Edited by Hari.
Quý Tu vẫn là lần đầu tiên biết đến sự ngốc nghếch trì trệ của Tiểu Bạch Long.
Biểu tình hắn cổ quái, cuối cùng vẫn không có nói ra: "Ngươi vui vẻ thì tốt."
Bạch Lang:......?
Cái này thì có quan hệ gì đến chuyện nàng vui vẻ?
"Thôi bỏ đi, nhị sư huynh, ngươi đi ngủ sớm một chút đi. Ta tự ngẫm nghĩ lại xem."
Nàng nhụt chí, sau khi chào tạm biệt Quý Tu liền cắt đứt truyền âm phù, thở dài nằm ở trên giường.
Ai, rốt cuộc thế nào mới được?
Bạch Lang lăn qua lộn lại, cơ hồ cuộn thành một con rồng dây.
Nàng sau khi lăn lộn mệt mỏi, cuốn chăn lại, nằm bò trên giường nhìn ánh nến xuất thần.
Bất quá tuy rằng không biết bây giờ nên làm gì, nhưng lần giao lưu này vẫn có chút thu hoạch.
Ít nhất sau khi hỏi nhị sư huynh, nàng đã biết lưỡng tình tương duyệt này xác thật là một việc khó khăn, căn bản là không thể thực hiện được.
Thương tích của sư tôn không thể trông mong vào việc này được.
Bạch Lang mím môi, bẻ ngón tay tính toán.
Bất quá, cũng không thể từ bỏ.
Nếu đã xác định Nguyệt Loan Tuyền tuyệt đối có thể loại trừ tử khí, hơn nữa những con đường bình thường cũng không vào được nơi đó.
Như vậy phải đi đường ngang ngõ tắt gì để tiến vào Phong Nguyệt Thành trộm dùng Nguyệt Loan Tuyền cũng là một vấn đề.
Xem ra lại phải nghĩ biện pháp khác.
Đường ngang ngõ tắt.
Đường ngang ngõ tắt.
Đợi chút.
Bạch Lang gối đầu, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mắt sáng rực lên, trong đầu bỗng nghĩ đến một nhân tuyển tốt!
Nàng như thế nào đã quên mất Phương Sinh, người này không phải lừa đảo là lợi hại nhất sao?
Nói không chừng có thể trà trộn vào đi a!
......
Thời điểm Bạch Lang nghĩ đến Phương Sinh, khó được tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), xa xa ở Ma Vực, Ma Tôn cũng đang nghĩ đến Phương Sinh.
Bất quá cảm xúc của hai người lại hoàn toàn bất đồng.
Bạch Lang là cao hứng, mà Ma Tôn là tột độ tức giận.
Phái ra một ngàn Ma tộc, tiêu diệt một cái Huyết Thanh Tông không nổi trăm người, cư nhiên thất bại?
Hắn không ở mấy năm nay, những Ma tộc kia đều trở thành phế vật sao?!
Thiên Thần Ma Tôn tức tới sắc mặt xanh mét, cho dù không nói gì, cũng dọa cho đám người phía dưới nơm nớp lo sợ.
"Tôn thượng, đây, đây là tin tức vừa mới truyền về."
Mọi người cũng đều biết lần này làm việc bất thành, một đám bị dọa kinh hồn táng đảm. Sợ Ma Tôn trong lúc giận dữ, giết toi bọn chúng.
Ma cung một mảnh tĩnh mịch.
Nghe lời này, Thiên Thần lạnh lùng nhìn Sơn Si vừa lên tiếng.
Hắn lúc này đã có thể từ trong huyết trì đi ra.
Thiên Thần thanh âm khàn khàn, những ngày này không chỉ phải nhận nỗi thống khổ rút xương, còn phải nhận thêm hỏa canh (vâng canh của bạn Bạch Lang ạ) tra tấn.
Cuối cùng bất đắc dĩ, phải rút máu mới hoàn toàn giảm bớt.
Hắn nghe đám người Sơn Si bẩm báo phá huỷ được buổi truyền giáo của Huyết Thanh Tông, nhưng là lại không bắt được Phương Sinh.
Ánh mắt âm u, một chưởng chụp nát cái bàn, nhìn về phía đám người quỳ phía dưới, từng câu từng chữ cười lạnh:
"Đều là phế vật!"
"Thái Thanh Tông là quái vật khổng lồ, tạm thời không động được. Nhưng mà ngay cả một cái tà giáo nho nhỏ cũng không bắt được, bản tôn cần các ngươi làm gì! Chẳng lẽ là tên Phương Sinh kia có ba đầu sáu tay?"
Ba đầu sáu tay thì không có.
Sơn Si trầm mặc một lát, trộm nhìn Ma Tôn liếc mắt một cái, mới nhỏ giọng nói: "Ma Tôn thứ tội, trong chuyện này có ẩn tình khác. Huyết Thanh Tông này tuy là một cái tiểu tông môn mới quật khởi gần đây, nhưng tên tông chủ hình như cũng có chút bối cảnh, thủ đoạn phi phàm, chúng ta nhất thời không nắm chắc, mới để đối phương trốn thoát."
"Hắn có bối cảnh gì?"
Thiên Thần vừa nghe lý do, mặt vô biểu tình chất vấn.
Nhưng Sơn Si lại không nghe ra, còn nịnh nọt nói: "Thái Thanh Tông đã từng truy nã hắn, cũng thất bại."
Hắn vênh mặt kiêu căng, vốn là muốn nói, Thái Thanh Tông cũng không bắt được người.
Nhưng động tác này lại hoàn toàn chọc giận Thiên Thần Ma Tôn.
Hắn mí mắt giật giật, hít một hơi thật sâu.
"Cho nên, ngươi dùng ngữ khí kiêu ngạo như vậy để nói chuyện với bản tôn?"
Sơn Si cứng đờ.
Ngay sau đó, Thiên Thần nói:
"Để cho một con kiến đùa bỡn, phế vật không cảm thấy hổ thẹn, lại còn đắc chí?"
Hắn dừng một chút, từng câu từng chữ mệnh lệnh: "Hiện tại, lập tức, ngươi tự mình đi tróc nã kẻ gọi là Phương Sinh kia. Nếu trong ba ngày không bắt được người, các ngươi cũng không cần thiết tồn tại nữa."
Hắn ngữ khí trầm lãnh, hiển nhiên là nói được làm được.
