tầng lực lượng vô hình, trận pháp, cấm chế, phù văn, chậm rãi mở ra, một đoàn linh khí Sinh Mệnh nhảy mắt trào ra nhắm vào người Nhậm Kiệt.

Cuối cùng ra rồi, Nhậm Kiệt chính là chờ lúc này, có chuyện Hải Thần Giáo lần trước, Nhậm Kiệt cũng không xa lạ gì, tuy rằng linh khí Sinh Mệnh này mạnh hơn linh khí Hải Thần rất nhiều.

Linh khí này trút vào người, một phần Nhậm Kiệt dùng để thúc đẩy lực lượng, tiếp tục mô phỏng diễn biến âm dương dung hợp, thăng lên Thái Cực Cảnh lừa đảo tên giáo chủ đang quan sát kỹ càng, phần lớn thì trực tiếp thúc đẩy cảnh giới Thánh nhân luận đạo.

Ầm ầm! Thúc đẩy cảnh giới Thánh nhân luận đạo, nhất là mượn khe hở của đối phương mở ra, nháy mắt lực thần hồn đạt đến lực tiên hồn, tràn vào khu Thần Thụ bao phủ.

"Hả! Hoàng đế! Sao lại là hắn!"

Không tra xét thì thôi, vừa tra, Nhậm Kiệt cũng hoảng sợ, tuy rằng hắn sớm phỏng đoán vài điều, nhất là phát hiện đám người Đại Bảo thái giám vào Đông Hoang Thần Giáo. Từng nghĩ tới hoàng gia có quan hệ với Đông Hoang Thần Giáo, nhưng làm sao cũng không ngờ lúc này nhìn thấy giáo chủ đại giáo vô thượng Đông Hoang Thần Giáo, lại là... lại là Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, Lý Hải Nguyên.

Nháy mắt này, ngay cả Nhậm Kiệt cũng nghĩ là mình nhầm rồi, nhưng tiếp theo lực tiên hồn không ngừng kéo lên, cảnh giới Thánh nhân luận đạo tra xét, chuyện càng kinh người hơn mới hiện ra.

back top