Edited by Hari.
Nghe thấy sư tôn nghiến răng nghiến lợi nói, Bạch Lang lúc này mới phản ứng lại bản thân vừa nói cái gì.
Nàng che miệng, trong lòng có chút chột dạ.
Qua một lát, nàng nhìn biểu tình sư tôn tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có ý tứ muốn phạt nàng, mới nhỏ giọng nói: "Nhưng còn không phải vậy sao?"
"Còn không phải cái gì?" Yến Phất Quang liếc xéo nàng.
Bạch Lang vội vàng lắc đầu.
"Không có không có, ta sao có thể ngóng trông sư tôn sắp xếp hậu sự, để lại di ngôn chứ."
Yến Phất Quang:......
Hắn tức đến mi tâm nhảy dựng.
Bỗng nhiên cảm thấy giấc mơ tối hôm qua có lẽ cũng không phải là diệt thế linh tinh gì, mà là ám chỉ chính mình sẽ bị tên nghịch đồ này làm cho tức chết!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một mảnh sương lạnh.
Chén rượu cầm trong tay không chỉ đã sánh hết rượu ra ngoài, đến cái chén cũng nứt từng đường từng đường, vỡ tan.
Chỉ cần một tích tắc, là có thể hôi phi yên diệt.
Bởi vì lời nói vừa nãy, Bạch Lang lần này nhạy bén biết được sư tôn vì cái gì mà tức giận, khó có khi không chống đối sư tôn, sau khi do dự, duỗi tay giữ chặt ống tay áo sư tôn.
Bạch Lang kéo một chút, không nhúc nhích.
Không khỏi lại trộm nhìn hắn một cái, lại kéo.
Yến Phất Quang quay đầu, ánh mắt rất không tốt.
Bạch Lang nhấp môi nói: "Cái kia, sư tôn, ta không có ý nghĩ người sẽ không tốt. Ta cũng lo lắng người."
"Người xem, thường những người thực sự lo lắng cho người, đều là khi biết người xảy ra chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến chính là hậu sự. Chỉ có những kẻ giả vờ quan tâm mới hỏi đông hỏi tây thôi."
Yến Phất Quang:......
Hắn cười như không cười: "Nói như vậy ngươi cũng là vì tốt cho ta?"
Đây tựa hồ lại là một câu hỏi nạp mạng.
Bạch Lang vội vàng lắc đầu.
"Sư tôn, ý của ta là, người không thể chết!"
"Thật sự, người yên tâm, ta đã tìm được biện pháp có thể loại trừ tử khí."
Yến Phất Quang nguyên bản trong lòng có chút suy sụp, bị Bạch Lang làm cho tức giận một trận, đừng nói suy sụp, đến một chút cảm xúc khác cũng không còn.
Hiện tại chỉ còn nghiến răng nghiến lợi.
"Ồ? Vậy vi sư thật đúng là phải cảm ơn Tiểu Bạch."
Hắn sau khi nói xong buông cái ly đứng dậy, xoay người muốn đi.
Lại không nghĩ rằng Bạch Lang bỗng nhiên hóa thành nguyên hình Tiểu Bạch Long, hai cái móng vuốt nắm chặt cổ tay áo hắn, giống như một con thú bông treo ở trên tay áo hắn.
Yến Phất Quang:......
"Sao, đại sư huynh nhị sư huynh của ngươi không ở đây, ngươi nghĩ muốn cùng vi sư lôi kéo làm quen, gần quan được ban lộc, kế thừa di sản của vi sư sao?"
Di sản?
Tiểu Bạch hóa thành tiểu long, sừng nhỏ rung rung, đầu lắc như trống bỏi, nhất quyết không chịu buông ống tay áo của sư tôn ra.
Yến Phất Quang thấy thế cũng không nhiều lời, chỉ cười nhạt một tiếng, tùy ý nàng treo ở trên tay áo rồi rời đi.
Trời quang trăng sáng, trên tay áo Phất Quang chân quân treo một con rồng trang trí, một đường đi tới hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Cẩm y đen của hắn cùng vảy rồng màu ngân bạch của Tiểu Bạch Long dưới ánh sáng hình thành một sự đối lập.
Rõ ràng là người tuấn mỹ vô trù, mạn bất kinh tâm (làm việc tùy ý, không quan tâm đến cách nhìn của người khác), nhưng lại bởi vì con rồng này, lại nhiều thêm chút nhân khí, Phất Quang chân quân tuy tức giận, nhưng vẫn luôn để ý đến Tiểu Bạch Long.
Tiểu sa di trộm nhìn tay áo Phất Quang chân quân.
Khi nhìn thấy cổ tay hắn quay đi, ở nơi con rồng kia không nhìn thấy, cẩn thận đỡ ở phía dưới, không khỏi mở to hai mắt.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Hòa thượng bên cạnh thấy biểu tình của hắn như vậy, không khỏi nhíu mày hỏi.
Tiểu sa di mới vừa nhập chùa không lâu kia thu hồi ánh mắt.
"Ngộ Trần sư huynh, vừa rồi đi qua chính là Phất Quang chân quân và Bạch thí chủ sao?"
Hắn có chút tò mò.
Ngộ Trần cũng nhìn theo phương hướng kia, gật gật đầu.
