Thanh Long nghe vậy, bị dọa xanh mặt.
Toàn thân, đều là tang thương, không còn giống năm đó, khi tùy ý và phách lối trêu đùa Cung Ly Lạc, Vô Ưu.
"Lạc vương nói phải!"
Vào núi tìm Huyết Ấn Thảo, Thanh Long tất nhiên đi tuốt ở phía trước dẫn đường, Quả Nhi đi theo bên cạnh hắn.
Lúc này, khắc này, trừ bên người, Thanh Long không dám để Quả Nhi ở bất kỳ nơi nào hắn không nhìn thấy.
Vô Ưu có hài tử, vẫn kiên trì vào núi như cũ.
Cung Ly Lạc chỉ đành phải phân phó, làm cáng tre, hai thị vệ nâng nàng.
Vào núi, chuẩn bị rất nhiều thứ, cung tiễn, độc dược, lương thực, tuyệt không thể thiếu.
"Nghỉ ngơi tại chỗ!"
Theo Cung Nhất phân phó, thị vệ nghỉ ngơi tại chỗ, lấy ra lương khô mang theo, nước chậm rãi ăn.
So với bọn thị vệ, hiển nhiên thức ăn của Vô Ưu đang mang thai phong phú rất nhiều, Thúy Thúy rửa sạch sẽ, Cung Ly Lạc tự tay xử lý.
Chỉ là, cũng chỉ có một mình Vô Ưu ăn.
Cung Ly Lạc lại kiên trì cùng ăn lương khô, uống nước với thị vệ, Vô Ưu tỏ vẻ rất ủng hộ.
"Ly Lạc!"
"Ừm!"
"Phái một người đi hỏi Thanh Long, còn bao lâu mới có thể đến sơn cốc có Huyết Ấn Thảo!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Cung Nhất.
Cung Nhất lập tức đi tới chỗ Thanh Long.
Thanh Long và Quả Nhi dựa sát vào nhau, ăn một chút lương khô, uống nước, phụ nữ hai người đều rất quý trọng những ngày được sống chung, bọn họ cũng không ai biết, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
"Phụ thân. . . . . ."
Thanh Long nhìn Quả Nhi, nhẹ nhàng ôm Quả Nhi vào trong ngực, "Quả Nhi, sẽ không có chuyện gì!"
Là an ủi Quả Nhi, cũng là an ủi chính mình.
Quả Nhi gật đầu, "Phụ thân, cho dù ngươi đi đâu, Quả Nhi cũng sẽ đi cùng ngươi!"
Cho dù là chết.
Nàng cũng phải bồi phụ thân.
Thanh Long nghe vậy, trái tim đau đến nát.
Nghĩ đến, năm đó Cung Ly Lạc và Vô Ưu, chính là như vậy.
Cho dù đi đến bất kì nơi nào, đều muốn ở cùng với nhau, cho dù là chết, cũng muốn chết cùng một chỗ.
Chỉ là, cũng may ông trời phù hộ bọn họ, bọn họ đều còn sống.
Vậy ông trời cũng sẽ phù hộ hắn và Quả Nhi, sống sót.
"Thanh Long. . . . . ." Cung Nhất thấp giọng kêu.
Thanh Long vội vàng đứng lên, "Cung thị vệ!"
"Còn bao lâu mới có thể đến sơn cốc có Huyết Ấn Thảo?"
"Còn phải đi qua hai đỉnh núi, đại khái cần một ngày, buổi chiều mai là có thể tới!"
Cung Nhất gật đầu, trở lại bên cạnh Cung Ly Lạc phục lệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh).
"Vậy cứ tiếp tục lên đường đi!"
"Dạ!" truyện chỉ đăng tại diễn đàn@lêquýđôn.com
Bởi vì Vô Ưu mang thai, có chút thích ngủ.
Nghiêng qua bên trên cáng tre ngủ.
Thanh Long mang theo Quả Nhi đi tuốt ở phía trước, thỉnh thoảng cầm cây gậy trúc lên gõ.
"Phụ thân, ngươi đang làm cái gì?"