Toàn bộ ma cung bị uy áp bao phủ, Sơn Si vốn còn muốn giảo biện lúc này quỳ trên mặt đất run bần bật, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn biết lời nói vừa rồi của mình đã chọc giận Ma Tôn, vội vàng muốn lập công chuộc tội.
"Tôn, tôn thượng yên tâm. Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ lần này nhất định sẽ bắt được tên Phương Sinh kia, rửa mối nhục cũ."
Hắn lên tiếng thề thốt, mới coi như bình ổn được một chút lửa giận của Thiên Thần.
Uy áp trong Ma cung giảm bớt một chút.
Thiên Thần mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Cút."
Sơn Si cùng Thủy U mang theo mấy tên Ma tộc vội vàng lui ra.
Ma cung lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Vừa đi ra khỏi đại điện, Sơn Si mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi ở trong cung, hắn cả người đều đã ướt đẫm, bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, sau khi lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn mới nhíu nhíu mày.
Hai người tu vi không sai biệt lắm.
Thủy U cũng không tốt hơn gì, không khỏi hỏi.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao hướng Ma Tôn báo cáo kết quả?"
"Còn có thể làm sao?" Sơn Si tức giận hừ lạnh một tiếng, trên mặt bị ma văn che kín hiện lên một tia âm u.
"Có trách cũng chỉ có thể trách tên Phương Sinh kia đắc tội tôn thượng, lần này nếu còn không bắt được hắn, chết chính là ngươi với ta."
"Lần trước phái toàn đám phế vật, đợi buổi chiều ta tự mình dẫn người đi một chuyến ra ngoài tróc nã. Cũng không tin không bắt được người."
Thủy U thấy hắn đích thân động thủ, không khỏi gật gật đầu.
"Được."
"Vừa rồi có thám tử tới nói, đại khái tìm được nơi hắn hiện tại đang ẩn thân, lần này phỏng chừng sẽ không có ngoài ý muốn."
Hai người thương lượng chuyện tróc nã Phương Sinh.
Buổi chiều sau khi gom đủ Ma tộc, liền lập tức đi hướng địa phương lúc trước thám tử bẩm báo.
Nơi đó là ẩn sau một cái... lỗ chó ngay trong phố xá sầm uất.
"Nguyên lai là chốn ở loại địa phương này, khó trách chúng ta tìm không thấy!"
Sơn Si ngữ khí phẫn nộ.
Hắn một phen xốc lên rơm rạ ở lỗ chó, ý bảo đám Ma tộc bên cạnh đập vỡ tường ra.
Nhưng bởi vì địa điểm ở nơi phố xá sầm uất, lỗ chó này một chút cũng không dễ đập.
Nếu là động tĩnh lớn, khả năng sẽ triệu tới những nhân sĩ chính đạo kia.
Sau khi năm lần bảy lượt đập không ra, Sơn Si một phen đẩy ra đám thuộc hạ.
"Phế vật, cút ra để ta tới."
Sau đó ở trước mắt bao người.
Hắn nằm sấp xuống, đầu duỗi đến chỗ lỗ chó, nửa người trên dùng lực, tự mình chui vào.
Đám thuộc hạ:......
Chui vào một nửa bỗng nhiên bị kẹt, Sơn Si tức không chịu nổi.
"Còn thất thần làm gì? Không thấy ta bị kẹt sao? Còn không nhanh đến đẩy a."
Bị hắn không câu nệ tiểu tiết làm khiếp sợ, đám Ma tộc sau đó phục hồi lại tinh thần, một đám người ở phía sau đẩy mông Sơn Si, vội vàng tới giúp đỡ phong chủ một tay.
May mắn lúc này không có người lưu ý tới nơi này, bằng không sẽ nhìn thấy một đám đại hán hắc y, xếp hàng đẩy một cái mông.
Còn kêu một hai ba.
Sơn Si quả thực bị đám ngu xuẩn này làm cho tức chết.
Mông hắn bị kẹt lại, cọ tới cọ lui phát đau.
Kiểu đẩy kéo một hai ba thong thả nhẹ nhàng này, vẫn là không thích hợp với hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu nói: "Những kẻ phía sau đều buông tay, để cho một tên sức lực lớn nhất tới."
"Một tiếng lấy hơi, chỗ nào có thể dùng sức thì dùng chỗ đó. Có thể lập tức đẩy ta vào là được."
Sau khi hắn nói xong, đám người phía sau dừng một chút, lặng lẽ hỏi: "Phong chủ, chỗ nào cũng được sao? Chỉ cần có sức lực lớn?"
Sơn Si bị kẹt đau, không kiên nhẫn nói: "Ngươi sợ cái gì, tróc nã Phương Sinh mới là đại sự, ta sẽ không trách ngươi, ngươi nhanh lên."
Theo giọng nói của hắn rơi xuống, thuộc hạ phía sau rốt cuộc yên lòng, bảo những người khác lui về phía sau, hít một hơi thật sâu, sau đó một chân đá vào trên mông Sơn Si, trực tiếp đem người từ lỗ chó đá bay vào.
Sơn Si còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay:......
Mẹ nó, đám ngu xuẩn này!
"Ta bảo ngươi trợ giúp lão tử một tay, ai bảo ngươi đá lão tử?"
Tên thuộc hạ bỗng nhiên bị mắng ủy khuất nói: "Nhưng ta toàn thân trên dưới sức lực lớn nhất chính là chân a."
Sơn Si:......
......
Cuối cùng đám người bên ngoài dùng biện pháp một người một chân, đều lặng lẽ tiến vào.
Sau khi mọi người đều xoa xoa mông, thấy phong chủ nhíu mày ý bảo nhỏ giọng chút, mới vội vàng thu liễm.
"Trước bắt phương tặc mới là việc quan trọng."
Sơn Si nói.
Mấy người đều gật gật đầu.
Dưới sự chỉ huy của hắn, chậm rãi nín thở tiến gần tới căn nhà duy nhất ở đó.
Mấy tên thì đứng canh ở những nơi có thể có người chạy, bên ngoài còn có người gác lỗ chó.
Quả thực là thiên y vô phùng, cho dù là một con ruồi bọ cũng bay không thoát.
Sơn Si đắc ý đẩy cửa ra.
Sau đó...... Không có người.