"Đúng vậy."
Tiểu sa di kia bởi vì mới vừa nhập chùa, có chút hoạt bát, lúc này không khỏi nói: "Nhưng tại sao quan hệ của hai người đó cảm thấy có chút kỳ quái."
Nói là thầy trò.
Như thế nào cảm thấy quái quái.
Không chỉ hắn có loại cảm giác này.
Ngộ Trần kỳ thật cũng có.
Ánh mắt hắn dừng một chút, nghĩ đến hình ảnh Phất Quang chân quân cùng Bạch thí chủ ở chung lúc trước mà mình nhìn thấy, tràng hạt trong tay dừng một chút, cuối cùng cũng không tiếp tục đề tài, chỉ là nói: "Đi thôi."
Thấy sư huynh lên tiếng, tiểu sa di vội vàng phục hồi lại tinh thần, đi theo học buổi sớm.
Mà bên kia.
Bạch Lang bắt lấy hắn lặng lẽ hỏi: "Sư tôn, chúng ta đi chỗ nào a?"
Yến Phất Quang không nói lời nào.
Do dự một chút, miệng Tiểu Bạch Long lại bắt đầu bá bá bá nói.
"Sư tôn, người đừng nóng giận."
"Người đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng đừng giận dỗi."
Yến Phất Quang:......
Ngươi rốt cuộc có thể ngậm miệng lại hay không?!
......
Nhưng mà Bạch Lang cũng đã chuyển sang đề tài khác.
"Sư tôn, người nghe qua Phong Nguyệt Thành Nguyệt Loan Tuyền chưa? Nghe nói suối kia có thể loại trừ tử khí."
Nàng thử thăm dò hỏi một câu.
Yến Phất Quang vốn là không để ý, khi nghe đến Phong Nguyệt Thành biểu tình lại dừng một chút.
"Sư tôn, người sao không nói gì?"
Bạch Lang nhận thấy bước chân hắn chậm lại, không khỏi hỏi.
Yến Phất Quang khi quay mặt lại, biểu tình không hề thay đổi.
"Vi sư chưa từng nghe qua."
Vẻ mặt Bạch Lang đúng kiểu biết ngay ngươi chưa từng nghe qua, tuy rằng bám ở trên tay người ta, nhưng sừng nhỏ lại đắc ý dương lên.
"Nơi đó ở Tây Hà Châu. Phía tây Trung Châu. Ta thật vất vả mới tìm hiểu được, nghe nói nước suối bên trong có thể trị bách bệnh."
So với canh đồng tử niệu sam lộc tiên phiên bản đầu tiên hồ biên loạn tạo
(vô căn cứ, sáng tạo lung tung) của Phương Sinh, Nguyệt Loan Tuyền này lại thật sự có công hiệu trị thương.
Vì để đảm bảo, trước khi nhắc đến nơi này, Bạch Lang còn hỏi không ít người, thậm chí còn đi hỏi thúc thúc Huy Dạ thánh quân của mình.
Nàng nói đến nơi này bá bá nhìn Yến Phất Quang, cảm thấy cái này nhất định có thể loại trừ thương tích trên người sư tôn.
"Sư tôn, người yên tâm, cái này cùng những thứ khác không giống nhau, nhất định có thể. Chúng ta đi nhé."
Móng vuốt nhỏ của Tiểu Bạch Long lay động lay động, thiếu chút nữa rơi xuống.
Yến Phất Quang bất đắc dĩ nâng nàng.
"Biến thành người rồi nói."
Bạch Lang chớp chớp mắt.
"Người nói đáp ứng trước đi."
Một người một rồng giằng co hơn nửa ngày.
Thái dương Yến Phất Quang giật giật, mới khẽ thở dài.
"Nguyệt Loan Tuyền này xác thật là nước thánh chữa thương. Vi sư biết."
Hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Tiểu Bạch Long:
"Nhưng ngươi biết vì sao vi sư biết nó hữu dụng, lại không đi không?"
A? Sư tôn biết.
Bạch Lang lắc lắc cái đuôi.
Nàng nhìn ánh mắt sư tôn, không biết vì sao cảm giác có chút kỳ quái.
Hai người đối mắt.
Yến Phất Quang nhìn ánh mắt mềm mại của Tiểu Bạch Long, đau đầu nói: "Nước suối Nguyệt Loan Tuyền này không phải ai cũng có thể đạt được."
"Nếu là cầu dược, phải cần hai người yêu nhau cùng đi. Cùng ở đêm trăng tròn, bước vào trong Nguyệt Loan Tuyền."
"Nếu có một người tình ý không kiên định, nước suối này sẽ giống như nước suối bình thường, không hề có tác dụng. Nếu là hai trái tim giống nhau, nước suối này mới có thể chảy ra, gột rửa vạn vật."
"Đây cũng là nguồn gốc của Phong Nguyệt Thành."
"Phong nguyệt là tình yêu, là khi lập thành, vì phù hộ người có tình, đặc biệt ban cho một đường sinh cơ.Nhưng nhiều năm như vậy, người có thể đạt được sự phù hộ của Phong Nguyệt Thành thực sự quá ít."
......
Tiểu Bạch thình lình nghe được nhiều chuyện như vậy, giật cả mình.