"Bứt dây động rừng!"
"Bứt dây động rừng?"
"Uh, trong rừng cây, có quá nhiều rắn độc, ta gõ một chút, có động tĩnh, rắn sẽ chạy đi!"
Quả Nhi gật đầu, kề bên Thanh Long đi về phía trước.
Đó là một đóa hoa, rất lớn, rất đẹp, Quả Nhi vừa định hỏi, Thanh Long lập tức che kín miệng Quả Nhi, khẽ lắc đầu.
Gần như lúc ngửi thấy mùi Thực Nhân Hoa (hoa ăn thịt người), Vô Ưu giựt mình tỉnh lại, thấy một người thị vệ muốn đến gần Thực Nhân Hoa, gầm lên một tiếng, "Đứng lại không được nhúc nhích!"
Nhanh chóng rút chủy thủ phi đến trên đùi thị vệ đó, thị vệ bị đau, khom lưng ngồi xổm xuống, khó khăn né được sự tấn công của Thực Nhân Hoa.
Thị vệ bị đâm không nhìn thấy rõ, nhưng thị vệ phía sau hắn lại thấy được rõ ràng minh bạch, bông hoa kia thật sự di chuyển.
Mà Vô Ưu lại rút bảo kiếm, phi thân lên, từ trên cao nhìn xuống chém Thực Nhân Hoa thành mấy miếng.
Liếc mắt nhìn thị vệ, lại nhìn sắc mặt Thanh Long biến hóa, "Ngươi biết loại hoa này không?" Vô Ưu lạnh giọng hỏi.
"Không biết!"
Chỉ trong nháy mắt, Vô Ưu giương kiếm chém đứt cánh tay trái của Thanh Long, "Lưu phụ nữ các ngươi một mạng, đừng không biết phân biệt, ngươi cho rằng, ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi?"
"Không biết, không biết, tại sao hoa này không cắn ngươi?"
"Mọi người đều là người thông minh, tại sao ngươi ẩn cư ở tiểu sơn thôn này, trong lòng mọi người biết rõ, từ giờ khắc này, còn dám giở trò, ta trước hết là giết nữ nhi của ngươi, rồi róc xương lóc thịt ngươi, ném thịt ngươi vào trong núi cho sói ăn!"
Vô Ưu nói xong, ném bảo kiếm, tự có người tiếp được.
Thanh Long đau đớn đổ mồ hôi đầm đìa.
Nước mắt của Quả Nhi không ngừng chảy.
Nàng không biết, tại sao cuộc sống vốn rất tốt, chợt thay đổi, những người đó thật hung dữ thật hung dữ.
"Băng bó cho hắn, đừng để cho hắn chết!" Vô Ưu nói xong, đi tới chỗ Cung Ly Lạc.
"Ưu nhi. . . . . ." Cung Ly Lạc lo lắng thấp giọng kêu.
"Không có chuyện gì, chỉ là đóa Thực Nhân Hoa, ta nghĩ, có đóa thứ nhất, đi vào đoạn đường này, khẳng định cũng có không ít, để mọi người cẩn thận, không nên đi chạm vào loài hoa này, nó sẽ ăn thịt người!"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Ta sẽ phân phó, để mọi người làm việc cẩn thận!"
Cung Nhất lập tức đi xuống phân phó, dù sao cũng là hoa ăn thịt người, không thể khinh thường.
Vết thương của Thanh Long đã được băng bó kỹ, giờ này khắc này, Thanh Long cũng không dám có tiểu tâm tư, cũng không dám lấy mạng của Quả Nhi làm tiền đặt cược.
"Ta nhất định nghiêm túc dẫn đường!"
Vô Ưu lạnh lùng khẽ hừ, "Sớm như vậy!"
Có tiểu tâm tư, thật coi nàng không nhìn ra được?
Thanh Long rủ mắt xuống, chịu đựng đau đớn tiếp tục đi về phía trước, Quả Nhi đỡ hắn, khóc đến lệ rơi đầy mặt, cũng không dám khóc thành tiếng.