Hắn không tin, dùng ma tức cảm thụ toàn bộ căn nhà, vẫn là...... không có người.
Đợi đã, chẳng lẽ tình báo sai?
Phương tặc cũng không ở nơi này?
"Các ngươi bên kia có người không?" Hắn phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi những người khác.
Mọi người sôi nổi lắc đầu.
"Phong chủ, không có người a."
Sơn Si bóp nát truyền âm phù, tức giận một chưởng chụp nát cái bàn, vừa lúc làm cho củ khoai mới nướng chín không lâu trên mặt bàn rơi xuống đất.
Hắn híp híp mắt.
Nhặt củ khoai lang lên.
"Vẫn còn ấm, xem ra không lâu trước đây xác thật có người, nhưng mà người đâu?"
Phương Sinh đâu?
Phương Sinh lúc này đang đứng trong Truyền Tống Trận, khi đám người Sơn Si còn đang tìm người, hắn chớp mắt đã rời khỏi nơi đây đi Tây Hà.
"Tông chủ, chúng ta thật sự phải như vậy sao?"
Một "cô nương" cao to lực lưỡng bên cạnh hắn hỏi.
"Cô nương" kia khi nói chuyện còn lôi kéo góc áo, bộ dáng có vẻ thực không vui.
Phương Sinh nhìn ra hắn rối rắm, dừng một chút nói:
"Vất vả cho ngươi, ngày sau Huyết Thanh Tông trùng kiến, bổn tọa nhất định sẽ không quên công lao của ngươi."
Vừa nghe đến là vì truyền giáo làm cống hiến., tên giáo đồ nam giả nữ trang kia lập tức bình thường trở lại.
"Tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi."
Phương Sinh âm thầm gật gật đầu.
Cảm thấy tinh thần này của hắn rất tốt.
Thấy đối phương giả nữ không có vấn đề, hắn rốt cuộc yên tâm.
Hai người sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, đều là bởi vì một canh giờ trước Long Nhật Thiên giao phó.
Một canh giờ trước......
Phương Sinh đang nướng khoai lang, kết quả lại thu được triệu hoán của Long Nhật Thiên.
Bạch Lang biết hắn bị Ma tộc tiêu diệt hang ổ, hiện tại đang cần tiền.
Vì thế sau khi liên lạc thông liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi hiện tại có phải thực thiếu tiền hay không?"
Phương Sinh vừa định phủ nhận.
Lại nghe Long Nhật Thiên nói: "Nơi này có một vụ mua bán ngươi có làm hay không?"
"Vụ mua bán gì?" Phương Sinh nổi lên hứng thú.
Bạch Lang vừa nghe thấy hắn có hứng thú, liền đem những lời thuyết phục chuẩn bị từ trước nói ra.
"Cái kia, ta ngày đó nghe ngươi nói Phong Nguyệt Thành Nguyệt Loan Tuyền, cảm thấy rất có ý tứ. Nhưng ta hiện tại có việc không thể tới nơi đó. Ngươi không phải mánh khoé bịp người rất cao minh sao? Ta ra tiền cho ngươi, ngươi đi giúp ta thám thính cái Phong Nguyệt Thành này."
Ai mánh khoé bịp người cao minh?
Phương Sinh vừa định phản bác.
Long Nhật Thiên nói xong sự tình liền hào khí nói: "Một ngàn viên trung phẩm linh thạch có đủ hay không?"
Một ngàn viên trung phẩm linh thạch.
Đều mẹ nó đủ trùng kiến một cái Huyết Thanh Tông!
Phương Sinh tâm nguyên bản kiên định, chậm rãi, chậm rãi trở nên......
Thấy hắn còn không đáp ứng, Bạch Lang lại bỏ thêm cân lượng.
"Lại thêm một viên cao đẳng linh thạch."
Vừa nghe cao đẳng linh thạch.
Phương Sinh cũng không để ý cái gì mà rụt rè nữa, lập tức mở miệng đáp ứng.
"Thành giao!"
"Ngươi hiện tại lập tức thu thập đồ dẫn người đi Phong Nguyệt Thành, tùy thời báo cáo tình huống cho ta. Sau khi sự thành, ta đem linh thạch đặt ở địa điểm chỉ định cho ngươi."
Bạch Lang lấy thân phận người vung tiền nói.
"Bất quá...... quy củ Phong Nguyệt Thành ngươi rõ chứ?"
Quy củ Phong Nguyệt Thành?
Hắn đương nhiên biết.
Đi Phong Nguyệt Thành, đại đa số đều là vì Nguyệt Loan Tuyền.
Bởi vậy, thành chủ Phong Nguyệt Thành vì phòng những kẻ có dã tâm với nước suối muốn tiến vào, liền quy định, chỉ có phu thê hợp tịch mới có thể đi vào nơi này.
Tuy rằng sau khi đi vào có thể dựa vào tâm thành mà lấy được nước suối hay không là một chuyện, nhưng quy định đạo lữ này lại yêu cầu rất gắt gao.
Sư tôn không vào được chính là bởi vì không đạo lữ.
Cho nên, Bạch Lang hảo tâm nhắc nhở Phương Sinh một câu.
Phương Sinh đương nhiên biết.
Hắn bịp bợm ở Tu Chân giới nhiều năm như vậy, sao có thể chút việc nhỏ này còn làm không được.
Bất quá hiện tại hắn thân phận mẫn cảm, đi ra ngoài tìm nữ tu đóng giả cũng không còn kịp rồi.
Vì thế sau khi đồng ý với Long Nhật Thiên, ánh mắt hắn nhìn quét một cái. Đương trường liền chọn trong đám giáo đồ một kẻ nam giả nữ trang.
Sau đó giả tạo một phần hợp tịch thiệp.
Hai người mỗi người viết một nửa.
Sau khi nói cho tên giáo đồ nam giả nữ trang kia phải viết cái gì lên hợp tịch thiệp, Phương Sinh đem tiến độ nói cho Long Nhật Thiên.
Dưới sự chỉ huy của Long Nhật Thiên, đi tới Truyền Tống Trận đi Tây Hà Châu Phong Nguyệt Thành.
Một nén nhang thời gian.
Ma tộc sau khi đã tìm một vòng, lại bất đắc dĩ từ lỗ chó chui ra.
Phương Sinh đã tới Phong Nguyệt Thành.
Nơi này Phương Sinh trước đây cũng chưa từng tới.