"Cho nên nói, chỉ có đạo lữ hoặc tình nhân mới có thể đi vào sao?"
Nàng ngơ ngác hỏi.
Yến Phất Quang thấy bộ dáng nàng bị dọa, khóe miệng giật giật.
"Có lẽ còn có biện pháp khác, nhưng vi sư cũng không biết."
Lưỡng tình tương duyệt.
Tiểu Bạch đến trí cũng chưa khai, làm sao mà lưỡng tình tương duyệt.
Yến Phất Quang cười nhạo một tiếng, may mắn bản thân đã sớm hiểu rõ nàng, lúc này đến tức giận cũng không có sức nữa.
Bất quá...... Ngốc long này cũng là một mảnh hảo tâm.
Vẫn là chờ nàng thông suốt đi.
Bạch Lang:......
Không sai biệt lắm đã bị Yến Phất Quang nói trúng rồi.
Sau khi nghe đến lưỡng tình tương duyệt, làm một con rồng trước sau ở phương diện tình yêu không thông suốt, nàng bắt đầu tự hỏi lưỡng tình tương duyệt đến tột cùng là cái gì.
Giữa nam nữ kết làm đạo lữ, chính là lưỡng tình tương duyệt sao?
Hình như cũng không đúng lắm.
Nàng nhíu mày nghiêm túc nghĩ, móng vuốt không tự chủ được hơi nới lỏng ra.
Thẳng đến khi Yến Phất Quang đem nàng cất vào trong tay áo cũng chưa nghĩ thông.
Mãi cho đến buổi chiều, nàng ở trong thiện phòng học, vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Ngộ Trần hôm nay cùng học với nàng.
Thấy Bạch thí chủ tinh thần bay bổng, không khỏi hỏi: "Bạch thí chủ có chuyện gì sao?"
Bạch Lang dừng đả tọa, chau mày, nghe thấy Ngộ Trần hỏi, không khỏi nhấp môi: "Ngươi biết lưỡng tình tương duyệt là gì không?"
Lưỡng tình tương duyệt?
Ngộ Trần không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, tay gõ mõ đột nhiên gõ hụt, mí mắt giật giật.
Bạch Lang sau khi hỏi còn quay đầu nghiêm túc nhìn hắn, có vẻ như thập phần để ý.
Nghĩ đến ban ngày bộ dáng Bạch thí chủ cùng Phất Quang chân quân, Ngộ Trần cuối cùng vẫn là nói: "Bần tăng không biết."
Bạch Lang thở dài, trở nên uể oải.
"Cũng phải, ngươi là tiểu hòa thượng, sao mà biết lưỡng tình tương duyệt là gì."
Ngộ Trần thở ra một ngụm khí, lau đi giọt mồ hôi khó phát hiện giữa trán.
Ai biết Bạch Lang lúc này lại bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi không biết, vậy Già Ly thánh tăng có biết không?"
Ngộ Trần mím môi không nói lời nào.
Bạch Lang đợi hắn thật lâu, mới nghe thấy hắn có chút gian nan nói: "Bần tăng cũng không rõ ràng lắm."
"Ai, ngươi cái gì cũng không biết, ta đây vẫn là chính mình đi hỏi hắn một chút vậy."
Không đợi Ngộ Trần nói cho hết lời, nàng bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cửa ra xoay người đã không thấy tăm hơi.
"Bạch thí chủ......"
Ngộ Trần còn chưa nói hết lời, Bạch Lang cũng đã chạy mất, đành phải đem lời nói trong miệng nuốt xuống.
Già Ly đang ở Phật đường tu thiền.
Hắn luôn luôn thích yên tĩnh, người ở Vô Đỉnh Tự cũng sẽ không vào lúc này quấy rầy hắn.
Hắn hơi hơi nhắm mắt niệm Bàn Nhược kinh, mặt mày thanh đạm.
Chỉ là thỉnh thoảng trong đầu sẽ hiện lên thân ảnh Tiểu Bạch Long.
Đêm đó bộ dáng nàng lẳng lặng ghé vào bên đàn ngủ, luôn lơ đãng hiện lên ở trong đầu Già Ly, làm cho lòng hắn hơi loạn.
Bất quá cũng may hắn định lực thâm hậu, chỉ qua thời gian một hơi thở, lại có thể đẩy đi tạp niệm.
Già Ly nhắm mắt, thần sắc từ bi cơ hồ giống y như bức tượng Phật trong điện.
Chỉ liếc mắt một cái đã đủ làm cho người kinh ngạc.
Thẳng đến khi có người "bạch bạch bạch" gõ cửa.
"Già Ly thánh tăng có ở trong không?"
Thanh âm thiếu nữ trong vắt mềm mại, cơ hồ làm cho Già Ly cho rằng lại là chướng niệm trong mộng, khi hắn tiếp tục nhắm lại mắt, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng lẩm bẩm.
"Di, Già Ly thánh tăng không ở trong sao? Không phải nói thánh tăng ở chỗ này sao?"
Bạch Lang đợi một lát, thấy không có người mở cửa, cho rằng bên trong không có người, đang chuẩn bị rời đi.
Không ngờ ngay lúc đó, cửa lại mở ra.