Quả Nhi đã nhìn ra, những người đó đều nghe lời nói của Vô Ưu, ngay cả nam tử tóc trắng cực kỳ lạnh lùng kia, cũng chỉ nghe lời nói của Vô Ưu.
"Phụ thân. . . . . ."
"Quả Nhi đừng sợ, phụ thân sẽ bảo vệ ngươi!"
Quả Nhi nhìn Thanh Long, một lúc lâu mới nghẹn ngào gật đầu một cái, "Phụ thân, Quả Nhi không sợ, Quả Nhi ở chung một chỗ với phụ thân, cái gì cũng không sợ!"
Thanh Long cười khổ.
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn không nên chứa chấp Quả Nhi.
Hại nàng.
Dọc theo đường đi, vẫn có Thực Nhân Hoa như cũ, là đóa lớn đã nở, hoặc nụ hoa sắp nở, Vô Ưu đều sai người chém nó thành từng mảnh từng mảnh.
Cho đến khi đi tới một sơn cốc âm u lạnh lẽo.
"Lạc vương, Huyết Ấn Thảo đang ở trong sơn cốc, chỉ là có Sài Lang, ta đến mấy lần, vẫn không dám đến gần!" Thanh Long nói.
Cung Ly Lạc gật đầu, giơ tay, "Chuẩn bị cung tiễn, vào cốc!"
Nắm tay Vô Ưu thật chặt.
Vô Ưu ngẩng đầu, cười nhìn Cung Ly Lạc, "Chúng ta cùng đi vào!"
Sống chết cũng được, bọn họ chỉ cần ở chung một chỗ.
Một nhà ba người ở chung một chỗ.
Cung Ly Lạc gật đầu.
Đã từng, hắn không để ý sống chết, bởi vì Ưu nhi của hắn đã chết, hôm nay, hắn muốn sống, bởi vì Ưu nhi của hắn còn sống.
Bọn họ còn có hài tử.
Trong sơn cốc, rất nhiều Sài Lang, vừa thấy có người vào cốc, kêu gào, giương móng vuốt.
"Bắn tên!" Cung Nhất lạnh giọng.
Đợt tên đầu tiên qua đi, chỉ làm thân Sài Lang bị thương, không hề thương tổn đến tính mạng, Sài Lang đột nhiên hung tàn, lộ ra hung quang, hận không được xông vào cắn xé sạch sẽ bọn người vào địa bàn của chúng nó.
"Chuẩn bị đuốc!"
Dã thú sợ lửa, điểm này Vô Ưu đã sớm có chuẩn bị, mang theo không ít dầu lửa đến, một chút lửa, quả nhiên Sài Lang sợ hãi, rối rít lui về phía sau.
Bị thương, không bị thương.
Mắt vẫn nhìn chằm chằm như cũ.
"Đó chính là Huyết Ấn Thảo!" Phong Thành Quang chỉ vào nhiều bông màu đỏ cách đó không xa kêu lên.
Cung Ly Lạc, Vô Ưu nghiêng đầu nhìn.
Quả nhiên là Huyết Ấn Thảo.
Cung Ly Lạc phi thân lên, nhanh chóng bay đến chỗ Huyết Ấn Thảo.
"Ca ca, cẩn thận trong bụi hoa có độc xà mãnh thú!" Vô Ưu nói xong, vội vàng phi thân đi hỗ trợ.
Khi Cung Ly Lạc đến gần Huyết Ấn Thảo, một con rắn nước giương đầu lên, khạc lưỡi rắn, chuẩn bị bổ nhào đến cắn Cung Ly Lạc, nhưng khi nhìn thấy Vô Ưu sau lưng Cung Ly Lạc thì co rúm lại, nhanh chóng bơi đi.
"Không thể tin được rắn đều sợ ta!" Vô Ưu cười nói.
Cung Ly Lạc vuốt vuốt đầu Vô Ưu. diễn đ LÊ_ Quys_ DDOOON_
Một con rắn độc, hắn có thể xử lý tốt, nhưng mà, Vô Ưu lo lắng, hắn cảm động.