Vừa rơi xuống đất tất cả đều là từng cặp từng cặp đạo lữ.
Chung quanh đều là tiếng rao hàng của người bán rong.
Tên giáo đồ cao lớn cùng tới có chút khẩn trương.
"Tông chủ."
Hắn vừa mở miệng, đã bị Phương Sinh đánh gãy.
"Đã quên ta dạy cho ngươi như thế nào sao? Gọi phu quân."
Tên giáo đồ cao to đen hôi đành phải nhéo giọng nói, kéo tay hắn.
"Phu quân, ta lần đầu tiên tới chỗ này, nghe nói ở Phong Nguyệt Thành hứa nguyện dưới tàng cây, như vậy nguyện vọng có thể thành hiện thực."
Hắn dựa theo lời kịch nói một chuỗi.
Bạch Lang ở phía bên kia chỉ huy từ xa nghe thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra, không biết vì cái gì, bỗng nhiên dừng một chút.
Phương Sinh rốt cuộc tìm ai đến?
"Ngươi đợi chút đừng quấy rầy chúng ta phát huy, chờ đến khi ta trà trộn được vào, chúng ta lại nói."
Phương Sinh lúc này ngầm hướng Huyết Thanh Châu truyền âm.
Bạch Lang tuy rằng tò mò, nhưng chỉ có thể nói được.
Sau đó...... Lại lặng lẽ ghé vào cạnh hạt châu nghe.
Bên kia, Phương Sinh cùng giáo đồ sau khi đọc xong lời kịch đã đi tới xếp hàng chỗ kiểm tra hợp tịch xác nhận thân phận.
Mấy đôi đạo lữ phía trước thực dễ dàng đã được cho vào.
Phương Sinh cùng giáo đồ nhìn nhau liếc mắt một cái, chuẩn bị sẵn sàng lấy thiệp ra.
"Đại ca, nhanh lên a ~"
"Chúng ta còn chờ đi xem cây hứa nguyện nữa."
Tên giáo đồ cao to làm như cả giận nói.
Bởi vì tông chủ nói không thể dùng tên thật.
Hắn lúc này đổi thành gọi là Chu Chu.
Phương Sinh sau khi đem hợp tịch thiệp đưa ra, làm bộ an ủi hắn.
"Chu Chu, đừng nháo, đại ca cũng không dễ dàng. Tình cảm của chúng ta còn thật hơn vàng, không sợ."
Tu sĩ thủ thành kiểm tra khi nhìn thấy bọn họ hai người tướng mạo không quá tương xứng, ánh mắt liền có chút kỳ quái.
Cũng không trách hắn soi mói.
Phong Nguyệt Thành này nhiều năm nay, vẫn là lần đầu tiên thấy cặp đạo lữ kỳ quái như vậy.
Nam tu nhìn cao gầy, văn nhã yếu đuối.
Nhưng nữ tu......
Lại có chút phong cách kỳ dị.
Mặt ngăm đen, tai to đón gió, miệng rộng mắt nhỏ.
Nhìn thế nào cũng thấy có chút không hợp lý.
Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái.
Tiếp nhận hợp tịch thiếp, đối với thân phận đạo lữ của hai người này càng thêm cảnh giác.
"Các ngươi tên gọi là gì."
"Phương Tử."
"Chu Chu."
Vừa nghe nữ nhân cường tráng dùng ngữ khí đau tai nói ra tên Chu Chu.
Tên tu sĩ kiểm tra mi tâm nhảy dựng.
Mở ra hợp tịch thiếp.
"Chủng tộc."
Phương Sinh: "Nhân tộc."
Chu Chu: "Yêu tộc."
Đợi đã, giáo đồ của hắn là Yêu tộc?
Phương Sinh kinh ngạc một chút, lại thực mau kìm nén bản thân.
Lúc trước chọn người không nhìn kỹ, Yêu tộc thì Yêu tộc đi, hiện tại đầu năm nay nhân yêu luyến cũng không phải không có.
Hắn mỉm cười kéo tay Chu Chu, phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng khi xem đến chi tiết chú thích ở cột chủng tộc, hai tên tu sĩ kiểm tra sắc mặt càng ngày càng cổ quái.
Bọn họ đầu tiên là hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu đánh giá hai người.
Dừng lại ở hai nắm tay giao nhau thật lâu.
Người chung quanh thấy đang kẹt lại ở hai người này, không khỏi khe khẽ nói nhỏ.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hai người này có vấn đề sao?"
Bên tai ồn ào, làm cho đáy lòng Phương Sinh lộp bộp một chút.
Ngay khi hắn cho rằng mình đã bị phát hiện.
Tên tu sĩ kiểm tra kia lại dùng ánh mắt như nhìn dũng sĩ nhìn hắn, sau đó cho đi.
Cho, cho đi?
Chu Chu vội vàng nhân cơ hội nói: "Phu quân, chúng ta mau vào đi thôi."
Phương Sinh gật gật đầu.
Khi tu sĩ kiểm tra đem hợp tịch thiếp trả lại cho hắn, nghe thấy đối phương chớp mắt nhếch miệng nói: "Huynh đệ, ngươi thật đúng là quá ác liệt. Ta hành nghề nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua ai ác liệt như ngươi. Heo mà ngươi cũng dám X! Nhân trư kỳ luyến, ta còn là lần đầu tiên thấy."
Nhân trư kỳ luyến?
Phương Sinh còn chưa phản ứng lại.
Hắn cứng đờ mỉm cười: "Đại ca ngươi không cần giễu cợt ta."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng đáy lòng lại có dự cảm không tốt, cúi đầu nhìn hợp tịch thiếp.
Trên hợp tịch thiếp giả, cột đạo lữ của hắn.
Tên viết "Chu Chu", thân phận viết —— "Trư yêu".
Mọi người đều thấy được chữ Trư yêu đỏ tươi kia.
Đám người chung quanh đều cổ quái nhìn hắn.
"Lợi hại lợi hại!"
Phương Sinh hít một hơi thật sâu, tay run rẩy, thiếu chút nữa không cầm nổi hợp tịch thiếp, miễn cưỡng mỉm cười:
"Chúng ta tâm ý tương thông thôi."
Nhưng những lời này, càng làm cho mọi người càng thêm bội phục.
Cùng heo đều có thể tâm ý tương thông, huynh đệ lợi hại a!