Già Ly đứng ở cạnh cửa, khi nhìn thấy Bạch Lang, ở chỗ không ai để ý nắm chặt tay.
Bạch Lang lại không biết trong lòng hắn đang giãy giụa, nháy mắt cao hứng lên.
"Già Ly thánh tăng. Ta có chuyện hỏi ngươi......"
......
Suốt một ngày thời gian, Bạch Lang cơ hồ hỏi tất cả những người có thể hỏi.
Nhưng là về lưỡng tình tương duyệt, đáp án của mỗi người đều không giống nhau.
Nàng buổi tối ghé vào trên giường, vốn là muốn hỏi lại sư tôn một chút.
Nhưng nghĩ đến hắn lớn tuổi như vậy, hình như cũng không có người lưỡng tình tương duyệt, nếu mình lại đi hỏi, hình như có chút giống như cố tình đâm dao vào tim sư tôn vậy.
Nếu không...... Hỏi một chút nhị sư huynh đi?
Bạch Lang nghĩ như vậy, lấy ra truyền âm phù.
Quý Tu lúc này đã loại bỏ được tam căn ma cốt, chỉ cần loại bỏ một căn cuối cùng, liền hoàn toàn có thể cùng thần Ma Tôn tách ra, trở thành hai người.
Trên người hắn tất cả đều là miệng vết thương máu chảy đầm đìa, trên xương bả vai còn có một cái huyết động.
Những ngày nay dịch cốt đều không kêu than một tiếng.
Chỉ là nắm chặt kiếm, ngạnh kháng.
Minh Di chân quân nhìn thấy đều kinh hãi.
Sắc mặt Quý Tu trắng bệch, mới vừa uống dược xong, ngồi ở trên giường tu luyện.
Thẳng đến khi truyền âm phù sáng lên.
Đó là...... truyền âm phù của Tiểu Bạch.
Lâu như vậy, nàng đi ra ngoài vẫn luôn không truyền tin tức cho hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tu dừng một chút, cầm lấy truyền âm phù.
"Nhị sư huynh!"
Tiểu Bạch Long ghé vào trên giường, thanh âm thực vui sướng.
Làm cho sắc mặt nguyên bản lạnh lùng của Quý Tu cũng thả lỏng một chút.
"Ta nghe nói sư tôn bị thương, các ngươi có khỏe không?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Bạch Lang nói: "Chúng ta hiện tại ở Vô Đỉnh Tự, nhị sư huynh có khỏe không?"
Thật cũng không phải hoàn toàn vô lương tâm.
Quý Tu mí mắt chớp chớp, nghĩ như vậy.
Nỗi đau những ngày này dịch cốt đến lúc này bỗng vơi đi một chút, Quý Tu chỉ nói:
"Không có việc gì."
Sau khi hàn huyên vài câu.
Bạch Lang mới do do dự dự tiến vào chính đề.
"Cái kia, sư huynh, ngươi biết cái gì là lưỡng tình tương duyệt sao? Như thế nào mới gọi là lưỡng tình tương duyệt?"
Câu nói này của nàng thật cẩn thận.
Thanh âm thiếu nữ mềm ấm theo truyền âm phù truyền tới.
Làm cho ánh nến chập chờn cũng ngập ngừng.
Quý Tu đột nhiên dừng lại.
Qua một lát không rõ hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Bạch Lang vì bảo toàn mặt mũi của sư tôn, tự nhiên không thể nói sư tôn muốn chữa bệnh, nhưng vì không có người lưỡng tình tương duyệt nên không chữa được, vì thế liền nói dối: "Ta ở trong sách đọc được, có chút tò mò."
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị của Quý Tu.
Hắn dừng một chút, khi Bạch Lang cho rằng hắn sẽ không nói, mới nhấp môi nói: "Lưỡng tình tương duyệt đó là thời thời khắc khắc đem đối phương giữ ở bên cạnh, làm cho nàng không thể rời đi. Hai người cốt nhục giao hòa, cùng sinh cùng tử, không ai có thể chia lìa."
Theo Quý Tu nói, trong đầu Bạch Lang hiện ra một cảnh tượng, sau đó rùng mình một cái.
Bạch Lang:......
Nguyên lai lưỡng tình tương duyệt yêu cầu cao như vậy a?
Này cũng khó trách sư tôn lâu như vậy cũng không tìm được người lưỡng tình tương duyệt.
Nàng không bao giờ cười nhạo sư tôn nữa.
Thế này cũng quá khó khăn đi.
Quý Tu nghe thấy bên kia trầm mặc, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Đương nhiên, đây là ta tự tưởng tượng ra."
Hắn dừng một chút, lại đem bóng đá trở lại cho Bạch Lang: "Trên đời này chỉ sợ không ai có thể làm được lưỡng tình tương duyệt như thế."
"Không, hẳn là có thể."
Bạch Lang sau khi lãnh hội được lưỡng tình tương duyệt, nghĩ nghĩ, cảm thán nói: "Kỳ thật nếu miễn cưỡng một chút, đem kiếm của mình trở thành đạo lữ mà nói, kia cũng có thể coi là lưỡng tình tương duyệt, chỉ là đối phương là một cục sắt mà thôi."