"Mau hái hoa, hái nhiều một chút, cũng không uổng công chúng ta tự mình đi một chuyến!" Vô Ưu nói xong, cầm lấy túi đã chuẩn bị, cùng Cung Ly Lạc hái hoa để ở trong túi.
Lại hoàn toàn không có phát hiện, một đám Thực Nhân Nghĩ (kiến ăn thịt người) nhanh chóng đến gần.
"Ca ca, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Vô Ưu hỏi Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc vừa định lắc đầu, lại thấy cách đó không xa, một bầy, không, là một bầy đang bò tới, đến chỗ nào, tất cả mọi thứ trong nháy mắt hóa thành hư vô.
"Thực Nhân Nghĩ!" Vô Ưu kêu lên, lớn tiếng nói, "Mau rút lui!"
Nói xong, kéo Cung Ly Lạc phi thân lên, nhanh chóng bay về phía trước.
Có thể đi đến cùng Cung Ly Lạc, đều là cao thủ trong cao thủ, công phu chạy trốn lại càng đứng đầu.
Mạc Cẩn Hàn và Thúy Thúy bị lưu lại trong thôn, võ công Phong Thành Quang càng thêm lợi hại.
Võ công Thanh Long cũng rất tốt, nhưng thiếu một cánh tay, vết thương còn chảy máu, ôm Quả Nhi cũng có chút khó khăn, rất nhanh rơi ở phía sau.
Mà Thực Nhân Nghĩ càng ngày càng gần, Vô Ưu quay đầu lại.
Nàng không muốn quản, ít nhất không muốn cứu Thanh Long và Quả Nhi.
Nhưng, nhìn thấy đau đớn trong mắt Thanh Long, và sợ hãi trong con ngươi Quả Nhi, lại nhớ tới mười năm trước, Cung Ly Lạc cũng như vậy, vừa đau đớn, vừa sợ, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi, trong nháy mắt tóc trắng.
Hít sâu một hơi, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, quay người, từ trong ngực Thanh Long kéo Quả Nhi qua, nhanh chóng chạy về phía trước.
Toàn thân, đều là tang thương, không còn giống năm đó, khi tùy ý và phách lối trêu đùa Cung Ly Lạc, Vô Ưu.
"Lạc vương nói phải!"
Vào núi tìm Huyết Ấn Thảo, Thanh Long tất nhiên đi tuốt ở phía trước dẫn đường, Quả Nhi đi theo bên cạnh hắn.
Lúc này, khắc này, trừ bên người, Thanh Long không dám để Quả Nhi ở bất kỳ nơi nào hắn không nhìn thấy.
Vô Ưu có hài tử, vẫn kiên trì vào núi như cũ.
Cung Ly Lạc chỉ đành phải phân phó, làm cáng tre, hai thị vệ nâng nàng.
Vào núi, chuẩn bị rất nhiều thứ, cung tiễn, độc dược, lương thực, tuyệt không thể thiếu.
"Nghỉ ngơi tại chỗ!"
Theo Cung Nhất phân phó, thị vệ nghỉ ngơi tại chỗ, lấy ra lương khô mang theo, nước chậm rãi ăn.
So với bọn thị vệ, hiển nhiên thức ăn của Vô Ưu đang mang thai phong phú rất nhiều, Thúy Thúy rửa sạch sẽ, Cung Ly Lạc tự tay xử lý.
Chỉ là, cũng chỉ có một mình Vô Ưu ăn.
Cung Ly Lạc lại kiên trì cùng ăn lương khô, uống nước với thị vệ, Vô Ưu tỏ vẻ rất ủng hộ.
"Ly Lạc!"
"Ừm!"
"Phái một người đi hỏi Thanh Long, còn bao lâu mới có thể đến sơn cốc có Huyết Ấn Thảo!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Cung Nhất.
Cung Nhất lập tức đi tới chỗ Thanh Long.
Thanh Long và Quả Nhi dựa sát vào nhau, ăn một chút lương khô, uống nước, phụ nữ hai người đều rất quý trọng những ngày được sống chung, bọn họ cũng không ai biết, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
"Phụ thân. . . . . ."