Quý Tu vẫn là lần đầu tiên biết đến sự ngốc nghếch trì trệ của Tiểu Bạch Long.
Biểu tình hắn cổ quái, cuối cùng vẫn không có nói ra: "Ngươi vui vẻ thì tốt."
Bạch Lang:......?
Cái này thì có quan hệ gì đến chuyện nàng vui vẻ?
"Thôi bỏ đi, nhị sư huynh, ngươi đi ngủ sớm một chút đi. Ta tự ngẫm nghĩ lại xem."
Nàng nhụt chí, sau khi chào tạm biệt Quý Tu liền cắt đứt truyền âm phù, thở dài nằm ở trên giường.
Ai, rốt cuộc thế nào mới được?
Bạch Lang lăn qua lộn lại, cơ hồ cuộn thành một con rồng dây.
Nàng sau khi lăn lộn mệt mỏi, cuốn chăn lại, nằm bò trên giường nhìn ánh nến xuất thần.
Bất quá tuy rằng không biết bây giờ nên làm gì, nhưng lần giao lưu này vẫn có chút thu hoạch.
Ít nhất sau khi hỏi nhị sư huynh, nàng đã biết lưỡng tình tương duyệt này xác thật là một việc khó khăn, căn bản là không thể thực hiện được.
Thương tích của sư tôn không thể trông mong vào việc này được.
Bạch Lang mím môi, bẻ ngón tay tính toán.
Bất quá, cũng không thể từ bỏ.
Nếu đã xác định Nguyệt Loan Tuyền tuyệt đối có thể loại trừ tử khí, hơn nữa những con đường bình thường cũng không vào được nơi đó.
Như vậy phải đi đường ngang ngõ tắt gì để tiến vào Phong Nguyệt Thành trộm dùng Nguyệt Loan Tuyền cũng là một vấn đề.
Xem ra lại phải nghĩ biện pháp khác.
Đường ngang ngõ tắt.
Đường ngang ngõ tắt.
Đợi chút.
Bạch Lang gối đầu, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mắt sáng rực lên, trong đầu bỗng nghĩ đến một nhân tuyển tốt!
Nàng như thế nào đã quên mất Phương Sinh, người này không phải lừa đảo là lợi hại nhất sao?
Nói không chừng có thể trà trộn vào đi a!
......
Thời điểm Bạch Lang nghĩ đến Phương Sinh, khó được tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), xa xa ở Ma Vực, Ma Tôn cũng đang nghĩ đến Phương Sinh.
Bất quá cảm xúc của hai người lại hoàn toàn bất đồng.
Bạch Lang là cao hứng, mà Ma Tôn là tột độ tức giận.
Phái ra một ngàn Ma tộc, tiêu diệt một cái Huyết Thanh Tông không nổi trăm người, cư nhiên thất bại?
Hắn không ở mấy năm nay, những Ma tộc kia đều trở thành phế vật sao?!
Thiên Thần Ma Tôn tức tới sắc mặt xanh mét, cho dù không nói gì, cũng dọa cho đám người phía dưới nơm nớp lo sợ.
"Tôn thượng, đây, đây là tin tức vừa mới truyền về."
Mọi người cũng đều biết lần này làm việc bất thành, một đám bị dọa kinh hồn táng đảm. Sợ Ma Tôn trong lúc giận dữ, giết toi bọn chúng.
Ma cung một mảnh tĩnh mịch.
Nghe lời này, Thiên Thần lạnh lùng nhìn Sơn Si vừa lên tiếng.
Hắn lúc này đã có thể từ trong huyết trì đi ra.
Thiên Thần thanh âm khàn khàn, những ngày này không chỉ phải nhận nỗi thống khổ rút xương, còn phải nhận thêm hỏa canh (vâng canh của bạn Bạch Lang ạ) tra tấn.
Cuối cùng bất đắc dĩ, phải rút máu mới hoàn toàn giảm bớt.
Hắn nghe đám người Sơn Si bẩm báo phá huỷ được buổi truyền giáo của Huyết Thanh Tông, nhưng là lại không bắt được Phương Sinh.
Ánh mắt âm u, một chưởng chụp nát cái bàn, nhìn về phía đám người quỳ phía dưới, từng câu từng chữ cười lạnh:
"Đều là phế vật!"
"Thái Thanh Tông là quái vật khổng lồ, tạm thời không động được. Nhưng mà ngay cả một cái tà giáo nho nhỏ cũng không bắt được, bản tôn cần các ngươi làm gì! Chẳng lẽ là tên Phương Sinh kia có ba đầu sáu tay?"
Ba đầu sáu tay thì không có.
Sơn Si trầm mặc một lát, trộm nhìn Ma Tôn liếc mắt một cái, mới nhỏ giọng nói: "Ma Tôn thứ tội, trong chuyện này có ẩn tình khác. Huyết Thanh Tông này tuy là một cái tiểu tông môn mới quật khởi gần đây, nhưng tên tông chủ hình như cũng có chút bối cảnh, thủ đoạn phi phàm, chúng ta nhất thời không nắm chắc, mới để đối phương trốn thoát."
"Hắn có bối cảnh gì?"
Thiên Thần vừa nghe lý do, mặt vô biểu tình chất vấn.
Nhưng Sơn Si lại không nghe ra, còn nịnh nọt nói: "Thái Thanh Tông đã từng truy nã hắn, cũng thất bại."
Hắn vênh mặt kiêu căng, vốn là muốn nói, Thái Thanh Tông cũng không bắt được người.
Nhưng động tác này lại hoàn toàn chọc giận Thiên Thần Ma Tôn.
Hắn mí mắt giật giật, hít một hơi thật sâu.
"Cho nên, ngươi dùng ngữ khí kiêu ngạo như vậy để nói chuyện với bản tôn?"
Sơn Si cứng đờ.
Ngay sau đó, Thiên Thần nói:
"Để cho một con kiến đùa bỡn, phế vật không cảm thấy hổ thẹn, lại còn đắc chí?"
Hắn dừng một chút, từng câu từng chữ mệnh lệnh: "Hiện tại, lập tức, ngươi tự mình đi tróc nã kẻ gọi là Phương Sinh kia. Nếu trong ba ngày không bắt được người, các ngươi cũng không cần thiết tồn tại nữa."
Hắn ngữ khí trầm lãnh, hiển nhiên là nói được làm được.