Quý Tu:......
Nghe thấy sư tôn nghiến răng nghiến lợi nói, Bạch Lang lúc này mới phản ứng lại bản thân vừa nói cái gì.
Nàng che miệng, trong lòng có chút chột dạ.
Qua một lát, nàng nhìn biểu tình sư tôn tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có ý tứ muốn phạt nàng, mới nhỏ giọng nói: "Nhưng còn không phải vậy sao?"
"Còn không phải cái gì?" Yến Phất Quang liếc xéo nàng.
Bạch Lang vội vàng lắc đầu.
"Không có không có, ta sao có thể ngóng trông sư tôn sắp xếp hậu sự, để lại di ngôn chứ."
Yến Phất Quang:......
Hắn tức đến mi tâm nhảy dựng.
Bỗng nhiên cảm thấy giấc mơ tối hôm qua có lẽ cũng không phải là diệt thế linh tinh gì, mà là ám chỉ chính mình sẽ bị tên nghịch đồ này làm cho tức chết!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một mảnh sương lạnh.
Chén rượu cầm trong tay không chỉ đã sánh hết rượu ra ngoài, đến cái chén cũng nứt từng đường từng đường, vỡ tan.
Chỉ cần một tích tắc, là có thể hôi phi yên diệt.
Bởi vì lời nói vừa nãy, Bạch Lang lần này nhạy bén biết được sư tôn vì cái gì mà tức giận, khó có khi không chống đối sư tôn, sau khi do dự, duỗi tay giữ chặt ống tay áo sư tôn.
Bạch Lang kéo một chút, không nhúc nhích.
Không khỏi lại trộm nhìn hắn một cái, lại kéo.
Yến Phất Quang quay đầu, ánh mắt rất không tốt.
Bạch Lang nhấp môi nói: "Cái kia, sư tôn, ta không có ý nghĩ người sẽ không tốt. Ta cũng lo lắng người."
"Người xem, thường những người thực sự lo lắng cho người, đều là khi biết người xảy ra chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến chính là hậu sự. Chỉ có những kẻ giả vờ quan tâm mới hỏi đông hỏi tây thôi."
Yến Phất Quang:......
Hắn cười như không cười: "Nói như vậy ngươi cũng là vì tốt cho ta?"
Đây tựa hồ lại là một câu hỏi nạp mạng.
Bạch Lang vội vàng lắc đầu.
"Sư tôn, ý của ta là, người không thể chết!"
"Thật sự, người yên tâm, ta đã tìm được biện pháp có thể loại trừ tử khí."
Yến Phất Quang nguyên bản trong lòng có chút suy sụp, bị Bạch Lang làm cho tức giận một trận, đừng nói suy sụp, đến một chút cảm xúc khác cũng không còn.
Hiện tại chỉ còn nghiến răng nghiến lợi.
"Ồ? Vậy vi sư thật đúng là phải cảm ơn Tiểu Bạch."
Hắn sau khi nói xong buông cái ly đứng dậy, xoay người muốn đi.
Lại không nghĩ rằng Bạch Lang bỗng nhiên hóa thành nguyên hình Tiểu Bạch Long, hai cái móng vuốt nắm chặt cổ tay áo hắn, giống như một con thú bông treo ở trên tay áo hắn.
Yến Phất Quang:......
"Sao, đại sư huynh nhị sư huynh của ngươi không ở đây, ngươi nghĩ muốn cùng vi sư lôi kéo làm quen, gần quan được ban lộc, kế thừa di sản của vi sư sao?"
Di sản?
Tiểu Bạch hóa thành tiểu long, sừng nhỏ rung rung, đầu lắc như trống bỏi, nhất quyết không chịu buông ống tay áo của sư tôn ra.
Yến Phất Quang thấy thế cũng không nhiều lời, chỉ cười nhạt một tiếng, tùy ý nàng treo ở trên tay áo rồi rời đi.
Trời quang trăng sáng, trên tay áo Phất Quang chân quân treo một con rồng trang trí, một đường đi tới hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Cẩm y đen của hắn cùng vảy rồng màu ngân bạch của Tiểu Bạch Long dưới ánh sáng hình thành một sự đối lập.
Rõ ràng là người tuấn mỹ vô trù, mạn bất kinh tâm (làm việc tùy ý, không quan tâm đến cách nhìn của người khác), nhưng lại bởi vì con rồng này, lại nhiều thêm chút nhân khí, Phất Quang chân quân tuy tức giận, nhưng vẫn luôn để ý đến Tiểu Bạch Long.
Tiểu sa di trộm nhìn tay áo Phất Quang chân quân.
Khi nhìn thấy cổ tay hắn quay đi, ở nơi con rồng kia không nhìn thấy, cẩn thận đỡ ở phía dưới, không khỏi mở to hai mắt.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Hòa thượng bên cạnh thấy biểu tình của hắn như vậy, không khỏi nhíu mày hỏi.
Tiểu sa di mới vừa nhập chùa không lâu kia thu hồi ánh mắt.
"Ngộ Trần sư huynh, vừa rồi đi qua chính là Phất Quang chân quân và Bạch thí chủ sao?"
Hắn có chút tò mò.
Ngộ Trần cũng nhìn theo phương hướng kia, gật gật đầu.