Thanh Long nhìn Quả Nhi, nhẹ nhàng ôm Quả Nhi vào trong ngực, "Quả Nhi, sẽ không có chuyện gì!"
Là an ủi Quả Nhi, cũng là an ủi chính mình.
Quả Nhi gật đầu, "Phụ thân, cho dù ngươi đi đâu, Quả Nhi cũng sẽ đi cùng ngươi!"
Cho dù là chết.
Nàng cũng phải bồi phụ thân.
Thanh Long nghe vậy, trái tim đau đến nát.
Nghĩ đến, năm đó Cung Ly Lạc và Vô Ưu, chính là như vậy.
Cho dù đi đến bất kì nơi nào, đều muốn ở cùng với nhau, cho dù là chết, cũng muốn chết cùng một chỗ.
Chỉ là, cũng may ông trời phù hộ bọn họ, bọn họ đều còn sống.
Vậy ông trời cũng sẽ phù hộ hắn và Quả Nhi, sống sót.
"Thanh Long. . . . . ." Cung Nhất thấp giọng kêu.
Thanh Long vội vàng đứng lên, "Cung thị vệ!"
"Còn bao lâu mới có thể đến sơn cốc có Huyết Ấn Thảo?"
"Còn phải đi qua hai đỉnh núi, đại khái cần một ngày, buổi chiều mai là có thể tới!"
Cung Nhất gật đầu, trở lại bên cạnh Cung Ly Lạc phục lệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh).
"Vậy cứ tiếp tục lên đường đi!"
"Dạ!" truyện chỉ đăng tại diễn đàn@lêquýđôn.com
Bởi vì Vô Ưu mang thai, có chút thích ngủ.
Nghiêng qua bên trên cáng tre ngủ.
Thanh Long mang theo Quả Nhi đi tuốt ở phía trước, thỉnh thoảng cầm cây gậy trúc lên gõ.
"Phụ thân, ngươi đang làm cái gì?"
"Bứt dây động rừng!"
"Bứt dây động rừng?"
"Uh, trong rừng cây, có quá nhiều rắn độc, ta gõ một chút, có động tĩnh, rắn sẽ chạy đi!"
Quả Nhi gật đầu, kề bên Thanh Long đi về phía trước.
Đó là một đóa hoa, rất lớn, rất đẹp, Quả Nhi vừa định hỏi, Thanh Long lập tức che kín miệng Quả Nhi, khẽ lắc đầu.
Gần như lúc ngửi thấy mùi Thực Nhân Hoa (hoa ăn thịt người), Vô Ưu giựt mình tỉnh lại, thấy một người thị vệ muốn đến gần Thực Nhân Hoa, gầm lên một tiếng, "Đứng lại không được nhúc nhích!"
Nhanh chóng rút chủy thủ phi đến trên đùi thị vệ đó, thị vệ bị đau, khom lưng ngồi xổm xuống, khó khăn né được sự tấn công của Thực Nhân Hoa.
Thị vệ bị đâm không nhìn thấy rõ, nhưng thị vệ phía sau hắn lại thấy được rõ ràng minh bạch, bông hoa kia thật sự di chuyển.
Mà Vô Ưu lại rút bảo kiếm, phi thân lên, từ trên cao nhìn xuống chém Thực Nhân Hoa thành mấy miếng.
Liếc mắt nhìn thị vệ, lại nhìn sắc mặt Thanh Long biến hóa, "Ngươi biết loại hoa này không?" Vô Ưu lạnh giọng hỏi.
"Không biết!"
Chỉ trong nháy mắt, Vô Ưu giương kiếm chém đứt cánh tay trái của Thanh Long, "Lưu phụ nữ các ngươi một mạng, đừng không biết phân biệt, ngươi cho rằng, ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi?"
"Không biết, không biết, tại sao hoa này không cắn ngươi?"