Toàn bộ ma cung bị uy áp bao phủ, Sơn Si vốn còn muốn giảo biện lúc này quỳ trên mặt đất run bần bật, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn biết lời nói vừa rồi của mình đã chọc giận Ma Tôn, vội vàng muốn lập công chuộc tội.
"Tôn, tôn thượng yên tâm. Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ lần này nhất định sẽ bắt được tên Phương Sinh kia, rửa mối nhục cũ."
Hắn lên tiếng thề thốt, mới coi như bình ổn được một chút lửa giận của Thiên Thần.
Uy áp trong Ma cung giảm bớt một chút.
Thiên Thần mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Cút."
Sơn Si cùng Thủy U mang theo mấy tên Ma tộc vội vàng lui ra.
Ma cung lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Vừa đi ra khỏi đại điện, Sơn Si mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi ở trong cung, hắn cả người đều đã ướt đẫm, bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, sau khi lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn mới nhíu nhíu mày.
Hai người tu vi không sai biệt lắm.
Thủy U cũng không tốt hơn gì, không khỏi hỏi.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao hướng Ma Tôn báo cáo kết quả?"
"Còn có thể làm sao?" Sơn Si tức giận hừ lạnh một tiếng, trên mặt bị ma văn che kín hiện lên một tia âm u.
"Có trách cũng chỉ có thể trách tên Phương Sinh kia đắc tội tôn thượng, lần này nếu còn không bắt được hắn, chết chính là ngươi với ta."
"Lần trước phái toàn đám phế vật, đợi buổi chiều ta tự mình dẫn người đi một chuyến ra ngoài tróc nã. Cũng không tin không bắt được người."
Thủy U thấy hắn đích thân động thủ, không khỏi gật gật đầu.
"Được."
"Vừa rồi có thám tử tới nói, đại khái tìm được nơi hắn hiện tại đang ẩn thân, lần này phỏng chừng sẽ không có ngoài ý muốn."
Hai người thương lượng chuyện tróc nã Phương Sinh.
Buổi chiều sau khi gom đủ Ma tộc, liền lập tức đi hướng địa phương lúc trước thám tử bẩm báo.
Nơi đó là ẩn sau một cái... lỗ chó ngay trong phố xá sầm uất.
"Nguyên lai là chốn ở loại địa phương này, khó trách chúng ta tìm không thấy!"
Sơn Si ngữ khí phẫn nộ.
Hắn một phen xốc lên rơm rạ ở lỗ chó, ý bảo đám Ma tộc bên cạnh đập vỡ tường ra.
Nhưng bởi vì địa điểm ở nơi phố xá sầm uất, lỗ chó này một chút cũng không dễ đập.
Nếu là động tĩnh lớn, khả năng sẽ triệu tới những nhân sĩ chính đạo kia.
Sau khi năm lần bảy lượt đập không ra, Sơn Si một phen đẩy ra đám thuộc hạ.
"Phế vật, cút ra để ta tới."
Sau đó ở trước mắt bao người.
Hắn nằm sấp xuống, đầu duỗi đến chỗ lỗ chó, nửa người trên dùng lực, tự mình chui vào.
Đám thuộc hạ:......
Chui vào một nửa bỗng nhiên bị kẹt, Sơn Si tức không chịu nổi.
"Còn thất thần làm gì? Không thấy ta bị kẹt sao? Còn không nhanh đến đẩy a."
Bị hắn không câu nệ tiểu tiết làm khiếp sợ, đám Ma tộc sau đó phục hồi lại tinh thần, một đám người ở phía sau đẩy mông Sơn Si, vội vàng tới giúp đỡ phong chủ một tay.
May mắn lúc này không có người lưu ý tới nơi này, bằng không sẽ nhìn thấy một đám đại hán hắc y, xếp hàng đẩy một cái mông.
Còn kêu một hai ba.
Sơn Si quả thực bị đám ngu xuẩn này làm cho tức chết.
Mông hắn bị kẹt lại, cọ tới cọ lui phát đau.
Kiểu đẩy kéo một hai ba thong thả nhẹ nhàng này, vẫn là không thích hợp với hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu nói: "Những kẻ phía sau đều buông tay, để cho một tên sức lực lớn nhất tới."
"Một tiếng lấy hơi, chỗ nào có thể dùng sức thì dùng chỗ đó. Có thể lập tức đẩy ta vào là được."
Sau khi hắn nói xong, đám người phía sau dừng một chút, lặng lẽ hỏi: "Phong chủ, chỗ nào cũng được sao? Chỉ cần có sức lực lớn?"
Sơn Si bị kẹt đau, không kiên nhẫn nói: "Ngươi sợ cái gì, tróc nã Phương Sinh mới là đại sự, ta sẽ không trách ngươi, ngươi nhanh lên."
Theo giọng nói của hắn rơi xuống, thuộc hạ phía sau rốt cuộc yên lòng, bảo những người khác lui về phía sau, hít một hơi thật sâu, sau đó một chân đá vào trên mông Sơn Si, trực tiếp đem người từ lỗ chó đá bay vào.
Sơn Si còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay:......
Mẹ nó, đám ngu xuẩn này!
"Ta bảo ngươi trợ giúp lão tử một tay, ai bảo ngươi đá lão tử?"
Tên thuộc hạ bỗng nhiên bị mắng ủy khuất nói: "Nhưng ta toàn thân trên dưới sức lực lớn nhất chính là chân a."
Sơn Si:......
......
Cuối cùng đám người bên ngoài dùng biện pháp một người một chân, đều lặng lẽ tiến vào.
Sau khi mọi người đều xoa xoa mông, thấy phong chủ nhíu mày ý bảo nhỏ giọng chút, mới vội vàng thu liễm.
"Trước bắt phương tặc mới là việc quan trọng."
Sơn Si nói.
Mấy người đều gật gật đầu.
Dưới sự chỉ huy của hắn, chậm rãi nín thở tiến gần tới căn nhà duy nhất ở đó.
Mấy tên thì đứng canh ở những nơi có thể có người chạy, bên ngoài còn có người gác lỗ chó.
Quả thực là thiên y vô phùng, cho dù là một con ruồi bọ cũng bay không thoát.
Sơn Si đắc ý đẩy cửa ra.
Sau đó...... Không có người.
Hắn không tin, dùng ma tức cảm thụ toàn bộ căn nhà, vẫn là...... không có người.