"Đúng vậy."
Tiểu sa di kia bởi vì mới vừa nhập chùa, có chút hoạt bát, lúc này không khỏi nói: "Nhưng tại sao quan hệ của hai người đó cảm thấy có chút kỳ quái."
Nói là thầy trò.
Như thế nào cảm thấy quái quái.
Không chỉ hắn có loại cảm giác này.
Ngộ Trần kỳ thật cũng có.
Ánh mắt hắn dừng một chút, nghĩ đến hình ảnh Phất Quang chân quân cùng Bạch thí chủ ở chung lúc trước mà mình nhìn thấy, tràng hạt trong tay dừng một chút, cuối cùng cũng không tiếp tục đề tài, chỉ là nói: "Đi thôi."
Thấy sư huynh lên tiếng, tiểu sa di vội vàng phục hồi lại tinh thần, đi theo học buổi sớm.
Mà bên kia.
Bạch Lang bắt lấy hắn lặng lẽ hỏi: "Sư tôn, chúng ta đi chỗ nào a?"
Yến Phất Quang không nói lời nào.
Do dự một chút, miệng Tiểu Bạch Long lại bắt đầu bá bá bá nói.
"Sư tôn, người đừng nóng giận."
"Người đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng đừng giận dỗi."
Yến Phất Quang:......
Ngươi rốt cuộc có thể ngậm miệng lại hay không?!
......
Nhưng mà Bạch Lang cũng đã chuyển sang đề tài khác.
"Sư tôn, người nghe qua Phong Nguyệt Thành Nguyệt Loan Tuyền chưa? Nghe nói suối kia có thể loại trừ tử khí."
Nàng thử thăm dò hỏi một câu.
Yến Phất Quang vốn là không để ý, khi nghe đến Phong Nguyệt Thành biểu tình lại dừng một chút.
"Sư tôn, người sao không nói gì?"
Bạch Lang nhận thấy bước chân hắn chậm lại, không khỏi hỏi.
Yến Phất Quang khi quay mặt lại, biểu tình không hề thay đổi.
"Vi sư chưa từng nghe qua."
Vẻ mặt Bạch Lang đúng kiểu biết ngay ngươi chưa từng nghe qua, tuy rằng bám ở trên tay người ta, nhưng sừng nhỏ lại đắc ý dương lên.
"Nơi đó ở Tây Hà Châu. Phía tây Trung Châu. Ta thật vất vả mới tìm hiểu được, nghe nói nước suối bên trong có thể trị bách bệnh."
So với canh đồng tử niệu sam lộc tiên phiên bản đầu tiên hồ biên loạn tạo
(vô căn cứ, sáng tạo lung tung) của Phương Sinh, Nguyệt Loan Tuyền này lại thật sự có công hiệu trị thương.
Vì để đảm bảo, trước khi nhắc đến nơi này, Bạch Lang còn hỏi không ít người, thậm chí còn đi hỏi thúc thúc Huy Dạ thánh quân của mình.
Nàng nói đến nơi này bá bá nhìn Yến Phất Quang, cảm thấy cái này nhất định có thể loại trừ thương tích trên người sư tôn.
"Sư tôn, người yên tâm, cái này cùng những thứ khác không giống nhau, nhất định có thể. Chúng ta đi nhé."
Móng vuốt nhỏ của Tiểu Bạch Long lay động lay động, thiếu chút nữa rơi xuống.
Yến Phất Quang bất đắc dĩ nâng nàng.
"Biến thành người rồi nói."
Bạch Lang chớp chớp mắt.
"Người nói đáp ứng trước đi."
Một người một rồng giằng co hơn nửa ngày.
Thái dương Yến Phất Quang giật giật, mới khẽ thở dài.
"Nguyệt Loan Tuyền này xác thật là nước thánh chữa thương. Vi sư biết."
Hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Tiểu Bạch Long:
"Nhưng ngươi biết vì sao vi sư biết nó hữu dụng, lại không đi không?"
A? Sư tôn biết.
Bạch Lang lắc lắc cái đuôi.
Nàng nhìn ánh mắt sư tôn, không biết vì sao cảm giác có chút kỳ quái.
Hai người đối mắt.
Yến Phất Quang nhìn ánh mắt mềm mại của Tiểu Bạch Long, đau đầu nói: "Nước suối Nguyệt Loan Tuyền này không phải ai cũng có thể đạt được."
"Nếu là cầu dược, phải cần hai người yêu nhau cùng đi. Cùng ở đêm trăng tròn, bước vào trong Nguyệt Loan Tuyền."
"Nếu có một người tình ý không kiên định, nước suối này sẽ giống như nước suối bình thường, không hề có tác dụng. Nếu là hai trái tim giống nhau, nước suối này mới có thể chảy ra, gột rửa vạn vật."
"Đây cũng là nguồn gốc của Phong Nguyệt Thành."
"Phong nguyệt là tình yêu, là khi lập thành, vì phù hộ người có tình, đặc biệt ban cho một đường sinh cơ.Nhưng nhiều năm như vậy, người có thể đạt được sự phù hộ của Phong Nguyệt Thành thực sự quá ít."
......
Tiểu Bạch thình lình nghe được nhiều chuyện như vậy, giật cả mình.