"Mọi người đều là người thông minh, tại sao ngươi ẩn cư ở tiểu sơn thôn này, trong lòng mọi người biết rõ, từ giờ khắc này, còn dám giở trò, ta trước hết là giết nữ nhi của ngươi, rồi róc xương lóc thịt ngươi, ném thịt ngươi vào trong núi cho sói ăn!"
Vô Ưu nói xong, ném bảo kiếm, tự có người tiếp được.
Thanh Long đau đớn đổ mồ hôi đầm đìa.
Nước mắt của Quả Nhi không ngừng chảy.
Nàng không biết, tại sao cuộc sống vốn rất tốt, chợt thay đổi, những người đó thật hung dữ thật hung dữ.
"Băng bó cho hắn, đừng để cho hắn chết!" Vô Ưu nói xong, đi tới chỗ Cung Ly Lạc.
"Ưu nhi. . . . . ." Cung Ly Lạc lo lắng thấp giọng kêu.
"Không có chuyện gì, chỉ là đóa Thực Nhân Hoa, ta nghĩ, có đóa thứ nhất, đi vào đoạn đường này, khẳng định cũng có không ít, để mọi người cẩn thận, không nên đi chạm vào loài hoa này, nó sẽ ăn thịt người!"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Ta sẽ phân phó, để mọi người làm việc cẩn thận!"
Cung Nhất lập tức đi xuống phân phó, dù sao cũng là hoa ăn thịt người, không thể khinh thường.
Vết thương của Thanh Long đã được băng bó kỹ, giờ này khắc này, Thanh Long cũng không dám có tiểu tâm tư, cũng không dám lấy mạng của Quả Nhi làm tiền đặt cược.
"Ta nhất định nghiêm túc dẫn đường!"
Vô Ưu lạnh lùng khẽ hừ, "Sớm như vậy!"
Có tiểu tâm tư, thật coi nàng không nhìn ra được?
Thanh Long rủ mắt xuống, chịu đựng đau đớn tiếp tục đi về phía trước, Quả Nhi đỡ hắn, khóc đến lệ rơi đầy mặt, cũng không dám khóc thành tiếng.
Quả Nhi đã nhìn ra, những người đó đều nghe lời nói của Vô Ưu, ngay cả nam tử tóc trắng cực kỳ lạnh lùng kia, cũng chỉ nghe lời nói của Vô Ưu.
"Phụ thân. . . . . ."
"Quả Nhi đừng sợ, phụ thân sẽ bảo vệ ngươi!"
Quả Nhi nhìn Thanh Long, một lúc lâu mới nghẹn ngào gật đầu một cái, "Phụ thân, Quả Nhi không sợ, Quả Nhi ở chung một chỗ với phụ thân, cái gì cũng không sợ!"
Thanh Long cười khổ.
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn không nên chứa chấp Quả Nhi.
Hại nàng.
Dọc theo đường đi, vẫn có Thực Nhân Hoa như cũ, là đóa lớn đã nở, hoặc nụ hoa sắp nở, Vô Ưu đều sai người chém nó thành từng mảnh từng mảnh.
Cho đến khi đi tới một sơn cốc âm u lạnh lẽo.
"Lạc vương, Huyết Ấn Thảo đang ở trong sơn cốc, chỉ là có Sài Lang, ta đến mấy lần, vẫn không dám đến gần!" Thanh Long nói.
Cung Ly Lạc gật đầu, giơ tay, "Chuẩn bị cung tiễn, vào cốc!"
Nắm tay Vô Ưu thật chặt.
Vô Ưu ngẩng đầu, cười nhìn Cung Ly Lạc, "Chúng ta cùng đi vào!"
Sống chết cũng được, bọn họ chỉ cần ở chung một chỗ.
Một nhà ba người ở chung một chỗ.
Cung Ly Lạc gật đầu.
Đã từng, hắn không để ý sống chết, bởi vì Ưu nhi của hắn đã chết, hôm nay, hắn muốn sống, bởi vì Ưu nhi của hắn còn sống.
Bọn họ còn có hài tử.
Trong sơn cốc, rất nhiều Sài Lang, vừa thấy có người vào cốc, kêu gào, giương móng vuốt.