Đợi đã, chẳng lẽ tình báo sai?
Phương tặc cũng không ở nơi này?
"Các ngươi bên kia có người không?" Hắn phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi những người khác.
Mọi người sôi nổi lắc đầu.
"Phong chủ, không có người a."
Sơn Si bóp nát truyền âm phù, tức giận một chưởng chụp nát cái bàn, vừa lúc làm cho củ khoai mới nướng chín không lâu trên mặt bàn rơi xuống đất.
Hắn híp híp mắt.
Nhặt củ khoai lang lên.
"Vẫn còn ấm, xem ra không lâu trước đây xác thật có người, nhưng mà người đâu?"
Phương Sinh đâu?
Phương Sinh lúc này đang đứng trong Truyền Tống Trận, khi đám người Sơn Si còn đang tìm người, hắn chớp mắt đã rời khỏi nơi đây đi Tây Hà.
"Tông chủ, chúng ta thật sự phải như vậy sao?"
Một "cô nương" cao to lực lưỡng bên cạnh hắn hỏi.
"Cô nương" kia khi nói chuyện còn lôi kéo góc áo, bộ dáng có vẻ thực không vui.
Phương Sinh nhìn ra hắn rối rắm, dừng một chút nói:
"Vất vả cho ngươi, ngày sau Huyết Thanh Tông trùng kiến, bổn tọa nhất định sẽ không quên công lao của ngươi."
Vừa nghe đến là vì truyền giáo làm cống hiến., tên giáo đồ nam giả nữ trang kia lập tức bình thường trở lại.
"Tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi."
Phương Sinh âm thầm gật gật đầu.
Cảm thấy tinh thần này của hắn rất tốt.
Thấy đối phương giả nữ không có vấn đề, hắn rốt cuộc yên tâm.
Hai người sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, đều là bởi vì một canh giờ trước Long Nhật Thiên giao phó.
Một canh giờ trước......
Phương Sinh đang nướng khoai lang, kết quả lại thu được triệu hoán của Long Nhật Thiên.
Bạch Lang biết hắn bị Ma tộc tiêu diệt hang ổ, hiện tại đang cần tiền.
Vì thế sau khi liên lạc thông liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi hiện tại có phải thực thiếu tiền hay không?"
Phương Sinh vừa định phủ nhận.
Lại nghe Long Nhật Thiên nói: "Nơi này có một vụ mua bán ngươi có làm hay không?"
"Vụ mua bán gì?" Phương Sinh nổi lên hứng thú.
Bạch Lang vừa nghe thấy hắn có hứng thú, liền đem những lời thuyết phục chuẩn bị từ trước nói ra.
"Cái kia, ta ngày đó nghe ngươi nói Phong Nguyệt Thành Nguyệt Loan Tuyền, cảm thấy rất có ý tứ. Nhưng ta hiện tại có việc không thể tới nơi đó. Ngươi không phải mánh khoé bịp người rất cao minh sao? Ta ra tiền cho ngươi, ngươi đi giúp ta thám thính cái Phong Nguyệt Thành này."
Ai mánh khoé bịp người cao minh?
Phương Sinh vừa định phản bác.
Long Nhật Thiên nói xong sự tình liền hào khí nói: "Một ngàn viên trung phẩm linh thạch có đủ hay không?"
Một ngàn viên trung phẩm linh thạch.
Đều mẹ nó đủ trùng kiến một cái Huyết Thanh Tông!
Phương Sinh tâm nguyên bản kiên định, chậm rãi, chậm rãi trở nên......
Thấy hắn còn không đáp ứng, Bạch Lang lại bỏ thêm cân lượng.
"Lại thêm một viên cao đẳng linh thạch."
Vừa nghe cao đẳng linh thạch.
Phương Sinh cũng không để ý cái gì mà rụt rè nữa, lập tức mở miệng đáp ứng.
"Thành giao!"
"Ngươi hiện tại lập tức thu thập đồ dẫn người đi Phong Nguyệt Thành, tùy thời báo cáo tình huống cho ta. Sau khi sự thành, ta đem linh thạch đặt ở địa điểm chỉ định cho ngươi."
Bạch Lang lấy thân phận người vung tiền nói.
"Bất quá...... quy củ Phong Nguyệt Thành ngươi rõ chứ?"
Quy củ Phong Nguyệt Thành?
Hắn đương nhiên biết.
Đi Phong Nguyệt Thành, đại đa số đều là vì Nguyệt Loan Tuyền.
Bởi vậy, thành chủ Phong Nguyệt Thành vì phòng những kẻ có dã tâm với nước suối muốn tiến vào, liền quy định, chỉ có phu thê hợp tịch mới có thể đi vào nơi này.
Tuy rằng sau khi đi vào có thể dựa vào tâm thành mà lấy được nước suối hay không là một chuyện, nhưng quy định đạo lữ này lại yêu cầu rất gắt gao.
Sư tôn không vào được chính là bởi vì không đạo lữ.
Cho nên, Bạch Lang hảo tâm nhắc nhở Phương Sinh một câu.
Phương Sinh đương nhiên biết.
Hắn bịp bợm ở Tu Chân giới nhiều năm như vậy, sao có thể chút việc nhỏ này còn làm không được.
Bất quá hiện tại hắn thân phận mẫn cảm, đi ra ngoài tìm nữ tu đóng giả cũng không còn kịp rồi.
Vì thế sau khi đồng ý với Long Nhật Thiên, ánh mắt hắn nhìn quét một cái. Đương trường liền chọn trong đám giáo đồ một kẻ nam giả nữ trang.
Sau đó giả tạo một phần hợp tịch thiệp.
Hai người mỗi người viết một nửa.
Sau khi nói cho tên giáo đồ nam giả nữ trang kia phải viết cái gì lên hợp tịch thiệp, Phương Sinh đem tiến độ nói cho Long Nhật Thiên.
Dưới sự chỉ huy của Long Nhật Thiên, đi tới Truyền Tống Trận đi Tây Hà Châu Phong Nguyệt Thành.
Một nén nhang thời gian.
Ma tộc sau khi đã tìm một vòng, lại bất đắc dĩ từ lỗ chó chui ra.
Phương Sinh đã tới Phong Nguyệt Thành.
Nơi này Phương Sinh trước đây cũng chưa từng tới.