"Cho nên nói, chỉ có đạo lữ hoặc tình nhân mới có thể đi vào sao?"
Nàng ngơ ngác hỏi.
Yến Phất Quang thấy bộ dáng nàng bị dọa, khóe miệng giật giật.
"Có lẽ còn có biện pháp khác, nhưng vi sư cũng không biết."
Lưỡng tình tương duyệt.
Tiểu Bạch đến trí cũng chưa khai, làm sao mà lưỡng tình tương duyệt.
Yến Phất Quang cười nhạo một tiếng, may mắn bản thân đã sớm hiểu rõ nàng, lúc này đến tức giận cũng không có sức nữa.
Bất quá...... Ngốc long này cũng là một mảnh hảo tâm.
Vẫn là chờ nàng thông suốt đi.
Bạch Lang:......
Không sai biệt lắm đã bị Yến Phất Quang nói trúng rồi.
Sau khi nghe đến lưỡng tình tương duyệt, làm một con rồng trước sau ở phương diện tình yêu không thông suốt, nàng bắt đầu tự hỏi lưỡng tình tương duyệt đến tột cùng là cái gì.
Giữa nam nữ kết làm đạo lữ, chính là lưỡng tình tương duyệt sao?
Hình như cũng không đúng lắm.
Nàng nhíu mày nghiêm túc nghĩ, móng vuốt không tự chủ được hơi nới lỏng ra.
Thẳng đến khi Yến Phất Quang đem nàng cất vào trong tay áo cũng chưa nghĩ thông.
Mãi cho đến buổi chiều, nàng ở trong thiện phòng học, vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Ngộ Trần hôm nay cùng học với nàng.
Thấy Bạch thí chủ tinh thần bay bổng, không khỏi hỏi: "Bạch thí chủ có chuyện gì sao?"
Bạch Lang dừng đả tọa, chau mày, nghe thấy Ngộ Trần hỏi, không khỏi nhấp môi: "Ngươi biết lưỡng tình tương duyệt là gì không?"
Lưỡng tình tương duyệt?
Ngộ Trần không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, tay gõ mõ đột nhiên gõ hụt, mí mắt giật giật.
Bạch Lang sau khi hỏi còn quay đầu nghiêm túc nhìn hắn, có vẻ như thập phần để ý.
Nghĩ đến ban ngày bộ dáng Bạch thí chủ cùng Phất Quang chân quân, Ngộ Trần cuối cùng vẫn là nói: "Bần tăng không biết."
Bạch Lang thở dài, trở nên uể oải.
"Cũng phải, ngươi là tiểu hòa thượng, sao mà biết lưỡng tình tương duyệt là gì."
Ngộ Trần thở ra một ngụm khí, lau đi giọt mồ hôi khó phát hiện giữa trán.
Ai biết Bạch Lang lúc này lại bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi không biết, vậy Già Ly thánh tăng có biết không?"
Ngộ Trần mím môi không nói lời nào.
Bạch Lang đợi hắn thật lâu, mới nghe thấy hắn có chút gian nan nói: "Bần tăng cũng không rõ ràng lắm."
"Ai, ngươi cái gì cũng không biết, ta đây vẫn là chính mình đi hỏi hắn một chút vậy."
Không đợi Ngộ Trần nói cho hết lời, nàng bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cửa ra xoay người đã không thấy tăm hơi.
"Bạch thí chủ......"
Ngộ Trần còn chưa nói hết lời, Bạch Lang cũng đã chạy mất, đành phải đem lời nói trong miệng nuốt xuống.
Già Ly đang ở Phật đường tu thiền.
Hắn luôn luôn thích yên tĩnh, người ở Vô Đỉnh Tự cũng sẽ không vào lúc này quấy rầy hắn.
Hắn hơi hơi nhắm mắt niệm Bàn Nhược kinh, mặt mày thanh đạm.
Chỉ là thỉnh thoảng trong đầu sẽ hiện lên thân ảnh Tiểu Bạch Long.
Đêm đó bộ dáng nàng lẳng lặng ghé vào bên đàn ngủ, luôn lơ đãng hiện lên ở trong đầu Già Ly, làm cho lòng hắn hơi loạn.
Bất quá cũng may hắn định lực thâm hậu, chỉ qua thời gian một hơi thở, lại có thể đẩy đi tạp niệm.
Già Ly nhắm mắt, thần sắc từ bi cơ hồ giống y như bức tượng Phật trong điện.
Chỉ liếc mắt một cái đã đủ làm cho người kinh ngạc.
Thẳng đến khi có người "bạch bạch bạch" gõ cửa.
"Già Ly thánh tăng có ở trong không?"
Thanh âm thiếu nữ trong vắt mềm mại, cơ hồ làm cho Già Ly cho rằng lại là chướng niệm trong mộng, khi hắn tiếp tục nhắm lại mắt, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng lẩm bẩm.
"Di, Già Ly thánh tăng không ở trong sao? Không phải nói thánh tăng ở chỗ này sao?"
Bạch Lang đợi một lát, thấy không có người mở cửa, cho rằng bên trong không có người, đang chuẩn bị rời đi.
Không ngờ ngay lúc đó, cửa lại mở ra.