"Bắn tên!" Cung Nhất lạnh giọng.
Đợt tên đầu tiên qua đi, chỉ làm thân Sài Lang bị thương, không hề thương tổn đến tính mạng, Sài Lang đột nhiên hung tàn, lộ ra hung quang, hận không được xông vào cắn xé sạch sẽ bọn người vào địa bàn của chúng nó.
"Chuẩn bị đuốc!"
Dã thú sợ lửa, điểm này Vô Ưu đã sớm có chuẩn bị, mang theo không ít dầu lửa đến, một chút lửa, quả nhiên Sài Lang sợ hãi, rối rít lui về phía sau.
Bị thương, không bị thương.
Mắt vẫn nhìn chằm chằm như cũ.
"Đó chính là Huyết Ấn Thảo!" Phong Thành Quang chỉ vào nhiều bông màu đỏ cách đó không xa kêu lên.
Cung Ly Lạc, Vô Ưu nghiêng đầu nhìn.
Quả nhiên là Huyết Ấn Thảo.
Cung Ly Lạc phi thân lên, nhanh chóng bay đến chỗ Huyết Ấn Thảo.
"Ca ca, cẩn thận trong bụi hoa có độc xà mãnh thú!" Vô Ưu nói xong, vội vàng phi thân đi hỗ trợ.
Khi Cung Ly Lạc đến gần Huyết Ấn Thảo, một con rắn nước giương đầu lên, khạc lưỡi rắn, chuẩn bị bổ nhào đến cắn Cung Ly Lạc, nhưng khi nhìn thấy Vô Ưu sau lưng Cung Ly Lạc thì co rúm lại, nhanh chóng bơi đi.
"Không thể tin được rắn đều sợ ta!" Vô Ưu cười nói.
Cung Ly Lạc vuốt vuốt đầu Vô Ưu. diễn đ LÊ_ Quys_ DDOOON_
Một con rắn độc, hắn có thể xử lý tốt, nhưng mà, Vô Ưu lo lắng, hắn cảm động.
"Mau hái hoa, hái nhiều một chút, cũng không uổng công chúng ta tự mình đi một chuyến!" Vô Ưu nói xong, cầm lấy túi đã chuẩn bị, cùng Cung Ly Lạc hái hoa để ở trong túi.
Lại hoàn toàn không có phát hiện, một đám Thực Nhân Nghĩ (kiến ăn thịt người) nhanh chóng đến gần.
"Ca ca, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Vô Ưu hỏi Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc vừa định lắc đầu, lại thấy cách đó không xa, một bầy, không, là một bầy đang bò tới, đến chỗ nào, tất cả mọi thứ trong nháy mắt hóa thành hư vô.
"Thực Nhân Nghĩ!" Vô Ưu kêu lên, lớn tiếng nói, "Mau rút lui!"
Nói xong, kéo Cung Ly Lạc phi thân lên, nhanh chóng bay về phía trước.
Có thể đi đến cùng Cung Ly Lạc, đều là cao thủ trong cao thủ, công phu chạy trốn lại càng đứng đầu.
Mạc Cẩn Hàn và Thúy Thúy bị lưu lại trong thôn, võ công Phong Thành Quang càng thêm lợi hại.
Võ công Thanh Long cũng rất tốt, nhưng thiếu một cánh tay, vết thương còn chảy máu, ôm Quả Nhi cũng có chút khó khăn, rất nhanh rơi ở phía sau.
Mà Thực Nhân Nghĩ càng ngày càng gần, Vô Ưu quay đầu lại.
Nàng không muốn quản, ít nhất không muốn cứu Thanh Long và Quả Nhi.
Nhưng, nhìn thấy đau đớn trong mắt Thanh Long, và sợ hãi trong con ngươi Quả Nhi, lại nhớ tới mười năm trước, Cung Ly Lạc cũng như vậy, vừa đau đớn, vừa sợ, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi, trong nháy mắt tóc trắng.
Hít sâu một hơi, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, quay người, từ trong ngực Thanh Long kéo Quả Nhi qua, nhanh chóng chạy về phía trước.