Vừa rơi xuống đất tất cả đều là từng cặp từng cặp đạo lữ.
Chung quanh đều là tiếng rao hàng của người bán rong.
Tên giáo đồ cao lớn cùng tới có chút khẩn trương.
"Tông chủ."
Hắn vừa mở miệng, đã bị Phương Sinh đánh gãy.
"Đã quên ta dạy cho ngươi như thế nào sao? Gọi phu quân."
Tên giáo đồ cao to đen hôi đành phải nhéo giọng nói, kéo tay hắn.
"Phu quân, ta lần đầu tiên tới chỗ này, nghe nói ở Phong Nguyệt Thành hứa nguyện dưới tàng cây, như vậy nguyện vọng có thể thành hiện thực."
Hắn dựa theo lời kịch nói một chuỗi.
Bạch Lang ở phía bên kia chỉ huy từ xa nghe thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra, không biết vì cái gì, bỗng nhiên dừng một chút.
Phương Sinh rốt cuộc tìm ai đến?
"Ngươi đợi chút đừng quấy rầy chúng ta phát huy, chờ đến khi ta trà trộn được vào, chúng ta lại nói."
Phương Sinh lúc này ngầm hướng Huyết Thanh Châu truyền âm.
Bạch Lang tuy rằng tò mò, nhưng chỉ có thể nói được.
Sau đó...... Lại lặng lẽ ghé vào cạnh hạt châu nghe.
Bên kia, Phương Sinh cùng giáo đồ sau khi đọc xong lời kịch đã đi tới xếp hàng chỗ kiểm tra hợp tịch xác nhận thân phận.
Mấy đôi đạo lữ phía trước thực dễ dàng đã được cho vào.
Phương Sinh cùng giáo đồ nhìn nhau liếc mắt một cái, chuẩn bị sẵn sàng lấy thiệp ra.
"Đại ca, nhanh lên a ~"
"Chúng ta còn chờ đi xem cây hứa nguyện nữa."
Tên giáo đồ cao to làm như cả giận nói.
Bởi vì tông chủ nói không thể dùng tên thật.
Hắn lúc này đổi thành gọi là Chu Chu.
Phương Sinh sau khi đem hợp tịch thiệp đưa ra, làm bộ an ủi hắn.
"Chu Chu, đừng nháo, đại ca cũng không dễ dàng. Tình cảm của chúng ta còn thật hơn vàng, không sợ."
Tu sĩ thủ thành kiểm tra khi nhìn thấy bọn họ hai người tướng mạo không quá tương xứng, ánh mắt liền có chút kỳ quái.
Cũng không trách hắn soi mói.
Phong Nguyệt Thành này nhiều năm nay, vẫn là lần đầu tiên thấy cặp đạo lữ kỳ quái như vậy.
Nam tu nhìn cao gầy, văn nhã yếu đuối.
Nhưng nữ tu......
Lại có chút phong cách kỳ dị.
Mặt ngăm đen, tai to đón gió, miệng rộng mắt nhỏ.
Nhìn thế nào cũng thấy có chút không hợp lý.
Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái.
Tiếp nhận hợp tịch thiếp, đối với thân phận đạo lữ của hai người này càng thêm cảnh giác.
"Các ngươi tên gọi là gì."
"Phương Tử."
"Chu Chu."
Vừa nghe nữ nhân cường tráng dùng ngữ khí đau tai nói ra tên Chu Chu.
Tên tu sĩ kiểm tra mi tâm nhảy dựng.
Mở ra hợp tịch thiếp.
"Chủng tộc."
Phương Sinh: "Nhân tộc."
Chu Chu: "Yêu tộc."
Đợi đã, giáo đồ của hắn là Yêu tộc?
Phương Sinh kinh ngạc một chút, lại thực mau kìm nén bản thân.
Lúc trước chọn người không nhìn kỹ, Yêu tộc thì Yêu tộc đi, hiện tại đầu năm nay nhân yêu luyến cũng không phải không có.
Hắn mỉm cười kéo tay Chu Chu, phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng khi xem đến chi tiết chú thích ở cột chủng tộc, hai tên tu sĩ kiểm tra sắc mặt càng ngày càng cổ quái.
Bọn họ đầu tiên là hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu đánh giá hai người.
Dừng lại ở hai nắm tay giao nhau thật lâu.
Người chung quanh thấy đang kẹt lại ở hai người này, không khỏi khe khẽ nói nhỏ.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hai người này có vấn đề sao?"
Bên tai ồn ào, làm cho đáy lòng Phương Sinh lộp bộp một chút.
Ngay khi hắn cho rằng mình đã bị phát hiện.
Tên tu sĩ kiểm tra kia lại dùng ánh mắt như nhìn dũng sĩ nhìn hắn, sau đó cho đi.
Cho, cho đi?
Chu Chu vội vàng nhân cơ hội nói: "Phu quân, chúng ta mau vào đi thôi."
Phương Sinh gật gật đầu.
Khi tu sĩ kiểm tra đem hợp tịch thiếp trả lại cho hắn, nghe thấy đối phương chớp mắt nhếch miệng nói: "Huynh đệ, ngươi thật đúng là quá ác liệt. Ta hành nghề nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua ai ác liệt như ngươi. Heo mà ngươi cũng dám X! Nhân trư kỳ luyến, ta còn là lần đầu tiên thấy."
Nhân trư kỳ luyến?
Phương Sinh còn chưa phản ứng lại.
Hắn cứng đờ mỉm cười: "Đại ca ngươi không cần giễu cợt ta."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng đáy lòng lại có dự cảm không tốt, cúi đầu nhìn hợp tịch thiếp.
Trên hợp tịch thiếp giả, cột đạo lữ của hắn.
Tên viết "Chu Chu", thân phận viết —— "Trư yêu".
Mọi người đều thấy được chữ Trư yêu đỏ tươi kia.
Đám người chung quanh đều cổ quái nhìn hắn.
"Lợi hại lợi hại!"
Phương Sinh hít một hơi thật sâu, tay run rẩy, thiếu chút nữa không cầm nổi hợp tịch thiếp, miễn cưỡng mỉm cười:
"Chúng ta tâm ý tương thông thôi."
Nhưng những lời này, càng làm cho mọi người càng thêm bội phục.
Cùng heo đều có thể tâm ý tương thông, huynh đệ lợi hại a!