Già Ly đứng ở cạnh cửa, khi nhìn thấy Bạch Lang, ở chỗ không ai để ý nắm chặt tay.
Bạch Lang lại không biết trong lòng hắn đang giãy giụa, nháy mắt cao hứng lên.
"Già Ly thánh tăng. Ta có chuyện hỏi ngươi......"
......
Suốt một ngày thời gian, Bạch Lang cơ hồ hỏi tất cả những người có thể hỏi.
Nhưng là về lưỡng tình tương duyệt, đáp án của mỗi người đều không giống nhau.
Nàng buổi tối ghé vào trên giường, vốn là muốn hỏi lại sư tôn một chút.
Nhưng nghĩ đến hắn lớn tuổi như vậy, hình như cũng không có người lưỡng tình tương duyệt, nếu mình lại đi hỏi, hình như có chút giống như cố tình đâm dao vào tim sư tôn vậy.
Nếu không...... Hỏi một chút nhị sư huynh đi?
Bạch Lang nghĩ như vậy, lấy ra truyền âm phù.
Quý Tu lúc này đã loại bỏ được tam căn ma cốt, chỉ cần loại bỏ một căn cuối cùng, liền hoàn toàn có thể cùng thần Ma Tôn tách ra, trở thành hai người.
Trên người hắn tất cả đều là miệng vết thương máu chảy đầm đìa, trên xương bả vai còn có một cái huyết động.
Những ngày nay dịch cốt đều không kêu than một tiếng.
Chỉ là nắm chặt kiếm, ngạnh kháng.
Minh Di chân quân nhìn thấy đều kinh hãi.
Sắc mặt Quý Tu trắng bệch, mới vừa uống dược xong, ngồi ở trên giường tu luyện.
Thẳng đến khi truyền âm phù sáng lên.
Đó là...... truyền âm phù của Tiểu Bạch.
Lâu như vậy, nàng đi ra ngoài vẫn luôn không truyền tin tức cho hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tu dừng một chút, cầm lấy truyền âm phù.
"Nhị sư huynh!"
Tiểu Bạch Long ghé vào trên giường, thanh âm thực vui sướng.
Làm cho sắc mặt nguyên bản lạnh lùng của Quý Tu cũng thả lỏng một chút.
"Ta nghe nói sư tôn bị thương, các ngươi có khỏe không?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Bạch Lang nói: "Chúng ta hiện tại ở Vô Đỉnh Tự, nhị sư huynh có khỏe không?"
Thật cũng không phải hoàn toàn vô lương tâm.
Quý Tu mí mắt chớp chớp, nghĩ như vậy.
Nỗi đau những ngày này dịch cốt đến lúc này bỗng vơi đi một chút, Quý Tu chỉ nói:
"Không có việc gì."
Sau khi hàn huyên vài câu.
Bạch Lang mới do do dự dự tiến vào chính đề.
"Cái kia, sư huynh, ngươi biết cái gì là lưỡng tình tương duyệt sao? Như thế nào mới gọi là lưỡng tình tương duyệt?"
Câu nói này của nàng thật cẩn thận.
Thanh âm thiếu nữ mềm ấm theo truyền âm phù truyền tới.
Làm cho ánh nến chập chờn cũng ngập ngừng.
Quý Tu đột nhiên dừng lại.
Qua một lát không rõ hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Bạch Lang vì bảo toàn mặt mũi của sư tôn, tự nhiên không thể nói sư tôn muốn chữa bệnh, nhưng vì không có người lưỡng tình tương duyệt nên không chữa được, vì thế liền nói dối: "Ta ở trong sách đọc được, có chút tò mò."
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị của Quý Tu.
Hắn dừng một chút, khi Bạch Lang cho rằng hắn sẽ không nói, mới nhấp môi nói: "Lưỡng tình tương duyệt đó là thời thời khắc khắc đem đối phương giữ ở bên cạnh, làm cho nàng không thể rời đi. Hai người cốt nhục giao hòa, cùng sinh cùng tử, không ai có thể chia lìa."
Theo Quý Tu nói, trong đầu Bạch Lang hiện ra một cảnh tượng, sau đó rùng mình một cái.
Bạch Lang:......
Nguyên lai lưỡng tình tương duyệt yêu cầu cao như vậy a?
Này cũng khó trách sư tôn lâu như vậy cũng không tìm được người lưỡng tình tương duyệt.
Nàng không bao giờ cười nhạo sư tôn nữa.
Thế này cũng quá khó khăn đi.
Quý Tu nghe thấy bên kia trầm mặc, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Đương nhiên, đây là ta tự tưởng tượng ra."
Hắn dừng một chút, lại đem bóng đá trở lại cho Bạch Lang: "Trên đời này chỉ sợ không ai có thể làm được lưỡng tình tương duyệt như thế."
"Không, hẳn là có thể."
Bạch Lang sau khi lãnh hội được lưỡng tình tương duyệt, nghĩ nghĩ, cảm thán nói: "Kỳ thật nếu miễn cưỡng một chút, đem kiếm của mình trở thành đạo lữ mà nói, kia cũng có thể coi là lưỡng tình tương duyệt, chỉ là đối phương là một cục sắt mà thôi."
Quý Tu:......